Đồng ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon càu nhàu trong khi cố kéo Hyunsuk lên giường. Hyunsuk đang say bí tỉ làm Jihoon phải khổ sở lắm mới kéo được anh về phòng. Sau khi thành công đặt được Hyunsuk lên giường, cậu cởi giày để anh ngủ thoải mái hơn. Jihoon nhìn khuôn mặt bình thản khi ngủ của Hyunsuk. Jihoon say mê ngắm nhìn Hyunsuk, phân tích từng chi tiết trên khuôn mặt của Hyunsuk. Đôi mắt nhỏ, đôi lông mày xinh xắn, chiếc mũi nhỏ, đôi má phúng phính và đôi môi đầy đặn, đôi môi mà cậu vừa được hôn khi nãy khiến Jihoon đỏ bừng mặt khi nhớ về nó.

Jihoon không phải là người muốn lợi dụng người khác lúc họ đang say nhưng khi nhìn vào Hyunsuk, suy nghĩ đen tối đó đã khiến Jihoon cảm thấy mình thật là xấu xa mà. Jihoon liếm môi, cúi xuống gần hơn với Hyunsuk. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại. Chậm rãi, Jihoon nghiêng người và áp môi mình lên môi Hyunsuk. Jihoon nhắm mắt cảm nhận cơ bắp mềm mại, ẩm ướt đó áp vào mình. Dứt khỏi nụ hôn, cậu nhìn gương mặt đang ngủ say của Hyunsuk, cậu đặt tay lên ngực mình cảm nhận nơi đó trái tim của cậu đang loạn nhịp, đập nhanh không theo một quy tắc nào.

"Không đời nào. Em nghĩ là có lẽ mình đã yêu anh mất rồi Hyunsuk à."

Jihoon thức dậy đầu tiên vào sáng hôm đó, khá ngạc nhiên khi cậu thức dậy trên giường với Hyunsuk vẫn đang ngủ bên cạnh. Cậu đã ngủ thiếp đi bên Hyunsuk khi chiêm ngưỡng người kia đêm qua. Nếu Hyunsuk biết rằng họ ngủ chung giường, anh ấy chắc chắn sẽ phát hoảng. Jihoon ngắm nhìn khuôn mặt rất xinh đẹp của Hyunsuk khi đang ngủ vào buổi sáng. Tất cả những gì xảy ra đêm qua hiện lên trong đầu Jihoon. Cách họ hôn nhau, khiêu vũ và trước khi cậu chìm vào giấc ngủ, cậu đã hôn trộm lên môi Hyunsuk làm cậu thấy mình thật đồi bại đó.

Jihoon di chuyển nhẹ nhàng cố gắng đứng dậy khỏi giường, nhưng cậu vừa di chuyển người được một tí thì Hyunsuk luồn lách dưới tấm chăn và từ từ mở mắt ra.

"Em đánh thức anh sao?"

Hyunsuk nhíu mày. Anh cảm thấy chóng mặt và đột nhiên anh đứng dậy, chạy về phía phòng tắm. Anh bắt đầu nôn mửa Jihoon lấy một chai nước uống, đợi đằng sau Hyunsuk. Jihoon vừa vỗ vừa xoa lưng cho Hyunsuk. Sau khi Hyunsuk đã thôi nôn thì cậu đưa chai nước cho anh.

"Cảm ơn. Anh cảm thấy mình mệt muốn chết rồi."

Jihoon cười khúc khích. Cậu tiếp tục xoa lưng giúp cho Hyunsuk.

"Anh uống nhiều lắm. Đương nhiên đây là hậu quả."

"Đừng cằn nhằn nữa, anh chóng mặt lắm."

Jihoon lắc đầu. Sau đó cậu đỡ Hyunsuk dậy, lau môi bằng khăn khô.

"Hôm nay đi nghỉ ngơi đi. Chúng ta gọi đồ ăn qua phục vụ phòng đi."

"Giáng sinh rồi, Jihoon."

"Em không muốn kéo anh đi loanh quanh rồi anh lại nôn ra đường. Xấu hổ lắm."

Hyunsuk bĩu môi. Jihoon đưa tay véo má Hyunsuk và đi đến chiếc điện thoại trên đầu giường. Sau khi gọi món, cậu ấy ngoắc Hyunsuk lại.

"Chúng ta cần giải quyết tình trạng nôn hiện giờ của anh. Hãy nghỉ ngơi và ăn tối sau vào buổi tối."

Đồ ăn được giao xong, Jihoon lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

"Em đi đâu vậy?"

"Em có việc phải làm, anh ăn xong rồi nghỉ ngơi đi nha."

"Em định bỏ mặc anh sao?"

Jihoon đi về phía Hyunsuk, ngồi cạnh anh ấy. Cậu đưa tay lau vết bẩn trên khóe môi Hyunsuk và mỉm cười.

"Em sẽ lập tức trở về, anh đi nghỉ ngơi đi."

"Chắc là em đang gặp người mới phải không nào Jihoon?"

"Ngay cả khi đó là sự thật thì anh cũng không thể làm gì được. Hãy nghỉ ngơi đi."

Hyunsuk nhìn thẳng vào mắt Jihoon. Anh nhìn chằm chằm vào Jihoon cho đến khi cậu khuất sau cánh cửa. Anh nhai ngấu nghiến thức ăn rồi dừng lại khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa họ đêm qua. Họ hôn nhau, khiêu vũ và ôm nhau. Jihoon cũng từng thẳng thắn nói rằng họ nên kết hôn và cùng nhau xây dựng gia đình cùng nhau. Hyunsuk cảm thấy má mình nóng bừng lên và tim đập loạn nhịp. Anh ôm ngực, cố gắng làm nó bình tĩnh lại. Trái tim anh không bao giờ dao động khi bất kỳ người đàn ông nào cố gắng nói chuyện ngọt ngào với anh nhưng tại sao anh lại bận tâm với việc Jihoon muốn họ kết hôn và có một gia đình? Hyunsuk không hiểu.

Nói rồi anh đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm. Anh ấy cần phải dọn dẹp và sắp xếp suy nghĩ lại với nhau. Rượu làm anh suy nghĩ kỳ lạ, đúng như anh nghĩ.

Jihoon và Hyunsuk đến nhà hàng của khách sạn, nơi họ sẽ tổ chức tiệc Giáng sinh và ăn tối. Jihoon đã đặt bàn cho họ. Jihoon đã hủy bữa tối lãng mạn mà cậu đã đặt để cầu hôn Junkyu và đổi nó thành bữa tối Giáng sinh với Hyunsuk. Cả hai trông rất bảnh bao trong bộ vest đen được may đo cẩn thận. Khi đến nơi, họ được người phục vụ đưa cho danh sách thực đơn của họ tối hôm đó.

"Thực đơn, anh khá chắc chắn tất cả đều đắt tiền."

Jihoon cười khúc khích. Chắc chắn, nó đắt tiền nhưng Jihoon không bận tâm.

"Gần đây em đã không chiêu đãi anh được bữa ăn ngon nào. Xin lỗi."

"Không sao đâu. Anh không phiền đâu."

Sự im lặng bao trùm lấy cả hai người khi họ chuyển sự chú ý sang ban nhạc acoustic chơi nhạc bài hát Giáng sinh trong hội trường.

Ca sĩ bắt đầu hát "Last Christmas" và Hyunsuk hoàn toàn chú ý đến anh ta. Hyunsuk chỉ thôi tập trung khi người phục vụ mang món khai vị của họ đến.

"Anh thích bài hát đó hả?"

Hyunsuk mỉm cười và gật đầu.

"Bài hát Giáng sinh yêu thích của anh đó."

"Nhưng anh có bao giờ trao trái tim của anh cho bất cứ ai đâu chứ."

Hyunsuk đảo mắt và bắt đầu ăn bữa ăn của mình.

"Anh chỉ thích bài hát. Nó không nhất thiết phải có ý nghĩa trong cuộc sống của anh."

"Thế em thì sao?"

"Em cứ lo việc của em đi."

"Tại sao anh lại tức giận?"

Hyunsuk lau môi bằng khăn ăn và uống sâm panh.

"Anh không giận. Chẳng phải chúng ta thường cãi nhau như thế này sao?"

Jihoon giễu cợt. Hyunsuk đang không có tâm trạng tốt và anh ấy biết điều đó.

"Được rồi, chúng ta hãy làm những gì chúng ta đang làm. Em cũng vậy."

Hyunsuk đang bực mình. anh không biết tại sao nhưng trái tim anh không thể bình tĩnh. Anh liên tục liếc nhìn Jihoon trước mặt và anh không thể phủ nhận rằng trái tim mình đang rất xôn xao. Hyunsuk bực mình vì điều đó, anh chẳng biết mình bị làm sao nữa, anh cảm thấy mọi thứ đang rối tung cả lên. 

Món chính của buổi tối đã đến, bít tết với nước sốt nấm bên trên. Hyunsuk cắt từng miếng bít tết trước khi ăn. Jihoon cứ nhìn Hyunsuk và điều đó khiến anh cảm thấy khó chịu.

"Đừng có nhìn anh nữa!"

"Em không chắc là được đâu."

Jihoon cắn một miếng bít tết nhưng mắt vẫn nhìn Hyunsuk.

"Anh trông quá đẹp."

Thế là xong, trái tim Hyunsuk lại loạn nhịp nữa rồi. Má anh lại cảm thấy ấm áp và anh biết nó đã chuyển sang màu hồng.

"Em... em đang tán tỉnh anh à."

"Ừ, tại sao không? Tim anh loạn nhịp vì em phải không?"

"Không, ý anh là.... không đời nào!"

Jihoon cứ như vậy làm Hyunsuk cảm thấy thật là bối rối. Có chuyện gì với Jihoon tối nay vậy? Hyunsuk không thể chịu nổi cậu ta!

"Chào Jihoon! Ồ chúng ta lại gặp nhau ở đây."

"Ồ, chào Sophia!"

Một cô gái mặc váy trắng tiến lại gần họ. Cô ấy trông thật xinh đẹp, mái tóc ngắn và cô ấy cười dễ thương.

"Xin lỗi, tôi có làm gián đoạn hai người không?"

"Không dĩ nhiên là hoàn toàn không."

Hyunsuk cố gắng giữ bình tĩnh. Anh chắc chắn là mình không có chút kí ức gì về cô gái này cả. Anh là bạn với Jihoon từ hồi cấp hai nhưng anh không nhớ cô gái đó là bạn cùng lớp hay bạn cùng trường của họ.

"Tôi và gia đình đang ngồi ở bàn lớn ăn mừng Giáng sinh. Chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại phòng riêng sau. Đến tham gia cùng chúng tôi nhé!"

"Chắc chắn rồi!"

Và đó là dấu hiệu để Hyunsuk nổi giận. Anh không thích cách Jihoon đưa ra quyết định. Chà, anh định nói chuyện phiếm với Jihoon vì đây là đêm cuối cùng họ ở đây nhưng tất nhiên Jihoon đã phá hỏng nó bằng cách này.

"Em đi đi, anh hơi mệt nên không đi đâu."

"Có thật không?"

Jihoon mỉm cười và quay đầu về phía Sophia.

"Tôi sẽ tham gia sau, sau bữa tối."

"Ồ tuyệt vời. Hẹn gặp lại."

Sophia bước về bàn của mình, để lại Hyunsuk và Jihoon. Hyunsuk thở dài, anh đẩy đĩa của mình, để báo hiệu rằng anh sẽ ngừng ăn.

"Anh no rồi, anh muốn về phòng. Đầu anh giờ vẫn còn choáng váng."

Hyunsuk đứng dậy nhưng Jihoon đã nhanh chóng nắm lấy tay anh.

"Chờ đã, chúng ta còn chưa xong mà."

"Em đi ăn với Sophia và gia đình cô ấy đi. Biết đâu gia đình cô ấy thích em thì sao, và em có thể lấy cô ấy và có một gia đình trong mơ của mình."

"Gì chứ?"

"Đi đi. Anh muốn về phòng. Chúc ngủ ngon."

Hyunsuk về đến phòng, ngay lập tức tháo cà vạt ra. Anh phát điên lên dù anh không biết tại sao. Jihoon đã lên kế hoạch cho bữa tối của hai người nhưng cuối cùng lại đi ăn tối với người khác? Jihoon không có kế hoạch gì cho họ ngoài bữa tối sao? Anh rất tức giận. Anh bước vào phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ và tự hỏi mình trong gương.

"Chuyện gì xảy ra với mình vậy chứ? Tại sao mình lại tức giận như vậy?"

Anh tạt nước vào mặt và đóng sầm bồn rửa mặt.

"Jihoon là một thằng khốn. Làm sao cậu ta có thể đưa mình đến chuyến đi này rồi cố tán tỉnh người phụ nữ đó chứ?"

"Người phụ nữ nào vậy ?"

Hyunsuk suýt vấp ngã khi lập tức xoay người. Anh thấy Jihoon đang đứng trước cửa phòng tắm.

"Em... em vào từ lúc nào vậy?"

"Jihoon là một thằng khốn.. yeah, em bắt đầu nghe từ đó."

Mặt Hyunsuk đỏ bừng. Sau đó, anh cố gắng bỏ đi, đi ngang qua Jihoon nhưng anh không thể khi Jihoon nắm lấy cổ tay anh ấy.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao anh lại tức giận?"

Hyunsuk chỉ nhìn chằm chằm vào Jihoon. Anh biết rằng anh có một cái cớ nực cười để nổi điên với Jihoon nhưng sau đó anh quyết định với suy nghĩ của mình. Vì anh đang rất không vui, anh rất bực nên anh muốn cãi nhau với Jihoon tối nay. Anh rụt tay lại và nhanh chóng bị Jihoon thả ra.

"Nếu em định bắt đầu mối quan hệ với một người khác trong một chuyến đi mà em cầu xin anh tham gia thì tốt nhất em nên suy nghĩ kỹ."

"Tại sao em không nên bắt đầu một mối quan hệ khi em đã tìm thấy một người phù hợp?"

"Ý em là Sophia? Em hầu như không biết cô ấy .."

"Cô ấy là người yêu cũ của em thời trung học. Anh quên rồi sao? Sophia Edward?"

Hyunsuk đóng băng. Bây giờ anh nhớ ra cô gái đó rồi, cô gái mọt sách đeo niềng răng, người rất thích Jihoon nhưng họ chia tay vì Jihoon học khác trường đại học với cô.

"Ồ .. vậy, em sẽ quay lại với cổ sao?"

Mặt Hyunsuk trở nên ảm đạm. Anh không biết nhưng tim anh đau lắm. Hạt giống trong tim anh đã héo éo ngay khi vừa nảy mầm. Anh nhìn xuống, khi nghe thấy tiếng cười khúc khích của Jihoon, anh ngẩng mặt lên.

"Cô ấy đến đây để tổ chức đám cưới. Tại sao em lại tán tỉnh vị hôn phu của ai đó chứ?"

Hyunsuk chớp mắt và đứng sững người. Anh hiểu lầm Jihoon rồi sao? Anh thấy xấu hổ quá. Anh ước gì sàn nhà có thể nứt ra một cái hố và nuốt chửng anh.

Jihoon bước lại gần nắm lấy tay Hyunsuk. Lúc đầu, cậu khá bối rối sau đó Jihoon thử lại và cậu đã thành công.

"Em đã gặp cô ấy ở sảnh ngày hôm qua nên bọn em dự định sẽ đi ăn sáng vào sáng nay. Sau đó cô ấy mới nói với em rằng cô ấy đến đây để tổ chức đám cưới. Cô ấy còn hỏi em đi cùng ai để cô ấy có thể mời thêm một khách mời."

"Rồi em đã trả lời những gì?"

"Em đã nói, em đang ở cùng với bạn trai của mình là Choi Hyunsuk."

"Yah, Jihoon! Đừng có đùa như vậy với anh!"

Jihoon cười khúc khích. Anh cúi xuống gần hơn, chạm vào cằm Hyunsuk và ngẩng mặt lên nhìn anh.

"Anh đang ghen, phải không?"

"Không, việc gì anh phải ghen chứ!"

"Vậy thì tại sao anh lại tức giận khi nghĩ rằng em sẽ ăn tối với gia đình Sophia?"

Hyunsuk đóng băng. Jihoon quá rõ ràng với hành động của anh trước đó và anh biết mình không thể thoát khỏi nó.

"Anh... anh không biết... thật khó hiểu."

"Khó hiểu cái gì?"

"Anh .. kể từ khi ở bên em, anh có những cảm giác kỳ lạ. Nó làm anh rất khó chịu và ... nụ hôn..."

Hyunsuk cắn môi không nói nữa nhưng Jihoon vẫn chăm chú nghe anh nói.

"Anh... anh rất thích."

Hyunsuk đỏ mặt và anh có thể cảm thấy sự nóng bỏng lan khắp cơ thể mình.

"Khi em nói với anh rằng chúng ta nên kết hôn và cùng nhau xây dựng một gia đình, anh có cảm giác kỳ lạ này và nó ngày càng lớn hơn. Nó làm anh thấy bối rối... Anh không biết phải nói với em như thế nào nhưng anh không bao giờ ghét ý tưởng đó mà thậm chí là có chút thích nữa."

Jihoon cười thật tươi khi nghe lời tỏ tình. Hyunsuk nhìn thấy nụ cười của Jihoon đã hoảng sợ và cố tránh xa Jihoon.

"Cái này. Đây chỉ là những ý nghĩ điên rồ do rượu để lại nên là đừng để ý đến nó. Anh vẫn còn say, cứ mặc kệ anh đi."

Hyunsuk ngừng nói khi Jihoon kéo anh lại và hôn lên môi anh. Hyunsuk choáng váng nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại và đáp trả Jihoon. Tay anh từ từ đặt lên gáy Jihoon và kéo cậu lại gần để nụ hôn sâu hơn. Jihoon rất vui vẻ hưởng ứng theo Hyunsuk, đẩy lưỡi vào bên trong, khám phá bên trongHyunsuk. Họ ngừng lại khi cảm thấy khó thở.

"Em yêu anh, Hyunsuk."

Trái tim của Hyunsuk tan chảy với câu nói đó. Anh nở nụ cười ngọt ngào khiến người sau cũng mỉm cười theo.

"Anh nghĩ anh cũng yêu em." Jihoon muốn hôn thêm một lần nữa nhưng Hyunsuk ngăn cậu lại.

"Nhưng, đừng vội tự tin. Anh có thể đổi ý."

Jihoon cười và cậu tiếp tục hôn anh. Nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn khi cậu nhấc bổng người nhỏ hơn và bế anh đi về phía giường. Cậu tiếp tục hôn Hyunsuk cho đến khi người sau đẩy cậu ra để lấy hơi.

"Anh đẹp quá, em muốn anh quá."

Hyunsuk cười khúc khích. Sau đó, anh di chuyển bàn tay của mình, di chuyển khắp cơ thể Jihoon trước khi dừng lại ở thắt lưng và mở nó ra.

"Rồi sao, em đang chờ đợi điều gì ?"

Jihoon nhếch mép đẩy Hyunsuk nằm lên giường. Hyunsuk há hốc mồm trước hành động bất ngờ đó. Tim anh đập như điên và anh không biết phải làm gì tiếp theo nhưng Jihoon sẵn lòng giúp anh để đảm bảo rằng họ sẽ có một đêm Giáng sinh ấm áp bên nhau.

"Em sẽ chăm sóc anh thật tốt, em hứa đó."

-------------------

Đã gần cuối tháng Giêng và Hyunsuk đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới vào tháng Hai. Phải, anh sẽ kết hôn sau khi nói đồng ý với lời cầu hôn của Jihoon vào đêm giao thừa. Kể từ chuyến đi Giáng sinh, họ tiến rất nhanh và nghĩ đến việc kết hôn sớm hơn Hyunsuk dự kiến. Tất nhiên là mẹ và bà của anh thích tin tức này và khi họ biết anh ấy sẽ kết hôn với Jihoon, họ đã ăn mừng điều đó trong niềm vui sướng.

Hyunsuk đi về phía văn phòng và gõ cửa. Anh bước vào sau khi ai đó bảo anh vào. Jihoon đang có một cuộc họp nhỏ với các nhân viên của mình và cậu khá ngạc nhiên khi Hyunsuk, vị hôn phu của cậu đến tìm cậu giờ này.

"Này, ngạc nhiên thật đấy. Cũng đã qua giờ ăn trưa rồi."

Hyunsuk nhìn các nhân viên rồi lại chuyển sự chú ý sang Jihoon.

"Anh có chuyện muốn nói với em ngay bây giờ."

Jihoon có thể cảm nhận được đó là một điều gì đó quan trọng nên cậu đã kết thúc cuộc họp và giải tán nhân viên của mình. Hyunsuk sau đó ngồi đối diện với Jihoon. Trông mặt anh bình tĩnh mà sao Jihoon lại hồi hộp thế.

"Jihoon, em có nhớ điều mà em đã nói với anh ở trên núi, khi chúng ta đi trượt tuyết không?"

Jihoon cố nhớ lại rồi lắc đầu bối rối.

"Em đã nói, thần núi sẽ nguyền rủa anh, nói ta lập gia đình là thật, anh cũng sẽ mang thai."

"Anh có phải ?!"

"Ừm, anh có thai rồi. Em được làm cha rồi."

END

------------------------

Xong gòi, và chờ đón 1 dự án mới nào~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro