Em yêu, tai em đỏ quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://bafenwoyiban45943.lofter.com/post/73c721df_2bca12c66

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi nơi khác.
______________________________

Tình yêu là một mệnh đề mà ngay cả sinh viên khoa học cũng thấy khó hiểu.

"Chúc mừng đóng máy!"

Trong bữa tiệc mừng công, mọi người tụ tập lại với nhau, khung cảnh vui vẻ, một nhóm người đang cười đùa ồn ào, Hầu Minh Hạo có chút không thể hòa nhập vào khung cảnh vui vẻ này như cậu vẫn thường làm. Trong ba tháng qua với tư cách là Bách Lý Đông Quân, cậu đã trải qua rất nhiều điều mà khi đọc kịch bản chưa phát hiện ra, giống như mối quan hệ giữa Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi vượt xa tình bạn và được gọi là tri kỉ.

Cậu và Hà Dữ đã thảo luận vấn đề này nhiều lần. Nhưng mỗi lần Hà Dữ hỏi suy nghĩ của cậu về mối quan hệ của hai người họ trông anh ấy thực sự rất khó chịu. Rõ ràng anh ấy là người hỏi cậu, nhưng lại ném câu hỏi cho chính mình để suy nghĩ.

"Đương nhiên là anh hỏi em vì anh không hiểu. Anh chỉ cảm thấy tình cảm của họ không bị ràng buộc bởi ngôn từ như trong kịch bản. Em có hiểu tại sao không?"

"Cái quái gì, anh có chuyện gì vậy? Hà Dữ, tất nhiên là em cũng không hiểu." Hầu Minh Hạo luôn phớt lờ chủ đề này như thể đó là một trò đùa. Điều cũng bị bỏ qua là nỗi buồn và sự mất mát tiềm ẩn trong mắt Hà Dữ sau khi anh cúi đầu xuống.

Ba tháng trôi qua rất nhanh, mặc dù những ngày quay phim dưới ánh mặt trời rất vất vả và mệt mỏi, nhưng lạ thay, Hầu Minh Hạo lại chỉ cảm thấy buồn khi bắt buộc phải rời đi. Sau khi quay phim xong, mỗi người phải đi một ngả hiếm có dịp gặp mặt, mỗi lần gặp mặt sau lại càng cách xa nên cậu không bao giờ muốn nói lời chia tay.

"Tiểu Hầu, sao em lại ở chỗ này? Mọi người đang cắt bánh. Xem này, anh mang cho em một miếng đặc biệt lớn."

Hầu Minh Hạo nghe được thanh âm này ngước mắt lên, còn chưa kịp lau nước mắt trên mặt, nhưng khi thấy anh cười, đôi mắt luôn sáng ngời, nỗi buồn của cậu cũng tan biến.

"Hà Dữ, anh đang gài bẫy em, ăn một miếng lớn như vậy sẽ phải tập luyện thêm ở phòng tập." Trong giọng nói của cậu vô thức có chút khêu gợi, nhưng chỉ là trước mặt Hà Dữ cậu ấy mới lộ ra vẻ đáng yêu của mình. .

"Ăn đi, mèo con nếu giảm cân sẽ không đáng yêu đâu."

Hầu Minh Hạo ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, nhưng tay vẫn nhận lấy bánh, cậu vẫn thích đồ ngọt cho nên lần này sẽ không tranh cãi với người này.

"Anh không thích mèo con gầy gò à?" Cậu lấy một miếng bánh đưa lên miệng, vô tình quyệt kem lên miệng và má.

Chết tiệt, dễ thương quá. Đối với người khác chuyện này lẽ ra là chuyện bình thường, nhưng Hà Dữ lại rơi vào trạng thái bối rối, đầu óc đang ở chế độ chờ.

"Hầu Minh Hạo, em giảm cân anh sẽ không thích, sẽ cảm thấy đau lòng."

Hầu Minh Hạo nghe xong liền hưng phấn đến suýt ném cái bánh trong tay, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh. Đầu óc quay cuồng trong câu nói này là có ý gì? Anh ấy có cảm thấy tiếc cho mình không? Tại sao, chẳng lẽ vì họ là bạn tốt? Liệu Hà Dữ có quan tâm nhiều như vậy với những người bạn tốt khác không? Những cảm xúc chua chát ập đến trái tim cậu, khiến người ta mất cảnh giác.

"Sau khi phim kết thúc chúng ta có thể thường xuyên chơi cùng nhau, đúng không." Hầu Minh Hạo không hiểu tại sao mình lại muốn hỏi điều này, nhưng cậu vẫn muốn nhìn thấy người này trong đời của mình sau khi quay phim xong.

"Nếu muốn, em có thể làm bất cứ lúc nào." Hà Dữ không khỏi cười khúc khích. Ít nhất họ vẫn có thể gặp nhau thường xuyên hơn.

"Ừ." cậu ăn hết chiếc bánh từng chút một, cảm thấy cái kết này vẫn còn quá thiếu hoàn hảo. Có ít sự lãng mạn và bất ngờ, nhưng có nhiều nỗi buồn không thể nguôi ngoai.

"Tiểu Hầu, anh nói cho em một bí mật, có muốn nghe không?" Hà Dữ cười tinh nghịch.

"Hà Dữ, biểu tình của anh thì có vẻ không phải chuyện tốt." Hầu Minh Hạo kỳ thực rất mong chờ loại bí mật bí ẩn này luôn có chút kích động.

"Em hứa với anh trước, nghe xong sẽ không tức giận, không phớt lờ anh, không..." Hà Dữ chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang.

"Được rồi, em hứa với anh, anh có thể đừng trì hoãn việc nói cho em biết được không? Sự tò mò có giới hạn của nó!"

Hà Dữ đến gần bên tai Hầu Minh Hạo, hơi thở phả ra khiến tai cậu ngứa ngáy và có chút căng thẳng.

"Việc anh thích em có phải là bí mật không?"

Hầu Minh Hạo sửng sốt một chút, cầm lấy kem bôi lên mặt anh.

"Hà Dữ, em thật sự rất tức giận!"

Hà Dữ không né tránh, liền nắm lấy cổ tay Hầu Minh Hạo ngăn cản cậu động đậy.

"Sao em giận? Em bôi nhiều kem thế này, sao không lau cho anh?" Hà Dữ cười vui vẻ, cảm thấy bộ lông xù của mèo con thật đáng yêu.

Hầu Minh Hạo xoay người rời đi, rất nhanh sau đó liền cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch kem trên mặt Hà Dữ, rồi thay khăn lau lần lượt.

"Em làm cho anh cảm thấy mình thật tốt." Hà Dữ chăm chú nhìn chằm chằm người trước mặt, lông mày của người này rất đẹp, khiến người ta không thể rời mắt. Thấy mèo con vẫn không lên tiếng, anh lại bắt đầu trêu chọc.

"Em yêu, tai em đỏ quá, đỏ quá."

Lần này cậu thực sự tức giận ném chiếc khăn ướt đi, muốn đánh anh.

"Cái gì! Anh đang nói vớ vẩn gì vậy!"

"Không đúng, không đúng, anh sẽ không nói vậy nữa đâu em yêu, anh thực sự sẽ không nói nữa. Tha cho anh đi"

Một khung cảnh người đuổi kẻ chạy thật vô cùng ồn ào nhưng cũng đáng yêu, ấm áp đến lạ. Mong rằng nó sẽ vẫn mãi như vậy, không bao giờ đổi thay.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro