Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày Nhiếp Tử Dạ rời khỏi căn cứ huấn luyện quân sự, nghe thấy anh trai mình cằn nhằn trong điện thoại, bảo anh hãy đồng ý nhận nhiệm vụ chủ trì mà thầy chủ nhiệm nhờ vả. Công việc này hoàn toàn là thiện nguyện, không được trả lương, ngoại trừ việc được phát sóng trực tiếp, thực ra cũng không giúp được gì nhiều cho Nhiếp Tử Dạ, ngay cả Lư Hiểu Đông cũng cho rằng không cần lãng phí công sức làm việc này.

Sắp bước vào tiết trời thu đông. Mặc dù khí hậu sẽ lạnh dần nhưng cuối năm không chỉ có tuần lễ thời trang mà cũng là thời điểm tổng kết của nhiều giải thưởng điện ảnh và âm nhạc truyền hình, Giáng sinh, Tết Dương lịch và Năm mới cũng đang chờ bọn họ.

Chỉ cần là một người  trong làng giải trí năng động, không có ai là không bận rộn.

Ban đầu, người chủ trì bữa tiệc đón tân sinh viên của thành đảo Đại học là một đàn chị hơn Nhiếp Tử Dạ một tuổi Dư Dao Dao, người vừa nhận được danh hiệu Tiểu Hoa Đán năm nay, cũng là đại diện sinh viên của học viện điện ảnh. Tuy nhiên, chị ta vô tình bị gãy xương khi đang quay phim, còn chưa được gỡ lớp bột thạch cao cố định bên ngoài, nhà trường đành phải tạm thời tìm người thay cô ấy.

Ngoài thanh nhạc, lời thoại, hình thức biểu diễn thì chuyên ngành điện ảnh còn có các khóa học chuyên về dẫn chương trình, có thể nói hầu hết đều có thể làm chủ trì, nhưng họ lại không có được tầm ảnh hưởng và sự nổi tiếng như Dư Dao Dao.

Nhiếp Tử Dạ là sinh viên duy nhất có thể cạnh tranh với Dư Dao Dao về mặt này.

Khi giáo viên chủ nhiệm của Nhiếp Tử Dạ gọi cho anh, anh chỉ đơn giản trả lời là "Để em hỏi xem quản lý có thể sắp xếp được thời gian hay không."

Thực chất đây cũng là một kiểu từ chối khéo léo, bởi vì những người biết Nhiếp Tử Dạ đều biết rằng- người đại diện của anh ấy - Văn Cúc sẽ hỏi ý kiến ​​của anh ấy khi nhận bất cứ hoạt động nào, tùy anh ưu tiên công việc nào hơn, sẽ nhận cái đó.

Ngay cả thầy hiệu trưởng cũng không ngờ rằng ngày hôm sau Nhiếp Tử Dạ sẽ gửi tin nhắn đồng ý nhận việc!

"Dư Dao Dao đã viết bản thảo chủ trì trước đó, chỉ cần thay đổi một số chi tiết, giọng điệu cho phù hợp là được."

Sau khi giáo viên chủ nhiệm nói xong, còn sợ anh sẽ hối hận, liền mang bản thảo MC cùng với chương trình cụ thể gửi cho  Nhiếp Tử Dạ.

Để tiện cho thời gian của anh, chủ nhiệm cũng đã xin cho anh nghỉ phép, Nhiếp Tử Dạ không bắt buộc phải tham gia các buổi tổng duyệt trước, miễn là buổi tổng duyệt cuối cùng anh có thể phối hợp với mọi người để quen với tiết tấu chương trình là được. Chỉ có như vậy,  giáo viên chủ nhiệm đã hết lời cảm ơn anh vì đã có thể giúp đỡ khi nhà trường cần.

“Chuyện nên làm thôi ạ, Học viện Điện ảnh cũng là nơi đã mở đường cho em” Nhiếp Tử Dạ thuận theo lẽ thường mà nói.

Sau đó, anh ấy soạn tin nhắn trong xe và gửi cho Tống Mặc, người mà điện thoại chờ mãi không bắt được tín hiệu.

[Nhiếp ca]: Anh được nhà trường thông báo tạm thời sẽ là MC bữa tiệc chào mừng tân sinh viên. Sau khóa huấn luyện quân sự, em có thể giúp anh duyệt lại kịch bản được không?

Tất nhiên Tống Mặc sẽ không từ chối.
Cậu thường cùng Nhiếp Tử Dạ tập thoại trong đoàn phim, nhìn anh đọc một dòng thoại có thể thể hiện nhiều cảm xúc khác nhau. Trong lòng ngưỡng mộ sự nỗ lực của Nhiếp Tử Dạ, đối với công việc của anh cũng nảy sinh không ít hứng thú.

Lúc đầu cậu hứa sẽ làm trợ lý cho Nhiếp Tử Dạ, thực ra chỉ vì đang nghĩ đến chuyện cãi nhau với gia đình, không muốn về nhà, vì vậy chỉ định làm cho qua kỳ nghỉ hè.

Sau này tiếp xúc nhiều hơn, cậu mới thấy những nam chính như Nhiếp Tử Dạ, nhìn thì có vẻ như trời sinh để làm minh tinh, bề ngoài thì hào nhoáng, nhưng không biết đằng sau anh đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và công sức, chịu đựng đủ các loại ác ý từ Internet cho đến thực tế. Nếu không có một trái tim mạnh mẽ thì cơ bản không thể hòa mình vào vòng xoáy này.

Tống Mặc nhìn Nhiếp Tử Dạ từng bước từng bước nghiêm túc đi trên con đường này, không kiêu căng, không nóng nảy, tâm hồn bình thản, khiến cậu thật lòng ngưỡng mộ, lại càng tò mò, muốn biết nhiều hơn về anh.

    ...

  Sau khi huấn luyện quân sự trở về, ba mẹ Tống chưa kịp nói gì với con trai, chưa kịp chuẩn bị một bàn toàn món ăn ngon do mẹ làm thì đã nhận được cuộc gọi từ cậu - báo định đến ngủ nhà bạn, đêm nay không về.

    ... Sau đó, bàn ăn ngon này đã đi vào dạ dày của Tống Tinh và Bạch Phương Thần. Tống Tinh đã rất xúc động, sau khi nghe tin cô bị bắt cóc, bố mẹ keo kiệt của cô tái mặt vì sợ hãi, khóc lóc không ngừng, liên tục gắp đồ ăn vào bát cô. Tuy có chút gia trưởng, nhưng làm gì có ba mẹ nào không yêu thương con gái của mình.

    ...
Mặt khác, sau khi Tống Mặc đề nghị duyệt bản thảo cho anh, Nhiếp Tử Dạ đã tận dụng thời cơ mời cậu về nhà mình.

Nhà của Nhiếp Tử Dạ rất lớn, là một biệt thự gia đình có hồ bơi trong vườn. Từ dàn cây leo trên bức tường bên ngoài, có thể thấy ngôi biệt thự này đã tồn tại rất lâu năm. Có ít nhất ba thế hệ Nhiếp gia sống ở đây.

Căn nhà rất vắng vẻ, chẳng có một bóng người, không giống như trong tưởng tượng của Tống Mặc, được bao quanh bởi kẻ hầu người hạ, lộng lẫy xa hoa. Qua lời Nhiếp Tử Dạ mới biết, hóa ra người làm chỉ ở đây ban ngày, đến tối sẽ tan làm về nhà chứ không lưu lại qua đêm.

Anh trai của Nhiếp Tử Dạ vẫn ở nước ngoài, không biết có vấn đề gì phải hoãn ngày về nước, gia đình ba người đều phải ở lại, thậm chí cô cháu gái nhỏ đến ngày khai giảng cũng không có người kịp đưa cô bé về nhập học.

Thường thì Nhiếp Tử Dạ sẽ dặn trước dì giúp việc nếu cần làm bữa tối, Nhiếp gia không có thói quen để thức ăn qua đêm, đều phải là cơm nóng canh ngọt.

Hai người về đến nhà đã là sáng sớm, bữa tối được giải quyết đơn giản ở một quán ăn nhỏ cạnh đồn cảnh sát, bọn họ đã đói lắm rồi, mà lúc này ở gần biệt thự cũng chẳng tìm ra quán ăn nào bán nữa.

Tống Mặc mở tủ lạnh trong bếp ra nhìn: "Hay chúng ta nấu gì đó ăn đi. Để em xem ... rau củ có nhiều loại lắm: có bắp cải, dưa leo, cà rốt, còn có thịt lợn và thịt bò  trong ngăn đông. ""

Tống Mặc phát hiện, có lẽ là do Nhiếp Tử Dạ không thường xuyên về nhà ăn cơm, rau củ quả do dì giúp việc chuẩn bị đều là loại để được lâu. Tay nghề của Tống Mặc trau dồi được trong đoàn phim cũng không phải nói suông. Đầu tiên cậu lấy thịt bò ra để rã đông, cắt thành từng lát có độ dày vừa phải, dùng dao cứa thành lưới trên bề mặt, rắc muối tiêu đen rồi ướp khoảng mười phút. Rán sơ với lửa lớn, rồi sau đó để lửa liu riu để thịt chín dần từ bên trong.

Sau đó, cậu làm nước sốt với bắp cải xay nhuyễn và rắc lên trên bột làm từ lá bạc hà khô, cho vào miệng cảm giác thơm thơm, thanh mát. Làm xong Beefsteak, Tống Mặc còn khéo léo tỉa một bông hoa cà rốt đẹp mắt trang trí trên thành đĩa.

Nhiếp Tử Dạ: "..."

Công bằng mà nói, cuối cùng thì bông hoa cà rốt cũng được chạm khắc tinh xảo, và tài cầm dao cũng không kém hơn đầu bếp của khách sạn là bao.
Tốc độ tay của Tống Mặc quá nhanh, cho dù Nhiếp Tử Dạ có muốn giúp, anh cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể đứng một bên nhìn cậu bận rộn qua lại, cũng không cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Đôi mắt anh chỉ nhìn về Tống Mặc. Khi Tống Mặc đeo tạp dề, anh vô thức nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gọn được thắt một cái nơ xinh xắn; khi Tống Mặc đang chiên bít tết, anh chăm chú nhìn vào đôi chân dài miên man của cậu chạy qua chạy lại lấy gia vị; khi Tống Mặc tỉa cà rốt, anh lại âu yếm ngắm những ngón tay mảnh mai đang khéo léo tỉa hoa của cậu ... Từ đầu đến cuối, anh còn cảm thấy chưa nhìn đủ, Tống Mặc đã gọn gàng chuẩn bị xong bữa tối.

Mỗi người một dĩa Beefsteak, và một bát cơm, dù món ăn Trung không ra Trung, ngoại cũng chẳng ra ngoại, nhưng mùi vị thực sự rất ngon, hai người cũng chẳng hề kén chọn.

Dù sao, cho dù thức ăn cậu làm có ra sao đi chăng nữa, Nhiếp Tử Dạ vẫn sẽ thấy rất ngon, đến bông cà rốt trang trí cũng ăn sạch.

Sau khi ăn xong, hai người lê la một lúc lâu, Tống Mặc mới ngồi xếp bằng trên thảm xốp nhìn chiếc bàn thấp trải đầy bản thảo chương trình của Nhiếp Tử Dạ.

"Lúc trang trí phòng chơi cho Tráng Tráng, anh đã mua dư ra rất nhiều loại thảm xốp này, chỉ là để trải luôn trong phòng anh, mùa hè trời nóng quá, dì giúp việc có thể nằm nghỉ ngơi trên sàn nhà." Nhiếp Tửu Dạ lấy hai chai bia từ tủ lạnh, hỏi Tống Mặc "Em uống được không?"

“Từng uống rồi.” Tống Mặc chưa từng nếm qua rượu, nhưng nguyên chủ thì có.

Trong trí nhớ của cậu nguyên chủ từng lẻn ra khỏi trường học với một vài người bạn tốt vào ngày thành niên, gọi một vài món ăn trong nhà hàng nhỏ bên ngoài, còn có vài chai bia vị trái cây. Cậu vốn nghĩ bia chắc cũng sẽ có vị như vậy nên mở lon bia, uống không hết hai ngụm liền đỏ mặt: "Trời  ... vị gì vậy? Sao lại đắng thế?"


“… Để anh đổi đồ uống khác cho em.”

Nhiếp Tử Dạ có vẻ hơi lo lắng, vội vàng lấy lon bia ra khỏi tay cậu. Nếu cậu cứ theo cách đó mà uống bia nhập khẩu trên 20 độ, có khi chỉ 2 giây sau cậu đã say rồi.

Khi Nhiếp Tử Dạ quay lại lần nữa, Tống Mặc đã cầm bút lên, vô thức vẽ những đường cong trên giấy.

"'Tháng mười mùa thu vàng, vườn trường tràn sức sống” đây là lời mở đầu cũ rích gì, không được, phải đổi câu khác ..." Tống Mặc gạch bỏ dòng chữ này, ghi xuống bên dưới một dòng mới, có điều tay cậu giờ mềm như nước, chữ viết ra lại vẽ thành vòng tròn.

“Bỏ đi, để anh.” Nhiếp Tử Dạ rút cây bút trong tay cậu ra, ngồi bên cạnh Tống Mặc, “Anh đọc lên, em thấy chỗ nào không phù hợp thì bảo anh sửa nha?”

Tống Mặc cầm ly sữa Nhiếp Tử Dạ đưa cho, nghiêm túc gật đầu.
Một lát sau, giọng nói Nhiếp Tử Dạ trầm ấm vang lên khắp phòng. Giọng anh rất có từ tính, so với lúc đọc thoại phim càng rõ ràng, sắc nét hơn, câu chữ nào cũng truyền cảm.

Tống Mặc ban đầu còn khá tỉnh táo, có thể chỉ ngay ra điểm bất ổn trong bản thảo, nhưng chỉ một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại giọng nói của Nhiếp Tử Dạ đều đều, nhẹ tênh. Nhờ có ly sữa ấm, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đầu gục lên bàn.

“... Sau đây là màn trình diễn "Vượt qua" đến từ đại diện học viện Toán cao cấp…" Nhiếp Tử Dạ đọc xong được một lúc, không thấy Tống Mặc phản hồi gì, mới rời mắt khỏi tập bản thảo nhìn sang, phát hiện ra đối phương đã ngủ từ lúc nào, nhịp thở khe khẽ đều đặn.

Nhiếp Tử Dạ lấy tấm chăn mỏng đắp cho cậu, rồi lặng lẽ sửa nốt đoạn còn lại. Cũng may là sắp xong rồi. Không lâu sau, anh đặt bút xuống bàn, vươn vai ngáp dài một hơi, rồi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Tống Mặc. Cũng không biết là ai ngã xuống đất trước, sàn nhà trải đệm mút, không có cảm giác đau, nên chẳng thể đánh thức họ.

Mặt sàn không lạnh, một tấm chăn mỏng cũng đủ ấm rồi, tứ phía không có vật cản, duỗi tay chân liền ngủ thoải mái hơn. Cả hai vô thức kéo chăn bông lên người, càng kéo càng gần, cuối cùng lại ngẫu nhiên mà ôm nhau, chăn bông bị đạp qua một bên, rối như tơ vò.

Rạng sáng, Tống Mặc theo thói quen thức dậy sớm. Trong phòng không bật điều hòa, nhưng không khí buổi sáng có chút lạnh, cơ thể cậu lạnh hơn so với người bình thường, khi ngủ say sẽ theo thói quen chui vào nơi ấm áp, không ngờ lại thuận tiện rúc vào vòng tay của Nhiếp Tử Dạ đầu tựa vào ngực  mà ôm lấy eo anh. Cậu khẽ rút tay về, vừa định dời đầu đi, lại bị bàn tay anh ôm chặt trở lại: "... Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."

   Tống Mặc không dám nhúc nhích. Đêm qua cả hai đều không tắm, ngủ gật lúc nào chẳng hay, nhưng có lẽ do thói quen của người nổi tiếng, người Nhiếp Tử Dạ lúc nào cũng thoang thoảng mùi nước hoa, làm nhạt đi mùi mồ hôi cùng rượu. Mùi hương này ngửi miết đã trở nên quen thuộc, Tống Mặc ban đầu còn cựa quậy, bị bàn tay to lớn kia ôm chặt, liền gục vào tay anh ngủ thiếp đi. Hai người cuối cùng bị đánh thức bởi âm thanh của dì giúp việc.

    "Xin lỗi, thực xin lỗi, tối hôm qua tôi không biết Nhị thiếu gia về nhà, cho nên không để ý ..." Dì lên lầu dọn dẹp tên là Quan, còn có dì Trung đang ở tầng dưới. Cả hai đúng bảy giờ đi là, theo thói quen hằng ngày tiến hành dọn dẹp phòng. Nhưng nếu bọn họ đến dọn phòng bếp trước, có thể sẽ phát hiện ra việc hai người nấu ăn tối qua, dì Quan cũng sẽ không sợ hãi thế này.

Cậu chủ hiếm khi mới về nhà, hai người dì dừng việc dọn dẹp phòng lại, trong lúc họ đi tắm liền nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

Tống Mặc rất hiếm khi tắm buổi sáng, bước ra khỏi phòng tắm lại theo thói quen tiến về giường, đã nhìn thấy bộ quần áo Nhiếp Tử Dạ gấp gọn gàng để sẵn cho cậu: "... cho em?"

“Ừ, đều là đồ mới cả, anh vẫn chưa mặc qua lần nào đâu.” Nhiếp Tử Dạ lau khô tóc bước vào, anh cũng vừa tranh thủ dùng phòng tắm dành cho khách ở dưới lầu. Đảo mắt nhìn vệt lõm nhỏ trên xương quai xanh của cậu, Nhiếp Tử Dạ nhanh chóng quay mặt sang hướng khác: "Chỉ là một bộ quần áo thôi, em không phải lo lắng quá."

“Vậy thì cảm ơn anh nha.” Tống Mặc không phải loại cứng nhắc đến mức phải có qua có lại, hơn nữa, cậu với anh cũng đã quá quen thuộc rồi, không nhất thiết phải khách khí quá làm gì.

Trong bữa ăn, tiếng máy hút bụi vang lên trên lầu, có lẽ là các dì cố tình để lại không gian riêng cho họ.

"À, hình như tối hôm qua anh có nhắc đến cháu gái, em nhớ không nhầm hình như tên là…” một bé gái lại đặt tên là Tráng Tráng?

Tống Mặc không có ấn tượng với nhân vật này lắm.

“Tráng Tráng khi sinh ra đã rất béo, tất nhiên bây giờ cũng không gầy hơn bao nhiêu.” Nhiếp Tử Dạ bỏ miếng trứng rán vào lát bánh mì, thản nhiên kể về lịch sử đen tối của đứa cháu gái nhỏ, “Nó là người khỏe nhất trong nhà. Trước năm 3 tuổi, những người từng đến nhà anh chơi đều nghĩ nó là con trai. "

Tống Mặc: "..."

Vừa ăn sáng, Nhiếp Tử Dạ vừa kể rất nhiều chuyện về gia đình anh, bao gồm cả anh trai và cô cháu gái đang học mầm non. Cuộc sống của một gia đình giàu có dường như  cũng không khác gì người thường, không xa hoa như trong sách đã viết, anh em đùm bọc lẫn nhau, gia đình hòa thuận êm ấm. Thậm chí các dì còn dễ thương đến mức dùng tương cà để vẽ hình mặt cười lên quả trứng luộc. Tống Mặc chưa bao giờ coi Nhiếp Tử Dạ là nhân vật trong sách, lúc này, cậu lại cảm thấy mình dường như có một cái nhìn hoàn toàn mới về anh, những điều trong sách chưa từng nhắc đến.
    ...

Chỉ trong vài ngày, Tống Mặc không biết thế nào lại quay về những ngày còn là trợ lý cho Nhiếp Tử Dạ, đi cùng anh đến hai buổi thông báo, lại ngủ lại nhà anh thêm một đêm, thậm chí còn theo anh đến buổi tổng duyệt đêm hội chào đón tân sinh viên.

Cậu nghe Nhiếp Tử Dạ kể rằng Trình Lộ cũng đã nghỉ học luôn từ hôm đó, có vẻ như Trình gia đã làm thủ tục chuyển trường cho cô, Tống Mặc cũng không còn thấy cô ta nữa.

“Không hiểu sao anh cứ có cảm giác cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy.” Nhiếp Tử Dạ nói.

“Em cũng vậy.” Tống Mặc gật đầu, trong nguyên bản cô ta cứ giày vò mãi không buông, cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần, hiện tại hiển nhiên còn chưa đi tới bước đường sơn cùng thủy tận.

“Bảo chị em cẩn thận một chút, tốt nhất là không nên ra ngoài một mình.” Nhiếp Tửu Dạ vừa đọc bản thảo vừa nói. “Có điều thấy A Thần bộ dạng lo lắng như vậy, có lẽ cũng không yên tâm để cô ấy một mình đâu.”

Sau hôm đó, Bạch Phương Thần đã lấy hết can đảm để tỏ tình với Tống Tinh, vốn dĩ trong nguyên bản khi nam chính chưa xuất hiện,  Tống Tinh đã yêu thầm Bạch Phương Thần từ trước, cho nên dễ dàng nhận được cái gật đầu của cô, chẳng mất bao lâu đã xác định cùng nhau yêu đương. Tống Tinh trong tình yêu toàn thân toát lên bản năng làm mẹ, ái tình tràn ngập. Bạch Phương Trần không ở bên, cô không có nơi phát tiết, chỉ biết chuyển sang chăm sóc cho em trai.

Lúc đầu còn đỡ, Tống Mặc ít khi cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ của chị gái, cảm thấy cũng rất tốt. Về sau không chịu nổi nữa, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt, sớm “cao chạy xa bay”.

Cũng vì vậy, cậu quyết định lần nữa quay về nương tựa Nhiếp Tử Dạ.

Cuối tháng 9, buổi tổng duyệt cuối cho đêm hội chào mừng. Sân khấu được dựng ở sân vận động trung tâm thành đảo đại học, có sức chứa hàng nghìn người, dù là có tổ chức đại nhạc hội cũng không thành vấn đề. Buổi tổng duyệt bắt đầu từ buổi sáng, buổi tối sẽ biểu diễn chính thức, hầu như tất cả những người biểu diễn hay thuộc tổ hậu kỳ đều có mặt, có đến cả mấy trăm người, chen chen lấn lấn khiến người ta muốn ám ảnh.

May mắn thay, càng gần đến giờ biểu diễn, mọi người đều rất hồi hộp, dù có nhìn thấy Nhiếp Tử Dạ  thì cũng không mấy người muốn đến tìm anh làm thân. Quanh chỗ anh ngồi vẫn vô cùng yên tĩnh.

Anh ngồi học chương trình, còn Tống Mặc thì nghịch điện thoại. Số tiền mà cánh săn ảnh bồi thường lần trước thực sự được dùng để mua một chiếc điện thoại di động mới, thương hiệu trong nước, tính năng rất tốt, pin lại bền. Cậu bây giờ cứ hễ có thời gian rảnh lại lướt Weibo, quan sát động thái của các fan hâm mộ, và thỉnh thoảng giao lưu với họ.

Fan hâm mộ của Nhiếp Tử Dạ có không ít tiểu thuyết gia. Họ thường hay ghép đôi cho anh cùng bạn diễn, cả nam lẫn nữ. Ngay cả học tỷ Dư Dao Dao cũng không buông tha.

Nhờ sự phát triển của internet, hầu hết fan nữ đều tìm cách chuyển đổi hình tượng, và “niềm đam mê lái xe” (cái này chính là viết tiểu thuyết không được trong sáng lắm đấy ạ 😂) của họ đã được chuyển thành một phong cách văn học, một phong cách hiện thực, và thậm chí là phong cách nâng cấp của ngành công nghiệp giải trí.

Tống Mặc thích xem cốt truyện cẩu huyết "Anh yêu em, em cứ tưởng mình không yêu anh, nhưng sau đó mới biết em yêu anh", vậy mà tác giả đó đột nhiên lại ngừng không viết nữa!

Một tác giả tên "Dạ Công" viết trên Weibo của mình: "Tự dưng cảm thấy loại tình tiết đại minh tinh cùng tiểu trợ lý cũng rất đáng yêu, lại mở một hố mới, một chàng trai trong sáng, dễ thương, cũng có chút nổi loạn!Vô cùng! Ngon! Miệng! Mọi người, nhanh đến ủng hộ tôi đi! "

Comment phía dưới đều là "Chúc mừng ý tưởng mới".

Trong một hàng nhỏ bé, chỉ có Tống Mặc để lại lời nhắn và hỏi cô: "Cô còn có ý định viết tiếp hố cũ không?"

Sau đó cậu nhận được một tin nhắn riêng từ bên kia: "Xin lỗi tiểu thiên sứ, bây giờ tôi không còn cảm hứng với cái hố cũ nữa, đã đăng bản cập nhật chính thức rồi nhé, Muah muah ta."

Tống Mặc nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết định để lại tài khoản. Biết đâu sau này cô ấy có hứng lại viết tiếp thì sao!

“Em đang xem gì vậy?” Giọng của Nhiếp Tử Dạ đột nhiên vang lên, Tống Mặc ngẩng đầu, chuyển màn hình điện thoại một cách thuần thục.

“Không… không có gì đâu.” Tống Mặc nhìn anh, “Anh xem xong bản thảo rồi hả?

    "Chút nữa sẽ lên sân khấu. Chúng ta tới khu chờ trước đã." Nhiếp Tử Dạ đứng dậy, chỉ về phía chủ tịch học sinh phía trước sân khấu. Anh ấy đang nhiệt tình vẫy tay chào Nhiếp Tử Dạ.

Chủ tịch hội học sinh là tổng đạo diễn đêm hội, nước da ngăm ngăm, quầng thâm rất rõ ràng dưới mắt, cứ như thể đã mấy ngày không nghỉ ngơi, có thể gục xuống ngay khi có gió thổi.

Tuy nhiên, anh vẫn chăm chỉ đến vui vẻ trước Nhiếp Tử Dạ: "Bạn học Nhiếp, em là nòng cốt của bữa tiệc. Có một vài tiết mục cần thời gian chuẩn bị đạo cụ khá lâu nên em nói chậm hơn một chút nhé. . "

“Vâng, em biết rồi.” Nhiếp Tử Dạ gật đầu.

“Em có nhiều kinh nghiệm trên sân khấu hơn, anh tin em.” Chủ tịch vỗ vai anh rồi lại cười với Tống Mặc.
Sau khi Nhiếp Tử Dạ lên sân khấu, anh ấy bước đến giữa sân khấu cầm micro, bắt đầu đọc lời khai mạc. Các diễn viên trong hậu trường hồi hộp lắng nghe những lời anh nói, đếm xem anh phải mất bao nhiêu giây để hoàn thành đoạn này,  họ trông cực kỳ nghiêm túc.

Tống Mặc kỳ quái nhìn hậu trường, liền hỏi hội trưởng hội học sinh bên cạnh: "Tiết mục đầu tiên là khiêu vũ sao?"

"Đó là điệu nhảy mở màn. Đầu tiên họ sẽ bước ra và nhảy xung quanh MC, cậu ấy sẽ lùi dần về phía sau lui vào trong cánh gà, sau đó đến tiết mục hát."

Tống Mặc nghe xong lời này, liền có thể cảm nhận được các cô gái phía trước cánh gà bắt đầu bước từng bước nhỏ tại chỗ, sẵn sàng xuất hiện bất cứ lúc nào. Ngay lúc đó, một âm thanh kim loại rất nhẹ lọt vào tai cậu, sắc mặt Tống Mặc cũng biến sắc theo.

“Chờ một chút, đừng để họ lên sân khấu!” Tống Mặc hoảng hốt hét lên, lập tức chạy tới phía trước sân khấu, vội vã đưa tay về phía Nhiếp Tử Dạ lúc này đang đứng ở giữa sân khấu, “Mau xuống đi, sân khấu sắp sập rồi ! "
Nhiếp Tử Dạ đang cầm micro trong tay, trong loa phát ra tiếng vang, tiếng của các diễn viên đang chờ xung quanh ồn ào, anh không nghe rõ Tống Mặc, nhưng thấy sắc mặt cậu không tốt, liền bỏ tay cầm Mic xuống, chạy về phía Tống Mặc. Cậu trực tiếp dùng sức kéo anh ra khỏi sân khấu. Do quán tính, Nhiếp Tử Dạ mất kiểm soát bổ nhào về phía Tống Mặc, may mắn thay, anh đã kịp thời phản ứng, xoay người lại ôm lấy cậu vào lòng.
Trên sân khấu nhất thời không có chuyện gì xảy ra, hội trưởng hội học sinh nhìn Tống Mặc khó hiểu, ánh mắt vẫn có chút hoài nghi.

Các cô gái trong hậu viện cũng ngẩn ra, không nghe thấy tiếng gọi của Tống Mặc, lại thấy MC không có ở sân khấu nữa nên cũng không dám tỏ ra hấp tấp.

Ngay khi chủ tịch nhấc chiếc còi lớn, chuẩn bị bắt đầu tổng duyệt trở lại, sân khấu đột nhiên sụp đổ mạnh mẽ, các cọc kim loại đỡ phía dưới bị gãy, bàn gỗ phía trên bị đập mạnh, bụi mùn cưa tung tóe.

Hội trưởng học sinh: "……"

Tất cả mọi người: "..."

Tống Mặc đỡ Nhiếp Tử Dạ sang một bên, lùi thêm vài bước, tránh khỏi đống vụn gỗ, rồi liếc nhìn lại hội trưởng với vẻ mặt vô tội "Nhìn xem, em nói không sai mà."

“Tuy thị lực kém nhưng thính giác của em vẫn tốt.” Đặc biệt vì Tống Mặc lớn lên trên núi, kỹ năng nghe để xác định vị trí có thể giúp cậu tránh hại tìm lợi, cho nên cậu với âm thanh cũng khá nhạy cảm.

“Cảm ơn em.” Nhiếp Tử Dạ ôm chặt lấy cậu.

Sau một hồi sững sờ, chủ tịch thổi kèn kêu to: "Ai dàn dựng sân khấu! Người phụ trách, mau ra đây!!"

Một số người phụ trách xây dựng sân khấu đứng lên với vẻ lo lắng, họ đều nói rằng họ không biết tại sao một sân khấu tốt  như vậy lại sụp đổ.

Người chuẩn bị vật tư cho rằng vật liệu không sao, vì người xây dựng công trình không làm theo bản vẽ thiết kế, người dựng công đoạn nói làm đúng theo bản vẽ thiết kế, nhà thiết kế cũng từ chối trách nhiệm từ phía mình, nghi ngờ nhà thầu ăn bớt vật tư.

Hai bên cãi nhau kịch liệt, chủ tịch bị bọn họ cãi đến đau đầu, bực mình đập loa xuống đất: “ Đủ rồi, mấy người đừng ồn ào nữa, tôi sẽ đi giám sát, mọi người nhanh thu xếp vật liệu, khẩn trương dựng lại sân khấu. "

Chủ nhiệm liếc nhìn Nhiếp Tử Dạ và Tống Mặc: "Hai người cũng lại đây một chút đi."

Vì người phụ trách sân khấu nói rằng phía họ không có lỗi, vậy thì vấn đề chỉ có thể nằm ở người vừa nãy đứng trên sân khấu.

Tất nhiên, anh ấy không có ý nói sân khấu này bị Nhiếp Tử Dạ đánh sập. Chưa kể với cân nặng của Nhiếp Tử Dạ, đừng nói chỉ có mình anh, ngay cả khi có mười Nhiếp Tử Dạ cùng nhảy trên sân khấu, theo lẽ thường cũng không thể nào sập được. Trong các buổi tổng duyệt trước, tất cả các màn hát và nhảy quy mô lớn đều ổn, hôm nay chỉ có mình anh đứng trên đó đã xảy ra sự cố. Còn không phải là có người cố ý nhắm vào anh sao? Chủ tịch không dám đề cao bản thân, nhưng mà chuyện lớn như vậy, chắc chắn không thể là lục đục đơn thuần giữa các sinh viên với nhau.

Ngược lại, còn có chút tàn nhẫn muốn đưa Nhiếp Tử Dạ vào chỗ chết. Sân khấu được thiết kế cao hai, ba mét, bên dưới có một giàn thép, nếu sân khấu bị sập thì người đứng bên cạnh còn có thể nhanh chóng bỏ chạy, nhưng người đứng giữa thì đã quá muộn. Nếu xui xẻo còn có thể bị thép xuyên thủng người. Nghĩ thôi đã thấy rùng rợn!

Trong màn hình giám sát, một nhân viên vệ sinh khả nghi sáng sớm đã đến gần sân khấu, sau khi thấy xung quanh không có ai, anh ta nhấc hộp dụng cụ đi xuống phía dưới sân khấu, mất khoảng hai mươi phút mới đi ra. Người này rất cẩn thận, đầu đội một chiếc mũ cói lớn, cúi xuống che kín khuôn mặt đến mức không thể phân biệt được nam hay nữ.

Tuy nhiên, xét về tư thế đi đứng thì chắc là đàn ông.

Sau đó, Hội trưởng cầm theo video đi khắp khuôn viên trường, tất cả đều nói rằng không ai nhìn thấy công nhân dọn vệ sinh trong video, có thể người đó đã lấy trộm quần áo của lao công,  tránh khiến người ta chú ý.

"Không ai nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Nhưng mà từ video có thể nhìn ra hắn cao tầm 1m70 -1m75. Bước đi hơi cúi xuống, có thể là cố tình làm vậy, nên chiều cao thực tế có thể cộng thêm vài cm." Hội trưởng nghiêm túc phân tích đoạn băng.

“Ít nhất cũng phải 1m80.” Nhiếp Tử Dạ nói, “còn có chắc chắn rất khỏe, nếu không trong thời gian ngắn như vậy không thể cưa được thép”.

Tống Mặc vừa nghe, vừa thầm nghĩ hai người này đi học diễn xuất thật đáng tiếc, đáng lẽ ra nên học cảnh sát mới đúng. Hội trưởng thở dài: "Đáng tiếc, chỉ có bao nhiêu manh mối. Hiện tại chỉ có thể đoán đây là người ngoài. Có lẽ là nhân lúc vận chuyển vậy liệu và phục trang trà trộn vào. Cho dù có tới bảo vệ kiểm tra danh sách người ra vào, hắn cũng có thể sử dụng giấy chứng minh giả "

“Không sao, chừng này manh mối này là đủ rồi.” Nhiếp Tử Dạ cười với anh.

Cuối cùng, để không làm các học sinh hoảng sợ, hội trưởng thông báo rằng sân khấu bị sập do hôm qua có mưa rào, lại là mưa axit, ăn mòn thép, làm cho nó bị gỉ.

Nghe có vẻ khá vô lý, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận tí đều có thể nhận ra điểm bất thường, nhưng trước mắt thực không thể tìm ra lý do nào khá hơn.
Một lần là tai nạn, hai lần là trùng hợp, còn ba lần thì ngay cả kẻ ngốc cũng biết có vấn đề!

Tống Mặc thống kê những "tai nạn" mà anh gặp phải kể từ khi cậu gặp Nhiếp Tử Dạ. Hai bức ảnh chụp lén đầu tiên của các tay săn ảnh có thể được cho là những phóng viên vô lương tâm chỉ vì mục đích viết blog. Lần này sân khấu, trực tiếp muốn lấy mạng Nhiếp Tử Dạ. Ai là người liên tục nhắm đến anh đây?

Tống Mặc rất muốn tìm tác giả của nguyên bản hỏi cho cụ thể, nhưng cuốn sách chủ yếu viết về tình yêu, góc nhìn theo nữ chính, những âm mưu, thủ đoạn chỉ được tóm tắt sơ. Nữ chính được bảo vệ rất tốt, âm mưu lớn nhất mà nàng gặp phải cũng chỉ là tính toán của nữ phụ.

Vì vậy, dù cho Tống Mặc vô cùng tức giận với kẻ đứng sau, nhưng cậu có vắt óc nhớ lại nguyên tác, cũng không giúp được gì nhiều.

“Dù sao, chúng ta hoàn thành đêm hội trước rồi tính tiếp.” Nhiếp Tử Dạ vuốt nhẹ tóc Tống Mặc, từ từ xoa dịu tâm trạng cậu, “Cảm ơn em, lại cứu anh một mạng rồi.”

“Anh khách sáo cái gì.” Tống Mặc nắm tay anh kéo xuống, trực tiếp lấy con ngươi đen nhánh của Nhiếp Tử Dạ làm gương, đưa tay chỉnh lại đầu tóc rối bù của anh, “Em cũng không muốn nhìn anh bị thương.”

Nhiếp Tử Dạ đang nhìn cậu chăm chú, khuôn mặt hơi nóng lên, muốn quay đầu đi, nhưng cậu nhóc lại đặt hai tay lên má cố định đầu anh lại: "Đừng động, em còn chưa  chỉnh xong. "

Có một sợi tóc nhỏ phía sau đầu anh cứng đầu đến mức dù có chải bao nhiêu cũng không thể gỡ ra được, cuối cùng, Nhiếp Tử Dạ phải ấn vào vai cậu: "Không sao, vuốt chút nước là được, em đừng động, để anh làm. "

Đầu tóc Tống Mặc cũng bị anh làm rối tung lên, cậu không yên tâm nhìn theo Nhiếp Tử Dạ, trong mắt có chút nghi hoặc. Nhiếp Tử Dạ trực tiếp đổ một ít nước tinh khiết trên tay anh, vuốt nhẹ lên tóc, tay còn lại cầm gương xem: “ Em xem, được rồi."

Tống Mặc trực tiếp nắm lấy cổ tay đang cầm gương nhìn một hồi, cuối cùng cũng hài lòng.

Buổi diễn tập trang phục sau đó chỉ có thể được thực hiện trên mặt đất. Sân khấu cần thời gian để xây dựng lại, các vật liệu còn lại không phù hợp với hình dạng tinh tế trên bản vẽ thiết kế, vì vậy phải chỉnh sửa lại bản thiết kế đơn giản hơn.

Nhiều chi tiết chương trình phải thay đổi. Các diễn viên phàn nàn thay đổi quá gấp rút. Họ lo lắng đến mức mặt đầy mồ hôi, hậu trường trở nên hỗn loạn.

"Hoa tai của tôi mất rồi!"

"Vừa rồi một chiếc giày của tôi đã bị giẫm nát, tìm mãi không thấy!"

  "Đạo cụ, đạo cụ cho vở diễn đâu!"

Những người trong đoàn đạo cụ, trang điểm, hóa trang quá bận rộn, khi diễn viên lộn xộn thì họ cũng hấp tấp theo. Thời gian càng ngày càng gấp rút, còn chưa tới một giờ nữa chính thức khai hội, giới truyền thông đã tiến vào, trong khuôn viên trường có thể nghe thấy tiếng phát sóng, bắt đầu tổ chức học sinh xếp hàng trật tự!

Nửa tiếng trước khi buổi diễn bắt đầu, đội trang điểm mới nhớ rằng tối nay chưa ai phụ trách trang điểm cho nhân vật chính. Mà Nhiếp Tử Dạ là người dẫn chương trình phải là người đầu tiên xuất hiện! Chết rồi!!!

Các thành viên trong đội trang điểm vất vả tìm người trong phòng thay đồ đông đúc, cuối cùng tìm được một người thì phát hiện Nhiếp Tử Dạ đã ngồi sẵn trước gương trang điểm, nhắm mắt để một thanh niên không có giấy phép hành nghề mò mẫm trên khuôn mặt.

"Cái này……"

“Cái này là của anh à?”

Song Mo chỉ vào túi mỹ phẩm trên bàn, không biết ai đã vội vàng bỏ lại đây, cậu và Nhiếp Tử Dạ đợi quá lâu nên tự mình trang điểm.

Tống Mặc đã quan sát chuyên viên trang điểm trong đoàn phim một thời gian, sau đó, vì để tìm kiểu tóc phù hợp với gương mặt soái khí của anh, Anthony đã tải rất nhiều video về trang điểm, Tống Mặc rảnh rỗi  cũng sẽ đến xem cùng. Kỹ nghệ vừa học vừa hành của cậu cho dù không thể nói là đặc biệt xuất sắc, nhưng xem ra cũng không tồi.

Chuyên gia trang điểm của đoàn chỉ cho cậu, đối với những tiết mục trên sân khấu như thế này, cần trang điểm dày hơn khi quay phim, nếu không khán giả sẽ không nhìn rõ được nét mặt của diễn viên. Vì vậy, cậu dùng bút chì kẻ lông mày để vẽ lông mày của Nhiếp Tử Dạ thêm rõ ràng hơn, sau đó dùng bút kẻ mắt để tạo đường viền cho đôi mắt anh. Đuôi mắt của Nhiếp Tử Dạ dài và mảnh, khác với người thường, hơi cong nên khi cười, nhìn đặc biệt mê ngừời, nhưng anh ấy với người không thân cận thường rất ít khi cười, nên cũng không nhiều người để ý.

Lúc này Tống Mặc lại vẽ mi mắt hơi cong lên, ngay cả khi anh không cười, Nhiếp Tử Dạ  trông vẫn quyến rũ hơn bình thường, chỉ một ánh nhìn cũng có thể khiến người ta bối rối.

Đàn ông không nên đánh má hồng nhưng cũng nên thoa phấn phủ lên mặt để làn da trông khỏe mạnh hơn. Khi nhóm trang điểm đến, Tống Mặc đã hoàn thành công việc, cậu đang giữ đầu Nhiếp Tử Dạ bằng tay trái và cầm cọ phủ phấn bên phải. Mặt hơi cúi xuống hoàn thiện nét cuối cùng, cả khuôn mặt gần như dính chặt vào Nhiếp Tử Dạ.

  Hai cô gái đứng ngây ra một lúc, không biết tại sao lại đỏ mặt, kiên định gật đầu: "Ừ ... đó là túi đựng đồ trang điểm, cậu muốn dùng gì thì cứ lấy đi, không cần để tâm."

Họ vừa nói vừa làm động tác “mời", tỏ vẻ đừng khách khí, sau đó quay đầu bỏ chạy như thể trong lòng có quỷ.

Tống Mặc: "... Em chỉ định nói là dùng xong rồi, muốn trả lại cho bọn họ.”

“Có lẽ là bởi vì anh đã có chuyên gia trang điểm, mà họ vẫn còn những diễn viên khác, tương đối bận rộn.” Nhiếp Tử Dạ chỉ liếc qua, không quá để ý đến.

“Có lẽ vậy” Tống Mặc vò đầu, thu dọn túi mỹ phẩm, đặt lại trên bàn.

“Đến giờ rồi.” Nhiếp Tử Dạ nghe tiếng chương trình phát sóng phía khán đài, không cầm theo thẻ đeo, dựng thẳng cổ áo bước ra ngoài.

  “Chờ đã, nơ áo của anh bị lệch rồi.” Tống Mặc đưa tay ra, tiện thể giúp anh chỉnh lại.

Ngón tay cậu chỉ nhẹ nhàng quét qua yết hầu Nhiếp Tử Dạ, anh lại cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, trong tiềm thức nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống.

“Được rồi.” Tống Mặc cười vỗ vỗ chiếc nơ của anh, “Đi đi, Em ở dưới xem anh.”

Nhiếp Tử Dạ cũng cười với cậu, đôi mắt được kẻ eyeliner giống như móc câu khiến tim người ta loạn nhịp. Khi ánh đèn chiếu vào Nhiếp Tử Dạ, quét qua những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt anh trước mặt mọi người, Tống Mặc cũng như những người ở đây, sững sờ giây lát.

Mặc dù mỗi ngày cậu đều đối mặt với gương mặt ấy.

Còn chưa kịp nhìn thêm hai giây, điện thoại trong túi của Tống Mặc đột nhiên rung lên bần bật, cậu thậm chí không thèm nhìn, sốt ruột nhấc máy:

"Xin chào?"

"—— Anh Mặc, nói cho cậu biết một chuyện, cái người thuê chạy việc ở nước ngoài lần trước lại xuất hiện rồi!"

Tác giả: Ta cùng Tống Mặc có cùng tâm trạng, cũng thường xuyên hoang mang sợ tác giả không viết nữa, cho nên vì tiểu thiên sứ của ta, ta nhất định sẽ không sập hố đâu!

Lời nhỏ edit: Ừ tôi cũng vậy đó mọi người, sợ nhất đang đọc truyện thì hố lại sụp 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro