Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm idol không hề dễ dàng, Hanbin ghi nhận, chỉ vài tuần sau khi nhóm của họ được hình thành.

ZEROBASEONE, gia đình mới của cậu, niềm vui và tự hào của cậu.

Giữa hàng tá nhóm nhạc được debut mỗi năm, mọi sự chú ý đều đang được đổ lên nhóm của bọn họ. Họ được ủng hộ bởi show sống còn mới của Mnet bất ngờ được công chúng đón nhận nồng nhiệt. Dù họ còn chưa debut và cũng chưa có lịch trình chính thức nào, nhưng những kì vọng mọi người đặt lên họ đều vô cùng to lớn. Và nó khá căng thẳng, phải nói là vậy.

Và Hanbin dường như chưa thể làm quen hết với những điều này.

Đương nhiên, cậu đã từng ở trên sân khấu vô số lần trước đây, thậm chí còn từng tham gia một số cuộc thi, và còn giành được vài giải thưởng cùng đội nhảy của cậu - có lẽ được coi là một trong những đội nhảy có tiếng nhất tại nơi cậu sống lúc đó, nhưng đây là việc hoàn toàn khác. Trước kia, chỉ diễn trước những học sinh trung học và những dancer chuyên nghiệp mà thôi, nên cậu không cần quá chú trọng đến ngoại hình của mình, hay về việc cậu thực sự là ai.

Nhưng hiện tại, với hàng nghìn con mắt đang đặt lên cậu, từ sở hữu một nhóm nhỏ những người hâm mộ trong nước đến nhận được sự chú ý từ tất cả mọi người trên thế giới, đôi khi cậu cảm thấy cậu không thực sự dành cho những thứ này.

Và thật đáng nói, khi đây đã luôn là ước mơ của cậu, nhưng Hanbin thực sự chưa từng nghĩ tới việc cố gắng gượng như thể cậu đang bị buộc chặt bởi sợi dây thừng dày cộp dường như đang bóp nghẹt cậu, nhưng cũng đang giữ cậu khỏi việc rơi xuống.

Cậu không thể buông bỏ cảnh giác bất cứ lúc nào, ngay tại thời điểm này, bởi mọi người đều đang nhìn cậu, như thể cậu là con mồi mới nhất của họ, họ sẽ chỉ chờ cậu làm sai, hay làm điều gì đó mà có thể phá hỏng hình tượng "chàng trai hoàn hảo" do chính cậu tạo dựng nên cho bản thân. Mọi điều cậu đang hay đã từng làm đều không chỉ gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu mà còn của những thành viên khác nữa. Bây giờ, sau khi họ đã tin tưởng và chọn cậu làm leader của nhóm, và với khoảnh khắc debut của bọn họ đang đến ngày một gần hơn, trách nhiệm phải bảo vệ các thành viên cũng đang ngày một lớn dần.

Cậu cần trở nên mạnh mẽ, trở thành một bức tường thành vững chãi, không thể lung lay. Và với trách nhiệm đó, cậu phải tìm cách để cân bằng giữa việc vừa là một Hanbinie hiền lành, tốt bụng, thân thiện và vừa là một Sung Hanbin có thể làm tròn bổn phận leader, giỏi-tất-cả-mọi-thứ,...

Cậu cần trở thành một idol hoàn hảo, một idol mà không có gì để phàn nàn. Một con người thực thụ, như cách mọi người muốn cậu như vậy — nhưng không thể thực tới mức "quá nhiều để chịu đựng". Cậu không- à, cậu chắc chắn sẽ không để mọi người phải thất vọng về cậu. Về họ.

Mọi thứ đều quá choáng ngợp.

"Bin à?", một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cậu, phá tan dòng suy nghĩ ngổn ngang của cậu. Hanbin quay đầu lại để nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng tại hành lang, bắt gặp một Zhang Hao đang tròn mắt nhìn về phía cậu. Cậu mỉm cười, vẫy người lớn tiến lại gần hơn. Anh cũng nhanh chóng làm theo, nhẹ nhàng tiến về phía cậu từng bước cho tới khi khoảng cách chỉ còn một nửa cánh tay.

"Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

"Vâng, mọi thứ vẩn ổn", cậu gật đầu, nhìn anh ôm lấy đầu gối mình ngồi xuống cạnh cậu. Anh dựa đầu lên tay, nhướng mày khi nghe những lời của Hanbin.

"Thật mà, hyung, anh không phải lo đâu mà. Em chỉ đang suy nghĩ một chút thôi"

"Về cái gì vậy", Hao tò mò, đặt bàn tay của anh lơ lửng trên tay Hanbin, khiến người nhỏ hơn nhẹ nhàng mỉm cười, xoay nhẹ bàn tay của cậu để hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Anh cười lại, nắm chặt lấy tay Hanbin một chút trước khi tiếp tục:
"Anh đoán đó là việc quan trọng, bởi nó khiến em trằn trọc tới gần 1 giờ sáng như này. Trong khi biết rằng ngày mai là một trong số ngày nghỉ ít ỏi của chúng ta."

"Ừm, em nghĩ là anh nói đúng đó", cậu nhìn vào đầu gối của mình và lắc đầu bật cười, bởi, chắc chắn rồi, Zhang Hao biết. Anh luôn biết mọi thứ, vượt qua bức tường cao lớn của Hanbin và có thể dễ dàng đọc mọi suy nghĩ trong đầu cậu chỉ bằng một ánh nhìn.

"Em chỉ hơi lo lắng một chút thôi.. về tất cả những thứ này. Chúng ta tất bật chuẩn bị cho màn debut, chính thức trở thành idol, và mọi sự chú ý cùng kỳ vọng sẽ đi theo nó nữa."

Zhang Hao gật đầu, anh siết chặt tay Hanbin hơn. "Mọi thứ đều quá choáng ngợp phải không? Anh cũng thấy vậy-"

"Nhưng mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi, Hanbinnie. Chúng ta đều sẽ làm được-", bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên cằm của người nhỏ hơn, xoay đầu cậu lại cho đến khi hai ánh mắt khoá chặt lấy nhau. Ánh mắt trìu mến và đầy sự cảm thông của Zhang Hao khiến lòng cậu dường như tan chảy. "-Bởi vì chúng ta có nhau mà, phải chứ? Và điều đó là quá đủ để giữ bọn mình luôn vững vàng. Mặc dù thời gian chưa được dài, nhưng bọn mình là một gia đình rồi, và mấy đứa nhóc kia đều rất thông minh và tuyệt vời. Em không cần quá lo lắng về chúng đâu."

"Em biết, hyung. Anh nói đúng. Chỉ là.. em không biết nữa. Cảm giác như khoảnh khắc em trở thành leader của nhóm, mọi thứ đều trở nên thật lớn lao đối với em. và điều này có chút đáng sợ-" Hanbin nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. "Nhưng anh đừng hiểu nhầm, em không hối hận một chút nào hết và em thực sự, thực sự rất biết ơn vì mọi người đã đặt niềm tin ở em, chỉ là điều này có hơi... thực. Chăm sóc 8 con người cùng một lúc như vậy..."

"Đó là một trách nhiệm lớn, đúng vậy. Nhưng em không hề một mình, Bin-ah, và em không cần phải làm tất cả những điều này một mình. Em có Jiwoong-hyung, người đã từng trải qua cuộc sống idol trước kia và sẽ không bao giờ để điều gì xảy ra với chúng ta. Em có Matthew, người bạn thân từ những tháng ngày còn là trainee, một đứa trẻ tốt bụng và luôn sẵn sàng giúp đỡ. Và em có anh, Hanbin, và chắc chắn anh sẽ không bao giờ rời bỏ em." Hao nhấn mạnh, dịu dàng vuốt ve má của cậu.

Anh dừng lại, sắp xếp những dòng suy nghĩ trong đầu anh rồi nở nụ cười downward đặc trưng của anh khi ánh mắt họ gặp lại nhau.

"Mọi người đều ở bên và chăm sóc nhau theo cách riêng của họ, và anh tin rằng mấy đứa nhóc đó sẽ không thấy phiền khi đôi lúc em trở nên dựa dẫm vào họ đâu. Chúng ta đều biết điều gì sắp tới với bản thân khi đã đặt bút xuống ký rồi, và mặc dù đôi lúc nó chắc chắn sẽ không hề dễ dàng chút nào. Nhưng anh biết rằng chúng ta đều có thể vượt qua mọi thứ. Cùng nhau."

"Chết tiệt, hyung-" Hanbin nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa. Cậu lắc đầu rồi bật cười. "Sao anh luôn giỏi trong việc này vậy?"

"Sau tất cả thì anh vẫn là Chinese Sung Hanbin mà, phải không?" Zhang Hao cũng bật cười, anh rời tay khỏi khuôn mặt cậu rồi đặt xuống đầu gối cậu. "Anh đoán đây là một đặc quyền khi trở thành 'nửa kia' của em đấy."

Hanbin nhìn đi chỗ khác khi Hao nhắc lại lời nói xưa kia của cậu, cảm thấy cả gò má lẫn hai tai của cậu đều đang ấm dần lên, khuôn mặt cậu đỏ ửng lên. Cậu thầm cảm tạ trời đất vì chỗ hiện tại của họ đều được bao phủ bởi bóng tối, chỉ được chiếu sáng bằng ánh trăng mờ ảo và một cột đèn nhập nhằng ngoài cửa sổ. Cậu nghe thấy một tràng cười khúc khích của Zhang Hao vang lên bên tai mình, cậu quan sát anh từ góc nhìn ngoại vi* khi anh dần trở nên im lặng thay vào bằng một nụ cười dịu dàng. Hanbin ngại ngùng nở một nụ cười với anh, cậu vẫn còn chưa dám nhìn thẳng vào anh nữa.

*Bản gốc là "peripheral vision", được dịch là tầm nhìn ngoại vi. Tầm nhìn ngoại vi, hay còn gọi là tầm nhìn gián tiếp, là tầm nhìn nằm bên ngoài điểm nhìn cố định của mắt người và chiếm phần lớn diện tích của trường thị giác

Hai người họ rơi vào trầm lắng, một khoảng trầm lắng đầy bình yên, dễ chịu. Làn không khí ấm áp dần bao quanh họ khi ngồi gần nhau hơn, nghịch ngợm những ngón tay của đối phương.

"Muốn đi đâu không?" Zhang Hao đột nhiên hỏi, tinh nghịch huých Hanbin bằng chân trái anh.

"... Bây giờ sao?" Hanbin cau mày, lén liếc nhìn ra ngoài. "Hyung, bây giờ là gần 1 giờ sáng rồi. Em không nghĩ đây là một ý kiến hay-"

"Thôi nào, đừng căng thẳng quá Bin-ah!" Hao rên rỉ, nhẹ nhàng kéo tay cậu. "Chúng ta là hai con người trưởng thành với một lịch trình trống phía trước. Sẽ không có chuyện xảy ra đâu."

Và Hanbin thực sự muốn cãi lại rằng: thật ra, rất nhiều chuyện có thể xảy ra, bởi dù sao hiện giờ họ cũng là một trong những hot topic trong nước. Nhưng những lời nói ấy đều bị chặn lại bởi ánh mắt trân châu lấp lánh và cái miệng mếu đáng yêu của anh. Mẹ nó, anh ấy mếu rồi, và mọi thứ bên trong Hanbin chỉ muốn tan chảy ngay lập tức mà thôi. Nhịp tim của cậu ngày một tăng, điên thật.

Cậu thở dài, cắn cắn môi mình trong khi Hao nở một nụ cười đắc ý, biết chắc rằng anh đã giành chiến thắng trong trận chiến im lặng vừa rồi.

"Vậy chúng ta sẽ đi đâu đây?"

"Em có ổn với việc chở chúng ta đi loanh quanh không?" Zhang Hao đứng dậy, thả tay khỏi tay Hanbin rồi tiến về phía cửa.

Cảm giác cứ thiếu thiếu gì đó vậy, nên Hanbin cũng đựng dậy, vừa gật gù vừa nhanh chóng bám theo chàng trai Trung Quốc phía trước.

"Vâng, em ổn hết mà," cậu trả lời, nhìn Hao với lấy chiếc áo hoodie đen yêu thích của anh và nhanh chóng mặc vào, tiện thể lấy luôn áo khoác của Hanbin và đưa nó cho cậu. Cậu cúi đầu, nhỏ giọng 'cảm ơn', cho tay vào áo rồi tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta vẫn phải báo trước một tiếng với manager-nim đã, không anh ấy sẽ hoảng hốt lắm đấy."

Zhang Hao gật đầu, lấy điện thoại ra khỏi túi quần để gửi anh quản lí một tin nhắn, và liền nhận được cuộc gọi xác nhận chỉ vài giây sau đó. "...thôi được rồi, nhưng đừng ở ngoài quá lâu và hãy chú ý an toàn! gọi cho anh ngay lập tức nếu có chuyện gì biết chưa".

Anh nhanh chóng trả lời trước khi cất điện thoại và mở khóa cửa rồi bước ra ngoài. Anh quay sang nhìn Hanbin, chìa tay về phía cậu. "Đi nào, Bin-ah."

Hanbin nắm lấy, một nụ cười ngọt ngào liền nở trên môi.


Chợ đêm Dongdaemun vẫn luôn nhộn nhịp hơn bao giờ hết, dù có muộn tới cỡ nào. Hầu như các cửa tiệm chỉ đều đóng cửa vào khoảng 3 giờ sáng, vậy nên họ vẫn có khá nhiều lựa chọn — và Hao không hề lãng phí một giây phút nào bởi chỉ ngay sau khi Hanbin vừa khoá cửa xe, anh liền kéo cậu đi qua biển người cho đến khi họ tới Meokja Golmok, một con hẻm nhỏ chuyên bán đồ ăn nằm giữa một hiệu thuốc và một quán cà phê khá nổi tiếng. Bàn tay chưa từng rời khỏi cổ tay của người nhỏ hơn.

Họ tìm thấy một gian hàng tương đối vắng hơn so với những quán còn lại. Họ ngồi cạnh nhau trên những chiếc ghế đẩu nhỏ, một người phụ nữ lớn tuổi đang chuẩn bị một số món ăn thơm ngon ở ngay chính giữa, người này mỉm cười ngọt ngào khi nhận ra họ.

"Ồ, một cặp trai đẹp này!", bà lau tay vội bằng tạp dề trước khi đặt chúng lên quầy, đôi mắt nhân hậu lướt qua hai khuôn mặt giờ đã không còn đeo khẩu trang của họ. "Hai đứa làm gì ở đây vào giờ này? Trông hai đứa còn trẻ quá!"

"Aigoo, Ahjumma, bác cứ quá khen chúng cháu!" Hanbin ngại ngùng cười, cảm thấy hai tai có hơi nóng dần lên. "Chúng cháu chỉ nổi cơn đói vào nửa đêm thôi ạ"

"Vậy thì hãy tự giúp bản thân mình nhé!" Bà hất đầu về phía tấm thực đơn được đặt trước mặt họ, chỉ tay quanh gian hàng. "Không phải mọi thứ đều có sẵn nữa vì đã khá muộn rồi, nhưng tùy vào những gì mấy đứa muốn, bác có thể thử lấy cho mấy đứa."

"Bác không cần quá lo về bọn cháu đâu, bọn cháu sẽ xong nhanh thôi ạ," Cậu quay về phía Hao, đặt nhẹ tay lên đùi anh và hỏi với giọng trầm hơn: "Hao-gē, anh muốn ăn gì?"

"Món tteokbokki ở đây trông ngon đấy," Hao thì thầm, nhìn chằm chằm vào một trong những chiếc chảo ở phía đối diện. "Em nghĩ sao?"

"Anh muốn ăn gì thì em ăn nấy," Hanbin mỉm cười trả lời, bóp nhẹ đùi Hao trước khi gọi bác chủ quán. "Chúng cháu sẽ có một phần tteokbokki và một suất kim chi mandu ạ!"

"Lên ngay đây!" cô thông báo, đưa cho họ một chiếc đĩa xốp với vài chiếc bánh bao còn nóng hổi và một hộp nước sốt nhỏ trên đó. "Bác sẽ hâm nóng tteokbeokki thêm một chút để nó ngon hơn nhé!"

"Cảm ơn bác ạ!" Hanbin trả lời, nhìn Hao lấy hai đôi đũa từ nơi chúng được cất giữ, đưa cho cậu một đôi với một nụ cười dịu dàng. Chỉ mất vài phút để món tteokbokki nóng hổi, ​​màu sắc rực rỡ và hương vị thơm ngon, cay cay trông cực kỳ hấp dẫn được đặt ngay trước mặt họ.

Zhang Hao là người ăn đầu tiên, anh phát ra âm thanh vui vẻ khi đưa miếng bánh gạo vào miệng. Hanbin khẽ cười trước phản ứng của anh rồi với tay lấy một chiếc bánh bao.

"Bạn trai của cháu im lặng quá nhỉ," bà chỉ ra vào giữa bữa ăn của họ, liếc nhanh Zhang Hao trước khi quay sang Hanbin. "Cậu ấy không phải người ở đây sao?"

Hanbin đột nhiên mắc nghẹn, màu đỏ từ tai nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt cậu. "Ừm, anh ấy không phải-"

"Dạ, cháu đến từ Trung Quốc ạ," Zhang Hao lên tiếng cùng lúc, ngắt lời của cậu. "Cháu ở đây chưa được lâu nên tiếng Hàn của cháu vẫn chưa được tốt lắm, nhưng cháu thấy nó đã cải thiện được kha khá rồi ạ."

"Bác nghe thấy ổn đó chứ!" bà nở một nụ cười hiền hậu với anh, khiến đôi mắt của bà có phần nhăn lại. "Cháu đang làm rất tốt!"

"Ah, cháu cảm ơn bác ạ! Bác tốt bụng quá." Anh nhanh chóng lấy tay che mặt theo phản xạ, chớp chớp mắt xua đi sự xấu hổ trước khi nở một nụ cười bẽn lẽn với bà.

Hanbin phải thực sự rất nhẫn nhịn để không gục ngã trước anh.

"Bác ấy thật tốt bụng," Hao nói khi họ bước ra khỏi quầy hàng sau khi thanh toán cho bữa ăn và chào tạm biệt người chủ quán. Bụng cả hai đều đã no nê, cả cơ thể trở nên ấm áp và má thì ửng hồng. Những ngón tay của họ khẽ chạm vào nhau trong mỗi bước đi, và Hanbin phải kìm lại thôi thúc mong muốn nắm lấy tay Hao. "Chúng ta nên ghé lại khi có thời gian."

Hanbin gật đầu đồng ý, môi nhếch lên thích thú khi nhớ ra điều gì đó: "Vậy là bạn trai, nhỉ?" cậu trêu chọc, tinh nghịch đập vào vai Zhang Hao, mắt dán xuống nền đất.

Hao bật cười, lắc đầu nhè nhẹ. "Anh không bận tâm về việc đó. Anh nghĩ sẽ còn khó xử hơn nếu chối bỏ nó."

"Anh- anh không phiền sao?" Hanbin dừng lại, miệng há ra thành hình chữ O tròn trĩnh khi cậu quay sang nhìn chằm chằm vào Hao, mắt mở to ngạc nhiên. Cậu trố mắt nhìn cho tới khi Hao dừng lại, nhìn lại cậu. "Với việc bị gọi là bạn trai của em?"

Biểu cảm của Zhang Hao trở nên dịu dàng, ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ khi anh mỉm cười với cậu. "Không, không hề."

Rồi anh nắm lấy tay Hanbin, đan những ngón tay của họ vào nhau và siết chặt trước khi kéo người nhỏ hơn đi, dẫn họ ra khỏi con hẻm ẩm thực nhỏ hẹp và trở lại xe.

"Chúng ta có thể dừng lại ở một chỗ khác trước khi trở về không?" Hao hỏi khi họ đang đợi đèn đỏ, ánh mắt dán chặt vào góc nghiêng của Hanbin. "Đẹp thật". Hanbin liếc nhìn anh trong sự tò mò, và khi cậu định nói gì đó thì Hao tiếp tục: "Muốn dành nhiều thời gian hơn với em trước khi chúng ta quay lại với lịch trình điên cuồng của mình."

Và Hanbin đương nhiên không nỡ từ chối, không phải khi cả hai đang tận hưởng khoảnh khắc bên nhau và biết rằng họ có cả một ngày rảnh rỗi phía trước, vì vậy cậu chỉ gật đầu rồi rẽ trái khi Zhang Hao cười lớn, tăng âm lượng của đài phát thanh.

Cả hai dừng chân tại một bãi đậu xe trống gần sông Hàn, ngồi trên mui xe ô tô của Hanbin, hai cơ thể ép sát vào nhau. Hao tựa đầu vào vai Hanbin, chuyển sang một kênh R&B ngẫu nhiên mà họ tìm thấy sau khi xáo trộn chúng một chút. Thật yên bình, cứ như vậy, không có ai xung quanh chen vào, Zhang Hao không thể không đứng dậy khi một bài hát anh ấy thích bắt đầu được phát ra từ loa.

Hanbin quan sát người lớn hơn nhất xoay vòng quanh khu vực gần họ, cơ thể di chuyển nhịp nhàng theo giai điệu, mái tóc nâu bồng bềnh tung bay khắp nơi. Hao trông thật thanh tao như thế này, ánh trăng chiếu lên người anh một thứ ánh sáng mà Hanbin không nghĩ rằng mình đã từng được chứng kiến ​​trước đây. Anh ấy trông giống như anh ấy hoàn hảo trong mọi yếu tố của mình: tự do, nhẹ nhàng và hạnh phúc. Sung Hanbin đã quyết định ngay lúc đó rằng cậu sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo rằng Hyung của cậu sẽ luôn được cảm thấy như này.

Zhang Hao dừng lại vài giây khi họ nhìn chằm chằm vào nhau, đôi mắt to tròn tràn đầy hạnh phúc. Anh nở một nụ cười rạng rỡ với Hanbin và đưa tay ra, một lời mời được thốt lên: "Hãy nhảy với anh, Bin-ah."

Và cậu nhận lấy nó, nửa là vì rõ ràng là cậu đang đắm mình trong tình yêu, và nửa vì có tên nào lại có thể để Zhang Hao khiêu vũ một mình như vậy, và rồi cậu để bản thân bị một người chàng trai Trung Quốc xinh đẹp kéo đi vòng quanh lần thứ n trong đêm nay.

Một, hai, ba, sang phải. Một tay đặt lên eo Zhang Hao, một tay đặt lên vai Hanbin, hai tay chìa ra, đan vào nhau, mãi không buông.

Một, hai, ba, sang trái. Đôi chân họ đan vào nhau trong những bước đi ngập ngừng, Zhang Hao đỏ mặt một chút và Hanbin thậm chí còn đỏ hơn, cả hai bật ra một tràng cười ngặt nghẽo.

Một bên phải, hai bên trái và ba bên phải. Hanbin xoay Zhang Hao một vòng, từ từ, để anh ấy ngã trở lại vòng tay của mình một cách nhanh chóng, cả hai tay của cậu giờ đây đang giữ lấy eo của người lớn hơn, giữ cho anh ấy đứng vững.

Một bên trái, hai bên phải và ba bên trái. Zhang Hao ôm cậu thật chặt, cánh tay di chuyển để cuối cùng vòng quanh cổ Hanbin, anh giấu mặt mình ở đó, cười khúc khích, có thể đã có một hoặc hai nụ hôn trong quá trình đó.

Tại đó, cùng nhau đung đưa từ bên này sang bên kia, trong một điệu nhảy chậm rãi, ngọt ngào, lãng mạn, cả hai cơ thể dường như đã gần đến mức gần như không thể biết Sung Hanbin bắt đầu từ đâu và Zhang Hao kết thúc ở đâu. Và rồi Hanbin dần nhận ra rằng, đây là tất cả những gì cậu thực sự cần. Tất cả những gì cậu luôn mong muốn.

Chúa ơi, mình thực sự yêu anh ấy quá đi mất, cậu nghĩ.

"Hanbinnie," Hao thì thầm, âu yếm vuốt ve mái tóc sau gáy của cậu. "Anh có thể nghe thấy những dòng suy nghĩ đang chạy trong não em đấy."

"Hyung," Hanbin thở ra, hơi nghiêng đầu để có thể nhìn Zhang Hao. "Em khá chắc rằng những gì em cảm thấy đều đã rất rõ ràng với cả hai chúng ta rồi, nhưng em nghĩ rằng nếu em không nói bất cứ điều gì ngay bây giờ thì em có thể nổ tung ngay lập tức mất."

Zhang Hao quay đầu nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa, ậm ừ nói: "Nói đi, baobei."

"Em biết có lẽ em đã nói điều này rất nhiều lần rồi, thậm chí có thể là quá nhiều, nhưng em thực sự nghĩ anh chính là nửa kia của em, hyung," Hanbin bắt đầu, những ngón tay lơ đãng gõ vào eo Zhang Hao. "Không chính xác là theo cách 'anh hoàn thiện em', bởi vì em biết cả hai chúng ta đều là con người của riêng mình, nhưng em cảm thấy như có... một khía cạnh của em mà em đã không nhận ra tồn tại cho đến khi em gặp được anh. Anh hiểu em theo cái cách mà không một ai có thể hiểu được, và anh luôn biết chính xác phải làm gì, ngay cả khi em không nói một lời nào."

Sau đó là một sự khựng lại. Hao đan tay vào cổ Hanbin, xoa dịu làn da ở đó như một cử chỉ an ủi. Hanbin mỉm cười.

"Em luôn là một người rất cởi mở nhưng chỉ ở một mức độ nhất định, chỉ thực sự cho mọi người thấy những gì em biết họ muốn xem, những gì em nghĩ là an toàn. Nhưng với anh, em thực sự không thể– Em không cần phải giấu anh bất cứ điều gì cả. Em cảm thấy mình hoàn toàn có thể là chính mình khi ở bên anh, những khuyết điểm và sự không hoàn hảo của em đều được phơi bày cho anh thấy, bởi em biết anh sẽ đón nhận tất cả chúng trong tích tắc. Và em cũng sẽ làm như vậy với anh."

Cậu hít lấy không khí đêm khuya, nín thở vài giây rồi nhẹ nhàng thở ra. "Hãy nhìn xem, em nghe có vẻ thực sự điên rồ ngay lúc này, đặc biệt là vì khi chúng ta mới chỉ gặp nhau được vài tháng, nhưng đối với em, cảm giác đó còn hơn thế nữa. Em cảm thấy như em đã biết anh cả đời vậy. Em chưa bao giờ thực sự cảm thấy thích một điều gì đó– hay một ai đó đang thiếu vắng trong cuộc đời em, nhưng giờ em không còn nhớ mọi thứ đã từng như thế nào khi không có anh bên cạnh..."

Zhang Hao di chuyển một bàn tay của mình để ôm lấy má Hanbin, một sự động viên thầm lặng để cậu tiếp tục, đôi mắt dán vào anh. "Em, ừm, em đoán điều em đang cố gắng nói là– anh luôn tìm thấy những điều tốt nhất trong em, Hao-gē. Em phát hiện ra rằng phiên bản tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất của em là khi em ở bên anh, và em... Em muốn nó sẽ luôn, luôn như vậy. Có thể là mãi mãi, nếu có thể. Miễn là khi anh vẫn còn muốn có em ở bên."

Mí mắt Hanbin khẽ rung, ánh mắt giờ đây chứa đựng nhiều cảm xúc lẫn lộn; mãnh liệt, hy vọng. Hao coi đó là gợi ý của mình: "Anh chưa bao giờ thực sự tin vào toàn bộ thứ gọi là 'soulmates' này, anh nghĩ rằng đó là thứ chỉ có trong những cuốn tiểu thuyết, em biết mà? Chỉ là... Ý nghĩ có một ai đó ngoài kia thực sự hoàn hảo dành cho em, ai đã được định để ở bên cạnh em mãi mãi– Đó là một điều tuyệt vời, nhưng nó luôn có vẻ... phi thực tế đối với anh," anh bắt đầu, giọng không to hơn một lời thì thầm, nắm lấy cả hai tay của Hanbin, hơi ấm bất tận của chàng trai Hàn Quốc từ từ lan tỏa lên làn da lạnh như băng của anh. "Đó là cho đến khi anh gặp được em trong chương trình sống còn ngu ngốc đó, vào sáu tháng trước."

Anh mỉm cười dịu dàng, một loạt những ký ức lướt qua trongđầu anh khi anh đang cố sắp xếp những câu từ tiếp theo.

"Kể từ khi anh gặp được em, mọi thứ đã khác. Anh chưa từng gắn bó với ai đó nhanh như thế này, chưa bao giờ cảm thấy có mối liên hệ sâu sắc với người khác trước đây. Chúa ơi, Hanbin, em thực sự đã khiến mọi bức tường của anh sụp đổ chỉ bằng một nụ cười với anh. Anh thậm chí còn không biết em, nhưng không hiểu sao anh có cảm giác như anh đã bỏ lỡ em suốt cuộc đời mình vậy– giống như đây là lý do thực sự tại sao anh lại lặn lội đến đây," anh kéo Hanbin lại gần, gần hơn, cho đến khi trán của họ chạm vào nhau, hơi thở của họ hòa vào nhau, một cái chạm nhẹ của đôi môi mơ hồ khi Hao nói thêm: "em là người của anh, Sung Hanbin. Người bạn tâm giao của anh, ngọn lửa song sinh của anh. Cho dù anh có hay hoài nghi đến đâu, hay đã từng là– anh không nghĩ có từ nào khác có thể mô tả chúng ta tốt hơn thế. Và nếu nó không đủ rõ ràng: Anh đã hoàn toàn, hoàn toàn yêu em mất rồi."

Hanbin siết chặt lấy anh hơn, cậu thì thầm thật nhẹ nhàng: "Hyung, em có thể hôn anh bây giờ được không?"

Không mất tới một giây trước khi đôi môi họ gặp nhau trong một nụ hôn ngọt ngào, đầy yêu thương. Hao cảm thấy cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, như bị điện giật bởi cái chạm đó, và anh mỉm cười trước khi tiếp xúc sâu hơn, liếm môi Hanbin cho đến khi anh cho phép cậu tiến vào, hai chiếc lưỡi lướt qua nhau. Hanbin chừa ra một khoảng cách nhỏ giữa những nụ hôn của họ, vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Zhang Hao, không muốn có khoảng cách giữa họ dù chỉ một cm.

"Chỉ để chắc chắn hơn thôi," Hanbin thở ra một hơi khi nghiêng người ra một giây, ghé mũi vào Zhang Hao và cười: "Em cũng yêu anh."

Zhang Hao trao cho Hanbin nụ cười ngọt ngào nhất mà cậu đã từng thấy trong suốt 22 năm sống trên đời trước khi kéo lấy cổ áo cậu, thì thầm khi môi họ lại chạm vào nhau. "Im miệng và hôn anh đi."

Và Hanbin nghĩ rằng có thể, chỉ có thể thôi, cậu ấy sẽ ổn thôi.

Họ sẽ ổn cả thôi.


end.

một tí note:
mọi người cmt gì đi mình thích đọc cmt của mọi người lắm 😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro