Dollar for your thoughts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng ầm ĩ của căn tin tự phục vụ ở trường trung học dần chìm vào hậu cảnh khi Alfred mang khay bánh pizza xúc xích tiêu ra những chiếc bàn dã ngoại ở sân trong. Cậu lướt sơ qua các bàn ăn nhộn nhịp, tìm kiếm chỗ ngồi. Những học sinh không đeo khẩu trang trò chuyện vui vẻ trong khi đang ăn ngấu nghiến bữa trưa của mình. Một vài người bạn mọt sách của Alfred bắt gặp ánh mắt của cậu và vẫy cậu đến một chiếc bàn ăn ngoài trời trong góc.

"Nè mấy bồ tèo!" Alfred cười toe toét và vẫy tay đáp lại. Len lỏi giữa những chiếc bàn, cậu đi qua những nơi có chứa chấp lũ quỷ cá biệt và đám mọt sách trong câu lạc bộ kịch.

Khi cậu đi ngang qua lũ học sinh giỏi, một giọng nói gọi cậu từ bên cạnh phát ra, "Alfred, cậu có sẵn lòng giúp tớ bằng cách tham gia một nghiên cứu tâm lý học không? Chỉ mất vài phút thôi."

Alfred dừng lại và quay sang liếc nhìn Mei, bạn cùng lớp của mình. "Cũng được. Nhưng mà nó nói về cái gì vậy?"

Cô giải thích: "Tớ đang nghiên cứu tác động của các biện pháp khuyến khích tiền tệ ngắn hạn đối với những thay đổi dài hạn trong các mối quan hệ giữa các cá nhân."

"Ờ." Alfred ngây người nhìn cô. "Khoan đã gì cơ?"

"Điều đó có nghĩa là cậu có thể được trả tiền khi tham gia, tùy thuộc vào câu trả lời của cậu."

"Ờ được rồi." Alfred nhe răng cười. "Đoán là tớ có vài phút."

"Tuyệt vời! Cảm ơn vì đã giúp đỡ nhé." Mei chỉ vào một chiếc bàn trống. Họ ngồi đối diện nhau. Mei mở cuốn sổ tay của mình và rút ra một cây bút trong khi Alfred lấy một ít bánh pizza của cậu. "Vậy thì để bắt đầu, tớ cần cậu xác định một người mà cậu biết rõ và không thích," Mei bắt đầu.

"Pfft. Cái này dễ mà. Arthur Kirkland," Alfred đáp khi tiếp tục nhai.

"Cậu xếp hạng mức độ không thích của mình như thế nào trên thang điểm từ một đến năm, với một là không thích nhẹ và năm là cực kỳ không thích?"

Alfred cắn một miếng pizza nữa. "Chắc chắn là năm rồi."

"Cậu không thích điều gì ở anh ấy?"

"Gần như tất cả mọi thứ."

"Cậu có thể nêu chi tiết hơn được không?" Mei hỏi.

"Ờ thì." Alfred nhai một lúc. "Arthur là một kẻ biết tuốt và anh ta cư xử như ông già đang la mắng bọn trẻ con ra khỏi bãi cỏ của ổng vậy đó."

Mei gật đầu. "Được rồi, cậu đã xác định được đối tượng. Bây giờ, trong phần thứ hai của nghiên cứu, tớ sẽ trả cho cậu một đô la cho mỗi lời khen ngợi mà cậu sẵn sàng dành cho Arthur."

Alfred suýt đánh rơi chiếc bánh pizza của mình vì ngạc nhiên. "Một đô la... cho mỗi lời khen?"

"Ừm-hứm." Mei lại gật đầu.

Alfred nhăn mặt. "Ờm, đổi thành người khác có muộn quá không?"

Cô lắc đầu. "Xin lỗi, điều đó sẽ vi phạm quy trình nghiên cứu."

"Giỡn hả ba." Alfred thở dài.

"Vậy... tớ có nên ghi vào sổ là không có lời khen nào không?" Mei hỏi, cây bút của cô ấy lướt trên một tờ giấy trắng.

Alfred chậm rãi lắc đầu. "Không, tớ nghĩ mình có thể xoay xở được một ít. Chỉ để lấy chút hầu bao thôi mà, cậu biết đó." Cậu cắn một miếng pizza nữa. "Chà, tớ đoán là một câu đơn giản mà ai cũng biết—ngay cả tớ cũng phải thừa nhận rằng Arthur thông minh. Đạt điểm cao và lum la các bài kiểm tra khác nữa."

1. Thông minh, Mei note lại trên trang giấy của mình. "Còn gì nữa không?"

"Ờ thì, thỉnh thoảng khi anh ta lăng mạ tớ, tớ lại phải search google vì ổng có tấn lời chửi rủa mà tớ chả biết."

Mei nhướng mày. "Đó có tính là một lời khen không?"

Alfred nhún vai và tiếp tục nhấm nháp miếng pizza đang ăn dở của mình. "Tớ nghĩ vậy. Sự mỉa mai của ổng thực sự khá buồn cười."

"Tớ sẽ dùng từ 'dí dỏm'," Mei nói khi thêm điều này vào danh sách.

"Và ổng cũng không phải là túyp người hay bỏ cuộc," Alfred nói thêm. "Đặc biệt là khi Arthur đang chống lại thứ mà tớ muốn."

3. Quyết tâm.

"À, và nói về đánh nhau—tớ nghe đồn ổng từng đánh lộn với những kẻ to gấp đôi mình. Nên tớ nghĩ mình không đánh lại anh ta đâu."

4. Đánh nhau giỏi

Alfred nhìn xa xăm. "Hơn nữa, ổng không quan tâm mọi người nghĩ gì về mình."

"Cậu gọi đó là gì?" Mei hỏi, gõ bút lên bàn.

"Tự tin, chắc vậy?" Alfred gợi ý.

5. Tự tin.

"Đó là điều thứ năm rồi," Mei nói thêm. "Còn gì nữa không?"

Alfred do dự một giây. "Ờ ừm, lũ con gái bảo ổng có cái giọng khá dễ thương, tớ đoán vậy."

6. Giọng dễ thương.

"À mà anh ta chơi ghi-ta cũng rất giỏi nữa."

7. Chơi nhạc cũ giỏi

"Hát cũng hay," Alfred nói thêm, gần như đang tự nói với chính mình.

8. Hát hay

"Còn gì nữa không?" Mei hỏi khi cô liếc nhìn lên từ danh sách.

"Ừm, anh ta..." Alfred hơi đỏ mặt và rồi nhanh chóng lắc đầu khi ăn hết lớp vỏ bánh pizza. "Không, đó là tất cả những gì tớ có rồi. Cậu nên biết là mình phải trả tiền cho tớ đấy."

"Chà, tổng cộng là tám điều. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhé!" Mei đếm ra tám đô la và đưa cho Alfred, cậu nhanh chóng gấp chúng lại, đút vào túi và cùng những người bạn lập dị của mình ngồi vào bàn ăn ngoài trời của họ.

"Cái đó là cái gì vậy?" Eduard hỏi.

"Không có gì đâu. Chỉ là một thí nghiệm tâm lý thôi," Alfred trả lời khi cắn miếng bánh pizza xúc xích. "Vậy... đánh được Elden Ring chưa?" cậu hỏi và cả bàn vui vẻ dành 20 phút còn lại của giờ nghỉ trưa để thảo luận sôi nổi về các trò chơi điện tử mới nhất.

Cách xa đám đông trong giờ ăn trưa, Arthur ngồi đọc Kiêu hãnh và định kiến trên băng ghế gần khu vườn thảo mộc của trường. Anh ngước lên khỏi cuốn sách của mình khi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

"Arthur, anh có thể giúp em tham gia vào một nghiên cứu tâm lý học được không?" Mei lịch sự hỏi. "Sẽ chỉ mất vài phút thôi."

Arthur đặt ngón tay lên trang giấy để giữ vị trí của mình. "Đây là cho dự án cuối cùng của em cho lớp Tâm lý nâng cao à?" anh hỏi. "Hình như là em không được phép sử dụng những người tham gia ngẫu nhiên thì phải?"

"Đối với phần đầu tiên thì đúng, nhưng những người tham gia phần thứ hai thay đổi dựa trên những gì các đối tượng đã nói trước đó vì em đang nghiên cứu về các mối quan hệ giữa các cá nhân."

"Cụ thể là về cái gì?" Arthur nghi ngờ hỏi.

Mei giải thích: "Tác động của các biện pháp tiền tệ ngắn hạn đối với những thay đổi dài hạn trong mối quan hệ giữa các cá nhân."

Arthur nhướng mày. "Vậy... có cần tài chính để tham gia không?"

"Tùy thuộc vào câu trả lời của anh thì đúng, chúng ta cần."

"Được rồi, anh nghĩ là mình có vài phút rảnh rỗi." Arthur trượt bookmark của mình giữa các trang sách và nhẹ nhàng đặt cuốn sách lên băng ghế bên cạnh.

"Cảm ơn anh nhiều nha!" Mei đến ngồi cùng anh trên băng ghế và lấy sổ ghi chép và bút của cô ra. "Xin lỗi nếu những câu hỏi này hơi ngớ ngẩn, nhưng em cần làm theo kịch bản khảo sát. Anh có biết Alfred Jones không?" cô hỏi.

"Biết." Athur thở dài. "Quả thật không may."

"Anh không thích cậu ấy hả?"

"Ghét rất nhiều là đằng khác."

"Anh xếp hạng mức độ không thích của mình như thế nào trên thang điểm từ một đến năm, với một là không thích nhẹ và năm là cực kỳ không thích?" Mei hỏi.

"Số năm. Rõ ràng rồi còn gì."

"Anh không thích điều gì ở Alfred?"

Arthur nhướng cặp lông mày của mình. "Anh tưởng em nói nghiên cứu này sẽ chỉ mất vài phút?"

"Một hai câu cũng được."

"Thường thì anh sẽ không xúc phạm một học sinh khác trên sân trường vào giữa ngày học, nhưng, vì đây là vì khoa học... Alfred là một thằng dở hơi phiền phức, đầu óc thì hạn hẹp, cậu ta chẳng có một suy nghĩ logic nào trong cái đầu chứa toàn nước đó."

"Được rồi." Mei gật đầu. "Bây giờ, trong phần thứ hai của nghiên cứu, em sẽ trả cho anh một đô la cho mỗi lời khen mà anh sẵn sàng nói về Alfred."

Arthur khịt mũi. "Em nói đúng. Đây là một cuộc khảo sát ngắn. Và anh phải chúc mừng em về thiết kế nghiên cứu của mình - đó là một cách thông minh để đưa ra khả năng có động cơ tài chính mà không thực sự phải trả tiền."

"Ờm, anh không tính khen cậu ấy à?"

"Chính xác. Anh không thể nghĩ ra một điều tốt đẹp nào để nói về Alfred."

"Thú vị thật." Mei liếc nhìn xuống ghi chú của mình. "Liệu sự sẵn sàng khen ngợi của anh có thay đổi không nếu em nói với anh rằng Alfred kiếm được tám đô la từ những lời khen về anh?"

Arthur giật mình lùi lại. "Tám lời khen? Về anh?"

"Đúng rồi."

"Em có chắc không?Hay cậu ta đang đề cập đến một gã Arthur ất ơ nào đó chứ?" anh ép.

"Đúng mà, tin em đi."

"Hừm." Arthur cau mày. "Ai mà biết được cậu ta có thể bị mua chuộc dễ dàng như vậy? Tuy nhiên... anh nghĩ là không khó để nghĩ ra một vài điều tốt đẹp để nói," anh miễn cưỡng thừa nhận. Arthur nghiêng người sang một bên và cố đọc những ghi chú trong cuốn sổ của Mei. Cô chặn tầm nhìn của anh và lật đến một trang trống.

"Vậy... anh có khen hay không?"

"Từ từ nào, cho anh thời gian." Arthur gõ ngón tay lên băng ghế. "Ừm, cậu ta rất mạnh mẽ. Nói về thể chất. Ý anh là, một chiếc ô tô bị chết máy trong bãi đậu xe của sinh viên và thằng nhóc đó đã tự mình di chuyển nó. Ấn tượng thật sự."

1. Mạnh mẽ, Mei ghi vào sổ tay. "Còn gì nữa không?" cô hỏi.

"Ờ thì... cậu ta giỏi công nghệ. Ngay cả khi việc chế nhạo chiếc điện thoại nắp gập tội nghiệp của anh là điều hoàn toàn không cần thiết."

2. Giỏi công nghệ.

"Để xem..." Arthur vuốt cằm. "Có lần anh thấy Alfred trèo cây cứu một con mèo. Cuối cùng, nó cào vào người thằng nhóc và tự chạy xuống cây, nhưng anh cho rằng chính ý nghĩ của cậu ta mới là thứ quan trọng."

"Anh gọi đó là gì?" Mei hỏi.

"Lòng tốt, anh cho là thế."

3. Tử tế.

"Thằnh nhóc luôn rất vui vẻ," Arthur buồn bã nói. "Mặc dù thế giới này vừa ngu ngốc vừa dơ bẩn."

4. Vui vẻ.

"Và cậu ta chấp nhận những lời lăng mạ đó nhẹ nhàng lắm. Như nước đổ đầu vịt vậy." Arthur nhìn Mei vật lộn để nghĩ ra một đoạn mô tả ngắn. "Dễ tính," anh gợi ý, điều này đã được thêm vào danh sách.

"Năm rồi," Mei nói. "Còn gì nữa không?"

"Cậu ta có thể khá quyến rũ khi Alfred thật sự muốn thứ gì đó."

6. Quyến rũ

"Và," Arthur hơi đỏ mặt, "đám con gái nói rằng cậu ta rất hấp dẫn."

7. Hấp dẫn.

"Còn lời khen nào nữa không?" Mei thúc giục sau một lúc im lặng.

"Ờ thì. Chỉ cần thêm hai cái nữa thôi." Arthur nhíu mày suy nghĩ. "Alfred chơi với những kẻ lập dị, mọt sách và những người đam mê âm nhạc và dường như cậu ta không quan tâm đến sự nổi tiếng hay danh tiếng bị bôi nhọ trong trường ."

"Anh gọi đó là sự tự tin?" Mei gợi ý với một nụ cười ranh mãnh.

"Phải rồi," Arthur đồng ý. Anh cau mày. "Có gì mà buồn cười vậy?"

Mei lắc đầu và mỉm cười với chính mình khi thêm "Tự tin" vào danh sách được đánh số. "Không có gì đâu. Chà đến tận điều thứ tám rồi, trừ khi anh có thêm thứ gì khác?"

"Anh nghĩ thằng nhóc luôn muốn làm điều đúng đắn, ngay cả khi cậu ta không chắc điều đúng đắn là gì," Arthur nhẹ nhàng nói. "Là dũng cảm, anh đoán thế."

9. Dũng cảm.

Tiếng chuông báo giờ ăn trưa cuối cùng vang lên và Arthur đứng bật dậy. "Chín là đủ để đánh bại cậu ta rồi, anh nghĩ nhiêu đó đủ rồi."

Mei đếm chín tờ đô la và đưa cho anh. "Cảm ơn anh nha Arthur!"

"Không có gì." Arthur nhét đô la vào túi. Anh quay người và vội vã đi. Trong lúc vội vã đến lớp, Arthur đã để quên cuốn sách của mình trên băng ghế.

Sau khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, các hành lang chen chúc với những học sinh hào hứng, háo hức về nhà. Với chiếc ba lô lủng lẳng một bên vai, Alfred dễ dàng len qua đám đông cho đến khi đến tủ đồ của Arthur ở gần lớp hóa. Cậu vỗ vai Arthur và giơ một cuốn sách lên khi Arthur quay người lại đầy ngạc nhiên.

"Em và Mei học toán cùng nhau nên cậu ấy nhờ em đưa cho anh cái này," Alfred giải thích. Cậu ấn cuốn sách vào đôi bàn tay của Arthur.

"À ừ... cảm ơn nhiều," Arthur đáp lại, giọng anh hơi nghèn nghẹn. Anh quay trở lại tủ đựng đồ của mình và nhét cuốn sách vào ba lô.

"Thông thường thì em sẽ không làm thế đâu, nhưng hôm nay anh đã kiếm được cho em một số tiền kha khá, vậy nên em nghĩ ít nhất mình cũng phải làm gì đó cho anh chứ nhỉ." Alfred dựa vào tủ đựng đồ bên cạnh và nhếch mép cười với Arthur. "Em đoán cuốn sách này dở đến mức phải khiến anh vứt xó nó luôn."

"Tôi còn có những thứ khác trong đầu," Arthur lẩm bẩm.

"Giống như việc khen ngợi em về nghiên cứu của Mei?" Alfred hỏi với một nụ cười lớn.

Arthur lầm bầm bất đắc dĩ.

"Chắc hẳn đối với anh thì dễ rồi. Ý em là, con người em có quá nhiều thứ hay ho để nói mà."

"Cái gì, giống như cậu khiêm tốn như thế nào à?" Arthur gầm gừ khi nhét xong sách giáo khoa vào ba lô. Anh nhấc ba lô lên và vung nó lên lưng. Arthur đóng và khóa tủ của mình, rồi quay lại nhìn Alfred. "Mặc dù vậy, cậu nên khiêm tốn hơn một chút, vì tôi đã đánh bại cậu rồi."

"Có thật không?" Alfred hành động ngạc nhiên. "Anh nói gì về em rồi?"

"Ồ không, tôi không tặng miễn phí những thứ này đâu. Cậu sẽ cần phải trả tiền cho tôi nếu cậu muốn nghe chúng. Một đô la cho mỗi lời khen." Arthur không đợi câu trả lời khi anh thản nhiên đi về phía lối ra gần nhất. Anh cười khúc khích với chính mình khi nghe thấy tiếng bước chân của Alfred đang vội vã đuổi theo anh.

"Có thể là một giao dịch?" Alfred đề nghị khi bắt kịp Arthur. Mỗi người đều mở cánh cửa đôi của riêng mình khi rời khỏi trường. Arthur hít thở không khí trong lành của mùa xuân.

"Sẽ không phải là một giao dịch công bằng," Arthur lưu ý. "Vì của tôi cao hơn cậu một đô la. Bên cạnh đó, tại sao nó lại quan trọng với cậu tới vậy?"

Alfred đi chậm lại và cười lo lắng. "Anh nói đúng. Chỉ là tò mò thôi. Nó không thành vấn đề đâu. Aish, anh đã có lại cuốn sách của mình rồi, vậy là nhiệm vụ đã hoàn thành." Alfred làm tay thành cử chỉ khẩu súng rồi bắn vào không trung, rồi quay người và bắt đầu bước đi.

Arthur nhăn nhó và tự đá vào chân mình. "Cậu rất khỏe!" anh nói to, trước khi Alfred đi được vài bước. "Ý tôi là, cái đó thì hiển nhiên rồi."

"Và?" Alfred từ từ quay lại. Cậu giơ cánh tay phải lên và tạo dáng với bắp tay cuộn tròn đầy tự hào. "Đó là lý do tại sao em luôn nói phi hành gia yêu thích của em là Neil Arm...strong*."

(Chơi chữ á mọi người, Neil Armstrong vừa là phi hành gia, vừa có nghĩa là "Am Strong")

"Chúa tôi." Arthur rên rỉ. "Đây là lý do tại sao tôi không bao giờ khen khiếu hài hước của cậu," anh lẩm bẩm. Alfred cười và họ tiếp tục đi bộ về phía nhà của Arthur.

"Em khen anh hài hước đó," Alfred thừa nhận khi họ rẽ trái vào một con phố dân cư rợp bóng cây. "Đôi khi em thích sự hài hước khô khan đó."

"Ừ, bởi vì nó thật sự buồn cười, ai như của cậu."

"Và em cũng chưa từng gặp ai biết nhiều từ chửi thề hơn anh."

Arthur nhướng mày. "Mei thực sự chấp nhận đó như một lời khen à?"

"Đó là một phần của sự hài hước."

"Tôi thấy rồi." Arthur cười khan. "Con bé khá linh hoạt trong các định nghĩa về từ ngữ phải không? Tôi đã nói rằng cậu rất tử tế vì đã cứu con mèo đó, ngay cả khi tôi vẫn nghĩ rằng điều đó hơi ngu ngốc."

"Này, anh không thể tranh luận với thành công!" Alfred nhấn mạnh. Cả hai đều dừng lại và kiểm tra xe ô tô trước khi băng qua đường.

Arthur đảo mắt. "Cánh tay trầy xước khó được coi là thành công."

"Á à, em không biết là anh quan tâm đấy," Alfred trêu chọc khi huých cùi chỏ vào bên cạnh Arthur.

"Dĩ nhiên là không rồi! Tôi chỉ ghét phải nghĩ đến trách nhiệm pháp lý đối với học trưởng nếu cậu rơi từ trên cây xuống và làm vỡ hộp sọ nhỏ trống rỗng của cậu. Người Mỹ các người thích kiện cáo lắm."

"Nhưng mà ít nhất thì chúng ta cùng chung một tuyến đường rồi còn gì."*

(Thông thường thì người Anh sẽ lái xe ở phía bên trái, còn người Mỹ thì lái bên phải á. Ý của Alfred ở đây là cả hai có cùng quan điểm ý)

Arthur khoanh tay, lườm cậu.

Alfred chỉ cười đáp lại. "Anh ghét việc em nói đúng về anh chứ gì?"

"Ừ, thì, cậu đã hứa với tôi là sẽ khen tôi và rốt cuộc thì đây vẫn chỉ là một loạt những lời lăng mạ."

"Có mà." Alfred giơ tay xoa dịu. "Em có nói rằng anh chơi guitar giỏi và anh hát hay."

Arthur giật mình dừng lại và há hốc miệng. "Làm thế nào mà cậu... Cậu đã bao giờ nghe tôi chơi nhạc đâu?" anh hỏi.

"Anh đã đưa một số đoạn mp3 cho Kiku để chỉnh sửa âm thanh, nhớ không? Và cậu ấy muốn một chút trợ giúp với công đoạn chỉnh sửa âm thanh," Alfred giải thích.

"Cậu ta không được phép chia sẻ những thứ đó," Arthur lẩm bẩm khi tiếp tục bước đi.

"Em chưa bao giờ nghe Greensleeves trước đây. Thực sự rất hay mà."

"Bài đó hay thật," Arthur đồng ý. "Và... cậu đã giúp Kiku rất tốt. Nghe có vẻ tốt hơn nhiều khi cậu ấy gửi lại tập tin."

Alfred cười rạng rỡ với niềm tự hào. "Nó vốn nghe hay rồi. Chỉ cần loại bỏ một số tiếng ồn và cân bằng âm thanh một chút giữa giọng nói của anh và cây đàn guitar thôi."

"Ờ thì, tôi đã nói là cậu giỏi công nghệ," Arthur thừa nhận với một nụ cười nhẹ.

"Điều đó thậm chí có được tính là một lời khen đến từ anh không?" Alfred tự hỏi. "Giống như, anh lạc hậu tới mức anh dễ bị ấn tượng khi em vặn nút lò vi sóng vậy." Cậu cười khi Arthur nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu. "Thôi mà trời ạ. Khen em đàng hoàng xem nào. Chứ không phải mấy câu khùng điên anh hay nói đâu."

"Được rồi!" Arthur vung tay lên. "Tôi đã nói rằng cậu rất vui vẻ, dễ gần và cực kỳ tự tin."

Alfred ưỡn ngực tự hào và nụ cười của cậu nở rộng hơn. "Chính nó đó."

"Đúng là vô phương cứu chữa," Arthur lầm bầm khi tăng tốc độ. Họ đã đến cuối phố. Arthur định băng qua, nhưng Alfred với tay ra và nắm lấy vai anh.

"À mà Arthur?" cậu hỏi, bối rối liếc nhìn Arthur. "Không phải nhà anh ở phía sau đó sao?" Alfred chỉ vào một ngôi nhà có cổng mà họ đã đi qua bốn ngôi nhà trước.

Arthur đỏ mặt xấu hổ. "Phải rồi nhỉ," anh nói khi quay người lại. Họ quay trở lại nhà Arthur khi anh vẫn đang dán mắt vào vỉa hè.

Khi họ đến cổng khóa, Alfred bước tới trước mặt Arthur và chặn đường anh trên vỉa hè. "Giữ lấy. Anh vẫn còn nợ em vài lời khen đó."

"Chúng không còn quan trọng nữa," Arthur nhấn mạnh. Anh bắt đầu di chuyển vòng qua Alfred, nhưng Alfred đã đưa tay ra và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Arthur.

"Có thật không?" Alfred mỉm cười như thể mình biết hết chuyện rồi. Cậu nhìn Arthur và cười dịu lại. "Em đã nói là anh cũng rất tự tin. Có quyết tâm và đánh nhau cũng rất giỏi nữa." Cậu hít một hơi thật sâu. "Và... anh thông minh và có giọng nói cũng rất dễ thương."

Arthur đứng chết trân vì ngạc nhiên. Hơi thở của anh nghẹn lại trong cổ họng khi anh nhìn chằm chằm vào Alfred. Từ cách Alfred nhìn anh... đột nhiên, Arthur không gặp khó khăn gì khi nghĩ ra những lời khen mới. Sẽ dễ dàng cho anh để có một đô la từ việc ca ngợi đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó và một đô la khác để ca ngợi nụ cười tuyệt đẹp kia. Đôi mắt của Alfred mỗi lúc một gần hơn cho đến khi Arthur cảm thấy mình chìm vào trong chúng. Ngoại trừ việc thay vì chìm xuống, anh đang ngửa đầu lên và cảm thấy lâng lâng. Đôi mắt của Arthur khẽ nhắm lại khi đôi môi của họ nhẹ nhàng áp vào nhau. Arthur để sự dịu dàng mềm mại kéo dài trong vài giây trước khi anh nghiêng đầu sang một bên và khao khát đòi hỏi nhiều hơn nữa.

Khi Arthur kết thúc nụ hôn vô tri của mình, má của Alfred đỏ bừng và cặp kính của cậu hiện đầy những vết ố. "A." Alfred cười toe toét khi lấy lại hơi và buông vai Arthur ra. "Và em đã lo lắng rằng anh có thể đấm em đó!"

Arthur nhếch môi lên thích thú. "Cái này thì còn tùy thuộc vào hành động của cậu," anh nói, lấy lại chút tự tin.

"Anh biết đấy, điều này thật tệ." Alfred bĩu môi.

Dạ dày của Arthur chùng xuống. "Tệ gì cơ?" anh hỏi.

"Nếu em biết anh hôn giỏi như thế nào, có thể em sẽ kiếm thêm một đô la nữa!"

"Ồ." Arthur thở phào nhẹ nhõm và lắc đầu. "Tém tém lại đi. Nếu cậu nói vậy, tôi nghĩ Mei sẽ sớm nhận ra dữ liệu trong báo cáo của con bé đáng nghi như thế nào."

"Em cũng vậy." Nụ cười toe toét của Alfred nở rộng hơn khi cậu dựa vào hàng rào. "Anh biết đó, em vẫn còn đang đợi những lời khen còn lại của anh."

"Vậy sao?" Arthur bước vòng qua Alfred và nhấn mã kỹ thuật số để mở cổng. Anh bước qua và mỉm cười tinh quái khi đóng cánh cổng lại sau lưng - để lại Alfred ở phía bên kia. "Chà, tôi e rằng cậu sẽ phải đợi cho đến khi chúng ta có một buổi hẹn hò thực sự."

"Này!" Alfred phản đối. "Chơi kỳ quá."

"Công bằng cả thôi," Arthur nhắc cậu. Anh quay người và đi vào nhà, để lại Alfred suy nghĩ về những lời vừa nãy của mình.

Alfred đợi cho đến khi Arthur bước vào trong. Sau một vài khoảnh khắc đăm chiêu, cậu quay lại và đi về nhà. Khi cậu thong thả buông mình, Alfred rút điện thoại ra và nhìn chằm chằm vào bức ảnh gần đây nhất một lần nữa. Lẽ ra Alfred phải cảm thấy tồi tệ vì đã lén nhìn vào cuốn sổ của Mei và chụp hết những gì cậu thấy trên đó khi Mei vào nhà vệ sinh, nhưng thật khó để cảm thấy tội lỗi với hương vị ngọt ngào của Arthur vẫn còn vương trên môi và quãng thời gian cậu khiến Arthur nói to ra những lời khen ấy, nhưng hiện tại, chỉ cần biết rằng Arthur nghĩ cậu quyến rũ, hấp dẫn và dũng cảm là đủ. Và, sự thật mà nói thì, Alfred thông minh hơn những gì mà Arthur nghĩ về cậu nhiều.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro