24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác thuận lợi chuyển vào ở trong căn hộ nhỏ của Tiêu Chiến tại Bắc Kinh, bọn họ cũng tính là bắt đầu chính thức sống chung.

Chuyện này không thể giấu với trợ lý cá nhân, vậy thì càng không thể giấu với người đại diện của hai bên, người đại diện của Tiêu Chiến sau khi biết chuyện, hiếm khi bế tắc, thở dài nửa chừng, lại run rẩy mà ngừng lại, chỉ dặn dò: "Cẩn thận chút."

Người đại diện của Vương Nhất Bác rõ ràng lo lắng hơn, suy cho cùng hai bên cũng tính là hiểu rõ nhau, cô ở trong điện thoại hỏi Vương Nhất Bác: "Vậy phía ba mẹ em nói sao?"

"Em còn chưa nói gì."

"......Thiếu gia, ngươi quả thật là công tử thế gia."

Người đại diện hai bên đều kêu khổ thấu trời, đương sự thế mà không có ý kiến gì, Tiêu Chiến dù sao cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, Vương Nhất Bác thì khỏi phải nói, chuyện trong nhà đều chưa sắp xếp rõ ràng, thấy kỳ hạn kéo dài việc về nhà sắp đến, cậu không cách nào thối lui thêm nữa, đành phải chọn một ngày cuối tuần trời nắng ấm để quay về.

Trong nhà vẫn như trước, rộng rãi đẹp đẽ, nhưng lạnh ngắt, không có hơi người, còn không bằng gian phòng nhỏ kia của Tiêu Chiến với chiếc giường đôi hai người đàn ông trưởng thành phải chen chúc nhưng thật thơm tho và mềm mại, ba mẹ Vương đang ngồi trên sofa phòng khách uống trà đợi cậu, phong thái thong dong, trông thấy đứa con trai đã mấy năm không gặp cũng chẳng có vẻ gì xúc động, chỉ nhàn nhạt nói: "Vẫn còn biết quay về à."

"Cũng không định về."

Câu nói này lập tức khiến cặp vợ chồng trung niên có sự nghiệp thành đạt trở nên khó xử, ba Vương đặt cốc lên bàn trà một cách nặng nề, hướng Vương Nhất Bác nhìn đánh giá từ trên xuống dưới, bất đắc dĩ coi như là hài lòng, nhưng vẫn phải thuyết giáo: "Ăn mặc giống cái dạng gì, người không ra người quỷ không ra quỷ."

Vương Nhất Bác bật cười, cậu hôm nay về nhà, còn đặc biệt ăn mặc chỉnh tề hơn chút, áo pull trắng phối cùng quần jeans rách, bất kỳ ai trông thấy cũng phải khen một câu dương quang soái khí, làm sao đến phiên cha mẹ mình lại hình dung thành như vậy?

Cậu hoàn toàn không khách khí mà đáp lại một cách ghét bỏ: "Cũng không phải mặc cho ba mẹ xem."

Mẹ Vương nãy giờ không nói gì cuối cùng cũng mở miệng, vừa lên tiếng đã đánh một đòn nặng nề: "Nói chính sự, Vương Nhất Bác, chuyện của con với cậu trai kia, chúng ta không đồng ý."

Đến cùng vẫn là mẹ, so với ba thì thân thiết hơn một chút, Vương Nhất Bác không muốn nói lại, rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng: "Không quan trọng, dù sao hai vị trưởng lão các người trước giờ chưa từng ủng hộ quyết định nào của con."

"Nhất Bác, ba mẹ là vì muốn tốt cho con, con xem, tuy rằng chúng ta không ủng hộ, nhưng sau này không phải chứng minh rồi sao, không có ba mẹ, con cơ bản không thể tiến xa được, đúng không? Lúc con ở nước ngoài cũng không ——"

Liền biết là, vốn không cần nói thêm gì nữa.

Cuộc nói chuyện chưa kết thúc, ba mẹ Vương tuy nói không đồng ý, nhưng may mắn thay trước mắt vẫn chưa có hành động thực chất nào, ước chừng trước chỉ là cảnh cáo ngoài miệng, Vương Nhất Bác bước ra khỏi cổng biệt thự, liền gọi cho người đại diện, hỏi một cách giận dữ: "Ba mẹ em gần đây không có tìm chị phải không?"

"Tìm chị làm gì?" Người đại diện rối rắm.

"Không có thì được, chuyện em với Tiêu Chiến không biết làm sao bị bọn họ biết rồi," Vương Nhất Bác cũng bực bội, "Họ nếu tìm đến chị, chị liền nói không rõ là được, đừng nói gì về chuyện bọn em sống chung."

"Chị biết nên làm gì rồi."

Vương Nhất Bác giờ mới thả lỏng tâm tình, xem tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, phát hiện Tiêu Chiến vừa gửi tin nhắn cách đây không lâu: "Hết bận chưa a, tối nay muốn ăn gì?"

Đôi mày cau có của cậu từ từ dãn ra, suy nghĩ một hồi gõ tin nhắn trả lời: Muốn ăn sủi cảo.

Tiêu Chiến ước chừng là đang nằm dài trên sofa xem ti vi, trong voice phát đến có chút âm thanh ồn ào, chỉ nghe anh lười biếng vui vẻ tự đắc nói: "Không phải lễ lạc, ăn sủi cảo làm gì?"

"Chỉ là muốn ăn, ăn nhân thịt lợn cần tây."

"Tàn sát lẫn nhau a, Vương heo con."

"Anh mới là heo."

Vương Nhất Bác giờ mới nở nụ cười trọn vẹn, khẩu trang che hết nửa khuôn mặt, cậu ở trong xe trở về, không để ý đến trợ lý cẩu độc thân tràn đầy oán niệm, một đường nói qua nói lại với Tiêu Chiến, về đến nhà, nhìn thấy hai đĩa sủi cảo nóng hầm hập đã đặt trên bàn, như cậu mong muốn, nhân thịt lợn cần tây, Tiêu Chiến thì bấm mở ti vi đang tạm dừng, tiếp tục xem.

Xem cái gì, mà say mê dữ vậy. Vương Nhất Bác lơ đễnh liếc một cái, ánh mắt kinh ngạc, nửa miếng sủi cảo chưa nuốt xuống bị sặc đến trời đất mù mịt, Tiêu Chiến không biết bới ở đâu ra tiết mục lúc cậu ở nước ngoài, lúc đó vẫn còn tóc bạch kim, vẻ ngoài non nớt, chủ yếu là theo trào lưu.

"Anh xem cái này làm gì!"

"Thật dễ thương nha Vương lão sư."

"Không được xem," Vương Nhất Bác bất mãn thô lỗ mà giật lấy điều khiển ti vi, hai người ở trên bàn ăn đánh nhau, Tiêu Chiến mắt cận, lúc này không đeo kính, nhưng kỳ diệu thay phát hiện ra có gì đó không đúng, "Vương Nhất Bác, đầu gối em bị sao vậy?"

"Không cẩn thận đụng phải."

"Người bao lớn rồi vẫn còn ngã trầy da, không sợ để lại sẹo à." Tiêu Chiến cằn nhằn đem băng cá nhân đến, Vương Nhất Bác ở trong hoàn cảnh ấm áp như này đột nhiên cảm thấy cay cay sống mũi, cậu nhịn không được mà nghĩ: Cũng xem như xứng đáng.

Nói vậy, vì sao ba mẹ cậu vĩnh viễn không hiểu được trên đời vốn không cần chứng minh đúng hay sai, con người ta vất vả truy cầu không phải chính ở thời khắc này, có người có thể nhìn ra được vết thương của bạn hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro