Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều nghĩ Felix đã chịu đựng nó tốt hơn mong đợi. Hầu như không có bất kỳ giọt nước mắt nào của cậu được rơi xuống, không có nỗ lực nào để làm tổn thương bản thân được cậu thực hiện. Cậu bé chỉ biết bám lấy bạn trai của mình, im lặng, nhìn chằm chằm vào sàn nhà với đôi mắt trống rỗng. Chà, Changbin không biết liệu điều này có tốt hơn việc Felix khóc lóc và la hét hay không nữa, nhưng nó có vẻ xoa dịu những người khác nên hắn đã bên cạnh và giữ Felix trong lòng mình, nghịch tóc cậu bé. Các quản lý vẫn kiên quyết về việc đưa Aussie trở lại Hàn Quốc, nơi họ đã liên hệ với luật sư. Ai đó dường như đã bắt đầu viết một tuyên bố chính thức vì họ muốn công bố nó trước khi có quá nhiều tin đồn được đưa ra. Nhưng họ đang đùa ai vậy?

Chỉ trong hai giờ, tất cả những gì Chan có thể nhìn thấy là tin tức về một trong những đứa trẻ của mình. Cùng với những người khác, họ đồng ý giữ cho Lix tránh xa mạng xã hội bằng mọi cách có thể, vì khi nhìn thấy những gì một số trang web tạo ra chắc chắn sẽ khiến Felix bị tổn thương nhiều hơn. Chan không khỏi cảm thấy tội lỗi và tức giận khi đọc qua những bình luận hoặc bài báo thiếu hiểu biết và đầy ác ý đó. Làm thế nào mà họ vẫn được phép khi chỉ viết những điều như thế này? Có lẽ nó đã không. Có lẽ Chan nên yêu cầu công ty khởi kiện những nhà báo đó. Chắc chắn rồi. Nhưng có lẽ chúng không phải là vấn đề? Chan đã nhìn thấy những tin nhắn mà Park đã gửi. Chắc chắn, người đàn ông đó đã đề cập rằng gã ta sẽ đăng mọi thứ nếu Felix không gọi lại cho gã, nhưng người lãnh đạo chỉ coi đó là một lời đe dọa trống rỗng. Không phải chính Bang Chan là người đang tự đăng những thứ đó hay sao? Mặc dù Bang chưa xem hết video, nhưng trong số những bình luận căm ghét, nhiều người tỏ ra lo lắng, nói rõ tất cả đều có vẻ gượng ép và không có sự đồng thuận. Park Taeho có ngu ngốc đến mức tung bằng chứng chống lại chính mình hay không? Có lẽ. Điều đó chắc chắn sẽ đủ để đưa gã ta vào tù. Điều đó có làm cho Bang bớt mặc cảm hơn không? Tuyệt đối là không. Bạn đã có thể ngăn chặn nó. Chan chắc chắn có thể có. Bây giờ tất cả những gì Chan có thể làm là nhìn cậu bé với cái bụng đang khuấy động đến mức có thể khiến anh phát điên lên vì cảm giác tồi tệ như thế nào. Felix đã không cử động trong một thời gian, tỉnh táo và nhận thức nhưng rõ ràng là đã chết. Chan đã ước gì mình có thể thay thế nó cho cậu bé.

Tất cả đều ở trong một căn phòng yên tĩnh đến lạ thường. Thông thường sẽ có tiếng la hét, cười đùa và hát lạc giọng nhưng âm thanh duy nhất trong phòng là những cuộc trò chuyện yên tĩnh giữa cả nhóm. Có vẻ như họ đã để Lix ra khỏi họ, điều này có lẽ không làm cho cậu bé bận tâm. Cả Chan và Changbin đều biết rằng Felix có thể sẽ không nghe thấy họ.

"Em nghĩ tụi em sẽ về phòng ngay bây giờ," Changbin nói, liếc nhìn trưởng nhóm của họ. "Lix cần nghỉ ngơi trước chuyến bay. Và dù sao thì cũng đã muộn rồi"

"Ừm, tất nhiên rồi. Hãy chăm sóc em ấy nhé, được không? "

"Được rồi"

Bin đứng dậy dễ dàng, giữ cậu bé trong tay. Những người còn lại đều lầm bầm tạm biệt, một số người sắp rơi lệ nhưng đã cố gắng che giấu nó bằng nụ cười. Felix đã gây ra một tiếng ồn nào đó, vì vậy Changbin đoán rằng cậu chỉ đang cố gắng trả lời các thành viên của mình. Điều đó thật tốt. Vì vậy, rốt cuộc Felix vẫn không hoàn toàn thoát khỏi nó sau tất cả.

"Anh nghĩ em nên tắm vào buổi sáng, hôm nay là một ngày mệt mỏi. Bây giờ chỉ cần ngủ một giấc thôi, được không?" Seo nói nhẹ nhàng, đặt Lix lên giường của họ một cách cẩn thận. "Tất cả mọi người sẽ đưa em đến sân bay. Anh xin lỗi vì chúng tôi không thể đi cùng em nhưng... sẽ ổn thôi, Bokkie" Changbin không quá tin vào bản thân và Felix cũng vậy.

Hắn bước đi để lấy bộ đồ ngủ trong khi cậu bé gần như thì thầm. "Hyung?"

"Hửm?"

"Em yêu anh"

"Anh biết"

"Không" Lix ngồi dậy, nhìn hắn với đôi mắt to và đẫm lệ. Felix trông có vẻ sợ hãi với cảm giác lạ lẫm, vì cậu đã ngồi với khuôn mặt trống rỗng trong nhiều giờ trước đó. Có phải bây giờ Felix mới bắt kịp tất cả không? "Em yêu anh. Chân thật. E-em không chỉ thích anh, và cũng không chỉ vì anh đẹp trai"

Changbin gật đầu, cởi bỏ quần áo của họ. "Anh biết tình yêu có nghĩa là gì, Yongbok-ah"

"Vậy thì... anh cũng yêu em chứ?" Felix gặm môi dưới của mình khi cậu chờ đợi câu trả lời, hai tay siết chặt ga giường. Changbin dường như dừng lại mọi cử động của bản thân, quay lại phía Felix từ chỗ hắn đang thu mình bên cạnh hành lý của họ. "Hyung?"

"Nói điều đó thậm chí còn quan trọng không?" Seo cuối cùng thở dài, đứng thẳng dậy. "Thường thì chúng không có ý nghĩa gì cả. Anh có cần phải nói cho em những chuyện như thế này để em biết không?" Changbin quay lại nhìn cậu bé. "Thật khó để nhận biết nó từ hành động của anh phải không?"

"Không, nhưng em chỉ muốn chắc chắn thôi" Lix lầm bầm, nhắm mắt nhìn xuống. "Em xin lỗi"

Changbin ậm ừ, đi về phía giường ngồi bên cạnh cậu. "Anh sẽ không ở đây nếu anh không yêu em, được chứ? Anh sẽ cắt đứt với em ngay từ giây phút em tỏ tình với anh nếu anh không có cảm giác gì với em. Lời nói không phải là tất cả, Felix. Và anh khá chắc rằng em biết điều đó, nếu xem xét mức độ đeo bám của em"

"Anh nói đúng. Em xin lỗi, điều đó thật ngu ngốc!"

"Không, không sao đâu. Nó dễ thương lắm. Anh yêu em, Felix. Anh xin lỗi nếu anh khiến em bồn chồn khi mà không nói ra điều đó thường xuyên. Anh chỉ không giỏi ăn nói cho lắm".

Felix muốn cười và nhắc nhở Changbin rằng hắn là một trong những người viết lời bài hát hay nhất trong nhóm, nhưng cậu chỉ có thể nở một nụ cười buồn. "Em sẽ nhớ anh, Binnie," cậu thở dài, xích lại gần để cướp một nụ hôn nhanh. Changbin cười toe toét.

"Anh biết. Anh cũng sẽ nhớ em" Seo vòng tay qua cậu bé. Felix có vẻ ổn, thực sự. Có thể hơi hụt hẫng một chút, nhưng không giống như cậu sẽ chuẩn bị lấy một lưỡi dao để tạo nên vết thương mới. "Mặc dù ngủ một mình có thể rất tuyệt"

"Nó có thể sẽ cô đơn," cậu nhóc gắt gỏng và vòng tay qua cổ Changbin. Cậu cúi xuống để chu môi trong khi Changbin đặt tay lên eo của cậu với một cái bóp nhẹ.

"Em có vẻ như đang muốn được hôn nhỉ?"

"Mhmm" Lix ngoáy mũi mình vào mũi Changbin, và người kia gần như thủ thỉ. Felix quá đáng yêu. "Changbin."

"Anh nghe?"

Felix khẽ thở dài, tránh ánh mắt của Seo. Changbin quyết định bỏ qua việc thiếu kính ngữ vì đó là bạn trai của mình, và Felix trông khá do dự. "Em muốn... em muốn làm tình với anh"

Changbin bị nghẹn vì hơi thở của chính mình, hai tay trượt xuống cơ thể Felix khi hắn mất khả năng kiểm soát. Đôi mắt mở to của hắn nhìn chằm chằm vào người kia, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của... thứ gì đó. Do dự? Nỗi sợ? Bất cứ thứ gì mà Changbin muốn tìm, nhưng tất cả những gì hắn có thể thấy là sự tuyệt vọng và khao khát kỳ lạ. Cân nhắc tất cả những gì đã xảy ra trong tuần qua, Seo không ngờ lại được nghe điều đó từ Felix. Hắn tin rằng Felix sẽ gặp phải một cú sốc nào đó và tránh mọi hình thức đụng chạm cơ thể, chứ không phải yêu cầu quan hệ tình dục theo đúng nghĩa đen. Có thể đó là một cơ chế đối phó của một số thứ đại loại như vậy? Changbin cảm thấy không chắc chắn.

"Ý em là sẽ k-không sao đâu nếu anh không muốn," Felix nói lắp bắp, quay đầu sang một bên khi đôi má đầy tàn nhang của cậu ửng đỏ. " Em x-xin lỗi, em rất, uh, em xin lỗi" Oh. Seo hẳn đã dành một chút thời gian ngọt ngào của mình để cố gắng xử lý mọi thứ.

"Không, không, nó ổn!" Seo hắng giọng, cảm thấy mặt mình đỏ bừng. "Nhưng anh không nghĩ bây giờ là lúc để làm nó, Lix. Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, được không? Chúng ta không cần phải làm gì cả"

"Nhưng em muốn"

"Bokkie..."

Lix quay đầu lại đối mặt với hắn một lần nữa, đôi mắt khẩn cầu. "Em muốn. Làm ơn. Em chỉ - ngày mai em phải rời đi rồi và em muốn... anh. Em muốn nhớ anh, chứ không phải là t-tên đó," Cậu đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Changbin trong đôi bàn tay nhỏ bé của mình. "Làm ơn đi, Changbin. Giúp em quên nó đi. Ít nhất là đêm nay"

"Nó không ổn đâu," Hắn nói khẽ. Felix có vẻ tự tin về điều đó nhưng Bin lại cảm thấy do dự. "Em đang buồn đấy"

"Em yêu anh. Và anh đã nói rằng anh yêu em mà. Em muốn làm chuyện này với anh, làm ơn"

Changbin muốn tranh luận thêm nhưng trước khi hắn có thể mở miệng, môi họ đã bị khóa chặt trong một nụ hôn làm tan chảy trái tim. Một nụ hôn hoàn toàn chậm rãi, đầy tình yêu, sự khao khát và một chút ham muốn. Changbin muốn thoát ra và tranh luận, và hắn thực sự đã làm như thế. Nhưng rồi đôi bàn tay nhỏ bé của Felix đi xuống vai, rồi đến ngực hắn, sượt qua cơ thể săn chắc của hắn một cách tinh tế đến nỗi Changbin hầu như không cảm nhận được. Tuy nhiên, nó khiến hắn rùng mình chạy dọc sống lưng, một cảm giác ấm áp, râm ran trong bụng. Changbin muốn từ chối nhưng rồi Felix lại rút ra, tay vẫn đặt trên ngực của Changbin và đôi mắt cún con ngây thơ, tuyệt vọng đang ngước nhìn hắn đầy mong đợi. Seo thích nghĩ rằng mình không cảm thấy bị thu hút bởi những người đàn ông trẻ hơn, không một chút nào. Nhưng sự thật, Changbin sẽ là một người đàn ông yếu đuối khi nhắc đến Felix.

Mặc dù không có gì để so sánh với nó, nhưng Seo có thể tự hào thừa nhận rằng đêm đó sẽ mãi mãi là một trong những đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Và Felix dường như cũng có cảm giác như vậy khi cậu bé rúc người vào cơ thể đang khỏa thân của hắn với nụ cười mơ màng trên môi và đôi mắt sáng lấp lánh.

***

Các phóng viên với những chiếc máy ảnh lớn, ồn ào, làm hoa mắt người khác với đèn flash của họ đã theo cậu ở mọi nơi, mọi lúc họ có thể. Felix đã trải qua vài giờ tại đồn cảnh sát, buộc phải hồi tưởng lại từng vụ hành hung và nói về chúng với những người hoàn toàn xa lạ. Họ mời cho cậu một nhà tâm lý học, cho cậu một ít nước và thuốc lá và cho phép người quản lý ở lại trong phòng. Mặc dù viên cảnh sát thẩm vấn cậu có vẻ kiên nhẫn và tốt bụng, Felix vẫn không bỏ sót những câu hỏi buộc tội. Nhưng cậu cắn răng, cắm móng tay vào lòng bàn tay và trả lời tất cả các câu hỏi, hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng cậu phải làm như vậy. Sau đó, họ nói với cậu rằng cậu sẽ phải làm điều tương tự, trước đám đông, trước tòa. Và Felix không thể.

Mặc dù toàn bộ tài khoản đã bị gỡ xuống, hình ảnh và video dường như chỉ được lưu lại để làm bằng chứng, cậu biết chúng vẫn còn ở đó và đang được lan truyền trên mạng. Không có gì có thể bị xóa vĩnh viễn, và nhiều người có lẽ đã lưu chúng rồi chế nhạo cậu chỉ để cho vui; Felix đã học được rằng mọi người có thể hoàn toàn nhẫn tâm nếu họ muốn. Cậu đã đọc nhiều bình luận miệt thị và đổ lỗi cho cậu, nhiều người nói rằng cậu xứng đáng bị như vậy, một số nói rằng họ sẽ làm giống như người quản lý của cậu. Mọi người muốn cậu ra khỏi nhóm. Những người khác muốn cậu phải tự sát. Các bình luận ủng hộ Felix không xuất hiện nhiều, nếu có. Hoặc có thể cậu đã bỏ qua chúng. Có lẽ cậu không muốn nhìn thấy chúng vì dù sao cậu cũng biết đó là lỗi của chính mình.

Quản lý Lee quay lại với cậu, cuối cùng anh ấy đã sắp xếp một số điện thoại mới cho cậu và trả lại điện thoại. Kể từ đó, thiết bị hoạt động gần như cả ngày. Những cuộc gọi nhỡ từ bố mẹ, chị gái, bạn bè ở Úc, ở Hàn Quốc, các thành viên của cậu, một số thần tượng khác... Felix phớt lờ họ, tắt điện thoại sau hai ngày đổ chuông liên tục. Cậu đã có một cuộc họp với JYP, người thể hiện mối quan tâm lớn nhất và hứa rằng họ sẽ trang trải mọi chi phí, vì họ đã thất bại trong việc đảm bảo an toàn cho cậu. Tuy nhiên, người đàn ông đó không giống như thực sự quan tâm. Lix biết nếu điều đó không có lợi cho công ty, họ sẽ không đề nghị giúp đỡ cậu, nhưng bằng cách này, họ có thể tạo ra một hình ảnh đáng yêu, chu đáo. Hoặc có thể họ thực sự quan tâm. Bất cứ thứ gì. Felix không quan tâm.

Nếu Felix không ở đồn cảnh sát hoặc gặp luật sư, thì cậu sẽ ngồi trong một văn phòng nhỏ của bác sĩ tâm lý của mình. Sau đó, cậu sẽ quay trở lại căn hộ nhỏ xíu tạm bợ, nơi cậu sẽ dành hàng giờ chỉ để ngồi xuống và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với tiếng nhạc đang phát xung quanh. Khóc cũng chẳng có ích gì nên cậu đã không khóc. Một người chăm sóc nào đó - hoặc bất cứ cái quái gì mà họ tự xưng - sẽ luôn ở đó với cậu, chỉ để đề phòng. Changbin đã nói với các quản lý về những vết cắt mới mà hắn nhận thấy trên đùi của Felix vào đêm hôm đó, và vì cậu bé từ chối gặp bất cứ ai mà cậu quen biết theo bất kỳ cách nào, kể cả gia đình của mình, do đó họ buộc phải thuê những người như thế. Nó hơi khó chịu với cậu nhưng vẫn tốt hơn là ở lại một cơ sở. Người đó thường bận tâm đến việc của riêng họ trong hầu hết thời gian, chỉ làm phiền cậu, nhắc nhở cậu ăn uống hoặc kiểm tra cậu sau mỗi khi tắm. Việc đi ra ngoài hoàn toàn không nằm trong câu hỏi của cậu. Felix thích ở trong không gian nén, an toàn trước những cặp mắt dò xét theo từng bước di chuyển của cậu. Nhiều ngày và thậm chí có thể hàng tuần trôi qua như thế này, cậu sống một cuộc sống của một người đã chết và viết nhật ký của mình vào ban đêm.

Một ngày trước phiên tòa của Felix là một ngày mùa xuân nắng đẹp. Cậu đã dành tất cả những thứ đó trong căn hộ của mình, ngoại trừ việc cậu không chính xác ở bên trong căn hộ mà là ở bên ngoài, trên cái ban công nhỏ. Lix ngồi đó, tận hưởng cơn gió nhẹ vuốt ve làn da ngập tràn ánh nắng của mình, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa anh đào và các loài hoa đang nở khác. Một trong những người chăm sóc, cô gái tên Minah (hoặc đó có thể là Minji) dường như đã hoàn toàn vui vẻ khi nhận thấy cậu đang ở bên ngoài. Khi mặt trời bắt đầu lặn và nhiệt độ giảm xuống, cô đắp chăn cho cậu, mang cho cậu một ít trà - với thuốc có lẽ đã được pha loãng bên trong - và một bữa tối nhẹ. Cô cố gắng nói nhỏ và Felix tuân theo một lần, ăn hết đồ ăn và thậm chí thưởng thức đồ ăn nhẹ cô mang đến sau đó. Felix nhận thấy cô ấy trông xinh hơn với nụ cười tự hào trên khuôn mặt, và nó làm cậu nhớ đến nụ cười của bạn trai mình một cách kỳ lạ. Cậu nhớ nụ cười, giọng nói và những cái chạm của Changbin. Nhưng nói chuyện với Changbin qua điện thoại thì quá khó với cậu.

Cô gái tên là Yeona, cậu đã biết được khi bầu trời chuyển sang màu xanh nước biển. Lix nhận ra nó phù hợp với cô ấy. Một cái tên dễ thương, với một ý nghĩa tốt đẹp, hoàn toàn phù hợp với cô; Rốt cuộc thì cô đang giúp đỡ những người trầm cảm. Ca làm việc của cô ấy kết thúc vào lúc chín giờ và sau đó y tá khác đến, nhưng Felix không thèm nói chuyện với anh ta. Sau khi chào tạm biệt một cách chân thành với cô gái sôi nổi, Aussie chúc người chăm sóc của mình ngủ ngon và đi ngủ.

Lúc một giờ sáng, Felix đặt bút xuống, đóng cuốn sổ lại nhưng lần này cậu lại để nó trên giường. Màn đêm có vẻ ấm áp nhưng tĩnh lặng, cậu lấy chiếc áo hoodie của Changbin và mặc chiếc quần jean đầu tiên mà cậu tìm được. Đôi mắt cậu ngấn lệ khi nhét điện thoại vào túi và chộp lấy con gấu bông mà cậu nhận được từ bạn trai của mình nhưng cậu chớp mắt nhanh chóng và lẻn ra khỏi căn phòng nhỏ. Nhón chân đi về phía nhà bếp, cậu nhìn người chăm sóc của mình một cách thận trọng. Người đàn ông luôn ngủ gật trong những ca trực đêm của mình và điều đó cho phép Lix có chút tự do. Cậu mở tủ bếp mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, cầm lấy lọ thuốc cẩn thận để không làm nó rung lên dù chỉ một chút. Với chiếc lọ trong túi và con gấu bông được giữ chặt, cậu cầm lấy đôi giày của mình từ hành lang và hít một hơi thật sâu, do dự ở trước cửa. Làm đi. Bạn có thể làm được. Felix mở cửa lặng lẽ hết mức có thể, dù thế nào thì người chăm sóc cũng sẽ không thức dậy. Chỉ khi ra ngoài, cậu bé đã xỏ giày vào và cố gắng hít thở sâu hơn. Nó không làm gì để giúp cậu bình tĩnh được cả, điều này chỉ là những bài tập được đề xuất bởi bác sĩ tâm thần của cậu. Nó không bao giờ tác dụng. Mấy viên thuốc cũng vậy. Nhưng ít nhất những viên thuốc có thể giúp cậu giảm đau.

Đêm se lạnh nhưng dễ chịu và rạng rỡ, khi trăng tròn chiếu sáng rực rỡ trên những tòa nhà cao tầng của Seoul. Felix thong thả đi dạo trong một vài phút dài, có thể là hàng giờ, nuốt một hoặc hai viên thuốc ở đây và ở đó. Cho đến khi không còn gì nữa. Cậu tự mình ngâm nga một trong những bài hát của họ, đôi mắt thèm thuồng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh khi cậu bước đi một cách vô thức không có đích đến. Đi dạo thôi. Cậu chỉ cần đi dạo, không cần ai đi theo và chạm vào, hét lên những câu hỏi và tung ra những lời buộc tội. Các phóng viên đã từ bỏ việc ở lại khu chung cư cách đây một thời gian vì Felix hầu như không bao giờ ra ngoài và JYP thực sự đã kiện một vài người. Vì vậy, bây giờ cậu có thể tận hưởng một cuộc đi dạo như một người tự do, không sợ bất cứ ai theo dõi mình.

Felix dừng lại ở một cây cầu nào đó mà cậu chưa từng đến thăm trước đây. Nó khá nhỏ và có lẽ không quá phổ biến, vì nó không có lan can chống tự tử hoặc trích dẫn động lực nào cả. Felix cười nhạt một mình trước khi ném người lên vỉa hè bên cạnh. Huh. Điều đó thật kỳ lạ. Cậu lấy tay áo lau miệng, hơi buồn ngủ, sau đó hôn vài cái vào con gấu bông chỉ vì... cậu ước mình có thể làm điều đó với Changbin.

Changbin!

Lấy điện thoại ra và cậu nhận thấy đã hơn hai giờ sáng. Không nghĩ ngợi nhiều lắm, đôi tay không vững của cậu run rẩy khi gõ mật khẩu rồi bấm vào số liên lạc của bạn trai mình. Làn gió nhẹ ban nãy vẫn còn đó, khiến cậu gần như được xoa dịu. Changbin nhấc máy nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên.

"Felix?"

"Chào, Binnie"

"Ôi Chúa ơi, chào em! Em có ổn không? Anh đã gọi cho em rất nhiều lần đó," Changbin nói, giọng nhẹ nhõm nổi bật. "Chờ đã, có phải ở chỗ em đã là nửa đêm rồi không?"

Felix ôm chặt chú gấu nhồi bông, nuốt ngược giọt mật và cầu xin sự giúp đỡ trước khi nói, "Em muốn nghe giọng nói của anh"

"Aw, anh cũng nhớ em. Nhưng-" Lix nghe thấy tiếng xáo trộn và gõ nhẹ. Có phải Changbin đang nói trên loa? "-Nó gần ba giờ sáng rồi, Bokkie. Tại sao em không ngủ? Em nên nghỉ ngơi thật tốt trước... ngày mai"

"Em sẽ nghỉ ngơi. Rất tốt," Cậu thì thầm, đột nhiên không thể tìm thấy giọng nói của mình nữa. Nhiều giọt nước mắt chảy dài trên gò má ẩm ướt của cậu khi cậu dựa vào lan can. Rất, cậu rất buồn ngủ. "Em yêu anh"

"Felix? Em đang khóc?"

"K-không có"

Sự xáo trộn nhiều hơn. "Yongbokkie, em có sao không? Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì cả," Cậu sụt sịt, nhắm mắt lại. "Em yêu anh" Tiếng gõ nhiều hơn. "Và những người khác. Và g-gia đình của em nữa"

"Chúng tôi cũng yêu em, baby," Changbin lầm bầm mặc dù hắn có vẻ mất tập trung và tiếng gõ không dừng lại. "Lixie, em đang làm anh lo đó. Em có ổn không?"

Felix nghẹn ngào trong một tiếng nấc, và có thể nhiều hơn nữa là bệnh của cậu. "Không"

"Cái gì-"

"Em sợ quá," Felix thút thít, nghe thấy tiếng 'chết tiệt' đến từ Changbin. "Em chỉ không... không muốn nó bị thương"

"Felix, baby. Có ai đi cùng em không?"

"Không"

"Em có đang ở nhà không?" Felix im lặng, bật ra những tiếng nức nở lặng lẽ và sụt sịt khi cậu ngã người nhiều hơn vào lan can. "Felix, em đang ở đâu? Xin em làm ơn cho anh biết đi. Anh muốn giúp em"

"Em phải đi. Em không thể - em phải làm như vậy"

"Felix, làm ơn! Chỉ cần nói cho anh biết em đang ở đâu. Đừng sợ, được không? Anh sẽ giúp em"

"Anh có yêu em không?"

"Anh có, anh có. Ngay bây giờ, làm ơn, em có thể chỉ - "

"N-nói đi"

"Felix, anh cầu xin em," giọng của Changbin gần như vỡ ra, nghe có vẻ tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

"Anh có yêu em không?"

"Anh có! Anh yêu em, Felix. Anh yêu em nhiều lắm, bây giờ làm ơn cho anh biết em đang ở đâu, được không? Nó sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ làm cho nó không còn đau nữa"

Felix quệt vào mặt mình, tay cậu chùng xuống nhưng cậu cố gắng giữ điện thoại thêm một lúc nữa. "Em cũng yêu anh. Em xin lỗi," Cậu thì thầm, để thiết bị rơi xuống. Changbin vẫn đang nói gì đó, cuối cùng bắt đầu hét lên nhưng Felix không thể hiểu được hắn đang nói gì.

Cơ thể cậu cảm thấy yếu ớt, mí mắt sụp xuống. Tuy nhiên, Felix nuốt xuống tất cả sự do dự của mình và sự hối tiếc đang từ từ len lỏi bên trong cậu, và bằng cách nào đó, bản thân cậu cố gắng vượt qua lan can. Đó là sự vụng về, thử thách và bất cẩn. Felix muốn ngồi xuống và tận hưởng làn gió và khung cảnh lâu hơn một chút, nhưng một khi cậu cố nhấc nửa thân trên của mình lên đủ để nghiêng qua thì đó là một tai họa. Cơ thể cậu đổ ập xuống, chân tay bủn rủn khi một tiếng hét nghẹn ngào thoát ra khỏi miệng cậu bởi vì không, cậu không muốn làm điều này, không phải bây giờ, không phải như thế này. Cậu đã không nói một lời tạm biệt thích hợp với gia đình và bạn bè của mình và cả Changbin và - cậu đâm xuyên qua bề mặt con sông, nước đóng băng thấm vào từng inch trên cơ thể khi các giác quan của cậu trở nên điên cuồng, đầu óc quá choáng váng và bối rối. Felix cố gắng di chuyển và có thể cậu đã làm như vậy. Có lẽ cậu thậm chí đã cố gắng nói. Cậu không chắc vì chỉ vài giây sau đó, bóng tối đã chào đón cậu trong vòng tay của nó và mọi lo lắng của cậu đều đã biến mất.

Đến rạng sáng, mặt trăng vẫn phải ẩn mình đi mặc dù nó biết rằng đã không còn mặt trời để chiếu sáng nữa. Stray Kids đã bị cướp mất ánh nắng mặt trời.

Mãi mãi.

***

Xin lỗi vì một kết thúc buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro