Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em mất trí rồi à?"

Một câu hỏi mà Felix đã mong đợi. Khuôn mặt điển trai của Minho lộ ra vẻ đáng sợ, với đôi mắt gần như trừng trừng và một cái cau mày giận dữ kéo hai hàng lông mày vào nhau. Lix cảm thấy khá ngạc nhiên khi nó tương phản với biểu hiện của Jisung, người ngồi giữa hai chân bạn trai của mình và tựa lưng vào ngực Minho, một nụ cười tô điểm trên khuôn mặt.

"Cuối cùng thì con tàu cũng ra khơi, sao anh lại nổi điên vậy, Min?" Jisung khẽ cười. "Dù sao thì tất cả chúng ta đều biết điều này sẽ đến mà"

"Không, chúng ta không," Minho nói. Đôi mắt của anh vẫn nhìn vào Felix, nhìn chằm chằm vào cậu mặc dù sự lo lắng trong mắt Minho gần như làm mờ đi sự thất vọng của chính mình. "Tại sao em lại chấp nhận em ấy? Em ấy đã từ chối em đó!"

"Em biết, hyung. Nhưng anh ấy rất tốt và anh ấy đã rất cố gắng! Chúng ta đã nói về nó rồi, phải không? Anh ấy vừa sợ hãi vừa bối rối. Anh ấy nói rằng anh ấy thích em". Felix rạng rỡ rõ ràng ở phần cuối và vùi mặt vào ga trải giường của cặp đôi. Ánh mắt nghiêm nghị của Minho ngập ngừng trong khi Han thủ thỉ, đưa tay vỗ đầu Felix.

"Chà, có lẽ em ấy đang thao túng em mất rồi"

Jisung đảo mắt, lại ngả người ra sau. "Anh ấy không phải là một nhân vật phản diện nham hiểm đâu, babe. Và nếu anh ấy thực sự không quan tâm, anh ấy sẽ không nổ lực nhiều như vậy. Anh ấy quá bận rộn cho việc đó. Ngoài ra, nếu anh ấy đang cố gắng thao túng Felix thì có lẽ anh ấy đã làm những gì Hyunjin từng làm rồi"

"Cả hai đều là những đối thủ tuyệt vời," Minho chế giễu. "Họ dành rất nhiều thời gian cho nhau, Hyunjin có lẽ đã tác động đến em ấy!"

"Hyung," Felix rên rỉ, từ từ ngẩng đầu lên để nhìn hai người. Họ luôn là một cặp đôi đáng yêu và việc nhìn họ thoải mái khiến cậu nhớ Changbin. Cậu rất thích ngồi như thế này với Seo, xem một bộ phim hoặc đơn giản là để hắn làm việc trong khi họ âu yếm. "Em yêu anh. Em biết anh đang lo lắng, và em biết đó là vì anh yêu em. Nhưng anh không thể chúc mừng cho em được sao? Changbinnie cuối cùng cũng đã nói rằng anh ấy thích em! Và chúng em đã hôn nhau! Chẳng phải anh luôn nói với em rằng anh muốn em hạnh phúc sao?"

"Anh muốn em được hạnh phúc, Lix," Minho nói. Trước khi anh có thể bắt đầu bằng "nhưng", Felix tiếp tục, "Chính xác. Anh muốn em hạnh phúc, và Changbinie là người làm cho em hạnh phúc". Cậu ngồi dậy và trườn lại gần, tự mình ngồi lên Jisung. "Đừng chống lại anh ấy nữa"

"Cậu ấy nói đúng đó" Jisung gật đầu, vòng tay qua người cậu và vỗ đầu cậu vài lần. Với cách họ đang ngồi, Felix vẫn có thể đối mặt với Minho. "Anh không thể luôn luôn như một người bố bảo vệ quá mức được, hyung. Ý em là, nghiêm túc mà nói, anh sẽ phàn nàn về bất kỳ ai sẵn sàng hẹn hò với Felix"

"Không, anh sẽ không! Đấy thậm chí còn không phải là những gì anh đang nói. Anh không bận tâm về việc em ấy muốn hẹn hò với Felix, anh chỉ không thích cách em ấy đối xử với Felix trước đây".

"Bây giờ đã là quá khứ rồi, anh không cần phải lo lắng nhiều đâu," Felix nói, tựa cằm vào vai Jisung khi cậu nhóc vuốt tóc. "Anh ấy đã xin lỗi em rồi. Em thực sự nghĩ rằng anh ấy đã rất chân thành đó".

Minho thở dài và nghiêng người đặt lên trán cậu một nụ hôn yêu thương. "Anh xin lỗi, anh chỉ không muốn điều này xảy ra như với Hyunjin"

"Tớ không nghĩ nó sẽ giống nhau đâu, tớ cá là Changbin nhỏ hơn Hyunjin"

"Ôi Chúa ơi, im đi!" Lix rên rỉ. "Cậu kinh thật đó"

"Minho rất thích nó"

Minho lắc đầu. "Thành thật mà nói, anh không biết liệu anh có thích em nói những thứ của người khác hay không đó"

"Anh chỉ hôn Felix hay gì đó theo đúng nghĩa đen thôi, im lặng đi," Jisung bật cười. "Em không có nghĩ về chúng, em chỉ nói. Nó có ý nghĩa, đúng không? Ý em là, nếu chúng ta đang nói về tỷ lệ, thì Hyunjin lớn hơn nên mọi thứ khác cũng lớn hơn, không phải sao?"

"Chúng ta đang có một cuộc trò chuyện nghiêm túc ở đây," Felix càu nhàu mặc dù cậu không thể giấu được nụ cười nhỏ của mình. "Nhưng tớ không biết, có thể. Điều đó không có nghĩa là hầu hết chúng ta đều nhỏ? "

"Cậu chắc chắn là như vậy," Han nghẹn ngào. Felix thở hổn hển, ngả người ra sau để nhìn người anh song sinh của mình. "Gì? Chỉ tớ muốn tán gẫu một chút thôi".

"Jisung, chúng ta đúng là có cùng chiều cao và mọi thứ. Điều đó có nghĩa là bạn cũng nhỏ bé".

"Đó là lý do tại sao hai người nằm dưới đó," anh cả nói, nhún vai. Jisung rướn cổ nheo mắt nhìn Minho mà chỉ nhận được một cái hôn vội vào mũi. "Gì? Đúng rồi. Dù sao, điều này thật không liên quan! Chúng ta quay lại chủ đề lúc nãy được không?"

"Được rồi," Han nói. Quay người lại nhìn Felix với nụ cười tự mãn. "Hyunjin có lớn không?"

"Jisung, đó không phải là chủ đề!"

Felix chỉ đưa đôi tay nhỏ bé lên che mặt, khẽ rên rỉ. Theo thời gian, cậu đã quên đi khá nhiều khoảng thời gian với Hyunjin và không cảm thấy buồn về điều đó chút nào. Không nhớ sẽ tốt hơn nhiều khi nghĩ về người bạn của mình, khỏa thân và trong tình huống thân mật như vậy - quá xấu hổ. Có lẽ hơi nóng một chút. Nhưng bây giờ cậu đã có Changbin và đó là người mà cậu muốn tập trung vào hơn.

"Chỉ muốn xem lý thuyết của tớ có đúng hay không thôi!"

"Hãy tự đi hỏi cậu ấy đi nếu cậu cần biết. Tớ không nói với cậu đâu, đồ kì lạ" Lix lắc đầu, những sợi tơ hồng duyên dáng nhảy lên.

"Ổn thôi." Bàn tay của Jisung lại lần nữa chạm vào tóc cậu, Han không thể cưỡng lại được sự cám dỗ này. Tóc của Felix luôn trông cực kỳ bồng bềnh. "Tớ đoán là tớ sẽ phải hỏi"

Minho cau có, hất nhẹ sau đầu. "Đôi khi em thực sự là một kẻ lập dị đó. Làm thế nào mà chúng ta thậm chí tình cờ đến với nhau được vậy?"

"Chà, anh là người đã tỏ tình trước nên đừng có phàn nàn nữa," Han nói, nghiêng đầu về phía sau để tựa vào vai Minho.

Trong khi anh cả tận dụng cơ hội để bắt đầu hôn lên má và quai hàm của Jisung, thì chàng trai đầy tàn nhang lại tập trung vào chiếc điện thoại phát ra tiếng bíp trong túi. Sự phấn khích tràn ngập trong mắt cậu khi cậu háo hức mở khóa điện thoại để trả lời tin nhắn, không để ý đến những gì người khác đang làm. Trong số tất cả các thành viên, Felix là người quen với việc nhìn cặp đôi này thể hiện tình cảm nhất, không giống như Jeongin, người chắc chắn luôn tỏ ra sự ghét bỏ của mình. Aussie không chú ý đến nó, trừ khi nó liên quan đến cậu. Âu yếm với cả Jisung và Minho có thể là điều mà cậu thích nhất, tất nhiên là sau những cái ôm của Changbin rồi.

"Chà, hai người cứ vui vẻ nhé, em phải đi đây!"

Minho quay lại nhìn cậu bé lồm cồm bò ra khỏi giường. Sau khi suýt vấp phải chiếc chăn do bất cẩn đá xuống sàn, Felix đã nắm được tay nắm cửa. "Yah! Chờ đó, nhóc. Em đi đâu?"

Felix rên rỉ, mở cửa và bước một chân ra ngoài. "Changbinnie hyung muốn ra ngoài ăn. Chúng em sẽ trở lại vào lúc 10 giờ, nên anh đừng lo!" Cậu nở một nụ cười rạng rỡ với họ, vội vàng bước ra ngoài.

"Khoan đã!" Minho ngồi thẳng dậy. Một tiếng rên rỉ khác có thể được nghe thấy khi cậu bé lùi vào trong phòng. "Em định đi ăn ở đâu vậy?"

"Hyung, nghiêm túc chứ?"

"Chà, anh ấy không có ý xấu đâu. Sẽ tốt hơn nếu cậu nói cho tụi này biết để có thể nói với Chan hyung nếu có chuyện gì đó xảy ra," Jisung nói, phản ánh các cử động của bạn trai. "Và đừng vội vàng như thế này! Bên ngoài trời đang rất lạnh, vì vậy hãy đảm bảo rằng cậu đi thay quần áo ấm hơn trước khi ra ngoài, hiểu không?"

"Vâng, thưa cha. Dù sao thì tớ cũng sẽ làm điều đó" Lix đảo mắt, ngón tay gõ lên khung cửa một cách sốt ruột. "Tớ đi được chưa? Tớ sẽ chỉ nhắn tin cho cậu địa điểm khi anh ấy nói với tớ"

Minho nheo mắt nhìn cậu. "Đừng có tin em ấy quá sớm. Ý anh là nó. Và nếu em ấy hành động như một thằng khốn, thì hãy gọi cho anh ngay lập tức. Nếu em ấy cố gắng làm gì đó với em, hãy gọi cho anh"

"Em muốn anh ấy làm gì đó với em," Felix lầm bầm trong hơi thở. "Dù sao thì, tạm biệt mọi người!" Felix vẫy tay và lao ra khỏi tầm mắt, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng.

Jisung chuyển sang ngồi trên lưng bạn trai, một nụ cười tinh quái nở trên khuôn mặt. "Chúng ta có nên đi làm phiền họ không?"

"Tất nhiên là có rồi"

***

Đến nhà hàng, Felix chào một Changbin đang lo lắng trước cửa. Hắn nở nụ cười, chân thành mặc dù có chút khó xử, đưa tay gãi gãi gáy.

"Anh ổn chứ, hyung?"

"Huh? Ồ chắc chắn rồi! Anh ổn," Changbin nói. "Chỉ là, uh ... có ổn không nếu có ai đó tham gia cùng chúng ta?"

Felix rất muốn nói không, nhưng cậu chỉ mỉm cười. "Chắc chắn rồi"

"Chỉ là - anh đã đi chơi cùng với Chan hyung và Seungmin, và sau đó anh nói với họ rằng anh sẽ đi ăn với em và họ nói rằng họ cũng sẽ đến. Anh đã thử yêu cầu họ đi đến một nơi khác, nhưng điều đó có vẻ thật thô lỗ, đúng vậy"

"Ồ, không sao đâu," Lix nói. Có lẽ cậu muốn dành thời gian một mình với Changbin, nhưng họ ở chung phòng. Họ sẽ có đủ điều đó sau này. "Càng đông thì càng vui, đúng không?"

Changbin chỉ cười và nắm lấy tay cậu, mở cửa cho cậu. "Họ đã đến một cửa hàng nào đó rồi. Chúng ta cần phải tìm bàn đã," Hắn ậm ừ. "Tốt hơn là họ cũng nên trả tiền nếu không anh thề có Chúa, anh sẽ đuổi họ ra ngoài".

Felix cười khúc khích và ngay khi cậu chuẩn bị trả lời, cánh cửa lại mở ra sau lưng họ và có hai cánh tay nắm chặt vai cậu. "Chào baby!"

"Jisung?!" Felix bối rối quay lại. Anh sinh đôi của cậu đang đứng đó, cười toe toét với Minho ngay phía sau. "Cậu đang làm gì ở đây vậy hả?"

"Chúng tớ đang rất đói vì vậy nên đã quyết định tham gia cùng cậu luôn" Han nhún vai, đẩy người qua. "Cậu thậm chí còn chưa có được bàn, điều đó thật tuyệt"

"Ồ, chúng tôi đã mời cả Jeongin và Hyunjin. Họ sẽ đến đây sớm thôi, "Minho nói. Anh tặng Changbin một nụ cười ma mãnh trước khi đi theo bạn trai của mình. "Vậy, một bàn cho tám người?"

"Làm thế nào anh biết là tám người?" Changbin trừng mắt, khoanh tay trước ngực. Cả hắn và Felix đều trông không hài lòng như nhau. "Chúng tôi đã gọi cho Chan hyung"

"Tất nhiên là anh đã," Seo chế giễu, vẫn cố gắng giết hai người bằng ánh mắt của mình, ngay cả khi một cô phục vụ đi đến chỗ họ.

"Em xin lỗi, hyung. Họ khăng khăng bảo em gửi địa chỉ cho họ, em không nghĩ là họ sẽ đến," Felix thở dài và hướng mắt xuống sàn. Không giống như Changbin, cậu cảm thấy thất vọng hơn là tức giận. Tại sao Minho hyung của cậu lại làm hỏng chuyện này vì cậu chứ? "Chúng ta luôn có thể rời đi nếu anh muốn"

Bin thở dài, đưa cánh tay của mình vòng qua bờ vai nhỏ hẹp của cậu bé. Hai người còn lại đi sau cô phục vụ nên hắn cũng nhẹ nhàng thúc giục Lix về phía trước. "Không phải lỗi của em, được chứ? Họ chỉ là những kẻ ngốc thôi. Tuy nhiên, đây là ngày cuối cùng của chúng ta ở đây, vì vậy chúng ta hãy dành thời gian cùng nhau. Anh sẽ đền bù điều đó cho em trong phòng của chúng ta"

"Đền bù cho em? Làm gì?"

"Đó sẽ là một bất ngờ" Changbin cười toe toét và kéo ghế ra cho cậu bé ngồi.

Với đôi mắt hân hoan, Felix ngồi xuống sau khi lẩm bẩm một câu 'cảm ơn'. Cậu bắt gặp đôi mắt đại bàng của Minho đang xem xét từng bước di chuyển của Changbin nhưng Changbin chỉ nhún vai sau khi đảo mắt. Rõ ràng là Minho đã cố gắng tìm bất cứ thứ gì đó để chê trách và người kia dường như cũng đã biết, khi Seo ngồi xuống bên cạnh Felix và choàng tay qua vai cậu trong khi nhìn lại anh cả thứ hai của họ.

Lix ghé sát bên Changbin, mỉm cười mãn nguyện. Rõ ràng, do nhà hàng là một nơi công cộng nên họ đã làm điều này nhiều như họ có thể làm. Nhưng cả hai đều cảm thấy hài lòng với việc ít nhất họ có thể làm được điều này.

"Hai người trông thật dễ thương, anh sẽ giao em ấy cho em đó," Minho thở dài, ngồi phịch xuống ghế như thể bị đánh bại. Jisung ậm ừ đồng ý, mắt lướt qua menu. "Nhưng anh vẫn không tin tưởng điều này"

"Chà, em không có gì để chứng minh cho anh cả. Felix tin tưởng em và đó là tất cả những gì em có thể yêu cầu. Ý kiến ​​của người khác không quan trọng". Changbin nhún vai, xoa xoa cánh tay của cậu bé. Nụ cười của Felix nở rộng hơn khi Changbin cúi gần hơn để ôm cậu trong chốc lát.

Minho ậm ừ, một nụ cười mờ mờ ẩn hiện trên khuôn mặt anh. Minho chỉ cầu mong Seo sẽ làm theo lời của chính mình.

***

Họ trở về khách sạn muộn hơn dự kiến, với một nửa số thành viên đã ngủ gật khi họ vào trong chiếc xe hơi do quản lý của họ cầm lái. Felix cảm thấy mí mắt của mình khép lại trong khoảng thời gian dài hơn mặc dù cậu đã cố gắng thoát ra khỏi xe rất tốt. Jeongin cuối cùng được Jisung bế về phòng, người cũng phải để Minho bám vào mình khi đi bộ với đôi mắt nhắm nghiền vào hầu hết thời gian. Có vẻ như đầy thử thách nhưng Han đã thoát khỏi con đỉa (sau khi cho Minho một cú thúc bằng cùi chỏ trừng phạt) và bế em út của họ vào trong một cách an toàn.

Chan choàng tay qua một Seungmin đang ngái ngủ, xoa xoa cánh tay của đứa trẻ và thì thầm điều gì đó với một nụ cười. Cậu chỉ gật đầu mệt mỏi trước khi họ biến mất khỏi tầm nhìn của Felix. Với một nụ cười trìu mến tô điểm cho khuôn mặt đầy tàn nhang, cậu quay đầu về phía chiếc xe nơi Changbin đang cẩn thận nâng kiểu cô dâu đối với Hyunjin. Cơ bắp săn chắc của hắn nổi lên rõ rệt dưới chiếc áo sơ mi dài tay - Felix đã nói dối về việc bị lạnh để cướp chiếc áo hoodie của Changbin trước đó - và cậu bé thấy mình đang trố mắt nhìn.

Mọi người đều biết Chan và Changbin có lẽ là những thành viên khỏe nhất, hoặc ít nhất là những người có bắp tay to nhất. Tuy nhiên, nhìn Seo bế một người đàn ông cao hơn mình rất nhiều và bước đi như không có chuyện gì xảy ra khiến Aussie hoàn toàn kinh ngạc.

"Này, em không vào hay sao?" Changbin nhướng mày. Felix không nhận thấy hắn đi ngang qua, chân dính chặt vào mặt đất. "Anh hơi lạnh"

Lix vội vàng gật đầu và khi người kia tiếp tục bước đi, cậu tát nhẹ vào má trước khi chạy theo hyung của mình. Hai má cậu nóng bừng một cách mơ hồ. Sao cậu có thể bị phân tâm đến vậy chỉ vì điều này? Họ ở chung phòng, cậu luôn nhìn thấy cánh tay và cơ bắp đáng yêu của Changbin. Tuy nhiên, thường không được sử dụng. Thật là xấu hổ.

"Anh không thể tin được là em ấy lại bất tỉnh như vậy luôn. Chúng ta thực sự chỉ ăn thôi đó," Changbin cười khúc khích khi họ chờ thang máy. "Tuy nhiên, Hyunjin trông rất yên bình khi em ấy ngủ. Anh không thể đánh thức em ấy được".

"Xinh đẹp," Felix ngâm nga, ngưỡng mộ khuôn mặt hoàn mỹ của Hyunjin. Hwang luôn trông xinh đẹp, dù đang ngủ hay đang thức, và có lẽ Lee cảm thấy hơi ghen tị. Thật không công bằng. "Tốt nhất hãy để cậu ấy ngủ đi, gần đây cậu ấy làm việc rất chăm chỉ đó"

Changbin gật đầu, bước vào trong khi cánh cửa mở ra. Hắn để mắt đến Hyunjin, một nụ cười trìu mến xuất hiện trên khuôn mặt. "Em ấy thực sự rất đẹp" Ouch. "Nhưng anh rất vui vì tụi anh đã làm lành. Chà, anh biết mình là đứa cứng đầu, nhưng anh chưa nhận ra mình đã nhớ đứa trẻ này đến nhường nào. Ngay cả khi em ấy hơi nặng một chút"

"Đừng có xấu tính như thế, hyung"

Changbin bật ra một tiếng cười nhỏ. "Anh không nói em ấy béo hay gì cả, nhưng việc phải bế một người như thế này thật là căng thẳng. Nó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu để họ ở trên lưng".

"Em có thể giúp anh nếu anh muốn" Lix nhún vai. Changbin chỉ ném cho cậu một cái nhìn và rời khỏi thang máy trên tầng của họ. "Gì? Này, em có thể đó!"

"Suỵt, đừng đánh thức em ấy. Và chắc chắn là em có thể, nhưng tốt nhất là em không nên thử. Thay vào đó, có lẽ nên để mọi người khiêng em đi"

"Thô lỗ," Cậu càu nhàu với bản thân nhiều hơn. Felix chắc chắn có thể cõng một ai đó nếu cậu muốn! Tất nhiên là sau một bữa ăn ngon.

"Ồ em đây rồi! Seungmin đã lo lắng," Chan nói, xuất hiện từ một trong những căn phòng. "Cảm ơn Bin, anh sẽ mang em ấy cho. Hai người đi tắm rửa sạch sẽ, rồi đi ngủ đi, được không? Hãy đóng gói đồ đạc của em trong khi người kia trong phòng tắm" Chan lầm bầm, cẩn thận bế Hyunjin khỏi vòng tay của Changbin. "Và hãy chắc chắn rằng em sẽ mặc thứ gì đó ấm áp cho ngày mai, Changbin. Em sẽ bị ốm nếu em cứ đi lại như thế này"

"Vâng. Tụi em sẽ làm đúng như anh đã nói, anh cũng nên làm như vậy. Hãy chắc chắn rằng anh sẽ ngủ, được không?" Felix ôm Chan một bên và hôn má anh. "Ngủ ngon, hyung"

"Em ngủ ngon" Chan cười toe toét rồi lại biến mất trong phòng.

"Tại sao em luôn phải hôn anh ấy vậy?" Changbin cáu kỉnh khi hắn đi dọc hành lang để đến phòng của họ, không đợi người kia. Felix thở dài, vội vàng đuổi theo. "Anh ấy thực sự thậm chí còn không ngầu như vậy"

"Đó chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon thôi," Felix nói. "Anh lại tức giận à?"

Seo đảo mắt, mở cửa cho cậu bé. "Không. Anh không có giận gì hết. Thôi cái việc hôn mọi người đi".

"Đó là một nụ hôn trên má. Hyung, em làm điều đó với mọi người"

"Anh là bạn cùng phòng của em được bao lâu rồi? Một tháng? Anh đã nhận được dù chỉ một nụ hôn chúc ngủ ngon chưa? Không hề"

"Anh đang ghen" Felix cắn môi để kìm lại một tiếng cười khúc khích khi cậu ngồi trên giường của mình.

Changbin đảo mắt. "Đừng có nực cười nữa. Anh chỉ nói vậy thôi. Thật khó chịu vì em cứ hôn khắp người, má hay môi - không thành vấn đề! Nhưng nó vẫn còn khó chịu," Seo thở dài, thả mình xuống giường. "Em nói thích anh nhưng lại đi hôn người khác. Nó giống như lừa dối vậy".

"Em xin lỗi," Felix nói, di chuyển đến giường của Changbin chỉ để ngồi trên đùi hắn. "Em có thể xoa bóp để hối lỗi cho anh được không? Vậy thì anh có thôi ghen không?"

"Không"

Lix cười và chọc vào lưng Changbin. "Nào ~"

"Không. Chỉ xoa bóp sẽ không hiệu quả".

"Vậy... nếu em cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon và một buổi mát-xa, anh có ngừng hờn dỗi không?"

"Ngừng trao nụ hôn cho người khác. Vậy thì anh sẽ làm," Changbin nói.

"Nhưng hyung! Làm sao em có thể không trao cho họ những nụ hôn?"

Seo nghểnh cổ liếc cậu một cái. "Em có biết bạn bè thường không hôn, ngay cả trên má không?"

"Vâng, nhưng ... nhưng em không thích họ như cách đó. Đó chỉ là cách em cho họ thấy rằng em yêu họ như những người bạn của mình thôi".

"Anh không muốn bạn trai của mình thân mật với người khác. Anh thậm chí không thích cách em luôn ngồi trên người họ và ôm ấp họ như thể em đang yêu - điều đó thật không hay chút nào, Lix. Và anh biết đó là thứ em cần nên không sao cả, anh có thể giải quyết những việc âu yếm và nhiều thứ khác nhưng hôn là quá nhiều"

Felix tròn xoe mắt nhìn hắn, đôi môi quyến rũ hé mở. Hoàn toàn chết lặng. "B-bạn trai?"

"Gì?"

"Anh gọi em là bạn trai của anh?"

"Ừ?" Changbin nhìn cậu bé một cách cẩn thận. "Rồi sao?"

"Sao? Nhưng chúng ta thậm chí còn không - em không biết! " Felix thở hổn hển. Changbin thở dài thườn thượt và gục đầu xuống giường, mặt khuất trong tấm khăn trải giường. "Anh không bao giờ hỏi!"

"Chà, anh nghĩ nó khá rõ ràng. Chúng ta đã nói ra và thú nhận với nhau, Felix. Đó là điều mà bạn bè làm sao?" Đứa trẻ lắc đầu. "Nhìn xem? Chính xác. Nhưng nếu em thực sự cần nó, thì ổn thôi. Em sẽ làm bạn trai của anh chứ?"

Felix đã luôn tưởng tượng nó theo cách khác. Cậu mơ về một bữa tối ngon lành, những món quà nhỏ và những cánh hoa hồng, những ngọn nến thắp sáng căn phòng, những tiếng cười khúc khích nhỏ và những cái hôn nhanh. Sau đó, câu hỏi sẽ được đặt ra và câu trả lời được niêm phong bằng một nụ hôn đúng nghĩa, tràn đầy tình yêu. Cậu chắc chắn không bao giờ xem nó xảy ra theo cách này, với những lời nói bất cẩn như vậy.

Mặc dù câu hỏi mang lại cho cậu niềm vui, sự thiếu lãng mạn khiến cậu hơi thất vọng. Có lẽ do cậu đã xem quá nhiều phim và đọc quá nhiều truyện. Cuộc sống thực không bao giờ ngọt ngào như người ta mong muốn. Và việc có nến hay không cũng không quan trọng lắm. Nghe có vẻ như Changbin nghĩ điều đó không đáng kể nhưng cậu bé biết rằng Seo hỏi hoàn toàn là vì hắn thực lòng muốn hẹn hò với cậu. Chỉ riêng ý nghĩ đó đã cổ vũ cậu rất nhiều. Cánh hoa hồng cũng không thể đảm bảo sự chân thực.

"Tất nhiên rồi, Binnie. Em rất thích được làm bạn trai của anh"

"Tuyệt quá. Vậy thì hãy massage cho anh đi"

"Được rồi được rồi" Felix mỉm cười, cẩn thận vén áo của người anh cả lên.

Có lẽ không nụ hôn nào đóng dấu cho câu trả lời của cậu, một lời hứa không thành lời. Nó ổn. Ngủ bên cạnh nhau chắc chắn đã bù đắp cho điều đó.

***

Ngủ cùng với Changbin cảm giác như ở thiên đường. Cơn ác mộng không còn ám ảnh Felix nữa và giấc ngủ của cậu dường như trở nên sâu hơn khi giờ đây cậu không còn giật mình thức dậy dù chỉ là một cú chạm hay một âm thanh nhỏ nhất. Sự ấm áp tỏ ra từ Changbin chắc chắn là một phần thưởng.

Cũng giống như thường lệ, cậu mơ thấy những thứ vô cùng ngẫu nhiên và mọi thứ, những sinh vật kỳ lạ và những người chẳng có ý nghĩa gì với những điều họ nói. Đôi khi cậu tự hỏi liệu những thứ điên rồ mà cậu nhìn thấy có phải là một dấu hiệu nào đó như một số trang web đã khẳng định. Trong một thời gian, Felix đã thử tìm kiếm về những giấc mơ của mình, mặc dù sau khi nhận được một hoặc hai lời giải thích liên quan, cậu quyết định dừng lại trước khi phát triển nỗi sợ hãi về giấc mơ. Những giấc mơ điên rồ là những giấc mơ vui nhộn, chủ yếu là hài hước hoặc đơn giản là vô nghĩa. Có lẽ bộ não của cậu xử lý những suy nghĩ vô ích theo cách này, dự đoán chúng sẽ cố gắng tạo ra điều gì đó hữu ích từ đó. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, một vài chú mèo con đang chơi đùa trên bãi cỏ trước mặt cậu bé. Một giấc mơ đáng yêu, thực sự.

Mọi chuyện vẫn ổn, cho đến khi hoàn toàn không còn gì đáng yêu nữa.

Ai đó bước tới sau lưng cậu, bóng của họ thấp thoáng qua cậu một cách đầy đe dọa. Cảm giác hoảng sợ quen thuộc dần lan tỏa khắp cơ thể khi cậu cầu xin các cơ vận động để đưa cậu ra khỏi đó. Tuy nhiên, cậu vẫn đứng yên, những chú mèo con và cỏ giờ đã biến mất và bị lãng quên, một studio nhỏ hiện ra trước mắt. Hơi thở của Felix dồn dập khi cậu nghe thấy tiếng lách cách yếu ớt từ phía sau, đầu gối khuỵu xuống. Cánh cửa ở phía sau cậu, ngay nơi người đó đã chờ đợi và sẽ không thể nào thoát ra được. Nó luôn luôn là như vậy.

Cậu chớp mắt và lại thấy mình đang vật lộn với chiếc đàn cũ kỹ đó, vừa khóc vừa đá một cách vô ích. Không ai có thể nghe thấy cậu, hoặc những âm thanh của những cái tát vào da liên tục. Không ai đến giúp. Nỗi đau ở đó, xé toạc lồng ngực cậu khi cơ thể cậu run lên trong những nỗ lực đối phó với nó. Chỉ cần đối phó với nó và nó sẽ kết thúc trong một thời gian. Có lẽ người đó sẽ không quay lại nữa. Có lẽ đây là lần cuối cùng, và người đó sẽ không còn ham muốn nữa.

Đôi tay thô ráp nắm chặt lấy làn da bầm tím của cậu, cẩu thả ném cậu nằm ngửa, gỗ đập mạnh vào cột sống. Đôi mắt Felix nhắm nghiền, những dòng nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt cậu từ dưới đôi mi đang nhắm chặt. Như mọi khi, cậu ăn một cái tát vào má, một trong hai tay chuyển sang khép quanh cổ họng.

"Nhìn tao này!" Felix bật ra tiếng nấc nghẹn ngào, bàn tay cào cấu vào cẳng tay của tên đó để khiến cho gã bỏ tay ra, để cho cậu thở. Bàn tay chỉ siết chặt hơn. "Tao nói, nhìn tao chết tiệt!"

Cậu từ từ mở mắt ra, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt và thiếu không khí. Cậu quay đầu sang một bên, cố gắng chớp đi những giọt nước mắt. Áp lực rời khỏi cổ họng trước khi cậu kịp ho, một cái tát khác giáng xuống má cậu và những ngón tay cắm vào quai hàm, buộc cậu phải quay đầu lại. Một tiếng hét vang lên từ lồng ngực cậu và mật trào lên cổ họng cậu trong khi gã đang nhìn với một nụ cười. Ngoại trừ đó không phải là người đó. Đó là Changbin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro