Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tống Mặc còn không nghe được tiếng đạo diễn hô cắt, cứ như một con rối bị chuyên viên trang điểm kéo đi. Rời khỏi ống kính máy quay, tim cậu vẫn đập liên hồi, tiếng thình thịch  hầu như ngăn cách cậu với tất cả âm thanh xung quanh, cứ để mặc cho chuyên gia trang điểm tô vẽ trên gương mặt mình, ánh mắt vô thức nhìn về phía“thủ phạm” vẫn đang ở hiện trường.

Cảnh tiếp theo là Nhiếp Tử Dạ và Dư Dao Dao, đóng cảnh đôi tình nhân đối đầu sau mười năm gặp lại.

Cả hai đều là sinh viên hàng đầu của trường điện ảnh, Nhiếp Tử Dạ và Dư Dao Dao ngay lập tức có thể làm bừng lên ngọn lửa đối đầu khi chạm mặt nhau, chỉ sau khi đạo diễn Lưu hô một tiếng "bắt đầu". Nét mặt của cả hai trở nên giận dữ, bầu không khí cũng vì vậy trở nên căng thẳng theo.

Chỉ là, sự tức giận của người phụ nữ ấy dường pha chút châm chọc, như muốn chế nhạo anh ta mười mấy năm trời trôi qua vẫn chỉ là một kẻ vô tích sự.

Cơn giận của chàng trai, lại là nỗi bất lực cùng mệt mỏi khi đã nhìn thấu được nhân tình thế thái, cả hai người đều khẽ mấp máy môi, nhưng không thể nghe được họ đã nói gì với nhau.

Ảo ảnh mơ hồ này chính là hiệu ứng mà đạo diễn Lưu mong muốn, để khán giả thấy rằng họ đang tranh luận, nhưng chỉ ở đó thôi, lưu lại một chút không gian cho trí tưởng tượng của khán giả tự mình trải nghiệm.

Giống như một mảng trắng trong bức tranh nghệ thuật vậy. Mỗi người có thể tùy ý tô vẽ trải nghiệm của mình.

Có thể người phụ nữ cuối cùng không thể chịu đựng được người đàn ông nữa và đề nghị chia tay, hoặc cũng có thể cô ấy đã cắm cho người đàn ông một cái sừng ...

Khán giả có thể phát huy hết trí tưởng tượng của họ, chỉ một thủ thuật nhỏ, đã có thể dẫn dắt cảm xúc của khán giả, hòa mình vào vở kịch.

Thế nhưng lúc này, nội dung đoạn đối thoại mà hai người đang “tranh cãi” thực ra lại khá “hòa thuận”.

Dư Dao Dao: "Cậu có thấy không? Đứa nhỏ đó đang nhìn cậu đó!"

Nhiếp Tử Dạ: "Cậu có thể tập trung quay phim và đừng nhìn lung tung nữa có được không?"

“Nhưng tôi thực sự tò mò.”

Dư Dao Dao xoay người sang một bên, nét mặt càng tiếu ý hơn, đôi môi đỏ tươi khẽ hé mở, đối diện với máy quay, cô không dám mở khẩu hình quá rõ ràng,

"Nghe cậu kể nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật!"

Dư Dao Dao và Nhiếp Tử Dạ quan hệ không tồi. Mặc dù có ít cơ hội hợp tác nhưng họ thường gặp nhau khi học chung các lớp quan trọng ở trường.

Cả hai đều là những người có nhân khí  tốt nhất trong số các học sinh cùng lớp, thường được giáo viên gọi lên sân khấu diễn thử, vì vậy dần dần cũng khá thân thiết.

  Ban đầu, Dư Dao Dao nghĩ rằng Nhiếp Tử Dạ là một người khó hòa đồng, nhưng sau đó phát hiện ra rằng anh dù trông có vẻ lãnh đạm, nhưng thực ra cũng rất biết quan tâm đến người khác, cũng rất đáng tin cậy. Vì vậy, Dư Dao Dao đã sớm xem cậu như em trai của mình mà đối đãi, cô cũng có hẳn một tài khoản phụ để quang minh chính đại “truy tinh” , tất nhiên cô đối với nhân vật bí ẩn “Tiểu Mặc” suốt ngày treo trên miệng Nhiếp Tử Dạ có không ít tò mò.

Tống Mặc cứ đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Dạ, Dư Dao Dao có thể cảm nhận được điều này, Nhiếp Tử Dạ làm sao có thể không biết chứ. Anh vì không muốn bị phân tâm đã cố gắng lờ đi, nhưng Dư Dao Dao cứ liên tục nhắc đến như vậy, làm anh có muốn cố gắng quên đi cũng không được:

" Ây ya, cậu ấy rốt cục là đang nhìn tôi hay là nhìn cậu vậy chứ. Hay là cậu bước sang bên kia hai bước thử xem nào? "

Chỉ cần động một tí đã lệch khỏi góc máy rồi, lại còn hai bước nữa chứ?

Hơn nữa, cậu bé không biết Dư Dao Dao, nhìn cô làm cái gì chứ.

Lông mày của Nhiếp Tử Dạ nhếch một nhịp, xém tí không điều khiển được biểu cảm của mình.

Tuy nhiên, biểu cảm nảy lửa nhẹ như gió thoảng của anh thực sự của anh đã bị đạo diễn Lưu nhìn thấu, vội vàng hô “cắt” nhắc nhở Nhiếp Tử Dạ:

“Mặc dù theo kịch bản, Dao Dao đã lừa dối tình cảm của cậu, khiến cậu rất tức giận, nhưng cậu cũng không thể bày ra biểu cảm như muốn đánh chết cô ấy như vậy. Dù sao người ta cũng là con gái, quân tử động khẩu không động thủ được không! "

Nhiếp Tử Dạ: "..."

Dư Dao Dao không nhịn được, phụt cười một cái, sau đó chắp tay cầu xin anh nhủ lòng thương:

"Xin lỗi, vừa rồi là lỗi của tôi! Là lỗi của tôi!"

Sau đó, cô lại dùng cùi chỏ đụng vào Nhiếp Tử Dạ, nháy mắt nói nhỏ: "Cậu nhìn xem, cừu nhỏ đang ghen rồi kìa?"

Nhiếp Tử Dạ thuận nhìn theo ánh măt của cô về phía Tống Mặc, nhưng ngay lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, cậu lại lập tức quay đi, làm bộ như không nhìn thấy anh.

Nhiếp Tử Dạ khẽ thở dài. Kỹ năng diễn xuất của cậu có lúc rất tốt, có lúc lại rất kém, những lúc không điều chỉnh được cảm xúc của mình, cậu ấy rất dễ bị kích động. Nói đúng hơn, cậu cũng không muốn che giấu bản thân, giống như vừa rồi vậy. Cậu không phải dạng người chịu bấm bụng một mình chịu thiệt.

Dư Dao Dao đứng một bên xem náo nhiệt không quan tâm thiệt hại, cười xấu xa: "Chờ cảnh quay kế tiếp sẽ có kịch hay xem rồi, cậu nhất định sẽ rất thích đó."

Chuyên viên trang điểm phủ bóng lên cổ và xương quai xanh của Tống Mặc, khiến cậu trông gầy hơn bình thường một chút, lông mày cũng cố tình vẽ hơi loạn, tạo cho người ta cảm giác Tống Mặc đang ở trong tình trạng lo lắng.

Mới xảy ra chuyện như vậy khiến Tống Mặc quả thực có chút khó chịu, kết quả là chỉ trang điểm 3 phần, diện mạo của cậu đã thể hiện được 7  phần khí chất nhân vật.

“Tốt lắm, hãy giữ nguyên cảm giác này!” Đạo diễn Lưu động viên Tống Mặc, để cậu từ từ đi đến vị trí của mình, “Tiếp theo, cậu không cần đặc biệt tìm máy quay, chỉ cần theo nhịp điệu của Dao Dao là được.”

Đây là cảnh “Tiểu Nhiếp” rơi vào lưới tình, nhưng bị “Đại Nhiếp” ngăn cản, mỗi khi muốn ở bên cạnh “bạn gái” thì luôn bị “Đại Nhiếp” can ngăn. Bầu không khí giữa ba người ngày càng trở nên nguy hiểm hơn, đến mức cô gái có chút sợ hãi mà bỏ trốn.

Chuyên gia trang điểm make up nhẹ nhàng trên khuôn mặt của Dư Dao Dao mười năm sau, buộc lại mái tóc dài gợn sóng của cô ấy, thay váy thành quần jean, phút chốc trở thành cô gái ngây thơ mười năm trước.

Dư Dao Dao thay trang phục rất nhanh, không lâu sau khi Tống Mặc vào chỗ, cô ấy cũng vào vị trí của mình, mỉm cười ân cần nói với Tống Mặc:

"Đừng căng thẳng, chờ chị dẫn cậu nhập kịch, cho cậu trải nghiệm niềm vui diễn xuất hoàn toàn khác so với tên lãnh đạm kia."

Tống Mặc trầm mặc một hồi, còn muốn nói bao nhiêu máy móc trước mặt như vậy, không biết cậu làm sao có thể nhập kịch được. Tuy nhiên, sau khi đạo diễn nói "bắt đầu", cậu nhận ra ánh mắt Dư Dao Dao đã hoàn toàn thay đổi.

Trong mắt cô ấy không còn sự giễu cợt mà là sự khao khát và ngưỡng mộ của một cô gái, khi cô ấy cười thì trông rất ngọt ngào, giống như một cô gái đang yêu khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ động lòng.

Ngay cả khi cậu đối với cô không có cảm giác đó, Tống Mặc cũng không thể rời mắt khỏi cô, giống như đang chiêm ngưỡng một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Tuy nhiên, vào lúc này, một nhân vật khác thể hiện mạnh mẽ cảm giác tồn tại của anh ta.

Nhiếp Tử Dạ bước nhanh đến bên cạnh Tống Mặc, giật mạnh cổ tay cậu, ngữ điệu biểu thị tức giận vậy mà lại thoáng lạnh như băng: "Em đang làm gì vậy?"

Tống Mặc bị sự lạnh lẽo trong giọng điệu của anh làm nhói đau, nhìn Dư Dao Dao đang ngẩn người không biết chuyện gì đang xảy ra, không hiểu vì sao, trong lòng tràn lên cảm giác áy náy:

“Tôi… Tôi làm gì? Tôi không làm gì cả. "

Cảnh này không có lời thoại cố định nào cả, đạo diễn đã nói trước với họ rồi, cứ đi theo cảm xúc của mình.Vậy nên Tống Mặc cứ để cảm xúc dẫn dắt, sau khi nói xong câu nói vừa rồi, dường như cậu đã tìm lại được sự tự tin và lấy hết can đảm nói:

"Ừ, tôi phải hỏi anh muốn làm gì mới đúng. cô ấy ...là  bạn gái của tôi. Chúng tôi đang hẹn hò, anh vì sao lại hết lần này đến lần khác đi theo phá đám? "

Hai ngọn lửa lóe lên trong mắt Nhiếp Tử Dạ. Anh ta nắm lấy cổ tay trái Tống Mặc, kéo cậu lại gần mình, đồng thời dùng tay kia khóa cổ tay phải cậu  lại:

"Em nhìn thẳng vào mắt anh mà nói cho rõ ràng, anh đã cảnh cáo em nhiều lần rồi, tránh xa cô ấy ra, tại sao em lại không nghe lời ?! "

"Đây là tình cảm của tôi. Tôi có quyền lựa chọn thích ai. Anh không có tư cách xen vào!"

Tống Mặc vô thức hét lên những lời này, nhưng ngay lúc nói xong, trong lòng tràn ngập tiếc nuối nhìn Nhiếp Tử Dạ. Cậu hoảng loạn nhìn vào anh, nhưng lại nhìn thấy ánh sáng tối tăm phức tạp và nguy hiểm hơn trong mắt anh.

Cậu không đủ sức đối diện với ánh mắt này, chỉ có thể quay đầu tránh đi, nhưng lại tình cờ nhìn thấy Dư Dao Dao. Nhiếp Tử Dạ nghĩ rằng cậu đang nhờ Dư Dao Dao giúp đỡ, nhìn về phía cô gái đang có ý định tiến lên mà hét vào mặt cô: "Cút!"

  Dư Dao Dao hai mắt đỏ lên, mũi cũng sớm ửng hồng, giống như một con nai con sợ hãi, che miệng lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người bỏ chạy.

"Tại sao em lại không nghe lời ..."

Nhiếp Tử Dạ nghiến răng, đau lòng cùng phiền muộn, chậm rãi ôm lấy thiếu niên trong mắt ngập đầy hoang mang cùng sợ hãi, cảm thấy thân thể trong vòng tay khẽ run lên, anh cúi đầu sát bên tai Tống Mặc thì thầm,

"Tại sao anh đối với em luôn có cảm giác bản thân bất lực đến vậy!"

Âm thanh trầm khàn vang lên bên tai khiến Tống Mặc toàn thân tê dại, da đầu cũng nóng rần lên.

Cậu hoàn toàn không dám cử động, chỉ một cử động nhỏ cũng sẽ bị vòng tay mạnh mẽ kia siết chặt, còn chặt hơn cái ôm từ phía sau lúc trước, như thể anh đang giữ trong tay một thứ gì vô cùng quan trọng.

Anh rất cứng rắn, mà cũng dường như rất mong manh.

Trong một cái ôm chính diện, cậu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở gấp của Nhiếp Tử Dạ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh.

Tống Mặc nhất thời cảm thấy đầu óc dường ngừng suy nghĩ. Gần như theo bản năng, cậu cũng từ từ giơ tay ôm lấy Nhiếp Tử Dạ.

    ...

"Đạo diễn ..." Trợ lý bên cạnh liếc nhìn Đạo diễn Lưu, ông giơ tay cắt lời, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, "

Không cần dừng lại, vừa rồi cảm giác rất tốt, hành động cũng phù hợp với tâm trạng của nhân vật., vừa sợ vừa muốn an ủi nhau, tuyệt vời!
Gần đây kỹ năng diễn xuất của Nhiếp Tử Dạ đã tiến bộ hơn rất nhiều, quả nhiên kịch của Lý Đạo không hề tầm thường. "

Trợ lý thật ra muốn nói các kỹ sư ánh sáng và nhiếp ảnh gia đã xem đến sững sờ, thậm chí còn quên bật đèn, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Đạo diễn Lưu, anh ta cảm thấy vẫn nên im lặng ngậm miệng.

Cho đến khi Đạo diễn Lưu cất tiếng gọi "cắt", Tống Mặc vẫn còn đắm chìm trong cảm giác buồn bã chưa thể thoát ra. Nhiếp Tử Dạ đã khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, bóp má cậu, nói đùa:

“Diễn đến ngốc rồi à?"

“...Anh mới ngốc ấy. "

Tống Mặc xoa xoa mặt, cảm giác như cuối cùng cũng giải tỏa được tâm trạng. Cậu thì thầm với Nhiếp Tử Dạ,

" Tụi anh học diễn xuất, đều có thể diễn một cách tự nhiên như vậy hả? " "

Nhiếp Tử Dạ nghĩ rằng cậu đang nói về Dư Dao Dao, cô nổi tiếng là có thể tự rơi nước mắt trong vòng một phút mà không cần đến sự hỗ trợ của bất kỳ loại thuốc nhỏ mắt nào. Ngoại trừ Ba mẹ Tống, Nhiếp Tử Dạ cũng chỉ được gặp qua bậc thầy diễn cảnh khóc Dư Dao Dao.

“Tất cả đều là diễn xuất, em đừng tưởng thật.” Nhiếp Tử Dạ xoa đầu cậu, “Một số người khi quay phim quá đắm chìm vào cảm xúc nhân vậy, không thể phân biệt được đâu là phim, đâu là thực, vì vậy một số diễn viên còn có thể bị trầm cảm, rất nguy hiểm. "

“Ồ.” Tống Mặc gật đầu, khi Nhiếp Tử Dạ bước sang một bên uống nước, cậu lầm bầm, “… gì chứ, hóa ra là đang diễn.”

Trong một khoảnh khắc, cậu đã nghĩ Nhiếp Tử Dạ thực sự đặt mình trong lòng.

Tống Mặc thở nhẹ một hơi, tự trong lòng cảm thấy có chút mất mát không thể giải thích được.

“Cậu vừa mới đóng vai chính diện đúng không?”

Dư Dao Dao ngồi bên cạnh Nhiếp Tử Dạ, vừa cười vừa tẩy trang,

“Ầy yo, trước đây cậu chưa bao giờ lớn tiếng với tôi như vậy, nhìn cái cách cậu che chở cừu nhỏ mà xem!”

Với tư cách là một khách mời, các cảnh của Dư Dao Dao  được quay rất kỹ lưỡng. Sau khi hoàn thành các cảnh quay, cô có thể thả lỏng với tư cách là một khán giả, thong thả xem "Đại Nhiếp" và "Tiểu Nhiếp" đã tương ái tương sát nhau đến thế nào rồi!

“Cậu không phải còn có thông cáo sao?”

Nhiếp Tử Dạ không trả lời câu hỏi của cô, mà nhìn chằm chằm vào chai nước trong tay mình. Thực ra, anh đang nhìn đôi tay vừa mới ôm lấy Tống Mặc qua bình nước trong suốt, như thể trên tay anh vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cậu.

“Buổi tối mới có thông cáo, tôi vẫn còn một buổi chiều cùng hai người cơ.” Dao Dao cố tình trêu anh.

Nhiếp Tử Dạ không muốn nói chuyện với cô ấy, chỉ im lặng và không trả lời.

Ở phía bên kia, khi Vương Khôn nhìn thấy Tống Mặc rời khỏi hiện trường, hắn vội tiến lên đưa cho cậu chai nước:

"Diễn rất tốt, cậu xứng đáng là ngôi sao sáng trong câu lạc bộ kịch của chúng ta!"

Tống Mặc suýt chút nữa phun ra một ngụm nước: "A ... hội trưởng,  anh bình tĩnh chút đi. Kỳ thật, tôi không diễn nhiều lắm. Là họ dẫn dắt tôi vào vở kịch."

Cậu thực sự phải ngưỡng mộ điều này.

Tống Mặc chỉ là diễn viên tạm thời, phòng chờ rộng quá, không tiện tụ tập với Nhiếp Tử Dạ và Dư Dao Dao, nên cậu đành chọn một chỗ ngồi ở khu vực nghỉ ngơi nơi nhóm biểu diễn mà lắng nghe Vương Khôn nghĩ về tương lai. Nhìn xuống và vuốt điện thoại.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy lão thái thái- người đã trèo tường sang cp Nhiếp Tử Dạ và tiểu thịt tươi đăng một bài khóc lóc trên Weibo:

"Tôi sai rồi. Đại minh tinh và trợ lý nhỏ mới là chân ái. Tiểu thịt tươi vẫn chỉ nên ở yên đó thôi, sau này tôi chỉ gặm nát bát cẩu lương  này! ”

Cô nương có tên id là "Dạ công chí thượng" đưa ra thông báo, nói rằng vài ngày nữa sẽ bổ sung cập nhật, nhất định sẽ bùng nổ!

Tâm trạng chán nản của Tống Mặc nhanh chóng bị cuốn đi, cậu bấm like và chuyển tiếp bình luận một cách chân thành, gửi một trái tim cho thái thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro