Chương 67+68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Mặc lúc này đang ngồi trên bậc thang trước đồn cảnh sát, trên mặt vài sợi tóc mái dài buông lơi, ánh mắt vô hồn, vẻ mặt có chút thẫn thờ.

Chẳng khác gì kẻ lang thang vật vờ trên đường phố.

Có một nam nhân khác ngồi bên cạnh Tống Mặc. Khuôn mặt của anh ta cũng không hơn gì cậu- chỉ có điều, nếu là bình thường, biểu hiện này chắc chắn không thể xuất hiện trên mặt anh ta- bởi vì nam nhân đó chính là Bạch Phương Thần!

Ngay cả khi u sầu anh cũng là một nam thần lịch lãm, thật hiếm khi thấy được bộ dạng anh thất thần như vậy.

Tống Mặc đờ đẫn cúi đầu, tầm mắt rơi xuống dưới chân.

Chiếc giày định vị của cậu được cảnh sát để lại làm vật chứng, nên một bên chân vẫn là giày của cậu, bên còn lại là chiếc giày vải mà chú cảnh sát cho cậu mượn. Đôi giày vải đã cũ kỹ còn lấm lem bùn đất, có thể thấy người bên kia cũng vất vả quanh năm.

Hai chiếc giày tạo nên một sự tương phản rõ rệt, Tống Mặc nhìn chúng như nhìn thấy quá khứ và hiện tại của mình ... Khi yêu thì ẩm ướt, bóng loáng, còn khi thất tình, cậu như rơi vào vũng bùn, có rửa thế nào cũng không sạch được.

Cậu lại nhìn Bạch Phương Thần, ánh mắt anh ta còn uể oải và buồn bã hơn cả cậu, khí chất suy tàn dường như lây nhiễm từ người sang người khiến tâm trạng của Tống Mặc càng thêm tồi tệ.

Ngồi hồi lâu, Tống Mặc không nhịn được hỏi anh: "Anh ... sao tâm tình anh cũng không tốt luôn vậy?"

Nhờ Bạch Phương Thần cung cấp máy định vị và máy dò cũng do công ty của anh ta sản xuất nên anh ta đã đến để hỗ trợ điều tra. Nhưng sau khi hỗ trợ xong, anh ngồi xuống bên cạnh Tống Mặc, gương mặt thất thiểu không dám tưởng tượng.

“… Tiểu Tinh nói muốn chia tay anh.” Bạch Phương Thần mở miệng, rất lâu sau mới nói nên lời: “Anh lại khiến cô ấy không vui.”

“A, có sao?” Tống Mặc mở to mắt “Hai người còn có sóng to gió lớn gì chưa trải qua, sao lại đột nhiên nói muốn chia tay?

Lần trước khi Bạch Phương Thần bí mật tìm người theo dõi chị gái cậu, phát hiện ra hai người chỉ nói chuyện nghiêm túc một cách thẳng thắn và thành thật, sau đó Bạch Phương Thần không còn dám vì lo cho an toàn mà bí mật quan sát cô nữa, thậm chí so với lúc trước còn ngoan hiền, yêu thương cô hơn.

Ngay cả điều này cũng không khiến họ chia tay, chính xác thì Bạch Phương Thần đã làm gì để khiến chị gái cậu tức giận như vậy?

Điều này hẳn chỉ mới xảy ra gần đây, vì cách đây không lâu Tống Tinh vẫn còn vui vui vẻ vẻ. Vòng bạn bè trên Weibo còn chỉ toàn đăng những nội dung hồng phấn ngọt ngào..

Bạch Phương Thần thở dài, đôi mắt sầu bi hơn: "Anh ... cách đây vài hôm đã gọi cho Nhiếp Dĩ Nhu."

"À ..." Tống Mặc vừa đáp  thì nhận ra có gì đó không ổn, "Chờ đã, ai?"

“Là em họ của Nhiếp Tử Dạ.” Bạch Phương Thần đưa tay lên che mắt, nghiêm khắc che đi sự hối hận sâu sắc trong mắt, xấu hổ bày ra trước mặt Tống Mặc, “Nhiếp Cương ẩn mình càng lâu, mọi chuyện càng dễ mất kiểm soát, người nhà Nhiếp Gia càng tâm lý bất an, đến cả em cũng-- "

Bạch Phương Thần bỏ tay xuống, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Tống Mặc:

"Để giúp Nhiếp đại ca tỉnh lại, em đã tốn không ít thời gian. Đối với Nhiếp Cương mà nói, em chắc chắn là kẻ thù không đội trời chung. Hăn luôn ảo tưởng rằng nếu không có em, chiêu trò của hắn đã sắp sửa thành công đến nơi, vì vậy có lẽ so với Nhiếp Tử Dạ, hắn còn hận em hơn nhiều. Anh lo sợ Tiểu Tinh cũng sẽ bị liên lụy ... Đương nhiên, anh không có ý trách em. Với tư cách là bạn của A Dạ, anh rất biết ơn vì những gì em đã làm cho gia đình cậu ấy. "

“Vậy là anh đã dùng đến “mỹ nam kế” để đánh tâm lý Nhiếp Dĩ Nhu?” Tống Mặc tỏ vẻ phức tạp.

Không phải chứ, Bạch Phương Thần sao có thể thực sự làm một điều ngu ngốc như vậy?

“Cũng… không đến mức đó.” Vẻ mặt của Bạch Phương Thần lộ rõ ​​vẻ buồn bã, hơi sững sờ. “Anh chỉ muốn hỏi thông tin của Nhiếp Cương từ cô ấy, Nhiếp Cương thực sự đã liên lạc với bọn họ.”

Tống Mặc chưa từng nghe qua đoạn này, liền vội vàng hỏi Bạch Phương Thần: "Chuyện xảy ra khi nào? Cô ấy nói với anh như thế nào?"

Nhiếp Dĩ Nhu rất thích Bạch Phương Thần, kể cả khi cô ấy gặp khó khăn, cô ấy vẫn sẵn sàng nói chuyện của mình cho Bạch Phương Thần nghe, cho dù anh ấy có mục đích gì thì Nhiếp Dĩ Nhu cũng gần như không có chút đề phòng nào với anh, mọi chuyện đều thú nhận.

"Cách đây không lâu, Nhiếp Cương nhờ người nhà chuẩn bị một lượng lớn tiền mặt qua điện thoại công cộng, sau đó cử người đến địa điểm cho sẵn để nhận tiền. Lần này, hắn ta nhờ một tên xã hội đen tự bắt cóc mình để lấy tiền mà Nhiếp Dĩ Nhu cùng người nhà chuẩn bị, nhưng họ không dám lấy quá nhiều cùng một lúc, vì sợ thu hút sự chú ý của cảnh sát. "Bạch Phương Thần nói.

"Thực ra đã thu hút được sự chú ý rồi ..." Tống Mặc nhận ra lúc cậu chạy trốn từ nhà khi ra đường lớn, Nhiếp Tử Dạ rất nhanh đã có thể tìm thấy cậu, có lẽ không hoàn toàn nhờ đôi giày thể thao đó, mà bởi vì sớm đã có người theo dõi bọn họ. "Vậy là Nhiếp ca cũng biết chuyện này, phải không?"

“Đến tận hôm nay cậu ấy mới biết.”

Bạch Phương Thần liếc nhìn đồn cảnh sát, tầm nhìn bị hạn chế, anh ta chỉ có thể nhìn thấy một lối đi sáng rực người qua lại, nhưng không thể nhìn rõ được một ai.

"Chuyện này là lỗi của anh. Nếu không phải chuyện anh liên lạc với Nhiếp Dĩ Nhu bị Tiểu Tinh phát hiện, thẳng tay tát anh một cái, e rằng anh cũng không nghĩ đến việc đem chuyện này nói cho A Dạ biết, việc cứu người cũng không thuận lợi diễn ra như vậy.”

"Anh muốn tìm ra kẻ đã hỗ trợ đằng sau Nhiếp Cương, để vấn đề này được chấm dứt và mọi mối đe dọa tiềm ẩn có thể bị loại bỏ. Nhưng người đó có thể chỉ xuất hiện khi Nhiếp Cương rơi vào đường cùng. Anh chỉ không ngờ Nhiếp Cương hắn lại có thể điên cuồng đến vậy, còn dám bắt cóc hai đứa trẻ và em ...”

"Khi anh tìm được A Dạ, cậu ấy sắp phát điên lao vào đánh anh. Anh chưa bao giờ thấy cậu ấy hoảng sợ đến vậy. Chỉ sau đó, anh mới nhận ra mình đã sai như thế nào."

"Còn có... anh nợ em một câu xin lỗi."

Nếu không vì sự ích kỷ anh hùng của bản thân thì đã không gây ra tình trạng như ngày hôm nay.

Bạch Phương Thần nói hết suy nghĩ trong lòng, tự cười nhạo bản thân, ngay cả những người anh em tốt của anh cũng suýt không muốn nhìn mặt mình vì những điều đã qua. Tống Tinh trực tiếp chia tay với anh cũng không phải điều gì quá đáng.

Anh cảm thấy mình xứng đáng bị như vậy!

Nghe Bạch Phương Thần nói, Tống Mặc không biết bản thân mình đang như thế nào, cảm thấy đủ mùi vị, chua, ngọt, tội lỗi, đau khổ ... cậu nhận ra rằng hành động chủ động tự chui vào bẫy của mình thực ra chẳng khác gì Bạch Phương Thần tiếp cận Nhiếp Dĩ Nhu.

Tống Mặc luôn cảm thấy mình chẳng làm ra việc gì to tát, thực ra không phải vậy.

Cậu chưa từng nghĩ đến phản ứng của những người xung quanh, cũng chưa từng nghĩ đến cảm xúc của Nhiếp Tử Dạ.

Chẳng trách anh lại tức giận đến vậy...

Nghĩ đến đây, Tống Mặc cảm thấy mình dường đã nghĩ thông suốt, mới nhìn qua người đàn ông đồng bệnh tương lân với mình mà nói:

"Thật ra anh không phải làm chị ấy khó chịu. Chị ấy không phải tức giận vì anh đã không chịu thương lượng chuyện gì với chị ấy, làm việc gì cũng không chịu nói ra. Mà tức giận vì anh không chịu coi trọng bản thân mình, chị ấy chưa bao giờ cần anh hy sinh bất cứ điều gì vì mình cả."

Khi yêu một người thật lòng, ai cũng mong mọi thứ đều tốt đẹp với đối phương. Bạch Phương Thần hy vọng Tống Tinh sống bình an, vì vậy anh không tiếc dùng khổ nhục kế, hy sinh bản thân để bảo vệ cô, mà quên cân nhắc đến tình cảm của cô. Nhìn thấy anh như vậy, liệu Tống Tinh có thể nào coi như không có gì mà chấp nhận sự hy sinh này chứ?

Điều này là không thể. Tống Tinh tức giận là vì lí do này, chứ không phải vì Bạch Phương Thần lén lút sau lưng cô đi gặp tình địch hay gì cả.

Hai người đàn ông thất tình ngồi trước cửa đồn cảnh sát, thảo luận về lý do “thất tình” của họ, trò chuyện một hồi, mới cảm thấy bản thân mình đều ngộ ra nhiều thứ.

Tống Mặc phân tích xong, Bạch Phương Thần mới hiểu được lí do vì sao mình bị chia tay, liền không thể ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy:

"Cảm ơn Tiểu Mặc, anh bây giờ sẽ lập tức đến gặp Tiểu Tinh, anh muốn thật tâm  nhận lỗi một lần!"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng nhưng vẻ mặt đầy hi vọng của anh ta hiện lại, Tống Mặc cuối cùng cũng mỉm cười: "Được, anh rể cố lên."

Bạch Phương Thần vừa đi được hai bước, liền quay đầu lại sau khi nghe thấy mấy chữ: "Em ... vừa rồi gọi anh là gì?"

“Anh rể.” Tống Mặc cũng vỗ mông đứng lên, từ đáy lòng nở nụ cười, “Lần này nhất định phải chăm sóc chị gái em thật tốt, phải khiến chị ấy là người con gái hạnh phúc nhất thế giới này đấy”.

Bạch Phương Thần chỉ nghĩ rằng “lần này” là nói về chuyện riêng tư của anh với Nhiếp Dĩ Nhu, lại không ngờ rằng cái mà cậu nói là “ một đời một kiếp”, nên mới bất giác mỉm cười với Tống Mặc:

“Chắn chắn, tình yêu mà anh dành cho cô ấy, sớm đã vượt khỏi tầm kiểm soát của anh rồi.”

Cho đến lúc này, Bạch Phương Thần mới thầm cảm nhận được hạnh phúc của việc có một cậu em vợ dễ thương.
Anh từng vì hoàn cảnh gia đình của Tống Tinh  mà có chút thành kiến ​​với Tống Mặc, sau này dù biết cậu không xấu như anh nghĩ nhưng cũng không thể thay đổi quá nhiều ấn tượng của anh về cậu. Cho đến thời điểm này, phân tích của Tống Mặc giống như một sự khai sáng thiêng liêng đối với anh, thức tỉnh ảnh bằng tấm chân thành của cậu.

Anh chợt nhận ra, khó trách cả Tống Tinh và A Dạ đều không kiềm lòng được mà muốn che chở bảo bọc cho Tống Mặc, cậu quả thật là đại bảo bối!

Không lâu sau khi Bạch Phương Thần rời đi, Nhiếp Tử Dạ cũng bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Chu Thiến và Văn Cúc lên xe cùng cô con gái vừa mất tích, hai cô bé đã rất mệt mỏi sau một ngày lăn lộn, nhanh chóng ngủ say trong vòng tay mẹ. Đối với trẻ nhỏ mà nói, chúng khó lòng nhận thức hết được mình đã gặp phải những chuyện khủng khiếp thế nào chỉ trong một ngày ngắn ngủi. Chỉ có phụ huynh mới là người ôm một nỗi lo lắng không thôi.

Lư Hiểu Đông lái xe đến, vì biết phải đón nhiều người nên đã lái hẳn một chiếc xe lớn, sau khi Chu Thiến và Văn Cúc lên xe, hắn vẫn đợi Nhiếp Tử Dạ cùng Tống Mặc.

Kết quả, Nhiếp Tử Dạ trực tiếp giúp hắn đóng cửa xe.

Lư Hiểu Đông: "?"

“Anh về trước đi, tôi và Tiểu Mặc có chuyện cần nói.” Nhiếp Tử Dạ nói với hắn.

"Ừ."

Lư Hiểu Đông cũng không hỏi nhiều, lái xe rời đi.

Ngay khi Nhiếp Tử Dạ quay lại, anh đã nhìn thấy Tống Mặc đang đi theo phía sau mình, dáng vẻ thận trọng có chút khác biệt so với vẻ ngoài kiêu ngạo thường ngày.

“Em… em sai rồi.”

Khi Tống Mặc nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Nhiếp Tử Dạ, lời xin lỗi cậu kìm nén trong lòng lập tức tuôn ra:

“Lúc trước anh hỏi rằng có phải em tự cho bản thân mình rất giỏi không. Thực ra không phải vậy, em một chút cũng không giỏi giang gì, còn khiến anh lo lắng như vậy, anh. "

Tiếng “anh” này vang lên có biết bao dư vị, âm thanh nũng nịu kéo dài, còn có chút tủi thân xen lẫn nức nở, kềm theo chút ủy khuất không nói nên lời.
Gương mặt nghiêm nghị của Nhiếp Tử Dạ dường như cũng giãn ra.

“Ừ.” Nhiếp Tử Dạ nắm tay cuộn chặt, giả vờ lạnh nhạt, đáp lại một cách thờ ơ, “Còn gì nữa?”

“Còn có… sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng nhất định sẽ bàn bạc với anh, sẽ cố gắng không làm anh lo lắng nữa.” Tống Mặc khịt mũi, gió đêm đầu xuân vẫn còn khá lạnh ngứa ngứa vờn qua mũi cậu.

Nhiếp Tử Dạ hơi cúi xuống, nhìn thế này, Tống Mặc chẳng khác gì một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, với chiếc mũi đỏ và đôi mắt ươn ướt, khiến cậu trông càng đáng thương hơn.

Cuối cùng, trái tim cứng rắn của anh cũng mềm mại trở lại, Nhiếp Tử Dạ thở dài, cởi áo gió khoác lên người Tống Mặc, xoa xoa mái tóc cậu:

"Không có lần sau?"

“Vâng!” Tống Mặc ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực lại sáng lên, “Sẽ không có lần sau!"

“Nhớ kỹ những gì em nói.” Nhiếp Tử Dạ lại nhéo mặt cậu, sau đó nắm chặt lấy tay Tống Mặc, siết chặt ngón tay cậu. “Vừa rồi anh quá tức giận, sợ làm gì có lỗi với em, nên mới không nói chuyện.”

“Không sao, em hiểu mà, nếu đổi lại là em, không mang anh ra đánh đã là may lắm rồi.” Tống Mặc chủ động siết chặt tay anh, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Nhiếp Tử Dạ so với cậu dịu dàng hơn rất nhiều, còn có thể so bì gì nữa!

Lời nhận xét của cậu không ngoa chút nào, nghĩ ở một góc độ khác, nếu hôm nay người rơi vào hang cọp là Nhiếp Tử Dạ, có lẽ không biết cậu có thể lí trí được như vậy không.

Nhiếp Tử Dạ rõ ràng đang giận cậu, nhưng vẫn cố gắng gạt hết những cảm xúc tiêu cực, điều này cũng đủ khiến Tống Mặc cảm động.

Nhiếp ca của cậu thực sự quá dịu dàng.

Lời nói có chút nịnh nọt của Tống Mặc cùng vẻ mặt có chút đáng thương kia khiến Nhiếp Tử Dạ hoàn toàn mất bình tĩnh, anh nắm chặt tay thiếu niên kéo đi: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

“Đến bệnh viện kiểm tra.” Nhiếp Tử Dạ quay đầu lại nhìn cậu, “Hôm nay em cùng đám người Nhiếp Cương đã trải qua những gì. Chắc chắn sẽ bị thương, chỉ là bây giờ em còn đang hưng phấn, nhất thời không cảm thấy đau thôi. "

Tống Mặc không dễ gì dỗ dành được anh, cũng không dám nói lung tung, đành phải để người kia dẫn mình đến bệnh viện cách đồn cảnh sát không xa.

Kết quả đúng như Nhiếp Tử Dạ nói, Tống Mặc quả nhiên có những vết bầm tím rõ ràng trên bắp chân và bụng. Dù không cảm thấy đau nhiều nhưng màu tím xanh đặc biệt nổi bật trên nền da trắng, độ tương phản rất mạnh.

“… Chỉ là bị thương ngoài da thôi.” Tống Mặc ngồi trên giường bệnh, chờ bác sĩ kê đơn thuốc, lí nhí nói với Nhiếp Tử Dạ. Cậu móc móc ngón tay anh: "Nhìn có vẻ nghiêm trọng vậy thôi, qua vài ngày nữa là hết rồi."

Nhiếp Tử Dạ quai hàm siết chặt, mắt vẫn dán chặt vào vết bầm tím dưới chân Tống Mặc:

"Đau không?"

“Không đau, thật sự không đau chút nào!” Tống Mặc vội vàng nói.

“Nhưng anh đau lắm.” Nhiếp Tử Dạ hơi cúi xuống, ôm lấy Tống Mặc trong tay, nhẹ nhàng nắm tay cậu đặt lên ngực mình. “Ở đây rất đau.”

Tống Mặc cảm thấy lồng ngực nhói lên, lòng bàn tay như bị thứ gì đó đốt cháy, muốn rút tay ra, nhưng lại bị đối phương ép chặt.

Hai người giữ nguyên tư thế này một lúc, đột nhiên ánh mắt chạm nhau, như thể nhìn thấu suy nghĩ của nhau, Tống Mặc hiểu ý chủ động nhắm mắt lại.

Nhiếp Tử Dạ cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cậu.

Nỗi xót xa sâu sắc ngập tràn trên môi lưỡi,  chỉ trong những lần tiếp xúc thân mật nhất, Tống Mặc mới có thể nhận ra đối phương thích mình đến nhường nào.

Mà cậu, cũng đồng dạng vô cùng thích đối phương...

Hai trái tim qua một ngày sóng gió, nhờ nụ hôn này lại càng xích lại gần nhau hơn, giống như một con bướm chui ra khỏi kén, vẫy đôi cánh sặc sỡ bay vút lên, hút lấy mật hoa ngọt ngào nhất. .

Hai người mải miết hôn nhau, từ nụ hôn sâu đến nhẹ nhàng mơn trớn, như muốn tận hưởng hết tư vị thân mật gần gũi với đối phương, Nhiếp Tử Dạ chuyển từ tư thế đứng sang ngồi bên cạnh Tống Mặc, vẫn đang siết chặt ngón tay cậu, cẩn thận không làm ảnh hưởng đến vết thương của cậu.

Thật ra vết thương trên người Tống Mặc chỉ là ngoài da, không mấy nghiêm trọng, bởi vì làn da của cậu trắng trẻo, tương phản rõ ràng nên mới nhìn thấy nặng như vậy, bác sĩ cũng nói kê một ít thuốc rồi bôi vài ngày sẽ khỏi.

Tuy nhiên, giấy chứng nhận giám định nhất định phải nghiêm trọng hơn, đây cũng là một bằng chứng khác về tội ác của Nhiếp Cương, vết thương của Tống Mặc không thể vô ích được, cho dù chỉ do thuộc hạ của hắn gây ra, Nhiếp Cương cũng không thể tránh khỏi định tội..

Càng nhiều bằng chứng càng có lợi.

Nhiếp Tử Dạ đưa tay chạm vào má Tống Mặc, cảm thấy làn da cậu đã trở lại nhiệt độ thích hợp, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn: "Hôm nay em xảy ra chuyện, đã nói với ba mẹ chưa?"

“… Chưa.” Tống Mặc lắc đầu, làm sao cậu dám để ba mẹ Tống biết chuyện này? Lần trước bị cảm nhẹ cậu đã nhận ra tâm lý của bọn họ yếu đuối tới mức nào. Bây giờ đi nói với họ rằng cậu bị bắt cóc, đôi vợ chồng già đó sẽ không nhồi máu cơ tim luôn ấy chứ?

“Vậy thì hãy nói ngắn gọn, bảo rằng tối nay em đến nhà anh, để họ an tâm.” Nhiếp Tử Dạ nói.

“ Chắc cũng chỉ còn cách đó.” Tống Mặc định lấy điện thoại di động ra, nhưng lại nhớ ra điện thoại di động của mình bị bọn bắt cóc để ở công viên, không biết có thể quay lại đồn cảnh sát hỏi chú cảnh sát để tìm nó lại không thì một giây sau, Nhiếp Tử Dạ đã cầm thêm một chiếc điện thoại di động trong tay, dáng vẻ rất quen thuộc, ngay cả vết nứt trên góc rơi ra cũng giống hệt điện thoại di động của Tống Mặc!

“Điện thoại của em ở đây.” Nhiếp Tử Dạ đưa nó cho cậu.

“Anh… anh giúp em tìm lại rồi?” Tống Mặc cầm điện thoại, cảm thấy không dám tin.

Nhiếp Tử Dạ khẽ cười: "Em nhắn tin anh liền chạy tới công viên, tiếc là đã đến muộn một bước, để em bị đưa đi, làm em chịu khổ rồi."

Lúc đó, Nhiếp Tử Dạ gần như phát điên, xém tí muốn sống chết với Nhiếp Cương, nếu Tống Mặc thật sự xảy ra chuyện, người đầu tiên anh không thể tha thứ chính là sự vô dụng của mình.

Chỉ là cảm xúc tức giận, hối hận, do dự, hận thù đều bị Nhiếp Tử Dạ cố giấu đi tất cả, anh không muốn biểu lộ những cảm xúc tiêu cực đó trước mặt Tống Mặc, nên khi nói về những điều này, anh chỉ nở một nụ cười yếu ớt.

Tống Mặc cảm động hít một hơi, vươn tay chủ động ôm lấy eo anh: "... Anh,  sao anh có thể tốt như vậy."

“Thực ra anh rất ích kỉ.” Nhiếp Tử Dạ nghĩ rằng Tống Mặc đang nói đến việc giúp lấy lại điện thoại, anh vén tóc mái trên trán Tống Mặc sang một bên, hôn lên trán cậu, “Ừ, anh chỉ muốn bắt cóc em về nhà, giấu đi..."

Rõ ràng lời nói không mấy nghiêm chỉnh, nhưng trong lòng Tống Mặc chỉ thấy ấm áp.

Trong lúc nói, cậu không nhịn được ngẩng đầu hôn lên cằm anh, sau đó Tống Mặc cầm lấy chiếc điện thoại bị mất và gửi tin nhắn WeChat cho ba Tống.

Gọi điện thoại rườm rà quá, phải đợi đến khi xuất viện, nếu không, ba vẫn có thể nghe thấy tiếng đẩy giường cáng bên ngoài xa như bây giờ, ba mẹ Tống đã chăm sóc cậu một thời gian trong bệnh viện, hẳn sẽ nghe ra những âm thanh này.

Ba Tống khi nghe tin cậu sẽ ở nhà Nhiếp Tử Dạ liền giơ tay ủng hộ, còn nói là cuối tuần nghỉ ngơi thôi, nếu được thì gần gũi hơn với bạn trai. Gần đây bọn họ có Tống Tinh ở nhà, cũng không có nhớ cậu, bảo Tống Mặc thoải mái chơi đùa bên ngoài đi.

Tống Mặc nghĩ về chị gái và anh rể mình, không biết Bạch Phương Thần sẽ nói gì với Tống Tinh sau khi anh ấy trở về. Nếu đổi lại là Nhiếp Tử Dạ ...

Không, Nhiếp Tử Dạ sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc này đâu.

Bỏ đi, để bọn họ tự mình giải quyết chuyện của hai người, Tống Mặc lo lắng ở đây cũng vô dụng.

Cậu tin rằng chỉ cần chịu nói ra, với sự kiên trì của Bạch Phương Thần, anh ấy nhất định có thể khiến chị gái cậu hồi tâm chuyển ý.

Khi cậu gửi tin nhắn WeChat, bác sĩ đã gõ đơn thuốc, chỉ cần trả tiền thuốc là có thể ra về. Nhiếp Tử Dạ một tay cầm tờ đơn thuốc, tay kia nắm chặt bàn tay của Tống Mặc, tránh để va phải y tá và bệnh nhân ra vào hành lang, để cậu yên tâm nhìn vào điện thoại.

Tống Mặc không dám vừa đi vừa xem quá lâu, mắt gần như không nhìn vào màn hình, nhắn xong liền cất điện thoại ngoan ngoãn đi theo Nhiếp Tử Dạ: "Em đã nói chuyện với ba mẹ rồi, cuối tuần sẽ ở nhà Nhiếp ca. "

“Ừ.” Vẻ mặt của Nhiếp Tử Dạ có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ cần nghe kỹ, liền có thể nhận ra trong giọng nói anh còn có chút khẩn trương.

Uống thuốc xong, Tống mặc cuối cùng trên đường trở về cũng cảm thấy có chút kỳ quái: "Nhiếp ca, đường về nhà anh hình như không phải hướng này?"

Họ đang ngồi trong taxi, Nhiếp Tử Dạ thản nhiên báo địa chỉ, Tống Mặc lúc đầu không nghe kỹ, đến khi thấy khung cảnh phía sau cửa sổ càng ngày càng xa lạ, mới nghi ngờ hỏi anh.

“Anh đưa em đến nhà mới của anh.” Ánh mắt Nhiếp Tử Dạ toát lên nụ cười gian xảo, “Nhà của chúng ta, buổi tối cũng chỉ có hai người.”

Không có dì giúp việc, không có trợ lý Lư, không có gia đình ba người Nhiếp Húc Dương, sẽ chỉ có hai người họ.

Tống Mặc không ngốc, lời đã nói đến mức này, nhịp tim cậu không khỏi đập nhanh, mặt cũng ửng hồng.

Đã đi đến bước này rồi sao?

Cũng phải, những cặp đôi bình thường sẽ nắm nắm tay, hôn hôn dịu dàng, âu yếm chán chẳng phải sẽ đi đến bước này sao, có gì bất thường đâu chứ. Tốc độ của bọn họ vốn dĩ đã rất chậm rồi.

Làm xong công tác tâm lý, Tống Mặc ưỡn thăng lưng, trưng ra vẻ mặt sẵn sàng đón phong ba bão táp, ánh mắt nóng rực nhìn Nhiếp Tử Dạ.

Nhiếp Tử Dạ: "..." Sao lại luôn cảm thấy cái nhìn của cậu có gì đó không đúng, chỉ là không cách nào diễn tả được.

Xe taxi dừng lại trước một khu chung cư sạch sẽ, nhân viên bảo vệ túc trực ở cửa chào họ, nhìn Nhiếp Tử Dạ lấy thẻ ra vào, quẹt thẻ lên cổng, rồi âm thầm nhìn 2 người bước vào trong.

"Trước khi mua căn hộ này, anh đã nhờ Lư Hiểu Đông kiểm tra. An ninh của tiểu khu khá tốt. Một số minh tinh khác cũng đã mua nhà ở đây, chưa bao giờ bị paparazzi quấy rối." Nhiếp Tử Dạ quẹt thẻ cùng Tống Mặc vào thang máy, bấm chọn tầng, "Chi phí mua nhà mới rất cao, nhưng vừa mở bán đã lập tức hết veo, chỉ có thể mua lại của người ta"

Dù là mua lại, nhưng chủ nhà mua để đầu tư, nhà trang trí đơn giản chỉ có ít đồ đạc để lại, chưa vào ở bao giờ, chỉ chờ bán được giá tốt.

Mà với Nhiếp Tử Dạ mà nói, thứ duy nhất mà anh không thiếu chính là tiền..

Vì vậy, căn nhà không chỉ rất mới, không cần lo lắng về trang trí, đồ đạc, chủ căn nhà cũng đã giúp thông gió hơn nửa năm, mùi đồ đạc trong nhà cũng gần như không có.

Nói cách khác, chỉ cần Nhiếp Tử Dạ muốn, anh ấy có thể sống bất cứ lúc nào.

Lư Hiểu Đồng từng thuyết phục anh  mua một căn nhà lớn, Nhiếp Tử Dạ cảm thấy nhà rộng bốn năm trăm mét vuông cũng vô dụng, dọn dẹp bình thường đã phiền phức rồi, sao phải bận tâm.

Tương lai mình chỉ cần 2 người là đủ, dọn vào ở ngay, tiết kiệm thời gian trang trí, nội thất lại thông thoáng.
Bất quá Nhiếp Tử Dạ cũng khá hài lòng, quay đầu nhìn biểu hiện của Tống Mặc, xem ra cậu cũng thích.

Trang trí trong phòng có tông màu ấm hơn, nội thất là một bộ hoàn chỉnh theo yêu cầu, phối màu rất hài hòa, có ánh sáng bảo vệ mắt màu vàng nhạt, cả căn nhà trông tràn ngập sự ấm cúng của gia đình.

“Trang trí rất đẹp.” Tống Mặc thay giày, đi tới ghế sô pha, vừa ngồi xuống liền ngã vào trên ghế sô pha mềm mại, trên tay ôm một cái gối, trong vòng hai phút đồng hồ liền ngáp một cái.

Có lẽ bởi vì ánh sáng quá ấm và môi trường quá thoải mái, khi Nhiếp Tử Dạ mang nước nóng từ bếp ra, Tống Mặc đã ngủ ngon lành trên ghế sô pha.

... Vâng, cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì cả!!!

Nhiếp Tử Dạ không còn cách nào khác là bỏ nước nóng xuống, vào phòng lấy chăn cho đắp lên cho cậu rồi đứng bên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Tống Mặc suốt hai mươi phút, bị lây cơn buồn ngủ từ cậu, nên cũng đành thay đồ đi ngủ theo.

Ngày hôm sau, Nhiếp Tử Dạ suốt ngày còn bận theo dõi vụ án bắt cóc, trao đổi với luật sư và ước tính rằng chứng cứ phạm tội có thể khiến Nhiếp Cương bị kết án nhiều lần. Về đến nhà thì Trăng cũng đã treo cao, Tống Mặc nghiêng đầu thiu thiu muốn đi ngủ, nhưng lần này đã bị Nhiếp Tử Dạ bắt nhét vào giường, không để cậu tiếp tục ngủ trên sô pha nữa.

Vào ngày thứ ba...

Dù sao, sau một ngày cuối tuần, thời gian ở một mình có tăng lên, nhưng vẫn không có tiến triển gì đặc biệt.

Không chỉ Nhiếp Tử Dạ mà bản thân Tống Mặc cũng có chút hụt hẫng.

Cậu từ sáng sớm đã chuẩn bị tâm lý, không quan tâm tư thế của mình chút nào, Nhiếp Tử Dạ còn chuẩn bị tốt địa điểm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng ... Kết quả là... cho đến khi Tống Mặc trở lại thị trấn đại học để tham gia lớp học vào thứ 2. Hai người vẫn không làm gì cả!

Sau giờ học, Tống Mặc không hề che giấu chút sầu muộn này, thậm chí tham gia sinh hoạt câu lạc bộ còn trông có vẻ không vui.

Với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ kịch, Vương Khôn cho rằng hắn cần phải làm sáng tỏ những thành viên danh dự của mình: "Nếu có khó khăn gì, thì phải nói với học trưởng. Hiện tại câu lạc bộ kịch chúng ta không thiếu người. Có đi đánh hội đồng cũng không sợ! "

"Haizz..." Tống Mặc không có trả lời, chỉ là thở dài.

Loại chuyện này nói với cẩu độc thân thì có ích lợi gì chứ.

Vương Khôn đợi hồi lâu vẫn không đợi được cậu tâm tình, liền sờ sờ sau đầu của cậu nói: "Cậu...... Đừng quá buồn bực... Đừng đem cảm xúc tiêu cực đó vào vở kịch lúc tổng duyệt đó. Cậu là nhân vật quan trọng, mấu chốt mắt xích của vở kịch đều ở cậu cả, không được làm hỏng đâu! "

“Đừng lo, chút chuyên nghiệp này em vẫn có.” Tống Mặc đối hắn vỗ vỗ ngực.

Vương Khôn đưa trang phục cho cậu, chợt nhớ ra điều gì đó, lại nháy mắt với cậu: "Đúng vậy, quên nói với cậu rằng bạn diễn vai “công tước Ossino' bảo không đến được. Thiết kế tốt nghiệp của cậu ta có chút vấn đề, mấy ngày nay chỉnh chỉnh sửa sửa đến sắp phát điên rồi. Vì vậy, tôi đã tạm thời tìm thấy một 'Ossino' khác, nhưng anh ấy đang bị tắc đường, có lẽ không đến kịp để diễn tập với cậu."

Tống Mặc nhìn chằm chằm, "Tạm thời thay đổi diễn viên? Sao anh không nói cho em biết chuyện này sớm hơn ..."

"Không phải tôi vừa tìm được sao? Nói cho cậu biết cũng không muộn. Dù sao cũng chỉ là diễn thử thôi mà."

Vương Khôn khẽ sờ mũi nói với cậu, "Nhưng đừng lo, tôi đã gửi kịch bản lâu lắm rồi. Đưa cho anh ấy, anh ấy nói thuộc lòng hết lời thoại rồi, chắc là sẽ ổn thôi! "

“Lời thoại là lời thoại, anh ấy không thể nhớ được vị trí của sân khấu thì sao?” Tống Mặc cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

Chương trình lần này của Vương Khôn cuối cùng cũng được chọn vào sân khấu kỉ niệm thành lập trường, Tống Mặc biết hắn phải bỏ ra bao nhiêu công sức để vào được, từ thay đổi kịch bản, thuê quần áo, nhờ câu lạc bộ trang điểm ... hắn đã tiêu gần hết tiền hội phí rồi, bây giờ một vị chủ tịch quá kỹ tính lại bất cẩn đối với diễn viên nhất thời, Tống Mặc tự hỏi không biết Vương Khôn đầu óc có bị gì không.

“Không sao, bạn học kia chắc không sao đâu, anh ấy rất chuyên nghiệp!”
Vương Khôn vẻ mặt vẫn tự tin.

“Vậy thì em không quan tâm nữa.” Tống Mặc tâm trạng không tốt, không có hứng thú hỏi tên người chuyên nghiệp. Dù sao, với liên hệ của Vương Khôn, rất có thể là mượn từ các câu lạc bộ kịch trường đại học khác, hẳn sẽ có kinh nghiệm sân khấu nhất định, nếu không thì hắn không thể trông nhởn nhơ được như vậy.

Tống Mặc lo lắng cho người khác nhiều như lo lắng cho chính mình.
Lần này chương trình của câu lạc bộ kịch của họ là "Đêm thứ mười hai" của Shakespeare. Trong kỳ nghỉ đông, Vương Khôn đã quyết định viết về câu chuyện này, nhưng hắn không muốn lên lịch cho tiết mục truyền thống mà đã thực hiện cải biên mạnh mẽ trong cốt truyện.

Một số sinh viên trong câu lạc bộ kịch chế nhạo rằng nếu Shakespeare biết Vương Khôn đã sửa đổi như vậy chắc sẽ đội mồ sống dậy mà tức chết lần nữa.

Ví dụ, trong cuốn sách gốc, hai anh em sinh đôi được cứu bởi thuyền trưởng, người em gái cải nam trang và trở thành thủ hạ của Công tước. Trong phiên bản chuyển thể, người em gái lại được thuyền trưởng cứu. Còn anh trai được nữ bá tước nhặt được trên đường, mặc nữ trang thành cô hầu gái nhỏ.

Vì vậy, cốt truyện cũng đã trải qua một sự đảo ngược tương ứng.

Khi công tước xứ Ossino theo đuổi nữ bá tước, vì nữ bá tước lạnh nhạt với anh nên mỗi lần anh đến thăm đều bị người anh em sinh đôi giả làm hầu gái của cô đón tiếp, thời gian trôi qua ... Công tước dần quen thuộc với sự lạnh nhạt của bá tước, ngược lại cảm thấy gần gũi hơn với người hầu gái của cô, cảm thấy  "cô hầu gái nhỏ"  kia thật đặc biệt.

Còn cô em gái đi theo hạm đội đến một thành phố xa lạ cũng có tình cảm với thuyền trưởng từ lâu, đang băn khoăn không biết làm cách nào để mạnh dạn theo đuổi tình yêu của mình thì tình cờ phá được âm mưu của thúc phụ của nữ bá tước, cứu cô một mạng. Nữ bá tước ngược lại chỉ bằng một câu nói đánh thức tâm ý của thuyền trưởng, để anh hiểu rõ tâm tư của chính mình và dũng cảm theo đuổi em gái.

Cuối cùng thì cặp anh em cũng nhận ra nhau, cả hai đều khôi phục được danh tính, thuyền trưởng và em gái đã tổ chức đám cưới, người anh song sinh, công tước và nữ bá tước vẫn mập mờ không giải thích được cái kết cuối cùng của họ khiến khán giả không khỏi xót xa.

Mối quan hệ tay ba này, dù là người anh và tiểu thư, người anh và công tước, hay công tước và tiểu thư ... đều có thể tạo nên một CP,  tâm tư của Vương Khôn thực rất xấu xa.

Để chuẩn bị cho buổi tổng duyệt chính thức, Tống Mặc phải thay trang phục, cô hầu gái nhỏ không chỉ mặc váy ren mà còn phải đi một đôi tất trắng. Dù sao cậu cũng là con trai, vắt chân vào vớ không dễ chút nào.

Đó là lý do tại sao hắn lại nói rằng tốt hơn là nên tranh thủ thời gian để thay quần áo thay vì lo lắng cho người khác.

May mắn thay, Nhiếp Tử Dạ không biết điều này, Tống Mặc không muốn người bên kia biết về loại lịch sử đen tối này.

Nếu không phải vì trang phục thuê quá nhỏ, không ai trong câu lạc bộ kịch có thể mặc vừa chúng, kích thước này lại là kích thước lớn nhất mà trang phục thuê có thể cung cấp, Tống Mặc cũng không định tham gia.

Sau khi thay quần áo, cậu phải đội tóc giả và trang điểm, bận rộn như vậy.
May mắn thay, buổi biểu diễn của họ được sắp xếp ở giữa, Tống Mặc vẫn có dư thời gian trang điểm, khi người phụ trách sân khấu gọi đến câu lạc bộ kịch, các tiền bối cũng rất nhanh chóng sắp xếp bối cảnh, diễn viên có mặt tại chỗ và sẵn sàng bắt đầu buổi biểu diễn.

Trước khi đến lượt Tống Mặc xuất hiện trên sân khấu, cậu đã tranh thủ kéo Vương Khôn sang một bên:

"Người thay thế anh nói đâu rồi? Sao vẫn chưa tới?"

“Tới rồi, anh ấy đã vào hậu trường thay quần áo rồi, lát nữa anh ấy nhất định có thể theo kịp.” Vương Khôn tự tin nói.

“Lát nữa anh ta lên từ phía bên kia sân khấu, em làm sao đối thoại kịp với anh ta.” Tống Mặc nói.

“Tin tưởng tôi, cậu không cần luyện trước đâu, người ta trong một giây liền có thể nhập kịch.” Vương Khôn lại không nhịn được cười ra tiếng.

Tống Mặc nhìn hắn không nói nên lời: “Chủ tịch, anh cười thật khốn nạn.”

Lại còn trong một giây liền có thể nhập kịch, anh ta không phá nát kịch bản cậu đã tạ ơn trời đất rồi.

“Khụ khụ, dù sao thì cứ chờ đi!” Nụ cười của Vương Khôn càng sâu, biểu cảm trong mắt Tống Mặc càng thêm ái ngại.

Xuôi theo cốt truyện, khi diễn viên kể đoạn tóm tắt vừa bước xuống, Tống Mặc cũng theo đó xuất hiện trên sân khấu.

Cậu bóp giọng nói đối thoại với bạn nữ đóng vai nữ bá tước, rồi đứng ở góc hoa viên vừa chờ đợi 'Bá tước Osino' vừa thì thầm với bản thân mình: "Có vẻ như cô Olivia thật sự không có tình cảm với người đàn ông đó. Tôi phải giúp cô ấy từ chối tên bá tước cứ như âm hồn bất tán theo đuổi cô ấy... Nhưng thân phận của anh ta cao quý như vậy, làm sao tôi có thể chuyển lời đến anh ta đây?”

Khi cậu đang tự truyện, một bóng người chậm rãi bước ra phía bên kia sân khấu, mặc trang phục của một quý tộc thời trung cổ, toát lên vẻ quyến rũ và sang trọng của một người đàn ông trưởng thành, trên tay cầm cây gậy nạm ngọc, khuôn mặt tuấn tú tỏa ra một sức sống mạnh mẽ.

Tống Mặc trong chiếc váy hầu gái nhỏ xinh khẽ xoay người lại nhìn, vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người kia đã giật mình sửng sốt...

Editor: Tâm trạng dạo gần đây không mấy dễ chịu, nên chắc lịch post truyện của mình cũng sẽ thất thường. Mọi người ạ, lần đầu tiên mình thấy theo đuổi Idol Trung lại mệt mỏi như vậy 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro