Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jendeukie!"

Đẩy cửa vào nhìn thấy trước mắt là hai cỗ thân thể đang quấn lấy nhau, trên đất là y phục áo khoác tán loạn. Đó là người bạn gái mà chị yêu nhất cùng với người bạn thân nhất của cô.

Kim Jennie ngồi ở trên bàn hai chân quấn vòng quanh thắt lưng của người đối diện, cổ áo sơ mi mở ra hơn phân nửa, ngước cổ hứng lấy vui thích, Lisa đứng ở bên cạnh bàn ôm chặc eo thon của nàng, đôi môi đang trụ ở cổ.

Cửa mở ra, Kim Jisoo ngẩn người tại đó đánh mất hết thảy khả năng suy nghĩ, phảng phất có một thanh loan đao thẳng tắp cắm vào tim.

Hai người dừng lại, Lisa hốt hoảng lau đi lớp son phấn đã lem hết, cau mày, lùi lại nhìn người ở cửa, trong mắt tràn đầy chột dạ, cuối cùng cô chỉ đơn giản cúi đầu xuống, cắn lấy đầu lưỡi của mình. Mà Kim Jennie chỉ liếc nhìn Kim Jisoo với đôi mắt mèo tràn đầy nước mắt mơ hồ vì ngạc nhiên, thở hổn hển để chống đỡ cơ thể mình, nàng quay đầu lại, nhắm mắt và cố gắng tránh nhìn chị.

Trầm mặc, tất cả hơi ẩm trong không khí dường như đều ngưng tụ thành băng, một đạo từ trên đỉnh đầu ba người lơ lửng, không ai có đủ dũng khí để giải thích điều gì.

Tối qua lấy cớ thắt lưng đau tránh bị chị ôm vào lòng, nay hứng thú dồn bừng bừng cùng người khác thân mật, đây chính là yêu chị trong miệng nàng sao? Bạn gái của chị thật đúng là tri kỷ nha. Chẳng qua là nằm viện mà thôi, bạn thân nhất của chị liền vì giúp chị chăm sóc người yêu trực tiếp kể cả nhu cầu của nàng cũng chiếu cố, trên đời này nhất định không thể tìm được người bạn nào so với Lisa tốt hơn đi?!

Kim Jisoo nhìn chằm chằm vào chị gái tóc vàng trong góc, hai mắt đỏ ngầu, hai tay buông thõng xuống, nắm chặt nắm đấm, gân xanh giữa cổ nổi lên, lửa giận như ngọn đuốc đốt cháy đồng cỏ.

Cuối cùng vẫn là quá thiện lương, quả đấm nắm chặt không đáp xuống người phản bội, mà là trên lồng ngực mình. Kim Jisoo hít sâu một hơi, gió mát từ chóp mũi theo hô hấp xông vào tim phổi, cả người bị hàn khí bao vây.

Đúng vậy nha, đã sang thu, trời lạnh rồi.

Dòng nước đắng ngắt đọng lại trong lồng ngực cùng với từng đợt sóng của lưỡi dao, những giọt nước mắt rơi từ khóe mắt không thể kiềm chế. Trong ấn tượng của Kim Jennie, đó là lần đầu tiên nàng thấy Kim Jisoo khóc.

Trước hết đánh vỡ bình tĩnh cục diện bế tắc chính là người bị hại.

Kim Jisoo quay người đóng cửa ký túc xá, giẫm lên chiếc áo khoác da mà Lisa đánh rơi trên đất, nhặt chiếc áo khoác Chanel mà chị mua cho Kim Jennie, phủi bụi trên quần áo rồi bước đến trước bàn. Kim Jennie có thể cảm thấy sự lạnh lẽo của những ngón tay người yêu lướt trên da xương quai xanh của nàng, Kim Jisoo đứng nơi Lisa vừa đứng đưa tay lên cài nút áo cho Kim Jennie.

Nút áo người kia được mở ra hai nút, chỉ cần cúi đầu xuống một chút là có thể nhìn thấy gần hết cảnh vật ẩn hiện bên trong, may mà Kim Jennie không có vết nào khác trên người ngoại trừ vài vết son môi mới loang lổ. Có vẻ như chị đến rất đúng lúc, nếu không Kim Jisoo thậm chí không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Kim Jisoo thở dài, sau khi cài chiếc cúc cuối cùng trên quần áo của Kim Jennie, Kim Jisoo cúi đầu, dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, mím môi, nhìn lên người trước mặt, trao chiếc áo khoác màu be trên tay cho người yêu của mình.

"Trời lạnh, mặc quần áo vào đi." Trong trẻo lạnh lùng âm thanh vẫn là như vậy dịu dàng.

Trên mu bàn tay phải đưa tới vẫn còn dán băng dính y tế vừa mới rút kim tiêm truyền nước, ngón tay chị lạnh ngắt, ngực Kim Jennie đau nhói, mèo con kiêu ngạo đem toàn bộ nước mắt nén trong hốc mắt buông thả, gạt chiếc áo chị đưa đến vừa khóc vừa hướng chị kêu to.

"Kim Jisoo, chúng ta đã chia tay! Chị tại sao vẫn để ý tới tôi?"

Đối phương khí lực có chút lớn, vốn là người đang trong giai đoạn ốm yếu Kim Jisoo suy yếu lùi về phía sau thiếu chút nữa không có đứng vững, nước mắt lại bị chị mạnh mẽ nuốt xuống.

"Kim Jennie, chị sẽ không cùng em chia tay."

Kim Jisoo rất ít như vậy trực tiếp gọi tên đầy đủ của Kim Jennie, trừ phi là ở thời điểm đặc biệt nghiêm túc. Lúc nói những lời này Kim Jisoo nhìn Kim Jennie trong đôi mắt đầy chân thành, nàng có thể nhìn thấy được sự chân thành trong mắt chị.

"Chị đi đi." Kim Jennie đem đầu vùi vào trong đầu gối, nàng sợ là nếu nhìn Kim Jisoo thêm nữa sẽ mềm lòng.

Trong kí ức người kia vẫn là nhặt lên chiếc áo khoác bị nàng vứt xuống đất để qua một bên, sau đó ôm lấy nàng. Cái ôm đó là cái ôm lạnh lùng nhất, không có chút ấm áp nào trong vòng tay của Kim Jisoo cái ôm rất ngắn ngủi, vài giây sau đối phương buông ra rồi quay đi.

"Jennie, hôm nay coi như chị không có trở lại, em hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Người kia lúc đóng cửa rời đi, để lại những lời này cũng không quay đầu.

Ngay cả người rộng lượng nhất cũng không thể chấp nhận được sự phản bội của bạn gái và bạn thân của mình. Kim Jisoo còn sót lại một chút kiêu ngạo chẳng qua là dọc theo đường đi nhịn được nước mắt cho đến khi trở lại phòng bệnh, mới rúc vào trong ngực mẹ chị thất thanh khóc rống.

"Cục cưng, cùng mẹ về Mỹ đi."

Mẹ chị đau lòng vỗ vỗ đứa trẻ trong ngực, chị thân là con gái một, bà trước nay đều muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho Kim Jisoo, con gái khóc rống lưu lại nước mắt trong ngực bà làm cho tim bà như bị dao cắt, hận không thể cùng chia sẻ nỗi đau với con.

Cha mẹ lớn tuổi làm sao lại không biết tâm tư của đứa con gái ruột, có thể làm cho đứa trẻ trước nay đều lý trí khóc thành bộ dáng này nhất định là do tình yêu, bị người yêu làm tổn thương. Vết sẹo tình cảm tuy không lộ ra trên cơ thể nhưng lại khắc sâu vào tim, cứ bị trầy xước là lại đau, không biết bao lâu mới có thể khép lại. Mẹ chị rất hiểu rõ, lại càng thêm đau lòng.

Đứa trẻ đang khóc trong vòng tay bà ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh, một đôi mắt ướt át lờ mờ nhìn lên, giọng nói như một đứa trẻ lành lạnh vang lên như làm nũng, thuyết phục bà cũng như chính mình.

"Không, con không đi đâu, con cùng Jennie còn cả quãng đời dài cần bên nhau mà."

Trong vòng tay của mẹ, Kim Jisoo an tâm khóc đến khi chìm vào giấc ngủ, mẹ chị cũng muốn biết một số chi tiết từ miệng đứa nhỏ nhà mình, nhưng Kim Jisoo chỉ khóc, lắc đầu cái gì cũng không chịu nói. Kim Jisoo từ nhỏ đã cứng đầu và kiêu ngạo như vậy rồi, bà biết chỉ cần chị không muốn nói thì không ai có thể biết được điều gì.

Đắp chăn kín mít cho đứa con đang say ngủ, người mẹ thở dài ngao ngán sau khi nghe con gái hét tên "Jennie" không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ.

Cuối cùng, mẹ Kim vẫn dịu dàng cầm điện thoại lên gọi cho ba Kim đang ở nước Mỹ xa xôi, rồi đặt hai tấm vé máy bay về Mỹ.

Cục cưng, mẹ thật hi vọng con có thể vui vẻ.

Trong ký túc xá vẫn còn một sự im lặng chết chóc, và âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng khóc của Kim Jennie.

Kim Jennie lui ở trong góc, tiếng khóc bị cố ý đè thấp, trầm muộn thấm ướt gương mặt, không cầm được nước mắt từ khóe mắt chảy xuống trên đất, cho đến chủ nhân mất đi khí lực chỉ còn tiếng thút thít.

Cho đến khi nước mắt Kim Jennie dừng lại Lisa mới đi gần qua đến cùng ngồi xổm xuống, giúp nàng thuận thuận sống lưng vỗ vỗ vai Kim Jennie.

"Thật ra, chị có thể nói thật với chị ấy, không cần phải làm theo cách này." Lisa đưa khăn giấy giúp Kim Jennie lau nước mắt.

Tình yêu của hai người chị cho đến nay Lisa mới biết, trong trí nhớ của chị ấy, ngày đó là lần đầu tiên chị công chúa kiêu ngạo cầu xin mình một cách hèn mọn như vậy.

"Không quan trọng nữa rồi..." Kim Jennie nước mắt đứt quãng, khó khăn hô hấp.

Lisa lần này phối hợp cùng nàng diễn thật sự vẫn là đau lòng thay Kim Jennie, vừa nghĩ tới khuôn mặt của Kim Jisoo trước khi rời đi tim chị cùng giống như nàng đau nhói.

Tình cảm giữa họ tác động như thế nào cũng vô ích, Lisa lén lau nước mắt trên khóe mắt, quay người ôm lấy Kim Jennie đang co rúm run rẩy, an ủi nàng hết lần này đến lần khác đừng khóc.

Trước khi ngủ Kim Jennie nhớ tới ngày đó buổi chiều nàng ôm bình giữ nhiệt đứng trước cửa phòng Kim Jisoo cùng mẹ chị nói chuyện.

Sau màn giới thiệu bản thân đầy lo lắng và khập khiễng, người phụ nữ trung niên ở phía đối diện nói thẳng, từ ngữ ngắn gọn không một tia dài dòng.

"Cô Jennie là cùng với Jisoo nhà tôi có ý vượt hơn tình bạn sao?"

Tiểu hài tử trong ánh mắt né tránh sao có thể giấu giếm được thành thục trưởng bối hỏa nhãn kim tinh đây? Bị một ánh mắt đoán được Kim Jennie cắn môi trong lòng rất khẩn trương, đánh bạo mở miệng "Vâng" một tiếng đáp lại sau tựa như làm sai chuyện hài tử một dạng cúi đầu ôm bình giữ ấm, vuốt ve ngón tay của mình.

Người có khuôn mặt xinh đẹp dừng lại một lát, như khẽ thở dài, thật lâu sau mới hé môi, " Cô Jennie có từng nghĩ tới tại sao Jisoo nhà tôi lại học cùng lớp với cô mặc dù con bé hơn cô một tuổi không?"

"Dạ?"

Đó là lần đầu tiên Kim Jennie từ trong miệng mẹ chị nghe đến cái tên 'Bae Joohyun'.

"Vì vậy, cả tôi và bố của Jisoo đều không cho phép con gái duy nhất của chúng tôi ở bên một cô gái khác. Tôi không kỳ thị nhưng tôi thừa nhận rằng tôi ích kỷ và tôi không muốn con gái mình bị tổn thương như vậy một lần nữa."

Mẹ Kim đã tiết lộ toàn bộ câu chuyện về mối tình đầu của Kim Jisoo, và Kim Jennie đứng đó không nói nên lời, trái tim đầy mâu thuẫn bị thắt chặt và không thể tìm ra lối thoát.

"Tôi cùng bố con bé đã làm xong hồ sơ di dân, sau này cũng sẽ không ở trong nước, yêu xa cũng sẽ cực khổ hơn đi. Cho nên cô Jennie, vẫn là xin cô cùng Jisoo của chúng tôi chia tay đi."

Giọng của mẹ Kim Jisoo hay và nhẹ nhàng như Kim Jisoo, nhưng lại có cảm giác áp bức, xuyên thấu từ trên xuống dưới khiến Kim Jennie khó thở.

Cũng không nhớ rõ nói chuyện với nhau xong cuối cùng mình có hay không trước khi rời đi cùng đối phương mẫu thân lễ phép lên tiếng chào hỏi, chỉ nhớ rõ mình là ôm bình giữ ấm lóe lệ quang hoảng hốt thoát đi.

Tình cảm không được người thân chúc phúc, người đời xem trọng có thể đi được bao xa? Kim Jennie không có lòng tin, càng sợ hơn là Kim Jisoo sẽ tổn thương.

Kim Jennie cũng chỉ là một đứa trẻ, nàng không nên chịu hết thảy những chuyện này.

Kể từ hôm đó, Kim Jennie luôn tránh mặt cô, Kim Jisoo xin nghỉ ốm, nhân cơ hội lẻn ra khỏi bệnh viện, chị liền chạy đến trường để tìm Kim Jennie nhưng đều bỏ lỡ.

Con mèo nhỏ muốn tránh, chị là không tìm được.

Từ trong miệng một người bạn cùng lớp nghe được tối nay trong quán bar cạnh trường có người thấy qua Kim Jennie, mặc dù rất không tin tưởng, nhưng Kim Jisoo vẫn là từ bệnh viện len lén chạy đi. Kim Jennie trước kia nói qua không thích quán bar, nàng không thích những chỗ quá mức ồn ào.

Đúng là ở quán bar, Kim Jisoo liếc mắt liền nhìn thấy trên quầy bar là mèo nhỏ, người kia từng ly từng ly uống cạn thứ chất lỏng trong đó, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ bừng.

"Đừng uống nữa."

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc từ bên cạnh truyền vào trong tai, Kim Jennie uống đã có chút say khoảnh khắc lúc xoay người nhìn thấy Kim Jisoo có chút suy nghĩ muốn xông tới ôm lấy cô, nhưng lý trí vẫn là ngăn lại cánh tay của nàng.

Ý thức vẫn chưa bị cồn làm mất đi, bản thân vẫn còn nhớ đến phải cự tuyệt Kim Jisoo.

Kim Jennie hất tay Kim Jisoo đang cố gắng đưa nàng rời khỏi quầy bar, ngồi lại quầy bar và nuốt xuống một ly rượu lạnh như băng.

"Đừng uống nữa."

Kim Jisoo lại gần cau mày giật lấy ly rượu mà Kim Jennie đang giơ lên, Kim Jennie cũng không chịu thua kém và không hề buông tay, cuối cùng ly rượu và hỗn hợp chất lỏng bên trong cũng bị ném xuống đất.

"Kim Jisoo! Chúng ta đã chia tay, chị có thể hay không đừng nữa đối với cuộc sống của tôi chỉ chỉ chõ chõ!"

Tiếng thét thiếu kiên nhẫn của Kim Jennie thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, nhưng loại chuyện này thỉnh thoảng lại xảy ra trong quán bar, mọi người chỉ góp vui rồi giải tán.

Kim Jisoo sững sờ tại chỗ, những lời nói ra khỏi miệng đều mắc kẹt trong cổ họng không nói ra được.

Kim Jennie lại cắn răng nuốt vào một chén rượu, kìm nước mắt trong hốc mắt, một đôi sáng ngời mắt mèo nhìn về phía Kim Jisoo.

"Kim Jisoo, tôi không thể nào chỉ thích một mình chị, tôi chính là dạng người yêu sự mới mẽ không cách nào yêu sâu đậm một người. Là tôi có lỗi với chị, tôi xin lỗi! Van cầu chị, đừng tới tìm tôi nữa được không? !" Với sự trợ giúp của rượu, những từ đã nghĩ trước cuối cùng cũng được nói ra,

"Kim Jisoo, làm ơn đi! Chị như thế này là đang làm phiền cuộc sống của tôi đó."

"Em là đang nói nghiêm túc?" Kim Jisoo nuốt nước đắng vào cổ họng, chị có thể nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt đối phương.

"Đúng."

Kim Jennie trả lời rất quyết tuyệt, không có một chút do dự, ở vô số lần cự tuyệt sau cuối cùng ở trong mắt đối phương nhìn thấy thất vọng.

"Được." Có một giọt lệ châu từ khoé mắt Kim Jisoo chảy xuống, có thể nhìn thấy được.

"Kim Jennie, tôi buông tha em."

Sau khi trơ mắt nhìn Kim Jisoo rời đi Kim Jennie mới dám phát tiết tâm tình, hất đổ tất cả ly rượu trên bàn và giấu mình trong bóng tối để khóc. Kim Jisoo vĩnh viễn cũng sẽ không biết Kim Jennie lúc đẩy chị rời xa trong lòng có bao nhiêu đau đớn.

Đứng một mình ở cửa quán và hóng gió lạnh suốt nửa tiếng đồng hồ, Kim Jisoo quyết định bỏ cuộc sau khi nước mắt trên mặt đã khô, chị lấy điện thoại di động ra và nhấp vào giao diện trò chuyện duy nhất của Lisa mà chị đã lâu không liên lạc, và gửi cho cô một tin nhắn.

Kim thỏ: Em ấy uống nhiều quá, ở quầy rượu.

Lại là Park Chaeyoung.

Rõ ràng đã nói qua thân thể của mình khôi phục không sai biệt lắm cũng sắp xuất viện, nhưng là đối phương vẫn là mỗi ngày đều muốn rút ra thời gian tới chiếu cố mình, có đôi khi là buổi chiều, có đôi khi là chạng vạng. Tóm lại, mỗi ngày đều sẽ tới.

Kim Jisoo luôn nghĩ rằng chị sẽ trì hoãn việc học của Park Chaeyoung, nhưng người bên kia luôn mỉm cười và nói rằng nó ổn, mãi sau này Kim Jisoo mới biết rằng Park Chaeyoung thì ra là học sinh đứng đầu trong khoa luật, từ khi còn nhỏ đến giờ chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề học tập.

"Bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện?" Park Chaeyoung nhớ đối phương có nói qua thời gian xuất viện.

"Ừ." Kim Jisoo vẫn là như vậy, mấy ngày nay cũng không vực dậy nổi tinh thần, chính là một đôi mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, nhìn qua rất thất vọng.

Đối phương cũng không quay đầu lại đáp một tiếng, mình cũng không tìm được đề tài mới, dứt khoát tựa như thường ngày ngồi ở mép giường gọt táo cho chị.

"Chaeyoung, em và Lisa trước đây có quen biết phải không?" Chị chợt nhớ ra mình muốn hỏi về mối quan hệ giữa đối phương và Lisa.

Park Chaeyoung tay đang gọt trái táo dừng một cái, ngẩng đầu đối diện hai tròng mắt sáng ngời của người trên giường bệnh, Park Chaeyoung cười một cái cũng không muốn giấu diếm.

"Ừ, đúng vậy. Từ cấp ba đã quen biết."

"Đã từng ở bên nhau sao?" Park Chaeyoung không nghĩ tới Kim Jisoo sẽ trực tiếp hỏi như vậy, em trước kia còn nghĩ Kim Jisoo sẽ để ý tình yêu giữa hai người con gái.

"Đúng, từng ở bên nhau ba năm." Park Chaeyoung ngẩng đầu nhìn Kim Jisoo một cái, đem trái táo gọt xong trong tay đưa cho đối phương, "Là bạn gái cũ, cũng đã qua. Em, chẳng qua là chỉ là một người bị vứt bỏ mà thôi."

Kim Jisoo cắn trái táo một cái, cười lạnh một tiếng,

"Chúng ta, đều là người bị vứt bỏ."

Park Chaeyoung nghe được Kim Jisoo thở dài thật dài một hơi.

Kim Jisoo vừa nhìn về phía ngoài cửa sổ, hốc mắt trong đảo quanh nước mắt bị cứng rắn nuốt xuống. Qua thật lâu, trong trẻo lạnh lùng âm thanh mới lại vang lên.

"Chaeyoung, chị tính ra nước ngoài."

Mẹ chị khuyên qua rất nhiều lần, trước khi xuất viện một ngày Kim Jisoo cuối cùng quyết định xong chuyện ra nước ngoài. Mẹ chị không ngoài dự liệu lòng tràn đầy vui mừng giúp chị làm các loại thủ tục, bận rộn vội vàng dẫn dắt Kim Jisoo tới sân bay vào ngày thứ ba chị xuất viện, chính là hôm nay.

Kim Jisoo mở điện thoại di động, không có tin nhắn nào từ người kia, chỉ có Park Chaeyoung gửi tới một tin ""Trên đường chú ý an toàn, đến bên kia nhớ báo bình an cho em!" Phía sau còn gắn kèm số điện thoại của em.

Park Chaeyoung rất nhạy bén, nàng biết Kim Jisoo đi Mỹ nhất định sẽ cố quên hết số điện thoại trong nước, Để giữ liên lạc, trước tiên Hoa hồng nhỏ đưa số liên lạc của chính mình để đối phương không thể từ chối.

Các ngón tay trượt và vuốt trên hộp thoại đã lâu không liên lạc, muốn gõ ra câu tạm biệt nhưng chỉnh sửa nhiều lần lại không gửi đi.

Jennie cũng sẽ không còn muốn chị liên lạc nàng đi. Kim Jisoo thở dài, có thể đoạn này tình cảm từ bắt đầu chính là một sai lầm.

Kim Jisoo tắt màn hình điện thoại di động, xách theo rương hành lý lúc xoay người lại trong lúc vô tình liếc thấy Kim Jennie bóng lưng. Đó là cô gái luôn quấy nhiễu trong giấc mơ của chị, chị sẽ không nhận nhầm.

Chuyển trường ra nước ngoài là một chuyện lớn như vậy nàng như thế nào lại không biết, nhưng là rõ ràng đã nói không làm phiền lẫn nhau tại sao lại đến gặp cô?

"Cục cưng, làm sao vậy?"

Người nọ bóng lưng càng ngày càng xa, chị muốn xông qua hai chân lại bị âm thanh của mẹ gọi dừng.

Kim Jisoo nuốt nước bọt để bình tĩnh lại, quay lại nhìn mẹ, nhếch miệng cười, "Không có gì ạ."

Có lẽ là nhìn lầm rồi đi. Kim Jisoo không muốn lại suy tư.

Kim Jisoo cùng mẹ đứng ở cổng soát vé, luôn cảm thấy sau lưng có ánh mắt nóng bỏng dán vào người mình, xoay đầu lại vừa đúng bắt gặp đôi mắt mèo.

Vậy nhất định là Kim Jennie, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, nàng còn không có thời gian để giả vờ.

Tại sao? Đến tột cùng tại sao? Vứt bỏ tình cảm là nàng, chạy tới sân bay nhìn trộm chị cũng là nàng, tại sao nàng lại không thể thừa nhận là nàng yêu chị? Tại sao lại muốn đẩy chị ra xa?

Kim Jisoo đầu rất loạn, thời điểm ngẩng đầu lần nữa bóng lưng Kim Jennie đã càng ngày càng xa. Kim Jisoo đột nhiên có một loại xung động, mười chín năm qua lần đầu tiên muốn bỏ xuống hết thảy đi ôm lấy nàng.

Jendeukie, chỉ cần em nói em không muốn chị đi chị liền lưu lại có được hay không?

"Cục cưng." Thanh âm mẹ chị bên tai thúc giục.

Kim Jisoo trong thân thể xông lên một cỗ xung động, chị quyết định coi như là một lần cuối cùng cũng muốn gặp lại Kim Jennie một cái.

"Mẹ, con nhìn thấy Jennie, con muốn đi gặp em ấy!"

Không quan tâm đến sự ngạc nhiên của mẹ chị ở phía sau, Kim Jisoo một mình lao về phía đằng sau và chạy ra khỏi sân bay.

Ôi, mẹ chị rũ túi thở dài. Nếu đây là lần cuối cùng, vậy thì cứ để chị đi. Mẹ Kim để nhân viên sắp xếp hành lý, bản thân cũng rời sân bay đi tìm con gái, với suy nghĩ nếu như con gái lại tổn thương bà cũng có thể ở bên cạnh chị.

Trước sân bay có một con đường rộng và dài, rất nhiều người qua lại, liếc mắt ra ngoài Kim Jisoo cũng không tìm được thân ảnh Kim Jennie, chị không thể làm gì hơn ngoài chạy quanh lề đường rồi chạy về phía trước, vừa đi vừa tìm bóng dàng người yêu. Nói lý thì, khuôn mặt bầu bĩnh đó phải rất dễ tìm được chứ.

"Cô Jennie!" mẹ Kim Jisoo là người đầu tiên phát hiện thân ảnh của nàng, bà bước sang đường vừa vẫy tay với Kim Jisoo.

Ở phía xa, theo tiếng gọi của mẹ, Kim Jisoo dời mắt, xoay người mới thấy được con mèo nhỏ đang núp ở phía bên kia đường.

Kim Jisoo trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười, lại một giây rồi biến mất.

Trên con đường này xe hơi quá nhiều, mang đi ưu sầu của sân bay, cũng mang đi mẫu thân sinh mạng.

Nếu như không phải là vì giúp mình tìm kiếm Kim Jennie, nếu như không phải là do chị quật cường, nếu như không phải là chị khư khư cố chấp, mẹ chị sẽ không mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng xông tới, lại càng không sẽ ngay trước mặt chị và Kim Jennie bị tử thần lấy đi sinh mạng.

Trời đổi sắc rồi, sấm chớp vang lên.

Trên đường xe cũng dừng lại, Kim Jennie đứng ở mã lộ đối diện thất thần, Kim Jisoo vọt tới giữa đường quỳ trên mặt đất ôm lấy không có hơi thở mẫu thân tê thanh kiệt lực khóc kêu.

Vết máu cọ đến Kim Jisoo trên người, theo nước mưa cọ rửa ở trên con đường này.

Không biết đã ở trong bóng tối bao lâu, Kim Jennie nhận được cuộc gọi từ Kim Jisoo sau khi khóc đến ngủ thiếp đi.

Mấy ngày qua, Kim Jennie cũng đóng cửa núp ở túc xá, chị và Lisa gọi nàng vô số cuộc điện thoại toàn bộ cũng bị từ chối không tiếp, cái gì liên lạc cũng không được.

Điện thoại tiếp thông, hai bên cũng không có lên tiếng.

Đầu dây bên kia có tiếng còi xe inh ỏi, Kim Jennie không kìm được nước mắt run rẩy. Qua thật lâu, đối phương trong trẻo lạnh lùng âm mới từ ống nói truyền tới.

"Jendeukie, chị không bao giờ ... sẽ vui vẻ nữa."

Làm ơn cho phép chị gọi em là Jendeukie lần cuối

Kim Jennie ở đầu dây bên kia không ngừng khóc, Kim Jisoo không tìm được lời nào để an ủi nàng.

Không tìm được câu thứ hai để nói nữa, Kim Jisoo cúp điện thoại, đi đến thùng rác ở cửa sân bay, chôn chiếc điện thoại di động đã khoá vĩnh viễn vào thùng rác, giống như một hòn đá ném xuống biển, không bao giờ vang lên nữa.

Khóc thật lâu mới ý thức tới đối phương cúp điện thoại, thời điểm gọi lại lần nữa đối phương đã khoá máy. Kim Jennie đột nhiên ý thức được nói cái gì nữa cũng đã chậm, nàng muốn phải nói cho Kim Jisoo nàng sai lầm rồi, nàng muốn cùng Kim Jisoo nói xin lỗi.

Mở ra điện thoại gửi một tin cho người được ghim trên đầu danh sách một tin "Kim Jisoo, thật xin lỗi!"

Chẳng qua là, câu này nói xin lỗi Kim Jisoo cả đời cũng không có nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro