《Opium》Thuốc Phiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách tiểu thư thân mến,

Lần trước em gửi thư cho tôi, hỏi tôi trải nghiệm đáng nhớ nhất ở Anh là gì. Vốn dĩ tôi chỉ muốn kể lại một số việc thú vị khi theo học ở học viện, hoặc miêu tả cảnh sắc của Anglo-Saxon (1), nhưng vừa nghĩ đến sự ủng hộ và quan tâm của em dành cho tôi nhiều năm qua, nếu lại viết một lá thư tuỳ ý, thì thật không công bằng với em, vì vậy, tôi quyết định thành thật với em, cho dù chuyện chân thành này hàm chứa tội lỗi to lớn, tôi nghĩ với tài trí và năng lực cảm thông lỗi lạc của em, hẳn sẽ không trách cứ quyết định và nơi trái tim tôi hướng về lúc đó.

Thực ra, tôi đã gặp một nam nhân trẻ tuổi họ Vương, ở một động thuốc phiện bên sông Thames, nhưng do em tình cờ quen biết trưởng bối trong nhà cậu ấy ở Thượng Hải, thứ lỗi cho tôi không tiện tiết lộ họ tên đầy đủ của cậu ấy, chỉ gọi cậu là Blue, cái tên này xuất phát từ lần đầu gặp gỡ, cậu ấy mặc một chiếc áo khoác Bá Tước mỏng màu xanh da trời. Tôi vĩnh viễn sẽ không quên mọi chuyện của ngày đó, có lẽ do trang phục của cậu ấy không ăn nhập gì với nơi này, hoặc có thể do đôi lông mày châu Á thanh tú của cậu ấy giống với tôi, khiến tôi chỉ một ánh nhìn lướt qua liền không thể quên được. Cậu ấy dựa vào góc căn phòng gỗ, tia sáng mặt trời từ khung cửa sổ gỗ xuyên qua bầu không khí vẩn đục trong phòng, chiếu sáng khuôn mặt cậu, cậu nhả ra một làn khói, giữa vẻ hư hư thực thực của ánh sáng và bóng tối cậu ấy bắt gặp ánh mắt tôi, mỉm cười với tôi, trong phút chốc ánh sáng tĩnh lặng trên mặt cậu bỗng trở nên sống động, giống như một con bướm, bay ngang qua trước cửa sổ kính lưu ly lung linh đầy màu sắc.

Vào thời điểm đó, tôi đến London chưa được một năm. Không khí nghệ thuật ở London không bằng Paris, nhưng đơn xin gửi đến Paris đã lâu không nhận được phản hồi, khiến tôi lo lắng cả về thể xác lẫn tinh thần, việc học hành khó tránh khỏi bị trì trệ, tôi rơi vào hoàn cảnh khốn cùng và cạn kiệt linh cảm. Rất nhanh, tôi kết bạn với một số học sinh châu Á ở rạp hát hoặc các quán rượu gần bến cảng Thames, bọn họ theo học những ngôi trường hạng ba, thác loạn đã thành tính, nhưng cũng rất nhiệt tình và khéo ăn nói. Vì môi trường sinh trưởng từ nhỏ, tôi có lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với cuộc sống của các tầng lớp xã hội khác, vậy nên trong những ngày buông thả chuyện học hành, tôi thông qua những người này thoả mãn lòng ham cái lạ của mình, dần dần trở thành một con ngựa hoang bứt khỏi dây cương theo đuổi những thứ bần cùng nhưng mới mẻ, vậy nên mới bị bọn họ dẫn đến động thuốc phiện do người châu Á mở này.

Hành lang tầng một của động thuốc phiện đặt đầy ghế dài mềm mại nhiễm phải mùi mồ hôi. Bọn bạn nói với tôi, dưới hầm có điều kiện sạch sẽ hơn, chỉ cần thêm vài xu thì có thể xuống lầu, nhưng tôi lại do dự. Blue đã trở thành một cái tên đẹp trong lòng tôi, nếu xuống lầu, ai có thể đoán được liệu đây có phải là lần gặp cuối cùng của chúng tôi, và liệu tôi có thể chịu đựng được việc vĩnh viễn chạm vai lướt ngang qua cậu ấy hay không?

Vì vậy, tôi đã chọn bước về phía cậu ấy. Ngoại trừ bầu không khí khói trắng lượn lờ giữa chúng tôi, còn có những hình người khô héo lúc nhúc trên mặt đất, khi tôi đi ngang qua họ, một số trong đó thậm chí còn lao tới dùng bàn tay bẩn thỉu túm lấy ống quần tôi, trong miệng kêu la thứ ngôn ngữ ú ớ mà không ai phiên dịch được, ngay khi sắp bị tôi đá văng một cách khó xử, công tử Blue của tôi đã đến bên cạnh, túm lấy cổ người kia hất ngã trên mặt đất, đập phải chiếc bàn gỗ cứng rắn, phát ra lời làu nhàu rầm rì.

Mặc dù tôi biết rất rõ, là loại cộng hưởng nào khiến chúng tôi háo hức đến gần nhau, tôi vẫn duy trì vẻ khách khí gần như khiến người khác chán ghét của mình, nói lời cảm ơn cậu ấy. Cậu ấy hỏi tôi, sao không cùng bạn mình xuống lầu? Em biết đấy, cả người cậu ấy có một sức hấp dẫn chết người đối với tôi, tôi đã cố gắng hết sức để che giấu điều này, nhưng câu hỏi thẳng thắn của cậu ấy dễ dàng đem tôi chọc thủng, trong một lúc tôi không thể đưa ra câu trả lời qua loa lấy lệ được, quyết định buông thả ngôn ngữ cũng giống như cơ thể chân thành của tôi: "Anh muốn ở cùng em hơn."

Đó là trải nghiệm lần đầu tiên hút thuốc phiện của tôi. Thần kỳ là, tôi còn chưa chính miệng hút nó vào phổi, chỉ cần vị công tử lạnh lùng khí chất cao quý này đi bên tôi, vòng tay ôm eo tôi, dẫn tôi ngồi trở lại góc phòng mà ánh mắt chúng tôi đã giao nhau, khi tôi vừa lao vào làn sương mù, huyệt thái dương nhảy nhót, tôi phát hiện đã sớm treo mình bên vách đá, chỉ đang đợi để rơi vào ảo tưởng vô biên. Cậu ấy đưa cho tôi chiếc tẩu của mình, trên ống ngậm còn vương mùi vị của cậu. Nương theo làn khói tôi nuốt xuống, cậu ấy tiến vào tôi, lấp đầy cổ họng và phổi của tôi, tôi tưởng rằng mình sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng tôi đã tiến vào ảo ảnh cậu ấy vì tôi mà chuẩn bị, bơi từ khoang ngực đến đại não của tôi.

Từ trong động thuốc phiện mây mù lượn lờ tôi nhìn thấy căn phòng của mình, căn phòng được xây trên ngọn đồi ở Trùng Khánh cửa sổ hướng về phía Nam, dưới lầu là vườn hồng em đã dày công chăm sóc, nhưng tôi không hề đơn độc vào lúc này. Tôi quay đầu lại, tuy không nhìn rõ mặt cậu ấy, nhưng tôi biết một bóng người màu lam đang tiến lại gần mình, nhả một ngụm khói trắng nơi cằm tôi, sau đó hắng nhẹ một tiếng, hôn lên miệng tôi. Tôi rõ ràng đang đứng trước cửa sổ, không hiểu sao ở giây tiếp theo đã bị cậu ấy ấn lên giường, sau đó khiến nụ hôn của chúng tôi trở nên sâu hơn. Có lẽ lâu rồi tôi không về nhà, người làm lơ là việc dọn dẹp, ga giường trở nên vô cùng thô ráp, làm tôi khó chịu trăm đường, nhưng người đang đè tôi rất nhanh vòng qua người tôi, tay kê ở lưng và gáy tôi, khiến tôi lập tức quên mất chuyện ga giường. Tôi nhích eo mình xuống một chút, giống như một con thỏ đang cố gắng nhảy ra khỏi chiếc lồng dựng xuống giữa hai chân mình. Tôi đặt cậu ấy vào một cái ôm, nhưng vòng ôm càng chặt hơn, thân thể nam nhân như giọt sương không màu rơi trên người tôi, cùng với tôi dán chặt khắng khít.

Trong cơn điên cuồng mơ màng tôi mở mắt ra, lại nhìn thấy con bướm bay ngang qua khung cửa sổ kính lưu ly kia, tôi biết cậu đã mang tôi thoát khỏi muôn vàn tầm thường sai trái và những gông cùm xiềng xích của London, đem niềm hạnh phúc thuần khiết nhất nhân gian dâng đến đôi môi mà tôi đã hé mở vì cậu, để tôi tận hưởng khoảnh khắc thoả mãn về thể chất và tâm hồn này.

Không biết đã qua bao lâu, tôi thức dậy ở một căn gác xép, thế giới bên ngoài chìm vào bóng tối, trong phòng thắp vài ngọn nến hun hương. Trước khi tôi còn chưa mở miệng nói mình khát, Blue đã đưa cho tôi một ly rượu vang đỏ, nói với tôi đây là căn nhà nhỏ hai tầng cậu ấy thuê ở London. Tôi hỏi tên cậu ấy, và thành thật nói cho cậu ấy biết tên mình, cậu ấy nghe xong liền nghĩ ra nên gọi tôi như thế nào, "Chiến Chiến", sau khi gọi liền mấy tiếng, đến lúc này tôi mới nhận ra nụ hôn lúc chiều không phải là mơ, trong nháy mắt rượu còn chưa kịp ngấm vào bụng đã bốc hơi theo tiếng gọi nồng nhiệt của cậu ấy, một làn sóng hơi rượu vang đỏ hảo hạng xâm chiếm đại não tôi.

Lý trí còn sót lại của tôi hỏi cậu ấy: "Lúc em mang anh đi, em giải thích với bạn anh thế nào?" Cậu ấy cong cong khoé môi: "Em nói chúng ta vừa gặp đã yêu. Không phải sao?"

Trong lúc nói, cậu đội một chiếc mũ nồi thời thượng nhất Paris, tóc mái loà xoà trước trán ép xuống rất thấp, che đi đôi mắt đen láy của cậu, dường như có gì đó khiến tôi không thể khống chế khao khát sự huyền bí rình trộm được này. Cậu ấy bước đến, gần như cắp nách tôi nhấc bổng lên như ôm một đứa trẻ.

"Chiến Chiến, chúng ta ngồi xe ngựa. Hôm nay là một ngày tuyệt vời để khiêu vũ."

Tôi lâng lâng đi theo cậu ấy xuống lầu, mỗi bước dưới chân dường như đang giẫm trên mây.

Bách tiểu thư thân mến, cân nhắc bảo vệ danh tiếng của một số nhân vật, xin thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ với em chi tiết cụ thể về buổi vũ hội. Như tôi đã đề cập trước đó, Vương —— sinh ra trong một gia đình danh tiếng, cùng với vẻ ngoài điển trai, còn có phẩm vị và hiểu biết độc đáo của riêng mình về khía cạnh nghệ thuật, thời trang, triết học và khoa học, dù có đến Cambridge hay London, vẫn luôn nhận được sự yêu thích của các quý ông quý bà.

Điều khiến tôi thụ sủng nhược kinh là, một tài năng trẻ nổi tiếng như vậy trong tầng lớp xã hội thượng lưu ở Anh, lại hào phóng đưa tôi đến gặp phu nhân B——cũng chính là người đứng ra tổ chức vũ hội. Chúa ơi, em có biết cậu ấy giới thiệu tôi như thế nào không? Cậu ấy nói tôi là sinh viên của Học viện Thiết kế London, thậm chí còn nói đến một hai tác phẩm mà tôi đã trưng bày ở khuôn viên trường. Điều này làm tôi rất ngạc nhiên, vì tôi chưa bao giờ lấy làm tự hào về những tác phẩm vụng về của mình, cũng chưa từng nói với cậu ấy về chúng, nhưng miêu tả của cậu ấy lại không hề sai biệt, sau cùng còn mời phu nhân B nếu có thời gian nhất định phải đích thân đến tham quan Somerset House (2).

Chúng tôi đứng ở bên rìa phòng khiêu vũ nói chuyện với phu nhân B, xung quanh ngày càng có nhiều quý bà và tiểu thư tụ họp, hoặc vì tò mò hoặc vì tán thưởng, mở miệng hỏi tôi về nghệ thuật hay những giai thoại kỳ lạ của phương Đông, dần dần khiến tôi cảm thấy choáng ngợp, mệt mỏi nhưng không biết phải kết thúc thế nào, đành đứng ở một bên an tĩnh hơn chút, Vương công tử của tôi, đã thay tôi giải vây. Cậu cầm lấy rượu gin trong tay tôi, ném lại cho một người phục vụ đi ngang qua, sau đó khoác vai tôi đưa tôi thoát khỏi đám đông, thế là lập tức có người phản kháng, hỏi công tử, cướp người có vô lý quá không?

"Các nàng đã cướp đi thời gian khiêu vũ của tôi và người yêu, vô lý là mọi người mới đúng." Cậu nghiêng đầu qua nói với bọn họ, nhấn mạnh từ "người yêu" này, bàn tay to lớn và ấm áp trượt xuống sống lưng tôi, ôm lấy eo tôi.

Những người phụ nữ dễ thay đổi lập tức từ không vui biến thành trêu chọc: "Vương——"Bọn họ đùa bỡn gọi to tên cậu ấy, "Cậu thật là phóng đãng, truỵ lạc quá nha!"

"Tình yêu cho phép tôi trở thành người tình phóng đãng." Cậu ấy đáp lại.

Chúng tôi bước đến chính giữa hội trường khiêu vũ, sự lãng mạn của Schumann (3) từ Đức vừa hay nối tiếp thay thế cho bản nhạc vui vẻ của Haydn (4). Tôi vòng tay qua cổ Blue, vui vẻ hỏi cậu ấy: "Em sớm đã biết anh à?" "Em đã muốn làm quen với anh từ lâu rồi." Tôi nghe xong, cúi đầu cười, cả người dựa vào cậu ấy, thành thật bên tai cậu: "Nhưng người em muốn làm quen không biết điệu nhảy của nữ nhân."

Cậu ấy vuốt tóc tôi: "Người em muốn làm quen là một nam nhân." Tay cậu ấy thò vào trong áo khoác của tôi, ngăn cách một lớp áo sơ mi chọc vào eo tôi, tôi bỗng chốc cảm thấy một cơn tê dại từ nơi cậu ấy chạm vào lan lên cánh tay và sau gáy tôi, kìm nén để không phát ra tiếng ngâm nhẹ, thân thể vô thức dán sát lại người cậu ấy hơn.

Thực tế, chúng tôi khiêu vũ không nghiêm túc cho lắm, giày da của nam nhân và váy xoè của nữ nhân lướt qua chúng tôi từ tứ phía, chúng tôi chỉ là một bóng hình hai hợp thành một đu đưa trên sàn nhảy, cơ thể tôi đong đưa theo sự lay động nhẹ nhàng của cậu ấy, đem tôi lắc lư đến say sưa, đong đưa đến dù thế nào cũng không muốn rời xa cậu ấy nữa, giống như một ngư dân ngoan đạo đang phiêu bồng trong giai điệu dương cầm hài hoà, tin rằng mặc cho sóng biển cuộn trào mãnh liệt, cái ôm chặt chẽ sẽ cứu rỗi chúng tôi.

Cuối cùng, khi vũ hội gần đến hồi kết, tôi đã uống nhiều rượu, người nửa tỉnh nửa mê, cậu ấy bế tôi lên, tôi nghe thấy cậu hỏi quản gia dinh thự, có tẩu thuốc phiện hay không. Quản gia nói không có, nhưng có cồn thuốc phiện (5), cậu ấy liền yêu cầu quản gia chuẩn bị một lọ nhỏ đưa đến phòng chúng tôi.

Dinh thự của phu nhân B rất lớn, nhưng Blue hẳn đã ghé qua nhiều lần, đi trên hành lang dài một cách thân thuộc, tôi híp mắt, đã không phân biệt rõ đây là Anh quốc hay bảo tàng Louvre (6), chỉ nhìn thấy ánh nến ở trên mặt cậu, con ngươi đen nhánh chợt sáng chợt tối. Cậu cúi đầu, hôn lên mắt tôi, xoay người dùng chân đá cửa một căn phòng, sau khi đóng cửa, nhẹ nhàng đặt tôi lên trên chiếc giường còn mềm mại hơn bánh bông lan bơ sữa, bàn tay to vuốt ve đôi má nóng bừng của tôi, áp trên người tôi hôn tôi, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở đôi môi đờ đẫn của tôi, tuỳ tiện cướp đoạt ở trong khoang miệng tôi, cướp đi tiếng thở dốc của tôi, nước bọt của tôi, tình yêu của tôi, khiến tôi khô cằn, sau đó ôm chặt tôi trong vòng tay cậu khiến tôi nếm trải tất cả của cậu, thế là lại khiến tôi tràn đầy.

"Muốn," toàn thân tôi nóng rực, dục cầu bất mãn mà mở miệng, mỗi một tấc da thịt đều đang ngứa ngáy dữ dội.

"Muốn cái gì?"

Trước đó, tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ đưa ra yêu cầu như vậy đối với một người nam nhân. Không, là một lời đối thoại đáng xấu hổ như lúc này, trước khi gặp cậu ấy tôi đến nằm mơ cũng không tưởng tượng ra, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, một mảnh rừng dục vọng sinh trưởng điên cuồng trên eo và lưng tôi, tất cả khao khát đối với dục vọng đều trở thành lẽ dĩ nhiên.

"Muốn em," tôi nói, giống như tín đồ phạm tội khát cầu Thượng đế rủ lòng thương xót. Cậu ấy còn chưa đáp lại, căn phòng vang lên tiếng gõ cửa, là quản gia đưa đến một tễ cồn thuốc phiện. Tôi sững sờ tỉnh táo một chút, nửa dựa vào giường, hỏi cậu đây có phải là loại thuốc giảm đau hay không. "Còn hơn thế nữa," Vương của tôi nói, "là thần dược mang đến khoái lạc." Cậu ấy cởi chiếc áo khoác màu xanh lam mà tôi dựa vào nó đặt tên cho cậu, cũng cởi chiếc mũ nồi, ngồi xuống bên giường.

Cậu ấy rút nút chai thuỷ tinh, nhẹ nhàng kêu "phịch" một tiếng, liền uống một ngụm suối nguồn tội lỗi, đưa vào miệng tôi.

Chúa ơi, Thượng đế ơi, tôi không thể, vĩnh viễn không có cách nào dùng từ ngữ, để hình dung về cồn thuốc phiện. Khi tôi chạm vào nó, tôi biết đối mặt với phát minh vĩ đại này, bất cứ ngôn ngữ nào của nhân loại cũng đều mất đi ý nghĩa, viết sao cũng nhạt nhoà vô lực, vì vậy tôi chỉ có thể miêu tả lại cảm giác của cá nhân tôi tại khoảnh khắc đó. Đầu lưỡi của tôi vì tôi mà xung phong đi đầu nếm trải tư vị của địa ngục tuyệt đẹp, đầu lưỡi mỏng sương và ấm áp liên tục đẩy cam lộ (7) vào cổ họng tôi, giữa cơn thôi miên của chất cồn và sự hưng phấn của thuốc phiện, tôi rơi vào một giấc mộng thanh tỉnh, nhìn thấy ô cửa sổ kính lưu ly ngăn cách tôi và bươm bướm bắt đầu vỡ tan. Tôi từng có lần nghĩ rằng, cửa kính lưu ly trong giáo đường là nơi an toàn cho Thượng đế trú ngụ, nhưng hiện giờ tôi nhận ra, Thượng đế làm sao có thể bị cầm tù bởi công trình của nhân loại? Thượng đế hiện hữu bên ngoài cửa sổ, ở trên đường bướm bay, ở trong những giấc mộng. Trong giấc mơ của tôi, đôi tay của Thượng đế dạo chơi trên da thịt tôi, thoát y phục tôi, cởi quần tôi, sau đó đổ thần dược vào lòng bàn tay cậu khiến tôi đến gần hơn với thiên đường, cầm lấy dương vật của tôi, tôi rùng mình dữ dội, giống như một con cá quằn quại trong vòng tay cậu, nhưng càng vùng vẫy lại càng rơi sâu hơn vào cuộc chơi của cậu ấy, suýt nữa thì tôi đánh mất ý thức.

Thuốc phiện phóng đại vô hạn từng tế bào thần kinh xúc giác trên da tôi. Tay cậu đang bao quanh đầu vú của tôi, ý thức của tôi liền dồn toàn bộ đến trước ngực, đầu ngón tay cậu ấy trượt đến bên eo tôi, tôi liền nâng hông lên, đặt dục vọng của mình tiến vào trong sự kiểm soát của cậu. Bàn tay to lớn của cậu ấy đang tuốt lộng dương vật tôi và dần dần tăng tốc, tôi muốn cầu xin cậu chậm lại, muốn cậu hôn mình, muốn xé mở cổ họng hét lên tên cậu, nhưng mọi lời đến cổ họng, đều trở thành những tiếng rên rỉ vụn nát.

Vào lúc tôi ngàn cân treo sợi tóc sắp đạt đến đỉnh điểm, Thượng đế của tôi, vậy mà dùng ngón tay cái ấn lên trên phần đỉnh đỏ tím của tôi, tôi hét lớn một tiếng, lệ sương giăng đầy vành mắt. Cậu ấy dừng lại một lát, buông tha hạ thể đáng thương của tôi, tách chân tôi ra, chỉ dùng một tay liền dễ dàng khoá đôi tay muốn vươn ra để tự mình phát tiết của tôi, cánh môi thơm mùi thuốc phiện hôn lên nước mắt tôi, dùng ôm ấp chịu tải sự run rẩy của tôi. "Đôi mắt anh khi khóc thật là đẹp," cậu ấy thì thầm bên tai tôi, "giống như một con thiên nga đen đẫm máu." Cậu ấy duỗi ngón giữa ra nhúng vào lọ cồn thuốc phiện, nhân lúc tôi còn chưa kịp phản kháng, đã đút ngón tay kia vào hậu huyệt của tôi, nhấn chìm cả một đốt ngón tay. Tôi hét thành tiếng, hông và eo rụt lại theo bản năng, nhưng làm sao để trốn đây? Cả người tôi đã phơi bày trần trụi trước mặt cậu! Cậu cúi đầu hôn lên môi tôi, đầu lưỡi trêu chọc ra ra vào vào, ngón tay bên dưới cũng bắt đầu chậm rãi luật động ở hậu huyệt của tôi. "Không được, không được!" Tôi vừa khóc vừa nói với cậu ấy. Nơi đó đã bị cậu khuếch trương thành mật huyệt tiết ra dịch thể, cậu nhỏ vào đó vài giọt say tuý luý lạnh lẽo, lần này duỗi vào hai ngón tay, đẩy chất lỏng tiến vào cơ thể tôi.

"Thuốc phiện giúp giảm đau, Chiến Chiến."

Vào khoảnh khắc cậu ấy gọi tên tôi, tôi liền cảm thấy loại xâm nhập kia tê dại đến tận xương tuỷ. Tôi ngừng chống cự, tiếp nhận sự tiến vào ngày càng tuỳ tiện của cậu, một loại cảm giác dị dạng bùng lên trong cơ thể tôi, không phải đau đớn, mà là một loại khoái cảm cực độ không thể nào miêu tả, trong đầu tôi hét lên với chính mình: Muốn nhiều hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa. Nhưng tôi không thể tự mình ban cho mình, chỉ có Thượng đế của tôi mới có thể thoả mãn tiếng gào thét đó.

"Xin em, cho anh..."

Như vậy, một cự vật dày hơn trăm lần so với ngón tay đâm xuyên cơ thể tôi. Lưng tôi cong lên, hai tay vẫn bị cậu khoá chặt trên đỉnh đầu, trên dưới toàn thân ngoại trừ nơi giao nhau của tôi và cậu, không một điểm nào có lực.

Cậu ấy tiến vào không nhanh, nhưng mỗi lần đều vào rất sâu, chọc vào điểm sâu mà ngón tay không thể chạm đến. "Thả lỏng," giọng nói trầm thấp của cậu vang lên, khiến tôi giãn mở tứ chi, sau đó mãnh liệt thúc vào va chạm trong cơ thể tôi, sự va chạm phát ra tiếng nước, nâng eo tôi, ở phần đỉnh điểm của nơi sâu thẳm, mài nhẵn, đánh vòng.

Tôi làm sao có thể chịu được sự tra tấn kiểu này? Tôi ở trong cơn thở dốc không biết là đau đớn hay khoái lạc hỏi cậu: "Em làm sao, làm sao to như vậy...!" Lời nói ra từ cổ họng tôi, hoá thành tiếng nức nở nghẹn ngào.

Cậu ấy rút ra, lại từ từ căng trướng hậu huyệt tôi mà đỉnh vào, chọc vào điểm mẫn cảm của tôi. "Quả thật, 9,5 inches." (8)

9.5 inches, là khái niệm gì? Tôi mở to mắt cố gắng muốn chuyển đổi đơn vị, nhưng chỉ chú ý đến bộ dáng cậu ấy nhấp nhô trên người tôi, sau lưng cậu thậm chí không còn là phòng khách trong dinh thự của phu nhân quý tộc kia nữa, mà lại quay về căn phòng ở Trùng Khánh của tôi, những cuốn album và hình ảnh trẻ nhỏ trên giá sách nhắc nhở tôi, đây không phải là lần sau cùng tôi rời đi, mà là thuở ban đầu, căn phòng khi tôi còn thơ ấu. Tôi trở về thành một cậu nhóc ba hay năm tuổi, Thượng đế của tôi đến tìm tôi, tiến vào tôi, rửa tội cho tôi, gieo rắc dấu hôn của ái tình trên cần cổ cao trắng nõn và thanh tú của tôi, gọi tên tôi, vì tôi mà phun ra ái dịch thanh khiết thiêng liêng của cậu, lưu lại hết làn sóng này đến làn sóng khác, mãi vẫn không ngừng giống như sóng biển, bắt đầu hình thành niềm khao khát 9,5 inches trong sâu thẳm linh hồn tôi.

Ký ức đối với cao trào trở nên mông lung mơ hồ —có lẽ nên thừa nhận rằng, cao trào thực sự duy nhất của đời tôi, tâm hồn và thể xác hoà làm một sau đó mà tôi vẫn có thể nhớ đến, chỉ khi tôi gọi tên Thượng đế hết lần này đến lần khác. Vương——! Vương ——! Những ô cửa kính lưu ly hoa lệ của giáo đường lại vỡ tung, thế giới không còn làm tôi lo lắng nữa, không còn cầm tù tôi, không còn tước đoạt tôi, tôi bay lên không trung, theo đuổi cánh bướm vĩnh cửu trên trời xanh mây trắng và cực quang huyền ảo, nó đưa tôi bay qua những hạt mưa và đám mây trong rừng, bay qua gió biển và ánh trăng trên bãi cát, nó đưa tôi trở lại cội nguồn của tất thảy linh cảm.

Vương——! Vương ——! Tôi vừa đặt bút, vừa hét lớn tên cậu ấy! Tôi rất muốn viết ra ba chữ kia trên tờ giấy biên thư mỏng manh này, viết đầy tất cả các trang giấy trên bàn, thậm chí viết ở trên cơ thể tôi, trên cơ thể đã được cậu hôn qua vuốt ve qua xâm nhập qua, bằng loại mực tôi có thể tìm thấy lưu giữ lâu nhất trên thế giới, khắc lên tên cậu ấy! Cậu ấy đã đưa tôi thoát khỏi thế giới đầy ưu phẫn, khiến tôi ngước nhìn chân trời cực lạc, mảnh đất ấy chẳng có buồn khổ, tôi có thể phiêu lãng trên mây, trở thành người được Thượng đế chiếm hữu.

Tôi nghĩ, tôi đã yêu cậu ấy từ lâu, ngay cả trước khi tôi chưa gặp cậu. Vào những ngày buồn bực khi tôi trên đường tới lui giữa chỗ ở và trường học, tôi đã vất vưởng đi theo những học sinh thuộc đủ hạng người, sau đó bọn họ đưa tôi đến sông Thames, bước vào động thuốc phiện kia. Tôi sớm đã phải lòng cậu ấy. Có lẽ một ngày nọ khi tôi qua lại không ngớt trong hành lang của học viện, hơi ngại ngùng khi nhìn về bức tranh sơn dầu có đứa trẻ xách theo đèn lồng ánh trăng mà tôi đã vẽ, ánh mắt lướt qua từ phía sau một bóng dáng mảnh mai đang đứng trước tranh —có lẽ từ lúc đó, tôi đã định sẵn yêu cậu ấy.

Nhưng tôi không gặp lại cậu ấy nữa.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đang ở Somerset House. Trời đã sáng rồi. Giáo sư F người luôn đến sớm đang chuẩn bị hoạ cụ, nhìn tôi thức giấc, hỏi tôi sao lại ngủ cả đêm ở phòng vẽ.

Tôi mơ màng nhìn chằm chằm vào mái tóc bạc của giáo sư, trong đầu vẫn vọng lại từng trận dư âm của ảo tưởng thuốc phiện, lồng ngực bỗng nhiên đau âm ỉ như bị xé vụn.

"Em đã qua đêm ở phòng vẽ sao?"

Giáo sư hỏi tôi, có phải tôi đã uống thuốc phiện không. Tôi thừa nhận nói không chỉ vậy, tôi còn hút chúng.

"Xem ra áp lực gần đây của em thật sự không nhỏ, chẳng qua..." ông ấy dừng lại chút, mặt mày rạng rỡ lấy ra một phong thư đưa cho tôi, "Mọi thứ đã có kết quả tốt, đây là thư từ Paris, mau mở ra xem đi."

Chuyện sau đó, em đều biết cả rồi. Đó là thư thông báo từ Học viện thiết kế Paris, đến nay tảng đá lớn bất an trong lòng tôi cuối cùng đã hạ cánh. Không lâu sau đó, tôi thu dọn hành lý về đại lục, cũng mua xong vé phà, sẽ rời đi sớm.

Nhưng em biết đấy, trước khi đi, tôi nhất định phải gặp lại cậu ấy.

Lúc đó tôi còn chưa nghĩ đến tôi có yêu cậu ấy hay không, nhưng tôi biết, cái đêm gặp cậu ấy đã thay đổi tôi: Tôi không còn tò mò về những chuyện phàm tục trong cống rãnh, cũng không còn đi ngang qua cánh cửa của dinh thự xa hoa và nhìn quanh. Tôi nhận ra vẻ ngoài của con người cho dù trông khác một trời một vực, thực ra cửa đóng then cài, đều chỉ uống rượu và làm tình, ở trong ảo tưởng vui vẻ chốc lát mà thoát khỏi thực tại.

Thật không may tôi không thể như ý nguyện, cậu ấy dường như đã biến mất khỏi London, tôi chạy đến tất cả những nơi vui vẻ cậu ấy có thể xuất hiện, thậm chí quanh quẩn trong căn nhà nhỏ hai tầng trống trải của cậu ấy mấy ngày liền, cũng không thấy đâu. Lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi hỏi thăm cậu ấy quá nhiều, càng không thể viết thư cho em, nhờ em liên hệ với gia tộc lớn ở Thượng Hải kia, hỏi con trai họ đang ở đâu. Tôi chỉ hoàn toàn dựa trên suy đoán của mình, cậu ấy vẫn có thể ở London, có lẽ đã quay lại đại học Cambridge hoặc đi đến nơi khác. Vừa nghĩ đến ở một góc nào đó trên thế giới này, cậu ấy có lẽ sẽ lại từ trong động thuốc phiện sương khói lượn lờ mang đi một vị nam nhân anh tuấn hay nữ nhân xinh đẹp, trái tim tôi liền như một miếng bọt biển bị thấm mưa axit, siết nhẹ liền khoan vào lồng ngực tôi, nhăn nhó khóc lóc nức nở. Nhưng tôi rất nhanh đã tìm ra cách chữa trị.

Như em vốn biết, những năm qua tôi đã thành danh trong giới nghệ thuật ở Paris, và tháng tới tôi sẽ đến Vienna tham gia một buổi tụ họp của các nghệ thuật gia, đó là buổi tụ họp lớn nhất châu Âu trong những năm gần đây, từ các nhà làm nghệ thuật đến sinh viên đại học, đều có thể dự tiệc, mà đã lâu rồi tôi không mong đợi đến thế này. Tôi vội vã muốn nếm thử rượu và thức ăn ngon của Thiên đường Nghệ thuật, cũng không thể chờ để uống cồn thuốc phiện của bọn họ. Em luôn nói rằng ngay cả khi logic sẽ thống trị thế giới sau này, dù các nhà khoa học trong và ngoài nước xuất hiện tầng tầng lớp lớp, em ở giữa tư duy hoàn hảo của bọn họ và trực giác của tôi, vẫn sẽ chọn trực giác của tôi. Tôi đã từng xem lời nói của em như lời khen ngợi vô căn cứ, nhưng bây giờ tôi tin em nói đúng, bởi vì trong động hút ở London năm đó, trực giác của tôi đã khiến tôi không bỏ lỡ bươm bướm bên ngoài cửa sổ kính lưu ly, lần này, trực giác của tôi vẫn nói với tôi rằng, tôi sẽ gặp lại cậu ấy lần nữa. Trong những năm này, tôi chưa từng hẹn hò với bất kỳ nam nhân hay nữ nhân nào, chưa từng uống rượu, chưa từng thưởng qua thuốc phiện, trước và sau Thượng đế, thân thể tôi chưa từng bị người phàm chạm vào, không nhuốm bụi trần tựa một trinh nữ. Đây chính là cách chữa trị của tôi. Chê cười tôi đi, cười vào sự bảo vệ trinh tiết của tôi, nhưng tôi biết Thượng đế của tôi, giọt sương không màu của tôi, người tình của tôi, tôi biết cậu ấy yêu chính là phần trinh trắng này chỉ mỗi cậu ấy mới có thể chà đạp, cho dù cậu ấy đã gặp qua ngàn vạn người, lần sau gặp lại, cậu ấy vẫn sẽ ở trong vũng lầy của thế giới đen trắng nơi khói sương lượn lờ liếc mắt tìm thấy tôi. Ngày này sẽ không còn xa nữa.

Gửi đến Bách tiểu thư ở phương Đông xa xôi

18xx.04.16

Cung điện Versailles

Tiêu tiên sinh.

————————
(1) Anglo-Saxon: Các nước Anh-Saxon là kết quả từ cuộc xâm lược của các dân tộc Đức khác nhau từ đầu thế kỷ thứ 5, đã chinh phục các vùng lãnh thổ ở miền nam nước Anh. Các thiên thần từ Bắc Âu chiếm các lãnh thổ thuộc về đế quốc phía tây Rome, và sau đó sáp nhập vào người Saxon để bắt nguồn cho người Anglo-Saxon.
(2) Somerset House là một khu phức hợp Tân cổ điển lớn nằm ở phía nam của Strand ở trung tâm London, nhìn ra Sông Thames, ngay phía đông của Cầu Waterloo.
(3) Robert Schumann, hay Robert Alexander Schumann, là một nhà soạn nhạc và phê bình âm nhạc nổi tiếng của Đức. Ông là một trong những nhà soạn nhạc lãng mạn lừng danh nhất thế kỷ 19.
(4) Haydn là một nhà soạn nhạc người Áo và là một trong những nhà soạn nhạc xuất chúng của nền âm nhạc cổ điển, còn được gọi là "người cha của giao hưởng" và "cha đẻ của tứ tấu dây". Ông cũng có nhiều đóng góp cho thể loại tam tấu piano và hình thức sonata.
(5) Cồn thuốc phiện (Tiếng Anh: Laudanum) là một loại cồn có chứa khoảng 10% thuốc phiện bột theo trọng lượng (tương đương 1% morphine). Nó có màu nâu đỏ, vị rất cay và đắng. Cồn thuốc phiện đã được sử dụng để điều trị một loạt các bệnh, nhưng công dụng chính là thuốc giảm đau và ức chế ho. Cho đến đầu thế kỷ 20, cồn thuốc phiện đã được bán mà không cần kê toa thuốc và là một thành phần của nhiều loại thuốc. Hiện nay, cồn thuốc phiện được công nhận là một chất gây nghiện, được quy định và kiểm soát chặt chẽ trên toàn thế giới.
(6) Louvre là bảo tàng được ghé thăm nhiều nhất trên thế giới và là một địa danh lịch sử ở Paris, Pháp. Đây là ngôi nhà của một số tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng nhất, bao gồm Mona Lisa và Venus de Milo.
(7) Cam lộ: Nước sương ngọt làm mát dịu lòng người. Theo truyền thuyết Ấn Độ, cam lộ là rượu của loài Trời uống, vị ngọt thơm và có tác dụng tăng thêm tuổi thọ và sức khỏe.
(8) 9.5 inches = 24.13 cm =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro