Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mệt mỏi vì liên tục bị chỉ trích về hôn nhân, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đồng ý kết hôn trên cơ sở mai mối của hai bên gia đình. Tuy nhiên, đằng sau cuộc hôn nhân, cả hai đã thực sự thỏa thuận rằng sau 2 năm sẽ cùng nhau đệ đơn ly hôn.

Chưa đầy hai năm sau, họ đã có một cuộc cãi vã lớn khiến họ phải chia tay. Vương Nhất Bác quyết định rời khỏi đất nước sau khi gửi thư ly hôn cho Tiêu Chiến.

Ai có thể ngờ rằng sau ba tháng chờ đợi, Vương Nhất Bác không hề nhận được cuộc gọi từ tòa án về việc ly hôn của mình. Cuối cùng Vương Nhất Bác trở về Trung Quốc và đến ngôi nhà cũ của họ, nơi hóa ra lại trống không. Cậu không biết Tiêu Chiến đã rời khỏi ngôi nhà đó từ khi nào và lá thư ly hôn mà Vương Nhất Bác đã gửi ba tháng trước đã nằm sau cánh cửa mà không bao giờ được mở ra. Bức thư không bao giờ đến được với Tiêu Chiến.

Nhất Bác quyết định tìm tung tích của anh với ý định ly hôn để anh thoát khỏi sự gò bó của hôn nhân.

Sau một năm tìm kiếm, cuối cùng cậu vô tình trong một chuyến công tác đã tìm thấy Tiêu Chiến trên một hòn đảo nhỏ. Tuy nhiên, Tiêu Chiến không đơn độc. Có hai đứa trẻ nhỏ với anh ấy.

"Hình như đó là chồng cậu."

Từ trong xe, đôi mắt của Henry Lau lướt qua cơ thể của Vương Nhất Bác về phía bên kia đường. Ngay trước quán trái cây ven đường.

"Ừm. Đó thực sự là chồng tôi" Vương Nhất Bác trả lời thẳng thừng mà không cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Mặc dù cho đến năm phút trước, cậu ấy đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Chiến, nhưng cậu ấy thậm chí đã nhiều lần thuyết phục tầm nhìn của mình rằng mình không nhìn nhầm.

Vương Nhất Bác nhận thấy rằng một năm đã không thay đổi Tiêu Chiến nhiều. Cơ thể anh vẫn gầy như Vương Nhất Bác nhớ trước khi họ chia tay nhưng khuôn mặt anh đã trở nên ngọt ngào hơn, và anh dường như trẻ mãi không già ở tuổi ba mươi. Vương Nhất Bác nhớ rằng tháng trước là sinh nhật của Tiêu Chiến. Không khó để nhớ vì tháng sinh của họ chỉ cách nhau hai tháng.

Tuy nhiên, điều khác biệt là sự hiện diện của hai em bé song sinh giống hệt nhau bên cạnh Tiêu Chiến. Các em bé đang ngồi ngọt ngào trong xe đẩy trong khi chờ Tiêu Chiến đi mua sắm.

"Đó có phải là con của cậu?" Henry lại ríu rít.

"Tôi nghĩ vậy. Bởi vì họ trông rất giống tôi khi tôi còn nhỏ. Nếu không, anh ấy phải ngoại tình với một người trông rất giống tôi. Thật tuyệt phải không? Tôi có hai đứa con sinh đôi nhưng Tiêu Chiến thì không dường như không cảm thấy cần phải nói với tôi chút nào."

Chết tiệt, Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nguyền rủa trong lòng. Tôi không quan tâm nếu chúng ta ly hôn nhưng anh nên nói với tôi rằng tôi có một đứa con. Không chỉ một con, mà là hai con.

"Và người đàn ông đó là ai?"

Vương Nhất Bác cũng đang thắc mắc điều tương tự như Henry khi cậu thấy một người đàn ông bước ra khỏi xe và tiến lại gần Tiêu Chiến. Hai người trông quen quen khi trò chuyện. Không, có lẽ còn hơn cả quen thuộc vì sau khi Vương Nhất Bác nhìn thấy người đàn ông đó đùa giỡn với hai đứa con của mình.

Nhìn thấy, một cảm giác nóng ran bắt đầu len lỏi trong ngực Vương Nhất Bác. Cậu phải biết người đàn ông đó là ai và mối quan hệ của anh ta với Tiêu Chiến.

"Có vẻ như không thể nào anh ta là chồng mới của chồng cậu và là cha của những đứa trẻ" Henry tiếp tục phân tích. "Những đứa trẻ đó trông không giống anh ta. Chúng giống cậu hơn."

"Chúng ta sẽ xem sau" Vương Nhất Bác lạnh lùng trả lời. "Nhưng nếu đúng người đàn ông đó là chồng mới của chồng tôi thì tôi sẽ đòi anh ta bồi thường rất nhiều vì theo luật Tiêu Chiến vẫn là chồng tôi. Tôi sẽ kiện Tiêu Chiến ngoại tình trước khi ly hôn với tôi".

"Chà, nhìn kìa. Cậu ấy thậm chí còn lên xe của người đàn ông đó với những đứa con của mình."

"Tôi biết" Vương Nhất Bác giọng nói khó chịu. "Không cần cầu kỳ như vậy."

"Vậy thì cậu sẽ im lặng?"

Nhất Bác khịt mũi. "Xin lỗi, im lặng không phải là phong cách của tôi. Sẽ vui hơn nếu tôi bắt được chồng mình ngoại tình phải không?"

"Đúng vậy, cũng không nhất định là cậu ấy ngoại tình."

"Chúng ta sẽ xem sau." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói khi cậu gài số và tăng tốc theo chiếc xe mà Tiêu Chiến bước vào.

* * *

Vương Nhất Bác với Henry đang đợi trong xe. Cậu đỗ xe phía sau chiếc xe SUV màu trắng chở Tiêu Chiến trước đó một khoảng. Vương Nhất Bác đã đợi cả tiếng đồng hồ kể từ khi xe dừng trước một ngôi nhà nhỏ xinh xắn.

"Có lẽ họ sống cùng nhau."

Cuộc nói chuyện huyên thuyên của Henry khiến cơn giận của Vương Nhất Bác lan khắp lồng ngực. Thực sự không thể chấp nhận được! Biết rằng mình không được nói rằng mình đã có một đứa con cũng đủ để cạn kiệt cảm xúc, đặc biệt là khi Tiêu Chiến hiện đang sống với một người đàn ông nước ngoài. Vấn đề là Tiêu Chiến vẫn là chồng cậu. Họ vẫn chưa ly hôn. Vương Nhất Bác hy vọng Tiêu Chiến chưa quên điều đó.

"Uh, không, anh bạn. Anh ta ra ngoài" Henry báo cáo như thể anh ta là một thám tử.

Cả hai nhìn không chớp mắt lời chào tạm biệt của Tiêu Chiến với người đàn ông thân thiết trong mắt Vương Nhất Bác đến nỗi người đàn ông đó ôm Tiêu Chiến rất chặt. Sự tức giận của Vương Nhất Bác trở nên tồi tệ hơn khi người đàn ông hôn từng đứa con của cậu cho đến khi hai đứa bé cười cùng một lúc. Điều này không thể được cho phép. Hôm nay Vương Nhất Bác nên biết người đàn ông đó là ai và mối quan hệ của anh ta với Tiêu Chiến như thế nào. Rồi về con cái nữa. Tiêu Chiến nợ cậu rất nhiều lời giải thích.

Khi chiếc xe của người đàn ông đã khuất khỏi tầm mắt, Vương Nhất Bác nói với Henry "Đừng đợi tôi. Hãy đưa chiếc xe này về nhà."

"Ý cậu là ở lại nhà chồng cậu?"

"Chỉ có thể thôi." Nhất Bác nhún vai. "Nếu cuối cùng chúng tôi không cãi nhau" cậu nói thêm. "Rõ ràng nhu cầu của tôi sẽ mất nhiều thời gian."

"Ừ, vậy tôi về nhà, được chứ?"

Vương Nhất Bác gật đầu và ra khỏi xe, theo sau là Henry, người đã nhảy qua cần số để ngồi sau tay lái.

"Hãy nói chuyện với chồng của cậu" Henry nói từ cửa sổ xe hơi. "Nếu có thể, đừng đánh nhau vì có trẻ em ở nhà."

"Lời khuyên khôn ngoan."

Henry khịt mũi. "Muốn nghe gì đó thông minh hơn không?"

"Cái gì?"

"Hãy suy nghĩ lại về việc ly hôn vì giờ cậu đã có con. Không chỉ một mà là hai đứa trẻ cần một gia đình trọn vẹn. Ừ thì, dù ban đầu lấy nhau không phải vì tình yêu. Nhưng tình yêu có thể được nuôi dưỡng miễn là cậu mở lòng. Suy cho cùng, Tiêu Chiến không phải là một người chồng tồi."

"Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên khôn ngoan của lão sư Henry" Vương Nhất Bác nói đùa trong khi cười nhạt.

"Được rồi, tôi về nhà đây. À đúng rồi, nếu chẳng may bị đuổi ra ngoài thì đừng gọi cho tôi. Tự tìm taxi về nhà là được. Bí quyết là đây." Henry đưa một vài đồng xu cho Vương Nhất Bác.

"Mẹ kiếp! Mau cút khỏi đây."

Ngay khi Henry lái xe đi, Vương Nhất Bác với vẻ lo lắng bước vào sân nhà Tiêu Chiến, chồng cậu, người mà cậu đã lâu không gặp.

Khi đến trước cổng, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy lo lắng. Cậu đã suy nghĩ xem mình nên nói gì với Tiêu Chiến nếu gặp anh nhưng sự lo lắng khiến cậu mất đi tất cả những lời cậu đã chuẩn bị ngay lập tức.

Không có thời gian để não nó lặp lại lời cậu hoặc cậu sẽ bị phát hiện như một gián điệp nếu bị những người xung quanh nhìn thấy vì đứng quá lâu trước cửa nhà anh.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Vương Nhất Bác đưa tay gõ cửa.

"Vâng, ai?"

Tại sao tim của Vương Nhất Bác lại đập nhanh khi nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến từ trong nhà. Cậu liếm nhanh đôi môi khô khốc của mình cùng với sự lo lắng đang lớn dần trong lòng.

Chỉ trích! Tại sao cậu lại phải như thế này vào lúc này?! Vương Nhất Bác không có nhiều thời gian để bình tĩnh lại vì chỉ trong vài giây, cánh cửa trước mặt cậu đã bật mở để lộ hình ảnh Tiêu Chiến trước mặt cậu đang ôm một trong những đứa con của cậu trên eo.

Nhìn thấy vị khách của mình đến vào buổi tối, Tiêu Chiến há hốc mồm. Cơ thể anh cứng đờ trong giây lát khi mắt anh chạm mắt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác... làm sao em ấy có thể-?

Tiếng khóc thút thít của đứa bé trong vòng tay anh đánh thức Tiêu Chiến khỏi cơn choáng váng mà anh gặp phải ngay lập tức.

"Chào, Nhất Bác!" Tiêu Chiến rất biết ơn vì giọng nói của anh ấy nghe có vẻ thoải mái.

Vương Nhất Bác tròn mắt ngạc nhiên. Đó là tất cả? Một năm trôi qua, hai đứa con, một cuộc tình, và điều duy nhất Tiêu Chiến có thể nói là 'xin chào,

Nhất Bác không biết cậu đang mong đợi điều gì, nhưng chắc chắn không phải những lời đó. Đột nhiên cậu cảm thấy axit dạ dày dâng lên vì cơn tức giận bắt đầu chế ngự cậu. Tuy nhiên, cậu đã bị kiểm soát khi nghe thấy tiếng đứa trẻ kia khóc từ trong nhà. Rất may cậu đã nhớ lời khuyên của Henry. Có lẽ cậu nên cảm ơn người bạn của mình.

Nghiến răng, Vương Nhất Bác đáp lại lời chào của Tiêu Chiến.

"Chào, Tiêu Chiến."

Bầu không khí trở nên nổi sóng khi đứa bé trong tay Tiêu Chiến không ngừng khóc nức nở như đứa trẻ bên trong. Và Vương Nhất Bác thấy rằng Tiêu Chiến trông rất mệt mỏi. Chà, nuôi hai đứa con thật mệt mỏi.

"Mời vào." Tiêu Chiến biết rằng ngay cả khi không được mời, Vương Nhất Bác vẫn sẽ vào nhà anh ấy thậm chí nếu cần thiết, cậu ấy sẽ phá cửa nếu Tiêu Chiến ngăn cản. "Cậu làm ơn đóng cửa lại đi" anh cầu xin trước khi quay trở lại căn phòng ở giữa về phía chiếc cũi trẻ em nơi đứa bé kia đang khóc lớn.

Vương Nhất Bác không thể diễn tả tâm trạng của mình lúc này. Sau khi đóng cửa lại, cậu đứng nhìn ngôi nhà nhỏ của Tiêu Chiến trông... khá bừa bộn. Tiêu Chiến có vẻ là một người gọn gàng, thích sạch sẽ, nhưng lần này tình trạng nhà của anh ấy hoàn toàn khác. Có lẽ vì sự có mặt của hai em bé mà Tiêu Chiếnn không có thời gian để dọn dẹp nhà cửa đúng giờ.

Lát sau nghe thấy tiếng ấm nước sôi từ trong bếp. Bạn có tưởng tượng được không khí bão tố lúc đó như thế nào không? Tiếng khóc của hai đứa trẻ sơ sinh và tiếng khua nước tranh nhau lanh lảnh khiến người lớn trong phòng choáng váng.

"Làm ơn tắt bếp trong bếp dùm tôi. Cậu có thể, phải không?" Tiêu Chiến

Kìm nén mọi cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực, Nhất Bác tiến về căn bếp nhỏ phía sau bức tường của căn phòng ở giữa và tắt bếp theo yêu cầu của Tiêu Chiến. Sau đó quay trở lại căn phòng ở giữa.

Cậu thấy Tiêu Chiến đang dỗ hai đứa con đang khóc bằng cách cho chúng đồ chơi. Một trong những đứa trẻ ngay lập tức im lặng khi nhận lấy những chiếc vòng và cắn chúng. Bé còn lại, Tiêu Chiến phải ôm bé ấy vì bé ấy không ngừng khóc.

Bầu không khí lập tức im lặng. Điều đó có nghĩa là Vương Nhất Bác đã có thể nói được.

"Đó là tất cả những gì anh có thể nói sau một năm biến mất không lời nào sao? Rồi xuất hiện với hai đứa con. Anh không quên rằng tôi vẫn là chồng anh chứ?" Vương Nhất Bác giữ giọng bình tĩnh.

"Có thể làm gì, bởi vì con của tôi đang khóc. Cậu đến không đúng lúc."

"Vậy lúc nào là thích hợp? Đợi con ba tuổi? Năm tuổi?" Khuôn mặt của Vương Nhất Bác đanh lại vì tức giận nhưng cậu ấy đã cố gắng kiểm soát giọng nói của mình vì có một đứa trẻ đang ở giữa họ. "Tôi hỏi anh, hai bé là con của tôi sao?"

"Ồ!"

Vương Nhất Bác gần như phun ra sự tức giận của mình khi Tiêu Chiến thản nhiên đáp lại chỉ 'ồ'!

Nhưng rồi cậu sững sờ khi Tiêu Chiến chuyển đứa bé đang bế cho cậu.

"Ẵm bé một hồi, đây là Bác Quân." Sau khi đặt đứa bé lên eo Nhất Bác, Tiêu Chiến tiến đến chiếc cũi trẻ em, nhấc đứa bé còn lại ra và đặt nó lên eo kia để người đàn ông bế. "Đây là Nhất Tiêu" anh nói với cậu. "Chúng là con trai của cậu" Tiêu Chiến tuyên bố.

Vương Nhất Bác nhìn xuống hai đứa bé. Chúng thực sự giống như những miếng trầu bị cắt làm đôi. Vương Nhất Bác tự hỏi làm thế nào Tiêu Chiến có thể phân biệt được sự khác biệt giữa hai bé này. Và các em bé rất thơm. Vương Nhất Bác chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm nào như thế này, ngọt ngào và sạch sẽ.

Sau đó Bác Quân chỉ vào Nhất Tiêu và hai bé nhìn nhau. Chúng quay lại và ngước nhìn Vương Nhất Bác bằng đôi mắt to tròn giống như bức ảnh thời thơ ấu của cậu ấy và hai đứa trẻ mỉm cười với cậu ấy cùng một lúc, và Vương Nhất Bác ngay lập tức yêu thích.

"Bác Quân, Nhất Tiêu, cậu ấy là bố các con" Tiêu Chiến nói với hai đứa con của mình và trong một khoảnh khắc, trái tim của Vương Nhất Bác cảm thấy ấm áp khi được nhắc đến.

Bố.

"Bố-Bố" Bác Quân lẩm bẩm khi cậu bé giơ tay lên và bất ngờ kéo mũi Vương Nhất Bác cho đến khi người đàn ông nhăn nhó.

"Ầm!"

Không những thế, Nhất Tiêu còn hùa theo người anh em song sinh của mình bằng cách kéo cà vạt của Vương Nhất Bác và nhét vào miệng mình.

"Bác Quân, đừng vô lễ!" Tiêu Chiến nói khi thả ngón tay của con trai mình ra khỏi mũi Vương Nhất Bác. "Nhất Tiêu, đó không phải là đồ ăn. Bỏ nó ra khỏi miệng con đi!" Anh tháo chiếc cà vạt khỏi cái miệng đang chảy dãi của con trai mình.

Không lâu sau, Nhất Tiêu bắt đầu khóc vì bị mất đồ chơi. Và vì người em song sinh của mình đang khóc, Bác Quân không muốn thua cuộc trong cuộc đua xem ai là người khóc to nhất trong số họ.

Vuốt ve mặt mình, Tiêu Chiến thở dài khi nhìn thấy hai đứa con trai của mình. Trong khi Vương Nhất Bác nhìn anh đầy lúng túng vì cậu không biết làm thế nào để bịt miệng hai đứa trẻ đang la hét ầm ĩ. Bế chúng bằng cả hai tay, Vương Nhất Bác cảm thấy bất lực, đặc biệt là khi một trong số chúng tè lên quần áo của cậu.

Vương Nhất Bác cảm thấy cuộc sống của mình đang trở nên hỗn loạn.


11h30p p.m_23/02/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro