[Thi Tình Họa Dịch] Hạt dẻ ngào đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://ccbbjkl.lofter.com/post/4b4b67e2_1cb6b57fc

Author: ccbbjk


Khuôn viên trường học.

Học đệ lạnh lùng x dịu dàng học tỷ.

Trải nghiệm kiểu viết mới, không thích đừng mắng.

///


Khuôn viên trường, một nơi tràn đầy sức sống trẻ trung, từ lúc chúng tôi bước vào trường học đến khi rời khỏi, phần lớn cuộc đời đều bị nó giữ lấy.


Hôm đó là ngày hoan nghênh chào đón tân binh mới nhập học, tuy đã hơn một tháng kể từ khi các bạn nhỏ đến với môi trường mới này nhưng do có một số rắc rối công việc của trường nên các bạn ấy đã lựa chọn trì hoãn vào thời điểm đó.


"Đừng chen chúc, chỗ ngồi đã được phân phát theo lớp, yêu cầu tất cả học sinh mặc đồng phục, và thành viên trong các lớp hãy mang theo huy hiệu."


Thanh âm mềm mại xuyên qua đám người ồn ào khiến mọi người dừng lại xem xem nữ sinh phát ra âm thanh, không biết là ai nói lên một tiếng.


"Đó là Châu Thi Vũ của hội học sinh."


Người có cái tên ba chữ này dường như rất có ma lực, tất cả mọi người đều ngừng chen chúc ồn ào, từng chút từng chút làm theo lời nói vừa rồi của Châu Thi Vũ, đương nhiên Vương Dịch cũng không ngoại lệ.


Nữ sinh này rất cao, ít nhất là Châu Thi Vũ cho rằng như vậy, đứng trước mặt nàng cao hơn cả nửa cái đầu, nếu như nàng nhớ không lầm thì em ấy tên Vương Dịch, là đối tượng đang được săn đón nhất trong dàn tân binh của năm nay.


Mà Vương Dịch vẫn đang đứng nhìn Châu Thi Vũ, người đang nhìn chằm chằm vào mình, trong nội tâm có chút ngại ngùng, lòng tự ái trong lòng cô dâng lên, vốn còn đang suy nghĩ làm thế nào để bắt chuyện với người đối diện mà không mất đi thể trạng vốn có, nhưng Châu Thi Vũ đã mở lời trước.


"Bạn học, nếu không mặc động phục thì sẽ bị trừ một điểm, phiền cậu tự ghi tên..."


'Xấu hổ, thật xấu hổ.'  Đây là những gì xuất hiện trong đầu Vương Dịch, cô lúng túng nhận lấy danh sách ghi tên Châu Thi Vũ đưa tới, ghi tên của mình lên đầu, trên mặt vừa rồi hiện lên chút ngại ngùng kèm theo ý cười xấu hổ treo ở khóe miệng, chẳng qua hiện tại thoạt nhìn hơi gượng ép.


Sự đỏ ửng của vành tai là một hành động tâm lý không thể che dấu được, mà nghiêng đầu nhẹ nhàng cố gắng che dấu người trước mặt chính là càng khiến người ta thêm chú ý.


'Đại cẩu cẩu ngốc nghếch có phần đáng yêu?' Đây là suy nghĩ trong lòng Châu Thi Vũ hiện tại.


Người lớn không phải là không dễ gần, chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu nên muốn làm cho mình nhìn cao lãnh hơn mà thôi.


Bất quá, đại cẩu cẩu thẹn thùng như bây giờ thật sự như muốn người ta đến vuốt ve đầu cô. Châu Thi Vũ đã làm chính xác điều đó, kiễng mũi chân để cho mình có thể cao bằng cô, tay nhẹ nhàng vuốt lấy đỉnh đầu của đối phương, hai người bốn mắt nhìn nhau, cười.


Cảm giác không tệ lắm.


Nếu bây giờ Châu Thi Vũ búi tóc ra sau tai, có thể bạn sẽ phát hiện ra đôi tai nàng đang đỏ bừng, đáng tiếc là người nào đó không thể nhìn thấy cảnh này đâu, vì đây không phải là các cô gặp lại nhau, mà đây là lần đầu tiên quen biết...


///




"Châu Thi Vũ, bạn nhỏ của cậu lại tới tìm cậu kìa!"



Đây là thói quen hằng ngày sau khi các cô quen biết, Vương Dịch mỗi ngày có thời gian đều chạy đến khu năm hai, thời gian mà cô ở lớp Châu Thi Vũ còn nhiều hơn là thời gian cô ở lớp của mình.


Lúc đầu còn có nhiều người ồn ào hỏi Châu Thi Vũ làm cách nào để câu được Vương Dịch này lên đây, các nữ sinh hằng ngày đều đứng ở cửa lớp chờ Vương Dịch xuất hiện để trêu ghẹo đại cẩu cẩu này, dù sao vẻ ngoài thật sự ưu việt thì ở nơi nào cũng được hoan nghênh mà, trong trường không chỉ có năm nhất, năm hai, thậm chí chuẩn bị thi vào năm ba cũng có không ít người lén lút đến cửa sổ năm nhất thăm Vương Dịch.



Cái sự qua lại của Vương Dịch cũng làm cho mọi người trong lớp Châu Thi Vũ dần quen, không còn lúc nào cũng để ý đến hai người họ nữa, sau đó thái độ của Vương Dịch đối với Châu Thi Vũ cũng khác, làm cho phần lớn những người theo đuổi cả hai bỏ cuộc không ít.



Hầu như cả trường đều biết rằng Vương Dịch thích Châu Thi Vũ, nhưng Châu Thi Vũ lại chính là không biết, cũng không phải là nàng giả vờ, mà là nàng chưa từng thấy qua cách Vương Dịch đối xử với người khác như thế nào, nhìn Vương Dịch trước mắt hướng tới mình mà làm nũng xin xoa đầu, Châu Thi Vũ thế nào cũng không nghĩ được tới chuyện người khác muốn cùng Vương Dịch nói chuyện có bao nhiêu khó khăn, thật kỳ lạ, cô trân trọng lời nói như sinh mệnh của mình, có thể gật đầu không nói, ánh mắt bên trong nhìn ai cũng phát sinh loại cảm giác trừng người, cười cũng chưa từng thấy qua.



"Châu Châu chị có mệt hay không?"

"Châu Châu chị khát không?"

"Châu Châu chị có đói không? Em mua hạt dẻ ngào đường cho chị nhé?"


Châu Thi Vũ thật sự bị Vương Dịch làm phiền đến đau cả đầu, liền nói đói bụng, lời này của nàng còn chưa kịp nói dứt, người kia liền nhanh như chớp chạy đi mất, nhìn tiểu hài tử như bay, Châu Thi Vũ không khỏi âm thầm lắc đầu tay vịn trán.


"Thật là, sao lại không nghe người ta nói xong chứ."



Trong lúc Châu Thi Vũ phàn nàn, Vương Dịch đã như bay chạy đến quầy hàng rong để mua hạt dẻ, hiện đang ngồi bên thềm đá lột hạt dẻ nóng bỏng cả tay.


"Nóng chết, nóng chết đi được, phù phù phù..."


Hạt dẻ vừa mới ra lò nóng giống như một cục đá đang được nướng trên lửa, bàn tay mềm mại đã có chút sưng đỏ, Vương Dịch lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, 1 giờ 5 phút, cách giờ nghỉ trưa chỉ còn có 15 phút, để Châu Thi Vũ có thể kịp lúc ăn được hạt dẻ ngào đường nóng hổi, Vương Dịch đành phải không để ý đến ngón tay đỏ ửng của mình, một bên nhếch miệng thở ra, một bên tiếp tục lột hạt dẻ.


Cũng may cô vừa kịp lúc chạy đến khu năm hai sau tiếng chuông vào học, Châu Thi Vũ vốn không định đợi Vương Dịch vừa chuẩn bị xoay người bước vào lớp, tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng thở dốc yếu ớt làm cho nàng dừng lại.



Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vương Dịch 'chật vật' như vậy, chiếc áo sơ mi phẳng phiu ban đầu vì chạy nhanh đã xuất hiện nếp gấp, phía sau quần còn có đất cát còn chưa được phủi đi, bởi vì mồ hôi đổ nhiều làm những sợi tóc trước trán có phần dính lại, nhưng những thứ này không làm ảnh hưởng chút nào đến nụ cười độc quyền của Vương Dịch đối với Châu Thi Vũ nở rộ trên mặt.



"Đây, hạt dẻ ngào đường."


Làn gió mùa thu xuyên qua khung cửa sổ, thổi qua khuôn mặt của hai người, thổi tình yêu qua gió mùa thu đến bên tai người kia, tiểu hài tử chăm sóc tỷ tỷ theo cách vụng về của mình.



Châu Thi Vũ thừa nhận, trái tim nàng đã rung động.


///



Từ sau sự kiện hạt dẻ ngào đường lần đó, Châu Thi Vũ dần dần yêu thích món ăn này, bạn học cùng lớp đều biết chẳng qua là do nàng thích Vương Dịch bóc hạt dẻ vừa mới ra lò dỗ dành nàng ăn mà thôi, nhưng tất cả mọi người không chọc thủng lớp giấy giữa cửa sổ này, mà quan hệ giữa Vương Dịch và Châu Thi Vũ sau lần đó, bức tường dày dặn chắn giữa cả hai biến thành một miếng giấy dán cửa, vừa đâm một nhát có thể phá.



Vương Dịch mỗi lần nóng đỏ bỏng tay nhưng vẫn vui vẻ bóc hạt dẻ cho nàng. Thời gian hành kinh sẽ ngâm nước đường nâu, chà xát tay làm nóng để làm ấm bụng của nhau. Biết cách làm nũng nhất định phải chén của nàng đã dùng qua để uống nước, mỗi lần uống xong còn có thể vụng trộm mím môi, nhưng Vương Dịch không biết rằng những chi tiết nhỏ nhoi đó đều đã bị tỷ tỷ nhìn thấy.



Mà Châu Thi Vũ mỗi lần cùng Vương Dịch gặp mặt, người kia đối với hành động thân mật của mình sẽ đỏ mặt, những phản ứng này của nàng đều sẽ bị Vương Dịch thu vào đáy mắt, bộ dáng tựa như một con mèo con thẹn thùng, chỉ cần liếc mắt một cái, ham muốn trêu chọc đối phương liền sẽ tăng lên, mỗi lần chọc giận mèo nhỏ, trên mặt bị nàng phẫn nộ cho vài cái vuốt rồi mới bỏ qua.


Hai người cứ như vậy mãi, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, một người rối rắm không biết thổ lộ như thế nào, một người rối rắm làm sao để cho đầu gỗ ngốc kia mau chóng thổ lộ với mình, lớp giấy dán mỏng kia cũng đã sắp hết hạn nhưng cuối cùng vẫn không bị phá bỏ.



///


Thời gian sau khi thi cuối kỳ luôn là thời gian giải trí thư giãn nhất trong năm học, Vương Dịch so với Châu Thi Vũ thì thời gian kết thúc nhanh hơn, đã vào mùa đông bắt đầu phiêu phiêu bóng tuyết, áo khoác màu đen đem dáng người cao gầy của của Vương Dịch hoàn mỹ phô ra, cổ áo tối màu làm nổi bật khuôn mặt của Vương Dịch thêm phần trắng nõn.


Thời gian chờ đợi luôn dài như thế, hạt dẻ ngào đường mua cho Châu Thi Vũ để trong ngực vẫn tỏa ra nhiệt lượng, trong miệng thở ra một làn khói trắng phả vào khăn choàng cổ và lan tỏa một hương thơm nhàn nhạt, đó là mùi hương của Châu Thi Vũ.


"Sao em còn ở đây chờ chị, thật lạnh a!"


Nghe thấy giọng nói quen thuộc Vương Dịch ngẩng đầu lên, ừm, vẫn rất đáng yêu.


"Không, em chỉ đợi có một lát, hiện tại, trời vẫn còn nóng..."


Sau đó Châu Thi Vũ mới phát hiện ra bao bì trong tay của Vương Dịch, mùi thơm của hạt dẻ bị gió đổng thoảng vào mũi, vẫn như vậy.


Ôm túi hạt dẻ ngào đường trên tay, hơi nóng truyền đến dường như đã đến tận trong tim, bông tuyết còn vương trên mặt theo gió lạnh, nhưng lại có cảm giác ấm áp dễ chịu như gió xuân về.


Khi đến công viên do cả hai cùng lựa chọn, tìm một cái ghế dài chưa bị tuyết rơi phủ đầy, nhìn thấy kỹ thuật bóc hạt dẻ vụng về của Châu Thi Vũ, Vương Dịch không khỏi thầm than một tiếng.


"Nào, sao chị ngốc thế, hạt dẻ còn không biết bóc."


Nhìn thấy mục tiêu của mình đã đạt được, Châu Thi vũ nheo mắt lại cười, dụi người vào trong vòng tay của Vương Dịch.


"Châu Thi Vũ."

"Hửm?"

"Chị có thích hạt dẻ ngào với đường không?"

"Rất thích."

"Còn cún con thì sao?"

"Rất thích."

"Vậy còn Vương Dịch?"

"Thích ahh...ah?"


Châu Thi Vũ gần như không đáp lại câu hỏi của Vương Dịch, đành trả lời trong tiềm thức, sau đó mới định thần lại, chỉ biết đỏ mặt trốn khỏi vòng tay của Vương Dịch, ngồi bóc hạt dẻ ăn, không nói bất cứ điều gì.


Khi Vương Dịch thấy Châu Thi Vũ không phản bác lại những gì mình buộc miệng nói trước đó, câu hỏi trong lòng cô dường như đã có được đáp án.


Dường như quá yên tĩnh, âm thanh từ hai phía khuếch đại vô hạn, hai trái tim đang đập nhanh phát ra tiếng, tựa như đang trao nhau niềm vui ở trong lòng.


Châu Thi Vũ đưa miếng hạt dẻ cuối cùng vào miệng, trong miệng tan ra vị ngọt ngào, đây là miếng hạt dẻ ngọt nhất trong túi hạt dẻ này.


"Thật ngọt..."


Tuy âm thanh nhỏ như muỗi kêu nhưng Vương Dịch vẫn nghe thấy.


"Cái gì ngọt cơ?"

"Hạt dẻ ngào đường."


Châu Thi Vũ chỉ chỉ vào hạt dẻ trong miệng còn chưa ăn.


"Tốt..."


Vương Dịch xoay mặt qua đè lên người nàng, cằm bị bàn tay của tiểu hài tử nâng lên, tay còn lại khóa đằng sau cổ không cho mèo con chạy thoát, đầu lưỡi chạm vào nhau khiến cho thân thể Châu Thi Vũ run lên.


Hạt dẻ đã bị đánh cắp.


Cả hai tách nhau ra, Vương Dịch khẽ liếm môi.


"Chà, cũng ngọt đó, nhưng ~ không ngọt bằng Châu Châu của chúng ta."

"Ô...Vương Dịch, em thật là phiền phức!"



///

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro