[Hắc Miêu] Tôi sẽ không yêu bạn cùng bàn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


6.


Cậu trai kia đứng trước mặt Thẩm Mộng Dao, bất an mà kéo lấy góc áo của mình, cúi đầu với khuôn mặt đỏ bừng, đưa bức thư bằng cả hai tay, lắp bắp nói: "Làm ơn... Làm ơn hãy nhận lấy! Mình thật sự thích... Rất thích cậu..."


"Cảm ơn." Thẩm Mộng Dao nhẹ giọng mang theo cảm giác xa cách nói cảm ơn, cầm lấy lá thư và nhét nó vào ngăn kéo.





Viên Nhất Kỳ hỏi nàng: "Chị không mở ra xem à?"


Thẩm Mộng Dao không nhìn cô, lạnh lùng nói: "Không xem." Nói xong nàng lấy lá thư ra, ném vào thùng rác sau lưng.





Viên Nhất Kỳ đi tới nhặt nó lên mà không cần suy nghĩ, vừa mở nó ra vừa nói: "A nha, không xem thì không xem, có cần ném nó đi không a, nếu biết thì người ta phải buồn biết bao..."





Thẩm Mộng Dao gần như kìm nén cơn tức giận của mình không được mà run rẩy, gắt gao lườm Viên Nhất Kỳ một cái, cũng không quay đầu lại mà đi về phía phòng học, buông một câu: "Em muốn thì cho em đó."


"Hả? Thẩm Mộng Dao? Thẩm Mộng Dao?" Viên Nhất Kỳ gọi hai tiếng, Thẩm Mộng Dao không để ý cô.





Tại sao lại tức giận? Viên Nhất Kỳ không nghĩ ra.


Hứa Dương Ngọc Trác và Hồng Bội Vân bàn trước cùng nhau quay đầu lại.





"Chị bị ngốc đúng không?" Hồng Bội Vân chỉ tiếc không rèn sắt thành thép mà mắng cô.


Tiếp theo Hứa Dương Ngọc Trác nói: "Thẩm Mộng Dao người ta rõ ràng là không thích bạn nam kia a!"


Viên Nhất Kỳ nghiêm túc trả lời: "Cái kia cũng không nên trực tiếp vứt bỏ a..."





Hứa Dương Ngọc Trác thật sự rất muốn nói thẳng với cô là, Thẩm Mộng Dao có ý tứ với ngươi đó! Ngươi lại còn khuyên người ta đi xem thư tình của người khác, đây không phải rõ ràng nói cho nàng là nàng không có ý nghĩa gì đối với ngươi sao, ngươi không ăn dấm một chút nào à?


Cuối cùng, Hứa Dương Ngọc Trác cũng mở miệng thở dài, lắc đầu nói: "Quên đi, tự em hiểu đi."


Hồng Bội Vân nói năng lộn xộn, cuối cùng tức giận mắng: "Ngốc quá đi!"


Hứa Dương Ngọc Trác: Làm thế nào để phá vỡ hai người bàn sau yêu thầm nhau, một người kiêu ngạo tới chết và một kẻ thẳng nam muốn khùng đây?


Hồng Bội Vân: Hai người bàn sau không biết tâm ý đối phương, nhưng lại rất thể hiện, đã khiến quần chúng ăn dưa nóng lòng muốn chết, xin cảm ơn.








7.





Hứa Dương Ngọc Trác và Hồng Bội Vân ăn cẩu lương của hai người đã từ lâu, nhưng mà hai vị chính chủ kia không có tí ý định nào là sẽ bày tỏ tình cảm của mình. Thẩm Mộng Dao kiêu ngạo kia chậm chạp không chịu thổ lộ, cứng đầu ngoan cố chờ Viên Nhất Kỳ mở miệng. Viên Nhất Kỳ, người thẳng nam đó lại càng không đáng tin cậy, có khi cũng chưa nhận ra rằng chính mình thích Thẩm Mộng Dao.


Vì thế, những người thiện lương thích giúp đỡ mọi người, đám người Hứa Dương Ngọc Trác, Hồng Bội Vân, Lâm Thư Tình, Trương Hân tụ tập lại với nhau để dẫn đường cho tư tưởng của Viên Nhất Kỳ.


"Nào, nói đi, em cảm thấy thế nào về Thẩm Mộng Dao?" Hứa Dương Ngọc Trác đảm nhận vai trò người dẫn chương trình.


Trương Hân cầm lấy camera của mình, đưa ống kính lên trước mặt Viên Nhất Kỳ.





"Chỉ là... Thật thích chị ấy a... Vì chị ấy là tỷ tỷ của em...."





Quách Sảng cầm một túi hạt dưa trong tay, vừa nghe vừa phân phát cho những quần chúng ăn dưa khác.





"Là thích chị em bình thường hay là một loại thích khác?" Hồng Bội Vân vội vàng nói, xung phong cầm bút là micro như muốn đâm vào trong họng Viên Nhất Kỳ tới nơi.





Lỗ tai Viên Nhất Kỳ đỏ lên, hỏi: "Một loại khác khác là loại nào?"

"Chính là cái loại mà muốn chị ấy đó!" Hồng Bội Vân không cần nghĩ ngợi.





Khoảnh khắc vừa thốt ra lời, tay cầm camera của Trương Hân đột nhiên run lên, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp suýt nữa không cầm được camera. Hạt dưa của Quách Sảng và Lâm Thư tình mới cắn chưa kịp ăn, nghe lời này xong bị sốc tới mức chưa kịp phun vỏ ra đã nuốt xuống. Vương Dịch vẫn luôn lạnh mặt cuối cùng cũng không khống chế được biểu cảm, hạt dưa trong tay rơi vãi đầy trên mặt đất. Tưởng Thư Đình ở cạnh đập đùi Quách Sảng một cách điên cuồng trong khi thốt lên trời ơi, cái này có thể phát sóng được không đây?





"A? Câu hỏi này hơi xấu hổ nha ~" Viên Nhất Kỳ lộ ra biểu tình thẹn thùng của manh muội*.

*manh muội: cô bé bán manh (dễ thương)


Hồng Bội Vân: "... Trả lời nhanh lên, không trả lời em đánh chết chị."

Hứa Dương Ngọc Trác: "Đúng a đúng a, mọi người đều đang sốt ruột chờ nè."

Tưởng Thư Đình: "Viên Nhất Kỳ làm được mà, mẹ là người mẹ tốt a."





Mặt Viên Nhất Kỳ đỏ lên trông thấy: "Gần như là loại kia đi..."


"Loại nào?" Mọi người nín thở.

"Muốn... Là loại trên."





Vừa dứt lời, nhóm yêu quái đã nhảy múa điên cuồng. Tác phẩm của nhiếp ảnh gia Trương Hân bị mọi người tranh nhau, ngày đó những quần chúng ăn dưa mỗi người được một bản, lan truyền trong các nhóm ký túc xá và bạn bè.





"Viên Nhất Kỳ, đừng sợ, với tư cách là hảo huynh đệ của chị, em khẳng định sẽ giúp chị!" Hồng Bội Vân vỗ mạnh vào vai Viên Nhất Kỳ.





Một đám quần chúng ăn dưa bắt đầu ra đủ loại ý tưởng khác nhau để giúp Viên Nhất Kỳ theo đuổi vợ, Hứa Dương Ngọc Trác móc điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Phí Thấm Nguyên, yêu cầu cô làm công tác tư tưởng cho Thẩm Mộng Dao.





Những cái đầu nhỏ xúm vào nhau, ríu rít mà đưa ý tưởng cho Viên Nhất Kỳ.





8.


Ngày đầu tiên sau khi Hồng Bội Văn và đoàn người ăn quả dưa gây sốc.


Hồng Bội Văn đang chép bài tập về nhà của Hứa Dương Ngọc Trác, Trương Hân cầm quyển sách bài tập trống hơn một nửa để cùng nhau chép bài.


Thẩm Mộng Dao ở ghế sau đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, theo sát phía sau là Viên Nhất Kỳ.


Hồng Bội Vân ngửi được một ít tia bát quái, hai chữ ky viết to đùng trên đầu, ngăn Viên Nhất Kỳ lại hỏi: "Chị đi làm gì vậy?"


Viên Nhất Kỳ trả lời: "Còn làm gì nữa, đi WC a." Sau đó bước nhanh đuổi theo Thẩm Mộng Dao đi xa phía trước.


"Ai ôi, nhanh nhanh nhanh!" Hồng Bội Vân điên cuồng đập Trương Hân đang chép bài bên cạnh mình, Hứa Dương Ngọc Trác nhường vị trí của mình cho cô, lúc này đang đứng cạnh Trương Hân.


Hồng Bội Vân hào hứng hỏi Hứa Dương Ngọc Trác: "Thấy được không?!"

Hứa Dương Ngọc Trác vẻ mặt cũng hào hứng, khóe miệng cười tới tận lỗ tai: "Thấy rồi!"


Trương Hân đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ lỡ nghìn việc, vội vàng hỏi Hứa Dương Ngọc Trác nhìn thấy gì.


Hồng Bội Vân ủy khuất mà bĩu môi nói: "Sao chị không hỏi em?"





Trương Hân khinh thường liếc nhìn cô, vừa nói chuyện với Hứa Dương Ngọc Trác vừa lắc mông uống cà phê.


Một phút trước khi đến lớp, Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đã trở lại.





Chỗ ngồi của Hồng Bội Vân và Hứa Dương Ngọc Trác là thánh địa cắn đường, giờ này đám người ăn dưa hôm đó đã tụ tập lại gần hết, bốn người ky nhìn thấy hai vị chính chủ trở lại, như sói ngửi được mùi máu tươi, trong ánh mắt lóe lên tia kích động.


Viên Nhất Kỳ nấp sau Thẩm Mộng Dao, lỗ tai đỏ lên một mảng lớn, như thể đang che đậy thứ gì đó vô hình, Thẩm Mộng Dao giờ phút này trông vẻ mặt rất bất lực.





"Rốt cuộc bọn họ đi WC làm gì a..." Quách Sảng hạ giọng nói.

"Trời ạ, cái đức tính nào của Viên Nhất Kỳ thế này, không phải là bạn trai của cả trường sao?" Vẻ ghét bỏ của Hồng Bội Vân hiện rõ trên mặt.


Viên Nhất Kỳ nhăn nhăn nhó nhó ngồi trên ghế, Thẩm Mộng Dao liếc nhìn đũng quần của cô với một ánh mắt cực kỳ khó tả, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, cởi áo khoác đồng phục học sinh ném lên đùi Viên Nhất Kỳ nhanh tay che lại quần của mình bằng áo khoác.


Cổ và xương quai xanh của Viên Nhất Kỳ có một vết đỏ nhỏ nhưng rất rõ ràng.





Quần chúng ăn dưa không kìm được sự phấn khích, nhưng trước mặt chính chủ thật sự không dám làm loạn, nắm tay nhau chuyển vị trí.


"Giải lao cũng chỉ có vài phút, Thẩm Mộng Dao mạnh đến vậy sao? Viên Nhất Kỳ ra ngoài vẫn còn tung tăng nhảy nhót tưng bừng oai phong lẫm liệt, lúc về thì lại thành cái dạng này?"

"Ôi không tôi đang bay..." Hồng Bội Vân bị kích thích đến mức khó kìm được bản thân.


Mọi người đều là bộ dạng đập đến sắp ngất đi.


Hứa Dương Ngọc Trác xấu hổ vùi mình vào vai Trương Hân, dùng tay đập mạnh vào lưng cô.


"Trời ơi, cởi quần áo cho người kia khoác, đó không phải là việc luôn làm sau khi xong việc sao?" Tưởng Thư Đình từ trước đến giờ luôn rất giỏi trong việc đi vào trọng điểm.





Lâm Thư Tình sờ cằm suy đoán: "Vì sao lại muốn đưa quần áo của mình cho Viên Nhất Kỳ che lại? Có phải là bị dính loại chất lỏng nào đó..."





Đám đông lại một lần nữa gà gáy kêu trời.





Hồng Bội Vân xoa đầu Lâm Thư Tình, liên tục khen cô thông minh, Lâm Thư Tình ngượng ngùng nói cảm ơn.


"Dao công là thật!!!"

"Ai nha, Viên Nhất Kỳ thật không tệ, mới vừa đánh thức ẻm chưa đầy một ngày mà đã có tiến triển bùng nổ như vậy."


Tiếng chuông vào lớp vang lên.


Vì là giờ thể dục, nên mọi người đều xuống lầu tập trung.


Hồng Bội Vân và Hân Dương cùng nhau đợi Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đến.


"Chị... Xin nghỉ giúp em đi..." Viên Nhất Kỳ mặt lại bắt đầu đỏ bừng.


Hồng Bội Vân: Khỉ thật.

Hứa Dương Ngọc Trác: Khỉ thật.

Trương Hân: Khỉ thật.


Thẩm Mộng Dao nhàn nhạt nói: "Cũng được."


"Cơ hội tốt, tới hỏi nhanh lên đi a!"


Hứa Dương Ngọc Trác kéo Thẩm Mộng Dao lại mở miệng hỏi: "Dao Dao, Viên Nhất Kỳ làm sao vậy?"


Thẩm Mộng Dao hét bỏ mà quay đầu lại nhìn chỗ Viên Nhất Kỳ ngồi, nói: "Sàn nhà vệ sinh trơn quá, Viên Nhất Kỳ ngã oạch cái, quần rách ra."


...


"Cắt... Tản ra tản ra, còn tưởng là cái gì..." Đám người cắn đường xung quanh dựng lỗ tai nghe tốp năm tốp ba lần lượt mà tản đi.





"Mấy người cho rằng là cái gì a?" Thẩm Mộng Dao nghi hoặc hỏi.


Hồng Bội Vân lúng túng cười nói: "Không có gì không có gì..."








9.





Lại đến đại hội thể thao hàng năm.


Trung học cơ sở và trung học phổ thông luôn tách ra thi đấu, đến lúc đó lên lớp 10 rồi nên bọn họ cũng không đủ thời gian tập luyện. Cô chủ nhiệm lớp năm đó được mệnh danh là công chúa cướp tiết học, không có tiết nào là cô không giành được. Ngay cả đối với huấn luyện đội trường của Viên Nhất Kỳ, giám sát vệ sinh của Thẩm Mộng Dao, quản lý kỷ luật của Trương Hân và các hoạt động công ích của đoàn thanh niên cộng sản đều bị đình chỉ.


Màu da của Viên Nhất Kỳ và Trương Hân bắt đầu trắng hơn rất nhiều, các đường nét trên khuôn mặt vốn không kém cỏi càng được làm nổi bật.


Ba ngày trước đại hội thể thao, giáo viên chủ nhiệm đã xác nhận những người tham gia hạng mục, hầu như không có ai trong số họ tự nguyện tham gia, hơn nửa những người trong danh sách đều là nửa dụ nửa lừa để tham gia.


Vương Dịch thật sự không muốn chạy 800m, nhưng mặc cho cô và giáo viên chủ nhiệm giải thích thêm, bà lão tàn nhẫn kia chỉ đỡ gọng kính cận màu hồng nói: "Chân em dài như vậy, không chạy tám trăm thật tiếc."


Sau đó Vương Dịch trở về vừa phàn nàn với Châu Thi Vũ vừa khóc: "Ô ô, làm gì có chuyện thấy một người chân dài cũng bảo người ta chạy 800m cơ chứ..."


Châu Thi Vũ uống một ngụm sữa bò lớn, gật đầu tán thành: "Thật sự là không đúng, em yếu như thế làm sao thích hợp chạy tám trăm."


Vương Dịch cảm thấy rất đau thương.


Viên Nhất Kỳ cảm thấy người huynh đệ Vương Dịch của cô từ trước đến nay luôn thoải mái, gần đây lại không ổn lắm. Cũng không biết có chuyện gì, Vương Dịch đó giờ rất ghét tập thể dục, vậy mà mấy ngày nay mỗi ngày đều kéo cô chạy tám trăm mét!


"Làm gì a? Chạy tới 800m làm gì?" Viên Nhất Kỳ lại bị Vương Dịch bắt đi ở cuối giờ học, nhìn Thẩm Mộng Dao đi với Châu Thi Vũ càng ngày càng xa, Viên Nhất Kỳ không vui hỏi cô.





Vương Dịch một mặt đầy chính khí nói: "Bởi vì em muốn tham gia đại hội thể dục thể thao a! Thân là một thành viên của lớp, em có nghĩa vụ phải giành lấy vinh quang cho lớp..."

"Nói thật đi."

"... Thật đáng ghét, sao lại vạch trần em. Được a, thật ra em muốn đạt giải nhất cho Châu Thi Vũ xem." Vương Dịch ngượng ngùng.





Viên Nhất Kỳ: Không nói nên lời.


"Hảo huynh đệ, cùng chị chạy 800m, mà em chạy 400 còn không dễ dàng gì"





Cứ như thế, w Đệ Đệ bắt đầu cuộc hành trình tập luyện gian khổ.


"Vương Dịch!" Viên Nhất Kỳ cầm loa nhỏ hét vào mặt Vương Dịch trên đường chạy, "Em chạy nhanh lên a! Chạy kiểu này làm sao mà được xếp hạng!"


Con mẹ nó, 800m chạy đã khó, còn thúc giục vội vàng không để yên, liều mạng chạy... Vương Dịch cùng tám trăm đồng chí giống nhau, nửa vòng là nhờ thực lực, còn lại có thể chạy xong hoàn toàn là nhờ chửi thề.


Vương Dịch chỉ muốn cầm bình giữ ấm co lại đến nơi hẻo lánh mà ngồi.


Chờ chạy xong 800m, Vương Dịch đã hoàn toàn mất đi bản thân, thở hổn hển, chân mềm nhũn.


Viên Nhất Kỳ đi tới, nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay, cau mày nói với cô: "Tốc độ còn chưa đủ, nghỉ ngơi 10 phút rồi thử lại lần nữa."


Vương Dịch đột nhiên phủi đất đứng lên.


Viên Nhất Kỳ bị giật mình, lập tức vui mừng khen: "Ôi nhiệt tình quá! Nghỉ ngơi xong rồi chuẩn bị sẵn sàng cho một vòng khác nha."

"Này... Em đi đâu đó..."


Vương Dịch chỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung, mỗi lần hô hấp đều vô cùng khó khăn.





"Về nhà!" Cô hét lên một cách khó nhọc sau khi hít thở vài hơi.


Viên Nhất Kỳ bất lực thở dài, đuổi theo hỏi: "Không tập nữa à?"

Vương Dịch mệt mỏi lắc đầu, vẻ mặt uể oải nói: "Không tập nữa, quá mệt rồi, tập không nổi."


"Còn Châu Thi Vũ?"


Vương Dịch đang sải bước nhanh chợt dừng lại, miệng ngập ngừng, tự giễu cười, nói với Viên Nhất Kỳ: "Tùy tiện đi, chị về trước đi, em nghỉ ngơi một lát."


Viên Nhất Kỳ lên tiếng được, rồi sau đó bay vọt đi không thấy bóng. Xin lỗi hảo huynh đệ, không phải chị không giúp em, chỉ là hôm nay chị muốn đến nhà Thẩm Mộng Dao ăn chực.


Vương Dịch nhìn đường đua màu đỏ, lẩm bẩm: "Chỉ cần chạy thêm vài vòng nữa thôi."


____


TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro