2. Cheers (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungwonie

Jungwon
Em có ở nhà không?

→ Buổi hẹn thế nào rồi?

→ Ừ, tôi đang ở nhà rồi

→ Sao anh lại hỏi vậy, có chuyện gì à?

Mở cửa cho anh với.

→ Tại sao?

→ Ý tôi là tại sao anh lại ở đây?

→ Jay????

Sau một hồi im lặng, cậu thấy không còn những tin nhắn bất chợt nữa, cuối cùng Jungwon cũng phải ra mở cửa.

"Anh mang quà đến cho em đây" Jay bước vào ký túc xá, đặt chiếc túi to anh mang theo lên bàn trong phòng khách. Đầu tiên, anh lấy ra một túi đựng đầy bia. "Ừm, cái này là của anh, nhưng anh có mua cho em một món khác."

"Gì vậy—Thế còn Naomi thì sao?" Jungwon lo lắng hỏi, rõ ràng là rất bối rối. "Buổi hẹn của anh với cô ấy sao rồi?"

"Bình tĩnh nào, anh đang kể đây mà." Jay mở lon bia ra, vừa nhấp một ngụm vừa chia sẻ về buổi tối hoàn hảo của mình với Jungwon. "Chà, nói chung, buổi hẹn quá là tuyệt vời. Thật sự là một đêm đáng nhớ."

Jungwon vẫn giữ nguyên vẻ hoài nghi, "Anh nói vậy mà rồi lại xuất hiện ở chỗ tôi. Rốt cuộc là anh đến đây để làm gì?"

"Ý em là 'tại sao anh đến đây'? Em nghĩ là anh đã lên giường với cô ấy rồi hay sao? Em là người đã bảo anh không nên làm vậy mà—Nói cho em nhớ rõ nhé, anh là một người đàn ông tử tế nên anh cũng không có ý định làm vậy đâu."

"Tốt thôi, nhưng ý tôi là, tại sao anh lại đến ký túc xá của tôi." Cậu giải thích, "Tôi tưởng anh đã về nhà rồi, và... tôi không biết nữa... chắc là phấn khích như một tên điên ở đó?."

"Vì anh muốn kể cho em nghe tất cả mọi chuyện mà..." Chỉ đơn giản là vậy thôi. Tại sao anh lại không thể chạy ngay đến để kể cho một trong những người bạn thân nhất của mình về đêm tuyệt vời nhất cuộc đời?

"...Anh có thể nhắn tin cho tôi mà."

"Nhưng anh muốn thấy phản ứng của em cơ."

"Gọi điện thoại thôi cũng được mà."

"Thôi nào em." Anh thực sự không nghĩ nhiều về chuyện đó, chỉ đơn giản là anh muốn Jungwon là người đầu tiên nghe về chuyện của anh.
Jay nhún vai, "Dù sao thì nó cũng không thay đổi được sự thật rằng anh muốn gặp em."

"Được thôi," Jungwon có vẻ như đã bị thuyết phục, cậu với tay lấy chiếc túi để xem những món đồ còn lại bên trong. "Cái này là gì?"

"À, đó là món quà anh mua cho em," Jungwon rút ra chiếc áo mà cậu đã để mắt tới ở cửa hàng trước đó, "Anh nhớ là em đã nhìn nó ở cửa hàng và nói rằng nó hoàn hảo cho bộ trang phục của em cho buổi biểu diễn mùa xuân sắp tới, vì vậy anh đã lén mua nó khi em vào nhà vệ sinh."

"Chúa ơi-" Jungwon thốt lên. Cậu quay sang Jay với vẻ mặt sốc kinh khủng, "Tại sao anh lại phải mua nó cho tôi chứ?"

"Vì ánh mắt em sáng lên ngay khi nhìn thấy nó mà?" Lý do anh vừa nói có vẻ không rõ ràng sao? "Em nói là không thể mua nổi, nhưng anh thì có thể. Vì vậy, anh đã mua cho em. Như một lời cảm ơn vì tất cả."

"Tôi..." Giọng cậu dần lạc đi. Jungwon nhanh chóng gấp chiếc áo lại và nhét vào túi để trả lại cho Jay, "Cảm ơn, Jay, nhưng không. Tôi không thể nhận nó được."

Jay đẩy chiếc túi trở lại tay cậu. "Em có thể nhận chứ. Vì đây là quà, mà quà thì phải nhận."

"Không, ý tôi là—Anh không thể cứ mãi chi tiền cho tôi như vậy. Tôi rất cảm kích nhưng, anh đã làm quá nhiều cho tôi rồi, nên điều này càng không cần thiết—"

"Không, cứ nhận đi." Anh khăng khăng, "Và đừng có nghĩ đến việc trả lại hay gì đó nhé, vì anh đã vứt tờ biên lai rồi. Hehe." Jungwon ngắm nhìn anh một lúc trước khi lao vào vòng tay của Jay, ôm anh thật chặt.

"Anh không ngờ em lại tình cảm như vậy đấy," Jay trêu khi anh đáp lại cái ôm, vòng tay quanh eo Jungwon cũng chặt không kém.

"Đừng quen với việc tiếp tục chiều chuộng em như này nữa." Jungwon lẩm bẩm trong ngực anh.

"Được rồi, không sến nữa. Đến lúc mở thêm vài chai nữa rồi! Hoặc lon, trong trường hợp của chúng ta." Rời khỏi cái ôm, Jay mở thêm một lon bia nữa.

"Nhưng anh sẽ không ép em uống nếu em không muốn, anh cũng có mua nước trái cây cho em để có thể 'uống' cùng anh."

Cậu tân sinh viên suy nghĩ một lát trước khi lên tiếng, "...Nếu tôi muốn uống cùng anh thì sao? Ý tôi là uống bia ấy."

"Em...? Thật sao?"

Cậu gật đầu, "...Ừ. Tôi biết tôi hơi khó chịu với bia rượu nhưng nếu chỉ có hai ta thì tôi không ngại. Tôi cảm thấy an toàn khi ở bên anh."

"Vậy à? Thật tuyệt!" Anh lấy thêm một lon bia khác cho Jungwon và mở nắp cho cậu trước khi đưa, "Ui, điều này làm anh phấn khích quá."

"Tôi chưa bao giờ uống bia trước đây. Cả đời tôi chỉ cho rằng đó là một loại đồ uống đắng ngắt dành cho những người đàn ông trung niên bụng to." Cậu ngửi thử như một biện pháp phòng ngừa, "Điều đó giải thích lý do tại sao anh lại mua một túi đầy bia."

"Này, em mỉa ý gì đấy. Chúng ta không chênh lệch tuổi tác nhiều đến vậy đâu." Anh nâng lon lên như họ đã làm vào đêm Giao thừa, "Cạn ly vì lần đầu uống bia của em bé nào."

"Tôi ghét anh." Lời nói đáng lẽ phải mang theo sự ác ý nhưng lại lẫn trong những tiếng cười. Họ cụng lon và cùng nhau nhấp một ngụm, đó chỉ là một trong rất nhiều thứ mà họ uống vào đêm hôm đó.

Jay nghĩ rằng tửu lượng của Jungwon đang dần khá hơn, nếu như tối nay có thể coi là một minh chứng. Cậu không than phiền về việc đau đầu hay có gì đó biểu hiện như quá say, cũng không tự 'làm xấu hổ' mình mặc dù có vẻ đã hơi ngà ngà. Nếu là điều gì khác, cậu chỉ nói nhiều hơn bình thường, bộc lộ hết những cảm xúc thường giấu của mình.

"...Rồi họ đã cử cả đội cảnh sát để kiếm tôi, và trong suốt thời gian đó tôi chỉ trốn trong giỏ đựng đồ ở cạnh máy giặt." Cậu kết thúc câu chuyện về thời thơ ấu của mình, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Họ đã bật một bộ phim trong khi ngồi uống trên ghế sofa nhưng rồi lại nói chuyện suốt cả thời gian đó. Jay tựa đầu lên đùi Jungwon vì anh cảm thấy hơi buồn ngủ, và việc Jungwon vuốt ve mái tóc anh chẳng giúp anh tỉnh táo hơn chút nào.

Nhưng anh không muốn ngủ sớm vậy, Jay muốn tiếp tục nói chuyện với Jungwon, không muốn đêm hoàn hảo của mình kết thúc sớm. Anh tiếp tục ừn hửm với cuộc trò chuyện của Jungwon, ngáp dài thông qua lời nói của mình. "Chà, hồi bé em là một đứa nhóc nghịch ngợm lắm, đúng chứ?"

"Tôi thừa nhận. Khi còn nhỏ, tôi có đôi chút nghịch ngợm, nhưng giờ đã trầm hơn nhiều rồi."

"Anh có thể thấy rõ điều đó," Anh điều chỉnh lại tư thế, "So với những gì em kể hồi nhỏ, tính cách hiện tại của em có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều."

"Ừ..." Jungwon đột nhiên nhận ra điều gì đó. "Ôi trời ơi. Bộ phim đã kết thúc rồi sao?"

"Nói như kiểu em để ý nó từ đầu ấy," Jay khịt mũi. Anh nghiêng đầu về phía màn hình TV, chỉ thấy phần kết thúc đang chạy trên màn hình. Thực ra, Jay cũng chẳng để ý đến bộ phim, anh đã uống say đến nỗi không còn nhớ mình đã chọn phim gì nữa. "Em chỉ nói luyên thuyên suốt cả buổi, cứ yap yap yap-"

"Im," Jungwon đẩy anh ra khỏi đùi mình xuống cuối ghế sofa, "Đứng dậy." Rồi anh bị đẩy xuống khỏi ghế, lăn xuống đất và ngã ngay xuống sàn. Cậu nhóc nghịch ngợm nhìn xuống anh từ mép ghế sofa, "Anh thích nghe câu chuyện mà tôi kể, đừng phủ nhận điều đó nữa."

"Được rồi, được rồi." Jay giơ tay đầu hàng, xoa bóp chỗ sưng dần trên lưng. "Anh nghĩ em làm gãy cột sống của anh mất rồi..."

"Đừng có ăn vạ. Đứng dậy đi, tôi đâu có đá anh mạnh thế." Cậu dùng chân chọc vào sườn Jay, cố gắng làm anh phản ứng.

"Anh nghĩ anh sắp chết rồi." Jungwon đá anh lần nữa. "Đau-"

Jungwon ngồi xuống sàn và quỳ gối bên cạnh anh, "Có ai từng nói với anh rằng anh rất hay làm quá không?"

"Ồ, mẹ lúc nào cũng bảo anh như thế." Jay duỗi thẳng tay, nhận ra chiếc vòng tay nhựa màu xanh neon mà họ đưa cho anh ở lễ hội vẫn còn trên cổ tay. "Ồ, anh quên là mình còn đeo cái này."

"Nó trông có vẻ chặt lắm."

"Đúng vậy đấy." Jay ngồi dậy, "Chết tiệt. Em giúp anh gỡ cái dây ra được không?"

"Đợi tôi đi lấy kéo đã—"

"Jungwon, không, đừng—Như thế sẽ giết anh đấy."

"Tôi sẽ không đâm anh đâu, bình tĩnh đi. Tôi sẽ cẩn thận mà." Jay nhìn Jungwon đi lấy kéo rồi quỳ xuống bên cạnh, chuẩn bị cắt vòng ra. Jungwon cố gắng luồn kéo xuống dưới, cố gắng tránh làm rách da của Jay, "Cái vòng này cứng thật đấy, sao họ lại làm nó chặt như vậy?"

"Đấy, anh cũng đã nói rồi mà..."

"Được thôi, cách này không hiệu quả." Jungwon đặt kéo lên bàn, "...Tôi sẽ thử dùng răng, đừng lo lắng." Jungwon cẩn thận đưa cổ tay của Jay lên miệng, dùng răng để nới lỏng chiếc vòng.

"Ồ. Nói cho em biết, điều này đang làm anh cảm thấy bị kích thích rồi đấy."

"Đồ biến thái." Là cách mà Jungwon gọi Jay. Jungwon kéo ra để nói, "Tôi nghĩ cuối cùng mình cũng làm được gì đó rồi..."

"Thật không? Anh cảm thấy như em chỉ đang cắn cổ tay anh thôi. Như một ma cà rồng vậy."

Jungwon liền cắn cổ tay của Jay để trả đũa. "Á, đau anh"

"Đó mới là cắn thật đấy." Jungwon tiếp tục dùng răng. Chỉ ngồi xem thì chán quá, Jay quyết định biến chuyện này thành trò chơi. Xem anh có thể chọc Jungwon khó chịu nhanh đến mức nào.

"Ahh, ahh...!" Jay giả vờ rên rỉ như thể Jungwon thực sự là một ma cà rồng đang hút cạn máu của mình.

"Đồ ngốc, anh đang làm gì vậy—" Jungwon ngừng lại trong giây lát, rồi cười, "Anh thật là ngớ ngẩn." Jungwon lại tấn công Jay lần nữa, cậu ấy thật bạo lực.

Jay đáp lại, "Còn em thì rất sáng tạo với những lời xúc phạm của mình." Jungwon lại cắn cổ tay của Jay, rồi di chuyển lên cánh tay khiến Jay ngã ngửa ra sau, còn Jungwon thì đang ở trên anh.

"Nếu tôi là một ma cà rồng thật thì anh đã chết từ lâu rồi đấy." Jungwon nói, nhìn xuống Jay.

Jay nghĩ cậu ấy trông còn dễ thương hơn từ góc nhìn này, "Anh đã không làm gì để chống trả. Lần sau dùng mấy cái cơ bắp vô dụng đó của anh đi."

"Anh đã chờ em nhận ra cơ bắp của anh đấy." Jay đã tập luyện chăm chỉ hơn dạo gần đây, nhờ có Sunghoon. Giữa hai người có một sự ganh đua ngầm với Taehyun về việc thể hiện cơ bắp trong phòng gym, vì cả hai đều không muốn thua người kia. Điều đó thực sự là một động lực tuyệt vời, "Và ai nói là anh muốn chống trả? Biết đâu anh lại thích thì sao."

"Anh có bao giờ suy nghĩ trước khi nói không đấy?" Jungwon cười trước khi cúi xuống dựa đầu vào hõm cổ của Jay.

Trong tâm trí Jay, anh không thể ngừng nghĩ về việc vị trí này thoải mái đến mức nào. Nếu Jake hay Sunghoon hoặc bất kỳ người bạn nào khác thử điều này với anh, chắc chắn Jay đã đẩy họ ra xa, có thể là xuống một vách núi đá.

Nhưng Jungwon thì khác, Jay không ngại việc cậu ấy ở gần như thế. Như Jungwon đã nói trước đó, ở bên cậu khiến Jay cảm thấy an toàn. Và điều này cũng đúng với Jay.

"Just come kiss me and bite me~" Jay bắt đầu ngân nga theo bài hát của một nhóm nhạc thần tượng nào đó, lắc đầu theo điệu nhạc. Jungwon lại cười nhẹ trong hõm cổ của Jay, cảm giác đó làm anh thấy lâng lâng.

"Anh thật kỳ lạ..." Jungwon thực sự bắt đầu cắn cổ Jay, môi chạm ngay chỗ mà Jay tin rằng có vết bớt hình trái tim của mình.

Vì lý do nào đó, Jay cho phép điều này được diễn ra. Anh cho phép Jungwon tàn phá cổ mình, để lại những dấu hôn trên da, rồi lại xoa dịu chúng bằng những nụ hôn nhẹ nhàng.

Jay dùng tay giữ đầu Jungwon ở lại vị trí đó, ngón tay luồn vào tóc cậu ấy. Anh không muốn buông bỏ cảm giác này.

Anh là ai hiện tại? Họ đang làm gì vậy?

Jay không thể nghĩ thông suốt để trả lời những câu hỏi đó, tất cả những gì anh lo lắng bây giờ là làm thế nào có thể để lại một dấu vết trên làn da của Jungwon.

Anh khẽ cười, "Tới lượt anh." Jay ngồi dậy, tay nắm chặt hai bên eo của Jungwon để giữ cậu ấy ngồi yên trên đùi mình. Vai trò giờ đây đảo ngược, Jay bắt đầu cắn nhẹ lên xương quai xanh của Jungwon trước khi di chuyển lên cổ cậu ấy.

Anh cắn trước khi mút nhẹ, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc này. Jay để lại ngày càng nhiều dấu hôn, những âm thanh ngọt ngào mà Jungwon phát ra khi anh làm vậy chỉ khiến anh càng thêm phấn khích. Jay không biết tại sao, nhưng cả quá trình này thật sự rất kích thích. Anh sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu cổ của Jungwon trông còn tệ hơn cổ của anh.

"Ừm... anh là ma cà rồng giỏi hơn em nhiều." Jungwon thì thầm khi Jay tiếp tục hôn lên cổ cậu. Jay hôn khắp hai má của Jungwon, chỉ dừng lại khi đến khóe miệng. Anh chậm lại đôi chút để thở.

Jungwon nhẹ nhàng vuốt má anh, vén một vài sợi tóc lòa xòa của Jay ra đằng sau. Họ đã rất gần nhau rồi, nếu chỉ cần tiến thêm chút nữa, họ thậm chí sẽ có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

Jay nhìn chằm chằm vào môi Jungwon, và cậu ấy cũng nhìn lại anh. Tất cả những gì Jay có thể nghĩ đến lúc này là một nụ hôn với Jungwon.

Anh không tốn nhiều thời gian để thực hiện điều đó.

Một nụ hôn mềm mại, đến từ cả hai phía. Quá thân mật, quá chân thật, Jay không nghĩ mình đã từng cảm thấy dễ bị tổn thương trước ai khác như vậy. Jungwon dường như là một ngoại lệ đặc biệt đối với anh.

Một nửa trong Jay tin rằng đây là nụ hôn tuyệt vời nhất của đời mình, mặc dù anh đang say. Nó thậm chí không thể so sánh với nụ hôn trước đó của anh với—

Ảo giác về sự thân mật mà Jay đã cảm thấy trước đó tan biến mất. Jungwon tựa trán mình vào trán anh, sau đó hỏi Jay một câu hỏi mà lẽ ra cậu nên tự hỏi mình trước khi bắt đầu tất cả những điều này. "...Liệu chúng ta vẫn còn là ma cà rồng chứ?"

Anh không có câu trả lời. "Anh... không biết." Jungwon dường như cũng không biết, cậu chỉ cúi đầu dựa vào vai Jay.

Họ vừa làm gì vậy? Liệu họ có thể trở lại như trước nữa không?

Không lâu sau, Jungwon đã ngủ gục trong vòng tay anh, và nếu có muốn thay đổi điều gì lúc đó, thì giờ đã quá muộn rồi.

Jay cũng thiếp đi sau đó, dù rằng anh không chắc đó là khi nào.

Khi Jay thức dậy, anh không ngay lập tức nhận ra rằng có cái gì đó nặng nề đang đè lên mình.

Ban đầu, anh nghĩ đó là cái chăn dày cộp đang phủ lên chân mình, mặc dù anh không nhớ là tối qua có đắp chăn. Sau đó, anh mới biết đó thực sự là sức nặng của một con người, hoặc chính xác hơn là một chân người đang gác lên chân anh. Để nói rõ hơn, đó là chân của Jungwon, và họ đang nằm trên sàn ký túc xá của cậu ấy.

"Wonie...?" Jay lẩm bẩm, giọng vẫn còn khàn vì vừa tỉnh dậy. Bỗng anh cảm thấy một cơn đau nhói ở đầu, đưa tay lên day nhẹ vào thái dương như thể điều đó có thể giúp anh bớt đau.

Anh đã uống bao nhiêu vào tối qua? Jay nhìn thấy mấy lon bia rỗng bị bóp méo vứt bừa bãi trên bàn gần đó. Chắc chắn là khá nhiều rồi.

Jungwon cựa mình nhẹ trong giấc ngủ trước khi hé mắt ra một chút, rồi đột nhiên nhìn Jay với ánh mắt kinh hãi. Jay không hiểu tại sao cậu ấy lại bất ngờ bật dậy, ôm lấy cổ mình rồi chạy thẳng vào phòng tắm cuối hành lang.

Một tiếng hét lớn vang lên từ phía sau. Jungwon có ổn không vậy?

"Dậy thôi nào!" Jay nghe thấy tiếng của bạn cùng phòng với Jungwon là Sunoo réo lên từ bếp. Sunoo cầm trên tay một cốc cà phê, khuấy đều đều thìa trong cốc với vẻ phấn khích khi tiến đến ghế sofa ngồi xuống.

"...Chào buổi sáng." Jay chào đáp lại một cách mệt mỏi. Còn quá sớm để vui vẻ thế này. Anh rút điện thoại từ túi sau ra để xem giờ, "...Quá trưa rồi? Trời đất."

"Anh nói đúng đấy, hai người có vẻ đã có một đêm tuyệt vời," Sunoo cầm điều khiển TV từ đâu đó trên ghế sofa, chuyển kênh. "Tôi không biết anh là bạn trai của Jungwon."

"...Ờ, cái gì?" Chắc anh nghe nhầm rồi, dù sao thì anh vẫn còn ngái ngủ. "Bạn trai? Không... Tôi với Jungwon không có gì cả."

"...Ồ. Thật vậy sao?"

"Ừm, đúng vậy. Tôi nghĩ mình sẽ biết nếu mình đang trong một mối quan hệ chứ," Jay hắng giọng, "Hơn nữa, tôi không phải gay."

"Vậy anh đang nói với tôi rằng việc ôm ấp và để lại dấu hôn trên cổ bạn của mình là chuyện bình thường sao?" Sunoo chế giễu, "Anh cũng là thành viên của hội sinh viên phải không? Tôi luôn có cảm giác mấy anh có chút vui nhộn một cách ngu đần trong những buổi tiệc."

"Gì—Gì cơ, cậu đang nói gì vậy?"

Sunoo nhấp ngụm cà phê trước khi quay lại xem TV, "Xem camera điện thoại của anh đi."

Jay bật điện thoại lên một lần nữa nhưng lần này là để mở camera, chuyển sang chế độ cam trước. Anh đưa điện thoại lên mặt và ngay lập tức nhận ra những dấu hôn trên cổ mình.

Chuyện quái gì đây.

Những vết đỏ và tím li ti xuất hiện rải rác trên phần cổ bên trái của anh. Jay đưa tay sờ lên, anh thực sự không thể tin vào mắt mình. Làm thế quái nào mà chúng xuất hiện ở đó? Anh không nhớ Naomi có làm điều gì vượt quá giới hạn—

Ký ức về đêm qua đột nhiên ùa về. Không phải về buổi hẹn hò tuyệt vời của anh với cô gái tên Naomi, mà là về buổi tiệc sau đó với Jungwon.

Với Jungwon.

Đây là những dấu vết mà Jungwon để lại trên người anh vì anh đã yêu cầu cậu ấy làm thế. Có lẽ trên cổ của Jungwon còn thậm chí còn tệ hơn.

Anh cũng nhớ rằng họ đã hôn nhau. Một nụ hôn thuần tuý, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng vào lúc này.

Jay muốn hét lên, nhưng anh thậm chí không thể cảm nhận được giọng mình. Anh quá bàng hoàng đến mức cảm thấy phát ốm.

Tại sao anh lại làm vậy? Anh đang tán tỉnh Naomi, cuối cùng anh cũng có được một buổi hẹn hò (và thậm chí là cả một nụ hôn!) với cô ấy sau bao năm. Anh đã vứt bỏ lại tất cả những điều đó đi chỉ vì những gì anh đã làm với Jungwon, mà Jungwon lại là con trai... Anh thậm chí còn không phải gay—

"Tôi không muốn làm anh mất hứng nhưng, tôi nghĩ anh nên đi thôi." Sunoo nói khi nhấp thêm một ngụm từ cốc của mình, "Tôi nghĩ Jungwon sẽ không rời khỏi phòng tắm cho đến khi anh hoàn toàn rời đi, nên..."

Jay cười nhạt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Anh không cần phải nghe lại lần hai đâu.

Jungwonie

Em ơi?

Này

Anh biết đã một thời gian rồi kể từ lần cuối bọn mình nói chuyện với nhau, và em biết đấy...

Chỉ để chắc chắn thôi, em sẽ không nói với ai về những gì đã xảy ra trong ký túc xá, đúng không?

Không.

Anh chỉ hỏi vì hiện tại anh đang theo đuổi Naomi, nên...

Sẽ kỳ lắm nếu có ai biết chuyện đó.

Tin tôi đi, tôi biết rõ điều đó mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro