Chapter 35: A Sudden Thought

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ quyết định dành phần còn lại của ngày trong nhà. Đây là ngày đầu tiên Bellatrix được tự do sau một thời gian dài, và cho dù ả có khăng khăng rằng ả ổn đến mức nào, Hermione có thể nói rằng ả đang kiệt quệ về tinh thần và thể chất. Gần đây mụ phù thủy không có lấy một giây nghỉ ngơi, với Chúa tể Hắc ám và tiên nữ và mọi thứ ở giữa.

Không, ả cần nghỉ ngơi. Để thực sự ngủ một lần. Và cuối cùng ả cũng đi ngủ, một khi Hermione thuyết phục ả rằng cô ấy sẽ không đi đâu cả, và rằng Bellatrix không giúp được gì cho việc một trong hai người họ cứ hai phút lại vùi đầu vào một cuốn sách.

Họ sẽ không trở lại hồ ngày hôm nay. Tất cả đều... khá phức tạp. Riêng tư. Mở ra quá nhiều vết thương cũ và tạo ra một số vết thương mới. Và ngay cả khi các nữ thần có thể có một số kiến ​​thức để chia sẻ... cho đến nay Hermione có nhiều câu hỏi hơn so với lúc đầu.

Vì vậy, khi đã chắc chắn rằng Bellatrix đã thực sự ngủ, Hermione mặc quần áo chỉnh tề và sẵn sàng cho ngày mới rồi nhìn quanh nhà. Thực sự là lạ, rằng cô ấy thực tế đã sống ở đó dù cô ấy đã không nhìn thấy dù chỉ một nửa số phòng.

Tất nhiên là có thư viện, nhà bếp, phòng của cô ấy và phòng của Bellatrix. Nhưng có hàng tá phòng để khám phá. Rất nhiều cánh cửa bị khóa, và cô ấy không thích cố gắng hơn là một Alohomora phòng trường hợp một lời nguyền đau đớn ập đến với cô ấy, nhưng có một số cánh cửa mở được. Hầu hết là phòng ngủ, ngoài ra còn có phòng ăn và phòng khách.

Và một khu vườn. Cỏ dại, gai mọc um tùm khủng khiếp và... những loài thực vật không xác định nhưng cảnh báo đáng ngờ khác. Nhưng có một chỗ dưới ánh nắng mà cô ấy tìm được một chiếc ghế dài giữa những tán lá. Cô ấy mang theo tách trà và chiếc áo len dày cộp, cuộn tròn người lại lắng nghe tiếng chim hót, cảm nhận những tia nắng sưởi ấm khuôn mặt mình.

Lần cuối cùng cô ấy làm điều này là khi nào? Chỉ ngồi ngoài và thở? Nó làm cô ấy cảm thấy như một đời.

Cô ấy hơ tay trên cốc của mình.

Thật buồn cười, cô ấy...

Cô không cảm thấy lạc lõng nữa. Không cảm thấy vô hình. Mọi thứ đều hỗn loạn nhưng...thật thú vị. hấp dẫn. Thách thức.

Đôi khi nó hơi nhiều nhưng...

Ngay bây giờ, nó có thể quản lý được. Đặc biệt là bây giờ cô ấy không ở một mình. Có người khác để...

Ôi, Hermione. Mày thc s có khá lòng. Trên mt phù thy. Mt phù thy xinh đp, thông minh, hài hưc...và luôn phc tp.

Có vẻ như ai đó có rất nhiều điều để dạy cô ấy.

Hermione uống xong trà, đặt cốc xuống sàn, đứng dậy, cởi áo len và rút cây đũa phép ra khỏi ống tay áo.

Diffindo là một mũi tên hướng xuống dưới, sau đó vuốt nhẹ sang phải. Vì vậy... hai trong một. Stupefy và difindo.

Cô ấy nhìn xung quanh... và hướng cây đũa phép của mình vào thứ có vẻ là một xúc tu có nọc độc, phóng ra và cố gắng tiếp cận nó.

Được rồi. Luật xa gần. Chọn một cây nho và làm choáng nó, sau đó cắt nó. Một lần.

Bạn có thể làm được. Nó chỉ là một Diffindo... nhưng bắt đầu với sức mạnh gấp đôi... và bắt đầu nghiêng về...trái? Và sau đó nhanh chóng lắc lư sang bên phải. Và hãy nhớ nói stupefy trước khi bạn nói Diffindo.

Chúa ơi. Nó rất khó hiểu. Khá các môn thể dục tinh thần và thể chất. Bellatrix thực sự là một thiên tài khi thực hiện điều này. Trong khi thực sự chiến đấu đọc vị một đối thủ.

Cô ấy thực hành một vài lần. Và sau đó với chuyển động của cây đũa phép.

Được rồi.

Cô ấy chuẩn bị tư thế, và nghiến chặt quai hàm quyết tâm. "Stupefy, difindo!"

Ôi trời. Không lắc lư đủ nhanh. Không

Thử lại.

"Stupefy, difindo!"

Cô ấy cúi xuống khi một cây nho bị đứt bay về phía cô ấy. Có phải cô ấy—

Ôi những quả bóng. Nó vẫn đang di chuyển. Không ngu ngốc.

Đợi tí...

Cô ấy nói ngu ngốc... nhưng lại tạo ra một diffindo. Đó là nó! Đó là việc Bellatrix phải làm! Cô ấy có thể làm phép thuật phi ngôn ngữ, vì vậy nếu cô ấy—

Bellatrix đã ngủ bao lâu rồi? Một vài giờ. Cô nên đợi nhưng...

Hermione lần theo sợi chỉ tới Bellatrix—

Và thấy mình ngã đè lên người mụ phù thủy trên giường. Ái chà! Cô không cố ý—

Bellatrix thức dậy với một tiếng hét, cây đũa phép dí vào cổ Hermione.

"Tôi đây! Bella, là tôi đây, tôi xin lỗi tôi—"

Bellatrix rút cây đũa phép của mình ra và gục xuống với một tiếng rên rỉ. "Chết tiệt, đừng làm thế! Ngươi đang cố giết ta à? Hoặc chính ngươi. Chết tiệt, ta có thể..."

Ả trôi đi, lê bước ra khỏi Hermione và lăn qua úp mặt vào gối. "Ngươi đang làm gì ở đây với đầu gối xương xẩu của ngươi trong—ngươi không muốn ta ngủ sao? Ngươi đã rất kiên trì."

Hermione co rúm người xin lỗi. "Xin lỗi. Tôi đã có một ý tưởng và không thể chờ đợi để nói với cô. Liên kết đã đưa tôi đến gần hơn mong đợi."

Năm phút nữa...

Chà, cô ấy cho rằng— đợi một chút!

"Cô chỉ nói qua liên kết?!" Hermione hét lên.

Cô ấy lăn Bellatrix để đối mặt với cô ấy. Ả đang cười toe toét. Và sau đó cố gắng che giấu biểu cảm của ả, nhắm mắt lại.

Môi ả co giật ở góc.

Nó không khó lắm, ngươi biết đấy.

Hermione đảo mắt và nằm xuống cạnh ả, cũng nhắm mắt lại với một nụ cười.

Vì vậy, chúng ta có thể chỉ cần nói chuyện tất cả các thời gian bây giờ? Từ bất kỳ đâu?

Một tiếng rên rỉ qua sợi chỉ. Hãy nói rằng ngươi sẽ không nói mọi lúc. Ta sẽ không bao giờ có được bất kỳ yên tĩnh. Không có gì ngăn cản ngươi bây giờ

Thô lỗ! Tất nhiên là cô ấy sẽ không—

Tôi sẽ không lạm dụng nó! Tôi biết cô cần một chút riêng tư. Một số yên tĩnh

Ồ vậy ư? Vì lỡ ngươi không để ý thì ngươi nằm trên giường mà vẫn không chịu im đi.

Ồ. Cô không có ý làm phiền ả. Họ dành quá nhiều thời gian nói chuyện trên giường mà cô không nhận ra—

Một tiếng thở dài. Ngươi đã rất phấn khích để nói với ta điều gì?

Ồ vâng! Cô ấy mở mắt ra.

Tôi đã nghĩ về cách cô có thể giả vờ làm tổn thương mọi người! Điều gì sẽ xảy ra nếu cô thực hành nói một câu thần chú... nhưng thực hiện một câu thần chú khác? Nói là quan trọng...nhưng thực sự sử dụng một loại bùa ghi nhớ nào đó? Một ký ức giả...và thứ gì đó khiến họ có vẻ như đang đau đớn

Bellatrix quay lại đối mặt với cô, cười toe toét lần nữa. "Phù thủy thông minh nhất trong độ tuổi của cô ấy! Thật tuyệt vời! Hoặc thậm chí là một confundus! (khiến đầu óc đối phương không minh mẫn). Ta chỉ cần làm cho mọi người nghĩ rằng họ đang bị tra tấn thôi!"

"Một cách chính xác! Nếu họ nghĩ rằng cô đã tra tấn họ, hãy tin vào điều đó và có ký ức về điều đó, thì điều đó sẽ không thay đổi dòng thời gian. Nhưng về lâu dài nó sẽ ít làm tổn thương mọi người hơn vì một khi tôi quay lại thời gian của mình, tôi có thể hoàn tác bất kỳ câu thần chú nào mà cô đã sử dụng. Chỉnh sửa ký ức của họ. Nó vẫn chưa hoàn hảo, nhưng đó là một sự khởi đầu, phải không?"

"Vì vậy, ta có thể..." Bellatrix ngồi dậy và rút cây đũa phép từ dưới gối ra, chỉ vào Hermione. "Ngươi tin tưởng ta, phải không?"

Hermione dán mắt vào cây đũa phép và cô nuốt nước bọt. Ả sẽ không - nếu ả nói crucio thì có thể -

Đũa phép hạ xuống và Bellatrix lắc đầu. "Ta xin lỗi. Điều đó không công bằng. Sau tất cả— ta hiểu. Tại sao ngươi lại tin tưởng ta sau khi... "

Hermione ngước nhìn mụ phù thủy. Ồ, ả không cố ý—ả trông thật tội lỗi—

"Tôi tin cô, Bella. Thành thật mà nói tôi sẽ làm. Tôi chỉ không hoàn toàn tin tưởng bản thân mình để— cô sẽ thử câu thần chú nào?"

Bellatrix giơ đũa phép lên lần nữa... rồi ấn cán đũa vào tay Hermione.

Gì?

"Hãy thử nó với tôi. Ta có bị thương cũng chẳng sao— làm bất cứ câu thần chú nào ngươi muốn," Bellatrix nhún vai nói.

Gì?! Không! Tại sao ả thậm chí còn nghĩ—

"Tôi sẽ không làm hại cô! Tất nhiên nó quan trọng nếu cô bị thương! Và tôi đã hứa, nhớ không? Nó đi theo cả hai cách. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô, Bellatrix. Không bao giờ."

Cô nhét lại cây đũa phép vào tay Bellatrix.

"Vậy bây giờ. Chỉ cần thử nó với...một câu thần chú hay. Hoặc thứ gì đó không đau như Expelliarmus (giải giới), hoặc stupefy (choáng). Cô có thể đánh thức tôi dậy sau đó."

Bellatrix lắc đầu với một tiếng thở dài. "Thật dũng cảm..."

Và sau đó đẩy Hermione xuống nệm.

Ồ. Ồ, ả làm gì vậy—

Bellatrix ngồi trên eo cô ấy và cười toe toét với cô ấy, chĩa đũa phép vào mặt Hermione.

"Còn không sợ sao? Mật mã là Crookshanks, nhớ không?"

Hermione gật đầu lia lịa, cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô ấy có thể cần phải xin lỗi con mèo của mình vì điều này. Từ khoá bắt đầu giống như một từ an toàn hơn với cách hơi nóng truyền từ mặt Hermione xuống giữa hai chân khi cô ấy nhìn lên Bellatrix.

"Ta sẽ cần xác nhận bằng lời nói, cưng ạ."

Có phải ả làm điều này có mục đích?! Có một tia sáng lóe lên trong mắt cô ấy...

Tốt. Hai người có thể chơi ở trò chơi đó.

Cô vươn hai tay ra sau đầu, nắm lấy mép đầu giường. "Vâng, Bella. Cô có thể làm những gì cô muốn với tôi."

Bellatrix hít một hơi thật sâu và thay đổi trọng lượng của mình. Hà. Có ả rồi.

Và sau đó nghiêng đầu sang một bên, xem xét Hermione khi cô ấy nằm đó chờ đợi.

Cây đũa phép lùi lại một chút...và nụ cười toe toét của Bellatrix trở nên chết chóc. "Aguamenti."

Ôi không! Hermione nhắm mắt lại và gồng mình lên khi—

Ah! Một bùa mê cù lét?! Cái gì-

Lưng cô cong ra khỏi giường khi câu thần chú chạy dọc sống lưng cô.

"Hà! Ôi Bella dừng lại đi! Nó có tác dụng đấy—chân tôi?! Cô làm cái gì— dừng lại đi!"

Chân cô trượt trên tấm trải giường khi cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, luồn lách bên dưới mụ phù thủy đang cười toe toét. Ai đó dường như quá hạnh phúc về điều này để hủy bỏ câu thần chú của ả.

Tốt. Cô ấy không phải là người duy nhất có phép thuật.

Hermione muốn gì?

Nói một điều...nhưng hãy nghĩ một điều kích hoạt khác.

Ah.

Cô nhấc tay khỏi giường và chỉ vào Bellatrix. "Avis! Oppugno!"

Cánh tay của Bellatrix đưa lên che mặt, rõ ràng là chờ đợi một cuộc tấn công của chim...

Và sau đó kinh ngạc nhảy ra hai bên khi ả bắt đầu lơ lửng trong không trung.

Hermione cười toe toét với ả. Vì vậy, wingardium leviosa (lơ lủng) bí mật đã hoạt động. Cô ấy có rất nhiều ký ức về câu thần chú đó, nên cách kích hoạt cũng khá đơn giản.

Và sự quyến rũ cù lét đã dừng lại. Bellatrix rõ ràng là đang bị phân tâm—

Ôi trời. Bây giờ đó là một nụ cười xấu xa.

"Ồ, nó đang bật rồi, Granger. Không thể chấp nhận được!"

Hermione ré lên khi một tia nước tạt thẳng vào mặt cô.

Đúng. Làm thôi nào.

Cô ấy với lấy cây đũa phép của mình.

---

Trời đã tối khi Hermione thức dậy. Thức dậy... với ai đó đang ở trên người cô ấy. Ôm cô ấy.

Ồ.

Cô ấy chải một ít tóc ra khỏi mặt, không chắc tóc của mình kết thúc ở đâu, và Bellatrix bắt đầu.

Và Bellatrix rúc vào gần hơn, áp mặt vào cổ Hermione với một tiếng thở dài.

Khi nào họ ngủ thiếp đi? Cái gì- à. Tất cả phép thuật đó khá mệt mỏi, chắc hẳn họ đã trôi đi sau đó.

Lịch trình ngủ của họ thực sự khá kỳ lạ vào lúc này.

Bella? Cô có thức không? cô ấy thì thầm qua sợi chỉ.

Không. Vì vậy, ngủ. Hoặc phớt lờ cô ấy.

Hơi thở của cô ấy chậm lại. Chậm mà chắc. Cô ấy có thể cảm thấy ngực mình bị ép—

Merlin thật tuyệt khi—

Đng, Hermione. Cô y bun ng. Mày không th nghĩ vy khi—

y tht m áp, và đôi môi ca cô y thì—

y cn đưc ngh ngơi! Chuyn gì xy ra nếu-

Nếu đây là ln duy nht h có thì sao? Đánh thc cô y dy. Cô y s không phin đâu.

Vâng, cô y s. Cô y nói không nên—

Mày luôn có th th! Lên giưng vi mt ph n xinh đp đ làm gì nếu—

Mt ngưi ph n đang c ng! Đng khách quan hóa cô y lúc này ch vì—

Bellatrix rên rỉ và chống lại cô ấy, chân rơi xuống giữa chân cô ấy. Chết tiệt.

Bellatrix?

Vẫn không có gì. Hừm.

Bellatrix, nếu cô còn thức, hãy cho tôi biết. Bởi vì tôi đang nghiêm túc cân nhắc làm điều gì đó thú vị hơn là ngủ ngay bây giờ. Tôi muốn cô. Tôi thực sự muốn chạm vào cô rất nhiều vì vậy làm ơn nếu cô đang giả vờ chỉ-

Bellatrix lầm bầm điều gì đó, rồi lăn ra nằm ngửa trên giường của mình. Tốt. Chết tiệt.

"Mấy giờ" Hermione ngáp. Mười một giờ? Vào ban đêm? Cô ấy gần như sống về đêm với tốc độ này! Gì-

Có tiếng cào, cào từ khắp phòng. Cái gì là— "Lumos."

Oh cảm ơn Merlin, chỉ là một con cú ở cửa sổ. Tội nghiệp, nó đã ở đó bao lâu rồi?

Cô bước tới và sờ soạng xung quanh để tìm ổ khóa. Tại sao nó không mở?

"Alohomora," (mở khoá) cô ngáp.

Ôi thật tốt, nó đã hoạt động và trời ơi con cú giận dữ!

Hermione cúi xuống và lấy tay che đầu hét lên khi móng vuốt và cái mỏ sắc nhọn bổ vào mặt cô.

"Protego! (che chắn) Cái quái gì thế, Hermione? Tại sao ta cứ thức dậy với—ồ, đó chỉ là khuôn mặt của ông ấy. Bình tĩnh đi, đồ con nít hống hách. Nếu mày làm vỡ bất cứ thứ gì với cái vỗ cánh của mình, ta thề với Salazar..."

Hermione thận trọng hạ tay xuống. Con cú đậu trên đầu giường, trừng mắt nhìn Bellatrix. Ai đó đang đứng trên giường. Lườm lại.

"Cô ừm...biết...con cú này không?"

Bellatrix vén một ít tóc ra khỏi mắt và với lấy chân con cú. Có một lá thư.

"Phải, và ngươi cũng vậy. Cú của Draco. Mặc dù tại sao nhóc ấy không thể chờ đợi và nói chuyện với ta vào ngày mai, ta không—"

Ả dừng lại giữa chừng, cau mày nhìn bức thư.

Draco? Ồ. Trên thực tế, cô ấy nhận ra con chim, bây giờ cô ấy nghĩ về nó.

Bellatrix rên rỉ và đưa tay lên mặt.

"Ôi cục cưng, tệ thật. Ta không cố ý – nhóc ấy chắc chắn là vậy – thằng bé không thể đợi được sao? Và điều này có nghĩa quái gì với—"

Ả nói về cái gì?! Ah!

"Protego! Con cú hồng hào này! Ngươi có một con cú hay một cái gì đó? Hoặc một số trò đùa? Một số con chuột?

Bellatrix giơ cánh tay lên thở dài rồi tặc lưỡi, và con cú bay tới đáp xuống người ả. "Ngươi có thể đưa chúng ta vào bếp được không, cưng? Chúng ta cần tìm ra vài thứ, và Tiggy có thể tìm thứ gì đó cho Apollo ở đây."

Apollo? Thật là tự phụ—

Cô bước tới và nắm lấy cánh tay còn lại của Bellatrix.

Và sau đó ngồi xuống quầy bếp, đun sôi một ít nước trong khi Bellatrix lang thang vào một căn phòng bên cạnh với con cú.

Apollo. Tất nhiên con cú của Draco là một vị thần. Tại sao cô không ngạc nhiên?

Cô lấy mấy cái cốc trong tủ cũng như sữa và đường. Bellatrix thường cho một lượng đường vô lý vào trà của mình.

Và luồn những ngón tay qua tóc và lau nước mắt. Đầu của cô ấy có lẽ không tệ như của Bellatrix, nhưng cô ấy vẫn cần phải sắp xếp lại một chút.

Ah. Ả đến đây.

Bellatrix ngồi phịch xuống cạnh cô ấy trên một chiếc ghế đẩu, rót nước sôi vào ấm trà ở bên cạnh bằng một cái vẩy đũa phép.

"Vì thế. Có gì tệ về bức thư này? Tại sao chúng ta cần trà nửa đêm? Cậu ta ấy không... bị thương, phải không?"

Bellatrix lắc đầu nguầy nguậy. "Không có gì tệ đến thế đâu. Nó chỉ khiến mọi thứ trở nên rất phức tạp bởi vì— trong tương lai, sau chiến tranh, ngươi hiểu rõ về Draco đến mức nào?"

ừm...

"Không tốt. Chúng tôi chưa bao giờ thực sự hợp nhau, và chúng tôi không có nhiều điểm chung nên— cậu ấy luôn rất lịch sự! Cậu ấy không—cậu ấy không kinh khủng hay gì cả, và cậu ấy có nói chuyện với tôi. Nói chuyện nhỏ với Narcissa hoặc - hoặc thậm chí trong một nhóm nhỏ nếu Harry ở đó và -"

"Cậu ấy là bạn của Potter à?"

Ừm... vâng.

"Đúng. Tôi không thực sự hiểu mối quan hệ của họ, nhưng vâng, cậu ấy luôn được mời đến dự sinh nhật của Harry. Và cậu ấy có một món quà cho James, con trai của Harry. Và họ đi chơi quidditch cùng nhau."

Bellatrix thở phào nhẹ nhõm. "Vì vậy, có lẽ ta đã không thay đổi bất cứ điều gì. Hoặc - nhưng nếu ta đã làm và - "

Được rồi, thế là đủ rồi.

"Cô đang nói về cái tên Godric nào vậy? Lá thư nói gì?"

Bellatrix xoay người trên ghế của mình. "Draco...thằng bé hẳn đã nhìn thấy điều gì đó trong đầu ta về...chúng ta. Không—không phải ngươi! Nhóc ấy không biết đó là ngươi, cảm ơn Merlin. Nhưng bây giờ nhóc ấy biết ta thích nữ phù thủy nên—đang xin ta lời khuyên về...nhóc ấy nghĩ rằng mình thích nam phù thủy."

Gì-

Ồ.

Ồ, nhưng cậu ấy—

"Cậu ấy...ồ cô nói đúng, điều này làm phức tạp mọi thứ. Làm sao chúng ta biết được nếu - ý tôi là điều đó có thể không tạo ra khác biệt gì, nhưng lúc này cậu ấy đã trải qua đủ rồi mà không cần..."

"Một cách chính xác. Tại sao thằng bé lại nghĩ về điều này mà không phải là nhiệm vụ của mình? Trong ký ức của ngươi, thằng bé bị ám ảnh bởi việc tìm cách giết cụ Dumbledore. Tại sao thằng bé lại viết thư cho ta về— chuyện gì sẽ xảy ra nếu thằng bé bắt đầu bị ám ảnh bởi một anh chàng nào đó thay vì—"

"Và sau đó cậu ấy sẽ không làm điều tương tự với chiếc vòng cổ, rượu và tủ. Và Harry sẽ không gặp cậu ấy, không đi theo cậu ấy, nói về cậu ấy mọi lúc và..."

"Ngươi có chắc là Potter không phải là người thằng bé thích không? Bởi vì ta đã tự hỏi, ý ta là, trong đầu ngươi trong nhiều năm... và Draco đã nói về thằng bé rất nhiều trong những lá thư gửi cho Cissy. Ta mới rời khỏi Az—mới trở lại được vài tháng và thậm chí ta còn biết về Potter và câu lạc bộ bí mật của cậu ta chống lại Umbridge và—"

"Ôi Merlin thân mến, cô nghĩ rằng cậu ấy thích Harry? Rằng Harry có thể thích cậu ta trở lại? Nhưng Harry đã kết hôn! Ý tôi là trong tương lai."

Bellatrix rót cho cô một tách trà với một nụ cười toe toét. "Chà, ta cũng đã kết hôn rồi phải không? Không có nghĩa là ta thích—"

"Cái đó thì khác, Bellatrix. Harry đã chọn kết hôn. Cậu ấy có một đứa con. Cậu ấy yêu Ginny. Được rồi, cậu ấy có thể là người song tính, nhưng cậu ấy đã chọn Ginny. Cô không chọn... phải không?"

Bellatrix hôn lên má cô với một nụ cười khúc khích. "Chọn? Không, không, điều đó đã có trong từ điển từ khi ta khoảng mười hai tuổi. Không có gì ngăn cản điều đó. May mắn thay, ông ấy cũng không quá ồn ào và chỉ quanh quẩn khi ông ấy cần một sự giúp đỡ hoặc để lấy lòng mẹ ông ấy...ừm. Trước khi bà ấy đá cái xô đó. Vì Az— nó đã ảnh hưởng rất nhiều đến ông ấy. Hãy nghĩ rằng bây giờ ông ấy chỉ đến đây vì thói quen. Ông ấy không phải là tất cả. Chỉ là lớp vỏ rỗng.

Hermione nuốt khan một cách khó chịu. "Còn Draco thì sao? Cậu ấy có quyền lựa chọn không?"

Bellatrix nhún vai thay vì trả lời, và cả hai nhâm nhi tách trà trong im lặng.

"Gia đình chúng tôi thường không kết hôn vì tình yêu. Đó là về các kết nối. Chính trị. Quyền lực. Vì vậy, việc cậu ấy bị thu hút bởi ai thực sự không quan trọng, không phải về điều đó. Điều đó không bao giờ làm ta bận tâm, ta chỉ mừng là Rod có đủ lý trí để không cố gắng kiểm soát ta. Không chắc Cissy thực sự nghĩ gì, nhưng Lucy đã nói về một cô gái Greengrass nào đó mà ta nghe được lần cuối. Hoặc Parkinson, nếu Zabini chưa yêu cầu cô ấy. Đó là trước khi Lucius bị bắt bởi Order mặc dù vậy...đoán xem cho đến khi ông ta ra ngoài, điều đó tùy thuộc vào Cissy."

Thật tồi tệ. Bố mẹ bạn quyết định bạn sẽ kết hôn với ai. Nếu cô ấy phải làm theo sở thích của mẹ cô ấy hoặc ý tưởng của cha cô ấy về—

"Cô định trả lời thế nào? Cô nghĩ cô sẽ nói gì... trước khi cô gặp tôi?"

*Khúc này chưa nhận yêu nhưng vì khúc ngọt quá nên đổi xưng hô

Bellatrix khịt mũi. "Nếu tôi không gặp em thì sẽ không có chuyện này xảy ra! Tôi sẽ không nghĩ về em trong khi dạy cháu trai của tôi, đó là điều chắc chắn. Tôi cho rằng...tôi nên tử tế, phải không? Đó là điều mà em đã nói. Khi có sự lựa chọn, hãy tử tế. Tôi sẽ nói với thằng bé rằng thằng bé bình thường hoặc bất cứ điều gì. Rằng thằng bé có thể yêu bất cứ ai nó muốn và mặc kệ người khác nghĩ gì, phải không?"

Ồ. Cô nắm lấy tay Bellatrix. "Thật ngọt ngào. Nhưng cô có chắc nó sẽ không thay đổi mọi thứ? Rằng cậu ấy sẽ không... bị phân tâm?"

"Tốt. Tôi sẽ bảo thằng bé giấu nó đi. Nói điều gì đó về nhiệm vụ của thằng bé đối với Chúa tể Hắc ám quan trọng hơn. Nhưng tôi không nghĩ mình sẽ có... Tôi không thể tin được là thằng bé đang nói với tôi những điều này! Thằng bé có một số câu hỏi, đến với tôi. Nghĩ rằng thằng bé vẫn còn sợ tôi, thực sự. Có lẽ tôi cần phải lên cơn điên vào ngày mai. Hãy lấp đầy đầu tôi bằng... tiếng hét, hay thứ gì đó."

Hermione nhăn nhó. Cô ấy có lẽ có rất nhiều tiếng la hét để... tốt. Nó sẽ thuyết phục.

Cô ấy thở dài. "Có lẽ là tốt nhất, xin lỗi. Cô có thể là một người dì tốt khi tất cả những điều này kết thúc."

Bellatrix đứng dậy, vươn vai. "Tôi sẽ viết thư trả lời, chắc thằng bé đã lo lắng đến phát ốm cả ngày rồi. Bây giờ tôi đã đặt ở đâu... "

Ả đi lang thang, và Hermione tiếp tục uống trà, bước tới ngồi bên ngọn lửa.

Ồ. Lá thư. Ả-

"Bellatrix, cô muốn nhận lại lá thư của cậu ấy hay..."

Ồ.

...và cháu không thể không thấy rằng dì đang yêu một nữ phù thủy, dì Bella, vì vậy cháu...

Đang yêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro