1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oppa?"

"Hửm?"Kyungsoo trả lời cách mất tập trung, bỏ cuộc khi cố gắng phớt lờ chiếc điện thoại đang rung lên liên hồi trong túi quần.

"Em hỏi anh có ổn không? Anh nhìn có vẻ không thoải mái lắm."

Kyungsoo ngẩng mặt lên để nhìn vào bạn hẹn của mình. Cô ấy rất xinh đẹp, và cậu cũng biết rằng bọn họ có cùng sở thích với đối phương. Seulgi đã nói như thế khi cô mai mối bọn họ cùng nhau.

Cậu lắc đầu. "Không, tôi ổn. Rất xin lỗi. Cô đang nói về nhóm acapella đúng không?" cậu hỏi. Điện thoại của Kyungsoo vẫn không ngừng rung lên.

Seunghwan do dự một giây trước nở một nụ cười. "Nó được gọi là The Semi Tones. Bọn em thường xuyên tổ chức những buổi showcase. Nếu có dịp thì anh đến dự xem sao," cô nói.

"Tôi rất xin lỗi, Kyungsoo nói trong áy náy. "Cô có thể cho tôi một giây để kiểm tra điện thoại của mình không? Nó đã rung suốt cả đêm và tôi chỉ muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn trước khi tôi tắt nguồn."

"Anh cứ tự nhiên," Seunghwan gật đầu.

Sau khi lấy điện thoại ra khỏi túi, Kyungsoo thấy 15 cuộc gọi nhỡ và 22 tin nhắn đến từ ông chủ của mình, Chanyeol. Tin nhắn được gửi gần đây nhất là: BÁO ĐỘNG XANH, ĐẾN NGAY HOẶC LÀ TÔI SẼ SA THẢY CẬU !!!!!, và Kyungsoo hoảng sợ. Báo động xanh có nghĩa là trường hợp khẩn cấp cấp độ 6.

"Thật sự, tôi rất tiếc," cậu nhăn mặt. Là trường hợp khẩn cấp ở chỗ làm. Tôi phải đi."

Seunghwan kiểm tra đồng hồ của cô. "Bây giờ là gần 9 giờ tối rồi," cô nói, nhướn mày thể hiện sự nghi ngờ 'tôi-không-tin' không giấu vào đâu được.

"Tôi biết," Kyungsoo nói, rút ​​ví ra và đặt một xấp tiền giấy lên trên bàn. "Nhưng tôi nghĩ ông chủ của tôi có thể đang sắp chết. Để tôi trả tiền cho buổi ăn."

Kyungsoo cầm tập tài liệu của mình lên lên và cúi chào."Nhắn tin cho tôi về buổi showcase tiếp theo của nhóm acapella, nhé? Nếu có dịp thì chúng ta cũng đi ăn với nhau nữa," cậu nói. Nhưng vẻ mặt của cô gái nói rằng cô chắc chắn sẽ không nhắn tin cho Kyungsoo bất cứ tin nhắn nào trong độ một thiên niên kỷ tới.

*

Kyungsoo gõ xuống mật mã trên cánh cửa trước căn hộ xa hoa của Chanyeol ở Daechi và mở tung cửa ra, thầm hy vọng rằng ông chủ của mình chưa đi đâu cả và anh ta sẽ không làm bất cứ điều gì có khả năng đe dọa đến tính mạng, tỷ như là tự khiến mình bị điện giật như lần trước. Đó là một cơn ác mộng mà Kyungsoo không ngừng cầu nguyện mỗi ngày để nó không diễn ra lần nữa.

"Chanyeol?"

"Kyungsoo!". Tiếng Chanyeol hét to vọng từ hướng phòng khách, nghe có vẻ đáng ngờ và may thật, anh ta còn sống.

"Sao thế? Có chuyện gì đã xảy ra?" cậu lo lắng, thở hổn hển vì đã gắng hết sức để chạy đến đây nhanh nhất có thể.

"Eugene nuốt phải một con nhện! Tôi phải làm gì đây?" Chanyeol khóc bù lu, và Kyungsoo cảm thấy toàn bộ cơ thể đang rung lên vì giận dữ.

"Cái đó là báo động khẩn cấp cấp độ 6 của anh đấy à?" TỰ CHỬI TRONG ĐẦU THÔI KYUNGSOO, MÀY KHÔNG THỂ CHỬI THÀNH TIẾNG, cậu không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.

Eugene là chú corgi- thú cưng mà Chanyeol cực kì yêu quý.

"Anh nhắn tin cho tôi bốn giờ sau khi tan ca chỉ vì con chó của anh nuốt phải một con côn trùng bé tẹo?" Kyungsoo siết chặt nắm đấm.

"Trước tiên," Chanyeol nói một cách tự phụ, đảo mắt. Máu Kyungsoo bắt đầu sôi lên rồi. "Nhện thuộc giống arachnids, không phải côn trùng. Thứ hai, nếu lỡ con nhện đó độc thì sao? Lỡ như Eugene chết thì saoo?"

Kyungsoo nhìn về phía nơi Eugune đang vui vẻ nhai một chiếc dép cũ và nghĩ về việc đã bỏ ngang một cuộc hẹn hò cực kỳ tốt đẹp rồi bỏ 15.000 won vào một chuyến xe taxi đi xuyên qua cả thành phố để đến chỗ của ông chủ quái đản, to xác nhưng không-khác-gì-một-đứa-trẻ này. Và thế là Kyungsoo không kiềm được nữa.

"Tôi nghỉ việc! Đủ quá rồi! Tôi sẽ về nhà và xem xét xem có nên xin làm cha sứ hay không bởi vì đó là điều tối thiểu để có thể làm việc cùng anh! Tôi cứ nghĩ anh SẮP CHẾT. Ngày mai tôi không đi làm đâu. Anh không thể sa thải tôi bởi vì tôi nghỉ việc. Có nghe rõ tôi nói không? Tôi NGHỈ VIỆC!" Kyungsoo hét lên, gần như bùng nổ.

Chanyeol cau mày. "Tại sao tôi lại phải sắp chết cơ chứ?"

"Chanyeol," Kyungsoo nghiến răng gầm gừ. "Tôi đang đi hẹn hò. Sao anh không gọi cho bác sĩ thú y nếu thực sự nghĩ rằng Eugene đang gặp nguy hiểm?"

Chanyeol tạm dừng lại một chút để suy nghĩ những gì Kyungsoo vừa nói. "Cậu đi hẹn hò sao? Thế quái nào cậu lại đi hẹn hò thế?" hắn hỏi, không thể vô phép hơn được.

"Trong trường hợp anh quên mất, tôi cũng là một con người- là một con người đang sống không phải chỉ với một mục đích duy nhất là đi lấy đồ giặt ủi cho anh. Tôi cũng có những mối quan hệ và đi giao tiếp với nhiều nữa ngoài anh và chị gái anh", Kyungsoo nghiến răng.

"Và cậu muốn gặp lại cô ta lần nữa à?" Chanyeol hỏi sau một hồi lâu im lặng. Ánh mắt Kyungsoo lướt lên nhìn vào mặt hắn.

Chanyeol đang ngồi bệt trên sàn nhà ngay giữa phòng khách, hắn đang mặc một bộ pyjamas mà Kyungsoo tặng vào lễ Giáng sinh hai nắm trước. Trên kệ bên dưới cái TV màn hình phẳng của Chanyeol, có đặt một bức ảnh đã được đóng khung của hai người bọn họ đang vòng tay qua vai nhau, mỉm cười hướng về phía máy ảnh trong bữa tiệc Countdown đón năm mới vào năm ngoái.

Mái tóc màu nâu nhạt của Chanyeol vẫn còn ẩm, xoăn lại ở sau gáy, và hắn đang nhìn chằm chằm vào Kyungsoo, mắt thì tròn xoe. Chân Chanyeol đang để trần, và biểu hiện của anh ta thì không thể nhìn ra được.

Kyungsoo cảm thấy ngực mình hơi thắt lại và cơn giận nhanh chóng tan đi ngay tức khắc.

"Không," cậu nói với một tiếng thở dài. "Chắc là không rồi. Dù sao cũng là đi xem mắt thôi. Tôi không nghĩ rằng cô ấy thích tôi lắm".

Cái cách Chanyeol nhích người sang một bên để nhường chỗ cho Kyungsoo ngồi xuống và nói, "Cô ta mất mát lớn rồi", là lý do duy nhất khiến Kyungsoo đi làm vào sáng hôm sau.


.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro