Eyes on you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bằng một cách nào đó mà Zhang Hao và Hanbin thấy mình ngồi trong phòng giặt đồ, chỉ hai bọn họ và không ai khác. Một khoảnh khắc yên lặng hiếm hoi giữa lịch trình tập luyện dày đặc và sự khắc nghiệt đến nghẹt thở của cuộc thi.

Cả hai đang ngồi trên sàn, cạnh nhau, hai mái đầu kề sát. Hanbin nhắm mắt tận hưởng khoảng lặng dễ chịu giữa hai người. Căn phòng yên ắng như thể có lớp cách âm tuyệt đối, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ. Đó là một khoảnh khắc đong đầy sự bình yên, khiến Hanbin thấy lòng mình dịu lại, như thể cậu đang ở nhà. Thực ra thì đối với cậu, bất kỳ khoảnh khắc nào ở cạnh Zhang Hao đều có cảm giác như vậy.

Hanbin chỉ mở mắt khi cậu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay mềm mại của Zhang Hao nhẹ nhàng mơn trớn tay cậu. Khóe miệng Hanbin cong lên thành một nụ cười khi cậu quan sát người kia đặt cằm lên đầu gối, và dù cậu không thấy được khuôn mặt Zhang Hao lúc này, cậu có thể thấy rõ đôi tai anh đã chuyển màu đỏ rực.

Ai có mắt cũng đều thấy được rằng có điều gì đó đang diễn ra giữa Hanbin và Zhang Hao. Một số thực tập sinh còn tưởng họ đã là một cặp. Chẳng trách ai được khi mà chính Hanbin cũng phải thừa nhận rằng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Zhang Hao thôi là cậu lại hành xử lộ liễu hơn cả một thiếu niên mười bốn tuổi đang thầm thương trộm nhớ một người. Dù vậy, những khoảnh khắc vụn vặt như thế này mới là điều khiến trái tim cậu như được lấp đầy. Cậu biết mình không đơn phương.

"Anh, nhìn em đi." Hanbin thì thầm khi cậu bóp nhẹ bàn tay người kia. Cậu đã cố không để lộ sự run rẩy trong giọng nói của mình, nhưng vô ích. Dù chỉ là một ước mong nhỏ nhoi ấu trĩ thôi, nhưng Hanbin lại khẩn khoản hơn bao giờ hết. Cậu khao khát ánh mắt Zhang Hao.

Sau vài giây im lặng như đang đắn đo, Zhang Hao lắc đầu nhè nhẹ, từ chối đề nghị nho nhỏ của Hanbin. Tuy vậy, tay anh lần tìm những ngón tay cậu để đan vào, và đôi tai anh giờ thậm chí còn nóng đỏ hơn nữa.

Hanbin thấy mình như tan chảy trong sự dịu dàng ấy.

"Đừng bắt em phải cầu xin mà." Hanbin lại nhỏ giọng khẩn thiết.

Cậu cảm thấy bàn tay người kia siết lấy tay mình chặt hơn nữa, và rồi Zhang Hao nghiêng nhẹ mái đầu vẫn đang dựa trên đầu gối mình. Cuối cùng anh cũng chịu nhìn vào mắt cậu.

Zhang Hao thấy mình như sắp quên cách hô hấp khi ở cạnh Hanbin. Ánh mắt đong đầy những xúc cảm mãnh liệt của cậu như có lực hút vô hình kéo anh sát lại gần, không cách nào phản kháng. Đôi mắt ấy như vũ trụ thẳm sâu vô tận, chứa đầy những bí mật và khả năng, hấp dẫn anh không lối thoát. Đôi mắt như thể những đợt sóng cuồn cuộn đập vào những mỏm đá kiên cường, một sự hòa hợp tuyệt vời giữa nhiệt huyết và bình yên. Và từ đôi mắt ấy, Zhang Hao cảm nhận được yêu thương dâng trào tới nghẹt thở hướng tới anh, như thể chủ nhân của chúng chẳng thể nào cất giấu những cảm xúc ấy cho riêng mình nữa.

Mỗi khi họ nhìn nhau, họ thấy mình như được thấu hiểu một cách tường tận. Những câu chữ không thốt ra thành lời đã hình thành nên một mối liên kết không thể phá vỡ giữa hai người. Cứ như thể Zhang Hao cũng có một sức hút vô hình, kéo Hanbin vào vũ trụ đầy ắp những trải nghiệm và xúc cảm mà họ cùng sẻ chia. Mỗi ánh nhìn tựa như một bài ca vọng vào sâu thẳm tâm hồn, tạo nên một bản giao hưởng tình yêu chảy suốt sự tồn tại của cả hai.

Hanbin tự nguyện trầm mình vào vực sâu bí ẩn của Zhang Hao. Đó là một hành trình vô thực, một điệu khiêu vũ tuyệt vời giữa hai linh hồn quyện vào nhau chặt chẽ. Thời gian như trở nên vô nghĩa khi họ khám phá mối liên kết ấy, nơi tình yêu nở rộ như hoa anh đào trong tiết xuân.

Đây chỉ là phòng giặt là chật chội, xung quanh họ là ngổn ngang áo quần, nhưng khi họ nhìn nhau, mọi ranh giới của hiện thực như bị xóa nhòa, chỉ còn lại tình yêu thuần khiết họ dành cho nhau.

Và cứ thế, Hanbin cảm thấy như có gì thôi thúc cậu làm một điều mà cậu đã khao khát từ lâu. Ánh mắt vẫn không rời người kia, Hanbin chầm chậm nghiêng người về phía Zhang Hao, tim đập nhanh như sắp vỡ tung. Thời gian như ngừng trôi, thế giới như chỉ còn hai người họ, và hai đôi môi cuối cùng cũng gặp được nhau.

Zhang Hao đáp lại nụ hôn của Hanbin khi anh vòng tay ôm lấy cậu, kéo cậu lại gần, như thể sợ hãi trước suy nghĩ phải buông tay. Hai cơ thể dán chặt vào nhau như hai mảnh ghép hoàn hảo, và mối liên kết giữa họ lại càng bền chặt hơn nữa. Thời gian bỗng trở thành một khái niệm thừa thãi khi hai người mê đắm trong những tiếp xúc thân mật mới mẻ này.

Đối với Hanbin, nụ hôn như một lời khẳng định, đập tan mọi ngờ vực và bất an mà cậu giữ trong lòng, khẳng định những cảm xúc mà cậu dành cho Zhang hao. Trong khoảnh khắc mong manh ấy, Hanbin hiểu rằng giữa họ không chỉ là cơn cảm nắng thoáng qua; đó là một liên kết bền chặt và chân thành vượt qua mọi kỳ vọng và ranh giới.

Khi hai đôi môi cuối cùng cũng tách nhau ra, họ vẫn yên vị trong vòng tay người còn lại, trán tựa sát vào nhau, cảm nhận hơi thở hòa quyện. Không khí trong căn phòng như thể có điện, cô đọng lại dưới sức nặng của những cảm xúc không tên. Họ nhìn sâu vào mắt nhau, cảm nhận sự thấu hiểu không nói nên lời.

Điều này không có nghĩa rằng họ đã thành đôi. Chung kết chẳng còn xa nữa, cả hai đủ tỉnh táo để hiểu rằng việc bắt đầu một mối quan hệ vào lúc này sẽ khiến họ mất tập trung. Họ biết được cảm xúc của đối phương dành cho mình, như vậy là đủ cho bây giờ. Dù gì thì hoàn cảnh cũng chẳng cho phép họ mong muốn gì hơn thế nữa.

Còn bây giờ thì.

"Cùng nhau debut nhé, anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro