Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu không phiền, hôm nay đành mời hai người ở lại đây. Chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ ngọn ngành, sớm trả lại sự trong sạch cho hai vị."

Hứa Mộ đứng ở cửa phòng hội nghị nói với Tống Tinh và Trình Lộ.

Trình Lộ không có vấn đề gì, cô ta đã sớm phóng lao, tiêu tốn rất nhiều thời gian cho chuyện này, tất cả chỉ đế kéo theo Tống Tinh xuống bùn.

Nhưng Tống Tinh thì khác, cô không thể ngồi đây chờ chết được, cô còn rất nhiều việc phải làm. Trận chung kết của "Linh Chi Cúp" sẽ diễn ra vào ngày mai.

Khó khăn lắm mới vừa cứu được danh tiếng của mình, lại bị một chậu nước thải đen ngòm khác tạt vào người, Tống Tinh còn tự hoài nghi bản thân có phải năm nay bị sao chổi chiếu mệnh, sao lại gặp nhiều chuyện xui xẻo đến vậy.

“Không phải rõ ràng là người họ Trình kia làm chuyện đó sao?” Tống Mặc nói: “Ban đầu Hứa tổng chỉ bảo phòng bảo mật bị trộm, cũng không nói cụ thể mất cái gì, chính Trình Lộ không đánh mà khai việc dữ liệu mật bị đánh cắp. Nếu không phải cô ta làm, làm sao cô ta lại biết chính xác như vậy chứ? "

Hứa Mộ sửng sốt, chi tiết này Hứa Mộ hoàn toàn không để ý tới, ngẫm lại mới thấy quả thực không sai.

Trình Lộ bật cười phân minh:

"Tôi tiện miệng nói ra không được sao? Hơn nữa, đựng trong phòng bảo mật nếu không phải là tài liệu mật thì chính là vàng. Mà cô gái đó không có vẻ gì là muốn trộm vàng cả. Tôi chỉ suy đoán, suy đoán không tính là phạm pháp chứ? "

Cô ta nhìn Tống Mặc với vẻ mặt “cậu làm gì được tôi”, mặt dày như tường thành, nhìn như lợn chết không sợ nước sôi.

Tống Tinh kéo tay Tống Mặc, khẽ lắc đầu với cậu:

"Không cần tranh cãi với cậu ta. Những gì chị không làm, cho dù cô ta có vu khống thế nào cũng vô dụng. Chắc chắn sẽ sớm tìm ra bằng chứng để chứng minh mình vô tội thôi ."

Tống Tinh lúc này khá bình tĩnh. Sau khi Hứa Mộ tạm thời rời khỏi phòng họp, cô nhìn chằm chằm vào người trong video, xem phát lại nhiều lần.
Ngày giờ trên màn hình giám sát được lựa chọn khéo léo khi Tống Tinh không có chứng cứ ngoại phạm, có thể thấy Trình Lộ vẫn theo dõi nhất cử nhất động của cô và Bạch Phương Thần, cố tình chọn thời điểm này để bắt đầu gây án.

Nếu nhìn kỹ chiếc váy trong hình, nó vẫn có một chút khác biệt so với chiếc váy mà Tống Tinh tự may - họa tiết nhẹ hơn, không như loại vải mà Tống Tinh đã chọn, mỗi bước đi đều tạo cảm giác bồng bềnh.  Chỉ là bằng chứng này chưa đủ, cô vẫn cần tìm  thêm chứng cứ thuyết phục hơn.

Trình Lộ dùng hai ngón tay kẹp điện thoại di động, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Tống Tinh và Tống Mặc, cuối cùng rơi vào trên người Tống Mặc, ánh mắt tàn nhẫn:

"Thật sự không ngờ, đứa em trai vô dụng như cậu vậy mà lại có thể đâm tôi một nhát. Vừa rồi thiếu chút nữa tôi đã bại dưới tay cậu rồi. "

Tống Mặc ngơ ngác nhìn cô:

"Chị gái à, chị cũng rất lợi hại, khiến tôi được mở rộng tầm mắt, nhận ra trên đời này hóa ra vẫn còn tồn tại loại người thâm độc thấp kém như chị."

“Cậu có tin chị có khả năng xé rách miệng cậu không!”

Trình Lộ nhìn cậu chằm chằm, hung ác nói:

“Cậu tốt nhất đừng cho tôi cơ hội trở mình, bằng không, tôi trở về lập tức khâu cái miệng thối mà ba mẹ cậu hết mực cưng chiều lại! "

“Với điều kiện là cậu tốt nhất đừng ăn cắp thông tin.” Tống Tinh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Lộ:

“Cậu quả thực có thể dựa vào gia cảnh và sự giàu có để chà đạp chúng tôi dưới chân, nhưng đối với việc này thì khác. Cho dù cậu có cẩn thận đến đâu, thì cũng sẽ để lộ sơ hở. Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát, cuối cùng cậu cũng sẽ bị gậy ông đập lưng ông thôi. Đến lúc đó, cho dù gia đình cậu có giàu có đến mức nào cũng không cứu nổi cậu"

“Được, chúng ta chờ xem.” Trình Lộ hất hàm, đường nét trên cổ vừa thẳng vừa cứng.

Tống Mặc cảm thấy lòng bàn tay đang nắm chặt cổ tay cậu ẩm ướt, ngón tay cô dù linh hoạt, khớp xương đều trắng bệch.

Cậu vừa mở miệng muốn hỏi xem cô có tìm được gì không thì Tống Tinh đã nhìn cậu: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

__ _Quả Thị_ __

Ba mươi phút trước khi thảm đỏ lễ trao giải Tú Cầu Bạc bắt đầu, rất nhiều phương tiện đã đậu ở lối vào khách sạn, chuyên gia trang điểm và stylist đang bận rộn trong phòng, khi điện thoại di động của Nhiếp Tử Dạ vang lên, Lư Hiểu Đông cũng tìm rất lâu mới thấy chiếc điện thoại bỏ quên trong góc.

“Là Hứa Tổng.” Lư Hiểu Đông liếc nhìn tên người gọi, ấn nút trả lời, duỗi tay đưa điện thoại đến tai Nhiếp Tử Dạ.

Nhiếp Tử Dạ dùng tay còn lại trả lời điện thoại, để thợ trang điểm phủ phấn trên mặt, nhắm mắt lại:

"Alô?"

Cuộc gọi được nửa chừng, Nhiếp Tử Dạ đã giơ tay cắt ngang động tác của chuyên viên trang điểm, đứng dậy đi ra hành lang bên ngoài, để lại chuyên viên trang điểm và stylist đang ngơ ngác nhìn nhau.

"Đã mấy giờ rồi! Còn không ra sẽ không kịp đâu, Tử Dạ, cậu bên đó đã xong chưa?"

Giọng của đạo diễn Lý vang lên, người cũng nhanh chóng đi tới.

Đạo diễn Lý hôm nay mặc một bộ đồ màu đỏ táo. Cơ thể vốn được tập luyện rất tốt, bộ tây trang này càng khiến màu da ông sáng hơn, trẻ hơn so với bình thường. Khi nhìn thấy Nhiếp Tử Dạ đã mặc xong trang phục, sắc mặt tái nhợt, định nhờ chuyên gia trang điểm phủ thêm chút phấn thì Nhiếp Tử Dạ vội lắc đầu.

Lý Quân phát hiện ra Nhiếp Tử Dạ đang nghe điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc.

Tuy nhiên, anh đã sớm ngắt cuộc gọi, Nhiếp Tử Dạ xoa xoa mi tâm:

"Đạo diễn Lý, thật xin lỗi, tôi phải quay lại Thủ đô ngay bây giờ."

“Xảy ra chuyện gì?” Lý Quân thấy sắc mặt anh không đúng, giọng điệu cũng có chút lo lắng.

“Ở nhà có chuyện khẩn cấp, tôi phải về giải quyết.” Nhiếp Tử Dạ áy náy xin lỗi “Tôi không thể tham gia liên hoan phim tối nay được rồi.”

Lý Quân thấy anh có vẻ thực sự có chuyện gia đình, chỉ vỗ vỗ vai anh:

"Không sao, cậu đi đi, ở nhà có khó khăn gì, nếu tôi có thể giúp thì cứ nói, đừng khách sáo."

Nhiếp Tử Dạ rất kín tiếng trong giới, rất ít người biết mối quan hệ của anh với tập đoàn Nhiếp Thị. Hầu hết mọi người đều chỉ biết anh ít scandal, quan hệ công chúng tốt là do sự quản lý đắc lực của người đại diện, cộng thêm sự may mắn cũng đủ để khiến mọi người phải ghen tị.

Ngay cả Lý Quân cũng không biết “chuyện gia đình” mà anh nói là gì. Còn bảo nếu Nhiếp Tử Dạ cần vay tiền thì có thể trực tiếp nói với ông, đảm bảo không lấy của anh một xu tiền lãi.

“Cảm ơn đạo diễn Lý, nếu thực sự thiếu tiền tôi nhất định sẽ đến tìm anh.” Nhiếp Tử Dạ còn nói đùa với ông một câu.

“Cứ quyết định vậy đi!” Lý Quân lại vỗ vỗ vai anh, “Cậu cứ yên tâm đi về đi, nếu có đoạt giải, tôi cho người gửi cúp về cho cậu.”

Nhiếp Tử Dạ mỉm cười nhìn theo bóng đạo diễn Lý vội vã cùng trợ lý bước về phía thảm đỏ, sau đó cũng nhanh chóng quay lưng đi.

Vừa quay người, Nhiếp Tử Dạ liền thu lại nét cười, mở cửa bước vào phòng:

"Hiểu Đông, giúp tôi xử lý một chút..."

“Tôi biết ở thủ đô cảy ra chuyện rồi.” Lư Hiểu Đông chỉ dời tầm mắt ra khỏi màn hình điện thoại, giơ lên ​​hiển thị màn hình dày đặc chữ cho Nhiếp Tử Dạ. “Vừa rồi Tiểu Tống gửi cho tôi một tin nhắn WeChat kể hết mọi chuyện rồi. Tôi cũng đã đặt sẵn vé máy bay, bây giờ có thể đi luôn. "

Nhiếp Tử Dạ dừng lại: "Em ấy cũng ở hiện trường?"

“Hình như là đi cùng chị gái.” Lư Hiểu Đông gãi đầu. “Chuyện này nghe có vẻ phức tạp. Ban đầu là một vụ ăn cắp thiết kế. Sau lại biến thành vụ trộm bí mật thương mại, và còn liên quan đến cậu ... "

...

“Cuộc gọi vừa rồi là do giám đốc điều hành của công ty bảo tôi trở về giải thích.” Khuôn mặt Nhiếp Tử Dạ tối sầm.

" Để lên máy bay hẵng thảo luận. Tiểu Tống đã gửi chi tiết cụ thể ở đây rồi. Có lẽ cậu ấy sẽ cung cấp đủ dữ liệu quan trọng để chúng ta có phương án đối phó." Lư Hiểu Đông nói, "Cậu cũng tranh thủ thời gian tìm hiểu rõ nội tình, điều quan trọng bây giờ là tìm ra kẻ muốn kéo cậu xuống bùn trước đã. "

“Còn có thể là ai nữa?” Nhiếp Tử Dạ hít một hơi thật sâu, nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ.

Lư Hiểu Đông im lặng một lúc, hắn và Nhiếp Tử Dạ đều rất rõ ràng chuyện này, gần đây dường như luôn có kẻ nấp trong bóng tối âm thầm điều khiển mọi việc, ác ý thâm độc nhắm thẳng vào Nhiếp Tử Dạ, không ngừng đẩy anh xuống vực sâu.

Anh nghĩ đến tài khoản ở nước ngoài liên lạc với tay bảo vệ phá hủy sân khấu.

"Hay là tôi cho người kiểm tra lại cái tài khoản đó?" Lư Hiểu Đông không khỏi nói, “Nếu thật sự là không được. Chỉ cần nói cho họ biết gần đây cậu gặp phải những chuyện gì. Các thành viên hội đồng quản trị không phải kẻ ngốc, sự việc rõ ràng như vậy họ không thể không nhìn ra. "

"Không có quyền hạn làm sao điều tra được? Công ty cũng không báo cảnh sát." Nhiếp Tử Dạ lắc đầu thở dài, trầm giọng nói. " Việc tài khoản nước ngoài đó tuyệt đối không thể nói ra, nếu để hội đồng quản trị nghi ngờ, không chỉ có tôi, đến anh trai cũng sẽ bị liên lụy.”

Mặc dù Nhiếp Húc Dương đã là chủ tịch có quyền hành lớn trong việc phát ngôn trong công ty, nhưng anh ấy cũng phải lắng nghe ý kiến ​​của hội đồng quản trị, nếu cao tầng mất lòng tin vào anh ấy, thì Nhiếp Thị có thể sẽ phải đối mặt với những rủi ro lớn chưa từng có.

Hội đồng quản trị cũng không phải chỉ là một đống sắt vụn hữu danh vô thực, bọn họ đều là những người ưu tiên lợi ích lên hàng đầu. Không phải ai cũng tin Nhiếp Húc Dương, khi anh ấy vừa mới lên nắm quyền, không ít người cho rằng anh còn quá trẻ để đảm nhận những nhiệm vụ quan trọng.

Khoảng thời gian sau đó, Nhiếp Tử Dạ và anh trai mình vừa phải cố gắng sống sót, vừa đường đường chính chính chứng tỏ năng lực của bản thân, mới có thể khiến cao tầng chịu quy phục.

Anh ấy hiếm khi rời khỏi công ty trong thời gian dài như vậy, Nhiếp Tử Dạ từ lâu đã nghi ngờ anh trai mình gặp phải chuyện gì đó, nhưng gần đây lại không cách nào liên lạc được với anh trai.

"Người bán bí mật của công ty không chỉ nhắm vào tôi, mục tiêu cuối cùng của hắn có lẽ là anh trai tôi."

Khi Nhiếp Tử Dạ nghĩ đến điều này, mọi người đã ngồi sẵn trong phòng chờ sân bay, chỉ có anh và Lư Hiểu Đông ở phòng VIP, âm thanh TV trong phòng được điều chỉnh lớn đến mức người bên ngoài không thể nghe thấy họ đang nói gì.

Lư Hiểu Đông biết rằng Nhiếp Tử Dạ sẽ không nghi ngờ Nhiếp Húc Dương cho đến khi anh ấy tìm ra bằng chứng thực sự.

Hắn đang định an ủi Nhiếp Tử Dạ vài câu, đột nhiên nhìn về phía điện thoại di động của mình: "Nhị thiếu gia, Tiểu Tống nói cậu ấy có cách kiểm tra IP ở nước ngoài đó!

“Sao cơ?” Nhiếp Tử Dạ giật mình, cúi người giật lấy điện thoại từ tay hắn, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vào tin nhắn Tống Mặc gửi tới.

[Tiểu Tống]: Anh Lư, gửi số điện thoại kia cho em, em sẽ tìm người kiểm tra, cố gắng tìm ra trước khi anh xuống máy bay.

Lư Hiểu Đông còn chưa kịp phản ứng, đã hưng phấn nói:

"Tiểu Tống biết người thông thạo lĩnh vực này. Chỉ cần cậu ấy tìm được IP thật của bên kia, liền có thể tìm ra vị trí của tên khốn kiếp đó! Như vậy cậu và Đại thiếu cũng không cần phải nghi ngờ… ầy, đáng lẽ tôi nên kể chuyện này cho Tiểu Tống sớm hơn, xém chút nữa đã bỏ sót chứng cứ quan trọng! ”

Lư Hiểu Đông vừa nói xong liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nhiếp Tử Dạ, hỏi hắn:

"Tại sao Tiểu Mặc nói cho anh biết chuyện này, nhưng lại không liên lạc với tôi?"

"..."

Lư Hiểu Đông:

"Cũng đúng, vì sao vừa rồi không trực tiếp gửi cho cậu nhỉ?"

Nhiếp Tử Dạ đưa ngón tay chạm vào cạnh điện thoại của Lư Hiểu Đông, nhấn thật lâu vào nút tắt nguồn, chỉ thấy chiếc điện thoại trong tay trở nên đen kịt hoàn toàn.

Sau đó trong lòng thầm đếm vài cái, liền nghe thấy điện thoại di động vang lên, trên đó hiện lên chữ "Tống Mặc".

Chuông chỉ reo hai lần Nhiếp Tử Dạ đã bắt máy. Giọng anh trầm thấp, khóe miệng khẽ cong lên:

"Tiểu Mặc?"

Lời tác giả: Lư Hiểu Đông: ... Tôi ở đây có phải thừa thãi lắm đúng không???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro