[Hân Dương] Ngoài giới hạn (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày mối quan hệ bén rễ bị Kim Cát Nhã phát giác, giấc ngủ của Trương Hân ban đêm sẽ dần bị nuốt chửng bởi những cảm xúc bị đè nén khi ôm cừu con mềm như bông vào lòng, cô đã quen với việc ôm nàng khi ngủ, Hứa Dương Ngọc Trác cũng sẽ tiến tới ôm cô, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng để cô ngủ ngon hơn, mà bản thân còn mở to mắt cho đến khi cơ thể không chịu được mệt mỏi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.


Hứa Dương Ngọc Trác lòng mang tâm sự đêm nay ngủ rất nhẹ, và vì giấc ngủ chập chờn, nàng nghe được vô số tiếng thở dài của Trương Hân, mỗi một tiếng thở dài thì nàng lại rúc vào vòng tay Trương Hân sâu hơn, hận không thể đem toàn bộ thân thể gần hơn với người mang tâm sự nặng nề này.


Nàng không muốn có khoảng cách với Trương Hân, nàng không muốn...


Thường sẽ có những dấu hiệu cảnh báo trước khi có bão ập đến, cho nên Kim Cát Nhã thức dậy vào buổi sáng và mí mắt bên phải của cô bắt đầu giật giật, cô đã linh cảm được có điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.


Quả nhiên khi cô đang chuẩn bị ở nhà 24/7 để đề phòng bão tố thì Hứa Dương Ngọc Trác đã gõ cửa nhà cô. Tiếng gõ cửa vội vàng khiến tim cô đập loạn xạ, sau khi mở cửa ra và thấy Hứa Dương Ngọc Trác, Kim Cát Nhã thậm chí còn cảm thấy lành lạnh sau lưng.


"Sao cậu lại tới đây?"

"Đi vào rồi nói."


Hứa Dương Ngọc Trác sắc mặt nghiêm túc, sau khi ném xuống một câu, nàng tự mình đi vào nhà. Kim Cát Nhã đóng cửa đi phía sau nàng, khẩn trương như thể cô đã bị bắt quả tang điều gì sai trái.


"Kim Cát Nhã."


Hứa Dương Ngọc Trác ngồi trên ghế sô pha không còn dễ dãi như trước, biểu tình nghiêm túc khiến Kim Cát Nhã có cảm giác như đang bị chủ nhiệm kiểm điểm vậy.


"Có mặt!"

"Chúng mình là bạn tốt đúng không?"


Câu hỏi bất ngờ khiến Kim Cát Nhã cảm thấy khó hiểu, "Cậu nói gì vậy? Đương nhiên rồi!"


"Vậy cậu với Trương Hân thì sao?"

"Cũng thế, đều là bạn tốt."

"Vậy nếu mình có việc muốn nhờ cậu giấu Trương Hân, cậu có giúp mình không?"

Kim Cát Nhã mơ hồ biết câu hỏi này là một cái bẫy, nhưng cô vẫn gật gật đầu nhảy xuống: "Có."

"Cho nên nếu như hôm nay Trương Hân tới đây, nói cho cậu biết cậu ấy có chuyện muốn nói dối mình, cậu cũng sẽ giúp cậu ấy che giấu đúng không?"

"Đúng vậy."

"Nên các cậu có việc giấu mình phải không?"


Giọng nói Hứa Dương Ngọc Trác không một tia cảm xúc, rất lạnh nhạt, giống như đang hỏi "Hôm nay ăn cơm à?"

Nhưng nàng càng bình tĩnh thì Kim Cát Nhã lại càng sợ hãi. So với việc thẩm vấn bình tĩnh như thế này, thì la lối khóc lóc đùa giỡn còn hay hơn, ít nhất thì cô sẽ không nơm nớp lo sợ, sợ mình bị xử tử bất cứ lúc nào.

Kim Cát Nhã mím môi không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thấy cô do dự, Hứa Dương Ngọc Trác biết cô đang khó xử, Trương Hân chắc chắn đã dặn dò nhiều lần nên cô mới trong tình thế khó xử như vậy.

Nhưng nếu hôm nay không hỏi ra tới, nàng sẽ không có cách nào nhắm mắt bỏ qua được.

Nàng chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Trương Hân, hai người họ rốt cuộc đang giấu nàng điều gì, vì sao Trương Hân lại có biểu tình như vậy, mà bản thân nàng tại sao lại không thể biết chuyện này.

"Mình không thể biết chút gì sao?"

Kim Cát Nhã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan bởi câu hỏi tuy có tính thăm dò nhưng lại mang theo ủy khuất, cả hai bên đều là bạn tốt, không thể làm tổn thương bên nào, nhưng nguồn gốc rắc rối của cả hai lại là bên kia. Làm sao cô có thể cân bằng chuyện này a?


Kim Cát Nhã kêu cứu trong lòng, cô muốn giúp Trương Hân che giấu, nhưng cô lại không muốn làm Hứa Dương Ngọc Trác buồn, nhìn thấy người trên ghế sô pha càng ủ rũ, cô chợt lên kế hoạch tiết lộ một nửa, ít nhất là để ổn định cảm xúc của người này trước một chút.


"Mình có thể tiết lộ một chút, chỉ một chút thôi."

Hứa Dương Ngọc Trác vội vàng gật đầu, "Được."

"Trương Hân, có người mình thích."

Nàng tưởng chính mình đã chuẩn bị tinh thần để nghe lén bí mật của Trương Hân, nhưng khi Kim Cát Nhã nói ra những lời này, Hứa Dương Ngọc Trác vẫn vô thức sững sờ.


Nàng nghe được rất rõ, nhưng không nhịn được lại hỏi lại một lần nữa, "Cậu nói cái gì?"

"Trương Hân có người cậu ấy thích."

Kim Cát Nhã lặp lại như nàng muốn.

"Không thể nào." Hứa Dương Ngọc Trác không khỏi có chút cao giọng, "Cậu ấy mỗi ngày đều ở trung tâm và nhà hát, cơ bản là không có cơ hội tiếp xúc với đàn ông, cũng chưa từng thấy cậu ấy liên lạc với nam nhân nào."

"Không phải con trai, là con gái."

Câu trả lời của Kim Cát Nhã giống như một cú đánh vào đầu cảnh cáo, khiến hai mắt Hứa Dương Ngọc Trác mờ đi, "Con gái?"

"Đúng, trong nhóm."

"Là ai?"

"Chưa nói."

Kim Cát Nhã đã tiết lộ quá nhiều, nếu tiếp tục nói nữa sẽ không sống sót qua ngày mai.

Sắc mặt người trước mặt thay đổi nhanh chóng, cô nhìn không ra là tốt hay xấu, chỉ cảm thấy trong ánh mắt kia dần dần mất đi tiêu cự, giống như có cái gì đó vỡ vụn.

Hứa Dương Ngọc Trác biểu lộ phức tạp, những gì nàng tiếp thu được mười phút qua đã khiến thế giới nội tâm của nàng đảo lộn, và tâm trí nàng cũng rối loạn.

Trong đầu nàng lướt qua những cô gái đủ thân thiết với Trương Hân, phát hiện bất kể đối phương là ai, nàng đều không thể tiếp nhận, khó có thể tiếp thu, thậm chí nàng còn cảm thấy tức giận.

Sau khi động não, Hứa Dương Ngọc Trác đứng dậy khỏi ghế sô pha, xách theo túi của mình, đóng sầm cửa lại và bước ra ngoài không nói một lời.

Kim Cát Nhã không yên lòng, muốn thay quần áo rồi đi theo nàng ra ngoài, nhưng lại sợ rằng việc đi theo đột ngột của cô sẽ làm phiền nàng. Đấu tranh trong lòng mấy phen, cuối cùng cô từ bỏ việc ra ngoài.

Sau khi rời khỏi nhà của Kim Cát Nhã, Hứa Dương Ngọc Trác đi bộ dọc theo con đường nhộn nhịp mà không có đích đến. Thế giới ồn ào bên ngoài bị cắt đứt khỏi trạng thái tinh thần trống rỗng, thậm chí người đi bộ đi sát đụng vào nàng và nhỏ giọng nói xin lỗi, nàng cũng không hề phản ứng.

Bước chân không có mục đích đưa nàng đến một công viên nhỏ hẻo lánh, bầu không khí vắng vẻ khiến nàng có chút không gian để thở.

Hứa Dương Ngọc Trác ngồi trên ghế đá dưới bóng cây nghỉ ngơi, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình. Nhưng nàng không ngờ rằng, cơn tức giận tột độ bắt nguồn từ việc biết được bí mật của Trương Hân kia đã lắng xuống, thì chính nỗi đau đã bị xé nát trong lòng đã từng chút một đánh thức nàng.


Từ tức giận, ủy khuất, đến bây giờ cảm thấy đau đớn và buồn bã, tất cả những điều này đều quá không bình thường.


Đầu óc Hứa Dương Ngọc Trác dần dần thanh tỉnh, cuối cùng giải quyết được cảm xúc của mình trong những sự hỗn độn này, ban đầu nàng tức giận vì Trương Hân giấu giếm nàng, rồi sau đó là ủy khuất, ủy khuất vì sao Kim Cát Nhã lại biết, chỉ thừa lại nàng là người không biết gì.

Nhưng cuối cùng, nỗi đau và nỗi buồn mãnh liệt dội về từ đáy lòng nhắc nhở nàng, là nàng phi thường quan tâm, thập phần quan tâm, thậm chí khó chịu đến bị cào trong tim, bởi vì người mà Trương Hân thích, không phải nàng.

Nỗi đau này rõ ràng không phải là thứ nên xuất hiện trong tình bạn, và sự tức giận cùng buồn bã khi bị người ngoài cướp đoạt, cũng không đơn giản như quan hệ bạn tốt.

Nếu so sánh, đây giống như người mình đã thích từ lâu đột nhiên tuyên bố về sự tồn tại của nửa kia, nhưng người đó lại không phải mình. Nỗi đau vỡ thuyền như rót sắt nóng chảy vào tim sau khi dùng móng vuốt sắc nhọn cắt mở trái tim, nỗi đau khiến toàn thân run rẩy.

Nhận ra mình đã phát hiện ra sự thay đổi tình cảm này quá muộn, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má không thể kiểm soát. Nàng đưa tay qua loa lau đi, mới phát hiện nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, từ hai gò má rơi xuống quần áo, rơi xuống đất.


Hứa Dương Ngọc Trác chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải đối mặt với tình cảm của Trương Hân trong tình trạng tan vỡ như vậy, nàng oán trách về sự vô cảm và cẩu thả của mình trong cuộc sống hàng ngày, và để người khác cướp đi người mà đáng lẽ phải thuộc về nàng.

Quá nhiều cảm xúc đã đổ ập xuống vào ngày hôm nay, sau đó đầu bắt đầu đau nhói, nước mắt đã ngừng rơi nhưng hơi thở vẫn chưa dịu lại, vẫn còn run rẩy. Nghĩ rằng mình sẽ bị người kia tra hỏi khi trở về nhà với bộ dạng này và không còn nơi nào khác để đi, Hứa Dương Ngọc Trác lại khổ sở cau mày.

"Dương, mình có việc đi ra ngoài một chút, trước giờ ăn cơm tối sẽ về."

Tin nhắn của Trương Hân đến đúng như ý muốn, Hứa Dương Ngọc Trác không khỏi buồn bực nhìn tin nhắn trong khung thoại, không biết có phải cô có thật sự có việc phải làm, hay là ra ngoài gặp người mình thích.


"Được."


Nàng bấm phím trả lời rồi tắt máy, ổn định lại tâm trạng của mình rồi bắt taxi về nhà.

Nhà không có người cũng đủ thời gian để Hứa Dương Ngọc Trác sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, nàng nằm trên sô pha bắt đầu hồi tưởng lại về mối quan hệ đặc biệt đã bén rễ và nảy mầm dưới tình bạn này, muốn biết đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào mà sự phụ thuộc của nàng vào Trương Hân lại vượt qua ranh giới bạn bè và dần trở nên bất bình thường.

Hơn 20 năm nay, nàng đều đối xử đặc biệt với người mình thích, chỉ cần cảm thấy đối phương quan trọng, thì đó là sự ưu ái và bảo vệ quá mức cần thiết, hận không thể đem tên mình đánh dấu trên người đối phương, cho tất cả mọi người biết rằng mình quan tâm tới người này.

5 năm qua với Trương Hân nàng cũng như vậy, sẽ vẫn luôn thẳng thắn nói rằng cô là người đặc biệt, không thể đụng vào. Nàng cũng luôn miệng nói thẳng trước mặt người khác rằng Trương Hân là của mình, không cho phép ai đụng đến nhà của mình và Trương Hân. Nhưng việc gán ghép lẫn nhau trong môi trường chung là quá đỗi bình thường, và nàng thậm chí không nghĩ đến sự chiếm hữu trắng trợn này là tình bạn thân thiết hay tình yêu đã âm thầm bén rễ.

Khi có những quyết định sai lầm, thì sự đau đớn sẽ đưa ra những câu trả lời chính xác.

Hứa Dương Ngọc Trác hai tay nắm chặt trong lòng, lồng ngực kịch liệt khiến nàng không thở nổi. Lúc nàng vẫn luôn cho rằng mối quan hệ này là bạn thân, thì bí mật của Trương Hân đã giáng cho nàng một đòn nặng nề nhất, khiến nàng hoàn toàn tỉnh ngộ trong mối quan hệ này.


Nỗi hối hận và khổ sở dễ dàng khiến nàng rơi nước mắt, nàng không thể chịu được nỗi đau khi mất đi Trương Hân, chỉ tưởng tượng thôi đã đủ khiến nội tâm nàng vỡ nát, đủ để khiến nàng suy sụp đến mức bật khóc.


Trương Hân đã tạm thời ra ngoài định hẹn một cuộc hẹn với nhiếp ảnh gia, ai ngờ còn chưa tới địa điểm đã hẹn thì cô nhận được cuộc gọi nói thiết bị chụp ảnh có vấn đề và cần sửa gấp, cô chỉ có thể hẹn lại một buổi chụp hình khác, cô bất đắc dĩ chấp nhận kết quả này rồi nói tài xế trở về đường cũ.


Trên đường đi ngang qua quán trà sữa mà Hứa Dương Ngọc Trác hay uống, cô sực nhớ đã mấy ngày cô chưa mua đồ uống cho Hứa Dương Ngọc Trác, liền dứt khoát xuống xe, mua hương vị yêu thích của đối phương rồi mới bắt xe trở về nhà.

Nhưng khi cô trở về nhà thì có một sự im lặng kỳ lạ và tiếng khóc khe khẽ đang chờ đợi cô.

Tâm trạng vui vẻ phút chốc biến thành nghi ngờ và bất an sau khi cô mở cửa bước vào phòng, Hứa Dương Ngọc Trác đang cuộn tròn trong góc sô pha, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, bả vai run nhè nhẹ.

Nàng đang khóc.

Trương Hân hoảng loạn bỏ ly nước trong tay mà đi tới trước ghế sô pha rồi ngồi xổm xuống, "Hứa Dương, cậu làm sao?"

"Ai bắt nạt cậu sao? Hay có chuyện gì xảy ra?"

Khi giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai, nội tâm bình ổn lại lần nữa cuồn cuộn lên. Hứa Dương Ngọc Trác mím miệng, sau đó chất lỏng ấp áp ngưng tụ trong mắt lại trào ra.


Tiếng nức nở từ nhỏ chuyển thành to, khiến Trương Hân không biết vì sao lo lắng như ngồi trên đống lửa. Muốn an ủi nhưng lại không biết nguyên nhân, cô chỉ có thể hỏi đi hỏi lại "Làm sao vậy, cậu là làm sao?" rồi vừa dùng tay vỗ vỗ lưng Hứa Dương Ngọc Trác, cố gắng từ từ làm nàng ổn định trở lại.

Nhưng tâm trạng bất thường cùng nỗi buồn trong lòng đều đến từ người trước mặt, Hứa Dương Ngọc Trác càng được an ủi thì nàng càng thấy khó mở lời, càng buồn và càng muốn hỏi cho rõ ràng.


"Trương Hân."


Giọng nói của Hứa Dương Ngọc Trác sau khi khóc có chút khàn khàn, Trương Hân nghe được mà trong lòng thấy khó chịu, thậm chí còn tự trách chính mình vì sao lại ra ngoài, khiến người trong lòng phải đối mặt với chuyện thương tâm một mình.

"Ừm, mình đây, mình ở đây."

"Cậu, thích ai a?"

Câu hỏi ngắn gọn của Hứa Dương Ngọc Trác giống như một mũi tên nhọn xuyên qua ngực cô, đóng đinh tại chỗ, một giây hoảng sợ trước đó biến thành kinh ngạc và sợ hãi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Hân đang sững sờ, nghĩ rằng cô giật mình vì đã biết bí mật của mình, liền cố nén nỗi buồn trong lòng và khổ sở thừa nhận sai lầm của mình, "Thật xin lỗi, mình không cố ý tọc mạch bí mật của cậu, mình chỉ là quá tò mò, vì sao cậu có người thích mà mình không biết, vì sao Kim Cát Nhã có thể biết mà mình lại không thể? Tại sao lại muốn che giấu mình?"


Hứa Dương Ngọc Trác càng nói thì nước mắt càng chảy ra, dù có lau thế nào cũng không ngăn được tuyến lệ cứ tuôn, trong lòng thân thể mất khống chế khiến cảnh tượng càng thêm khó khăn.

Trương Hân nhìn người trong lòng rơi lệ mà trong lòng đau như bị đao chém ra, tối qua mới quyết định giấu giếm nàng đến cùng, cuối cùng lại bị đánh bại bởi hốc mắt phiếm hồng của Hứa Dương Ngọc Trác.


"Mình thích..."

"Cậu a."


Lời vừa dứt, nước mắt của Trương Hân cũng chảy xuống khóe mắt. Trong lòng nàng biết, những lời này một khi đã nói ra thì sẽ không bao giờ quay đầu lại được.


Hứa Dương Ngọc Trác nghe được có chút ngây người, không phản ứng lại được rằng mình đang được tỏ tình. Chỉ khi sắc mặt của người phía trước ngày càng kém, thậm chí còn nhắm mắt lại thì nước mắt rơi ào ạt, thì trong lòng nàng mới cảm nhận được nỗi đau.


"Khi mình nhìn cậu vô số lần, mình đều tự hỏi liệu cậu có thể yêu mình không, liệu mình có thể yêu cậu không, nhiều năm như vậy, có bao giờ cậu cũng sinh ra cảm giác lạ đối với mình không."

"Mình biết không nên như vậy, nhưng mình không thể kiểm soát được. Mình nghĩ đến chuyện mình yêu cậu thì mình thấy rất đau đớn, nỗi đau này chính là vì phần tình cảm này biến chất. Là mình vượt rào trước, là mình đã vượt qua ranh giới này. Là trong lòng mình tồn tại sai lầm, là mình có bệnh, là mình có vấn đề."

"Cho nên mình không muốn cậu biết, mình muốn nói dối, mình muốn giấu chuyện này đi, mình muốn tạo một hình tượng hoàn hảo về một người bạn tốt, mình chỉ là muốn, lúc nào cũng luôn ở bên cạnh cậu."

Đôi mắt luôn sáng ngời của Trương Hân giờ phút này tràn ngập nỗi buồn và sự tuyệt vọng, cô cảm thấy đau đớn không thể chịu được trước sự biến chất tình cảm của mình, cũng cảm thấy áy náy trong lòng với người bạn tốt và cũng là người trong lòng của mình.

Lẽ ra không nên như vậy, nếu như cô không vượt quá giới hạn, nếu cô không yêu Hứa Dương Ngọc Trác, bọn họ sẽ không có ngày hôm nay, sẽ không ở trong tình trạng như vậy, chính mình cũng sẽ không đau đớn đến thế.

Lời thú nhận này khiến trái tim Hứa Dương Ngọc Trác đau nhói, nàng trượt khỏi ghế sô pha, ôm người với trái tim sắp rách nát này vào lòng, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi đầy xuống sàn nhà.

Thì ra là vậy, lẽ ra nàng nên suy nghĩ cẩn thận hơn từ lâu, nàng phải nhận ra từ lâu.

Vì sao chuyện này Kim Cát Nhã có thể biết mà nàng không thể, vì sao Trương Hân không thể giải thích được lại bắt đầu trốn tránh nàng, vì sao cô vẫn nuông chiều nàng khi bản thân đã có người mình thích rồi.

Nàng nên sớm nghĩ đến chính mình, nên nhận ra rằng người nàng thích cũng thuộc về nàng.

Nhưng bản thân Hứa Dương Ngọc Trác cũng yêu đối phương, vì vậy sự ghen tuông và tức giận dâng lên trong một khoảng thời gian ngắn đã khiến nàng quên đi rằng người Trương Hân thích, có thể là chính mình.


"Mình cũng thích cậu, mình cũng vậy."

"Cậu không có bệnh, không có vấn đề, là mình có vấn đề, là mình phát hiện quá muộn, là mình quá ngốc, lẽ ra nên sớm cảm nhận được, nên đáp lại cậu sớm hơn. Xin lỗi... Thực xin lỗi."


Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên xin lỗi và thú nhận, Trương Hân thoát ra khỏi vòng tay nàng rồi nhìn thẳng nàng, "Cậu có biết cậu đang nói gì không?"


"Mình biết."

"Nói lại lần nữa đi."

"Mình cũng thích cậu."

Câu trả lời thẳng thắn và ánh mắt tự tin khiến Trương Hân bối rối, cô run rẩy mở miệng hỏi: "Là loại thích nào?"

"Loại này."

Trạng thái ngốc nghếch của người trước mặt không tiện để giải thích bằng lời, vì thế Hứa Dương Ngọc Trác giống như đêm uống say đó, nàng cúi người hôn lên môi cô.

Trương Hân lại một lần nữa bị tập kích bởi nụ hôn môi, vẫn không biết làm sao. Cho đến khi vết cắn quen thuộc mang theo đau đớn, cô mới nhận ra người mình thích đang hôn mình.

Trái tim vỡ nát được nhặt lên và dán lại từng tí một, rồi đặt lại vị trí cũ. Niềm vui lớn ập tới khiến cô nhận ra rằng mối quan hệ của họ không phải là mối quan hệ một chiều, mà là từ hai hướng.

Vì như thế, nên nụ hôn không còn thu liễm và khắc chế nữa.

Tay Trương Hân luồn qua tóc Hứa Dương Ngọc Trác, ôm chặt người trong lòng, đôi môi áp sát vào nhau cũng không hề ôn nhu, đầu lưỡi luồn vào kẽ răng mà liều chết dây dưa, vô cùng bá đạo và độc chiếm.

Không phải là cô không nhớ ngọn nguồn nỗi đau nỗi đau của mình, nụ hôn nóng bỏng khơi mào từ hôm say rượu, hơn 2 tháng không phải cô chưa từng nhớ tới nó. Chỉ là lý trí lớn hơn tình cảm, sợ Hứa Dương Ngọc Trác vì chuyện này mà rời đi, còn cô thì lại không dám hy vọng xa vời.

Bây giờ trong ngực tràn đầy hương thơm, cô rốt cuộc có thể lại nếm được mùi vị khiến cô mơ màng, rốt cuộc có thể thẳng thắn hôn lấy người trong lòng.

Khi ôm nhau trên ghế sô pha ôn lại chuyện đau lòng buồn bã suốt 2 tháng qua, Hứa Dương Ngọc Trác mới thực sự biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

Khi Trương Hân nói về việc nàng lao đến hôn cô rất nồng nhiệt, Hứa Dương Ngọc Trác chớp mắt tự hào, cảm thấy mình thật tuyệt vời.

Trương Hân không nhịn được mà bật cười, "Cậu thật tuyệt, nhưng mà lại hại mình khổ sở."

Hai tháng cùng nỗi buồn và sự tuyệt vọng gần như đã lấy hết nước mắt của cô, cô không bao giờ muốn trải qua cảm giác này lần nữa.

Hứa Dương Ngọc Trác tự biết mình đuối lý, cúi đầu cọ cọ vào cổ Trương Hân, "Bây giờ không sao rồi, không sao rồi."

"Ừm, đã không sao rồi."

Sau khi xác định người mình yêu cũng yêu mình, những lo lắng buồn phiền trước đây cũng đã xóa sạch toàn bộ, sau này cũng không hề nhắc lại.

Mất ngủ hơn hai tháng, bây giờ cừu nhỏ mềm như bông lại lần nữa chui vào lòng mình, thân thể mềm mại thơm tho thật khiến người trầm mê.

Lúc cô còn đang lơ mơ trên sô pha, dựa vào chút lý trí còn sót lại, cô lại thì thầm thổ lộ lòng mình với đối phương.

"Hứa Dương Ngọc Trác, cảm ơn cậu đã yêu mình."

"Không có gì."


___

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro