The proximity of night and day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng thở hổn hển và tiếng gót giày lộc cộc va vào mặt đường bê tông vang dội suốt đêm, vọng lại khắp ngõ hẻm khiến cả thành phố Yokohama bao trùm trong bóng tối và bí ẩn.

Thông thường, thành phố sẽ chìm trong sự yên tĩnh đáng ngại đè nặng lên trên bầu không khí, nhưng đêm nay thật căng thẳng- như thể chỉ cần một thứ gì đó nhẹ tựa lông hồng cũng đủ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Sớm thôi, có cảm giác rằng chiếc lông vũ sẽ rơi, gây ra sức nặng rồi cuối cùng khiến cho sàn kính ẩn dụ vỡ ra từng mảnh, phá hủy mọi thứ xung quanh trong sự hỗn độn sẽ nối tiếp sau đó.

Có lẽ chính sự nguy hiểm đó là lời mọi gọi những ai hứng thú lâm vào cảnh hiểm trở và kích thích.

"Tôi đã nói với cậu rằng cậu ta chưa sẵn sàng để giúp chúng ta."

Một cậu trai trẻ rít lên khi anh rẽ vào một góc giữa những con hẻm nhỏ như một mê cung. Dù vóc người thấp bé, nhưng khi ánh trăng len lỏi qua những tòa nhà cao tầng, đôi mắt màu lục ánh lên như kim cương dưới chiếc mặt nạ đỏ.

Cộng sự của anh, người cao hơn theo sau, bật ra một tràng cười, tựa vào tường giống như cách Ranpo làm để tránh ánh đèn từ xe cảnh sát đang chạy qua. Hắn đưa bàn tay đeo găng lên kéo chiếc mũ panama đen của mình xuống, vuốt ve sợi lông vũ màu tím được cài trên dải ruy băng viền quanh phần đầu mũ. "Giờ thì, Ranpo-san, ổn thỏa rồi phải không? Atsushi-kun có thể đã làm rối một chút, nhưng chúng ta đã lấy được viên kim cương và trốn thoát."

"Cảnh sát đang truy đuổi."

"Bọn họ luôn làm vậy với chúng ta."

"Họ đang đuổi theo chúng ta sát sao hơn bình thường, tất cả tại vì tên nhóc ngu ngốc đó không thể tìm thấy thiết bị kích hoạt báo động. Cậu đột ngột trở nên ngớ ngẩn sao, Dazai?"

Dazai ngập ngừng, nhún vai với một nụ cười. "Chà, lần này chỉ là cấp dưới của Chuuya từ đồn cảnh sát. Chúng ta sẽ ổn thôi."

Ranpo nhìn chằm chằm, không bị thuyết phục.

Anh cứ nhìn cho đến khi họ chìm trong bóng tối lần nữa, sau đó nhanh chóng rẽ và chạy băng qua con phố tối tăm đến chờ ở con hẻm đối diện. Dazai quan sát và chờ đợi, mỉm cười thích thú trước cách Ranpo vẫy tay về phía hắn để đi theo sau khi kiểm tra cả hai lối đi để chắc chắn không có ai nhìn thấy được.

Dazai tiến vào trong ánh trăng, viên hồng ngọc lấp lánh trên đầu gậy mà hắn mang theo, và hắn say mê ngắm nhìn nó một lúc trước khi lon ton băng qua đường để đến cạnh Ranpo.

Thật không may, hắn bước đi quá chậm, một giọng nói cộc cằn hét lên từ phía xa cuối con đường. "Có một người trong số bọn chúng!! Nhanh lên!"

"Ah."

"Lại nữa? Lạy Chúa!" Ranpo rên rỉ, nắm lấy cổ tay Dazai sau đó cùng nhau biến mất vào trong con hẻm. "Tôi rất mệt mỏi với tất cả việc chạy thoát này! Dù sao thì, Atsushi đã ở đâu với thiết bị của chúng ta!"

Dazai không thoát khỏi cái nắm tay chặt chẽ của anh, khá thích sự ấm áp này cùng với cái chạm vững chắc.

Không mấy khi lực lượng cảnh sát kiên trì đuổi theo bọn họ, nhưng hắn sẽ không phủ nhận có một cái gì đó phấn khích khi bị truy đuổi. Hắn thích sự liều lĩnh trong cái nắm tay của Ranpo khi cả hai chạy xuyên màn đêm cùng nhau như một cặp đôi tình nhân bị ngăn cấm, sẵn lòng chạy xa đến mức họ muốn nếu điều đó khiến họ ở bên nhau.

Dazai đã dành gần hai thập kỉ cuộc đời mình giả vờ sống cho có lệ, cảm thấy như thể bị thiếu một thứ gì đó. Một mảnh ghép, hoặc giống như mảnh thủy tinh từ lỗ hổng của chiếc đồng hồ cát đếm ngược tử suất của hắn, khiến nó chảy xuống nhanh hơn làm hắn cạn kiệt ham muốn tiếp tục sống mỗi ngày trôi qua tiếp theo.

Hắn không nghĩ rằng mình sẽ tìm cách cứu chữa... Không, sai rồi, không có gì có thể chứa khỏi. Đây là nỗi đau hắn cảm nhận từ tận sâu trong tâm hồn, một vết thương hở trong tim nơi mà tâm hồn hắn nên ở đó. Bạn đồng hành sẽ là một từ phù hợp- đúng vậy, một người đồng hành hiểu được sự trống rỗng liên tục, nhỏ bé nhưng tê dại, đặc biệt là trong thế giới của những quý ngài đạo chích.

Qua khóe mắt của Dazai, hắn chú ý đến ánh đèn pin nhấp nháy khiến hắn miễn cưỡng tách mình rời khỏi cái nắm tay của Ranpo. Ranpo nhìn thoáng về phía hắn, khẽ nhướng mày.

Dazai ấn ngón cái lên đầu cây gậy, lật nó lên để những quả cầu nhỏ màu trắng rơi xuống khắp mặt đất. Khi chúng chạm đất, tất cả biến thành khói bụi phủ kín bầu không khí và tạo nên một tấm khiên che chắn hai kẻ trộm trong bóng tối và sương mù. Màn khói lan rộng khắp con hẻm, len lỏi sang những nơi khác, mang theo những cơn gió thoảng hơi sương lướt qua.

"Cậu vẫn còn những thứ này? Có vẻ đúng lúc để sử dụng chúng thật đấy." Ranpo gắt, khoanh tay lại trước ngực.

"Oi, sương mù này ở đâu xuất hiện vậy?" Một giọng nói từ xa phàn nàn.

Chết tiệt, rõ ràng cảnh sát vẫn ở gần đây.

"Chắc chắn là khói từ bọn chúng!! Hãy đi theo nó đến nơi dày đặc hơn."

Ồ, cuối cùng thì có lẽ cảnh sát cũng có một hoặc hai tế bào não.

Dazai mỉm cười thích thú, dường như đã đoán trước được điều này khi hắn đổ thêm một vài quả cầu khói lên tay mình và lăn chúng xuống xa hơn trong con hẻm. Tay còn lại của hắn nắm lấy Ranpo, kéo anh vào nơi khác, nơi mà bóng tối có vẻ như tối nhất, kỳ thật hắn cố tình thực hiện thật vụng về để chắc chắn rằng Ranpo ngã ập vào ngực hắn.

"Cậu..."

"Shh." Dazai chạm hai ngón tay lên môi Ranpo, ôm chặt anh và trượt xuống ngồi trên nền đất, hòa vào với bóng tối. Hắn nắm lấy tấm áo choàng, che phủ lên người cả hai.

Bỗng nhiên, người nhỏ hơn cứng người và bất động trong cái ôm ghì chặt. Anh có thể cảm nhận hơi thở chậm rãi của Dazai bên tai từ cách mà hắn ôm lấy anh. Bằng cách nào đó điều này thậm chí còn nghe vang vọng hơn cả tiếng la hét của cảnh sát, những người đang đến càng gần, khói lan rộng dày đặc hơn cùng với sự gấp gáp của họ.

"Phía dưới! Chắc chắn chúng đã chạy về hướng này!"

Một nhóm cảnh sát chạy qua hai người. Cả hai cùng nín thở, lắng nghe âm thanh truy đuổi ngày càng xa dần. Ranpo nuốt khan khi anh không còn nghe tiếng bước chân nữa, buông tay khỏi vạt áo trước của Dazai.

Từ khi nào anh đã nắm lấy nó, và giữ chặt đến vậy?

Đến lượt Dazai không thả Ranpo ra- thay vào đó, hắn ôm Ranpo chặt hơn, để Ranpo có thể cảm nhận được đôi môi ấp áp trên vành tai mình. Điều đó khiến mặt anh nóng bừng, vừa tức giận vừa xấu hổ.

"Dừng lại!" Ranpo khàn giọng thì thầm, vỗ vào ngực Dazai.

"Dừng lại cái gì?" Dazai cười thầm, giọng nói thật gần và dịu dàng bên tai Ranpo nghe như thể hắn chuẩn bị kể một bí mật chỉ duy nhất cho người kia. Một kho báu đúng nghĩa, một thứ khiến trái tim Ranpo đập mạnh hơn bất cứ tiếng la gần kề nào của cảnh sát.

Ranpo gầm gừ, túm tóc Dazai và đập đầu vào bức tường phía sau. Dazai đồng thời trả đũa, ấn gậy vào lưng Ranpo cho đến khi cả hai áp sát ngực vào nhau.

"Cảm giác này vô cùng quen thuộc, đúng không?" Dazai đùa. "Giống như đêm chúng ta gặp nhau."

Người tóc đen khịt mũi. "Làm sao tôi có thể quên cậu trông buồn cười như thế nào khi bị chính cây gậy của mình đè trên sàn, và tôi chỉ cần đặt chân ấn xuống?"

"Tôi muốn nhìn rõ người đã đánh cắp giải thưởng mà tôi nhắm đến."

"Cậu thiếu sự tinh vi, tôi chỉ muốn cho cậu thấy nó đã được thực hiện như thế nào."

Dazai lập tức mỉm cười rạng rỡ, nhưng nó sớm biến đổi dần thành một thứ gì đó trìu mến hơn. "Tôi thật may mắn biết bao khi có người như anh làm cộng sự."

Câu nói của hắn khiến Ranpo đứng lặng.

Ranpo nhìn chằm chằm, như thế buộc mắt anh phải điều chỉnh theo bóng tối để phân biệt đường nét trên gương mặt Dazai- đường cong của quai hàm và nụ cười thánh thiện, cách đôi mắt Dazai nhìn anh theo cách mà không ai khác có thể làm được, bởi vì họ quá sợ hãi để nhìn thật kĩ vào một người có thể biết tất cả mọi thứ vào cái liếc nhìn đầu tiên.

Để ai đó nhìn thẳng vào vũ khí mạnh nhất của bạn là đôi mắt và không rút lui- đó là thứ gì đó anh không bao giờ có được.

Ranpo thở dài. "Bây giờ bờ biển đã vắng người, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút."

"Anh nói đúng." Khi Dazai nói, Ranpo nhận ra rằng lồng ngực của người kia nhịp nhàng nâng lên hạ xuống cùng lúc với hơi thở của anh. "Chúng ta có thể."

Tuy nhiên, cả hai đều không duy chuyển. Họ dường như chú tâm hơn về việc cơ thể đối phương áp sát vào mình, khuôn mặt của người kia gần như thế nào, sẽ như thế nào nếu cả hai nghiêng người thêm một chút nữa, giống như hiện tại, họ thậm chí có thể thử--

"Dazai-san? Ranpo-san?"

Giọng nói của Atsushi vang lên qua tai nghe, phá vỡ sự im lặng giữa Dazai và Ranpo. Làm hỏng khoảnh khắc một cách hiệu quả và khiến cả hai loạng choạng quay trở lại. Ranpo xoay người với sự khó chịu cùng khinh thường, trong khi Dazai chỉ có thể tiếc nuối và ngượng ngùng.

"Ồ, Atsushi-kun, cậu đã an toàn. Thật tốt." Dazai lên tiếng khi đưa tay chạm lên tai nghe. Hắn có thể cảm nhận được ánh nhìn của Ranpo chòng chọc về phía mình khi hắn nói tên cậu thiếu niên. "Cậu đã tìm được cách trốn thoát khỏi cảnh sát?"

"V-Vâng! Em thành thật xin lỗi về mọi thứ... Tất cả là lỗi của em."

"Rõ ràng." Ranpo thì thầm cằn nhằn.

Dazai bỏ qua anh. "Tốt. Chuẩn bị thiết bị để chúng ta có thể mở rộng quy mô của tòa nhà, phần còn lại là thuận buồm xuôi gió. Ở trong bóng tối cho đến lúc đó, chúng ta sẽ đến đấy lúc năm giờ."

"Dạ rõ."

Giọng nói của Atsushi kết thúc cùng với sự tĩnh lặng, và Dazai khẽ thở dài vì kiệt sức và nhẹ nhõm. Hắn nhìn sang Ranpo, có thể nói anh vẫn còn khó chịu với cậu học việc của người tóc nâu.

"... Đừng trông không vui thế chứ. Anh thật sự muốn hôn tôi đến thế sao, trong tình huống như thế này?"

"Hmph." Ranpo đứng dậy, phủi bụi trên quần áo ở đầu gối. "Đừng khiến bản thân trông thèm muốn như vậy."

Dazai nắm lấy cổ tay anh rướn người đứng dậy, kéo Ranpo lại đủ gần để khiến cậu trai phát ra tiếng kêu nhỏ khi hắn hôn vào thái dương anh. "Anh có thể hôn tôi bao nhiêu anh muốn khi chúng ta về nhà. Hiện giờ chúng ta sống chung, anh biết mà. Mặc dù tôi rất nhớ cảm giác phấn khích khi chúng ta lén hôn đối phương khi còn là đối thủ, 20 Faces."

Ranpo bĩu môi, mặc dù có vẻ không thật bằng một nụ cười xuất hiện ngay sau đó, trong khi lần ngón tay đến dưới cằm Dazai. "Hoặc có thể cậu không còn như trước đây nữa, Yozo-kun."

Hành động này của anh khiến người tóc nâu bật cười, hắn cầm lấy bàn tay Ranpo, đan các ngón tay của hai người vào nhau trong lúc dẫn anh ra khỏi con hẻm với ngã rẽ quanh co đầy khói và bóng tối hướng đến địa điểm tiếp theo của họ, nơi mà có sự an toàn ngọt ngào đang chờ đợi.

"Ngay cả khi tôi gần như là một tên trộm độc lập, nó vẫn ổn nhỉ? Tôi có một cộng sự đáng yêu để hoàn thiện bản thân mình."

Ranpo nháy mắt. Khi ánh trăng xuyên qua những tòa cao ốc rọi xuống con hẻm, anh thấy một nụ cười mãn nguyện trên gương mặt Dazai.

Càng nhìn chằm chằm và khắc sâu nó vào tâm trí, anh ấy thấy mình đang phản chiếu thực hiện lại chính biểu cảm đó và thực hiện một vài bước đi nhanh chóng để đan chặt tay của họ với nhau.

"Vậy thì anh không may mắn có được một đối tác giỏi đến mức bù đắp cho điều đó."

Nếu họ có nhau, Ranpo nghĩ rằng ngay cả khi anh ta trở thành một tên trộm như bây giờ, anh sẽ hoan nghênh những vụ trộm của cả hai dưới ánh trăng với sự hăng hái như nhau.

Khi mặt trời mọc, anh vẫn sẽ thức dậy trong vòng tay của Dazai.

Cuộc sống của anh sống suốt ngày đêm là hai mặt của một đồng tiền vàng được anh nâng niu trong túi, một kho báu quá nhỏ bé và đơn giản, nhưng là một thứ mà anh sẽ không bao giờ từ bỏ.

End

Author's note:

Tên của Ranpo là 20 Faces, dựa trên tên trộm bóng đêm trong các tác phẩm ngoài đời thực của Edogawa-sensei. Dazai lấy tên Yozo, từ "Thất lạc cõi người"!! Tôi nghĩ nó nghe có vẻ thực sự gần gũi với Zoro, một tên tội phạm đeo mặt nạ thích làm bẽ mặt chính quyền, điều mà chắc chắn Dazai cũng làm với Chuuya và Akutagawa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro