Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Heeseung lần nào cũng bị Ni-ki làm cho ảnh hưởng. Đã vài tuần kể từ sự kiện phòng tập đó và Ni-ki không hề nói dối khi nói rằng cậu sẽ chú ý đến những bộ phận nhạy cảm của anh. Người trẻ hơn sẽ sử dụng nó để chống lại anh bất cứ khi nào có cơ hội.

Anh không có vấn đề gì về chuyện đó cả. Về mặt logic, điều này là tốt. Chết tiệt, cảm giác thật tuyệt Ni-ki chăm sóc anh rất tốt, được chạm vào và nhìn giống như Ni-ki– cảm giác thực sự tốt, được trân trọng, được yêu thương. Điều anh không thích là sự táo bạo của người trẻ hơn, cậu sẽ lén lút chạm vào anh ngay cả khi các thành viên khác ở xung quanh.

Quay lại buổi chụp ảnh bìa album của họ. Đã đến giờ ăn tối. Tất cả họ đang ngồi xung quanh bàn để đợi thức ăn của họ được phục vụ.

Heeseung đeo tai nghe và đặt điện thoại xuống gầm bàn để giết thời gian thì bất ngờ Ni-ki nắm lấy gáy anh. Cái quái gì vậy. Cảm giác như có một luồng điện xộc thẳng xuống 'cậu em' của anh.

"Ah!" Heeseung nhảy lên ghế vì tiếp xúc đột ngột, khiến đầu gối phải đập vào bàn. Anh trừng mắt nhìn Ni-ki và đẩy tay cậu ra.

"Anh làm em sợ Heeseung hyung" Jake nói trong khi vỗ ngực.

"Tsk tsk. Nó chắc sẽ rất đau, âm thanh rất lớn mà."Jay nói với giọng đồng cảm.

"Đúng vậy. Em tưởng cả cái bàn bị vỡ hay sao đó. Hai người đang làm gì vậy?" Jungwon hỏi.

"Bọn em chỉ đang chơi thôi, đúng không? Heeseung hyung?" Ni-ki nói và vuốt ve quả khế của Heeseung một lần nữa.

"Yah! Dừng lại đi!" Heeseung chỉ có thể di chuyển phần trên của mình ra xa, cảm thấy cánh tay của mình mềm nhũn đi vì hành động của Ni-ki.

Heeseung đá vào chân cậu dưới gầm bàn như một lời cảnh báo rằng hãy dừng lại nhưng thay vào đó Ni-ki chỉ nháy mắt với anh và tiếp tục vuốt cổ anh, lần này là theo vòng tròn. Một tiếng rên rỉ gần như thoát ra khỏi miệng Heeseung nhưng anh đã cắn chặt môi dưới của mình đúng lúc. Anh che mặt bằng cách vùi đầu xuống bàn và véo Ni-ki như một nỗ lực để ngăn cậu lại nhưng nó vô ích.

"Đơn đặt hàng của bạn đây" Tất cả họ dừng lại những gì họ đang làm và nhìn vào người phục vụ, người cuối cùng đã mang thức ăn đến. Sau khi mọi thứ được dọn ra, các chàng trai nói "Cảm ơn vì bữa ăn" và bắt đầu ăn. Một khoảnh khắc im lặng  trong khi họ đang bận ăn.

Chính Sunoo là người phá vỡ sự im lặng.

"Heeseung hyung, sao anh đỏ thế??" Sunoo hỏi, đồ ăn thậm chí không cay, người lớn nhất có khả năng chịu cay tốt nhất trong số họ vậy tại sao? Và nó thậm chí còn không nóng.

"Em ấy nói đúng. Ngay cả tai anh cũng đỏ lên đấy hyung. Anh không sao chứ?" Sunghoon nói thêm.

"Y-yeah, anh không sao, anh vừa nuốt thức ăn khi nó còn nóng. Đừng để ý đến anh." Heeseung lý luận. Yeah, đó là do thức ăn và chắc chắn không phải vì Ni-ki và chắc chắn không phải vì tình huống khó xử nửa thân dưới của anh.

"Cẩn thận đấy hyung. Không cần phải vội, chúng ta có hai tiếng nghỉ ngơi" Jungwon nói.

Heeseung lườm Ni-ki lần cuối trước khi anh tiếp tục ăn.

Sau bữa tối, các thành viên khác rời bàn ăn. Sau đó, Ni-ki nắm lấy tay Heeseung và kéo anh vào một trong những buồng trong phòng vệ sinh của phim trường. Heeseung cảm thấy sự phấn khích của mình tăng lên khi họ bước vào trong, biết điều gì sắp xảy ra.

"Chúng ta cần phải làm gì đó hyung" Ni-ki nói trong khi chỉ xuống nửa dưới của mình.

"Đúng vậy. Đó là lỗi của em nên hãy chịu trách nhiệm"

"Vòng tay qua cổ em" Ni-ki ra lệnh, và người lớn hơn nhanh chóng tuân theo. Cậu đặt cả hai chân của Heeseung quanh eo mình và đồng thời dựa lưng người lớn hơn vào cửa. Đây là một trong những đặc quyền của họ khi trở thành một vũ công, vị trí như thế này rất thuận tiện cho họ.

"Trông anh đẹp quá hyung." Ni-ki vỗ trán Heeseung trước, "Em có thể dành cả ngày để nhìn anh như thế này" Sau đó ngửi cổ anh.

"Hnm, nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian" Heeseung sốt ruột nói. Ni-ki hiểu và đi thẳng môi anh. Cả hai đều thở ra khi môi họ chạm vào nhau, tan chảy khi họ thưởng thức nhau.

"Thơm quá hyung. Thật ngọt ngào" Sau đó Ni-ki dùng tay còn lại nắm lấy cổ Heeseung và ấn nhẹ xung quanh. Heeseung miệng tạo thành chữ O khi anh thở hổn hển vì khoái cảm đang lan tỏa khắp cơ thể, cậu nhân cơ hội nút lấy lưỡi anh, khám phá khoang miệng của Heeseung khiến anh nghẹt thở. Sau khi làm điều đó, Ni-ki cảm thấy 'cậu bé' của Heeseung nhảy lên mạnh mẽ giữa cơ thể họ. Người trẻ hơn cảm thấy tự hào, biết chính xác nơi để ngắt cái núm của Heeseung.

"Cởi quần ra" Ni-ki nói rồi cũng mở khóa quần của mình. Cậu không biết làm thế nào Heeseung vẫn xoay sở được khi đòn bẩy duy nhất của anh là hai chân ôm eo Ni-ki và quay lưng vào cửa nhưng Heeseung vẫn làm. Ni-ki không khỏi trầm trồ và thốt lên: "Anh thật sự rất tuyệt".

Sau khi quần áo của họ được cởi ra, Ni-ki đã sẵn sàng cho lỗ nhỏ của Heeseung. Thực ra thì họ không thực sự phải làm vậy, vì Heeseung vẫn còn đang căng ra sau khi họ làm một vòng trong ký túc xá sáng nay, nhưng Ni-ki chỉ muốn chắc chắn rằng, cậu không muốn làm tổn thương người lớn hơn.

"Em có thể đưa nó vào ngay bây giờ" Heeseung nói.

Ni-ki gật đầu và nắm lấy eo Heeseung, đưa mình vào bên trong Heeseung một cách chậm rãi trong khi cậu kéo cơ thể của người lớn hơn trở lại.

"Aahh" Heeseung khẽ rên rỉ khi anh cảm thấy Ni-ki xâm nhập vào anh sâu hơn bình thường với tư thế này.

"Haa Ni-ki, sâu quá." Anh vừa nói vừa ngả đầu ra cửa.

"Cảm giác thật tuyệt, hyungg" Ni-ki nói và bắt đầu ra vào trong Heeseung. Cậu bắt đầu từ từ rồi dần dần bắt đầu nhanh hơn. Cậu nhìn vào khuôn mặt của Heeseung, đôi mắt của người lớn hơn hướng lên trần nhà, tự cắn môi mình để kìm nén tiếng rên rỉ của mình khi Ni-ki ra vào trong anh. "Thật xinh đẹp, nó chỉ dành cho em."

Ni-ki đưa tay qua cổ Heeseung một lần nữa, cậu cảm thấy bên trong của người lớn hơn đang siết chặt lấy mình. "Fuckk hyung" Cậu thề rằng cậu gần như xuất tinh ngay lúc đó.

"Hnggh Ni-ki" Heeseung rên rỉ, nắm lấy bàn tay đang khiến anh nghẹt thở của Ni-ki, nước mắt anh trào ra.

"Ahhh Haaa" - là tất cả những âm thanh mà Heeseung có thể phát ra.

"Suỵt hyung. Những người khác có thể nghe thấy chúng ta" Ni-ki làm anh đỏ mặt khi cậu ấn tay mình chặt hơn nữa quanh cổ của người lớn hơn.

Heeseung bật ra một loạt tiếng rên rỉ và rên rỉ trong khi Ni-ki nhìn khuôn mặt của Heeseung - miệng há to thở hổn hển, đôi mắt bụ bẫm nhìn cậu đầy nước mắt, nước bọt đồng thời chảy xuống.

Ni-ki sắp phát điên rồi. Thật là một cảnh tượng đẹp. Thật là một cảnh tượng khiêu gợi.

"Em yêu anh, hyung" Cậu hôn người lớn hơn một lần nữa khi cả hai cùng đuổi theo cơn cực khoái của riêng mình. Họ cần phải nhanh chóng vì những người khác có thể gõ cửa bất cứ lúc nào. Ni-ki còn tăng tốc hơn nữa trong khi Heeseung cắm chặt móng vào người cậu.

"AhhHHng" Heeseung rên rỉ khi anh cảm thấy mình đang tiến gần hơn.

"Suỵt" Ni-ki lau nước mắt cho Heeseung và lần này hôn môi Heeseung.

"Em sắp đến rồi, hyung" Ni-ki nói, thở dốc, không bao giờ rời mắt khỏi Heeseung. Vài lần đẩy vào và cậu nghe thấy tiếng lẩm bẩm "Anh cũng yêu em" từ người lớn hơn khi cả hai xuất cùng lúc.

Họ giữ nguyên như vậy trong một phút để lấy lại hơi thở. Ni-ki nhẹ nhàng đặt Heeseung xuống, ôm eo anh.

"Điều đó thật tuyệt vời, hyung" Ni-ki nói và vỗ má người lớn hơn.

"Đúng vậy, nhưng đừng làm vậy nữa. Phần lưng dưới của anh đang giết chết anh" Heeseung rên rỉ sau đó sửa lại quần và tóc của mình.

Họ rửa mặt cho cả hai và bước ra ngoài.

"Được rồi hyung. Sau đó em sẽ massage cho anh."

"Không! Anh hiểu rõ em, việc mát xa đó cuối cùng sẽ đi đến một cái gì đó như thế này. Có lẽ anh sẽ chỉ yêu cầu Jake làm điều đó." Heeseung nói.

"KHÔNG! Anh không thể!" Ni-ki kêu lên trong khi họ đi ra ngoài, để ý một số nhân viên tại địa điểm này.

"Hãy im lặng đi. Và tại sao không? Cậu ấy giỏi xoa bóp hơn em"

"Nghiêm túc??"

"Ừ, nghiêm túc đấy"

"Vẫn là không. Anh không thể. Tối nay em ngủ ở phòng anh cho chắc" Ni-ki bĩu môi nói.

"Anh sẽ khóa cửa lại" Heeseung trêu chọc.

"Vậy thì em sẽ mách lại với anh quản lý" Ni-ki nói.

"Thì ra, lần trước chính là em mách lẻo sao???"

"Tất nhiên là em rồi. Anh cứ khóa cửa chơi một mình đến sáng. Em chỉ lo cho anh thôi hyung"

"Nhưng vẫn là em. Em vẫn là người đi mách"

"Không công bằng, hyung, tất cả chúng ta đều không khóa phòng của mình. Anh cũng không nên như vậy" Ni-ki lè lưỡi rồi chạy khỏi Heeseung, người đang định đánh cậu.

"Đừng đến gần anh, nếu không anh sẽ thực sự đánh em!" Heeseung hét lên trước bóng dáng đang chạy đi của Ni-ki.


Quay lại hiện tại.

Heeseung đang sử dụng điện thoại của anh trong khi Ni-ki đang chơi trên máy tính của mình. Các thành viên khác đang ở bên ngoài, anh thực sự không biết họ đang làm gì vì anh đang bận nghĩ cách trả thù Ni-ki. Anh đang âm mưu chiến lược trả thù trong đầu khi xem người trẻ hơn chơi Liên minh huyền thoại trước mặt mình. Thật không công bằng khi chỉ có Ni-ki mới biết được điểm yếu của mình. Heeseung cũng muốn biết về Ni-ki.

Sau gần nửa giờ suy nghĩ, anh bỏ cuộc. Có lẽ ngày mai anh sẽ tìm ra cách.

Heeseung nghĩ rằng đã gần đến giờ ăn tối nên anh sẽ chỉ gọi cho các thành viên khác và hỏi họ nên ăn gì tối nay. Anh đi đến danh bạ điện thoại của mình và kéo xuống, ngay khi anh định nhấp vào tên của Jungwon, anh nhận thấy rằng tên liên hệ của Ni-ki trên điện thoại của anh đã được thay đổi từ "Nishimura Chulsoo" thành "Ni-ki hyung <3". Tuy nhiên, anh chưa bao giờ thay đổi nó theo cách đó?? và Ni-ki là người duy nhất biết pass điện thoại của anh.

"Ni-ki, em đã đổi tên danh bạ của mình trong điện thoại của anh?" Heeseung hỏi người trẻ hơn để chắc chắn.

"Bây giờ anh mới nhận thấy điều đó? Em đã thay đổi nó. Khi chúng ta đổi phòng. " Ni-ki trả lời, mắt vẫn tập trung vào màn hình.

Heeseung nhếch mép, một ý tưởng nảy ra trong đầu. Anh không chắc liệu nó có hiệu quả với Ni-ki hay không nhưng anh sẽ thử ngay bây giờ. Cố gắng không có hại gì, bây giờ hoặc không bao giờ anh tự nói với chính mình. Anh hắng giọng trước và nói;

"Ni-ki hyung." Anh nói thật chậm, đảm bảo Ni-ki sẽ nghe thấy to và rõ ràng. Người trẻ hơn chắc chắn đã nghe thấy điều đó vì Ni-ki đã ngừng di chuyển chuột. Heeseung thấy cậu tắt trò chơi và rút phích cắm máy tính. Sau đó Ni-ki đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi đến ngay trước mặt Heeseung.

"Anh vừa nói gì vậy??" Ni-ki nói, nhìn Heeseung với đôi mắt mở to.

Heeseung gần như bật cười trước cảnh tượng đó nhưng anh đã kiểm soát được bản thân. Anh cần phải có tính cách để điều này hoạt động. Càng xa càng tốt.

"Anh đang gọi em, hãy đến đây, hyung" Heeseung chậm rãi nói, nhấn mạnh từ cuối cùng.

"Anh vừa gọi em là 'hyung' à?" Ni-ki sợ hãi hỏi, vẫn đứng đó.

"Anh nghĩ rằng em sẽ thích anh gọi em như vậy nên anh đã cố gắng. Tại sao? Em không thích nó?" Heeseung nói.

"Không, em không. Em thích nó. Nói lại lần nữa"

"Có thật không? Được rồi, từ giờ anh sẽ gọi em như vậy, hyung "

"Lần nữa."

Heeseung cười nhẹ, không ngờ Ni-ki lại thích như vậy.

Anh thở dài và nói lại lần nữa. "Hyung, Ni-ki hyung."

"Gì- cái gì thế bambi, anh muốn gì?" Ni-ki liếm môi, rõ ràng là rất bối rối.

Đây chính là nó. Heeseung tự nói với chính mình, giờ là lúc cho đòn cuối cùng. Heeseung đứng dậy và tiến lại gần Ni-ki, người vẫn đang đứng đó. Anh cúi xuống thì thầm với cậu;

"Anh nói lần sau hãy làm anh nghẹt thở hơn, Ni-ki hyung"

Heeseung nhìn đôi mắt của Ni-ki đang dần hoảng sợ, nước da tái nhợt nhưng tai lại đỏ bừng. Cậu nhìn Heeseung với đôi đồng tử giãn ra, mấp máy môi để nói điều gì đó nhưng không thể thốt ra lời nào.

Và cuối cùng thì Heeseung cũng cười, anh đã 'ôm bụng trong khi đang cười'.

"Cuối cùng anh đã trả thù được em!" Heeseung tiếp tục cười khi ra khỏi phòng. Để lại Ni-ki chết lặng và choáng váng cùng một lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro