Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Taeyong nặng nề thở dài.

Nhảy là lối thoát của anh, vẫn luôn là thế. Mỗi khi chật vật với điểm số ở trường, anh sẽ nhảy. Nhảy mang sự tập trung quay trở lại với anh. Nhảy khiến Taeyong cảm thấy mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Ngay cả thời điểm phải đối mặt với bản dạng giới thật sự của mình. Tìm cách chấp nhận, gom nhặt dũng cảm để sẵn sàng công khai với mọi người xung quanh, vẫn là nhảy nhót bầu bạn cùng anh. Chính là dẫu cho Lee Taeyong có là ai, đã phải trải qua những gì chăng nữa, anh luôn có thể nhảy. Âm nhạc và những bước nhảy sẽ không bao giờ chỉ trích, cũng chẳng bao giờ bỏ rơi anh.

Tại mọi cột mốc quan trọng trong cuộc đời, nhảy đều ở đó, là điều duy nhất giúp tâm trí Taeyong nhẹ nhõm. Là lối thoát tạm thời để anh trốn chạy khỏi mọi thứ khiến anh bối rối mệt mỏi.

Thế rồi, anh gặp được Kim Doyoung.

Kim Doyoung. Một trong số những thử thách mà ông trời giáng xuống cuộc đời anh. Thậm chí còn là thử thách với mức độ khó cao nhất.

Ý nghĩ về người kia vẫn nặng trĩu trong tâm trí ngay cả khi nhảy. Taeyong bị phân tâm đang khi cố gắng với công việc biên đạo quen thuộc. Mọi ý tưởng đều bị mắc kẹt. Anh đột nhiên không thể diễn tả chúng bằng cơ thể mình nữa.

Taeyong dành hàng giờ chỉ để đi đi lại lại trước gương, tuyệt vọng chờ đợi Kim Doyoung rời khỏi tâm trí mình.

Nhưng anh không thể.

Có lẽ vì Taeyong không thể giải thích được, về tất cả những gì đang xảy ra giữa cả hai. Tại sao mọi thứ đột nhiên lại thay đổi?

Ngay từ ban đầu đã là một thỏa thuận vô cùng đơn giản. Gặp nhau khi muốn, làm tình, sau đó quay trở về với cuộc sống riêng của mỗi người. Không ưa nhau là một lợi thế, nó giúp cho thỏa thuận này hoàn toàn không có sự ràng buộc. Rõ ràng mọi thứ đã từng và nên phải đơn giản như vậy.

Tựa lưng lên chiếc ghế dài trong phòng tập, Taeyong dán mắt vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương. Mở điện thoại, kiểm tra một lượt những thông báo chưa đọc trên màn hình, cho đến khi chắc chắn không tìm thấy cái tên Kim Doyoung trong số chúng.

Thoả thuận tuy không đề cập cụ thể, nhưng như một lẽ dĩ nhiên mà ai cũng ngầm hiểu, anh với Doyoung sẽ không bao giờ liên lạc trừ khi cần gặp nhau.

Cả hai đã không nói chuyện kể từ khi Taeyong vội vã chạy đến điểm hẹn với Nakamoto Yuta, cũng là một vũ công đến từ Nhật Bản, người dễ dàng chiếm được thiện cảm của Taeyong ngay lập tức. Anh chắc rằng Yuta hẳn đã chú ý đến những vết hickey khó giấu trên cổ mình.

Anh và Doyoung sẽ không bao giờ gọi điện cho nhau chỉ để hỏi thăm hay tán gẫu. Sẽ chỉ luôn là những mẩu tin nhắn ngắn gọn liên quan tới giờ giấc hoặc địa điểm hẹn.

Dẫu vậy, Taeyong quyết định, mọi thứ chẳng phải đều có lần đầu tiên sao?

Anh bấm số liên lạc của người kia, nhìn màn hình một lúc trước khi đưa điện thoại lên tai, lắng nghe tiếng chuông và chờ đợi.

"Taeyong?" Trong giây lát, Taeyong nghĩ rằng đã nghe ra chút quan tâm trong giọng nói của đối phương.

"Ừm, chào" Anh lúng túng chào hỏi, ánh mắt lướt qua bức tường trống.

"Có chuyện gì sao?"

Câu hỏi hay đấy, Taeyong nghĩ.

"Tôi không biết," Anh thừa nhận. "Cậu có bận không?"

"Không, tôi đang ở nhà. Sao thế?"

Không có chút khó chịu nào trong giọng nói của Doyoung.

"Tôi nghĩ mình cần phải làm rõ với cậu. Chỉ là... tôi không hiểu"

Doyoung im lặng mất một lúc. "Anh không hiểu điều gì?"

"Về chuyện của hai ta." Anh nhìn xuống vạt áo mình, bàn tay rảnh rỗi vần vò mép áo đến nhăn nhúm. "Hoặc là về cậu... Tôi không hiểu."

Taeyong ngừng một chút, nhưng Doyoung bên kia vẫn không nói gì, thế nên anh đành tiếp tục.

"Tôi không hiểu. Một ngày nào đó, cậu yêu cầu tôi rời đi. Một ngày khác, cậu muốn tôi ở lại, đối xử với tôi như thể tôi là người vô cùng quan trọng," Taeyong lơ đãng lắc đầu, quên mất rằng đối phương chẳng thể nhìn thấy. "Tôi không thể hiểu, tại sao bản thân cứ không thể ngừng nghĩ về điều đó. Về cậu, về việc ở bên cậu. Kim Doyoung, tất cả những điều này thậm chí còn chẳng hợp lý chút nào"

Doyoung vẫn im lặng, yên tĩnh đến mức Taeyong gần như tưởng rằng đối phương đã cúp máy.

"Tôi cũng thế. Tôi cũng không hiểu," Doyoung cuối cùng cũng lên tiếng, âm thanh hình như đã cố tình tách xa khỏi điện thoại. "Nhưng tôi biết có gì đó đã thay đổi. Nó khác biệt. Nó khiến tôi cảm thấy—"

Doyoung dừng lại, trút một hơi thở nặng nề.

"Tôi nghĩ... tôi không còn muốn ghét anh nữa."

Người im lặng đổi thành Taeyong. Câu trả lời này đã giải đáp phần nào thắc mắc của anh, nhưng đồng thời lại mang tới thêm ngàn vạn câu hỏi khác. Vì sao? Điều gì đã thay đổi mọi thứ? Liệu điều đó có ý nghĩa gì đối với mối quan hệ, với thỏa thuận của họ không?

"Tôi nghĩ... tôi cũng vậy."

Taeyong tự hỏi Doyoung đang làm gì ở đầu dây bên kia. Liệu câu trả lời của anh có làm cậu ngạc nhiên không, biểu cảm của người kia sẽ như thế nào, có khó đọc hiểu ngay cả khi anh còn không ở ngay bên cạnh để nhìn thấy.

"Thật tốt," Người trẻ hơn bắt đầu. "Khi mà không còn tranh cãi và căm ghét nữa. Dù cho đó gần như đã trở thành thói quen của hai ta—" Taeyong nhận ra sự biến đổi trong giọng điệu của Doyoung khi cậu nói những lời cuối cùng. "Tôi không biết nữa. Điều này phức tạp hơn tôi nghĩ"

"Ừ" Taeyong đồng ý bất chấp, nhấc người ngồi thẳng dậy. Chiếc ghế này rõ ràng không thích hợp để ngồi quá lâu. Lưng anh đã hơi mỏi.

Một khoảng im lặng kéo dài, cả hai đều chờ đợi đối phương nói gì đó.

"Ừm... Tôi vẫn luôn thắc mắc, vì sao cậu lại ghét tôi?"

Vào khoảnh khắc vừa dứt câu, Taeyong nghĩ đã nghe thấy Doyoung khẽ cười. "Hồi cấp 3, anh đã luôn giỏi hơn tôi."

"Hả?" Taeyong nhíu mày. "Tôi với cậu thậm chí còn không cùng khối..."

"Không hẳn là thế."

"Còn chưa kể điểm số của cậu tốt hơn tôi nhiều."

"Không phải vấn đề điểm số. Chỉ là, về anh." Dường như cuối cùng Doyoung cũng có cơ hội để trút ra tất cả. "Mọi người đều thích anh, anh không cần phải cố gắng lấy lòng họ. Ngay cả giáo viên cũng luôn nhắc tới anh, như thể anh chính là một tiêu chuẩn."

Taeyong không thể xác định được cảm xúc trong anh khi nghe những lời này. Tội lỗi? Nhưng vì sao anh lại cảm thấy tội lỗi vì điều đó?

"Hai ta còn chưa từng nói chuyện." Anh lẩm bẩm. Những cuộc trò chuyện thực sự. Giữa bọn họ chỉ có những cái liếc nhìn trừng trừng giận dữ, mỉa mai âm thầm những lời lẽ xúc phạm lẫn nhau. Đó là một sự căm ghét không có lý do.

"Tôi biết chứ. Nhưng bạn chung của chúng ta. Họ cũng đều nói về anh," Doyoung tiếp lời. "Ngay cả khi anh đã tốt nghiệp, mọi thứ vẫn luôn xoay quanh anh."

"Cậu ghen tị." Taeyong kết luận.

"Vâng. Tôi muốn những gì anh có, những thứ mà tôi không cách nào có được." Người kia xác nhận, và Taeyong lại nghe thấy sột xoạt âm thanh dịch chuyển. Một lần nữa nó khiến anh lơ đãng. Doyoung đang làm gì, đang đứng hay ngồi, có dở tay với việc gì đó trong căn hộ của cậu không? Với điện thoại kẹp nơi đầu vai, sẵn sàng cùng anh tán gẫu lâu như thế.

Taeyong lại nhìn vào tay mình, siết thành nắm đấm rồi xoè ra. Thả lỏng. Cứ thế lặp lại động tác vô nghĩa.

Anh có chút căng thẳng.

"Cậu... vẫn còn ghen tị à?"

Doyoung rơi vào im lặng. Mất kha khá thời gian, Taeyong mới nhận được câu trả lời nhẹ nhàng. "Có lẽ vẫn còn, nhưng theo một cách khác"

"Cách khác?"

"Tôi không ghen tị với anh nữa," Doyoung trả lời. "Thay vào đó, tôi ghen... vì anh. Tôi đoán vậy"

Taeyong nhớ lại vài ngày trước. Sự ghen tuông có lẽ đã được khơi dậy kể từ khi ấy.

"Tại sao hai ta không thử bắt đầu lại nhỉ?"

"Sao cơ?"

"Cậu không còn ghen tị với tôi," Taeyong lặp lại. "Hai ta cũng không còn muốn ganh ghét nhau nữa"

"Vậy thì tại sao không thử bắt đầu lại?"

"Như là, những cặp đôi bình thường?" Doyoung hỏi.

Nó khiến Taeyong bật cười.

"Ừ"

"Chắc chắn rồi," Người trẻ hơn đồng ý nhanh đến mức có lẽ còn chẳng kịp suy nghĩ. "Vậy thì... tôi có thể mời anh hẹn hò được không?"

"Một buổi hẹn hò?"

"Chẳng phải đó là điều mà những người bình thường sẽ làm sao?" Doyoung bối rối, như thể những gì cậu đang đề xuất là điều bình thường nhất trên đời. Mà có lẽ nên như vậy thật, sau tất cả những gì đã xảy ra giữa cả hai.

"Ngày mai anh rảnh chứ?" Doyoung tiếp tục. "Tầm 10 giờ sáng, được không?"

"Chắc là được đó"

"Tốt rồi. Anh biết quán cà phê gần căn hộ của tôi phải không? Nằm ở ngay góc phố ấy?"

Cớ gì Taeyong lại có cảm giác rằng Doyoung đã lên kế hoạch cho việc này từ trước rồi vậy?

"Tôi biết"

"Vậy, hãy gặp nhau ở đó nhé" Giọng Doyoung thật dịu dàng, Taeyong cảm thấy đầu mình quay cuồng. Nhưng theo một cách nào đó, nó tốt.

Làm thế nào mà cuối cùng anh lại đồng ý hẹn hò với Kim Doyoung?

Hơn cả là, tại sao anh lại mong chờ nhiều đến thế?



-

-


Taeyong không nghĩ bản thân thuộc tuýp người sống chết vì tiệc tùng.

Đương nhiên, Taeyong hòa đồng, cũng yêu thích việc được ở bên những người khác. Nhưng các bữa tiệc. Nơi luôn ồn ào, đông đúc, choáng ngợp và khiến anh mệt mỏi nhanh chóng.

Taeyong không hề nghiện rượu, ngược lại, tửu lượng của anh yếu ớt đến thảm hại. Dù không muốn nhưng Taeyong phải thừa nhận điều này. Anh tự nhận thức kể từ sau đêm tốt nghiệp của mình, cái ngày mà Taeyong suýt thì cho rằng mình sẽ chết trong chính căn hộ của Johnny.

Vì vậy, Taeyong quyết định, đêm nay anh sẽ chỉ uống một ly thôi. Rượu được rót một lượng vừa phải, đã gần cạn do thói quen nhấm nháp mỗi khi trò chuyện của anh. Mark Lee ngồi gần anh nhất, có vẻ đã chẳng còn bao nhiêu tỉnh táo khi cứ mãi luyên thuyên về việc làm thế nào mà 'Donghyuck hấp dẫn vô cùng'. Jeno— vừa nãy được giới thiệu là bạn của Mark— vừa thay mặt xin lỗi mọi người xung quanh vừa cướp vội chiếc ly rỗng trên tay cậu hàn kiều, không, lạy Chúa Lee Minhyung, anh không cần phải nhắn Donghyuck thêm nếu chỉ để khen ngợi cậu ấy hấp dẫn ra sao được chứ? Donghyuck chắc chắn đã bị làm phiền đến mức thuộc lòng điều đó luôn rồi.

Taeyong bật cười trước tình yêu say mê của cậu đàn em bên cạnh. Ly rượu trong tay cũng đã sớm cạn sạch. Sau khi Johnny ghé qua báo rằng cần phải đưa một người bạn về trước, Taeyong nghĩ có lẽ cũng không phải điều gì quá tồi tệ nếu uống thêm một ly nữa. Nếu như say một chút có thể khiến đêm nay trôi qua nhanh hơn, anh chấp nhận đánh đổi.

Trên quầy bếp bày sẵn vài chiếc ly đầy. Tuy Taeyong không rõ thứ chất lỏng màu sắc bắt mắt kia là loại đồ uống gì, nhưng anh thích mùi hương của nó. Ngẫu nhiên chọn lấy một ly, trực tiếp một ngụm thấy tận đáy. Quả thật bia rượu cứ phải nạp đủ mới có thể tận hưởng bầu không khí tốt hơn. Taeyong bắt đầu thấy dạ dày cồn cào. Một cảm giác xôn xao khó chịu.


"Taeyong hyung!"

Anh nhìn lên, phát hiện Jeong Jaehyun đang tiến lại gần, rõ ràng là say hơn anh rất nhiều. Taeyong khẽ mỉm cười. "Chào em, Jaehyun"

"Johnny hyung thật sự ngầu quá" Jaehyun cảm thán với một nụ cười ngốc nghếch trên môi, để lộ cặp lúm đồng tiền xinh xắn. "Ảnh còn hài hước nữa. Hai người hiện đang ở chung nhà với nhau phải không?"

"Yeah," Taeyong không thể không miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dù chẳng có gì buồn cười cả. "Bọn anh chỉ là—"

"Oh! Mark đó hả? Anh tìm cậu nãy giờ đó," Jaehyun bỗng hướng về phía sau lưng anh, giơ cao tay vẫy vẫy. "Này Mark! Đợi chút đã! À Taeyong hyung, anh có thể cầm hộ em cái này—"

Taeyong không thể nhớ vài giây tiếp theo đã diễn ra như thế nào. Phía trước ngực đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo. Anh cúi đầu nhìn thử, hay rồi, chiếc sơ mi trắng duy nhất trên người vừa hứng trọn món đồ uống của Jeong Jaehyun.

"Chết thật, em xin lỗi," Jaehyun bối rối nhìn quanh. "Để em đi lấy cho anh khăn tắm hoặc thứ gì đó lau tạm"

"Không cần đâu," Taeyong nén xuống một tiếng thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu. "Anh ổn mà. Em mau đến chỗ Mark đi. Chẳng phải đang có điều vội muốn nói với em ấy sao"

"Nhưng... Anh có thật sự ổn không đấy?"

"Thật mà," Taeyong nhoẻn miệng cười. "Anh không sao đâu Jaehyun à"

Jaehyun quan sát anh một lúc. "Được rồi." Cậu cuối cùng cũng nghe theo, cười hối lỗi. "Vậy gặp lại anh sau nhé."

Đợi cho Jaehyun hoàn toàn khuất bóng, Taeyong mới chậm rãi dợm bước về phía cầu thang.

"Hyung yêu dấu của em, Jaehyunie! Anh có công nhận rằng Donghyuck nóng bỏng quá rồi không? Ý em là em ấy thật sự—"



Phần nào đó, Taeyong khá biết ơn vì giờ anh đã có lý do để trốn lên tầng trên, khu vực mà chắc chắn rằng sẽ yên tĩnh hơn nhiều. Đầu anh hiện tại thực sự đang rất đau, quan trọng hơn là Taeyong không chắc còn có thể uống thêm bao nhiêu rượu nữa.

Anh tìm thấy nơi mà có lẽ là phòng tắm. Còn chưa kịp vặn tay nắm thì cánh cửa đã bật mở. Mọi thứ xảy ra quá nhanh và bất ngờ, trong khi phản xạ của Taeyong hãy còn trì trệ thì ai đó đã đâm thẳng vào anh. Taeyong loạng choạng lùi về sau một bước, thật khó khăn để giữ thăng bằng với một cơ thể thấm đẫm cồn từ trong ra ngoài.

Anh rất nhanh chóng nhận ra bản thân đã đụng phải ai. Kim Doyoung. Thế mà lại là Kim Doyoung, trong tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc này.

Taeyong đã từng gặp cậu ta, một hoặc hai lần gì đấy, sau khi anh tốt nghiệp ra trường. Người kia vẫn như cũ. Vẫn là vẻ mặt căm ghét anh đến cay đắng.

"Đi đứng kiểu gì hệt như vội đầu thai" Doyoung lẩm bẩm, cũng không thèm liếc nhìn Taeyong thêm lần thứ hai, trực tiếp bước ngang qua.

"Cậu mới là người đâm trúng tôi" Taeyong đính chính.

"Anh vốn không nên đứng ở đó!" Doyoung đáp trả mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại lấy một lần.

"Rốt cuộc thì vấn đề của cậu là cái chó gì vậy?" Giọng điệu gay gắt đến độ chính Taeyong cũng không chắc lý do đằng sau là gì. Bao nhiêu phần là do cơn say, hay chủ yếu là sự tức giận dồn nén khi nghĩ về việc tên khốn Kim Doyoung kia cứ luôn đối xử với anh như cứt.

Doyoung dừng bước. Cậu đứng yên tại đầu cầu thang vài giây, như thể đã đổi ý.

"Vấn đề của tôi sao?" Doyoung lặp lại, với tông giọng mà Taeyong trước đây chưa từng nghe qua. Không phải bực bội hay khó chịu. Lần này khác. Là tức giận, hận thù.

"Là anh"

"Tôi chưa từng làm gì cậu!" Giọng Taeyong không đủ mạnh mẽ như anh mong muốn. Giống như anh chỉ đang say và đột nhiên xúc động quá mức, ừ thì, có lẽ đúng thật là vậy.

Doyoung thở hắt, chậm rãi quay người. "Đừng cố gắng phủ nhận nữa, thảm hại lắm Taeyong à"

"Tôi không có— Đm, Kim Doyoung, cậu không hiểu tiếng người hay sao?" Lẽ ra Taeyong đã có thể phớt lờ cái kiểu cay nghiệt quen thuộc này của Doyoung như mọi khi, nhưng tối nay thì không. "Cậu đúng là một thằng khốn"

"Ồ, sáng tạo hơn rồi đấy." Doyoung phía bên kia cười khẩy.

Có lẽ nếu Taeyong tỉnh táo hơn một chút, anh sẽ phát hiện Doyoung đang càng lúc càng tiến lại gần, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.

"Sáng tạo? Phải rồi. Ít nhất thì tôi cũng có năng lực đó. Còn cậu thì sao, Kim Doyoung? Cậu nổi tiếng ở trường là vì cái gì?" Taeyong làm bộ suy nghĩ. "Hmm! Không có gì cả. Tôi thậm chí còn chẳng thể đánh vần nổi họ tên của cậu nếu như cậu không dai như đỉa, thảm hại nắm lấy mọi cơ hội chỉ để trở thành một tên khốn nạn lảng vảng trước tầm mắt tôi—"

"Câm miệng" Doyoung ngắt lời, nhưng vẫn không rời đi. "Anh chỉ đang ảo tưởng với việc luôn được mọi người nịnh bợ thôi, lại còn chẳng phải sao? Chúa ơi, tôi không thể chịu đựng nổi thứ tính cách kệch cỡm như anh, chẳng lẽ anh thật sự nghĩ bản thân tài giỏi à—"

"Vậy thì vì sao cậu vẫn đang ở đây thế?" Đến lượt Taeyong ngắt lời. Một lần nữa, nếu còn đủ tỉnh táo, anh nhất định sẽ hoài nghi trước giọng điệu của chính mình. Nó nghe thách thức đến thế nào.

Một cánh tay vươn tới đẩy Taeyong về phía bức tường gần nhất, bàn tay khác chống vào vách tường sát bả vai anh, tạo thành một thế gọng kìm. Động tác Doyoung trông có vẻ thô bạo nhưng lực đạo thật ra lại rất tiết chế, có điều Taeyong cũng không có thời gian để tâm, bởi vì Doyoung đang ở rất gần, như thể giây sau sẽ lập tức đè nghiến lấy anh. Gần đến mức Taeyong có thể ngửi được mùi rượu trong hơi thở của đối phương. Có lẽ Doyoung cũng không hoàn toàn tỉnh táo. Thú vị rồi đây.

"Tôi ở đây trước." Doyoung thì thầm, cơ thể thậm chí còn tiếp tục dán sát đến, dồn Taeyong vào lớp gạch tường lạnh ngắt. Taeyong không thể không tròn mắt trước những lời trẻ con này.

"Đồ khốn" Anh đáp trả có phần yếu ớt, chấp nhận rằng bản thân không thể nghĩ được lời xúc phạm nào khác hơn.

"Hửm? Anh chỉ có nhiêu đó thôi à" Doyoung ậm ừ, lại nhích tới gần hơn.

Khoảng cách giữa hai môi đôi đã gần đến mức, Taeyong dường như nếm ra loại rượu đối phương đã uống trước đó.

"Nói cho tôi biết khi nào thì nên dừng lại" Người trẻ hơn gấp gáp thì thầm.

Và rồi cả hai hôn nhau, một nụ hôn giận dữ, vội vàng và say khướt. Bàn tay Doyoung không còn ghim Taeyong vào tường mà chuyển sang nắm lấy mép áo sơ mi ướt sũng, kéo lên cao, tay còn lại trực tiếp áp lên, khám phá làn da dấp dính bên dưới.

Taeyong thấy bản thân muốn bất cứ điều gì ngoại trừ yêu cầu Doyoung dừng lại.

Mọi thứ đều mờ ảo. Cả hai như đọc được suy nghĩ của nhau, di chuyển từ bức tường đến buồng tắm, cánh cửa đóng sầm lại rồi khóa chặt, môi Doyoung tiếp tục quấn lấy môi anh. Taeyong được bế đặt ngồi lên trên bục kệ, Doyoung nhanh chóng chen vào giữa hai chân người lớn hơn, bàn tay không yên phận đã mò mẫm đến khóa quần của anh. Là quần jean.

Tất cả hệt như một mớ hỗn loạn. Taeyong gấp gáp luồn tay vào tóc Doyoung, trong khi Doyoung vội vàng túm lấy cạp quần của anh kéo xuống tận bắp đùi. Cả hai không trao đổi bất cứ lời nào, quan trọng hơn hết, Taeyong vẫn chưa bảo Doyoung dừng lại. Anh nhận ra rằng ngay cả khi cơ thể chuếnh choáng men rượu và cơn tức giận vừa rồi vẫn chưa nguôi ngoai, anh cũng không muốn nói ra điều đó.

Taeyong để bàn tay di chuyển dọc cơ thể Doyoung, tự nhủ mình chỉ đang nỗ lực đáp trả lại những đụng chạm của đối phương vì không muốn để bản thân thua thiệt, dù điều này thật vô nghĩa. Anh dễ dàng cởi bỏ quần của Doyoung, điều mà Taeyong chắc chắn sẽ cười khẩy đầy hả hê nếu đôi môi anh hiện tại không bị chiếm hữu quá nhiều.

Tâm trí Taeyong bỗng trống rỗng khi Kim Doyoung, —Kim chết tiệt Doyoung— nắm lấy dương vật anh không hề báo trước.

"Mẹ kiếp" Taeyong phá vỡ nụ hôn để phun ra một tiếng chửi thề. Doyoung không quan tâm, bàn tay kia bắt đầu chuyển động lên xuống chậm rãi, dễ dàng như thể cậu ta đã từng say xỉn và thủ dâm trong phòng tắm trước đây.

Doyoung duy trì im lặng. Có lẽ chỉ muốn dùng hành động thay cho lời nói, cậu siết lấy dương vật của Taeyong trong tay, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại xoa tròn đầu khấc rỉ nước.

Taeyong ghét việc tất cả những điều này tốt như thế nào, anh thích nó đến mức nào và bản thân đã ồn ào như thế nào. Đôi khi Doyoung sẽ sấn tới ngậm lấy môi anh mút mát để anh im lặng, đôi khi lại để anh tự chật vật nén xuống những tiếng rên rỉ dâm đãng.

Nực cười là ngay cả trong tình trạng lộn xộn đó, Taeyong vẫn không muốn cho Doyoung quyền khoe khoang, rằng cậu cao cả đến mức nào khi đã phục vụ Taeyong mà không cần đền đáp.

Thế nên Taeyong cũng vươn tay nắm lấy mép quần lót của đối phương, mạnh mẽ kéo xuống.

Và chết tiệt, khoảnh khắc nắm lấy chiều dài của Doyoung trong tay, sự chênh lệch này thật khiến anh không khỏi nghĩ ngợi linh tinh.

Taeyong không rõ bản thân là ghen tị hay phấn khích. Có lẽ chỉ là suy nghĩ thiếu đứng đắn của riêng anh, hoặc là thói quen cạnh tranh vốn dĩ luôn tồn tại giữa cả hai. Nhưng Taeyong cũng không do dự lâu, bắt đầu phủ những ngón tay dài mảnh quanh con cặc của đối phương. Hông Doyoung ngay lập tức ấn sâu vào tay anh, va chạm nhỏ này gần như khiến Taeyong rên rỉ. Một lần nữa, dù không muốn nhưng phải thừa nhận, kích thước của thứ trong tay anh thật khủng.

Taeyong sục tay lên xuống đều đặn. Anh chợt nhận ra mình và kẻ thù không đội trời chung bao năm qua, vậy mà thật sự đang cùng làm ra loại chuyện không tưởng như an ủi lẫn nhau.

Nhưng Taeyong không có ý định dừng lại. Thành thật thì, dù xấu hổ nhưng, anh thích điều này.

Doyoung lại ngẩng đầu hôn anh lần nữa, Taeyong nghĩ rằng cậu chỉ muốn giữ cho anh im lặng. Anh nghe loáng thoáng tiếng trò chuyện từ phía cầu thang, và có lẽ không ai trong cả hai muốn dừng lại những gì đang diễn ra. So với những nụ hôn trước đó, nụ hôn này chậm rãi hơn một chút, cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Sự khác biệt này thật tốt.

Suy nghĩ này khiến Taeyong chợt bừng tỉnh. Anh chủ động dứt ra, khẽ lắc đầu khi Doyoung sát tới ngậm lấy cánh môi anh muốn tiếp tục nụ hôn. Người trẻ hơn cũng không cố chấp thêm, chuyển sang tựa trán mình vào trán anh, bàn tay bên dưới vì lý do nào đó đột nhiên tăng tốc, ép Taeyong thở hổn hển không ngừng.

Anh cố gắng bắt kịp tốc độ. Nhưng khoái cảm đánh úp như thủy triều, tay anh đã không còn bao nhiêu sức lực, "Ah... Chết tiệt. Tôi sắp rồi"

Doyoung không đáp lời ngay, Taeyong cảm thấy hơi thở cậu đã trở nên nặng nề từ khi nào. "Tôi cũng vậy"

Lời này buộc Taeyong phải thúc ép mớ cơ bắp vốn đã mệt mỏi nhanh hơn nữa, vẫn là bản tính cạnh tranh đã ăn vào máu từ khi nào. Một trận chiến không lời. Ai sẽ đến trước.

Taeyong bỏ cuộc không bao lâu sau. Doyoung cũng liền bắn ngay sau đó.

Cảm giác ngượng ngùng dần quay trở lại xâm chiếm không gian. Cả hai đều không biết nên làm gì hay phải nói gì. Vầng trán dính dấp mồ hôi vẫn nấn ná áp sát vào nhau, ai nấy im lặng tự tìm lại nhịp thở.

"Hai ta... nên làm lại điều này. Thêm một lần nữa," Doyoung đưa ra gợi ý. Cậu lùi về sau, kéo quần lên, sửa sơ lại mái tóc. "Nếu anh muốn"

Một lần nữa?

Taeyong vẫn ngồi trên bục chưa thể cử động. Tận lúc này anh mới nhận ra đầu mình đang đau đến mức nào.

Thế nhưng lần đầu tiên, Taeyong cảm thấy lời đề nghị của Doyoung không tệ lắm. Làm lại chuyện này. Một lần nữa. Biến nó thành một việc bình thường. Chỉ đơn giản là tình dục thôi, không có gì quá ghê gớm. Nếu đây là một quyết định sai lầm, nếu nó sẽ khiến anh hối hận sau này, vậy thì chính là bởi vì ngay lúc này đây, Taeyong đang ở trong tình trạng không đủ khả năng để suy nghĩ quá sâu xa hay cân nhắc thiệt hơn.

"Ừm. Cứ vậy đi."

Doyoung gật đầu. "Tôi sẽ lấy số của anh sau, từ một ai đó trong số bạn bè của chúng ta"

Doyoung rời đi trước. Taeyong có chút thẫn thờ nhìn theo bóng lưng đối phương. Cánh cửa đóng lại phía sau lưng cậu, nhẹ bẫng.






.tbc

(Xin lỗi cả nhà. Tôy bỏ quên nhỏ này quá lâu rồi ㅠㅠ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro