2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu thực sự sẽ sinh đứa bé cho cái tên bị bệnh tâm thần đó sao?" Chu Chí Hâm thở dài sau khi đọc bản báo cáo một lúc lâu.

"Vậy còn có thể làm gì nữa? Đó là lỗi của tớ, và tớ nhất định phải chịu trách nhiệm." Trương Trạch Vũ sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, nghĩ rằng đã có một sinh mệnh trong đó, cậu do dự một lúc, và nói, "Đứa trẻ không có lỗi gì cả. Có gì sai sao, tớ cũng chẳng có lý do gì để tước đi quyền đến với thế giới này của nó."

"Này, cậu... Nhưng mà cũng phải có một nửa trách nhiệm của Trương Cực chứ! Hắn hiện tại đang bệnh, lỡ như hắn lại chối bỏ trách nhiệm sau khi hồi phục thì sao? Hơn nữa, cậu nói cậu solo từ trong bụng mẹ chưa từng yêu đương, người khác sẽ nghĩ thế nào khi cậu đột nhiên có con mà không rõ lý do chứ? Cậu chưa nghĩ đến điều đó sao?"

"A, a, a, đừng nói nữa, thật xui xẻo! Hắn hiện tại đang có vấn đề ở đây này," Trương Trạch Vũ chỉ vào đầu, "Vậy tớ phải nói thế nào với một người bệnh tâm thần đây? Cách tốt nhất bây giờ là trước tiên phải giấu đi, đến khi không giấu nổi nữa thì về nhà sinh đứa bé ra rồi tính."

"Đệch, cái đồ ngốc này? Não cậu bệnh theo người ta rồi hả?" Chu Chí Hâm lo lắng đến mức phun ra cả tiếng địa phương, "Omega khi mang thai cần rất nhiều pheromone của alpha, đừng có cãi, cậu không biết đâu!"

"Này, đừng nói nữa, nói nữa là tớ ngất ra đây đấy..." Trương Trạch Vũ che bụng giả bộ đau đớn, "Buổi chiều cậu không phải có mấy ca mổ sao? Mau lượn và để tớ yên tĩnh đi."

Chu Chí Hâm trợn mắt: "Cậu bị bán đi rồi vẫn cần giúp người ta đếm tiền. Cho dù thiếu gia giàu có người ta biết chuyện, hắn có khi chỉ cho cậu một khoản tiền mà thôi. Cậu thật sự là quá nhọ rồi. Được rồi, giờ tớ có việc bận, nếu cảm thấy không thoải mái thì nhớ đến khoa sản tìm tớ."

"Biết rồi, đại ca, mau lăn đi."

Chu Chí Hâm vừa mở cửa đã nhìn thấy Trương Cực đang ngồi nghiêm túc ngồi xổm nghe lén, tư thế dán chặt vào tường như một con thạch sùng khổng lồ, cực kỳ khó coi.

Theo góc nhìn của Chu Chí Hâm, đây là một người có bệnh về não, và nó không phải là một vấn đề lớn, tốt hơn là nên tìm hai y tá để bắt người lại. Nhưng anh lại nghĩ, tên ngu ngốc này chính là thủ phạm khiến Trương Trạch Vũ có thai, liền không khỏi tức giận, chỉ hận không thể cho tên này một trận!

Vì vậy, khi Trương Cực còn đang chìm đắm trong sự bàng hoàng và vui sướng khi được làm ba, bỗng nhiên cảm thấy mông đau nhói, khi quay đầu lại thì phát hiện Chu Chí Hâm đang đăm chiêu nhìn mình.

Hai người mắt to trừng mắt to hơn, bầu không khí gượng gạo vô cùng.

Chu Chí Hâm nhìn chằm chằm Trương Cực với đôi mắt rực lửa, đến mức hắn cảm thấy người mình sắp xuất hiện một lỗ thủng luôn rồi.

Trương Cực co rúm người, dường như hắn đã nhìn thấy sát khí nồng nặc trong mắt Chu Chí Hâm.

Chu Chí Hâm cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận của mình: "Anh đứng trước cửa phòng làm việc của Trương Trạch Vũ làm gì, muốn làm gì cậu ấy?"

Trương Cực lập tức thể hiện kĩ năng diễn xuất của mình: "Abaabaabaaba..."

"Đúng là có bệnh." Chu Chí Hâm thở dài gọi y tá đi ngang qua, "Đưa Trương tiên sinh này về phòng bệnh."

Trương Cực được hai y tá hộ tống trở lại giường.

Khi các y tá rời đi, Trương Cực ngay lập tức gọi cho Tô Tân Hạo: "Người anh em, tin tốt đây! Một phát trúng luôn! Anh đây sắp làm ba rồi hahahaha! "

"Tiểu Cực, cháu nói gì vậy?" Là giọng của một người phụ nữ trung niên ở đầu dây bên kia.

Trương Cực hỏn lọn và đứng hình mất năm phút.

Tại cmn sao mẹ của Tô Tân Hạo lại trả lời điện thoại thế!

Toi rồi, thế là hết. Mẹ Tô nhất định sẽ nói với bố mẹ mình cho mà xem.

"Dì, con, con, con lại ốm rồi, tạm biệt dì!" Trương Cực run rẩy cúp điện thoại.

Trương Cực sau đó bình tĩnh nằm ngửa trên giường bệnh, như một con cá trên thớt, tuyệt vọng chờ đợi sự trừng phạt của số phận.

Ngay khi Tô Tân Hạo về đến nhà, hắn đã thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt u ám.

Tim Tô Tân Hạo nhảy ra khỏi lồng ngực, giây tiếp theo hắn đã nghe thấy tiếng mẹ nói: "Tô Tân Hạo, con ngồi đi, mẹ có chuyện muốn nói với con."

Tô Tân Hạo chậm rãi đi tới: "Mẹ, con sai rồi, con thật sự sai rồi!"

"Trương Cực làm cho omega nhà người ta có thai. Con dám giấu giếm chuyện lớn như vậy? Nếu hôm nay không nói rõ ràng mọi chuyện, cẩn thận mẹ lột da con!"

Tô Tân Hạo lập tức quỳ xuống: "Mẹ bình tĩnh, nghe con giải thích!"

—— Người anh em, hôm nay thôi, tôi có lỗi với cậu.

Mẹ của Trương Cực sau đó cũng phát hiện ra chuyện này, lửa giận phun trào ngay tại chỗ. Sau khi uống một tách trà để bình tĩnh lại, bà trực tiếp kéo Tô Tân Hạo đến bệnh viện để tính sổ với Trương Cực.

Lúc mẹ Trương đến, Trương Trạch Vũ đang kiểm tra cho Trương Cực, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu liền đứng dậy chào: "Chào dì ạ."

"Làm phiền rồi, bác sĩ, đừng kiểm tra cho nó nữa! Thứ vô dụng này lại dám giả bệnh nói dối tôi!"

Trương Cực ngay lập tức nhảy ra khỏi giường: "Mẹ, con sai rồi, con chỉ là không muốn lấy tên omega từ Mỹ về kia, cho nên con mới làm việc này..."

"Trước tiên đừng nói chuyện đó, mẹ hỏi mày, rốt cuộc mày đã làm omega nào lớn bụng hả! Không phải từ nhỏ lão cha đã dạy mày phải biết quan tâm nhẹ nhàng với omega hả?!"

"Ừm... cái đó, cháu chính là omega đó ạ." Trương Trạch Vũ lặng lẽ giơ tay lên, "Chuyện này cũng không trách anh ấy được, cũng tại cháu bất cẩn không nhớ đến kỳ phát tình của mình làm ảnh hưởng đến anh ấy... "

"Ồ, thì ra cậu là Trương Trạch Vũ! Thật dễ thương, chuẩn gu của Trương Cực rồi!" Tô Tân Hạo tháo kính râm ra, nhìn kỹ một chút, "Đẹp trai đó."

Trương Cực: "Này, Tô Tân Hạo, cậu có trật tự đi không?!"

"Xin lỗi, xin lỗi." Tô Tân Hạo chắp tay và rời khỏi phòng.

Mẹ Trương tiền đến nhẹ nhàng nắm lấy tay Trương Trạch Vũ: "Trương Cực phải có trách nhiệm về vấn đề này, con đừng lo lắng, ta nhất định sẽ không để con chịu thiệt! Hôn ước đó sẽ bị hủy bỏ."

Trương Cực trực tiếp ngây ngẩn cả người, nhanh chóng đứng dậy nắm tay Trương Trạch Vũ: "Gả cho anh đi, anh nhất định sẽ có trách nhiệm, cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ này!"

Trương Trạch Vũ sững người tại chỗ, bối rối đến ngơ người.

Phải làm sao khi bệnh nhân của tôi bỗng trở thành chồng tôi, online chờ gấp! 

Ở một nơi khác, Tô Tân Hạo đang đi dạo trong bệnh viện và nhìn thấy một chàng trai cao ráo mặc áo khoác trắng, tim hắn lập tức lệch một nhịp.

Tô Tân Hạo vuốt tóc màu mè, hỏi: "Anh đẹp trai đang làm gì một mình vậy?"

Chu Chí Hâm nhìn thanh niên điển trai nhưng có vẻ hơi giống bạn Trương nào đó, tự hỏi có phải alpha dạo này đều như vậy không: "Có chuyện gì sao?"

"Tôi chỉ muốn hỏi, cậu có đối tượng chưa?"

to be continue.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro