[Đản Xác] Nàng và ánh sáng cùng nhau tồn tại (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Trần Kha đã không gặp Trịnh Đan Ny trong một thời gian dài kể từ khi trở về từ Lâm thị, hiệu trưởng đã nhiều lần ẩn ý có phải cô đã chọc tức Trịnh Đan Ny hay không. Trần Kha thật không nói nên lời, đại tiểu thư kia nói chuyện hay làm việc đều không thể hiểu được nàng đang nghĩ gì muốn gì, cô làm sao biết được.


Càng làm cho cô đau đầu hơn chính là, sáng sớm mỗi ngày, không bao giờ muộn hơn đều sẽ có một ly cà phê trên bàn làm việc của cô. Trần Kha đương nhiên biết ai đưa, bởi vì biết là ai mới khiến cô đau đầu.


Trình Ngữ, ngày thường rất an tĩnh, mỗi lần tìm cô cũng hỏi về vấn đề học tập, em ấy là một học sinh hướng nội và học giỏi điển hình, trẻ con ngày nay tâm hồn rất mỏng manh, cho nên Trần Kha rất bối rối không biết nên nói thế nào với Trình Ngữ về vấn đề này.


Hôm nay cô đến trường sớm, tình cờ bị Trình Ngữ chặn ở cửa văn phòng, nhìn thấy cô liền sửng sốt như mới làm chuyện xấu, cô ngước mắt lên nhìn thấy chỗ ngồi vẫn còn một ly cà phê đá lớn kiểu Mỹ.


Trần Kha mở điện thoại ra, cười dịu dàng nói: "Bao nhiêu tiền, để cô quét cho em đi."

"Không cần không cần."

"Làm sao thế, một học sinh còn có thể có bao nhiêu tiền, cái này nhất định phải đưa."

"Thật sự không phần, lão sư, cô khách sáo quá, em vào lớp trước." Trình Ngữ gấp gáp đến mức mặt đỏ bừng.

"Vậy được rồi, lần sau nhất định cô sẽ đưa em."


Trình Ngữ quay người bỏ trốn khỏi hiện trường mà chưa nói tốt hay xấu.


Trần Kha bất lực lắc đầu, học sinh hiện tại thật sự không biết nên nói cái gì mà.


"Học sinh này đối tốt với cô thật tốt a, ngày nào cũng đều đến đưa cà phê, tôi thì mang cho học sinh cái gì còn dễ làm nhau giận hơn đó." Một nữ giáo viên bên cạnh nói đùa trong bữa sáng.


Trần Kha chỉ mỉm cười đáp lại.





Có điều là, mấy ngày trước hiệu trưởng còn thở ngắn than dài là tại sao cô Trịnh không đến, hôm nay nàng lại tới.


Buổi sáng hết giờ học thì tình cờ gặp Trịnh Đan Ny trên đường trở về văn phòng, nàng dựa vào mấy cây cột bên dưới tòa nhà văn phòng, rồi cúi đầu, tập trung đá những viên đá dưới chân.


Chỉ xem cảnh này thôi thì quả thật cũng thấy khá đáng yêu, nhưng Trần Kha ở xa còn thấy nhiều hơn cảnh này.


Cô không tiếng động, lặng lẽ vòng qua nàng đi lên tầng để tới căn tin trường.


"Nếu tôi không mở miệng gọi chị, chị sẽ không bao giờ học được cách chủ động dừng lại sao?"


Trịnh Đan Ny chậm rãi đi đến trước mặt Trần Kha, đi lên một bước trên bậc thang, cúi đầu nhìn cô.


Trần Kha hít một hơi thật sâu, bắt gặp ánh mắt của nàng, "Tôi không có nghĩa vụ phải dừng lại chờ bất kỳ ai."

"Không nói nữa, tôi đói bụng, đi ăn cùng tôi đi."

"Tôi không đói, không muốn ăn."


Trịnh Đan Ny cau mày nghe âm thanh xì xào xung quanh nàng, trước mặt nàng là bát cơm thịt kho do dì Parkinson run run từ cửa sổ đưa qua. Hai người đang ở căn tin của trường Gia Thái.


"Đây là nơi chị mời tôi ăn cơm?"


Trần Kha nhai thức ăn trong miệng, nuốt xuống mới nói: "Đại tiểu thư có thể đến nhà hàng cao cấp ăn nếu không quen."

"Mở miệng một tiếng là lại đại tiểu thư âm dương quái khí, chị ghét người giàu a."


Trịnh Đan Ny ai một tiếng, "Nhưng sau này chị cũng nên đối xử tốt với tôi hơn. Trong khoảng thời gian tới thì chúng ta sẽ là đồng nghiệp, đừng để người ngoài nghĩ rằng đồng nghiệp của Gia Thái không hòa hợp."


Trần Kha dừng đũa, ngước mắt nhìn nàng.


"Đúng, đồng nghiệp!" Trịnh Đan Ny gật đầu, nhấn mạnh hai từ cuối cùng.


Trịnh Đan Ny không nóng không vội uống một ngụm nước trái cây, mới uống liền nhổ ra, lập tức lấy nước khoáng súc miệng, "Chị cố ý đúng không?! Chua gần chết!"


Trần Kha không nói gì, tiếp tục nhìn xem nàng đang úp úp mở mở cái gì.


"Aida, là giám thị, Lục Minh Lễ không phải tặng thư viện cho trường học của chị sao?"

"Đây tính là đồng nghiệp gì vậy?" Trần Kha bĩu môi, cầm bình nước ấm trên bàn.

"Tôi cũng coi như một nửa của nó mà."


Tuần trước, một đội kỹ sư hùng hậu đã đến trường, sau khi đào bới và thúc ép trong nhiều ngày, nghe đồng nghiệp trò chuyện là trường muốn xây lại thư viện, sẽ xây một thư viện bảy tầng theo kiến trúc châu Âu. Nên không có gì lạ khi hiệu trưởng đem Trịnh Đan Ny như tổ tiên mà cung phụng, thật ra nếu Trịnh Đan Ny không tới, thì công trình thư viện vẫn đang được tiến hành, cũng không biết hiệu trưởng mỗi ngày thở ngắn than dài cái gì.


Trịnh Đan Ny vừa tô son môi vừa nheo mắt bất động và hừ lạnh. Rồi sau đó nàng từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa, dùng hai ngón tay thon dài từ từ mở gói, đưa tới miệng Trần Kha.


"Làm gì?"


Trần Kha đang ngẩn người suy nghĩ, đột nhiên một đồ vật lành lạnh đập vào miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhận ra đó là kẹo, lông mày cô càng nhíu chặt hơn.


"Món tráng miệng thì phải ngọt a, Trần lão sư ~"


Ba chữ "Trần lão sư" gọi thì thầm, làm cho Trần Kha cảm thấy cánh tay mình đều nổi da gà hết lên.


Được rồi! Không được đưa tay đánh gương mặt tươi cười kia, cô nhịn!


Nhưng giọng nói của nàng đã thu hút ánh mắt dò hỏi của nhiều người xung quanh, cô không thể chịu nổi mà!


Trịnh Đan Ny lại nói, "Chúng ta ăn xong đi là tốt rồi, chị muốn ở lại đây cho bọn họ xem sao?"


Nghe xong, lời nói này hiểu như thế nào, không biết còn tưởng rằng nàng thu hút người đến đây.


Tiếng mọi người xì xào xung quanh dần lớn hơn, Trần Kha cắn răng, mở miệng chậm rãi ngậm lấy viên kẹo sữa. Trịnh Đan Ny khẽ cúi đầu, nén âm thanh giận dỗi: "Trần lão sư sao lại cắn tay người khác a?"


Một câu nói khiến Trần Kha như bị sét đánh chết lặng, chiếc cốc nhựa bị cầm mạnh đến rung lên, ngây người ba giây rồi sau đó cô bước ra khỏi căn tin với khuôn mặt tái mét.


Sau khi Trần Kha rời đi, Trình Ngữ đi theo bạn chậm rãi ngồi xuống, rũ mắt ăn cơm, không nói lời nào.


Nói là giám thị nhưng cũng không thấy Trịnh Đan Ny đến công trường lâu bao giờ, mà thay vào đó mỗi ngày nàng đều ngồi trong văn phòng chơi điện thoại.


Đúng, không sai, hiệu trưởng sắp xếp Trịnh Đan Ny vào văn phòng của cô ấy, nói nơi này gần công trường.

Chà, làm sao không nói là vì văn phòng hiệu trưởng của cô gần đó hơn chứ.


Nữ giáo viên ngồi bên cạnh nói nhỏ: "Đại tiểu thư này ngày nào cũng đáng sợ với vẻ mặt u ám đó, kẻ có tiền đều như vậy sao?"


Cho dù không muốn nói về chủ đề này, nhưng Trần Kha vẫn lịch sự đưa mắt từ màn hình máy tính đến khuôn mặt của nữ giáo viên, "Phải không, tôi không để ý lắm."

"Đương nhiên rồi, trên mặt viết đầy — chớ chọc ta, cút xa một chút!" Một trợ giảng nam khác ở góc kia tham gia vào chủ để, khoa trương mà khoa tay múa chân.

"Nhưng có cô ở đây thì tốt hơn nhiều rồi. Thường thì chúng tôi thở cũng không dám thở khi không có cô ở đây." Nam trợ lý vươn cổ nói với cô. "Cô có vẻ biết cô ấy rất rõ, cô không sợ cô ấy."


Nữ giáo viên lập tức nói tiếp "Đại tiểu thư này không quan tâm đến ai, giống như ghét bỏ tất cả mọi người. Hôm trước học sinh của cô đến đưa cà phê, cô ấy nhìn người ta với đôi mắt hận không thể đem người đâm thủng, chỉ có với cô là không có địch ý lớn như vậy. Thật lạ là cô ấy không vừa mắt ai cả."


"Cà phê?"

"Đúng vậy, học sinh mà thời gian trước thường xuyên đưa cô cà phê ấy."


8 giờ tối, Trần Kha ngửa cổ thở ra, cuối cùng cũng chấm xong bài tập của học sinh.


Trịnh Đan Ny ở trên ghế sô pha nghe thấy động tĩnh, hỏi: "Xong rồi?"

"Ừm."

"Đi thôi." Trịnh Đan Ny đứng dậy vươn vai. "Trường học của chị đối với giáo viên đều vô nhân đạo."

"Nghe nói mấy ngày trước có học sinh đưa cà phê cho tôi?"


Từ ngày đó nói chuyện với Trình Ngữ xong thì không còn thấy cà phê trên bàn nữa, nhưng hôm nay đồng nghiệp lại nói rằng em ấy lại tới nữa.


"Đúng." Trịnh Đan Ny gật đầu và không phủ nhận. "Tôi ném nó đi rồi." Nàng nói một cách tự tin, không có chút cảm giác áy náy nào.

"Tôi đã đồng ý để cô ném đồ vật của tôi sao?" Trần Kha không vui, lạnh giọng chất vấn.


Bàn tay đang sửa sang quần áo của Trịnh Đan Ny dừng lại, ngước mắt lên liền đụng phải ánh mắt không nói rõ cảm xúc của Trần Kha, đầu lưỡi nàng chống khớp hàm, từng bước đi về phía Trần Kha.

Đèn trong phòng rất tối, Trần Kha không nhìn rõ sắc mặt Trịnh Đan Ny, chỉ nghe thấy tiếng giày da "lộc cộc" mất kiên nhẫn, cắn răng thở mạnh, không báo trước mà đánh rơi một chiếc hộp bút.

Trong tích tắc, chiếc hộp bị vỡ tan tành, chỉ nghe thấy tiếng bút rơi "rầm" trên mặt đất.

Một cây bút lăn đến trước bốt của Trịnh Đan Ny, Trịnh Đan Ny dừng lại khom lưng nhặt nó lên, đi đến trước bàn của Trần Kha, đập thật mạnh cây bút xuống bàn, khoanh tay dựa vào góc bàn.


"Ném một ly cà phê đáng để chị tức giận như vậy?"


Trịnh Đan Ny cảm thấy buồn cười, nếu biết ngày đó ở căn tin cô ấy làm chuyện kia cho học sinh của mình thấy, nàng sợ không phải cô còn muốn đánh người đi, nghĩ đi nghĩ lại, nàng bật cười thành tiếng.

Mở ngăn kéo trước mặt Trần Kha ra, bên trong là một ngăn lớn đựng kẹo bơ cứng, Trịnh Đan Ny lấy một viên, bóc ra rồi đưa tới miệng Trần Kha.


"Là kẹo của tôi ăn ngon hay cà phê của em ấy uống tốt hơn?"


Trần Kha sắc mặt tức giận xoay đầu qua, nhưng Trịnh Đan Ny cũng không ép cô trả lời, tiện tay nhét viên kẹo vào miệng mình, nghịch tờ giấy gói kẹo, rất có ý hoài niệm nói, "Trần Kha, tôi nhớ chị đã từng rất thích kẹo sữa".


Trần Kha da đầu tê dại, cơ thể lập tức cứng đờ lại, khớp tay nắm chặt tay vịn ghế trở nên trắng bệch, nghiến răng gắt gao, vẻ mặt căng thẳng.


Nhưng những đường gân xanh nổi phồng trên cổ cô vẫn lộ ra, những ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh của Trịnh Đan Ny nhẹ nhàng dò theo đường gân xanh ấy, Trần Kha rùng mình nuốt nước bọt vài cái.


Đột nhiên Trịnh Đan Ny trở nên hung bạo, nàng xoay chiếc ghế 90 độ bằng tay phải và đẩy mạnh Trần Kha về phía trước bàn. Một tay nàng chống ở bên cạnh, một tay nửa đỡ lưng ghế của Trần Kha vây quanh, nàng khom lưng cúi đầu nhìn thẳng mặt Trần Kha, giọng nói khàn khàn lại rất bình tĩnh:

"Chị đã sớm nhận ra tôi rồi đúng không?"








____


7.


Trần Kha sinh ra ở Đông Du, một thị trấn mà điều kiện kinh tế và tư tưởng đều có chút lạc hậu, cha cô mất từ khi cô còn rất nhỏ nên cô sống với mẹ từ bé.


Những đứa trẻ gần đó luôn miệng nói rằng cô là một đứa trẻ hoang dã không có cha, thường xuyên tốp ba tốp năm bắt nạt cô.


Mối quan hệ giữa cô và mẹ cũng không sâu đậm, quan hệ mẹ con chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Mẹ cô rất nghiêm khắc với cô về mặt điểm số, luôn so sánh cô với người này người nọ, thật sự cô hiểu rất rõ cái mà mẹ quan tâm chính là tại sao cô lại là con gái.


Ở cái thị trấn lạc hậu này, sinh con trai dường như là sứ mệnh của mỗi người phụ nữ, cho nên mẹ cô muốn lấy lại thể diện trong điểm số của cô để không khiến mình quá "xấu hổ" trong giới phụ nữ nơi này.


Mỗi lần bị đám con trai đó bắt nạt hay bị mẹ phạt vì điểm số, đêm khuya cô sẽ lén lau nước mắt và tự hỏi bản thân nhiều lần rằng nếu mình là con trai, liệu mẹ có thích mình không.


Thời gian dài kìm nén khiến cô ngày càng thu mình lại, cho đến năm đó cô gặp được Trịnh Đan Ny, một cô gái tinh xảo giống búp bê, linh hồn tựa như một con rối.

Khi cô lên 9 tuổi, một gia đình giàu có chuyển đến căn biệt thự đơn lập duy nhất trên phố, và thị trưởng thậm chí còn mặc chiếc áo sơ mi trắng đã giặt tinh tươm của mình để chào đón gia đình đó.


Trần Kha chen chúc trong đám người, nhìn thoáng qua từ xa, cô để ý thấy một cô gái trạc tuổi mình đang mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, tay ôm một con búp bê và lặng lẽ đứng cạnh mẹ nàng, nhưng khuôn mặt lại không phù hợp với độ tuổi. Ở xung quanh đám trẻ con, Trịnh Đan Ny chính là con thiên nga kiêu kỳ và quý phái.


Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Trần Kha đã nhớ rất lâu.


Lần thứ hai nhìn thấy Trịnh Đan Ny là trong hang động sau núi, Trần Kha vẫn như mọi khi vào hang như thường lệ, cái hang động này rất nhỏ, người khác rất khó phát hiện ra.


Vừa đến cửa hang thì cô đã nghe thấy tiếng động bên trong, Trần Kha nhẹ nhàng bước vào và thấy Trịnh Đan Ny đang ngồi ngẩn ngơ trên tảng đá với con búp bê trên tay, chiếc váy trắng bị dính đất vài chỗ, giống như một tiên nữ bước nhầm vào thế giới phàm trần.


Nhìn thấy người tới, Trịnh Đan Ny cũng không để ý, đổi vị trí ôm con búp bê rồi tiếp tục ngẩn người.


Một lúc lâu sau, Trịnh Đan Ny đứng dậy đi ra khỏi hang động, đi thẳng ra khỏi khu vực núi rồi thì nàng mới chợt sững sờ quay đầu nhìn Trần Kha vẫn đang không nhúc nhích trước mặt.


Trần Kha lập tức đỏ mặt nói: "Chị chơi với em được không? Chị không có bạn bè."

Sắc mặt Trịnh Đan Ny không tốt, giọng nói lạnh lùng một cách máy móc, "Không được."


Trần Kha chán nản rũ đầu xuống, lúc ngẩng đầu lên thì Trịnh Đan Ny đã biến mất rồi.


Sau đó mỗi lần nhìn thấy Trịnh Đan Ny, Trần Kha đều đi theo phía sau không nói lời nào, từ đầu để cô đi theo đến về sau cái gì cũng không nói, tựa hồ như đã ngầm cho phép hành vi của Trần Kha.


Gia đình của Trịnh Đan Ny có vẻ rất nghiêm khắc, chưa thấy nàng được ra ngoài mấy lần, thế là Trần Kha vỗ ngực một cái nói với Trịnh Đan Ny: "Không sao hết, chị vẫn sẽ luôn ở chỗ này chờ em, em có thể gặp chị bất cứ lúc nào em đến."


Trịnh Đan Ny hừ lạnh, nắm chặt lỗ tai của con búp bê, khinh thường mà phàn nàn một tiếng, "Ai muốn gặp chị a."


Từ đó về sau Trần Kha ngày nào cũng đi qua hang động nhỏ kia, nhìn cửa hang mong ngóng từng giây từng phút, miệng lẩm bẩm, khi nào nàng đến, nhất định nàng sẽ đến.

Trịnh Đan Ny thỉnh thoảng sẽ đến đó, Trần Kha liền đi theo phía sau nàng, theo nàng bất cứ nơi nào nàng đi, và đôi khi sẽ ngồi với nàng dưới ánh nắng mặt trời đến trưa.

Trịnh Đan Ny sẽ rời đi trước khi hoàng hôn tới, Trần Kha đi theo đến cửa nhà nàng, vẫy vẫy tay nhỏ giọng nói lần sau gặp, sau đó nhìn Trịnh Đan Ny bộ dáng hốt hoảng chạy vào cánh cửa cao và tối đen như mực kia.

Ngôi biệt thự có hình dáng rất kỳ quái, mái cong vút, phía trên còn có đầu nhọn dựng đứng, toàn thân đen nhánh, bốn phía vách tường mấp mô không bằng phẳng, giống như vừa đổ một lớp nhựa đường đen đặc.


Nhìn từ xa, nó giống như một cái lồng sắt lớn nhốt người, người ta không có cách nào thoát ra, khiến người ta không khỏi dừng bước.





Lần đó, vì bài kiểm tra toán không đạt điểm tối đa, mẹ cô lại phạt cô đứng ngoài sân, quay mặt vào tường để suy nghĩ, trời mưa dần lớn hơn, thấy thế cô cẩn thận gõ cửa hỏi mẹ có thể cho vào nhà không, nhưng nàng gõ cửa hơn chục lần thì cửa vẫn không mở.

Trần Kha mặc một chiếc áo phông mỏng chạy về phía ngọn núi phía sau, khoảng khách không tính là quá gần, tới hang động thì cả người đã ướt sũng, cô vừa xuất hiện thì Trịnh Đan Ny đã trông rất kinh ngạc.


Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong lòng Trần Kha là xin lỗi, "Ừm... Xin lỗi, để em đợi lâu, hôm nay chị ở nhà..."


Không đợi cô nói xong, Trịnh Đan Ny đã nắm lấy tay nàng rồi dùng khăn ướt lau, sau đó động tác nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho cô.


"Cô ấy lại đánh chị?"


Trần Kha giật mình ngẩng đầu lên tựa như đang hỏi, sao em lại biết.


Trịnh Đan Ny lại hỏi, "Cô ấy có giúp đỡ chị khi chị bị những người đó bắt nạt không?"


Trần Kha vẫn đang chìm đắm trong những câu hỏi khổng lồ, làm sao cô biết được những điều này.


"Nói đi a, chị câm sao?"


Giọng điệu Trịnh Đan Ny trở nên mất kiên nhẫn, lực xoa thuốc mỡ trên tay nàng tăng lên, cơn đau khiến Trần Kha thở gấp, cô nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Trịnh Đan Ny và nói: "Không."


Sau khi bôi thuốc, Trần Kha ngồi trên phiến đá ở cửa hang, lúc này cô không dám đến quá gần Trịnh Đan Ny, Trịnh Đan Ny bây giờ trông có vẻ rất tức giận, môi mím lại thành một đường thẳng, con búp bê nắm chặt trong vòng tay.


Khi cô cúi đầu nghĩ cách phá vỡ bầu không khí cứng đờ đó thì Trịnh Đan Ny xoa xoa cánh tay, rồi đưa một viên kẹo lên trước mắt cô, Trần Kha chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên hỏi: "Là cho chị sao?"

"Chị có muốn hay không?"


Trịnh Đan Ny làm bộ muốn ném, nhưng Trần Kha đã nhanh chóng chộp lấy nó và nhỏ giọng nói cảm ơn.


Trần Kha thật cẩn thận bóc giấy gói kẹo ra, cẩn thận và sùng kính như một bảo vật.

Là một viên kẹo sữa.

Rất ngọt.


Mẹ còn chưa từng cười với cô chứ đừng nói là cho cô một viên kẹo, mẹ cô không thích cô một chút nào.

Viên kẹo đầu tiên của Trần Kha là do Trịnh Đan Ny tặng.


Mưa tạnh, Trần Kha đi theo nàng ra ngoài, tại sao nàng vẫn còn tức giận nhỉ, tính tình nàng thật lớn a, Trần Kha đi theo phía sau nghĩ thầm.


"Về sau chị sẽ đến sớm hơn, em đừng tức giận được không..." Trần Kha do dự mãi vẫn là nói ra, khẩn trương siết chặt lòng bàn tay bị thương.


Trịnh Đan Ny nắm lấy tay cô, "Tay chị?"


"Về sau nếu muốn lại đến thì 3 giờ chiều hãy tới đây, không được đến sớm cũng không được đến muộn, trời mưa thì đừng tới, một mình đi vào hang động, quan sát đường và cẩn thận để không đi lung tung, chị có làm được không?"


Đây là lần đầu tiên Trần Kha nghe nàng nói nhiều lời như vậy, cô tức khắc ngây ngẩn cả người, sau đó điên cuồng gật đầu, "Được được, chị có thể."


Trịnh Đan Ny bị bộ dáng này của cô chọc cười, Trần Kha nhìn thấy liền nhanh chóng thốt lên. "Má lúm đồng tiền của em rất đẹp."


Trịnh Đan Ny đang cười lập tức thu lại, nghiêm mặt. "Tôi không có."


Bàn tay nhỏ bé thò vào trong áo búp bê lấy ra hai viên kẹo sữa rồi nhét vào tay Trần Kha, xoay người xách theo lỗ tai búp bê rời đi.


Từ đó về sau, Trịnh Đan Ny thường xuyên cho cô ăn kẹo, chiếc váy nhỏ xinh biến thành túi quần áo, trong túi tràn đầy kẹo đều là cho cô.


Sau đó, một điều gì đó đã xảy ra mà cô không muốn nhớ lại, xấu hổ và hổ thẹn.


Đêm đó hai tháng trước gặp lại nàng trong ngõ, nàng cầm theo cây gậy lớn với quyết tâm làm người ta chết, cô cho rằng mình đã rất đúng mực để ngăn nàng lại.


Cô đã nhận ra nàng từ ánh mắt đó trên con đường rừng trong trường, 16 năm mất liên lạc với nàng, Trần Kha chưa từng thấy ai có một đôi mắt cực kỳ đẹp và nguy hiểm như vậy.


Khi nàng cười lên, lông mày và đôi mắt nàng giãn ra, đồng tử trong veo và sáng ngời như đôi mắt trẻ thơ, nói lên tình yêu và niềm vui của nàng.


Phần lớn thời gian, đôi mắt của nàng luôn tự nhiên hơi nhắm lại, khóe mắt rũ xuống, trong mắt giống như có một khối băng hàng ngàn năm không thể tan, lạnh lùng đến tuyệt vọng.


Những cuộc gặp gỡ dường như tình cờ của Trịnh Đan Ny, sự cám dỗ, và sự chủ động tiếp cận hết lần này đến lần khác.


Cô chống cự, trốn tránh, trốn thoát lần này đến lần khác.


Lý do chính cho sự tức giận của cô không phải do Trịnh Đan Ny ném cà phê đi, mà cô muốn hỏi Trịnh Đan Ny, lấy thân phận gì, lấy lập trường nào mà ném ly cà phê đó đi, nhưng lời nói đến bên miệng rồi cô lại nuốt xuống.


Lần này cô lại chạy trốn đi, cũng giống như bao ngày mưa trước, cô trốn đi trong tiềm thức.


Chỉ là Trịnh Đan Ny từng bước từng bước ép cô vào góc tường, bình tĩnh hỏi cô, cô đã sớm nhận ra nàng rồi đúng không.


Khi bước xuống xe, Trịnh Đan Ny lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và điềm tĩnh: "Tôi luôn muốn bù đắp những viên kẹo mà chị đã thiếu hụt năm tháng đó, nhưng lại không biết chị không thích ăn kẹo, dường như tôi không hiểu sở thích của chị chút nào, từ nhỏ đến lớn đều vậy."


Thứ mà Trần Kha cô thích không phải kẹo, mà là người cho cô kẹo.


Người cho cô những viên kẹo đó là chỗ dựa cho cô, là nàng, người chữa lành những vết thương sưng tấy bên trong lòng bàn tay cô, khiến cô vẫn có thể cười và liếm láp miệng vết thương để chống đỡ.


Lúc này đây, cô biết mình không còn lối thoát.





____





8.


Xin trường học nghỉ ốm một tuần, nằm nhà mấy ngày thật đúng là vô dụng, mỗi lần cử động toàn thân đều đau thấu xương cốt. Đến ngày thứ 5, nàng quyết định đi ra ngoài phơi nắng, hít thở không khí một chút rồi lại nằm xuống, trong nhà Lương Gia không ai biết.


Đi đi lại lại liền đi tới phía đối diện của cái ngõ nhỏ kia, lúc trước tan làm hay đi làm đều không để ý đến nó, hôm nay tự dưng nàng lại nhìn kỹ, ngõ nhỏ đó rất sạch sẽ, không có rác gì, nhiều nhất là có một ít tàn thuốc với lá cây, vậy mà đêm đó bầu không khí phủ lên còn tưởng rằng nơi đó bẩn lắm, nhiều sự khủng bố lắm.


Người đi đường đến và đi vội vã, những đứa trẻ vừa bước ra từ cửa hàng đồ chơi đang đuổi nhau đùa giỡn. Trịnh Đan Ny ngồi trên băng ghế dài ngoài đường, mặc áo hoodie và đội mũ, hai tay đút sâu trong túi áo khoác, bắt chéo chân, vạt áo buông ra một cách tự nhiên.


Thật cô đơn. Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Trần Kha nhìn thấy Trịnh Đan Ny.


Người đi bộ ở hai bên đường, tiếng xe cộ qua lại ầm ầm, Trần Kha tất cả đều không nhìn thấy cũng không nghe thấy, chỉ có nhìn người trước mắt dường như bị cả thế giới lãng quên, lúc này cũng nhìn về phía cô, liếc mắt một cái cũng không chịu dời đi.


Hai chân không tự chủ được mà đi về phía đối diện, một bước rồi hai bước tăng tốc dừng lại trước mặt Trịnh Đan Ny, người trước mắt màu xanh đen sáng lên trong đáy mắt Trần Kha.


Hôm nay Trịnh Đan Ny trang điểm dày hơn bình thường, nhưng vẫn không thể che được quầng thâm dưới mắt.


Một lúc lâu sau, môi Trịnh Đan Ny giật giật, có lẽ là do thời tiết đầu đông khô lạnh nên những đường nét khô ráp trên đôi môi đỏ mọng của nàng cũng hiện rõ.


"Em lạnh." Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Trịnh Đan Ny.


Trần Kha dẫn Trịnh Đan Ny đến một cửa hàng tiện lợi gần đó, không khí ấm áp từ lò sưởi đã bao trùm lấy họ ngay khi mới bước vào cửa, Trần Kha tìm một chỗ bên trong cho Trịnh Đan Ny ngồi xuống, còn cô đi lên phía trước lấy đồ ăn.


Trần Kha đẩy hộp cơm còn nóng và sữa chua đến trước mặt Trịnh Đan Ny. "Không biết em thích ăn gì, nên lấy đồ có thể hâm nóng."


Trịnh Đan Ny không nhúc nhích khi nhìn thấy những thứ này, Trần Kha lại giúp nàng mở nắp hộp, rồi chọc mở hộp sữa chua. "Ăn trước một chút đi, còn nóng."


Trịnh Đan Ny vẫn không nhúc nhích, vành mũ che gần hết khuôn mặt vốn không lớn của nàng, nàng cắn răng, mím môi chặt, tay trong túi nắm thành quyền, nàng cực lực khống chế thân thể đang điên cuồng phát run.


Toàn thân nàng đều đang run rẩy, hơi thở bắt đầu gấp gáp.


"Làm sao mà run đến vậy." Trần Kha nhận ra, đặt tay lên vai Trịnh Đan Ny, dùng tay phải vén vành mũ của nàng lên trên trán, Trịnh Đan Ny vội vàng nhắm mắt lại, sợ để người ta phát hiện đôi mắt đỏ hoe của nàng.

"Em phát sốt rồi, em ở đây chờ chị đi hiệu thuốc mua chút thuốc."


Trịnh Đan Ny gật đầu.


Mười phút sau Trần Kha quay lại với một túi thuốc, Trịnh Đan Ny đang cúi đầu ăn một cách lặng lẽ, chiếc mũ trên đầu đã được cởi ra, hơi nóng từ máy sưởi rất mạnh, khiến hai má Trịnh Đan Ny đỏ bừng.


Trần Kha liếc mắt quan sát, cô cười hỏi nàng, "Lạnh sao, cần hâm nóng lại không?"

Trịnh Đan Ny lắc đầu, "Không cần."

"Được, em ăn đi."


Trịnh Đan Ny ăn xong bắt đầu hút sữa chua, Trần Kha giúp nàng sửa sang lại những sợi tóc trên vai rồi hỏi, "Thân thể ấm chưa, có muốn ăn gì nữa không?"


Trịnh Đan Ny không nói lời nào mà lẳng lặng nhìn ra ngoài tấm kính, Trần Kha nhìn theo ánh mắt của nàng.


Một cặp đôi trông như học sinh đang ngồi xổm trước giỏ hoa của một bà bán hoa, chàng trai cười đến không khép miệng lại được, đưa một đóa hoa cho cô gái, cô gái nhận lấy nó với khuôn mặt đỏ bừng, còn bà bà thì cười tủm tỉm nhìn hai người.


Trần Kha mím môi, trong lòng hiểu rõ, cô quan sát một hồi đợi cặp đôi đi khỏi, rồi Trần Kha đứng dậy rời đi, Trịnh Đan Ny nhìn theo Trần Kha đi đến trước mặt bà bà rồi dừng lại.


Trần Kha cúi người hái hoa trong giỏ, ánh mặt trời chiếu ở sườn mặt cô phát ra ánh sáng. Trịnh Đan Ny cũng tự hỏi bắt đầu từ khi nào mà nhất cử nhất động của người này đều gắt gao tác động đến trái tim nàng như thế. Ngón tay Trần Kha ngắt một bông hoa hướng dương trong góc, và trái tim của Trịnh Đan Ny run lên.


Trong lòng nàng đã có câu trả lời.


Không biết Trần Kha nói gì, mà bà bà liếc mắt nhìn Trịnh Đan Ny híp mắt cười, Trần Kha trả tiền rồi cầm hoa trở lại cửa hàng tiện lợi.


Trần Kha đứng trước mặt Trịnh Đan Ny và giơ đóa hoa hướng dương lên trước mắt nàng, có thể là mùa đông hoa không mọc tốt, cánh hoa hướng dương không tươi đẹp, màu sắc rất nhạt, thân rễ cũng tương đối mềm. Trần Kha cũng nhận ra nên có chút ngượng ngùng nói: "Trong giỏ chỉ có một bông hoa hướng dương này."


Trịnh Đan Ny không trả lời, chỉ nhìn đóa hoa hướng dương bình tĩnh nói, "Nó sẽ vẫn còn bị ướt bởi nước mưa sao?"


Nụ cười ngượng ngịu của Trần Kha đông cứng trên khuôn mặt cô, nhưng ánh mắt của Trịnh Đan Ny lại chuyển sang khuôn mặt Trần Kha và tiếp tục hỏi "Liệu nó có bị chết đuối trong cơn mưa một lần nữa không?"

"Sẽ bị sao, Trần Kha?"





Trần Kha bị hỏi tới liền đóng băng tại chỗ, Trịnh Đan Ny nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt phẳng lặng như nước, trái tim nàng đột nhiên như bị thứ gì đó đâm mạnh, trong lòng một trận đau nhói.


Đau đến toàn thân tê dại.


Trịnh Đan Ny cầm lấy những bông hoa trong tay nàng thưởng thức, như thể đang nói với chính mình, "Em mỗi ngày đều chờ ở nơi đó, xem điều gì đang đợi mình, năm ngày này, chị thật sự cũng có thể trốn."

"Nếu hôm nay nay chị không xuất hiện thì sao?" Trần Kha giảm tốc độ ngồi xuống vịn vào cái bàn.

"Vậy sẽ tiếp tục chờ đợi đến khi chị xuất hiện, cũng không phải là chưa từng đợi thêm. Hơn nữa, chị không phải cũng từng chờ em sao, thật lâu trước kia ấy."


Đứa trẻ luôn theo sát nàng cũng ở trong một hang động nhỏ, ngày này qua ngày khác chờ đợi, ngày nào cũng đánh cược xem hôm nay nàng có đến hay không, không hề kêu ca hay bỏ cuộc.


Trong những ngày qua, Trịnh Đan Ny đã hoàn toàn thấu đáo cảm giác phải chờ đợi người khác dày vò như thế nào, không biết khi nào đối phương mới xuất hiện, không biết khi nào thì nên từ bỏ, nỗi đau lại dâng lên, không biết phân cao thấp với ai hết.





"Thật xin lỗi..."

"Trần Kha, chị đừng đau lòng em." Trịnh Đan Ny lạnh lùng liếc qua, và thả bông hoa trên tay phải xuống để che kín đôi mắt đau lòng của Trần Kha.


Trần Kha không nhìn thấy gì trước mắt, chỉ ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm đang đến gần, và sau đó tai cô bị vây quanh bởi hơi nóng, cô nghe thấy Trịnh Đan Ny nói từng từ một:

"Em muốn chị yêu em, chị yêu em được không?"








Ngày thứ hai sau khi đi làm về, Trần Kha bị người đàn ông ở trường chặn lại, tóc đen vuốt ngược, mặc âu phục dưới áo khoác đen, mắt đeo gọng kính vàng, giống như tầng lớp thượng lưu trong xã hội.





Trần Kha nhìn hắn có điểm quen thuộc, người đàn ông trước tiên tự giới thiệu mình, "Tôi là anh trai Trịnh Đan Ny, Lục Minh Lễ."

"Tôi là Trần Kha, xin chào."

"Cô đến từ thị trấn Đông Du."


Những gì anh ta nói là một câu khẳng định, không phải là câu nghi vấn, Trần Kha không rõ ý tứ của anh ta, hơi chần chừ nhưng vẫn đáp lại, "Đúng vậy."


Lục Minh Lễ hỏi cô, "Cô muốn gặp Trịnh Đan Ny không? Đưa em ấy từ trường đến bệnh viện."





Mùi thuốc khử trùng cao ngạo kích thích khứu giác của Trần Kha, khiến cô vô thức mà tăng nhanh tốc độ đi lên. Tại sảnh tầng 1, có một người phụ nữ ngồi bên cạnh ôm hai đứa trẻ con đang khóc, người phụ nữ đã hoàn toàn khóc không được, quần áo rách rưới ôm hai đứa nhỏ thống khổ rên rỉ.


Những người xung quanh có vẻ cũng không kinh ngạc, vẫn bình tĩnh làm việc của chính mình.

Cửa thang máy đóng lại, đồng thời che chắn mọi thứ bên ngoài cửa.


"Hẳn là chồng người phụ nữ vừa nãy đã xảy ra chuyện." Lục Minh Lễ dọc đường chỉ lo lái xe, đây là câu nói đầu tiên từ lúc lên xe đến bệnh viện.


Thang máy lên quá nhanh cộng với vừa rồi ngửi thấy rất nhiều mùi thuốc sát trùng, Trần Kha lúc này hơi choáng váng, lùi lại hai bước dựa vào thang máy, mơ hồ ừ một tiếng xem như trả lời.


"Con người chính là như vậy a, đột nhiên xuất hiện trên đời này rồi lại đột nhiên rời đi, không biết khi nào tới khi nào đi, cho nên làm người cũng rất vô lực." Lục Minh Lễ dừng lại nửa phần rồi lại nói, "Cô có sợ không, nếu Trịnh Đan Ny cũng đột nhiên rời đi?"


Giọng nói trầm thấp của Lục Minh Lễ có vẻ đặc biệt buồn trong không gian nhỏ này, và Trần Kha, người đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa bên cạnh những con số đang nhảy lên, hoàn toàn hoảng sợ.

Cô đi theo Lục Minh Lễ đến cửa phòng cuối cùng trên tầng cao nhất, Trịnh Đan Ny nằm lặng lẽ trên giường bệnh với khuôn mặt tái nhợt, mép giường treo vài chai dung dịch để truyền dịch.

Đầu óc Trần Kha tức khắc trở nên trống rỗng, cô mở miệng muốn nói, nhưng lại không phát ra được âm thanh. Như thế trái tim cô đang bị ai đó giữ chặt khiến nó không thở nổi, không thể đập nữa, ngột ngạt đến mức đôi mắt cô lập tức đỏ bừng, những giọt nước mắt trực tiếp rơi xuống.


Trần Kha nắm lấy cánh tay Lục Minh Lễ, giọng nói khó khăn run rẩy và còn có rõ ràng cầu xin, "Cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"


Lục Minh Lễ đưa Trần Kha tới phòng nghỉ bên cạnh, sau khi khiến cô bình tĩnh lại, anh mới chậm rãi kể về bệnh tình của Trịnh Đan Ny.


"Stress?" Trần Kha không cầm được cốc nước ổn định, nước nóng nghiêng ra đổ xuống mu bàn tay cô. "Cô ấy sao có thể mắc bệnh này."


Lục Minh Lễ rút ra vài tờ giấy đưa cho cô, "Chúng tôi đón em ấy về, sau này mới nhận thấy, lúc phát bệnh sẽ run rẩy dữ dội, không thể tự chủ được trừ khi tự hại bản thân. Phải hơn một năm điều trị tích cực mới có chuyển biến tốt đẹp, mấy năm nay vẫn luôn rất ổn định, hầu như không tái phát."


Phát run? Trần Kha nhớ tới ngày đó trong cửa hàng tiện lợi Trịnh Đan Ny đột nhiên phát run, đầu cúi thấp khiến lỗ tai đều đỏ bừng, dường như đang rất cố gắng kiềm chế, cô còn tưởng là bị sốt, hóa ra là phát bệnh, còn có bàn tay trái nàng đặt trong túi đầu đến cuối không lấy ra...


"Lần này bắt đầu từ khi nào, tại sao lại nghiêm trọng như vậy?"

"Vào đêm thứ hai ngày nghỉ phép, em ấy không đợi đến khi cô chuẩn bị về nhà mà ở ngã tư đã đụng phải Trịnh Phong, là cha cô ấy vừa mới ra tù. Tôi không thấy em ấy rời giường sáng hôm qua, nên đạp cửa vào, thì thấy em ấy đang ngất xỉu trên sàn nhà, bên tay trái có vết máu lớn, thì tôi mới biết là em ấy phát bệnh trở lại, và chỉ sau khi tôi ép hỏi em ấy thì em ấy mới nói buổi tối hôm trước gặp Trịnh Phong."

"Em ấy ngày nào cũng đi sớm rồi đợi ở đó, đến 7, 8 giờ tối mới về. Tôi không yên tâm nên chỉ có thể phái người đi theo sau lưng em ấy. Trịnh Phong..." Lục Minh Lễ nói đến cái tay, giọng điệu bỗng trở nên gay gắt. "Người này đã để lại cho em ấy bóng ma tâm lý quá lớn."





___

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro