32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nghe theo, hôm sau buổi chiều lúc 2 giờ ngồi ở trong gian phòng đã đặt trước, gặp mặt mẹ Vương một lần.

Lần trước hai người gặp nhau là ở bệnh viện tư nhân kia, vội vội vàng vàng, nhưng hai bên nhìn thế nào cũng không thuận mắt, Tiêu Chiến biết đối phương không thích mình, nhưng không liệu tới đối phương đến giả bộ cũng lười, dường như cuộc gặp với anh chỉ là một cuộc đàm phán mang tính nghiêm túc ở nơi công cộng; Tiêu Chiến định làm dịu bầu không khí, mới mở miệng nói: "Bác gái, dì......."

"Cậu định khi nào thì chia tay với Vương Nhất Bác?"

Có cho Tiêu Chiến suy nghĩ 100 lần, anh cũng tuyệt đối không nghĩ đến, bản thân sẽ có một ngày phải đối mặt với loại cốt truyện ân oán hào môn drama đậm chất cẩu huyết lỗi thời như này, nhưng người phụ nữ ở đối diện vẫn đang chờ câu trả lời của anh, vì vậy anh nói một cách thành thực: "Không định."

"......"

Người đối diện cũng không ngờ anh thẳng thắn đến vậy, nhất thời trầm mặc một chút, mới tiếp tục nói: "Hai người nam nhân ở bên nhau không có tương lai, truyền ra ngoài còn làm mất mặt gia đình tôi."

"Dì làm sao biết là không có tương lai, hay là nói... sĩ diện của hai vị trưởng lão các ngươi quan trọng hơn hạnh phúc của con trai?"

Tiêu Chiến bình thường không hay lộ ra mặt hung hăng doạ người, nhưng người ta đã đến dưới nhà ép mình chia tay, anh không thể dung thứ cho thái độ nhún nhường nào nữa, chỉ nghe anh tiếp tục nói: "Cháu vĩnh viễn sẽ không chia tay với Vương Nhất Bác trước."

"Tiêu Chiến, cậu cho rằng mình có bao nhiêu lợi hại?"

Người phụ nữ đẩy điện thoại đến trước mặt anh, đập vào mắt anh đầu tiên chính là đoạn tin tức Vương Nhất Bác nhiều năm trước sao chép vũ đạo, sự việc càng ngày càng hot, giờ đã gần đến mức  khiến người người gào oán; Tiêu Chiến ánh mắt nhìn thẳng, nhíu mày, anh hỏi: "Dì muốn nói gì?"

"Phải, có lẽ cậu với con tôi yêu nhau, sẽ đem đến cho nó hạnh phúc mà chúng tôi chưa từng cho nó, nhưng cậu có thể đảm bảo sẽ trao cho nó hạnh phúc như này cả đời không?...... Theo tôi được biết, hai người mới bên nhau cũng chỉ vài tháng."

"......."

"Có câu nói dùng ở đây có thể không quá thích hợp, nhưng tôi vẫn phải nói: phu thê nghèo hèn trăm sự bi ai. Nếu thật sự có một ngày, Nhất Bác vì sự việc phát sinh ngày hôm nay mà hối hận, nó sẽ oán hận ai? Cậu và tôi đều biết ý nghĩa của vũ đạo đối với Nhất Bác, cũng biết trước đây nó vì chống đối tôi với ba nó, tự mình ở nước ngoài chịu đựng oan ức cũng không thể nói một chữ với chúng tôi, hiện tại sự việc biến thành cái dạng này, cậu lại có thể giúp gì cho nó?"

Những lời này chọc đúng điểm đau của Tiêu Chiến đến triệt để, biểu tình của anh lập tức ảm đạm, mà đối phương thừa thắng xông lên: "Cậu cái gì cũng không làm được, mà tôi thì có thể, tôi có thể dùng tiền bạc tạo ra nhân mạch cho con trai mình, điều kiện trước tiên là, cậu không thể ở bên cạnh nó."

"Đương nhiên, tôi hiểu được tâm tình của cậu, cũng sẽ đền bù cho cậu tương ứng, những ngày sau đều sẽ......"

"Không cần." Tiêu Chiến ngắt lời bà, "Dì sẽ giành lại sự trong sạch cho Vương Nhất Bác phải không?"

"Nhất định."

"Được."

Đây vốn dĩ chính là cuộc đàm phán trù định chắc chắn thất bại, Tiêu Chiến nghĩ vậy.

Ảo tưởng sẽ có lúc phải kết thúc, duyên phận giữa mình và Vương Nhất Bác vốn đã không rõ ràng, nói cho cùng, một chàng trai mới ngoài hai mươi, tổn thương tình cảm so với sự nghiệp thất bại thì chịu đả kích nhỏ hơn nhiều, cậu rồi sẽ gặp được người phù hợp hơn anh, giống như cậu người đó vừa hay ở thời điểm thanh xuân tươi đẹp nhất, không như anh, rung động và duyên phận đều đến quá trễ, Vương Nhất Bác vẫn đang ở điểm khởi đầu của tuổi trẻ, bản thân anh thì sắp phải đi đến điểm cuối.

Không giúp được, vậy không bằng đừng làm liên luỵ.

Nhưng mà...... Nhưng ngày mai anh sẽ 27 tuổi, ở bên đối phương thêm một ngày nữa, cũng không phải là một yêu cầu quá phận đúng không?

Trên đường về anh ngây ngây dại dại, lúc mở cửa nhà nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi trên sofa xem ti vi, trên khoé miệng vẫn còn vết thương, tự mình thu dọn đống đồ lộn xộn, khi nhìn thấy Tiêu Chiến mắt liền sáng lên: "Về rồi à, anh đi đâu vâỵ?"

"Ra ngoài mua chút đồ ăn."

"Đồ ăn đâu?" Vương Nhất Bác nhìn về phía sau anh.

"......Đồ hôm nay không được tươi."

"Ò." Vương Nhất Bác không hề tỏ ra nghi ngờ, hôm nay khó lắm cậu mới có tâm trạng tốt, "Em đặt bánh ga tô rồi, muộn chút nữa sẽ giao tới, tối nay em cũng phải đúng giờ chúc mừng sinh nhật anh."

Cậu đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, "Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi chúng ta làm người yêu, thật mong đợi!"

"......Ừm."

"Bảo bảo," Vương Nhất Bác đột nhiên tiến đến gần nhìn anh một cách tường tận, "Làm sao không vui rồi?"

Bọn họ đã ở bên nhau một thời gian, so với bất cứ ai cũng đều có thể cảm nhận được biến hoá trong cảm xúc của đối phương, bọn họ chính là hoà hợp như vậy, trên giường xuống giường đều là tình nhân hoàn mỹ, bỏ qua giới tính, phù hợp biết bao nhiêu.

Nhưng tại sao yêu cũng phải nói đúng hay sai, tình yêu thật không có lỗi.

Tiêu Chiến vào lúc này, bỗng nhiên muốn làm một người ích kỷ, vứt bỏ hết mọi chuyện ở thực tại, cùng Vương Nhất Bác mãi mãi sống ở vương quốc vui vẻ không có phiền não. Nhưng anh không thể, trong đầu anh thời thời khắc khắc phát đi phát lại hình ảnh cuối cùng của buổi chiều hôm nay: Một người phụ nữ trung niên đã gần 50 tuổi, nét mặt tương thích với Vương Nhất Bác, ở căn phòng không có ai nhìn thấy, hướng Tiêu Chiến cúi đầu một cách trịnh trọng mà tuyệt vọng.

Bà nói: "Cậu nói với nó, nó sẽ càng hận tôi hơn."

Bà còn nói: "Cậu là một đứa trẻ tốt, nếu như không phải con trai tôi, tôi nghĩ mình cũng sẽ chân thành chúc phúc."

Sức mạnh của mối quan hệ huyết thống thần kỳ như vậy đó, dường như chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ trước mặt mình là người đã trao cho Vương Nhất Bác sinh mệnh, dù không ở bên cạnh, cũng đã dốc hết khả năng để cho Vương Nhất Bác một cuộc sống tốt nhất, Tiêu Chiến liền thật sự không có cách nào đối với người phụ nữ này tâm tư oán giận, hồi tưởng ký ức xong xuôi, anh hướng Vương Nhất Bác nhìn vào khuôn mặt gần kề trong gang tấc của cậu, nhẹ nhàng nói: "Anh xin lỗi, Nhất Bác."

Xin lỗi cái gì?

Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên sợ hãi, dường như ý thức được điều gì, cậu định kéo lấy cổ tay Tiêu Chiến, nhưng lần đầu tiên bị đối phương giãy ra, chuông cửa bỗng vang lên một tiếng, là nhân viên giao hàng đặt bánh ga tô ngoài cửa, cậu luống cuống mà sững sờ một lúc, dường như che giấu điều gì mà nói: "Em đi lấy bánh."

Tiêu Chiến hoàn toàn không trả lời.

Bánh ga tô rất đẹp, phủ một lớp kem bơ màu xanh nhạt, chính giữa là búp bê nhỏ được làm từ bột fondant tạo hình, là hoa hồng và hoàng tử bé mà Tiêu Chiến thích, Vương Nhất Bác ánh mắt mong chờ mà đẩy bánh đến trước mặt Tiêu Chiến, "Ca, có thích không?"

"Thích, cảm ơn em nha, Nhất Bác." Tiêu Chiến nhìn cậu mỉm cười, nụ cười ôn nhu như lần đầu bọn họ gặp nhau, Vương Nhất Bác phút chốc ngớ người, cũng chậm rãi nở nụ cười, cười rồi lại cười, cậu nhìn thấy một giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống từ khoé mắt Tiêu Chiến.

Dường như chỉ có một giọt, chớp mắt liền bốc hơi đến không còn dấu vết.

Bọn họ ăn ý biết bao, ở vào thời khắc chia ly như thế này, vẫn ngầm hiểu những điều không cần nói ra, thậm chí Tiêu Chiến vẫn bộ dạng như lúc yêu đương, giúp cậu vuốt lại mái tóc loạn thất bát tao, lại chỉnh sửa góc quần áo cho cậu, bình thường như bàn về chuyện hôm nay ăn gì mà nói: "Nhất Bác, em nên quay về rồi."

Vương Nhất Bác thật sự muốn hỏi, muốn hỏi anh rằng quay về đâu a, đây không phải là nhà của bọn họ sao?

Nhưng cậu chợt nhớ ra, Tiêu Chiến là thọ tinh, vì vậy cậu càng gắng sức cười, nhẹ nhàng đáp lại: "Được."

"Đừng lúc nào cũng mặc quần rách, lúc nhảy đầu gối sẽ bị đau à; anh đã mua rất nhiều thuốc xịt, tự mình dùng cũng không hết, em nhớ cầm theo; về nhà rồi cũng đừng cáu kỉnh với ba mẹ, à, anh còn gói một ít há cảo, không phải em thích ăn hay sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Chắc sẽ không ăn nữa rồi."

Cậu nghĩ rồi nghĩ, lại nói: "Em giấu quà sinh nhật ở ngăn thứ hai trên tủ đầu giường, em đi rồi anh cũng không được mở quà trước, có được không?"

"Được."

"Tiêu Chiến, chúng ta kết thúc rồi, có phải không?"

"Phải."

"Vậy, vậy thì ——" Ngữ điệu của Vương Nhất Bác đã có chút run rẩy, "Không có cách nào đúng giờ rồi, chúc anh sinh nhật vui vẻ trước."

Vương Nhất Bác cuối cùng đã rời đi, mọi thứ trở lại giống như lúc Tiêu Chiến sống một mình, nhưng lần này cậu sẽ không quay về nữa, Tiêu Chiến chầm chậm nằm xuống bàn ăn, nhìn thấy chiếc bánh còn có ánh xanh óng ánh, khóc lóc thảm thiết.

Còn nửa tiếng nữa là đến 12 giờ, anh thất thần mà ngã xuống giường, không ăn một miếng bánh hay hạt cơm nào, trong đầu tua lại chớp nhoáng những phân đoạn anh cùng với Vương Nhất Bác, lãng mạn, tức giận, ngọt ngào, hoá ra đến cuối đều trở thành hư ảnh, nhưng thế này cũng may, bọn họ dừng lại ở thời điểm vui vẻ nhất, cũng rất tốt.

Anh dùng ngón tay ngăn lại giọt nước mắt chảy qua khe hở, đành phải qua quýt mà lau đi mấy lần, đồng hồ điểm 12 giờ, anh mở ngăn kéo, nhìn thấy một chiếc hộp.

Là hộp trang sức thường thấy, nhưng bên trong lại có công sức chạy đi chạy lại nhiều lần của Vương Nhất Bác, một trái tim vụng về nhưng chân thành.

Đó là một mặt dây chuyền trong suốt như giọt lệ, bên trong chứa một mảnh bông tuyết, được xâu qua sợi dây bạc mảnh, liền trở thành một sợi dây chuyền độc đáo mỹ lệ.

Dưới sợi dây chuyền còn có một mảnh giấy, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn một cái liền biết là ai viết:

[Chiến ca 27 tuổi rồi, nhưng một chút cũng không hề già đi, ở trong trái tim em anh mãi mãi tuổi 20!

Chúng ta quen biết nhau giữa mùa hạ, trải qua những ngày tháng mùa thu, nên em tặng anh một mảnh bông tuyết đại diện cho mùa đông;

mỗi một bông tuyết đều là độc nhất vô nhị, đại biểu anh cũng là duy nhất trong trái tim em;

bảo bảo, em tặng anh vào giữa ngày đông, nhưng anh là tất cả ngày xuân của em.]

Anh nắm chặt mảnh giấy, chưa kịp bật khóc, hướng lên trời cao thành kính mà cầu nguyện: Thượng đế, nếu yêu một người là sai trái, vậy thì toàn bộ hãy tính hết lên người con. Hi vọng Vương Nhất Bác ngày ngày bình an, vạn sự như ý.

Vương Nhất Bác, anh 27 tuổi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro