Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc trợ lý Vương lén lút vào văn phòng chủ tích lấy trộm tài liệu hẳn là một đề tài nóng hổi cho mọi người bàn tán. Tuy nhiên, so với chuyện đó, sự trở lại của Nhiếp đại thiếu gia bấy lâu nay vốn không rõ sống chết thế nào lại càng khiến dư luận sục sôi hơn!

Chẳng phải mới hôm trước còn nói anh ấy chỉ có dấu hiệu cử động, nhưng để tỉnh lại thì không biết phải chờ đến bao giờ sao?

Không phải đã nói là ngay cả bác sĩ cũng không có cách nào sao?

Không phải thuốc không có hiệu quả sao?

Ấy thế mà mọi người ở đây đều được tận mắt chứng kiến, Nhiếp Húc Dương không chỉ tỉnh lại mà còn đẩy xe lăn vào công ty, từ cổng đi vào còn đặc biệt ghé thăm hết một lượt các phòng ban, gọi tên vài người bảo vệ, tinh thần đặc biệt minh mẫn!

Những người chưa được mục sở thị đều nghe đồng nghiệp kể lại chi tiết tường tận, một truyền mười, mười truyền trăm, không mất bao lâu đã lan truyền đến khắp ngóc ngách trong công ty.

Ngoại trừ đại đa số người đến xem náo nhiệt, cũng có không ít đối tượng bắt đầu ôm chút tâm tư. Họ nhớ lại lúc Nhiếp Tử Dạ mới đầu vào tiếp quản công ty đã trực tiếp đẩy Viên tổng vào tình thế khốn khó thế nào. Bây giờ Nhiếp Húc Dương quay lại, người đầu tiên xử lý chính là Vương Lương Tài, vậy người xấu số tiếp theo, rốt cuộc sẽ là ai đây?

Những người nhỏ bé dưới đáy cả ngày đều hoang mang lo sợ, tưởng rằng đại nạn sắp ập đến đầu mình. Bọn họ nào có biết, mấy vị cao tầng kia đã sớm ngụp lặn trong gió tanh mưa máu.

Văn bản đầu tiên Nhiếp Húc Dương ký sau khi trở lại công ty là văn bản chính thức tiếp quản lại công việc từ tay Nhiếp Tử Dạ, còn văn bản thứ hai, anh ấy trực tiếp diệt cỏ tận gốc – quyên tặng hết đất đai ở Vịnh Đại Đồng, ngoại trừ khu nghỉ dưỡng cho chính phủ.

Cắt đứt ngọn nguồn của tội lỗi.

Những nhân vật kì cựu đều biết gần Vịnh Đại Đồng có mỏ đất hiếm, thậm chí có người khéo léo thuyết phục Nhiếp Húc Dương giữ mảnh đất này, nhưng anh ấy cũng chỉ nói một câu:

"Mảnh đất này chính là nguyên do phá vỡ cuộc sống bình yên của gia đình tôi, cũng khiến cho công ty xém chút nữa bị chia năm xẻ bảy. Nếu các vị đây thực sự đang nghĩ đến lợi ích của Nhiếp Thị, mảnh đất này, xin lỗi, không thể giữ lại! "

Sự việc đã định, không cần quanh co.

Điểm khác biệt của Nhiếp Húc Dương so với Tử Dạ, là anh ấy đã vào công ty nhiều năm, quyết định của Nhiếp Tử Dạ, bọn họ còn có thể bàn tán phản đối, nhưng với Nhiếp Húc Dương thì chỉ biết im lặng cúi đầu .

"Được rồi, công ty trả lại cho anh. Em hoàn tất công việc rồi, về nhà tìm vợ đây." Nhiếp Tử Dạ đặt mấy tập tài liệu dày cộp lên bàn, dời ghế sang một bên, đẩy xe lăn của anh trai vào bàn làm việc.

"..." Nhiếp Húc Dương lẩm bẩm, "Có vợ rồi thì quên anh trai liền vậy sao."

Ai ngờ Nhiếp Tử Dạ thính giác nhạy bén, gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta anh em một nhà, lúc trước anh có chị dâu cũng suốt ngày thể hiện trước mặt em như vậy."

Bây giờ vận đổi sao dời, Nhiếp Tử Dạ đã có người yêu, cuối cùng cũng có thể nói hết lòng mình với đối phương, nhiệt ái dâng trào, so với Nhiếp Húc Dương ngày xưa chỉ có hơn chứ không có kém. Những điều mà giới truyền thông thấy được chỉ là một phần rất nhỏ, đã được anh kiềm chế lắm rồi. Nếu có thể, anh chỉ hận không thể công khai tuyên bố với toàn thế giới, Tống Mặc là người của anh.
( Đọc đến đoạn này lại nhớ bài hát " Chân tướng là thật" mọi người ạ 😂)

Ai cũng đừng hòng để mắt đến cậu!

"... Mới vừa rồi còn cười nhạo Bạch Phương Thần yêu đương vào liền biến thành kẻ ngốc, em tự nhìn lại mình đi, cũng có khác gì." Nhiếp Húc Dương không chút lưu tình cười nhạo em trai.

“Anh muốn nói thể nào cũng được.” Nhiếp Tử Dạ hờ hững cười cười.

Nhiếp Húc Dương nhìn anh: "Không ở lại chờ xem đại kết cục sao?"

"Chứng cứ rõ ràng như vậy, hắn muốn chạy cũng không được."

Nhiếp Tử Dạ bước đến cửa văn phòng vẫy tay chào anh trai mình, có vẻ như thực sự không quan tâm.

Sau đó, Nhiếp Húc Dương kiện Nhiếp Cương cả hai tội danh về hình sự và thương mại, thời điểm báo cảnh sát, tảng đá trong lòng anh dường như cũng rơi đi. Những nghi ngờ cố hữu bị đè nén trong lòng nhiều năm, thảm kịch tai nạn xe hơi của cha mẹ, cuối cùng cũng có lời giải thích.

Thời điểm Vương Lương Tài gọi điện đến, Nhiếp Cương đang ôm tiểu tam hú hí trong biệt thự riêng, đôi co với hắn một hồi, nộ khí trong lòng bừng bừng khó thoát. Ai mà ngờ được, chỉ trong chưa đến vài giờ tới, lại có người gọi điện đến cho ông ta.

Nhiếp Cương đẩy người phụ nữ ra, giật lấy chiếc điện thoại và cất tiếng “Alo” xấu xa, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi càng lúc càng trở nên hung dữ hơn khi nghe thấy đầu dây bên kia báo tình hình. Trong phút chốc, lửa giận trong người bùng lên, ông ta ném chiếc điện thoại xuống đất mà chửi: " Mẹ nó!"

Các mảnh vỡ điện thoại di động văng tứ tung đập vào người phụ nữ,  cô ả theo quán tính hét toáng lên, liền nhận lại cái nhìn cháy khét từ ông ta: "Câm miệng! Cút ngay!"

Cô ả vẻ mặt kinh hoàng, mặc lại quần áo nhanh nhất có thể, lồm cồm bò dậy rồi chạy ra khỏi cửa, chỉ sợ tên khốn kiếp kia lại nổi điên lên đuổi theo mình.

Nhiếp Cương đứng trên nền nhà lạnh lẽo, mỗi viên gạch ở đây đều được làm bằng vàng ngọc bích, đắt tiền và sáng bóng, phản ánh rõ ràng nỗi tuyệt vọng và suy đồi méo mó của ông ta!

Nhiếp Cương tức giận đập ly rượu xuống đất, trên khuôn mặt vặn vẹo hiện lên một tia oán hận: "Đều là tên nhóc đó ... Tống Mặc ... hắn vậy mà dám lừa gạt Lão Tử !!"

Nếu không phải lời nói của Tống Mặc, hắn đã không lộ bản chất, Vương Lương Tài bị bắt tại trận, hắn sẽ là người đầu tiên phải gánh hậu quả!

Tất cả là tại Tống Mặc!

Nhiếp Cương có chết cũng không bao giờ ngờ rằng mình sẽ bị chơi bởi một kẻ lông bông nhỏ hơn hai mươi tuổi!

"Ta không sống tốt được, các ngươi cũng đừng mơ  ..." Nhiếp Cương siết chặt mười ngón tay thành nắm đấm, ánh mắt nhút nhát từ bi hằng ngày cũng vậy mà bị nhấn chìm theo, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiểm ác.

    ...

Nhiếp Tử Dạ trở về ngôi biệt thự cũ kỹ, chưa kịp bước vào cửa đã nghe thấy một giọng nữ khóc lóc thảm thiết trong phòng khách: "... Em thật sự không biết ba em ở đâu. Ông ấy đã không về nhà mấy ngày rồi .. . Chị dâu, nếu ông ấy thực sự bỏ trốn, sau này mẹ con em phải làm sao bây giờ?"

Trong lòng anh lập tức rõ ràng, đây hẳn nên là giọng của Nhiếp Dĩ Nhu.

Nhiếp Húc Dương gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát lập tức đến nhà bắt giữ ông ta, nhưng lại phát hiện ông ta không có ở nhà. Mà ở những ngôi biệt thự khác của ông ta cũng là vườn không nhà trống, rõ ràng đã sớm tẩu thoát rồi.

Nhiếp Dĩ Nhu và vợ của Nhiếp Cương cũng bị thẩm vấn. Cấp trên rất coi trọng vụ án này, thậm chí báo chí còn nhanh chóng đưa tin rằng mẹ con Nhiếp Dĩ Nhu giờ thậm chí còn không dám ra đường. Lúc nào cũng có những cái bóng bí mật âm thầm theo dõi họ. Cho dù đó là vì dò la tin tức mới nhất của Nhiếp Cương, hay là vì khoản tiền thưởng được treo trước miệng, thì nhất cử nhất động của hai người họ cũng đều được chú ý theo dõi.

Nhiếp Dĩ Nhu bỗng nhiên mất đi chỗ dựa là cha, liền hoảng loạn muốn tìm nơi lánh nạn, vì vậy cô ta vội vã đến Nhiếp gia thanh minh cho bản thân, vạch rõ mối quan hệ với Nhiếp Cương, cố gắng lấy lòng những người trong gia đình họ Nhiếp.

“Anh họ hai, xin anh, quan hệ của anh với những phương tiện truyền thông đó hẳn là tốt, anh có thể bảo họ đừng theo dõi em không?” Nhiếp Dĩ Nhu  nhìn thấy Nhiếp Tử Dạ vừa đi tới cửa với ánh mắt sắc bén, vội vàng cất tiếng thân thiết gọi anh, chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào.

Chu Thiến nháy mắt với Nhiếp Tử Dạ, đứng dậy cười với anh: "A Dạ về rồi à? Bàn giao công việc vất vả lắm đúng không? Em lên lầu tắm rửa thay quần áo. Khi nào anh trai em về thì chúng ta ăn tối. . "

Nhiếp Tử Dạ thấy chị dâu có vẻ không cần mình giúp đỡ, cũng vui vẻ phối hợp: "Được, vậy em lên trước."

Vẻ mặt của Nhiếp Dĩ Nhu đột nhiên đông cứng lại.

Cô ta muốn đuổi theo, nhưng đã bị Chu Thiến nắm tay giữ lại, không cách nào thoát ra được, chỉ có thể bị cô kéo rồi ngồi trên sô pha.

Mặc dù vóc người Chu Thiến nhỏ hơn cô ta, nhưng sức mạnh của một người mẹ đúng là không thể xem thường. Tráng Tráng hiện đã cao hơn một chút. Mỗi ngày cô đều phải bế cô bé nặng hơn 20 cân, sức lực của Nhiếp Dĩ Nhu tất nhiên không thể nào sánh được.

"Em không cần lo lắng, cứ kể tiếp đi, mấy tay phóng viên đó đã quấy rối mọi người thế nào. Bọn họ nếu làm gì quá đáng, chúng ta đều có thể kiện ngược lại, chị sẽ giới thiệu cho em một luật sư xuất sắc ..."

Chu Thiến chậm rãi khuyên, giọng nói từ bi chẳng khác gì Đường Tăng. Nhiếp Tử Dạ khẽ dừng trên bậc cầu thang nhìn xuống, thấy cô em họ đã bị Chu Thiến xoay vòng vòng, e rằng đến ý định ban đầu đến đây làm gì cũng đã quên hết thảy.

Nhiếp Tử Dạ lên lầu, nhìn thấy Tống Mặc và Tráng Tráng đang ở trong phòng đồ chơi, một lớn một bé nằm sóng sải trên sàn nhà, cũng không biết đang đùa nghịch cái gì.

“Anh về rồi à?” Tống Mặc nhìn thấy anh, ánh mắt liền cong thành hình lưỡi liềm.

Nhiếp Tử Dạ bị nụ cười trong sáng và ngọt ngào này làm cho lóa mắt, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại tâm trạng đang bồn chồn của mình, sau đó bước tới dịu giọng hỏi: "Đang làm gì vậy?"

Mặc dù câu hỏi treo trên miệng, nhưng anh nhìn sơ cũng đoán được họ đang làm gì. Trước mặt Tráng Tráng bày ra mảnh giấy vẽ và những cây bút màu nước sặc sỡ. Bức tranh của cô bé cũng sắp hoàn thành, Nhiếp Tử Dạ liếc nhìn, cố ý khen ngợi: "Hoa Hướng Dương nhìn cũng rất đẹp đấy."

Kết quả, Tráng Tráng lại nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: "Đây là một con sư tử."

Nhiếp Tử Dạ: "..."

Anh quay đầu nhìn Tống Mặc đang cười khẩy, phát hiện trước mặt cậu có một cuốn sách, trên đó dày đặc tiếng Anh.

Tống Mặc không hề xấu hổ, cậu vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống bên cạnh, ngẩng đầu lên nói với Nhiếp Tử Dạ: "Anh đến thật đúng lúc, em đang có cả mớ câu hỏi không biết làm."

Bài thi cấp 4 cứ thế treo thấp thỏm trên đầu trái tim bé nhỏ của Tống Mặc, cậu nếu muốn vượt qua thì phải chăm chỉ giải đề thi thường xuyên, học hành tử tế. Mà đã học rất lâu rồi vẫn không qua được, sẽ khiến cậu không biết để mặt mũi ở đâu.

Hơn nữa cũng đã báo danh rồi ... Tuy phí dự thi không quá đắt nhưng dù sao cũng đáng một bữa ăn, nếu không qua được chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ.

Mặc dù một số bạn học nói tương đương với việc bỏ tiền ra mua kinh nghiệm, nhưng Tống Mặc không thích kiểu tự tiện này, bởi vì nó sẽ khiến tâm trạng xuống theo, nên kỳ nghỉ đông này, cậu quyết tâm phải học hành tử tế!

Có sẵn một học bá bên cạnh kèm cặp, nếu không tận dụng thì đúng là có lỗi với lương tâm.

Mà Nhiếp Tử Dạ cũng chỉ chờ có vậy: Chỉ cần  có thể dành nhiều thời gian hơn cho Tiểu Mặc, muốn anh làm gì cũng được.

Vì vậy, phòng đồ chơi lại dư thêm một người. Ba người đang ngồi quanh bàn. Tráng Tráng vẽ xong lại vòi vĩnh đòi Tống Mặc nhận xét. Tống Mặc có thể đoán được cô bé đang vẽ gì, khiến cô bé cười khúc khích; Tống Mặc gặp đúng câu hỏi khó, sẽ huých cùi chỏ vào Nhiếp Tử Dạ, anh sẽ phân tích rõ ràng chi tiết cho cậu nghe; Nhiếp Tử Dạ không có việc gì sẽ chăm chú đọc bản thảo trong điện thoại, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Tống Mặc vừa tuyên bố làm xong, hai mắt gần như mờ mịt, để điều tiết lại ánh nhìn, cậu hướng mắt về Nhiếp Tử Dạ, thấy anh đang cầm trên tay một xấp tài liệu, liền tò mò nói: "Không phải đã giao lại quyền điều hành công ty cho Nhiếp đại ca rồi sao, sao anh vẫn xem văn kiện vậy? "

"Anh đang đọc kịch bản. Lúc trước Văn tỷ nhận một kịch bản mới, bảo rất hay, muốn anh nghiên cứu." Nhiếp Tử Dạ hướng tài liệu về phía Tống Mặc, để cậu có thể nhìn rõ hơn.

"Phim truyền kỳ ..." Tống Mặc liếc nhìn tiêu đề, "Bộ phim này hẳn là khá khó. Đạo diễn thật can đảm."

Quay tốt thì không nói, nhưng thể loại phim này luôn có những thăng trầm và những âm mưu tiêu cực dễ bị hiểu nhầm là phản ánh sự lạm dụng của thời đại đó. Nếu muốn tránh những đợt thoái triều u tối, chỉ quay những bức tranh vui vẻ sống động thì lại có vẻ quá cứng nhắc, giống với những bộ phim truyền hình kiểu mẫu trước đây.

Không dễ để quay được một bộ phim vừa có chiều sâu lại vừa có tầm nhìn.

“Hả, nữ chính được lên lịch dự kiến ​​cho Dư Dao Dao?” Tống Mặc liếc nhìn lại thì thấy tên của một người quen. Ấn tượng của cậu về chị gái này rất tốt, người rộng lượng, vui vẻ và có phần thân thiết.

Không giống như các nữ diễn viên khác, mặc dù một số người trong số họ có nhân cách tốt, nhưng họ dường như giữ khoảng cách nhất định với người ngoài để tránh scandal.

Nhiếp Tử Dạ giật nảy mình khi nhìn thấy tên Dư Dao Dao, trên trán nổi gân xanh: "Chính vì nữ chính là cô ấy nên anh vẫn đang do dự."

“Diễn xuất của Dư Dao Dao không phải rất tốt sao?” Tống Mặc nghi ngờ nhìn anh.

"Không phải là vấn đề về diễn xuất ..."

Nhiếp Tử Dạ đột nhiên không biết phải nói gì. Dư Dao Dao dường như rất quan tâm đến mối quan hệ của anh? Lúc trước khi anh và Tống Mặc đang mập mờ, cô ấy đã tỏ ra rất hiếu kì cùng phấn khích, nếu cô ấy biết họ thực sự ở bên nhau, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào?

Biết đâu nếu cô ấy bị kích động thì có ảnh hưởng đến khả năng diễn xuất của cô ấy không?

“Có chuyện gì vậy?” Tống Mặc nheo mắt. “Cô ấy thích anh sao?

“Không thể nào.” Nhiếp Tử Dạ lắc đầu, thấy Tống Mặc vẫn tỏ vẻ tò mò, anh chỉ nhéo cằm, nhìn kỹ cậu nhóc, “… Cho dù là sự thật, anh cũng chỉ thích em.”

Tống Mặc khẽ chớp mắt, khóe miệng mấp máy vừa định nói điều gì, đã bị Nhiếp Tử Dạ giữ lấy đầu hôn xuống.

Nụ hôn không mãnh liệt nhưng chứa đầy tình cảm lưu luyến, nhẹ nhàng mềm mại, lại còn có chút tủi thân, tất cả những điều ẩn giấu trong lòng anh đều cất giữ trong nụ hôn này, thể hiện tấm lòng chân thành của mình bằng những hành động thiết thực nhất.

Tống Mặc cảm thấy da đầu có chút tê dại, não bộ rỗng không.

Cậu không khó chịu với loại thân mật này, ngược lại còn rất thích, có lẽ là vì từ nhỏ đến nay rất ít khi thân mật với mọi người, loại tiếp xúc nửa gần nửa xa này cuốn cậu vào vòng xoáy không cách nào ra được.

Nhiệt độ, hơi thở, tâm trạng ... của Nhiếp Tử Dạ khi hai người tiếp xúc đều có thể cảm nhận rõ ràng, như thể hai người đã mở lòng với nhau, không cần bất cứ lời nói nào cũng có thể khiến đối phương hiểu được trái tim mình.

Bất giác, muốn mê đắm và hoàn toàn hòa mình vào đợt sóng tình dịu dàng đó.

Ánh mắt của hai người đang mơ màng thì đột nhiên nhận ra một đôi mắt to đen láy ở trong góc đang chớp chớp nhìn họ, động tác của Tống Mặc và Nhiếp Tử Dạ đột nhiên dừng lại.

Nhiếp Húc Dương vừa về nhà liền lên lầu, vươn tay mang theo hắc tuyến che mắt con gái: "Tráng Tráng đừng nhìn, sẽ hỏng mắt đấy."

Nhiếp Tráng Tráng vẫn còn ngây thơ hỏi, "Ba, chú và anh Tiểu Mặc đang làm gì vậy ạ?"

Nhiếp Húc Dương suy nghĩ một chút, trả lời: "Bọn họ đang đánh nhau, đứa nhỏ ngoan không nên học theo gương xấu này, nghen."

"Ba, ba nói dối, ai đánh nhau mà lại hôn hôn chứ?"

“Con nhìn nhầm rồi, chú của con đang cắn người đó.” Nhiếp Húc Dương cảm thấy mình đã đâm lao thì phải theo lao, kiên quyết cắn càn.

Nhiếp Tử Dạ buông Tống Mặc ra, lấy một tờ giấy trên bàn lau cho cậu, rồi lại dùng chính tờ khăn giấy đó lau miệng mình, sau đó bước đến chỗ Tráng Tráng mà nói:

"Đừng nghe ba con nói mấy lời nhảm nhí đó. Sau này con có bạn trai, cũng có thể cùng cậu ta làm việc này. Chỉ có điều bây giờ con vẫn còn nhỏ, nhưng có thể hiểu biết một chút, nếu có kẻ nào làm việc đó với con, con có thể đánh không được hắn, nhưng có thể bỏ chạy, hiểu không."

Nhiếp Húc Dương: "... em đang nói cái quái gì vậy."

Nhưng mà Tráng Tráng rất nghiêm túc nghe Nhiếp Tử Dạ nói, ánh mắt ngây thơ tràn đầy tò mò, giọng sữa nũng nịu hỏi: "Vậy chú vừa nãy làm việc đó với anh Tiểu Mặc, là vì thích anh Tiểu Mặc ạ?"

“Đúng vậy, Chú thích em ấy.” Nhiếp Tử Dạ quay người lại, dịu dàng nhìn Tống Mặc mà cười nói: “Vô cùng, vô cùng thích.”

Tác giả: Nhiếp Đại Thiếu: Đột nhiên muốn tiếp tục làm người thực vật, đồ ăn cho chó này nuốt không trôi mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro