Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thuỳ Chi thấy được dòng trạng thái này, đã có không ít bạn bè của Lưu Nhã Sắt bình luận.

Đột nhiên có thật nhiều bình luận so với những bài đăng trước khiến cho em có tí cảnh giác, copy từng câu từng câu dán vào phần mềm phiên dịch.

"Giỏi lắm"
"Cố gắng lên"
"Đi ngủ sớm một chút"

Đều là những dòng quan tâm bình thường, nhưng Thuỳ Chi lại cảm giác không đúng.

Cho đến khi tìm được ý nghĩa của lời bài hát, em mới nhận thấy được đáp án.

"Nghĩ thông hay không thông, cứ như vậy đi"
"Sẽ không còn rơi lệ thật nhiều"
"Có bao nhiêu sai lầm đã lặp lại"
"Ngày sau nhớ đến biết đâu lại bật cười"

"Chị đã buông xuống được rồi sao?"

Thuỳ Chi chắc chắn mình đã đoán được suy nghĩ của Lưu Nhã Sắt, thậm chí còn đoán tới được hương vị của cuộc sống mới.

Nhưng vì điều gì mà em lại không hề cảm thấy vui sướng hay nhẹ nhõm.

Trực tiếp trở về giường, dùng chăn cuộn tròn người lại thành một con sâu róm.

Không biết qua bao lâu, nhiệt độ cơ thể liền nóng lên, không khí loãng dần, khô nóng khó nhịn khiến em phải giật ra góc chân, hô hấp thật mạnh.

Không khí mát lạnh chui vào mũi, em hít vào một hơi, lại nhớ tới đêm hè của một năm trước.

Đó là ngày chung kết của "Đạp gió", cũng là ngày em và Lưu Nhã Sắt từ biệt.

Ngày ấy, đa số thời gian cả hai đều bận rộn công tác. Khi mọi thứ kết thúc cũng là rạng sáng.

Thùy Chi ở một mình trong phòng khách sạn, không cần cô đơn quá lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc.

Bước nhanh ra mở cửa, đáp án cũng không cần phải suy nghĩ, người đứng trước cửa chính là người ở trong lòng.

Lưu Nhã Sắt mặc một chiếc áo xanh trắng, vừa thư thái lại tự tại. Cẩn thận ngửi một chút còn có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

"Come in."

Sau khi đưa Lưu Nhã Sắt vào phòng, em quay trở lại giường, ánh mắt dõi theo đối phương, cuối cùng là nhìn về một khoảng không bên cạnh.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ rất dài cũng có thể rất ngắn, cả hai người đều không nói lời nào, chẳng qua là lẳng lặng dựa sát vào nhau, cho đến khi một người mở lời trước.

"Hôm nay em ở trên sân khấu nói những lời kia, là đột nhiên suy nghĩ đến sao? Chị nhớ lúc diễn tập không có những lời đó."

Đưa máy phiên dịch về phía em, Thùy Chi nghe xong, tâm bất giác trùng xuống.

Về chuyện tình yêu của cả hai như một mối tình thời thanh xuân, chia tay là điều tất yếu, Lưu Nhã Sắt dùng một năm thời gian mới suy nghĩ thông suốt, nhưng Thùy Chi từ đêm hè này, liền hiểu được.

Em rõ ràng biết, khi chương trình chấm dứt, hai người liền khó có thể tiếp tục yêu nhau, càng chưa nói tới có thể ở gần nhau.

Dù sao, ngôn ngữ cùng quốc tịch là tiền đề, tình chất công việc sai biệt lại càng là vấn đề lớn hơn.

Nếu như ngay từ đầu liền không nên ở cùng một chỗ, vậy cả hai phải trả giá bao nhiêu yêu thương mới có thể vượt qua những vấn đề này?

Nếu như cuối cùng kết quả vẫn là không thể vượt qua, vậy có phải liền làm bạn bè cũng không thể, chỉ có thể quay về làm người lạ đã từng là thân thuộc nhất?

Cho nên, khi vấn đề cuối cùng cũng không thể bỏ qua được nữa, em lựa chọn dùng im lặng để đối mặt, dù biết như vậy liền sẽ làm đau lòng đối phương, làm tổn thương chính mình.

"Sao em không nói lời nào?"

Như một chú cún con, nghiêng đầu nhìn em với ánh mắt ươn ướt.

Đây là thói quen của Lưu Nhã Sắt, trước kia Thùy Chi sẽ cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhưng hiện tại lại toàn là chua xót.

"Còn có thể nói gì bây giờ nhỉ... Chị cũng biết rõ, mùa hè muốn kết thúc rồi."

Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng.

Thùy Chi cho rằng, với một người thông minh như Lưu Nhã Sắt, nàng chắc chắn hiểu được quyết định của em.

Nhưng sự thật lại là ngược lại, Lưu Nhã Sắt hai tay giữ lấy đầu vai em, buộc cả hai phải đối mặt.

"The summer...is short...right, but the future is too long."

Lần đầu tiên trong suốt hai tháng qua, em nghe được Lưu Nhã Sắt nói một câu tiếng Anh dài tới vậy.

Thùy Chi khẽ giật mình, tiếp theo lại là cảm động.

"And...we...we can..."

Tâm tình vô cùng lo lắng, ngữ khí mang theo khẩn cầu, vốn từ cũng đã dùng sắp hết. Lưu Nhã Sắt cầm lấy máy phiên dịch, một hơi nói ra một tràng tiếng Trung thật dài.

Rõ ràng không hề trì hoãn, nhưng lại sợ chậm một giây lại là cả đời.

Chờ đợi nghe lời của Lưu Nhã Sắt từ máy phiên dịch, sự xúc động của em rất nhanh biến mất, cảm tình là bị lý trí đánh bại, bản thân cũng là phòng bị hơn.

Sau khi nghe được lời từ máy phiên dịch, Thuỳ Chi cầm lấy nó, đem từng câu từng chữ chậm rãi mà nói ra.

"Những lời nói đó là do nhân viên công tác chuẩn bị."

Em nhìn theo đôi mắt của Lưu Nhã Sắt đang nhướn mày lên vì vui vẻ, sau khi nghe được lời nói từ máy phiên dịch, chậm rãi trầm xuống.

Thùy Chi vội vàng di dời ánh mắt, em sợ nhìn thêm một giây nữa sẽ lại không nhịn được, lại thất bại trong gang tấc.

"Cho nên... đều là giả dối?"

Câu hỏi được thốt ra, nhưng lại như là tự thì thầm với bản thân.

Lưu Nhã Sắt cúi thấp đầu, âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều.

"....."

Thùy Chi vẫn giữ im lặng, nhưng Lưu Nhã Sắt lần này lại không phối hợp. Nàng đứng lên, đi thật nhanh về phía cửa.

"Cũng đúng, dù sao chị nói gì em đều không hiểu."

Đây là câu nói cuối cùng Lưu Nhã Sắt nói cùng em, Thùy Chi đúng là nghe không hiểu.

Nhưng câu nói trước đó, em lại nhớ rất rõ, cũng đều hiểu.

Sự thật là giả? Nói như vậy quả thực rất bất công.

Hơn hai tháng qua, động lòng là thật, ân cần là thật, không nỡ bỏ là thật, không bỏ xuống được cũng là thật.

Điều giả dối duy nhất chỉ có câu nói cuối cùng kia. Căn bản không hề có cái gì gọi là nhân viên công tác, từng câu từng chữ em nói trên sân khấu kia đều là tình cảm chân thật.

"She shines bright like a star."

"Bạn rất đặc biệt đối với tôi."

Kể từ ngày đó, hai người vô cùng ăn ý cắt đứt liên hệ.

Cắt đứt lần này chính là một năm, trong thời gian đó không phải là không có cơ hội gặp mặt, thậm chí có một lần, chỉ thiếu một chút nữa lại gương vỡ lại lành.

Đó là đầu năm 2024, vào ngày sinh nhật của Lưu Nhã Sắt.

Từ lúc 8 giờ sáng, các tỷ tỷ ở trong nhóm chat liên tục nhắn tin chúc mừng.

Thẳng đến buổi chiều, nhân vật chính mới xuất hiện, gửi đến một câu.

"Cảm ơn các chị em rất nhiều."

Thùy Chi khi thấy được dòng chat này, ngón tay vô thức nhấn vào một icon, suy nghĩ thật lâu có nên gửi một câu chúc mừng.

Còn không có quyết định xong, đã bị câu nói tiếp theo của Lưu Nhã Sắt làm rối loạn.

"Em có thuê một phòng lớn, chào mừng các tỷ tỷ đang ở Bắc Kinh tới chơi, khi nào đều được, không gặp không về."

Lời mời phóng khoáng, cũng tri kỷ gửi định vị vào nhóm chat.

Nhóm chat lập tức náo nhiệt, chỉ có Thùy Chi là im lặng, ngón tay nhìn bằng mắt bình thường đều có thể nhìn ra được không thể nào khắc chế được run rẩy.

"Có nên đi hay không..."

Hạt giống ở bên trong bắt đầu nảy mầm, liền là không ngăn chặn được sinh sôi lên rất nhiều cành cây suy nghĩ quấn chặt lấy nhau.

Đi, lại sợ mình mềm lòng.

Không đi, sợ đối phương đau lòng.

Trong đầu vẽ ra một vạn viễn cảnh có khả năng sẽ phát sinh, ngọt ngào làm cho lòng người xúc động, đau khổ lại làm cho bản thân lùi bước.

Càng nghĩ, lại là nghĩ tới đêm muộn, kim đồng hồ đều nhanh chóng chỉ tới 12 giờ, cũng không lấy đủ dũng khí để bước ra khỏi nhà.

Cuối cùng, chỉ có thể lui lại, tại Weibo để lại một câu chúc mừng cùng một icon trái tim. Cùng mọi người giống nhau, khoảng cách ngày càng xa.

Nửa năm sau, cốt truyện quen thuộc lại lần nữa tái hiện, lần này Thùy Chi chỉ là để lại một lượt thích, xem như là bản thân lưu lại ấn ký.

Là chúc mừng, cũng là chúc phúc.

Chúc mừng chị bước ra khỏi khổ ải, chúc chị vĩnh viễn không quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro