Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cút ngay khỏi nhà tôi!"

Không chấp nhận, Vương Nhất Bác đã giành lại Bác Quân từ tay Tiêu Chiến.

"Tôi sẽ chỉ đi với các con của tôi."

"Chúng không phải con của cậu!" Tiêu Chiến không khỏi cao giọng vì nhận ra sự có mặt của hai đứa bé. "Chính cậu cũng nghi ngờ chúng và muốn làm xét nghiệm ADN."

"Tôi sẽ làm nó!" Vương Nhất Bác phun ra một cách gay gắt. "Hôm nay cũng vậy. Đưa Nhất Tiêu cho tôi."

Tiêu Chiến bảo vệ con trai mình bằng cơ thể của mình. "Một khi cậu đã làm thế, cậu sẽ phải rời khỏi ngôi nhà này mà không có chúng."

"Nếu chúng là con tôi, tôi sẽ đưa chúng đi cùng, tôi không cho phép con mình lớn lên tiền của người khác."

Không kìm được cơn giận. Tiêu Chiến tát mạnh vào má Vương Nhất Bác.

Và điều đó khiến các con trai của họ bị sốc đến nỗi từng đứa một bắt đầu rên rỉ rồi khóc.

Tiêu Chiến đung đưa cơ thể của Nhất Tiêu trong vòng tay của mình. Vương Nhất Bác cũng làm như vậy với Bác Quân trong vòng tay của mình.

"Nghe này, tôi sẽ không chấp nhận điều đó" Tiêu Chiến lạnh lùng nói. "Bỏ con trai tôi và biến khỏi ngôi nhà này!" Anh không muốn nhìn Vương Nhất Bác dù chỉ một giây.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào anh với sự tức giận lóe lên. Tiêu Chiến vẫn bướng bỉnh như một năm trước không chịu đi cùng cậu. Hơn nữa, Tiêu Chiến rất khó thuyết phục.

Rốt cuộc cậu đang dỗ dành anh để làm gì. Cậu sẽ không sống với Tiêu Chiến nữa. Họ chưa bao giờ phù hợp với nhau. Cậu đến để hoàn tất việc ly hôn với Tiêu Chiến. Vậy thì với sự xuất hiện của hai đứa bé tí hon này, mọi chuyện có hơi phức tạp nhưng cũng không phải là không có cách nào.

Vương Nhất Bác trao Bác Quân lại cho Tiêu Chiến. Cậu hôn lên trán hai đứa bé còn khóc nhè.

"Bố sẽ trở lại, con trai."

* * *

Nhất Bác đã đi mất.

Vương Nhất Bác thực sự đã đi với tất cả quần áo của mình.

Một lần nữa rời khỏi Tiêu Chiến.

"Mình thực sự bị điên khi cưới em ấy" Tiêu Chiến lẩm bẩm khi rời khỏi cửa sổ sau khi nhìn thấy Vương Nhất Bác rời đi trên một chiếc taxi.

Vương Nhất Bác chỉ ở bên anh một ngày thôi mà sao Tiêu Chiến lại cảm thấy đau lòng trước sự ra đi của cậu. Thay vì giúp công việc nuôi dạy cặp song sinh của anh nhẹ nhàng hơn, Vương Nhất Bác lại gây cho anh những khó khăn khác.

* * *

"Mình thực sự bị điên vì đã cưới anh ta" Vương Nhất Bác bực bội nói và sau đó nhấp một ngụm rượu trong ly của mình. Sau đó, cậu yêu cầu nhân viên pha chế đưa cho mình một ly đồ uống tương tự.

Henry nhìn cậu với vẻ thương hại. "Theo như tôi biết thì cậu là một tên điên. Tiêu Chiến chỉ là một trong rất nhiều danh sách điên rồ khác của cậu."

Nhất Bác rít lên. "Nếu cậu nghĩ rằng cậu sẽ an ủi tôi bằng những lời đó của mình, thì cậu mất trí rồi, anh bạn!" Nhất Bác cụng ly của mình với ly của Henry trước khi nhấp một ngụm.

"Rõ ràng cậu mới là người mất trí" Henry lẩm bẩm. "Đã có hai con rồi, sao còn tới đây uống rượu?"

"Cậu điếc à? Tôi bị Tiêu Chiến đuổi ra khỏi nhà."

"Và cậu vừa rời đi? Cậu không thể kiên nhẫn vì con cái của mình sao? Nghe này, Vương Nhất Bác. Cậu không còn độc thân nữa, cậu đã kết hôn và có hai con. Điều đó sẽ thay đổi cách cậu hành động. Hãy suy nghĩ lâu hơn trước khi đưa ra quyết định."

"Tiêu Chiến xem thường tôi."

"Không phải Tiêu Chiến mà là chính cậu." Chỉ với một cái búng tay đó, Vương Nhất Bác im bặt. Henry tiếp tục: "Tại sao cậu phải tiếp tục buộc tội Tiêu Chiến ngoại tình khi bằng chứng rằng cậu ấy không làm điều đó đang ở ngay trước mắt cậu? Con của cậu. Chỉ cần nhìn thoáng qua, mọi người sẽ biết rằng chúng thực sự là con của cậu mà không cần phải làm xét nghiệm ADN mới biết được. Tôi chắc rằng bản thân cậu cũng hiểu điều đó. Tôi xin hỏi cậu chúng có phải là con của cậu không?"

Nhất Bác nuốt nước bọt. Cậu nhấp thêm một ngụm rượu để làm dịu cổ họng khô khốc. "Chúng là con của tôi" Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác không phủ nhận điều đó. Trong thâm tâm, cậu chắc chắn rằng Bác Quân và Nhất Tiêu thực sự là con của mình. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hai sinh vật bé nhỏ, cậu đã bị chúng ràng buộc.

Bây giờ khi Vương Nhất Bác nghĩ về hai đứa con trai của mình, cậu nhớ chúng. Cậu phải thừa nhận rằng hai đứa con trai đã chiếm được trái tim mình.

"Vậy tại sao cậu vẫn khăng khăng kiểm tra chúng?" Henry nhấn lại.

Vương Nhất Bác nhìn đến tận đáy lòng. "Tôi sợ rằng chúng có thể không phải là con của tôi khi tôi mong đợi chúng nhất."

Henry mỉm cười và vỗ vai bạn mình. "Bây giờ cậu đã thành thật hơn. Nghe câu chuyện của cậu, có vẻ như cậu là người duy nhất nghi ngờ điều đó. Vì vậy, hãy bỏ qua những nghi ngờ của cậu và yêu thương con cái của cậu như cậu nên làm. Dù sao thì tôi cũng rất muốn gặp chúng."

Khi hình ảnh hai đứa con trai lại hiện lên trong tâm trí mình, Vương Nhất Bác mỉm cười. "Chúng rất dễ thương và đáng yêu. Bác Quân hơi cọc cằn còn Nhất Bác thì thích ăn."

"Vậy cậu tới đây làm gì? Về nhà gặp con mình đi."

Nhất Bác thở dài. "Vấn đề là Tiêu Chiến chắc chắn sẽ đuổi tôi ra ngoài một lần nữa."

"Vậy xin lỗi cậu ấy đi."

"Cậu nói thì dễ." Vương Nhất Bác nốc cạn ly rượu của mình.

"Tôi tự hỏi tại sao cậu phải ghen tị như vậy?"

"Tôi không ghen!"

"Phải, rõ ràng là cậu đang ghen. Chỉ có những kẻ ngốc mới không biết điều đó. Hơn nữa, nếu cậu không ghen như cậu nói, chẳng hạn như Tiêu Chiến có quan hệ với người đàn ông khác thì sao phải tức giận chứ? Muốn ly hôn với cậu ấy để cậu ấy được tự do quan hệ với bất kỳ ai? Tất nhiên rồi. Tiêu Chiến cần được bảo vệ cho bản thân và các con. Cậu không hiểu điều đó sao?"

"Cái đó..." Nhất Bác không trả lời được. Cậu phải sẵn sàng thừa nhận rằng những gì Henry nói là đúng.

Nhất Bác suy nghĩ kỹ hơn. Kể từ khi kết hôn với Tiêu Chiến, cậu ấy không thích khi người khác ở gần chồng mình, đặc biệt là những người có vẻ trêu chọc anh ấy. Nhất Bác luôn lấy tư cách là một người chồng của mình để nhấn mạnh Tiêu Chiến để người đàn ông ngọt ngào này không gần gũi với bất cứ ai để bảo vệ danh tiếng của mình. Và cậu không biết bao nhiêu lần họ đã cãi nhau vì điều đó.

Vì vậy, chuyện gì thực sự đã xảy ra với cậu? Tại sao cậu ấy lại khó chịu mỗi khi thấy người khác tiếp cận Tiêu Chiến, chồng mình.

"Tại sao cậu lại nghĩ rằng tôi ghen?" Vương Nhất Bác hỏi trong sự bàng hoàng.

Và Henry cười khúc khích. "Thật ra tôi đã nghi ngờ từ lâu rồi, cậu đã yêu Tiêu Chiến nhưng lại không nhận ra hoặc có thể là không muốn thừa nhận." Anh ta nhún vai nói.

Mình đang yêu....

Vương Nhất Bác sững sờ trước câu nói đó.

"Rõ ràng là cậu tìm Tiêu Chiến mỗi ngày với lý do muốn ly hôn với cậu ấy nhưng những gì tôi thấy không phải là lý do thực sự. Cậu chỉ nhớ cậu ấy." Trên thực tế, nhiều lần Henry thấy Vương Nhất Bác đang xem ảnh của Tiêu Chiến khi cậu ấy không làm việc. "Tấm ảnh trong ví của cậu chắc nhàu nát lắm nhỉ?"

"Làm sao cậu biết?"

Henry mỉm cười bí ẩn trước khi uống xong.

"Vấn đề là tôi không chắc Tiêu Chiến có thể ngoại tình" Henry tiếp tục một lần nữa, quay lại chủ đề cuộc trò chuyện còn dang dở của họ. "Tôi có thể tưởng tượng cậu ấy bận rộn mỗi ngày chỉ vì chăm sóc hai đứa trẻ. Cậu ấy sẽ không có thời gian để hẹn hò với người khác."

"Cũng là không thể có thời gian tự chăm sóc bản thân" Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nói thêm. Cậu nhớ khi gặp lại Tiêu Chiến, người đàn ông ngọt ngào rất gầy và xanh xao. Quầng thâm dưới mắt anh cho thấy anh ngủ không đủ giấc.

Rốt cuộc, Vương Nhất Bác đã tận mắt chứng kiến ​​khi cậu ở lại qua đêm. Vào một giờ nhất định - nửa đêm và rạng sáng - Tiêu Chiến sẽ thức dậy để cho hai đứa con của mình ăn. Rồi buổi sáng anh phải dậy sớm nhất để chuẩn bị đồ cho con. Tiêu Chiến bận chăm sóc hai con. Đến mức mà anh và ngôi nhà của anh không được chú ý.

Henry đã mỉm cười. "Người đàn ông đó có lẽ chỉ là một bác sĩ tốt bụng đã giúp đỡ cậu ấy. Tôi đã nói với cậu rằng Tiêu Chiến và hai đứa con của cậu ấy cần một người bảo vệ. Lẽ ra cậu nên đảm nhận vai trò đó, vậy tại sao cậu lại rời khỏi đó và hiện tại ngồi đây uống rượu?"

Vương Nhất Bác muốn quay lại ngay bây giờ nhưng đột nhiên khuôn mặt cậu trở nên ủ rũ. "Tiêu Chiến chắc chắn thực sự giận tôi."

"Dù sao cậu cũng là bố của các con cậu ấy, Tiêu Chiến không thể phủ nhận điều đó."

Vương Nhất Bác cảm thấy rằng lần này cậu ấy đã được khai sáng rất nhiều nhờ có Henry, người luôn sẵn lòng cho cậu ấy lời khuyên. Không chỉ với bản thân mà với tất cả nhân viên dưới quyền, người đàn ông này luôn đưa ra lời khuyên đến nỗi có người gọi Henry là Socrates thời hiện đại.

Nhưng bây giờ Vương Nhất Bác thực sự cảm ơn người bạn thân nhất của mình. Sau khi uống xong ly thứ ba, Vương Nhất Bác chào tạm biệt Henry.

"Cậu đi đâu?" Henry trêu chọc người bạn của mình mặc dù đã biết rõ.

"Đến nơi các con tôi đang ở."

Henry cười toe toét hạnh phúc. "Chúc may mắn! Hãy gọi cho tôi để tôi có thể gặp các con của cậu."

"Được!"

Với sự phấn khích, trong khi tưởng tượng ra khuôn mặt của hai đứa con mình, Vương Nhất Bác bước ra khỏi quán bar và đi về phía chiếc xe của mình. May mắn là cậu chưa lấy chiếc vali ra khỏi cốp xe nên có thể lập tức mang nó trở lại nhà Tiêu Chiến.

Lần này cậu phải làm cho đúng. Giành được tình yêu của Tiêu Chiến và tình yêu của hai cậu con trai dễ thương.

Thở ra, Vương Nhất Bác khởi động động cơ ô tô, ra khỏi bãi đậu xe và phóng nhanh trên đường cao tốc về phía nhà Tiêu Chiến để trở về với chồng của cậu.

* * *

Mặt trời đã lặn cách đây một giờ. Bác Quân và Nhất Tiêu đã đi ngủ sớm vào đêm hôm đó. Hai đứa con trai của anh đã mệt mỏi sau khi khóc cả ngày. Tiêu Chiến rất ngạc nhiên vì con trai anh ngay lập tức tìm kiếm tung tích của Vương Nhất Bác mặc dù họ chỉ mới biết nhau một ngày, cả hai đứa con trai của anh cũng đã biết bố mình là ai. Thật là một điều bất ngờ.

Nhưng càng không thể hiểu nổi tại sao suốt ngày anh cứ liếc ra cửa sổ nhìn ra ngõ nhà mình chờ sự xuất hiện của một chiếc xe.

Đúng là một kẻ ngốc. Anh thầm nghĩ nguyền rủa chính mình. Rõ ràng anh ấy vẫn hy vọng Vương Nhất Bác sẽ quay lại nên anh ấy vẫn tiếp tục đợi.

Anh còn chờ điều gì nữa? Điều đó không có nghĩa là Tiêu Chiến muốn xin lỗi vì đã đuổi người đàn ông đó đi. Anh không cảm thấy tội lỗi về điều đó. Anh chỉ biết trách hai đứa con trai của mình. Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu.

Lạ thật, anh ấy luôn nghĩ rằng Vương Nhất Bác có thể quay lại vì các con của họ nhưng nếu Vương Nhất Bác không quay lại thì sao, điều đó có nghĩa là.....

Cái gì? Anh đã mất bố của các con mình, người đàn ông duy nhất anh từng yêu, chỉ vì anh không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Yêu....

Điều nực cười duy nhất mà anh ấy từng mong đợi từ một người nghiện công việc như Vương Nhất Bác. Đó là lý do tại sao Tiêu Chiến sẵn sàng đi theo cậu ấy bất cứ nơi nào Vương Nhất Bác đi để được ở bên cậu nhưng điều cuối cùng là rõ ràng anh ấy đã kiệt sức. Vương Nhất BÁc chỉ quan tâm đến công việc của mình và không bao giờ chú ý đến thứ gì khác. Nhận ra điều này, Tiêu Chiến đã chọn rời xa cậu. Anh mệt mỏi vì cứ nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác từ phía sau.

Thành thật mà nói, đêm họ ngủ cùng nhau, Tiêu Chiến không thực sự say. Có lẽ Vương Nhất Bác đã say. Nhưng anh ấy rõ ràng là không. Anh không thể say vì anh sẽ là người lái xe về nơi ở của họ nếu Vương Nhất Bác say. Và khi Vương Nhất Bác vô tình ôm và hôn anh, anh đã chọn uống say với cậu để người đàn ông không cảm thấy tội lỗi vì đã vi phạm hợp đồng hôn nhân của họ với nhau.

Đêm đó rõ ràng là Tiêu Chiến đã trao thân cho Vương Nhất Bác. Anh đã yêu cậu rồi nên anh sẵn sàng làm điều đó. Nhưng ai có thể ngờ rằng đêm đó lại tạo ra kết quả tuyệt vời như vậy.

Tiêu Chiến không bao giờ hối hận vì đã mang thai những đứa con của Vương Nhất Bác. Ngược lại, anh cảm thấy hạnh phúc vì trong mình đã có mầm mống của người đàn ông đó.

Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về tình yêu.

Vậy thì tại sao bây giờ anh lại ngồi trước cửa sổ và đợi Vương Nhất Bác quay lại?

Vương Nhất Bác sẽ không trở lại.

Nhận ra ý nghĩ đó, Tiêu Chiến thở dài mệt mỏi rồi đứng dậy xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng đột nhiên có ánh sáng bên ngoài, Tiêu Chiến quay lại và thấy đèn pha ô tô chói mắt khi xe của Vương Nhất Bác rẽ vào và dừng lại. Người đàn ông ra khỏi xe và giẫm lên sỏi khi đi về phía cửa trước.

Khi nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chiến từ cửa sổ, Vương Nhất Bác dừng lại và nhìn anh ấy.

Khuôn mặt người đàn ông trông u ám, sau đó khẽ lắc đầu, Vương Nhất Bác bước lại cửa. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mở cửa rồi đóng lại.

"Tôi xin lỗi" Vương Nhất Bác khẽ nói. Cậu dùng hết sức lực để nói điều đó trước mặt Tiêu Chiến.

Trái tim cậu rất vui khi biết rằng Tiêu Chiến đang đợi cậu về nhà. Phải, hy vọng rằng Tiêu Chiến đã đợi cậu từ lâu trước cửa sổ. Và điều đó đã cho Vương Nhất Bác sức mạnh để xin lỗi. Giống như Henry đã nói, Tiêu Chiến có thể tức giận nhưng anh ấy sẽ không đuổi Vương Nhất Bác ra ngoài lần thứ hai nếu cậu chọn ở lại với hai đứa con trai của mình.

Ngạc nhiên trước lời xin lỗi đột ngột của Vương Nhất Bác, trái tim Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc. Ngay lập tức anh ấy quên hết sự tức giận của mình với Vương Nhất Bác và nói "Không, tôi xin lỗi." Anh đi về phía Vương Nhất Bác, chân hơi cứng đơ khi anh đứng gác chờ người đàn ông quay lại. Tiêu Chiến đã chờ đợi Vương Nhất Bác. Anh ấy không nói dối. "Đáng lẽ tôi không nên tàn nhẫn với em như vậy."

"Không sao đâu. Đó không phải lỗi của anh" Vương Nhất Bác nói giọng khàn khàn. "Tôi đã suy nghĩ quá nhiều về anh. Tôi xin lỗi."

Tiêu Chiến choáng váng trước quá nhiều lời xin lỗi từ Vương Nhất Bác. Anh gần như quên mất lần cuối cùng họ xin lỗi nhau như thế này là khi nào? Kể từ đêm đó họ ngủ với nhau. Tiêu Chiến chỉ có thể nhớ ngày hôm đó khi Vương Nhất Bác xin lỗi anh ấy vào buổi sáng vì đã phá vỡ hợp đồng.

Bây giờ với lời xin lỗi của Vương Nhất Bác, điều đó có nghĩa là cậu sẽ thay đổi?

Nhưng chờ đã, Tiêu Chiến ngửi thấy mùi gì đó từ cơ thể của Vương Nhất Bác. "Em đã uống rượu?"

Vương Nhất Bác chậm rãi gật đầu, có chút xấu hổ. "Tôi đang trút sự bực bội của mình."

"Vậy em đã trút hết chưa?"

"Đã."

Một khoảnh khắc im lặng. Không thoải mái với cảm giác căng thẳng đột ngột ập đến, Tiêu Chiến lập tức nói: "Đi vào nhà tắm và tắm rửa sạch sẽ. Em đã ăn chưa?" anh hỏi khi bước vào bếp và Vương Nhất Bác đi theo anh với một nụ cười yếu ớt.

"Chưa đâu và tôi muốn ăn ngay bây giờ."

"Nếu em không ngại thức ăn đông lạnh." Tiêu Chiến lấy ra một số thực phẩm đông lạnh từ tủ lạnh.

"Không quan trọng."

"Trong khi em tắm, tôi sẽ nấu ăn."

"Cảm ơn. Bọn trẻ đâu?"

"Chúng đang ngủ."

"Ngủ rồi."

Tiêu Chiến chỉ gật đầu mà không có ý định giải thích rằng cả ngày hôm đó hai đứa con trai của anh đang tìm kiếm tung tích của bố chúng. "Khi em vào phòng, hãy im lặng và đừng đánh thức chúng."

"Tôi hiểu." Vương Nhất Bác mỉm cười rồi quay người rời khỏi bếp đi về phía cửa, đi ra ngoài lấy vali từ trong cốp xe rồi chậm rãi mang vào phòng.

Trong phòng, Vương Nhất Bác đi thẳng đến chiếc nôi nơi hai đứa con trai của cậu đang ngủ. Nhất Bác nhìn chún và mỉm cười. Trong khi đồng thời xoa đầu con trai mình bằng cả hai tay, Vương Nhất Bác lẩm bẩm: "Bố đã về rồi, con trai. Tối nay ngủ ngon. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau và chơi cùng nhau."

Hạnh phúc của Vương Nhất Bác là vô hạn vào đêm hôm đó. Cậu hy vọng rằng quyết định trở về của mình sẽ cải thiện toàn bộ hoàn cảnh của gia đình nhỏ của mình.

Bắt đầu từ tối đó.


8h p.m_02/03/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro