04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bright cảm thấy rất bối rối, anh chưa bao giờ cảm thấy lãng mạn trong tình yêu trước đây. Anh có thể đã có một vài lần rung động, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy nhộn nhạo trong bụng, hoặc cảm thấy trái tim đập nhanh khi nhìn ai đó, mọi thứ diễn ra chậm chạp cho đến khi anh gặp Tine.

Tine như một mùi nước hoa mê hoặc, khiến Bright say sưa như không thể làm gì hơn, và bây giờ anh đang cảm thấy kinh hãi. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh chỉ cảm thấy như vậy bởi vì anh đang sống với tư cách là Sarawat?

"Wat, Tine đang tìm mày" Man nói, chỉ tay về phía chàng trai đang nhìn trộm từ bên ngoài.

Khi Bright thoáng nhìn thấy Tine, anh ngay lập tức nhận thấy sự nhẹ nhõm thoáng qua mắt chàng trai. Hơi thở của Bright dồn dập, sau đó là một tiếng thở dài lo lắng.

Anh đã tránh mặt Tine gần đây sau ngày họ đã đi uống rượu cùng nhau, Bright phải phớt lờ Tine bằng mọi giá vì anh không thể hiểu được cảm giác xa lạ bên trong anh. Tuy nhiên, anh chắc chắn Tine là một ý tưởng tồi.

Bright nóng lòng muốn thoát ra khỏi mớ hỗn độn này vì anh không còn chắc chắn về cách đối phó với tình huống áp đảo này mà anh đã tự mắc vào một cách bí ẩn.

Do dự, Bright đứng dậy khỏi chỗ ngồi và sải bước về phía Tine. Mỗi bước đi đều khó khăn như thể đôi chân của Bright nặng trĩu.

Một cái cau mày thoáng qua trên mặt Tine, đôi môi mím lại khi cuối cùng thì Bright cũng đã ở trước mặt cậu. Tine trông không ấn tượng và thất vọng, và cảnh tượng đó khiến Bright cảm thấy rất tệ.

"Này..." Bright bắt đầu, không biết phải bắt chuyện thế nào.

Bright đã rất lo lắng vì anh đã không gặp Tine vài ngày. Và bây giờ, mọi thứ đều cảm thấy khó xử giống như lần đầu tiên anh gặp chàng trai.

"Mày đang tránh mặt tao?" Tine nhận xét như thể cậu chắc chắn về điều đó, giọng cậu nghiêm nghị, nhưng vẫn có một tia bối rối và đau đớn "Tao đã làm điều gì khiến mày nổi giận sao, Wat?" Giọng Tine lo lắng và có vẻ bối rối "Nếu có, thì tao xin lỗi" Tine thì thầm, gần như không nghe được.

Cậu nhìn xuống, môi run lên như thể cậu đang lo lắng không biết Bright sẽ nói gì.

Cảm giác tội lỗi len lỏi qua anh chàng kia, anh muốn nói điều gì đó nhưng có vẻ như lời nói đã bị mắc kẹt trong cổ họng, và chúng sẽ không phát ra được.

Họ im lặng trong vài phút, một sự im lặng sâu thẩm mà cả Tine và Bright đều ghét. Chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn từ hành lang và bên trong phòng. Man và Boss mệt mỏi nhìn nhau, cả hai đều nghi ngờ rằng có điều gì đó tồi tệ đang xảy ra giữa chàng trai.

Không nhận được câu trả lời nào, Tine cắn môi dưới khi cậu gật đầu nhẹ "Tao đoán là mày không muốn gặp tao nữa... tao xin lỗi vì đã làm phiền mày, Wat" Tine lẩm bẩm khi quay người bỏ đi.

Lời nói của Tine đã đánh thức Bright, anh vô tình nắm lấy cổ tay của chàng trai khi kéo cậu lại gần hơn, ôm Tine thật chặt. Tine ngạc nhiên, và Bright cũng vậy.

Những học sinh đi ngang qua đã liếc trộm, một vài ánh nhìn của họ khi họ bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.

"W-wat..." Nó gần như không thể nghe được.

"Tine, nhìn này... Tao không cố ý tránh mặt mày. Tao chỉ đang lúng túng" Bright cuối cùng cũng thú nhận, hy vọng rằng những lời thích hợp sẽ xuất hiện.

"Lúng túng về những gì?" Tine hỏi, cậu có vẻ sốt ruột.

Bright vùi mặt vào cổ Tine, không biết phải trả lời câu hỏi của Tine như thế nào.

"Tao xin lỗi vì tao không thể trả lời điều đó bây giờ"

Tine gật đầu, xoa nhẹ lưng Bright "Được rồi, Wat. Tao hiểu rồi" Cậu nói khi thoát khỏi cái ôm.

Bright nở một nụ cười hối lỗi, tay anh chạm vào má Tine khi anh nhẹ nhàng vuốt ve chúng.

"Tao nên đi ngay bây giờ, tao vẫn còn một lớp học để hoàn thành" Tine tiếp tục, vì vậy Bright phải để cậu đi.

"Được rồi, tao sẽ gặp mày sau giờ học, tao sẽ đưa mày về ký túc xá của mày" Bright đề nghị và Tine đồng ý.

Bright trở vào phòng học của mình khi Tine cuối cùng đã rời đi, Man và Boss không hỏi gì cả, khiến Bright nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thời gian nhanh chóng trôi qua và cuối cùng họ đã kết thúc khỏi lớp học cuối cùng. Bright vội vã đến gặp Tine, không để ý đến Man và Boss vẫn tiếp tục hét tên anh khi anh rời khỏi họ. Bright không hiểu tại sao nhưng anh đột nhiên cảm thấy thích thú khi chở Tine về nhà.

Bright nhìn thấy Tine từ xa, vui vẻ nói chuyện với những người bạn của mình. Khi Fong nhận thấy sự hiện diện của Bright, cậu ta ngay lập tức dùng cùi chỏ thúc vào Tine.

"Oho, cuối cũng thì anh chàng người yêu của mày cũng đến rồi" Ohm trêu chọc, nhíu mày.

"Xin chào" Bright chỉ chào họ một cách đơn giản.

Tine nhanh chóng gom đồ đạc của mình và tạm biệt bạn bè trước khi kéo Bright rời khỏi họ "Xin lỗi, bạn bè của tao thật rất thích trêu chọc"

"Đừng lo lắng... Uh, Tine mày có phiền nếu ăn tối với tao không?" Những lời đó thốt ra từ miệng Bright một cách vô tình, anh thậm chí còn ngạc nhiên về chính mình.

Mắt Tine mở to, nhưng một nụ cười nhỏ hình thành trên môi khi cậu gật đầu đáp lại lời mời của Bright. Bright biết một nơi tốt nên anh đã đưa Tine đến đó, và họ chia sẻ những trò chuyện ngẫu nhiên trước khi họ ăn những món ăn họ đã gọi mang ra.

Bright có thêm một vài thông tin về Tine, vì chàng trai này vẫn không ngừng kể chuyện cho anh nghe.

Anh nhận ra, Tine là một cuốn sách mở, và cậu sẽ sẵn lòng chia sẻ nội dung cuộc sống của mình với Bright, về cơ bản với Sarawat, giống như anh là người mà cậu tin tưởng nhất.

"Cảm ơn bữa tối Wat, và đã đưa tao về nhà" Tine nói một cách chân thành khi họ đến nơi cậu đang ở.

"Không vấn đề gì, Tine"

"Hẹn gặp lại vào ngày mai, chúc mày ngủ ngon"

Nhưng trước khi Tine lên lầu, cậu đã bất ngờ đưa một cái hôn vào má Bright, khiến anh chàng bị sốc và đỏ mặt.

Bright nắm chặt lấy gấu áo sơ mi của mình khi trái tim anh đập loạn xạ, đập mạnh như thể nó muốn thoát ra khỏi lồng ngực của anh.

Cuối cùng thì anh cũng hiểu ra điều gì đó.

Cuối cùng anh cũng nhận ra lý do tại sao bố anh lại yêu Tine đến vậy.

Không có lý gì để không yêu cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro