Chapter 3: Begins His Quiet Ascension, Without Anyone's Sturdy Instruction

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi," Hermione thì thầm, miệng kề tai Bellatrix, hơi thở ấm áp của cô ấy phả vào làn da mát lạnh của Bellatrix một cách thích thú. "Em có thể mặc quần áo trước không?" cô ấy hỏi một cách tinh quái, lùi lại để nhìn Bellatrix, nhướng mày. Bellatrix cười khúc khích ... theo yêu cầu của Hermione. Em ấy đã nói rằng em ấy là của tôi ... Bellatrix trầm ngâm đầy hy vọng. Nhưng chính xác thì cái gì ca tôi ?

"Không," Bellatrix trả lời, hất cằm lên một cách ngạo mạn, mặc dù đôi mắt đen tinh nghịch của ả ta phản bội sự vui vẻ của ả. Hermione hậm hực chế nhạo, rồi hống hách chỉ vào giường của mình.

"Tới, ngồi trong khi em tìm thứ gì đó để mặc," cô ấy ra lệnh, nheo đôi mắt màu sô cô la sữa.

"Ôi chao, hôm nay ai đó cảm thấy hống hách đấy," Bellatrix lải nhải, đi vòng qua chiếc giường chưa dọn của Hermione với sự chậm rãi có chủ ý. Quay lưng về phía Bellatrix, Hermione cười toe toét, sự hài hước vui vẻ sôi sục trong lồng ngực cô chỉ với sự hiện diện của Bellatrix. Chúa ơi , điều này thực sự đang trở nên lố bịch, cô ấy nghĩ thầm với một cái lắc đầu gần như không thể nhận ra. Cô mở tủ quần áo của mình, lục tung các ngăn kéo để tìm thứ gì đó phù hợp để mặc, cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi việc cô thực sự lo lắng như thế nào trước viễn cảnh có vẻ như là một cuộc trò chuyện nghiêm túc với Tử thần Thực tử yêu dấu của mình. Yêu dấu? Merlin, tôi bị lừa rồi.Hermione thở dài, lôi ra một chiếc quần jean xanh cũ nhất của cô, một chiếc áo cánh màu đỏ tía và đồ lót. Không hề quan tâm đến khán giả của mình (hãy đối mặt với nó, ả đã nhìn thấy tất cả trước đây), Hermione để chiếc khăn rơi xuống đất và bắt đầu mặc quần áo.

Bellatrix, về phần mình, đang ngồi bắt chéo chân trên giường của Hermione, lặng lẽ thưởng thức buổi biểu diễn, không bối rối trước sự thiếu tỉnh táo của Hermione. Ả ngậm miệng lại khi nhận ra rõ ràng là bản thân đã há hốc miệng, ngay trước khi Hermione quay lại đối mặt với ả, lúc này đã mặc quần áo đầy đủ. Cô phù thủy trẻ cau mày khi nhìn thấy Bellatrix vẫn mặc chiếc áo hoodie nặng nề của mình; nó khá ấm áp trong phòng của cô ấy.

"Chị không nóng với nó sao?" Hermione hỏi, bày tỏ sự lo lắng của mình, ra hiệu cho người kia. Bellatrix ngạc nhiên nhìn xuống chiếc áo len của mình.

"Tôi có nên cởi nó ra không?" Ả bối rối hỏi, tự hỏi liệu có truyền thống muggle kỳ quặc nào đó mà ả không biết không. Hermione ngồi trên giường bên cạnh ả, vẻ mặt của cô ấy thể hiện sự nuông chiều trìu mến. Bellatrix suy đoán liệu đó là tình cảm hay sự thích thú trên khuôn mặt của cô gái, không biết liệu ả có nên hành động xấu hổ khi bị đem ra làm trò cười hay không. Ả quyết định để nó đi, bất kể nó là gì.

"Chà," Hermione bắt đầu, "người ta thường cởi bỏ áo liền quần hoặc áo khoác ngoài khi vào trong nhà," cô nói, dùng giọng điệu dạy dỗ của mình. Nó khiến cô ấy đau đầu trong nhiều ngày khi cô ấy khiển trách Harry và Ron về thói quen học tập của họ. Loại bỏ những suy nghĩ vô ích và buồn bã khỏi tâm trí, Hermione luồn tay vào dưới gấu áo của Bella với ý định giúp Bellatrix thoát khỏi nó. Tuy nhiên, cô ấy đột ngột dừng lại khi những ngón tay của mình chạm phải làn da mềm mại hơn là kết cấu của vải áo sơ mi như mong đợi. Bellatrix hít một hơi thật sâu khi cảm nhận được bàn tay tao nhã của Hermione lướt nhẹ trên bụng và hông của ả.

"Ừm, Bella?" Hermione hỏi, ngước mắt lên để bắt gặp đôi mắt mở to của Bellatrix.

"Ừ?" người phụ nữ lớn tuổi hổn hển hỏi. Hermione ngước mắt lên trần nhà và hít một hơi thật sâu, đều đặn. Nó thực sự đã kéo dài quá lâu, và cô ấy đã phải dùng đến từng chút sức mạnh ý chí để ngăn đôi tay của mình tiếp tục con đường đi lên.

"Có lý do gì khiến chị không mặc áo sơ mi không?" Hermione hỏi. Làm ơn, Chúa ơi, ít nhất hãy cho chị ấy mặc một chiếc áo ngực, cô ấy cầu xin, mắt vẫn hướng lên trời.

"Bận như thế này không phải là được rồi sao?" Bellatrix bối rối hỏi, kéo mạnh chiếc áo hoodie.

"Không, chị yêu, đây là áo len, áo len. Nó giống như một chiếc áo choàng, thứ chị mặc bên ngoài chiếc váy, hoặc trong trường hợp này là áo sơ mi," Hermione kiên nhẫn giải thích. Bellatrix nhếch mép cười khi cuối cùng ả cũng nhận ra lý do tại sao người yêu của mình lại ngửa mặt lên trời.

"Ồ," Bellatrix nói đơn giản. "Lỗi tôi. Những cửa hàng quần áo muggle ngu ngốc, quá nhiều sự lựa chọn chết tiệt," ả nguyền rủa, lông mày cau lại khó chịu. Ả ghét việc không xuất sắc trong một việc gì đó, ngay cả khi đó là việc tầm thường như mua sắm của dân Muggle.

"Ngôn ngữ, Bella," Hermione nhẹ nhàng sửa lại, cuối cùng cũng nhìn lại mụ phù thủy đang bực bội, đã kiểm soát được hơi thở của mình. "Và đừng bận tâm về điều đó, ngay cả dân Muggle cũng bị choáng ngợp trong các cửa hàng quần áo của họ." Nghĩ rằng tốt hơn là không nên nói rằng ả phải thông minh hơn nhiều so với một muggle, Bellatrix chọn cách an ủi khi biết rằng muggle cũng bị lẫn lộn bởi tất cả. Và trong cửa hàng của chính họ, ả nghĩ một cách tự mãn.

Hermione hơi cau mày tập trung khi cô nhanh chóng kéo chiếc áo ra khỏi đầu Bellatrix, cổ tay cô chạm vào (may mắn thay) bộ ngực được mặc áo ngực trong quá trình này. Bellatrix giật mình kinh ngạc, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi Hermione chạm vào. Người phụ nữ trẻ hơn để mắt mình lướt qua thân hình của Bellatrix - làn da trắng sữa không tì vết của ả ta; bộ ngực đầy đặn của ả hầu như không được che đậy bởi chiếc áo ngực lụa và ren màu đen sang trọng; các đường gờ trên vùng bụng cơ bắp tinh tế của ả -- trước khi cô ấy thực sự nhảy ra khỏi giường và quay trở lại tủ quần áo của mình. Tuyệt vọng che đậy cho mụ phù thủy quyến rũ, kẻo mất cơ hội trò chuyện với một Bellatrix nghiêm túc và cởi mở khác thường, Hermione nhanh chóng lấy ra một chiếc áo ba lỗ màu đen co giãn nhưng vừa vặn và ném cho Bellatrix. Tay cầm đũa phép của Bella vươn ra để tóm lấy bộ quần áo khi nó bay ngang qua, vì mục tiêu của Hermione đã hơi chệch hướng. Hermione nhướng mày thắc mắc trước cú bắt bất ngờ, và Bellatrix cười toe toét.

"Tôi là Tầm thủ của nhà Slytherin ở Hogwarts trong bốn năm, trước khi cha mẹ tôi sắp xếp cho tôi kết hôn với Lestrange," ả giải thích trong khi tò mò nhìn vào bộ quần áo màu đen, cố gắng tìm hiểu xem phải làm gì với nó. Hermione thở dài về việc các pháp sư và phù thủy thực sự ngu ngốc như thế nào khi đến thế giới muggle, bất kể điều gì đó có thể hợp lý đến mức nào. Đặc biệt là Dòng máu thuần chủng, cô đã nhận thấy, nhưng không phải là cô sẽ nói với Bellatrix điều đó. Mặc dù cô ấy thực tế phải ngồi trên tay để giữ chúng khỏi phần thân trên lộ ra một cách ngon lành của Bella, Hermione quyết định để Bellatrix tự mình tìm ra cách mặc chiếc áo sát nách.

10 phút sau (trong suốt thời gian đó, Bellatrix đã xen kẽ giữa việc nhìn Hermione và trừng mắt đầy sát khí vào chiếc áo ba lỗ gây khó chịu), Hermione dẫn Bellatrix xuống cầu thang để uống trà và trò chuyện. Khi Hermione chuẩn bị đặt ấm đun nước, Bellatrix lo lắng ngồi trên một trong những chiếc ghế xung quanh bàn bếp, mân mê cây đũa phép giữa những ngón tay xương xẩu của mình. Mặc dù cả hai phù thủy đều nhận thức sâu sắc về nhau nhưng không ai trong số họ nói ra. Hermione đang quay mặt đi khỏi Bellatrix, nhưng cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của người phụ nữ lớn tuổi hơn. Cảm giác như cô ấy đang quay lưng lại với ngọn lửa đang bùng cháy, theo cách mà cô ấy có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ Bellatrix. Về phần mình, Bellatrix liên tục liếc nhìn Hermione qua những lọn tóc quăn màu than lòa xòa quanh khuôn mặt nhợt nhạt của ả, vẫn cố gắng thuyết phục bản thân rằng ả ta đã không thực sự giết người tình trẻ của mình.

"Trà của chị đây," Hermione khẽ nói, đặt tay lên vai Bellatrix khi cô đặt cốc trà bốc khói xuống bàn trước mặt ả.

"Đúng," Bellatrix rít lên. "Cảm ơn." Đặt tách trà của mình xuống, Hermione kéo một chiếc ghế bên cạnh Bellatrix và lo lắng ngồi xuống đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro