[Chapter 1]: Dawn [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soobin đưa Yeonjun đi mua sắm vào buổi chiều hôm đó. Một điều đơn giản như vậy mà hắn cảm thấy như thể họ đang hẹn hò, và dây thần kinh của hắn đang hét lên một cách đầy phấn khích. Có lẽ trên thực tế hắn đã không cảm nhận điều này trong một thời gian, đã quá quen với việc sống trong căn phòng ở bệnh viện ngột ngạt. Nó khiến lòng hắn dâng lên vì sung sướng, đặc biệt khi cánh cửa mở ra và hắn nhìn thấy dàn xe đẩy hàng. Yeonjun cũng đang mỉm cười, và anh nhìn Soobin như đang thích thú, có lẽ là để ý đến sự háo hức đến ngớ ngẩn của hắn.

"Em ổn không?" Anh hỏi, đôi môi mím chặt lại, như thể anh đang nín cười. Soobin nghĩ Yeonjun biết chính xác tại sao mình lại như vậy nhưng quyết định không nói vì lợi ích của bản thân mình. Yeonjun lấy một cái trong những chiếc xe đẩy và bắt đầu bước đi, Soobin bám theo sau.

"Em rất coi trọng việc mua sắm ở cửa hàng tạp hóa."

Yeonjun chỉ nhướng một bên mày, bật ra một tiếng cười nhỏ. "Chắc chắn rồi. Chúng ta cần gì nào?"

Họ đi rất nhanh để lấy những thứ quan trọng như trứng, sữa, gạo và thịt vào xe đẩy của họ. Yeonjun im lặng, nhưng Soobin biết anh đang lắng nghe mình, ghi nhớ những gì họ thường mua hàng tuần. Cuối cùng, Yeonjun gật đầu và nói rằng anh hiểu. Soobin nghĩ thật tuyệt vời khi anh đang nỗ lực và cố gắng hết sức để quay trở lại với thói quen thường ngày của họ. Hắn cảm nhận đó giống như một sự xác nhận khác, rằng anh sẵn sàng cố gắng và Soobin không thể ngăn cản được tia hy vọng bùng cháy trong lồng ngực của anh.

Yeonjun đi đến quầy rau trước, khi Soobin nhìn anh thì anh đang cười khúc khích một mình.

"Jun," Soobin bối rối nói, "Anh đang cười gì vậy?"

Anh quay lại và cầm bó rau diếp bằng cả hai bàn tay. Anh sụt sịt, hai vai rung lên vì cười, đôi mắt híp lại. Soobin cảm thấy bản thân mình biết điều gì sắp xảy ra.

"Soobin, rau cải nói gì trong ngày sinh nhật của chúng?"

"Nói gì cơ?"

"Lettuce celebrate!"

Soobin bật cười, không phải vì nó buồn cười mà đó là cách chơi chữ mà hắn đã nghe Yeonjun nói trước đây. Có lẽ đã từng nghe thấy điều tương tự trước đây, trong một gian bán rau, với Yeonjun đang bật khóc vì trò đùa của mình.

"Soobin," Yeonjun bắt đầu lại, và giờ anh có một củ khoai tây. Mặt anh đỏ bừng lên và anh hào hứng nhìn Soobin, như một đứa trẻ sắp khoe món đồ chơi mới của mình. "Anh muốn kể cho em nghe về một câu chuyện về khoai tây... Anh chỉ là không biết lấy tinh bột ở đâu"

Hắn lại cười, cả người tựa vào xe đẩy, mặt chôn vào lòng bàn tay. Soobin chăm chú quan sát anh, nhận ra thật sự chẳng có gì thay đổi - sau cùng vẫn là những câu đùa ngô nghê, cùng một giọng cười, cùng một người con trai.

Soobin vỗ vai anh cho đến khi Yeonjun nhìn lên. Hắn chỉ vào củ khoai tây trên tay anh, và Yeonjun bối rối đưa nó cho hắn.

"Junie," hắn nói, nâng niu củ khoai tây như một đứa bé. "Anh có biết củ khoai lang nói gì với củ khoai kia không?"

"Nói gì?"

"I yam impressed!"

Anh co rúm người lại, nhưng Yeonjun nghĩ rằng đó là trò đùa hài hước nhất thế giới khi toàn bộ cơ thể anh run lên vì cười.

"Chúa ơi," Soobin mệt mỏi vuốt mặt. Nó thậm chí còn không buồn cười nữa. "Chúng ta đang ngại đấy."

Yeonjun khịt mũi và đẩy xe về phía trước. "Họ đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, ôi trời ơi, anh xin lỗi-"

Anh nhận ra rằng một số khách hàng đang tò mò nhìn chằm chằm vào họ, có lẽ đang thắc mắc họ cười vì cái gì.

"Anh không phải xin lỗi đâu," hắn quan sát nói, nhìn Yeonjun đang bối rối.

"Anh thực sự không."

Họ tiếp tục đi mua sắm sau đó, không còn cách chơi chữ nào khác thốt ra từ miệng họ nữa, và Soobin tự cho mình tận hưởng điều đó - ánh mắt trầm lặng của Yeonjun khi anh tìm thấy món ăn vặt, tiếng kêu nho nhỏ của chiếc xe đẩy của họ trên sàn nhà.

Họ để mấy món đồ lên xe, Yeonjun cầm đồ nhiều hơn vì anh khẳng định anh khỏe hơn hắn, và khi Soobin mở cửa, Yeonjun bật ra một câu hỏi.

"Này, chúng ta có thể đi đâu đó không? Để ăn chẳng hạn?"

Soobin đi bên cạnh anh khi họ đi trên vỉa hè. Nắng tắt, thật đẹp, một hơi ấm dễ chịu lan tỏa trên cơ thể của họ. Cảm giác thật tuyệt khi được ra ngoài sau khi trải qua quá nhiều thời gian căng thẳng trong phòng bệnh và hắn cũng có thể cảm nhận được điều đó ở Yeonjun, qua cách anh lướt nhẹ trên đôi chân của mình.

Họ dành phần lớn thời gian còn lại của buổi chiều tại nhà hàng, gọi nhiều món ăn khác nhau và ăn thử bữa ăn của đối phương. Yeonjun không nói nhiều như trước nhưng có vẻ anh đang dần mở lòng mình và đôi mắt anh dịu đang hơn rất nhiều. Soobin chỉ cảm thấy vui vì anh dần ổn hơn, chăm chú vào đôi gò má ửng hồng, vào đôi môi của anh khi anh nở nụ cười. Hắn vẫn còn nhớ cơ thể nằm bất động, da trần lạnh ngắt của anh, hắn dùng ngón tay ấn lên cổ tay anh để tự nhắc nhở bản thân rằng Yeonjun vẫn ở đây và anh sẽ quay trở về với hắn. Nó khiến lồng ngực hắn đau nhói khi được thấy anh trước mặt mình, tiếng cười của anh như một thứ quý giá lọt vào tai hắn.

Khi họ ăn xong, trời cũng đã sập tối và tối hơn rất nhiều so với trước đây. Soobin cảm thấy mãn nguyện, đây là tất cả những gì hắn muốn, có Yeonjun bên cạnh với hắn là quá đủ rồi.

"Soobin," Yeonjun gọi, tò mò để ý. "Đi ăn kem nhé?"

Thế nên, họ đi đến quán kem yêu thích của họ, một quán gần cửa hàng tạp hoá. Hắn mở cửa sổ để không khí luồn vào.

"Mm. Vị này ngon thật." Yeonjun nói với miệng đầy kem.

"Tất nhiên rồi. Đó là vị yêu thích của anh mà."

Anh gật đầu, sau đó là một khoảng lặng. Điều đó không hề khó chịu, chưa bao giờ xảy ra với Yeonjun, sự im lặng giữa họ luôn mang lại cảm giác thoải mái thay vì là gánh nặng.

"Ngày mai anh muốn đi làm."

Soobin để đá tan trên đầu lưỡi trước khi gật đầu. "Anh chắc chứ?"

"Ừ," Yeonjun nói, nhưng vẫn còn ngập ngừng, như thể anh đang tranh luận với bản thân. "Như vậy có ổn không? Anh thật sự không biết bản thân nên làm gì hết."

"Em đã nói với anh là họ sẽ cho anh thêm một vài tuần." Soobin đáp lại sau một lúc. "Sẽ không sao nếu anh tự mình gặp. Ngày mai có một lớp, anh có thể đến xem nếu muốn."

Yeonjun gật đầu, lắc nhẹ que kem, như không biết bản thân đang làm thế. "Trong tâm trí của anh," anh đột nhiên nói, nghe có vẻ rất dễ bị tổn thương và mong manh, "Anh vẫn còn là sinh viên đại học năm nhất."

Soobin tự hỏi loại cảm giác này là gì. Hắn biết rằng Yeonjun đang bên cạnh hắn, nhưng đó cũng là Yeonjun với vài năm ngắn ngủi, với nhiều năm trải nghiệm và cảm xúc chưa được khai phá. Người con trai mà hắn biết đã tốt nghiệp đại học, đã kết hôn, có một sự nghiệp tuyệt vời, trong khi người đi cùng hắn hiện tại lại vừa chuyển đến từ Daegu, thậm chí chưa vào đại học được một nửa chặng đường.

"Thành thật mà nói thì hơi kỳ lạ," Yeonjun thừa nhận, nhăn mặt, bóp nát bánh ốc quế.

"Về cái gì cơ?"

"Mọi thứ- dường như có một cái hố ở trong đầu của anh, một mảnh ghép còn thiếu mà anh không thể nắm bắt được. Anh không thể quấn lấy nó trong lòng bàn tay. Rằng đây là cuộc sống của anh, rằng bằng cách nào đó anh đã làm được mọi thứ mà anh muốn làm. Trở lại Daegu, đây là tất cả những gì mà anh mơ ước - tốt nghiệp, trở thành giáo viên dạy nhảy, có thể ổn định được cuộc sống. Giờ anh có tất cả, nhưng anh lại... không nhớ gì cả."

Soobin lắng nghe khi nhìn dòng người đi qua bãi đậu xe và đẩy xe đẩy của họ.

"Cảm giác như chúng bị đánh cắp khỏi anh vậy. Kí ức của anh. Anh có được những thứ anh muốn trong cuộc sống, nhưng anh lại không cảm thấy rằng anh đã có chúng trong tay." Yeonjun thở dài thườn thượt, và Soobin có thể nghe thấy rõ sự thất vọng trong giọng nói của anh. "Anh không biết làm sao để có thể diễn đạt thành lời. Anh chỉ nghĩ điều đó - thật không công bằng."

Soobin không hiểu, dù muốn bao nhiêu cũng không đạt mức độ mà hắn muốn, nhưng hắn vẫn gật đầu thừa nhận. Hắn nghĩ rằng hắn không thể nói sẽ làm cho mọi chuyện trở nên tốt hơn và có lẽ tốt nhất là hắn nên im lặng và đơn giản là lắng nghe anh.

"Và, anh cũng đã gặp được em," Yeonjun dõng dạc, hơi thở nghẹn lại nơi cuống họng. Nó đọng lại trong không khí, kết lại thành mảng. "Thật không công bằng khi anh không nhớ rằng mình đã gặp em. Hay nhớ rõ mọi thứ về em."

Kem ốc quế của Soobin đã hết một nửa, nhưng hắn vẫn không nói gì. Hắn để Yeonjun nói và trải hết lòng mình. Không thể phủ nhận rằng điều đó cũng khiến anh đau lòng, nhất là khi nhìn thấy anh như thế này, nhưng hắn biết chưa đến lượt bản thân phải nói.

"Anh xin lỗi," Yeonjun nói, khẽ cười, âm thanh vang vọng trong không gian nhỏ trong xe của họ. "Thật chẳng đi đến đâu hết."

"Không, không sao cả. Em mừng vì anh đã nói hết lòng mình."

"Cảm ơn em vì đã lắng nghe anh."

"Cảm ơn anh vì đã nói với em những điều ấy." Soobin nhẹ nhàng nói và điều đó xuất phát từ tận đáy lòng của hắn. Hắn rất vui vì Yeonjun có thể làm được, như giảm bớt gánh nặng trong lòng anh.

Yeonjun nhìn hắn, và Soobin nghĩ rằng mắt anh đang phát sáng, có thể là do ánh sáng bên ngoài. Anh nở một nụ cười - mang một chút buồn bã, nhưng cũng đầy hy vọng.

"Dù sao đi nữa, hôm nay rất vui." Yeonjun nói, và cứ như vậy, trông như anh đang trở lại là chính mình. Anh ngã mình trên ghế đệm. "Chúng ta nên đi chơi một lần nữa."

Soobin bật cười khi ăn nốt cây kem ốc quế. "Chắc chắn rồi. Hãy cùng nhau ra ngoài nhiều hơn nữa. Không giống như chúng ta đã cưới hay bất cứ thứ gì đâu."

"Im lặng," Yeonjun nói, nhưng không có gì cay đắng. "Cùng nhau ra ngoài giữa các cặp đã kết hôn cũng là một điều quan trọng đấy, em biết không."

"Chắc rồi," Soobin cười khẩy, tay phủi bụi trên quần jean - hơi mạnh bạo, nhưng thế nào cũng được. "Về nhà nhé?"

Yeonjun gật đầu, và Soobin không nói gì nhưng có thể thấy nụ cười ngày càng nở rộ của hắn phản chiếu qua cửa kính.

;

"Này, anh sẽ làm được thôi." Soobin nói khi đậu xe ở lề đường.

Yeonjun lo lắng cắn môi và nhìn chằm chằm vào toà nhà của studio nhảy nơi anh làm việc. Hơi đông đúc và khá xa chung cư của họ khiến anh càng căng thẳng hơn, thực ra là đây sẽ là nơi đầu tiên anh bước chân đến sau tai nạn. Từ lúc anh thức dậy, Soobin đã ở bên cạnh để giúp và hướng dẫn anh, và mặc dù việc bắt đầu hành trình một mình hay gì đó không phải là một điều hoàn toàn mới mẻ nhưng đây vẫn là điều mà anh chưa quen vì anh không nhớ phần này trong cuộc đời của mình.

Khi anh cứ im lặng, Soobin lo lắng hỏi. "Anh ổn không?"

"Chỉ là lo lắng thôi, anh đoán vậy." Yeonjun lắc đầu, cố gạt đi sự căng thẳng trên đôi vai. Anh không biết tại sao nó lại quấy nhiễu anh nhiều đến vậy. Không giống như anh sẽ làm việc ngay lập tức, anh chỉ kiểm tra nó trước. Nó vẫn khiến anh lo lắng đến khó chịu, bụng anh quặn lên từng cơn.

"Tại sao?"

"Anh không biết," Anh cố tìm một câu trả lời thoả đáng thông qua tâm trí rối bời của mình và chính tại chỗ đó, sau đầu anh, nhưng anh không chắc làm thể nào để nói ra. "Anh chỉ là không biết điều gì sẽ xảy ra." anh nói thêm, thay vì giải quyết điều đó.

Tận sâu bên trong, anh nghĩ anh biết tại sao. Đây là ước mơ của anh từ rất lâu rồi, trước cả khi anh chuyển đến Seoul sinh sống, khi anh chỉ còn là một đứa trẻ ở Daegu, hướng tới mục tiêu lớn hơn và cao hơn ở bản thân mình. Anh rất hạnh phúc vì đã có thể đạt được điều đó - bây giờ anh đã ở đây và đó không còn là giấc mơ nữa, nhưng nếu đó không phải là điều anh nghĩ thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu đó không phải là... điều to lớn mà anh hình dung ra?

Anh biết đây là cuộc sống mà anh từng trải qua, nhưng đó không phải là anh. Anh không phải là người đạt được điều này. Anh không trải qua những ngày tháng làm việc chăm chỉ mà Yeonjun trước đây phải chịu đựng.

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

Yeonjun thở dài, cố gắng thở ra những sự lo lắng. Soobin nhìn anh với vẻ lo lắng, lông mày nhíu lại, môi mím chặt. Anh nhận ra thứ anh làm rất nhiều đó là - lo lắng.

"Anh thích nhảy mà," Soobin bắt đầu nói khi thấy Yeonjun không trả lời, vén một lọn tóc trên trán. "Anh từng nhảy ở khắp mọi nơi. Anh vui nhất khi anh nhảy. Kiểu như là... không có gì quan trọng với anh nữa."

Ánh mắt của hắn, thứ mà Yeonjun không hiểu nó có ý nghĩa gì.

"Nên, đừng lo lắng về nó nữa, Junie à. Hôm nay chỉ cần vui thôi. Đừng nghĩ gì hết. Anh biết anh sẽ làm tốt thôi."

Yeonjun không hiểu tại sao lại anh bình tĩnh khi nghe thấy sự tin tưởng trong giọng nói của hắn, và nụ cười trên môi của hắn.

Đúng vậy. Anh có thể làm được.

"Được rồi." Anh nói, nhanh chóng cảm thấy lồng ngực nóng lên vì một lý do nào đó anh không hiểu. "Cảm ơn em"

"Chúc may mắn!" Soobin giơ ngón tay cái lên, má lúm đồng tiền xuất hiện bên gò má làm hắn trông như trẻ ra. Yeonjun muốn chọt má lúm đồng tiền của hắn. "Em sẽ đón anh sau, được không? Gọi cho em nếu anh cần gì đó."

Yeonjun vẫy tay chào khi chiếc xe lái đi.

;

Giáo viên dạy múa có mái tóc đỏ rực và nụ cười ngọt ngào.

"Yeonjun-hyung," cậu vui vẻ nói, có vẻ như cậu thực sự vui vẻ khi gặp anh. "Thật tốt khi anh trở lại."

"Anh cũng rất vui khi gặp em. Ừm," Yeonjun chớp mắt. "Anh xin lỗi- anh chắc là em biết việc này nhưng anh gặp tai nạn và anh không-"

Cậu lập tức cắt lời của anh, vẫy tay với anh. "Anh đừng lo về việc đó! Em là Kang Taehyun," cậu bắt tay với anh và lắc một cách chắc nịch. "Thực ra tụi mình đã làm việc cùng nhau trong một khoảng thời gian dài. Em đã đứng lớp giúp anh khi anh vắng. Hy vọng điều đó ổn."

Yeonjun gật đầu, theo sau Taehyun và đi sâu vào studio. Chưa có ai ở đây và không gian thì lặng như tờ chỉ có tiếng bước chân của họ, chỉ có họ trong căn phòng sáng rực, hình ảnh phản chiếu của họ trên gương đang nhìn chằm chằm vào anh.

"Không sao đâu. Ừm," Yeonjun không biết phải nói như thế nào, nhưng Taehyun trông có vẻ tốt bụng, ánh mắt rạng rỡ ấm áp, nên anh tiếp tục nói chuyện với cậu. "Anh vẫn chưa nhớ lại hẳn, nhưng sẽ thật tốt nếu em giúp anh đấy? Có thể hướng dẫn anh những gì anh đã từng làm, và các lớp của anh trông như thế nào không?"

Taehyun ngay lập tức làm theo và nhún vai. "Không thành vấn đề, hyung." cậu nhìn lên đồng hồ và hớn hở. "Họ sẽ đến đây sớm thôi. Họ đều biết anh nên đừng lo lắng, được chứ?"

Đúng là như vậy, không đến mười phút sau, cửa mở to, tiếng người nói chuyện rung động cả vách tường. Họ là một nhóm - khoảng năm người, theo anh đếm là như vậy, và khuôn mặt họ lập tức sáng lên khi nhìn thấy Yeonjun. Ban đầu, anh lo lắng về phản ứng của họ, nhưng phần lớn họ đều vui mừng khi thấy anh đứng vững trở lại, hỏi anh cảm thấy thế nào và liệu anh có ổn không. Họ tràn đầy năng lượng - rất hoạt bát, và Yeonjun quan sát từ góc phòng khi họ khởi động, và Taehyun thì chỉ dẫn trước gương.

Soobin nói rằng anh rất thích nhảy. Yeonjun cho rằng đó là lí do tại sao anh lại làm điều này, bởi vì anh yêu nó. Đó luôn là một phần trong anh - cơ thể anh tự chuyển động, âm vang của âm nhạc là máu, là xương tủy của anh. Trở lại Daegu, đây là điều mà anh muốn - ở vị trí của Taehyun. Một sự hiện diện dẫn dắt như vậy, nhưng vẫn vui khi được xoay quanh như vậy.

Taehyun khá nghiêm khắc, nhưng cậu rất giỏi trong việc giảng dạy, và Yeonjun có thể nói rằng cậu ấy chỉ muốn các học viên tốt hơn và cố gắng hơn. Giọng nói chắc chắn của cậu chỉ đơn giản là sự thôi thúc họ cải thiện và trở thành người giỏi nhất có thể. Yeonjun xem họ, và nó gợi cho anh những kí ức mờ nhạt trong tâm trí, về những lớp học mà anh từng tham gia khi còn học đại học, nó khiến anh bừng bừng phấn khích. Nếu anh nghĩ về nó đủ lâu, có lẽ anh muốn điều này.

Lớp học sẽ kết thúc trong vài giờ nữa - và khi kết thúc buổi học, Taehyun nốc hết cả chai nước khi các học viên đang ngồi nghỉ ngơi trên sàn nhà. Thật là một lớp học vui nhộn, anh nghĩ thế, và Taehyun đã làm rất tốt trong việc cân bằng bài học giữa sự vui vẻ và thực tế. Anh tự hỏi đó có phải là cách anh dạy cả lớp không.

Trước khi các học viên chào tạm biệt, họ hỏi Yeonjun liệu lần sau có quay trở lại không và anh nói với họ rằng anh sẽ suy nghĩ về việc đó. Họ có vẻ rất thích anh và tôn trọng sự riêng tư của anh, không đặt bất kì câu hỏi nào về vụ tai nạn.

"Em có muốn ăn không?" Yeonjun hỏi Taehyun khi cậu đang ngồi nghỉ ngơi, từ tốn duỗi tay qua đầu. Taehyun đồng ý ngay.

"Vậy," Yeonjun bắt đầu nói, bước đi đều với Taehyun khi họ rời khỏi toà nhà. "Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?"

"Em nghĩ là hơn... hai năm một chút? Anh đã làm ở đây khi em vừa được tuyển."

Đó là một khoảng thời gian để quen một ai đó. Điều đó thể hiện rất rõ trong cách Taehyun quan tâm anh, thoải mái và bình dị, giống như họ đã làm điều này trước đây.

Yeonjun nhìn chằm chằm vào những con phố và những chiếc xe chạy ngang qua. Hôm nay là một ngày bận rộn, mọi người nhộn nhịp trên vỉa hè với khuôn mặt khắc khổ và căng thẳng. Anh tò mò không biết bây giờ Soobin đang làm gì và đã ăn trưa chưa.

"Em có biết chồng của anh không?" Anh hỏi, không vì lí do gì cả, anh chỉ muốn biết thôi.

"Có, trước đó em có gặp anh ấy," Taehyun mím môi nói, "Một hay hai lần gì đó. Anh ấy có đón anh vài lần ở chỗ làm."

Yeonjun không biết chuyện đó. Một cảm giác bùng phát trong bụng anh.

"Nhân tiện, ta đang đi đâu vậy?"

"Là nơi yêu thích của chúng ta," Taehyun nhìn anh với một nụ cười, như thể đó là một bí mật giữa họ. "Em đã không ăn ở đó kể từ khi anh đi vắng."

Yeonjun nghĩ rằng thật tuyệt khi họ có một nơi yêu thích cùng nhau và Taehyun đã không ăn ở đó một mình, mà chờ đợi để đi cùng Yeonjun đến đó một lần nữa. Anh muốn biết chính xác mức độ thân thiết của họ vì có vẻ như họ còn hơn cả đồng nghiệp, có thể là bạn bè chăng. Nó khiến anh hạnh phúc khi có thể biết rằng Taehyun cảm thấy thoải mái, đi bên cạnh anh với tâm thế thoải mái, nụ cười đọng lại trên môi cậu.

Đó là một nhà hàng nhỏ, ngay gần góc phố, và Taehyun vui vẻ chào người thu ngân. Khi cô nhìn Yeonjun, ánh mắt của cô mở to khi sự nhìn nhận lắng xuống.

"Ồ, Yeonjun à!" Cô kêu lên, và Yeonjun lịch sự cúi đầu, bắt tay với cô, mặc dù anh biết họ chắc chắn đã gặp nhau trước đó rồi. "Cậu trở lại rồi!"

"Ừm," Anh bật cười, gãi gáy, nhìn Taehyun, người đã ngồi vào một chỗ bên cạnh cửa sổ. "Xin chào,"

Cô có vẻ như muốn nói nhiều hơn, nhưng cô kìm lại - thay vào đó, cô mỉm cười, và ríu rít vui vẻ: "Hãy ăn ngon nhé!"

Yeonjun cúi đầu một lần nữa trước khi bước đến chỗ của Taehyun và ngồi đối diện với cậu. Cậu nói với anh rằng đây là nơi họ luôn dùng bữa trưa, nên họ rất quen thuộc với lễ tân và hầu hết các đầu bếp ở nhà bếp.

"Là một nhà hàng gia đình nên không đông đúc lắm." Taehyun giải thích, đưa lại menu sau khi cậu đã viết xong mấy món mình gọi.

Yeonjun ậm ừ hiểu ý, nhìn chằm chằm vào menu. Khi anh mất quá nhiều thời gian để quyết định, Taehyun viết nhanh thứ gì đó lên giấy và đưa cho một trong những người phục vụ mà không hỏi ý anh.

"Gì vậy?" Yeonjun bối rối hỏi.

"Anh thường chọn những món đó," Taehyun tự tin nói mà không có chỗ cho sự tranh luận trong giọng nói của cậu. "Anh sẽ thích nó thôi."

Tất nhiên, anh tin cậu mà.

Sau đó họ trò chuyện, chủ yếu là về công việc và cách họ gặp nhau. Anh phát hiện ra rằng Taehyun thật sự ban đầu rất nhút nhát, và Yeonjun là người đã đến gặp cậu, giới thiệu về bản thân mình và đẩy mình vào cuộc sống của Taehyun mà không nghi ngờ gì cả. Họ nhanh chóng trở nên thân thiết đến mức luôn đợi lớp của đối phương kết thúc để ăn trưa cùng nhau.

Ngay cả khi thức ăn của họ được dọn ra, cuộc trò chuyện của họ vẫn không bị ngắt ngang và Yeonjun luôn chăm chú nghe cậu, quan tâm đến tất cả những gì mà cậu nói. Anh chắc chắn rằng Taehyun là người cực kỳ dí dỏm và thông minh, cũng rất nhạy cảm và hiểu biết về mọi người xung quanh cậu.

Yeonjun có thể nói rõ lí do tại sao họ lại trở thành bạn thân như vậy. Mặc dù đây là lần đầu tiên Yeonjun gặp cậu nhưng họ nói chuyện với nhau dễ dàng đến mức anh có thể cảm nhận được tình bạn nhiều năm giữa họ. Thật thoải mái khi biết rằng anh không gặp khó khăn khi dần thích nghi trở lại với mối quan của họ, ngay cả khi anh vẫn còn nhiều việc phải làm. Không cảm thấy khó xử chút nào, và Taehyun thực sự cảm thấy như một người bạn. Anh không thể nhớ mình ăn xong khi nào và họ nói chuyện với nhau trong một giờ qua.

"Anh đang về nhà à?" Taehyun hỏi anh khi đứng ở quầy thu ngân. Cô chào tạm biệt họ và họ rời nhà hàng, tiếng chuông cửa vang lên khi đóng lại.

"Ừ," Yeonjun nhìn điện thoại, nhận ra đã quá giờ ăn trưa. Giờ anh không thể nhờ Soobin đến đón được. Chỉ sau đó, anh nhận ra anh có năm cuộc gọi nhỡ, tất xả đều từ Soobin. "Chết tiệt,"

"Mọi thứ ổn chứ?"

"Anh quên nói với Soobin rằng anh đi ăn trưa cùng em. Cậu ấy đã đến đón anh." Anh vội vàng nói với cậu, gấp gáp nhắn lại cho Soobin. "Ôi, anh tệ thật."

"Anh đừng lo. Mình đi chung đến trạm xe buýt đi." Taehyun kéo tay, bám chặt lấy anh. Hành động đó khiến anh chớp mắt ngạc nhiên, nhưng anh không buông tay, vẫn giữ chặt lấy tay cậu như một đứa trẻ nắm tay cha mẹ của mình. Anh nhận ra rằng đây hẳn là điều mà anh đã từng làm trước đây, vì có vẻ nó chỉ được làm hờ hững, gần như theo bản năng, mà Taehyun thậm chí còn không nghĩ đến việc làm đó. Cuối cùng Yeonjun cũng để cho cậu nắm lấy tay mình.

Họ lại nói chuyện, trong suốt quãng đường đi bộ đến trạm xe buýt. Taehyun kể cho anh nghe về các lớp mà Yeonjun dạy và các học viên rất yêu mến anh, rằng cận luôn có thể nhìn thấy được sự tôn trọng trong mắt của họ khi họ nhìn anh. Nó mang lại cho cậu cảm giác tự hào trong lồng ngực rằng trước đây cậu có thể làm được như vậy. Nó làm cho cậu quyết tâm hơn để làm tốt như anh đã làm và làm cho mọi người tự hào một lần nữa.

Khi họ đến trạm xe buýt, Taehyun đợi anh, vẫn bám chặt lấy tay anh.

"Anh về nhà một mình được chứ?"

Yeonjun không biết khu này của thành phố, thậm chí còn không biết rõ nơi mình sinh sống, nhưng anh cảm thấy ổn. Có lẽ đó là vì cuối cùng anh cũng cảm thấy được trở lại là chính mình, được bao quanh bởi những những giống như anh và có thể đó là sự thật, rằng Taehyun đã ở đây và cậu là người đầu tiên mà anh làm quen sau vụ tai nạn.

Anh cảm thấy mãn nguyện khi nhìn mọi người tiếp tục ngày của họ, cả những tiếng còi xe inh ỏi trên con phố. Một điều trần tục như vậy, nhưng anh nghĩ điều đó giúp anh bình tĩnh lại, rằng anh bị ngăn cách với điều gì đó lần nữa, hay không bị gạt sang vì một tai nạn tàn khốc đến vậy.

Vụ tai nạn khiến anh cảm thấy bản thân như một kẻ bị ruồng bỏ khỏi cuộc sống của chính mình, xé rách anh khỏi tâm trí của bản thân mình, lấy đi kí ức, cảm xúc và mọi thứ của anh. Anh không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó cứ khảm sâu vào trong tâm trí anh, siết chặt từng thớ thịt, từng đường gân trên da anh - cú va chạm, cơ thể mềm oặt của anh, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Khi nhìn vào cửa hàng hoa bên kia đường và bầu trời trong xanh, cảm giác được cánh tay của Taehyun quấn lấy mình, anh nghĩ rằng có lẽ điều đó rồi cũng sẽ qua thôi. Nỗi đau đớn trong lồng ngực, nỗi tuyệt vọng chỉ đơn giản là hiện thực và nỗi đau để giành lấy quyền kiểm soát cuộc sống của mình - rồi cũng sẽ qua. Một ngày nào đó.

Anh nghe thấy câu hỏi của Taehyun, anh biết cậu muốn hỏi gì, nhưng thay vào đó, câu hỏi ấy dội lại trong đầu anh: Anh sẽ ổn chứ?

"Ừ," Anh thở ra, một tia hy vọng len lỏi trong tim anh. "Anh nghĩ vậy."

;

Khi Soobin về đến nhà, hắn cầm trên tay một hộp sô-cô-la.

Yeonjun ngước nhìn từ màn hình điện thoại ra cửa, hơi nghiêng đầu qua tay vịn để nhìn một Soobin đang cười rạng rỡ.

"Chào," Soobin chào khi Yeonjun tháo tai nghe ra. Hắn trông rất đẹp trai dù mới về nhà sau một ngày làm việc, má lúm đồng tiền lộ rõ. "Đây là từ Kai."

Soobin đặt chiếc hộp lên bàn ăn và Yeonjun đứng dậy, kéo một chiếc ghế.

"Em ấy nói với em là hai người đã gặp nhau rồi?" Hắn nói tiếp, nhìn vào bên trong tủ lạnh và lấy đồ uống trước khi ngồi đối diện với Yeonjun. "Em ấy có để lại lời nhắn. Em chưa đọc đâu, chắc là dành cho anh đấy."

Yeonjun gỡ mẩu giấy ghi chú trên hộp cho đến khi anh có thể cầm nó giữa những đầu ngón tay của mình. Nó có màu hồng và trên bề mặt có một nét nguệch ngoạc đáng yêu được viết bằng bút dạ đầy màu sắc.

"Dành cho: Yeonjun-hyung!!
Từ: Kai ^3^

Yeonjun-hyung, em xin lỗi vì em đã không mang gì cho anh khi em đến. Em đã không chuẩn bị gì!! Đây là cách để em bù đắp. Hy vọng là anh thích nó, hyung!!! Em rất vui vì anh đã trở về hehe. Hãy đi chơi lần nữa nếu anh muốn ^3^ ^3^"

Anh cười, nhận ra nó đáng mến vô cùng. "Em ấy dễ thương nhỉ?"

Soobin cười toe khi chải tóc mái của anh cho đến khi rối tung. Yeonjun có ý muốn buộc những lọn tóc lại, có thể vén chúng ra sau tai.

"Ừ," Hắn gật đầu đồng ý. "Cá là em ấy đã sử dụng các biểu tượng cảm xúc của mình."

"Em ấy dùng..." Yeonjun lơ đễnh đếm, mím môi khi lần theo bằng mắt. "Chính xác là ba cái."

Soobin lại uống thêm một ngụm đồ uống và Yeonjun nhận ra rằng hắn trông có vẻ mệt mỏi. Đôi vai của hắn căng lên và đôi mắt tươi tắn thường ngày của hắn cũng mờ đi. Nó khiến anh nhớ lại những ngày tháng đến bệnh viện, khi anh cần đi đi lại lại từ bệnh viện và nhà của họ. Khi Yeonjun vẫn còn xa cách, sợ hãi, thậm chí là không muốn nói chuyện với hắn trong nhiều ngày.

"Em mệt hả?"

Soobin chỉ gật đầu, đặt tay lên lòng bàn tay của anh, thở dài thườn thượt. Yeonjun nghịch với tờ giấy note khi anh cất lời, "Xin lỗi, anh đã quên nói với em rằng em không cần phải đón anh."

"Không sao đâu, Junie," hắn nhìn qua tay anh một chút. "Em chỉ lo lắng là anh không biết làm sao để về nhà."

"Anh ăn trưa với Taehyun," Yeonjun nói với hắn và Soobin theo bản năng ngay lập tức ngước đầu lên, ngả người về phía trước vì thích thú. "Anh không biết bọn anh là bạn bè."

Soobin dường như nhận ra chủ nhân của cái tên đó và gật đầu đồng ý. "Ồ, đúng vậy. Em và em ấy có gặp nhau. Anh cũng thường nói về em ấy."

"Thật sự rất tuyệt," Anh nói tiếp, đột nhiên cảm thấy bối rối, nhất là với sự tập trung hoàn toàn của Soobin dành cho anh. Anh muốn nói rằng ngày hôm nay có ý nghĩa rất lớn đối với anh và anh vô cùng biết ơn khi có một người bạn mới - nhưng anh không biết cách diễn đạt nó thành lời sao cho chính xác, đầu lưỡi anh cứ mắc kẹt ở giữa hai hàm răng. "Anh đã rất vui," anh nhanh chóng nói thêm, một câu kết mơ hồ về những gì mà anh muốn nói.

Soobin dành thời gian để ngắm anh, ánh mắt hắn đọng lại trong giây phút ngạt thở, và đó là sự dịu dàng, là yêu thương, Yeonjun không tin rằng anh xứng đáng với những thứ ấy. Suýt nữa là anh muốn lảng tránh đi vì làm quái gì mà tìm được một người nhìn mình như thế, còn Soobin thì chẳng bao giờ muốn ngoảnh mặt đi.

"Em rất vui," Soobin chân thành nói, và Yeonjun nhìn đôi môi kia từ từ nở nụ cười, như thể chứng kiến cảnh mặt trời mọc. "Anh xứng đáng mà. Nhiều hơn cả thế này."

Sức nặng chứa đầy trong câu nói ấy, theo cách mà Soobin nói ra, giống như hắn đang cầu nguyện, một mong muốn tha thiết ẩn trong những lời nói. Yeonjun khoá chặt ánh mắt của hắn, cố gắng tìm kiếm điều gì đó, một câu trả lời, một giải pháp, một vết nứt trên đôi mắt nâu ấy.

"Hôm nay của em thế nào?" Yeonjun chuyển chủ đề, giọng nói như vỡ vụn.

"Ồ," Soobin chớp mắt, trước khi lại tựa lưng vào thành ghế, như thể hắn vừa nhớ ra bản than mình đang mệt mỏi. "Vẫn như thường lệ. Thành thật mà nói thì không có gì đặc biệt để nói cả."

Trong một khắc, một khoảng lặng khó xử, bao trùm lấy không gian. Cả hai đều không biết phải nói gì nhưng cuối cùng thì Soobin cũng phải đứng dậy.

"Em đi tắm đây," hắn nói, chỉ tay về hướng nhà tắm.

"Ừ," Yeonjun gật đầu, anh không chắc mình phải làm gì. Có vẻ như Soobin cũng cảm thấy như vậy.

"Được rồi. Tạm biệt anh!" Soobin run rẩy giơ ngón tay cái, tay chân hắn run lẩy bẩy, cuối cùng là khuất dạng.

Mặt Yeonjun nóng bừng lên mà chẳng rõ lý do. "Tạm biệt," anh thì thầm, ngay cả khi không có ai ở đó.

;

Ngày hôm sau, Yeonjun lại đến xem lớp của Taehyun, lần này là với những học viên mà anh không nhận ra. Nhưng anh vẫn im lặng và xem họ ở một góc phòng, niềm hạnh phúc và mãn nguyện lộ rõ qua ánh mắt.  Khi các học viên rời đi, Taehyun kéo tay anh và buộc anh phải nhảy cùng mình, giữ chặt vai khi cậu thôi thúc Yeonjun chuyển động và cảm nhận âm nhạc.

"Nào," Taehyun nói, ngây ngất và cả gương mặt cậu như bừng sáng. "Cảm nhận nó đi, hyung."

Yeonjun bật cười, xấu hổ vì không còn ai ở đây nữa, chỉ còn họ và tiếng nhạc ồn ào đến đáng ghét. Đã một lúc kể từ khi anh bắt đầu những bước nhảy và anh không chắc mình có còn nhớ không, thừa nhận rằng bản thân vẫn còn ý thức và bản thân vẫn còn bấp bênh, nhưng - khi anh nhắm chặt mắt lại, cảm giác khi Taehyun ở bên cạnh anh, anh thật sự đắm chìm vào nó, cảm nhận những nốt nhạc nhảy nhót trên cơ thể mình.

Tuyệt thật, anh quyết, khi anh không nghĩ đến nó quá nhiều, lắc lư một cách bất cẩn khi Taehyun bật cười. Yeonjun cảm thấy tự do, sức nặng trong lồng ngực phút chốc liền bốc hơi khiến anh cảm thấy nhẹ bẫng. Anh nghĩ về Daegu, về những buổi sáng yên bình khi anh cảm thấy bản thân có thể làm bất cứ điều gì, về một hoàng hôn phủ lên mình màu vàng rực và mái hiên trước nhà nơi anh vẫn hay ngồi, suy nghĩ về những gì chờ đợi phía trước trong cuộc đời mình. Và anh ở đó, trong tâm trí của bản thân. Một nụ cười quen thuộc hướng về phía anh, lướt qua làn da anh, một đôi mắt xinh đẹp - một người con trai ở Daegu.

Anh nhớ đêm trước khi anh rời Seoul và họ nằm trên giường của anh, không nhìn nhau. Anh nhớ lại sự im lặng, cái nắm tay lỏng lẻo của Beomgyu, và anh biết rằng Beomgyu đang cố gắng không khóc. Họ cứ như thế trong một khoảng thời gian dài, và anh không nhận ra Beomgyu đã dậy để bật một bài hát với giai điệu chậm rãi.

Khi Beomgyu nhìn anh, mắt cậu ta đỏ hoe, nhưng môi cậu lại mỉm cười. Cậu đưa tay cho anh và Yeonjun đã lao vào vòng tay của cậu. Anh không nhớ họ đã nhảy múa trong bao lâu, nhưng anh nhớ tay họ đan nhau, cơ thể họ áp sát vào nhau. Khi đó Beomgyu đã cao hơn anh một chút, và anh trầm ngâm khi nghĩ về cách Beomgyu bật cười khi xoay người, và anh có thể cảm nhận được trong lồng ngực.

Anh nhận ra đó là cách Beomgyu nói lời tạm biệt, qua cách Beomgyu nắm chặt lấy vai anh, như thể cậu đang sợ hãi khoảnh khắc mình cần phải buông tay. Anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong ánh mắt của cậu, như khát cầu thêm một chút thời gian, như một lời cầu khẩn thầm lặng để anh ở lại.

"Gyu," Anh lên tiếng gọi cậu như thể đặt hết mọi thứ vào đó, hy vọng rằng Beomgyu có thể nghe thấy điều đó trong giọng nói của anh, một lời tạm biệt. "Anh xin lỗi."

Yeonjun không cần nói cho cậu để làm gì, vì Beomgyu biết rõ. Cậu chỉ gật đầu, nụ cười nhạt mờ dần khỏi tầm mắt anh.

"Không sao cả," Cậu vừa nói vừa cụng trán với anh. "Chỉ là -  xin đừng quên em khi anh đến Seoul. Hãy nhớ rằng vẫn có người chờ anh ở Daegu."

Yeonjun nhớ lại đêm đầu tiên của anh ở Seoul, cuộc gọi đầu tiên của họ khi xa nhau, và anh chắc chắn rằng họ có thể làm được.

Đó là điệu nhảy cuối cùng của họ với nhau. Thứ khiến trái tim anh như vụn vỡ.

Cảm xúc như cơn sóng vỗ vào bờ, khiến lồng ngực anh dậy sóng. Anh không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay cả khi anh rất muốn, nhưng anh lại nghĩ về những gì Soobin đã nói ở trong xe ngày hôm qua: Anh hạnh phúc khi nhảy múa.

Nhiều hơn bất cứ thứ gì, nhảy múa khiến anh hạnh phúc nhất. Anh không làm vì bất kỳ lý do nào khác ngoài việc nó khiến anh phấn khích, rằng thật vui khi anh có thể cảm nhận âm nhạc từ tận xương tủy. Thật hồ hởi, ngay cả ở đây, trong một studio trống trải cùng một người bạn mà anh vừa gặp. Cảm giác như được rũ bỏ khỏi những vấn đề, như thể Yeonjun không còn là Yeonjun nữa, anh hòa làm một với âm nhạc, với thứ cảm xúc đang bám chặt vào trái tim anh.

Vì thế, anh đã không nghĩ về nó nữa. Để Taehyun khoác tay anh, để thứ âm nhạc lắng sâu vào tâm hồn anh - để bản thân anh được như thế.

Khi âm nhạc vừa tắt, anh từ từ mở mắt ra, và thấy Taehyun đang cười thật tươi, chờ đợi Yeonjun nói điều gì đó.

"Ừm," Yeonjun nuốt nước bọt, choáng ngợp trước việc anh nhớ đến mức nào khi có thể nhảy mà không cần tập trước. Anh siết chặt vai của Taehyun, cảm thấy quá biết ơn để nói bất cứ điều gì khác. "Cảm ơn em."

Sau đó, họ lại ăn trưa tại nhà hàng ở góc phố, và lần này họ đã không rời đi ngay tức khắc mà ở lại cho đến tận tối muộn vì họ quá mải mê trò chuyện nên đã không để tâm đến thời gian. Taehyun cùng anh đến trạm xe buýt, tay vẫn nắm lấy tay anh, và Yeonjun nghĩ rằng anh muốn nhảy một lần nữa.

;

Một tuần trôi qua thật nhanh.

Yeonjun ở nhà vào ngày thứ Tư vì Taehyun không có lớp học vào ngày hôm đó, và anh có vài việc muốn làm.

Anh chưa từng tìm đồ đạc trong căn phòng của họ trước đây, vì sợ hãi rằng sẽ tìm thấy thứ anh chưa sẵn sàng để xem, không dám nhìn vào những bức ảnh họ treo trên gương. Anh lướt qua chúng, cố ý tránh nhìn chúng, đến nỗi anh còn cố gắng chỉ dùng gương trong phòng tắm.

Nhưng anh rất tò mò, và anh thực sự muốn biết. Anh đã xem video đám cưới của họ và các văn bản chính thức, nhưng đó là tất cả những gì anh biết về cuộc sống chung của cả hai. Anh biết vết tích của cả hai nằm rải rác khắp nơi trong căn hộ này, đặc biệt là trong phòng của họ, nhưng anh không buồn nhìn kỹ. Thật choáng ngợp khi trở về nhà ở một nơi xa lạ và biết rằng đây là nơi anh đã sống được một năm trời.

Yeonjun chọn một trong những bức ảnh, giữ chặt nó giữa các ngón tay.

Đó là bức ảnh Soobin đang mỉm cười trước ống kính và trông hắn rất hạnh phúc. Khóe mắt chun lại, răng lấp ló dưới đôi môi. Lúm đồng tiền sâu hoắm trên má, và Yeonjun tự hỏi chúng cảm thấy như thế nào khi ở trên da của hắn.

Bức ảnh được chụp trong một nhà hàng - anh có thể nhìn thấy bàn của một nhóm người từ đằng sau, náo nhiệt và đông đúc, đến nỗi Yeonjun gần như có thể nghe thấy tiếng nĩa và đĩa va chạm vào nhau, tiếng giày va vào thảm nhung.

Có một ghi chú được viết ở dưới cùng của bức ảnh, được viết nguệch ngoạc bằng nét chữ quen thuộc: Soobin à, hôm nay anh lại yêu em một lần nữa. P.S: Cảm ơn em đã đồng ý.

Anh cầm lấy bức ảnh bên cạnh, và bây giờ là anh đang cười rất tươi trước ống kính, nahắm mắt lại trong niềm vui thực thụ. Anh không nhận ra chữ viết tay ở dưới cùng của tấm này là của ai, chỉ đơn giản là: Đối với em, đó luôn là anh. Anh có biết không.

Anh thả bức ảnh xuống. Anh nhận ra đó là từ ngày cầu hôn của họ.

Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh tiếp theo, và giờ là của cả hai, một bức ảnh selfie do Soobin chụp. Đó là vào buổi đêm, và họ dường như đang ở một công viên giải trí. Họ nom còn trẻ và tóc của anh nhuộm màu xanh lam. Có hai dòng chữ viết tay, dòng trên cùng viết: Hãy cùng làm điều này lần nữa nhé. Buổi hẹn hò thứ hai chăng? Dòng còn lại thì lộn xộn, giống như được viết một cách vội vàng, chắc là của anh: Anh đồng ý.

Bức ảnh tiếp theo lại là của cả hai, nhưng có vẻ thân mật hơn trước, được chụp ở trên dường cùng tấm ga trải giường màu trắng. Họ trông còn ngái ngủ và Soobin không cười tươi nhưng trong bức ảnh đầu tiên. Nó ấm áp và mềm mại, như thể nó không dành cho ai khác ngoài họ. Yeonjun nằm gọn trong vòng tay hắn, trên môi không còn nụ cười rạng rỡ như lần trước mà thay vào đó là niềm hạnh phúc tột độ.

Lần này là chữ viết tay của Soobin, được viết trên áo của Yeonjun, bằng cả tấm lòng của hắn.

Tình yêu của em.

Yeonjun nhớ lại cái tên mà hắn gọi anh vào ngày cưới của họ khi Soobin nói lời thề nguyện. Anh nghĩ rằng nó có một cái gì đó rất dịu dàng. Gọi ai đó là tình yêu của bạn. Nó khiến con tim anh rung động, ngay cả khi anh chưa từng nghe Soobin gọi anh như thế trước đây.

Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu và quyết định đó là bức ảnh yêu thích của anh trong số những bức ảnh khác.

Ngày thứ Năm, khi Yeonjun về đến nhà, anh đi ngang qua Kai đang đứng trước cửa nhà.

"Chào hyung!" Cậu hớn hở chào anh, nụ cười lập tức nở rộ trên môi. "Em có mua một ít đồ ăn vặt, anh có muốn ăn cùng không?"

Yeonjun không biết làm thế nào để từ chối.

Căn hộ của Huening Kai trông giống hệt như những gì Yeonjun nghĩ, ấm cúng và sáng sủa, và bằng cách nào đó, cậu vốn dĩ đã như vậy. Họ dành thời gian còn lại của buổi tối để trò chuyện, kể về nỗi ám ảnh hiện tại của Kai về một chương trình thực tế, cùng ăn đồ ăn vặt. Yeonjun không nghĩ rằng mình sẽ thân thiết với Kai như thế, nhưng họ thực sự giống nhau hơn những gì anh nghĩ từ ban đầu, cuộc trò chuyện của họ cũng nhẹ nhàng và thú vị nữa.

Khi Yeonjun quay trở về, Soobin đang ngồi thoải mái trên ghế sofa và làm gì đó trên con laptop của mình.

"Này," Yeonjun mở lời chào.

Soobin ngước lên khỏi màn hình, chớp mắt. Có vẻ như hắn vừa nhận ra rằng Yeonjun đã về nhà. Có lẽ hắn không nghe thấy tiếng mở cửa, hoặc vì quá tập trung vào công việc của mình. Nhưng khi ánh mắt của hắn rơi vào anh, hắn đã nhanh chóng nở nụ cười. "Chào anh."

Yeonjun đưa cho hắn đồ ăn vặt đang cầm trên tay, một món mà anh đã lấy từ đống đồ ngọt của Kai. "Anh mang cho em thứ gì đó để ăn này."

"Ồ?" Soobin nhìn chằm chằm vào hộp kẹo, mắt mở to như thể không tin nổi. "Cho em á?"

"Ừm." Yeonjun nói, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. "Hôm qua anh thấy em ăn vặt khi đang làm việc, nên là..."

"Cảm ơn anh." Soobin vui vẻ nhận lấy nó, cười rạng rỡ, cầm lấy nó bằng cả hai tay như thể đó là thứ quý giá nhất mà hắn từng thấy. Yeonjun thấy dễ thương vô cùng.

Tối thứ Sáu, họ chạm mặt nhau trong phòng tắm và vai họ huých vào nhau. Yeonjun nheo mày.

"Anh dùng trước đi," Soobin lịch sự nói, lùi ra khỏi cửa.

"Không, em dùng trước đi." Yeonjun lắc đầu. "Anh chỉ định đánh răng thôi."

"Em cũng định đánh răng thôi."

Và họ quyết định làm điều đó cùng nhau và chen chúc trước bồn rửa mặt, nghe được tiếng lông bàn chải mềm mịn lướt qua kẽ răng. Sự im lặng duy trì được một lúc cho đến khi Soobin lên tiếng với một mồm đầy bọt kem đánh răng.

"Anh đã dọn hành lý chưa?"

Yeonjun nhíu mày, sức nhớ ra rằng họ phải đến Daegu vào ngày mai. Anh chưa làm gì cả. "Anh chưa."

"Anh có cần giúp gì không?"

"Anh ổn mà."

"Anh thấy thế nào?"

Soobin làm điều này rất nhiều lần, hắn luôn hỏi anh cảm thấy thế nào. Anh không chắc là liệu hắn chỉ làm điều đó sau vụ tai nạn hay đây là điều mà hắn đã làm trước đây. Nhưng anh nghĩ điều đó thật tuyệt, chẳng hạn như một bài kiểm tra nhỏ, một câu hỏi để kết thúc một ngày.

"Anh thấy nhớ ba mẹ của anh," Yeonjun nhổ vào bồn rửa, đặt bàn chải đánh răng trở lại giá đỡ. "Anh cũng nhớ anh trai nữa."

Soobin vẫn chưa xong, nên Yeonjun đã nán lại đợi bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền trên gò má hắn.

"Em cũng nhớ họ," hắn nói một cách đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của họ trên gương.

"Thực ra anh đã nói chuyện với ba mẹ rồi." Yeonjun nói, vẫn nhìn chằm chằm vào má lúm của hắn. "Họ nói Taehyung-hyung có một bất ngờ cho em."

"Vậy à?"

"Em có biết liệu anh ấy còn ở cùng với Jimin-hyung không?"

Ký ức còn sót lại mà Yeonjun còn nhớ về anh trai mình là anh ấy đã có bạn trai. Họ chỉ mới bắt đầu hẹn hò vào năm đầu tiên của anh.

"Còn chứ," Soobin nói, gật đầu ngay tức khắc.

"À," Yeonjun mím môi. Vậy thì sự nghi ngờ của anh có thể là sự thật. "Anh nghĩ họ đã đính hôn rồi đó? Anh không biết nữa. Gia đình anh không thể che giấu bí mật được. Họ cứ nhắc về bánh cưới như thể anh không thể đọc được tin nhắn trong nhóm chat vậy."

Soobin nhổ vào bồn rửa trước khi bật cười trước lời nói của anh. "Em có thể làm chứng cho việc đó."

"Hãy diễn cùng nhau khi họ báo tin cho chúng ta. Ngạc nhiên hay gì đó."

"Chắc chắn rồi."

Đêm muộn, trước khi Yeonjun có thể vào phòng, anh đã rất buồn ngủ rồi và chuẩn bị đi ngủ thì Soobin đã giữ cửa để anh không thể vào trong.

"Yeonjun," Soobin có vẻ không chắc mình muốn nói gì đó, lúng túng đi đi lại lại. "Đợi đã."

"Sao thế?"

"Em ôm anh được không?"

Thật đột ngột và bất ngờ, và trong một khắc, Yeonjun không biết phải nói gì. Anh đột nhiên nhận ra Soobin cao bao nhiêu khi hắn cao hơn hắn, đỉnh đầu của anh chỉ chạm được đến sống mũi của Soobin. Một khoảng lặng khó xử trước khi Yeonjun có thể nghĩ ra bất cứ điều gì mạch lạc, và mặt Soobin tái nhợt đi.

"Xin lỗi anh-  chắc là kỳ lạ lắm." Soobin lùi lại. "Quên những gì em nói đi nh-"

"Không, không," Yeonjun ngắt lời hắn và vội vàng lắc đầu, sợ Soobin hiểu lầm. "Không sao, em chỉ làm anh bất ngờ thôi."

"Được rồi."

Soobin nhìn anh như thể đang xin phép, và Yeonjun gật đầu đồng ý. Anh không biết tại sao mình lại nói lời đồng ý, không nghĩ rằng hắn đã hỏi anh câu tương tự một tuần trước. Yeonjun vẫn không biết hắn, không thể nhận ra bất cứ điều gì quen thuộc về người con trai này, nhưng trong thâm tâm anh biết rằng anh tin tưởng hắn. Trong đôi mắt của hắn, luôn luôn là như thế, cách hắn nhìn Yeonjun rõ ràng đến mức anh biết mình không thể tìm một ánh mắt như thế ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới.

Hắn rất ấm, là điều đầu tiên mà Yeonjun chú ý đến, khi Soobin vòng tay ôm lấy anh thật chặt. Anh có thể nghe thấy tiếng thở dài nghẹn ngào mà Soobin phát ra, như thể hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu và anh đã nín thở kể từ lúc hắn bắt đầu ôm anh. Yeonjun tựa đầu lên vai hắn rồi ôm lại, vòng tay qua eo hắn.

Yeonjun có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn vang đều bên tai, tiếng thịch thích nhẹ nhàng như một giai điệu dịu êm. Anh phả một làn hơi lên áo của hắn, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ và dễ chịu vô cùng, mí mắt trĩu xuống. Những gì mà anh nhớ về thật lạ lẫm, vì cơ thể anh thư giãn ngay khi hắn chạm vào, khi anh tựa sát vào ngực của hắn.

Anh không nhớ họ cứ giữ yên như vậy trong bao lâu, nhưng khi Soobin lùi lại, tay vẫn ôm lấy vai của anh, Yeonjun hơi tiếc nuối khi đánh mất hơi ấm từ hắn.

"Anh ngủ ngon," Soobin thì thầm vào tai anh, và Yeonjun tự hỏi tại sao lời nói của hắn luôn có trọng lượng đến vậy, đến nỗi ngay cả lời chúc ngủ ngon của hắn cũng nghe chân thật vô cùng, không giống một câu nói vô tư hay một cụm từ thông thường mà hắn luôn nói một cách dễ dàng, nhưng có vẻ hắn thực sự có ý đó.

Yeonjun không buông tay, thay vào đó những ngón tay của anh nắm chặt lấy áo sweater của Soobin, trong lòng anh dấy lên sự tiếc nuối không muốn buông ra. Anh ngước lên, nhìn Soobin, người đang nhìn anh chằm chằm, và có một tia sáng trong đôi mắt hắn mà Yeonjun muốn hiểu nó là gì.

"Em ngủ ngon," anh nói trong cơn nhức nhối, lần nào cũng thế.

;

Chào mọi người, lại là mình nè >< Cũng một năm rồi (chắc cũng gần hai năm luôn rồi TT) mình không update gì. Một phần là do mình bận, nhiều phần là do mình lười TT Phần này mình dịch trong cơn ngáo ngủ, dịch xong up thẳng lên luôn chứ không beta lại nên nếu có vài chỗ kì cục thì mọi người nhắc mình với nha TT Cảm ơn mọi người nhiều, chúc mọi người đọc vui <3













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro