Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Làm sao vậy?"

Thanh âm Tiêu Chiến rất khẽ, cảm nhận được vòng tay đang siết chặt lấy mình, anh đưa tay lên vỗ về lưng Vương Nhất Bác an ủi.

"Nhớ anh, muốn về nhà." Một giọng nói trầm buồn vang lên bên tai, Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười. Anh nhẹ nhàng đẩy Vương Nhất Bác ra.

"Có phải tối qua ngủ không ngon không?"

Vương Nhất Bác tủi thân gật đầu: "Cả đêm mất ngủ."

Bật đèn bên trong màn giường cũng vô ích.

Tiêu Chiến đau lòng: "Bạn cùng phòng thế nào, có hòa thuận không?"

"Tạm ổn."

"Vậy thì tốt, giao lưu với cậu ấy nhiều một chút, sau khi lên đại học sẽ có nhiều bạn cùng phòng hơn nữa."

Vương Nhất Bác nghe hiểu ý anh, lần này chỉ là khởi đầu, phải tập quen với cuộc sống tập thể.

Cậu ôm chặt những thứ Tiêu Chiến mang đến, khẽ gật đầu, không muốn khiến anh lo lắng.


====

Đưa Tiêu Chiến đi quanh trường một lúc rồi dẫn người về kí túc xá. Lý Lộc Nhiên đang giặt quần áo, cửa vừa mở ra, hắn lập tức bước khỏi phòng tắm chào hỏi.

"Nhất Bác! Cậu đã về rồi!"

Giọng nói trong trẻo lộ ra tia vui mừng, Tiêu Chiến thầm nghĩ bạn cùng phòng của cậu cũng khá nhiệt tình.

Khuôn mặt nam sinh tràn đầy niềm vui, Vương Nhất Bác gật đầu đáp lại, Tiêu Chiến lập tức giới thiệu bản thân: "Tôi tên Tiêu Chiến, là anh trai của Vương Nhất Bác, đến đây để đưa một số vật dụng cho em ấy."

Lý Lộc Nhiên vội vàng lau sạch tay: "Xin chào, Tiêu ca ca, em tên Lý Lộc Nhiên, đến từ trường trung học trực thuộc đại học B."

"Xin chào, xin chào, tôi đi ngay đây, không làm chậm trễ việc học tập của mấy đứa."

Sau khi Vương Nhất Bác nghe thấy xưng hô của Lý Lộc Nhiên, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngẩng đầu liếc nhìn, lúc này mới xem như thấy rõ dáng vẻ của người kia.

Trông giống như học sinh cấp hai vậy.

Cậu đứng giữa hai người: "Anh ơi, em tiễn anh."

Tiêu Chiến gật đầu, lúc ra cửa xoay người lại chào Lý Lộc Nhiên: "Tôi đi nhé, tạm biệt."

Lý Lộc Nhiên vội ngẩng mặt lên mỉm cười. "Vâng! Tiêu ca ca, tạm biệt!"



Vương Nhất Bác nhỏ giọng hừ lạnh, cậu đóng cửa lại, nắm tay Tiêu Chiến kéo anh đến bên cạnh mình.

"Anh, anh phải đi rồi sao?"

"Ừ, em mau về nghỉ ngơi đi, cả đêm không ngủ rồi."

"Không có anh, em không ngủ được."

Tiêu Chiến thở dài: "Nhất Bác, em quên vừa rồi chúng ta đã nói gì sao?"

Sự khó chịu trong lòng Vương Nhất Bác không có thể đè nén, tại sao muốn ngủ một giấc với Tiêu Chiến lại khó khăn như vậy, thái dương chợt đau nhói, cậu nghe thấy giọng nói ngoan ngoãn của mình.

"Được, em nghe lời anh."


====

Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác quay lại kí túc xá, Lý Lộc Nhiên đang phơi quần áo trên ban công. Hắn quay sang nhìn Vương Nhất Bác, đang định lên tiếng thì bị cậu cắt ngang.

"Lần sau gặp anh trai tôi, không được phép gọi anh ấy là anh."

Sắc mặt nam sinh lạnh lùng, sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng lộ ra khí thế không thể khinh thường. Lý Lộc Nhiên cảm nhận được sự thù địch của cậu, lòng đầy khó hiểu. Hắn rất muốn hỏi tại sao, nhưng lại sợ chọc giận người này.

Vương Nhất Bác có vẻ hơi khác so với lời đồn.

"Tôi...xin lỗi." Hắn cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi, mặc dù không biết mình sai ở điểm nào.

"Ngày mai tôi sẽ nói với giáo viên do vấn đề của bản thân nên muốn xin chuyển kí túc xá."

Vương Nhất Bác nói xong liền cầm sách đi thư viện.

Trên mặt Lý Lộc Nhiên lộ ra vẻ khó tin, người này quá khó sống chung, chỉ vì cách xưng hô của mình với anh trai cậu ta mà đối phương giống như một túi thuốc nổ bị châm ngòi. Như ngộ ra điều gì, hắn khẽ nhíu mày.



Mãi đến khi kí túc xá sắp đóng cửa, Vương Nhất Bác mới trở về. Lý Lộc Nhiên vẫn đang ngồi trước bàn ôn tập, lắng nghe động tĩnh phía sau, đang suy nghĩ xem có nên xin lỗi lần nữa hay không. Nếu như chuyện thật sự như hắn nghĩ, vậy thì khá thú vị.

Vương Nhất Bác từ phòng tắm đi ra, hắn cầm một bộ văn phòng phẩm mới tinh đi tới trước mặt cậu.

"Thực xin lỗi, là tôi quá lỗ mãng. Đây là chút bồi thường nho nhỏ, hi vọng cậu ngày mai đừng đổi kí túc xá có được không?"

Đồ mang theo có hạn, chỉ còn một bộ văn phòng phẩm chưa sử dụng. Hắn cố ý tắt hết đèn, chỉ để lại đèn bàn. Ánh sáng xuyên qua sau lưng, những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều mờ ảo.

Vương Nhất Bác lau tóc, giọng điệu bình thản: "Tôi không thích ở chung phòng với người khác."

Lý Lộc Nhiên mím chặt môi dưới, muốn nói thêm gì đó, nhưng Vương Nhất Bác đi lướt qua bên cạnh.

Hắn đi theo, đợi đến khi Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế mới nói: "Tôi đã nghe nói về cậu từ lâu rồi, bọn họ đều nói cậu rất ưu tú, cho nên tôi nghĩ nhất định chỉ là bịa đặt, làm sao có người hoàn hảo đến vậy, cho đến hôm qua nhìn thấy cậu, tôi mới biết, hóa ra thật sự có người......"

Giọng hắn càng lúc càng trầm, Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn hắn: "Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?"

Trong mắt Lý Lộc Nhiên dường như ngấn nước, hai nút áo phía trước của bộ đồ ngủ không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, để lộ một mảng lớn da thịt trắng nõn trên ngực.

"Tôi...thích cậu. Cậu nghe không hiểu sao?"

Hắn ngại ngùng liếc nhìn Vương Nhất Bác, đứng dậy tiến gần đến chỗ cậu đang ngồi, cúi người xuống để người kia nhìn thấy làn da bên dưới lớp áo ngủ.

Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu chưa bao giờ nhận được lời tỏ tình từ người cùng giới ở trường, bởi vì cậu trông quá thẳng nam, hơn nữa học sinh trung học còn tương đối dè dặt, không ai dám là người cùng giới đầu tiên tỏ tình với cậu.

Vì vậy, Vương Nhất Bác chỉ biết về tình yêu khác giới, còn chẳng rành.



Lúc này, cậu nhìn Lý Lộc Nhiên đang định sáp đến gần, vội vàng tránh sang một bên, lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi lập tức xin giáo viên đổi kí túc xá."

Cậu bắt lấy điện thoại của mình, nhanh chóng soạn tin cho cô Trương.

Thấy Vương Nhất Bác chán ghét như vậy, Lý Lộc Nhiên vẫn khá bình tĩnh. Hắn đã nhận thức được tính hướng của mình từ khi còn học cấp hai, hai năm qua cũng hẹn hò với không ít đàn ông, chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay đều sẽ có rất nhiều người muốn cùng hắn chơi đùa. Thế nhưng...hắn nhìn thiếu niên trước mặt đang cúi đầu vội vàng gõ chữ, góc nghiêng lạnh lùng, vai rộng eo hẹp, yết hầu đẹp hơn rất nhiều so với nam sinh bình thường.

Hắn nắm chặt cổ áo mình, chưa từ bỏ ý định, muốn thử thăm dò lần nữa.

"Cậu thích anh mình đúng không? Có muốn thử với tôi trước không? Đến lúc đó, chắc chắn anh cậu sẽ được cậu phục vụ thoải mái."

Vương Nhất Bác siết chặt điện thoại, đôi mắt nhìn về phía hắn không chỉ chán ghét mà còn có mấy phần tức giận không thể tin được.

Cậu cầm lấy áo khoác, nhanh chóng rời khỏi phòng. Nếu ở lại thêm nữa, có lẽ cậu sẽ không nhịn được mà đánh người này một trận, đến lúc đó, Tiêu Chiến nhất định sẽ bị giáo viên gọi đến nói chuyện.

Tiêu Chiến là người thân duy nhất của cậu, cậu thích anh là đương nhiên. Nhưng trái tim người này quá bẩn thỉu, nhìn mọi thứ xung quanh đều thấy không sạch sẽ. Vương Nhất Bác tức giận đi lại trong hành lang, cửa kí túc xá đã đóng, cậu chỉ có thể tìm một góc ngồi trên cầu thang.


====

Hai mươi phút sau, cô Trương gọi cho cậu, Vương Nhất Bác đưa ra rất nhiều lý do để thuyết phục, cuối cùng bên kia cũng đồng ý xin một phòng kí túc xá khác cho cậu.

Vương Nhất Bác liên tục nói cảm ơn, cô Trương cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của cậu. Còn về việc làm thế nào để hòa hợp với bạn cùng phòng sau khi vào đại học, chuyện đó tính sau đi.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Vương Nhất Bác rất muốn nghe giọng của Tiêu Chiến để xoa dịu cảm giác khó chịu mà Lý Lộc Nhiên gây ra.

"Anh ơi......"

"Nhất Bác, sao vậy?"

Vương Nhất Bác muốn nói nhớ anh, nhưng hai người vừa tạm biệt, câu nói "có phải cậu thích anh trai mình không" của Lý Lộc Nhiên bỗng hiện lên trong tâm trí.

"Em chỉ muốn hỏi anh về đến nhà chưa?"

"Vừa mới đậu xe, em có muốn gọi video không?"

Vương Nhất Bác nhìn hành lang không mấy sáng sủa.

"Không cần, anh nghỉ ngơi sớm đi, em cũng chuẩn bị ngủ."



Cậu cúp điện thoại, quay lại kí túc xá để thông báo cho Lý Lộc Nhiên về việc đổi phòng vào ngày mai.

Có lẽ là do bản chất đã bị vạch trần, Lý Lộc Nhiên không còn bộ dáng của học sinh ngoan giống trước đây, hắn bắt chéo chân, giọng lẳng lơ.

"Gấp vậy làm gì, sợ tôi lợi dụng cậu sao?"

Vương Nhất Bác lười nói nhảm với hắn, cầm gối ôm xương chó và chiếc áo khoác dày hơn một chút bỏ ra ngoài.

Lý Lộc Nhiên nhìn kí túc xá trống rỗng, tức giận vỗ bàn mắng chửi: "Trai thẳng chết tiệt!"

Vương Nhất Bác tìm một góc cầu thang sáng sủa, ôm gối xương chó vào lòng, phía trên lưu lại mùi của cậu và Tiêu Chiến, khiến người cảm thấy an tâm. Mở điện thoại xem lại đoạn video với Tiêu Chiến tối qua, cậu dần buồn ngủ, thiếp đi lúc nào không hay.


====

Kết thúc giờ học hôm sau, cô Trương dẫn cậu đến kí túc xá bốn người, trông nhỏ hơn kí túc xá hai người một chút, trang thiết bị cũng tương đối xuống cấp. Cô Trương nói đây là phòng duy nhất còn lại, Vương Nhất Bác rất cảm kích nói cảm ơn cô.

Những ngày tiếp theo trôi qua rất chậm, cô Trương kể cho Tiêu Chiến nghe về việc đổi phòng của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến có chút đau đầu, nếu Vương Nhất Bác còn có thể yêu cầu một phòng riêng cho mình sau khi lên đại học, Tiêu Chiến sẽ thật sự phục cậu sát đất, dứt khoát bây giờ liền thả người đi.

Hai người mỗi đêm đều phải gọi video, Vương Nhất Bác ngắm nhìn khuôn mặt của Tiêu Chiến trong ống kính, câu nói kia của Lý Lộc Nhiên cứ lởn vởn trong đầu như một lời nguyền.

"Anh ơi, anh có thích em không?"

Sắc mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính sát trên mặt, bởi vì vận động kịch liệt của nam nhân trong cơ thể mà đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, thanh âm đứt quãng mềm mại như lông vũ rơi trên tuyết.

"Thích...thích lắm."

Vương Nhất Bác luyến tiếc rút ra đổi tư thế khác, lật người đè lên tấm ga trải giường màu trắng, lại hung hăng cắm vào.

"Thích gì?"

"Thích em...Anh thích Nhất Bác..."

Cơ thể vì câu nói này mà tăng khoái cảm gấp đôi, Vương Nhất Bác nhanh chóng đâm rút mấy chục lần rồi buông súng đầu hàng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng đang hé mở của Tiêu Chiến, nuốt xuống tiếng hét chói tai chưa kịp phát ra của anh.

Thở hổn hển tỉnh dậy từ trong mộng, ngọn đèn trên bàn vẫn miệt mài làm việc, Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.

Gối đều ướt đẫm mồ hôi, quần lót còn đặc biệt dính nhớp hơn nữa. Cậu luồn những ngón tay xuyên qua tóc, nhắm chặt mắt lại.

Lần đầu tiên trong giấc mơ, Tiêu Chiến nói chuyện.



Ngơ ngác đi vào nhà vệ sinh, lời nói trong mơ khiến đầu óc cậu lúc này bị đình trệ. Tắm rửa xong, từ từ lấy lại bình tĩnh, nhưng cảm giác lạnh lẽo trong lòng lại lan truyền đến tứ chi.

Làm sao cậu có thể thích Tiêu Chiến?! Đó là Tiêu Chiến đấy, người đã luôn chăm sóc, đối xử với cậu tốt hơn bất kỳ ai, thân thiết còn hơn cả người thân!

Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, nhìn chằm chằm mình trong gương, phút chốc có một loại xung động muốn đập vỡ gương, cầm mảnh thủy tinh cắt đứt cổ mình.

Cậu lại nghĩ đến một chuyện khác, có phải Ngôn Thất đang theo đuổi Tiêu Chiến không?

Tay cậu mất kiểm soát run lên, Tiêu Chiến thích ai? Anh ấy có yêu đương với người khác không? Bây giờ anh đang ở đâu? Tất cả những suy nghĩ liên quan đến Tiêu Chiến đồng loạt ập đến vào lúc này, cậu vội vàng chạy đến bên giường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Chiến. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

"Alo? Nhất Bác? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng nói không tỉnh táo, rõ ràng là bị đánh thức.

"Ở đâu vậy? Anh?"

"Ngủ ở nhà, em sao vậy? Có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không?!"

"Một mình sao? Anh đang ngủ một mình?"

"Nếu không thì sao?! Mau nói cho anh biết em có chuyện gì vậy?!"

Trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo, Vương Nhất Bác biết mình dọa anh sợ, vội vàng nói: "Em không sao, chỉ là nhớ anh thôi."

Động tác mặc quần áo bên kia dừng lại, trong đầu Vương Nhất Bác không khỏi hiện lên dáng vẻ mặc đồ ngủ của Tiêu Chiến, cậu đỏ mặt.

"Em làm anh sợ muốn chết, ba giờ sáng lại gọi điện thoại, cũng may mỗi đêm anh đều bật chuông, còn cố ý chọn bài nhạc ghét nhất làm đồng hồ báo thức..."

Khi nguy cơ được loại trừ, Tiêu Chiến không biết phải nói gì nữa, anh lại ngã xuống giường, Vương Nhất Bác hỏi anh có thể gọi video không.

"Ừm, em gửi lời mời đi." Nói xong liền cúp điện thoại, mở ứng dụng trò chuyện, nghe thấy âm thanh thông báo cuộc gọi video, Tiêu Chiến khép hờ mắt, đặt điện thoại dựa vào chiếc gối bên cạnh.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến mặc áo thun ba lỗ nằm sấp, làn da trên cánh tay trắng nõn mềm mại, bởi vì áo vốn rộng mà lộ ra một mảng lớn da thịt trên ngực, chỗ mềm mại kia bị ga trải giường ép chặt tạo thành một vòng cung đẹp mắt. Tốc độ tim đập tăng nhanh, huyết dịch toàn thân đều đổ dồn về một chỗ.

Nhận thức rõ ràng này lại khiến sống lưng cậu lạnh toát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro