Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc chạy đến bệnh viện Kim Jisoo đã tỉnh, bên người còn có hai người là Jung Soojung và Lisa.

" Jisoo!" Kim Jennie chạy đến giường bệnh và ôm lấy Kim Jisoo, Kim Jisoo có thể cảm nhận được sự ướt đẫm trên vai chị, đó là những giọt nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt của Kim Jennie.

Khóe miệng nhợt nhạt của Kim Jisoo hiện lên sức sống, và đôi mắt chứa chan tình yêu, chị dang tay ôm Kim Jennie,đau lòng giúp nàng lau nước mắt.

"Được, được rồi, chị không phải còn đang rất tốt sao!" Bàn tay vẫn còn đang truyền dịch lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt nóng bỏng đang rưng rưng nước mắt của Kim Jennie,"Đừng khóc, đừng khóc, ngoan."

Kim Jennie buông người trong tay ra, cẩn thận nhìn một hồi, cho đến khi xác định được thể chất của người kia vẫn tốt, nàng mới hạ xuống tảng đá trong lòng. Kim Jennie lúc này mới hoàn hồn lại phát hiện người chung quanh đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, lau đi nước mắt, một đôi sưng đỏ hướng Jung Soojung nhìn.

Lisa lúc gọi điện thoại nói qua Kim Jisoo là được Jung Soojung đưa tới bệnh viện, trên đường đến đây cũng nghe nói về vụ scandal của Kim Jisoo và Jung Soojung, còn có một tấm ảnh chị ta ở trước cửa trường ôm Kim Jisoo vào xe cấp cứu, từ một số góc độ nhìn qua trông rất thân mật.

Một người là tân sinh viên xuất sắc của khoa Âm nhạc, một người là hoa khôi mặt lạnh được nhiều sự chú ý, câu chuyện thị phi về hai người được mọi người vui vẻ bàn luận, nhất là lúc nghe nói Jung Soojung vạn năm không mở miệng tự mình đi tìm Kim Jisoo xin phương thức liên lạc.

"Cám ơn chị đã đưa Ji. . . Jisoo của bọn em tới bệnh viện." Mặc dù có một chút ghen tuông không thể nói thành lời, nhưng dù sao đối phương cứu Kim Jisoo, nàng cũng phải thay người yêu cảm ơn chị ta đi.

Jung Soojung đứng ở bên cửa sổ sững sốt một chút, coi như lịch sự hướng Kim Jennie tươi cười gật đầu, "Không có gì."

Jung Soojung nhướng mày cúi đầu liếc mắt một cái nằm ở trên giường bệnh Kim Jisoo, lại ngước mắt trên dưới quan sát một lần Kim Jennie,trong ánh mắt thoáng qua một tia không vui. Jung Soojung tâm tư tinh tế lại vô cùng nhạy cảm, nhất là đối với nữ sinh mà mình có cảm tình. Từ lúc Kim Jennie đi vào căn phòng bệnh này, Jung Soojung liền chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Kim Jisoo, ánh mắt chị chưa từng rời đi Kim Jennie, Jung Soojung nhìn ra được.

Ôi! Xem ra là mình chậm tay rồi! Jung Soojung nhìn chằm chằm Kim Jennie quan sát một phen, đối phương lớn lên xinh đẹp, thân hình cũng nóng bỏng, cùng Kim Jisoo đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi, Jung Soojung không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng thầm cảm thán mình biết Kim Jisoo quá trễ. Chung quy, cuộc sống này thứ tự trước sau vẫn quan trọng. Lisa thấy Kim Jennie tới liền yên tâm, vỗ vai Kim Jennie dặn dò chăm sóc Kim Jisoo liền đi ra ngoài mua cháo cho chị bồi dưỡng thân thể. Kim Jennie ngồi ở mép giường, kéo tay Kim Jisoo vuốt ve trán của đối phương, trên mặt tràn đầy lo lắng, nhưng vẫn là chịu đựng không nói gì. Kim Jisoo ngẩng đầu mỉm cười nhìn người bên giường, trong mắt đều là cưng chìu.

Bầu không khí như vậy quả thực không thích hợp ở bên cửa sổ làm bóng đèn. Vì vậy, Jung Soojung vuốt ve một chút ống tay áo đứng ở mép giường có chút câu nệ mở miệng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Kim Jennie,"Ji. . . Kim Jisoo, chị nghĩ chị nên về trước, rảnh rỗi lại liên lạc em sau."

Ngay sau khi Kim Jisoo tỉnh lại, Jung Soojung liền trước tiên cùng chị nói xin lỗi, vừa nói nếu như không phải là mình đối phương cũng sẽ không rơi xuống thang lầu như vậy, trong mắt rất là áy náy. Kim Jisoo liên tục đợi sau khi chị nói xong nâng lên ấm áp nụ cười để cho Jung Soojung buông lỏng, còn cố gắng chọc cười cho đến Jung Soojung trên mặt lộ ra nụ cười. Kim Jisoo nói các nàng hai người rất hợp duyên thích hợp làm bạn, còn nói chị ấy có thể trực tiếp gọi tên của mình. Mặc dù không khó để nhận ra đây là do đối phương cố tình xa lánh mình và gián tiếp từ chối lời mời yêu đương nhưng Jung Soojung vẫn là nhận lời, dù sao chuyện gì cũng bắt đầu từ bạn bè, hết thảy đều có thể từ từ.

Nhưng bây giờ thì sao? Kim Jisoo đối với Kim Jennie cảm giác thật giống như cùng đối với người khác không giống nhau, ít nhất lúc chị nhìn Lisa hoặc chị ta trong mắt sẽ không lóe lên ánh sáng. Ôi, được rồi, ai bảo mình xuống tay chậm đây. Jung Soojung rũ tay xuống tay bẻ đầu ngón tay, đi tới bên người Kim Jisoo, muốn giơ tay lên vỗ vai đối phương một chút, suy nghĩ một chút vẫn là bỏ đi.

Jung Soojung lên tiếng chào hỏi liền quyết tuyệt xoay người rời đi, cho dù ai cũng không có nghe được tiếng thở dài sau khi chị ta bước ra khỏi phòng.

"Được rồi, đừng giả vờ."

Kim Jisoo người này cái gì cũng tốt, chính là tính cách quá cậy mạnh, gặp phải cái gì cũng giấu ở đáy lòng không nói, ngay cả bị thương đau đớn cũng nhịn được ưu tư không ở trước mặt người ngoài lộ ra sợ sệt. Kim Jisoo như vậy luôn là làm cho Kim Jennie rất đau lòng.

Kim Jennie đỡ Kim Jisoo eo bị thương theo giường nằm ngã xuống, đối phương đau đến mí mắt theo bản năng chớp một cái, phát ra "Tê " một tiếng, nằm xuống liền nghiêng người qua nắm tay nàng.

"Jendeukie, cám ơn em." Kim Jisoo hai tay ôm chặt lấy tay phải lạnh như băng của Kim Jennie,dùng sức chà xát, vừa đặt đôi môi trái tim của mình lên mu bàn tay nàng.

Kim Jisoo là một người cực kì kiêu ngạo, chưa bao giờ nguyện đem sự yếu ớt của mình bày ra, Kim Jennie cũng biết đối phương là đang cậy mạnh. Đối với mọi thứ về Kim Jisoo, Kim Jennie luôn có một loại trực giác đặc biệt.

Nhìn người yêu nằm ở trên giường bệnh, mặt mũi tiều tụy khóe miệng lại trắng bệch, Kim Jennie đau lòng nước mắt từng giọt đi xuống, gấp đến độ Kim Jisoo vội đưa tay lau nước mắt cho con mèo nhỏ.

Ở trên thế giới này, Kim Jisoo là người không thể nhìn được Kim Jennie đau lòng nhất.

"Được rồi, thật không cần lo lắng. Bác sĩ nói, vấn đề không lớn, chỉ cần nằm viện quan sát một đoạn thời gian là tốt." Kim Jisoo nhớ tới lời bác sĩ nói, chị đây là vết thương cũ tái phát, may mà không làm tổn thương đến chỗ hiểm, nhưng tình trạng căng cơ thắt lưng nặng hơn phải điều trị một thời gian. Kim Jisoo nở một nụ cười, ánh mắt chị tràn đầy niềm vui, vuốt ve tóc Kim Jennie.

Kim Jennie ướt nhẹp khóe mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đau khổ, "Lần sau, không cho phép lại làm cho em lo lắng! Nếu là chị thật xảy ra chuyện em làm thế nào bây giờ? !"

Kim Jisoo bóp gương mặt phấn nộn trước mặt một cái, "Yên tâm đi, Jendeukie, chị sẽ luôn ở bên cạnh em mà, em có thể từ từ hướng chị xác nhận. Chị thề!" Kim Jisoo làm động tác thề thốt, cuối cùng cũng làm Kim Jennie bị chọc cười, cầm tay người trên giường làm nũng và nói rằng mình tin tưởng chị.

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn xuyên qua cửa sổ, rải trên sàn nhà, chiếu lên người Kim Jisoo tạo nên khí tức thiếu niên.

Kim Jennie đưa tay vuốt theo lọn tóc gãy bên tai Kim Jisoo, khuôn mặt thanh tú của đối phương giống như một bức tranh sơn dầu nổi tiếng, luôn tác động đến nhịp tim của Kim Jennie,khiến nàng mê đắm không thể dứt ra được. Kim Jennie thâm tình nhìn chằm chằm ánh mắt Kim Jisoo đến mất hồn.

"Jendeukie, You are so pretty!" (Jendeukie, em đẹp quá!")

Cũng không biết tại sao, Kim Jisoo bật thốt lên một câu bày tỏ, đại khái là bởi vì Kim Jennie ngồi ở mép giường ôn nhu đưa mắt nhìn mình quá xinh đẹp đi! Chị trong lòng âm thầm cảm thán ánh mắt của mình thật tốt, lại có thể tìm được cô bạn gái đáng yêu xinh đẹp như vậy.

"Ừ ?" Kim Jennie nghe tiếng trong trẻo lạnh lùng phát ra từ Kim Jisoo mới nháy mắt phục hồi tinh thần lại, đem lỗ tai bên tới gần sát đối phương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Kim Jennie tiến lại gần, Kim Jisoo nhếch mép cười và lè lưỡi bảo nàng lại gần, sau đó nâng cằm nàng lên và đưa môi trên của mình đặt lên khóe miệng đối phương.

Quả nhiên, Kim Jisoo mười chín tuổi coi như là bị bệnh nằm viện cũng không quên đùa bỡn lưu manh, hơn nữa chỉ đối với Kim Jennie nghịch ngợm.

Kim Jennie giả vờ trợn mắt vỗ một cái vào trán Kim Jisoo nói chị nghịch ngợm, một giây kế tiếp lại không nhịn được nhào vào trong ngực đối phương, hai tâm hồn cùng ngủ trên cái giường bệnh duy nhất. Kim Jisoo ôm nàng cười nói có Kim Jennie ở bên khoảnh khắc nào cũng đáng hưởng thụ, Kim Jennie rúc lại trong ngực chị nũng nịu, đặt lòng bàn tay của mình lên eo của Kim Jisoo và nhẹ nhàng xoa bóp cho chị.

Kim Jennie ham ngủ, ngủ cũng rất sâu, nhưng là hô hấp cũng rất nhẹ. Hô hấp nhẹ nhàng quét trên mặt Kim Jisoo, cảm giác an toàn thực sự này khiến chị hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì khác.

"Jendeukie, em biết không, giữa hè mỗi đêm có em bên cạnh, so với mưa phùn ngày thường càng dịu dàng hơn."

Chủ nhân của giọng nói trầm ổn và lưu luyến nhếch mép, người trong ngực chị ngủ rất say. Chị biết Jendeukie của chị không nghe được câu này tỏ tình, nhưng vẫn là muốn nói.

Chỉ cần Kim Jennie ở bên người mình, Kim Jisoo vừa muốn mỗi phút mỗi giây đem những lời tỏ tình chợt loé mà mình góp nhặt nói cho Jennie nghe.

Kim Jisoo vốn tưởng rằng sau khi gặp gỡ Kim Jennie,ánh sáng sẽ không bao giờ bị dập tắt, nhưng mọi chuyện một mực không như mong muốn của chị.

"Cục cưng, để cho mẹ xem vết thương của con một chút." Sau khi nhận được điện thoại thông báo của nhà trường, mẹ của Kim Jisoo trước tiên ngồi máy bay chạy về nước, cha chị còn ở nước ngoài bận rộn công việc không cách nào về, mẹ chị tràn đầy lo lắng miễn cưỡng vào ngày thứ hai Kim Jisoo nằm viện mới gặp được con gái cưng.

Mẹ chị dùng một tay đỡ đứa con gái đang chuẩn bị đứng dậy, sau khi Kim Jisoo giải thích và kiểm tra lại nhiều lần, cuối cùng bà cũng tin rằng vết thương của con gái mình không nghiêm trọng. Ngược lại, Kim Jisoo trở nên căng thẳng, tay chắp ở sau lưng nắm ga trải giường, lén lút liếc nhìn ra bên ngoài.

Vượt quá dự liệu của Kim Jisoo, nhà trường sẽ thông báo cho phụ huynh để cho mẹ chạy về nước. Có một số việc chị còn chưa chuẩn bị tốt, có vài người chị còn chưa nghĩ ra làm sao giới thiệu. Mới vừa Kim Jennie gọi điện thoại nói một hồi sẽ tới, bây giờ mẹ vẫn còn ở trong phòng bệnh quan tâm mình, Kim Jisoo trái tim dâng tới cổ họng.

"Cục cưng, mẹ nghe nói con từ thang lầu té xuống cùng một người nữ sinh có liên quan? Là hoa khôi trường học?" Không cần phải nói, mẹ nhất định là biết cái gì đang thử thăm dò.

"Cũng không thể coi vậy đi." Kim Jisoo bỉu môi một cái, dựa trên nguyên tắc không dính dáng tới Jung Soojung, sợ mẹ chị hiểu lầm, chị đã giải thích nguyên nhân và hậu quả của toàn bộ sự việc, đồng thời muốn bà thoải mái.

"Vậy thì tốt, không có quan hệ gì liền tốt." Mẹ ngồi ở mép giường ánh mắt dò xét nhìn Kim Jisoo, thở dài một tiếng vỗ một cái lên tay con gái đang rủ xuống trên chăn. Có vẻ như so với tình trạng thể chất của Kim Jisoo, mẹ chị quan tâm đến trạng thái cảm xúc của con gái mình hơn.

Kim Jisoo cau mày, nhấp nhấp môi, lời đến khóe miệng nuốt xuống lại không cam lòng, lại nhiều lần suy nghĩ sau lại cúi đầu mở miệng, "Thật ra thì. . ."

"Cục cưng, con cũng biết, cha và mẹ không hi vọng con và một nữ sinh ở bên nhau." Kim Jisoo lời nói sắp nói ra khỏi miệng bị mẹ mở miệng làm nghẹn lại. Người lớn giống như trời sinh có năng lực nhìn thấu nội tâm con mình, dập tắt suy nghĩ mà con trẻ không nên có.

Kim Jisoo cổ họng nhất thời mất đi ngôn ngữ năng lực, rõ ràng mẹ chỉ nói một câu nói, rõ ràng mình muốn mở miệng nói cho mẹ sự tồn tại của Kim Jennie, rõ ràng muốn hướng cha mẹ khoe khoang bạn gái mình, nhưng bây giờ khổ tâm cuồn cuộn ở ngực, Kim Jisoo lại không có dũng khí mở miệng.

Kim Jisoo trầm mặc.

Đứng ở ngoài tay cầm một chiếc phích đựng đầy canh xương nóng Kim Jennie cũng cúi đầu trầm mặc.

Đợi suốt một buổi chiều Kim Jennie cũng không có tới, Kim Jisoo vô số lần đỡ eo thẳng người lên nhìn ra cửa sổ phòng bệnh mong mỏi người yêu đến, nhưng là vẫn không thấy.

Kim Jisoo quyết định cuối cùng gọi điện thoại cho Kim Jennie,ngay khi chị giơ điện thoại lên, chị nhận được một tin nhắn từ Park Chaeyoung gửi tới.

Hoa hồng nhỏ: Này Kim Jisoo, em ngày hôm qua đợi chị cả ngày, gửi cho chị tin nhắn cũng không trả lời, hôm nay không trả lời nữa em sẽ chạy tới trường tìm chị nói chuyện!

Kim Jisoo lướt nhanh ngón tay của mình dọc theo hộp thoại, đối phương ngày hôm qua quả thật gửi cho chị hai cái tin, dừng lại ở "Chị còn chưa tới sao? Có chuyện gì à?" Ngày hôm qua vào bệnh viện sau đó cũng không nhìn tới điện thoại, ngược lại là quên còn có một đoá hồng nhỏ đang đợi mình.

Kim thỏ: A, thật xin lỗi, ngày hôm qua xảy ra chút bất ngờ chị bị đưa tới bệnh viện. Xin lỗi nha!

Hoa hồng nhỏ: Bệnh viện? Chị bị sao?

Kim Jisoo đem chuyện mình bị thương toàn bộ kể lể cho Park Chaeyoung nghe, còn cố ý thêm thêm mắm thêm muối chút muốn chọc ghẹo đối phương, không nghĩ tới Park Chaeyoung trực tiếp gọi điện thoại tới hỏi thăm địa chỉ bệnh viện liền vội vả chạy tới.

"Jisoo chị như thế nào? Eo còn có đau hay không?" Park Chaeyoung vừa vào cửa liền đi tới giường vừa nhìn Kim Jisoo, trên mặt tràn đầy khẩn trương và lo lắng.

Kim Jisoo cũng không nghĩ tới đối phương như vậy lo lắng cho mình, trong lòng lộp bộp một chút ngược lại cũng không suy nghĩ nhiều, lộ ra mặt mày vui vẻ nói tình trạng thân thể của mình cho em coi như để cho nàng yên tâm. Nhưng Park Chaeyoung lo âu ưu tư vẫn là không có buông xuống, nhút nhát ngồi ở bên cạnh bồi Kim Jisoo nói chuyện phiếm, dường như muốn biết thêm tình hình của đối phương để có thể trút bỏ hòn đá trong lòng.

"Chị đang đợi ai sao?" Park Chaeyoung nhận thấy sự lơ đễnh của Kim Jisoo khi trò chuyện với mình, ánh mắt của người đối diện thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình điện thoại di động đang sáng, có lẽ là đang đợi tin tức của ai đó.

"Ừm, không có gì, một người bạn bảo hôm nay hết giờ học muốn đến thăm chị." Kim Jisoo làm mới điện thoại của mình, nhưng vẫn không có cuộc gọi từ Kim Jennie, tin nhắn chị gửi lúc trước cũng không có hồi âm. Có thể là chương trình học bận bịu đi, Kim Jisoo trong ánh mắt vẫn là không che giấu được thất vọng.

Park Chaeyoung mỉm cười, đưa những quả cam đã bóc vỏ vào miệng Kim Jisoo "Bệnh viện này chỉ cách trường học của chị mười mấy phút. Đến giờ còn chưa đi tới thì thật xấu hổ." Park Chaeyoung chỉ coi đối phương là bị bạn lỡ hẹn, trong lòng suy nghĩ Kim Jisoo cũng thật đáng thương, nằm viện cũng không có bạn bè chăm sóc, chau mày lại là đau lòng, ngay sau đó quyết định sau này tới chăm chị nhiều một chút.

Đúng vậy, coi như là đi bộ tới cũng bất quá mười mấy phút, mà nàng đến bây giờ cũng không xuất hiện, ngay cả tin nhắn đều không trả lời. Kim Jisoo ánh mắt ảm đạm xuống, hít sâu một hơi, đóng lại điện thoại di động.

Kim Jisoo đang ngủ bị đánh thức bởi tiếng sột soạt, chị ngủ rất nông. Vừa mở mắt liền thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong đang ở bên giường bệnh nắm lấy tay mình, đầy mắt tất cả đều là ngạc nhiên mừng rỡ.

"Jendeukie, em tới rồi!" Kim Jisoo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Kim Jennie,giống như là lo lắng mình còn đang mơ vậy.

Kim Jennie đang đắp chăn cho Kim Jisoo. Chị luôn thích đá vào chăn vào ban đêm và dễ bị cảm lạnh. Kim Jisoo dụi mắt và duỗi tay để làm nũng với Kim Jennie,"Ôm một cái!" Kim Jisoo thanh âm nũng nịu như con nít.

"Ừ ?" Kim Jisoo thanh âm rất nhỏ, đến mức Kim Jennie cũng không có nghe rõ, cúi đầu đến gần mép giường, lại không nghĩ rằng bị người trên giường bệnh hôn một cái.

"Ôm một cái!" Kim Jisoo lại lặp lại một lần sau khi hôn trộm.

Kim Jennie cưng chìu nhìn Kim Jisoo, cặp má phúng phính nở một nụ cười, nàng thì thầm thở dài "Ừ". Đối phương dành ra một nửa giường ngủ, Kim Jennie ngay sau đó giống như con mèo nhỏ chen lên giường nhào vào trong ngực Kim Jisoo.

Kim Jisoo không phải là không có hỏi qua Kim Jennie buổi chiều tại sao để cho chị đợi lâu như vậy, người trong ngực chỉ nói buổi chiều chương trình học quá bận rộn mình có chuyện tạm thời điện thoại di động để im lặng không chú ý.

"Jisoo, buổi chiều em mơ một giấc mơ. Trong mơ em thấy chị nắm lấy tay em, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng mà em mong muốn."

Kim Jennie thu mình lại trong vòng tay của người kia, khuôn mặt nhỏ đầy thịt dụi vào cổ Kim Jisoo, hơi thở ấm áp phả vào người chị.

Kim Jisoo vòng tay ôm chặt người trong tay, cúi đầu cười với nàng, "Sao, chị không dịu dàng khi nào chứ ?!" Kim Jennie thích thú, nàng ôm eo Kim Jisoo và nhẹ nhàng lắc đầu, môi vô tình chạm vào làn da của đối phương.

Kim Jennie quá đẹp, từ trong ra ngoài tản ra mê người mị lực, đối phương hô hấp làm trái tim Kim Jisoo ngứa ngáy. Kim Jisoo liếm liếm môi nghiêng người sang đối mặt với Kim Jennie,"Jendeukie, cho chị đi!"

Còn không chờ Kim Jennie kịp phản ứng đôi môi trái tim liền dính vào, Kim Jennie đắm chìm một hồi liền rời ra mập mờ, bắt lấy bàn tay không yên phận của Kim Jisoo bên hông mình, "Đừng làm rộn! Eo chị còn bị thương đó."

Cho nên, đây là nói chờ eo lành là được hả? ! Kim Jisoo cảm thấy rằng trình độ đọc hiểu của cũng không tệ lắm.

" Ừ, được rồi!"

Kim Jisoo ôm chặt lấy người trong ngực, nhân cơ hội chạm vào mông người kia rồi ôm eo Kim Jennie, quấn lấy nàng, ngửi mùi nước hoa trên người người yêu chìm vào giấc ngủ. Mơ mơ màng màng trong giấc mộng Kim Jisoo thật giống như nghe Kim Jennie đang khóc, một giọng nói mệt mỏi truyền quanh tai chị,

"Kim Jisoo, chúng ta chia tay đi."

Ngày hôm sau, khi Kim Jisoo tỉnh dậy, nhiệt độ trong vòng tay chị đã không còn, và tin nhắn mà chị chưa đọc đã hiển thị trên màn hình điện thoại.

Là Kim Jennie gửi tới, chỉ có ngắn ngủi một câu nói: Kim Jisoo, thật xin lỗi, chúng ta chia tay đi.

Đầu Kim Jisoo ngay lập tức như có gì đó đánh vào, chị không hiểu tại sao thái độ của Kim Jennie đối với chị đột nhiên thay đổi và chị cũng không hiểu tại sao bên kia đột nhiên chia tay. Kim Jisoo bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại cho Kim Jennie, giọng tổng đài biểu thị cho sự né tránh của nàng. Gửi tin nhắn cho nàng, đầu dây bên kia không có dấu hiệu trả lời.

Cuối cùng liều chết một phen với bác sĩ, Kim Jisoo cũng lấy được giấy cho phép xuất viện tạm thời, chị phải lập tức đi gặp Kim Jennie.

Kim Jennie trốn ở trong chăn trong vùi đầu khóc lóc cả một buổi chiều, lần thứ hai mươi ba di động vang lên mới mở ra khung chat. Cuộc trò chuyện dừng lại ở tin nhắn Kim Jisoo gửi hai phút trước.

Kim thỏ: Jendeukie, chị bây giờ sẽ tới tìm em, chờ chị!

Màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng kích thích nàng ánh mắt, Kim Jennie lau chùi sạch sẻ nước mắt ràn rụa, lập tức cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại. Đầu dây bên kia chung quanh thanh âm rất huyên náo, đại khái lại là ở quầy rượu.

"Lalisa, lập tức trở về ký túc xá!"

"Chị xin em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro