YJungwon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Tấm này trông Jungwon đẹp trai quá nhở, cậu có nghĩ vậy không?” Vẻ mặt bạn trông thật mơ màng khi bạn nhìn chăm chăm vào bảng thông báo ở hành lang trường học. Hôm nay chính là ngày cập nhật những hình ảnh mới nhất của hội học sinh.

Bạn đã nghe thấy bạn mình chế giễu những gì bạn vừa nói.

“Có bao giờ cậu thấy người ấy không đẹp trai không?” Cô ấy hỏi bạn mặc dù cô đã biết câu trả lời cho điều đó. Bạn bĩu môi liếc nhìn cô bạn một cái.

"Cậu ấy chưa bao giờ là xấu trai cả, được chưa?” bạn nói và cô bạn chỉ nhún vai trước khi bắt đầu đi bộ đến lớp học.

Với một cái bĩu môi, bạn lại liếc nhìn bức ảnh của Jungwon một lần nữa. Cậu ấy trông vô cùng tuyệt vời với khuôn mặt nghiêm túc và mái tóc được chỉnh giúp bạn có cái nhìn hoàn hảo về đôi mắt đẹp của cậu ấy. Bộ đồng phục trông rất hợp, giống như nó được làm ra chỉ để cậu ấy mặc.

“Y/n, tốt hơn là cậu nên xách cái mông của mình lại đây nếu cậu không muốn bị trễ giờ học của chúng ta!” bạn của bạn nói khiến bạn càng bĩu môi hơn và buộc mình phải rời khỏi bảng thông báo.

Khi bạn đến lớp, một số bạn cùng lớp của bạn đã ở đó nói chuyện với nhau. Đôi mắt của bạn tự động quét khắp phòng để tìm Jungwon. Cậu ấy vẫn chưa ở đó nên bạn ngồi xuống và dán mắt vào cửa lớp.

Vì Jungwon là lớp trưởng nên cậu ấy ngồi ở hàng đầu. Nó thực sự là điều tốt bởi vì bạn đang ngồi ở hàng thứ hai. Lý do tại sao lớp học nhàm chán nhất đối với người khác nhưng lại thú vị đối với bạn. Đó là bởi vì có cậu ấy ở phía trước và bạn có một cái nhìn đẹp về một Jungwon bận rộn.

Bạn thực sự ngưỡng mộ cậu ấy. Cách cậu luôn rất có trách nhiệm. Cậu ấy rất chú ý trong lớp học và thường ghi chép vào cuốn sổ nhỏ của mình. Và dù chỉ mới học lớp 11 nhưng Jungwon đã là chủ tịch hội học sinh rồi.

Bạn ngáp và vô thức đảo mắt về phía cửa sổ lớp học. Thời tiết hôm nay rất tuyệt nên bạn không thể không mỉm cười khi ngắm nhìn mặt trời tỏa sáng rực rỡ như thế nào.

Vô cùng đẹp.

"Thấy chưa tớ đã nói với cậu là có điều gì đó không ổn với ông thầy khoa học đó rồi!" Mắt bạn liếc nhìn hai người bạn cùng lớp đang nói chuyện. Họ nói quá to, đó là lý do tại sao bạn lại nhìn họ. Họ thu hút sự chú ý của bạn. Việc học sinh tán gẫu trong khi chờ giáo viên đến là chuyện bình thường nhưng biểu hiện của họ khiến nó có vẻ như rất nghiêm trọng.

“Có lẽ người ta không có nước để tắm thôi. Đừng làm to chuyện lên như vậy.” Một trong những bạn nam cùng lớp của bạn nói và thậm chí còn cười khúc khích. Nó khiến cô bạn ấy tỏ vẻ khó chịu vì điều đó.

“Ah nghiêm túc đấy! Các cậu thật kinh tởm.” cô ấy nói và thậm chí còn vẫy tay ra hiệu cho cậu ta đừng nói những điều vô nghĩa nữa.

Bạn hơi giật mình khi có ai đó vỗ nhẹ vào vai bạn, hóa ra là cô bạn của mình. Bạn nhìn cô dò hỏi trước khi cô ấy chỉ vào cửa lớp bằng cằm.

“Hoàng tử quyến rũ của cậu có mặt rồi kìa.” Cô ấy nói như thể không có gì và sau đó tiếp tục đọc tạp chí của mình.

Với tốc độ ánh sáng, bạn quay đầu nhìn theo hướng cô ấy chỉ. Và cậu ấy  ở đó.

Yang Jungwon hôm nay thật đẹp trai, đằng sau cậu ấy là một số người bạn của cậu. Cậu nở một nụ cười nhẹ với những bạn trong lớp chào cậu khi cậu ấy đi đến chỗ ngồi của mình. Bạn mím môi và chân không thể không gõ nhịp vì phấn khích. Chỉ cần nhìn thấy cậu ấy thôi đã đánh thức mọi thứ trong bạn. Bạn cắn chặt môi dưới cố gắng ngăn nụ cười nở ra trên khuôn mặt.

"Bình tĩnh đi bạn tôi ơi. Cậu ta sẽ không đi mất đâu.” Bạn thậm chí đã nghe được bạn mình nhắc yêu . Có lẽ cô ấy nhận thấy bạn đang cảm thấy phấn khích và thiếu kiên nhẫn như thế nào. Với một cái bĩu môi, bạn cố gắng trấn tĩnh bản thân nếu nó hiệu quả.

Ghế của Jungwon ở trước mặt bạn.

Vâng, mình thật là may mắn.

Cũng duyên số nên bạn được ngồi sau tình yêu của đời mình. Cuối cùng, khi cậu ấy đến gần chỗ ngồi của mình, cũng gần bạn, bạn nở một nụ cười rạng rỡ với cậu ấy.

"Chào buổi sáng, Jungwon!" Bạn chào với giọng tràn đầy năng lượng. Cậu quay đầu lại và liếc nhìn về phía bạn. Nụ cười nhỏ của cậu ấy vẫn hiện diện và nó không thay đổi một chút nào. Không thể hiện bất kỳ sự phản đối cũng như sự chấp thuận nào từ nó. Cậu chỉ gật đầu như bình thường.

Một số bạn cùng lớp đã nhìn thấy nó và một số thậm chí còn cười khúc khích. Về cơ bản họ đã quen với nó rồi. Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần đầu tiên bạn thể hiện tình cảm của mình với Jungwon. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ấy đáp lại bạn một cách lạnh lùng nên bạn cũng đã quen với điều đó.

Bạn đã không để bất kỳ ai trong số đó làm bạn thất vọng. Bạn chỉ thuyết phục bản thân rằng Jungwon chỉ tập trung vào những thứ quan trọng hơn, đó là lý do tại sao cậu ấy phớt lờ bạn. Bên cạnh đó, cậu ấy không mua vui cho ai cả. Theo những gì bạn biết, về cơ bản, Jungwon luôn chú trọng vào việc học và trách nhiệm của mình. Ngoài 2 việc đó ra thì không có bất kỳ lý do gì để từ bỏ theo đuổi cậu ấy cả.

Bạn giật mình trở lại thực tại khi nghe thấy tiếng thở dài của cậu. Có thể cậu ấy đã tìm thấy đồ ăn nhẹ mà bạn để lại trong hộc bàn của cậu ấy. Như mọi khi, nó có ghi chú hàng ngày của bạn được viết trên các giấy note đầy màu sắc của bạn. Cậu khá chắc chắn đó là từ bạn vì bạn là người duy nhất sở hữu chúng trong lớp. Và sau tất cả thì những món ăn nhẹ mà bạn đưa cho cậu, cậu đã ghi nhớ được chữ viết tay của bạn.

Tiết học đầu tiên cuối cùng cũng bắt đầu và bạn thấy rõ là chán. Bạn ghét lịch sử vì nó nghe có vẻ quá nhàm chán đối với bạn. Nhưng may thay, Jungwon đang ở phía trước bạn nên bây giờ bạn bận rộn để ngắm cậu ấy nhìn lên bảng rồi lại cúi xuống để ghi chép. Bạn đã cố gắng sao chép hành động của cậu để không quá lộ liễu với giáo viên của mình.

Một tiếng gõ làm bạn quay đầu lại với cánh cửa lớp. Khi bạn nhìn thấy đó là ai, vai của bạn hơi trùng xuống. Ngay cả khi người đó chưa nói bất cứ điều gì, bạn cảm thấy như bạn đã biết người ta chuẩn bị nói về điều gì.

“Sao thế, Sangwon à?” Giáo viên nói khi nhận ra một sự hiện diện khác.

Với một cái bĩu môi, bạn tựa lưng vào ghê sau khi đặt bút xuống.

“Em xin lỗi vì chen ngang nhưng cho em mượn Yang Jungwon, thưa cô. Chúng em được triệu tập họp Hội học sinh khẩn cấp ạ.” Anh ấy nói. Bạn gần như buông lời phàn nàn nhưng may mắn thay, bạn đã tự ngăn mình lại.

"Tôi biết ngay mà." Bạn lầm bầm rất nhỏ và thậm chí còn bĩu môi nhiều hơn. Khi bạn nhìn sang người đứng cạnh cửa, bạn hơi ngạc nhiên khi thấy ánh mắt anh ta đang nhìn thẳng vào bạn. Một cách vô thức, bạn thẳng lưng và mím môi.

Sangwon là Phó Chủ tịch Hội học sinh. Lớp của anh ấy gần khoa hơn, có lẽ đó là lý do chính khiến anh ấy thường là người đầu tiên được thông báo bất cứ khi nào có điều gì đó cần thảo luận. Anh ấy đi thẳng đến đây để gặp Jungwon, Chủ tịch Hội học sinh. Bạn hằng giọng, hơi xấu hổ khi Sangwon nhìn thấy bạn trong tình trạng đó. Jungwon lấy cuốn sổ nhỏ của mình và thậm chí không liếc nhìn về phía bạn khi cậu ấy đi ra ngoài.

Sau khi cậu đi, thứ cậu ấy để lại cho bạn là sự buồn chán. Không có chút hứng thú nào, bạn đã cố ép mình lắng nghe trong lớp. Thời gian trôi qua quá chậm đối với bạn đến nỗi ngay cả cách giáo viên của bạn viết điều gì đó lên bảng đen dường như đang được slow motion. Khi giờ nghỉ cuối cùng cũng đến, bạn lại cười rạng rỡ và thậm chí còn thu dọn đồ đạc để đi đến nhà ăn.

“Đi nào y/n!” Bạn của bạn nói trong khi đợi bạn ở cửa. Bạn gật đầu và liếc nhìn chiếc ghế trống của Jungwon. Bạn không nghĩ rằng hôm nay cậu có đem cơm hộp theo nên có thể bạn sẽ thấy cậu ấy ở đó.

Nhún vai, bạn bắt đầu đi đến khu vực tủ khóa để có thể cất một số đồ của mình vào bên trong. Bạn và bạn của bạn đang nói chuyện phiếm về giáo viên khoa học thì đột nhiên một tờ giấy rơi ra khỏi tủ của bạn. Hai bạn thực sự ngừng nói chuyện và thậm chí còn liếc nhìn nhau một lúc trước khi bạn nhặt tờ giấy lên.

"Gì vậy?! Lá thư của tử thần sao?!” Bạn của bạn đã phóng đại khiến bạn phải rít lên với cô . Cô ấy chỉ cười khúc khích trước khi đọc nó với bạn.

'Xin chào y/n. Tớ nghĩ rằng tớ nên gửi cái này cho cậu ngày hôm nay. Tớ đã nghĩ về điều này trong một thời gian dài và cuối cùng đã lấy hết can đảm. Cậu trông rất xinh đẹp như mọi ngày. Tớ ước cậu biết điều đó.'

“Hả??!” Bạn của bạn không thể tin vào những gì cô ấy đọc được đến nổi cô ấy thậm chí còn chộp lấy nó từ tay bạn để đọc lần thứ hai. Một số học sinh nhìn về phía bạn nhưng bạn thậm chí không quan tâm nữa. Tâm trí của bạn đang bận trôi nổi ở một nơi khác sau khi đọc ghi chú đó.

"Là ai vậy? Ai đang muốn chơi khăm cậu vậy?” Cô bạn hỏi phóng đại một lần nữa. Cô ấy rõ ràng đang trêu chọc bạn nên bạn tinh nghịch lườm và đẩy cô ấy. Cô cười trước những gì bạn đã làm và một lần nữa kiểm tra tờ giấy.

"Cậu nói như thể ai đó thích tớ là điều không thể vậy!” Bạn đáp trả và cô chỉ nhún vai, vẫn đang bận kiểm tra tờ giây.

“Nó không nói nó đến từ ai.” Cô ấy nói. Bạn bĩu môi và gật đầu trước khi nhẹ nhàng lấy từ giây từ cô. Bạn tiếp tục đi bộ đến nhà ăn khi bạn của bạn đi theo sau .

Cô ấy vẫn đang nói về điều gì đó mà bạn không thể tập trung. Bạn đã bận rộn suy nghĩ trên trời. Ngay cả sau khi đến nhà ăn đông đúc, bạn vẫn chưa thoát khỏi đó. Bạn có rất nhiều thứ trong tâm trí. Bạn đang thắc mắc không biết ai đã gửi cho mình thứ đó và thậm chí đang suy nghĩ liệu họ có ác ý hay không. Tất cả trong tất cả thì  nó làm bạn ngạc nhiên. Bởi vì nó quá đột ngột.

"Ah! Không biết nữa!” Bạn bực bội nói và chỉ quyết định nhấp một ngụm từ đồ uống của mình. Hai bạn hiện đang ngồi và cố gắng tìm ra ai đã đưa cho bạn bức thư đó. Rõ ràng, nó rất khó vì đầu mối duy nhất của bạn cho nó là nó được viết trên tờ giấy xanh này.

"Nghiêm trọng rồi đây! Tất cả những gì tớ biết là người đưa cho cậu lá thư đó hoàn toàn là một tên ngốc.” Cô nói và thậm chí còn nhún vai trước khi bắt đầu ăn đồ ăn nhẹ của mình.

Bạn nhíu mày và bĩu môi trước những gì cô ấy nói. "Này! Ý gì đây hả?" Bạn hỏi với giọng khi hơi bị xúc phạm.

Cô đảo mắt và uống một ngụm nước trước khi trả lời. “Ý tớ là mọi người đều biết cậu đang say đắm Yang Jungwon! Họ nên biết rằng họ không có tí cơ hội nào cả.” Cô nói rõ.

Bạn gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ý của cô. Bạn nhìn nhau và cả hai cùng liếc nhìn vào lối vào của nhà ăn khi bạn đột nhiên nghe thấy nó ồn ào. Cả hai bạn đã nhìn thấy Yang Jungwon với bạn bè của cậu ấy. Họ đang nói về điều gì đó, có thể là trêu chọc nhau khi bạn thấy họ cười. Bạn đã thấy cậu ấy cười một chút để lộ lúm đồng tiền cho mình. Bạn cũng không thể không mỉm cười.

“Trừ khi đó là…” Bạn của bạn bắt đầu và nụ cười của bạn nhạt dần khi bạn từ từ nhìn về phía cô ấy. Cô ấy cũng liếc nhìn theo cách của bạn.

“ từ Jungwon.” Cô ấy tiếp tục.

Mọi giác quan của bạn như tạm ngừng hoạt động sau những gì bạn vừa nghe. Tai ù đi một chút vì nó. Chỉ cần tưởng tượng cảnh cậu ấy gấp tờ giấy một cách đáng yêu và nhét nó vào trong ngăn tủ của bạn thôi cũng chết mất rồi. Nó chỉ là không thể.

"Không đâu. Điều đó là không thể, Yeeun à.” Bạn nói cũng tự thôi miên tâm trí dừng tưởng tượng đến những việc quá xa. Bạn của bạn chậm rãi gật đầu, hơi nhận ra những gì cô ấy vừa nói.

“Hay là sáng sớm mai chúng ta trốn gần đó để xem đó là ai thì sao?” bạn của bạn đã gợi ý khi hai bạn cất khay ăn của mình. Lông mày của bạn nhướn lên và gật đầu hào hứng với những gì cô ấy gợi ý.

Vì vậy, cuối cùng hai bạn đã đồng ý rằng bạn sẽ đợi vào ngày mai để xem đó là ai. Hai bạn bắt đầu nói về những thứ khác trong khi đi bộ đến lớp của mình. Bạn thậm chí còn nghe nói rằng giáo viên khoa học của bạn đột ngột rời khỏi lớp vào ngày hôm qua, điều này thật kỳ lạ vì ông ấy chưa bao giờ làm điều đó trước đây. Bạn có thể nói ông ấy hơi kỳ quặc nhưng ông là một giáo viên tuyệt vời.

"Ô này! Về Jungwon ấy, cậu nói cậu sẽ rủ cậu ta đến quán trà sữa mới đó đúng không?" Bạn của bạn nói ngay sau khi các bạn đi qua góc tòa nhà. Bạn đã nhìn thấy cậu ấy đi bên cạnh đám bạn của mình. Học sinh xung quanh nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ. Nó không có gì lạ cả.

Bạn cảm ơn Yeeun và nói sẽ gặp lại cô ấy ở lớp. Sau khi vẫy tay với cô ấy, bạn đi về phía Jungwon để bạn có thể hỏi cậu.

“Jungwon!” Bạn gọi tên cậu ấy khi bạn chạy về phía cậu. Nhiều cặp mắt đổ dồn về phía bạn và các cô gái nhìn đầy phán xét. Jungwon quay đâu lại khi nghe thấy tên mình. Biểu cảm của cậu ấy vẫn như cũ khi cậu chờ bạn đến gần.

“Ở góc đường có quán trà sữa mới mở, tan học cậu có muốn đi với tớ không?” bạn hỏi, đầy hy vọng.

"KHÔNG."

Bạn nghe một câu trả lời quen thuộc từ cậu. Cảm thấy hơi nhói đau vì sự từ chối lạnh lùng của người ta nhưng bạn vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt khi ban mím môi.

"Ò được rồi." Một chút thất vọng đã hiện diện trong giọng điệu của bạn và bạn cũng có thể nghe thấy một số tiếng cười khúc khích từ những học sinh xung quanh khi nghe câu trả lời của cậu.

Đôi mắt bạn từ từ đảo qua người bên cạnh cậu. Đó là Sangwon và anh ấy đang nhìn về phía bạn. Khi ánh mắt bạn gặp nhau, anh ấy mỉm cười với bạn thật ấm áp. Không muốn thô lỗ nên bạn cười đáp lại. Đôi mắt anh lấp lánh vì một số lý do không rõ và đột nhiên đưa tay ra.

“Y/n, phải không?” Anh ấy nói. Bạn tròn mắt vì ngạc nhiên khi anh ấy biết tên bạn.

Bạn gật đầu đón nhận bàn tay ấm áp của anh ấy, má bạn thậm chí còn hơi ửng hồng vì điều đó.

"Chúng ta phải đi rồi, Sangwon." Jungwon nghiêm giọng nói. Bạn liếc nhìn cậu với một cái bĩu môi, giờ lại tập trung vào cậu một lần nữa.

"Cậu đi đâu? Chúng ta có lớp mà.” bạn đã nói. Jungwon nghiêm túc nhìn bạn, lông mày cậu ấy giờ đang nhíu lại có vẻ tức giận nhưng cách cậu ấy nhìn chăm chăm vào bạn lại thể hiện điều gì đó khác.

“Tụi mình vẫn phải đi đâu đó.” Cậu nói chắc nịch, mắt không rời khỏi bạn. Bạn có thể cảm nhận được Sangwon đang quan sát kế bên nên bạn định liếc nhìn anh ấy lần nữa nhưng đột nhiên bạn cảm thấy một bàn tay ấm áp chạm vào khuỷu tay mình.

Với khuôn mặt hơi ngạc nhiên, mắt bạn lại chạm mắt Jungwon.

“Vào lớp trước đi, tớ sẽ theo sau.” Cậu nói với một giọng không rõ. Bạn thậm chí không thể thốt ra một từ nào khác sau khi nghe cậu ấy nói như thế. Ngay cả sau khi họ đang rời đi, bạn vẫn choáng váng. Bạn chợt giật mình quay trở lại thực tế khi nhận thấy một mảnh giấy nhỏ được dán vào cuốn sách mà Sangwon đang cầm. Nó có cùng màu xanh lam, giống như tờ giấy trong tủ đồ của bạn.

Bạn giật mình khi nghe thấy tiếng chuông vào học inh ỏi báo hiệu giờ học sắp bắt đầu. Bạn lẩm bẩm một câu chửi thề nhỏ trước khi bạn nhanh chóng chạy về phía lớp học của mình. Rất may, sau đó bạn không bị trễ học. Cuối ngày hôm đó, bạn có một lớp khoa học nhưng vì giáo viên khoa học của bạn không có mặt nên bạn chỉ được giao nhiệm vụ thực hiện một số hoạt động.

Bạn đã có tâm trạng rất tốt vì sự tương tác nhỏ của bạn với Jungwon trước đó. Sau khi cất đồ vào tủ, bạn và bạn của mình bắt đầu ra khỏi trường và trò chuyện với nhau. Khi bạn đến gần cổng chính, một trong những người bạn cùng lớp của bạn đã chặn cả hai lại.

“Hai cậu có thấy Hana đâu không?” Cô ấy hỏi đang ám chỉ bạn mình. Bạn nhíu mày, nhớ lại lần cuối cùng bạn gặp người bạn cùng lớp là khi nào.

"Tớ không." Bạn của bạn trả lời và nhìn bạn, chờ đợi câu trả lời của ban. Đôi mắt của bạn hơi mở to khi bạn thậm chí còn vỗ tay khi nhớ lại lần cuối cùng bạn gặp cô bạn ấy

"Tớ đã thấy cậu ấy ngủ ở phòng thí nghiệm khoa học một lúc trước.” Bạn nói với cô ấy.

Cô ấy nghiêng đầu sang một bên, trông thật bối rối và lo lắng cùng một lúc.

"Tớ đã kiểm tra phòng thí nghiệm rồi. Cậu ta không có ở đấy."

"Có lẽ cậu ấy đã về nhà sớm chăng?"

"Mà không mang theo đồ của mình à?” Cô ấy nói và thậm chí còn giơ chiếc túi đang cầm lên bằng một tay. Ở đó, bạn nhìn thấy chiếc túi quen thuộc của người bạn cùng lớp. Bạn bĩu môi, trong lòng cũng có chút lo lắng.

"Đừng lo lắng! Có lẽ cậu ấy gặp một trường hợp khẩn cấp hay gì đó.” Bạn đã cố gắng làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn. Cô nhanh chóng gật đầu và nở một nụ cười nhẹ với hai bạn.

"Tớ sẽ ghé qua nhà họ xem thử. Dù sao thì cũng cảm ơn hai cậu! Về nhà an toàn nha." Cô nói và vẫy tay đi.

Bạn và bạn của bạn đã cùng nhau đến quán trà sữa và nói về rất nhiều thứ. Tất nhiên, bạn là một fangirl về Jungwon và thậm chí còn chia sẻ với cô bạn về những gì đã xảy ra cách đây không lâu. Cô ấy còn trêu bạn rằng có lẽ bạn đang bị ảo tưởng nhưng bạn chỉ lườm cô ấy. Sau một hoặc hai giờ, bạn quyết định về nhà. Đến lúc phải chia tay, bạn bĩu môi thậm chí còn ôm bạn mình như thể không muốn xa cách. Cô đảo mắt với một nụ cười tự mãn, hành động như thể cô đang khó chịu.

“Thôi nào, đừng có đeo bám tớ như vậy nữa!” Cô ấy nói đùa và bạn cười rồi cuối cùng cũng buông cô ra. Bạn vẫy tay liên tục với cô khi bạn đi đến trạm xe buýt của mình.

Bạn thậm chí còn vừa đi vừa ngân nga và mắt bạn thực sự mở to khi nhìn thấy một người quen đang ngồi ở bến xe buýt. Cậu ấy đang sử dụng điện thoại của mình nên cậu đang nhìn xuống. Bạn vội vã bước đi và vui vẻ đến gần cậu.

“Jungwon!” Bạn gọi cậu ấy. Đầu cậu nhanh chóng ngẩng lên và có vẻ như cậu ta thậm chí không ngạc nhiên khi thấy bạn ở đây. Bạn đang nghĩ liệu giọng nói của bạn có thực sự quen thuộc hay cậu ấy không quan tâm đến việc ai gọi mình.

Cậu không nói gì nhưng trông thật dễ thương khi ngước nhìn bạn. Vì cậu ấy đang ngồi và bạn đứng trước mặt cậu nên cậu ấy phải rướn cổ lên một chút.

"Cậu đang về nhà à?” Bạn đã hỏi một điều hiển nhiên. Bạn không phiền nếu cậu ấy đáp lại một cách lạnh lùng, bạn chỉ thấy vui vì có cơ hội đi xe buýt cùng với cậu. Có lẽ ông trời thực sự đang ủng hộ bạn!

Hôm nay thật may mắn.

Jungwon gật nhẹ đầu và liếm môi dưới một cái trước khi nhìn xuống điện thoại. Bạn mỉm cười

“Jay đâu?” Bạn hỏi và đề cập đến một trong những người bạn có cùng đường về nhà với cậu.

"Đi đâu đó." Cậu trả lời ngắn gọn. Bạn gật đầu mặc dù cậu ấy thực sự không thể nhìn thấy nó vì cậu đang bận với điện thoại của mình. Bạn bĩu môi và chỉ ngồi xuống bên cạnh. Bạn đoán rằng có lẽ cậu đã mệt và không muốn nói chuyện nên bạn cứ để cậu ấy một mình.

Khi xe buýt của bạn đến, cả hai bạn đứng dậy khi những người chờ xe buýt cũng xếp hàng như bạn. Jungwon đang ở trước mặt bạn và bạn đang bận rộn lục lọi trong túi để tìm ví của mình. Đến lượt Jungwon trả tiền xe buýt, bạn hơi hoảng vì không tìm thấy ví của mình.

"Cháu trả cho hai người ạ.” Jungwon nói khiến bạn ngẩng đầu lên. Cậu ta ấn thẻ hai lần và nhìn về phía bạn trước khi nghiêng đầu sang một bên, ra hiệu cho bạn lên xe buýt. Bạn cười thật tươi và cảm ơn cậu khi cậu để bạn đi ngang qua để cậu ấy đi phía sau bạn. Bạn chọn những chiếc ghế hai chỗ. Sau đó hai người không nói chuyện vì cậu vẫn đang bận với điện thoại. Bạn để cậu ấy như vậy và chỉ tiếp tục mỉm cười. Bạn thậm chí không thể ngừng được nó vì hôm nay thực sự đầy bất ngờ đối với bạn. Bạn vẫy tay với Jungwon một cách dễ thương khi đến trạm xuống xe buýt. Cậu cũng chỉ gật đầu và sau đó, bạn đi về nhà với nụ cười như một cô gái điên.

"Cậu đã nhìn thấy ai đó chưa?” Bạn thì thầm với bạn của mình khi bạn cố gắng hết sức để ẩn mình sau cây cột. Cô ấy bịt miệng bạn và thậm chí thử thò đầu ra xem có ai không.

Theo kế hoạch, hai bạn có mặt ở đây từ sáng sớm để chờ xem có ai xuất hiện và bỏ đồ vào tủ của mình không. Đã 30 phút trôi qua và bạn đang dần mất kiên nhẫn. Bạn muốn đến lớp học của mình và đợi Jungwon đến.

"Cậu biết gì không? Hay chúng ta bỏ đi!" Bạn lại thì thầm và định rời đi thì cô ấy đột nhiên kéo bạn lại.

"Nhìn!" cô hào hứng nói.

Bạn cũng đã bị đứng hình và cả hai đều im lặng sau khi bạn biết đó là ai. Cả hai bạn không nói một lời nào khi nhìn người đó đặt thứ gì đó và rời đi sau khi kiểm tra xung quanh xem có ai nhìn thấy mình không. Các bạn liếc nhìn nhau.

“Sangwon?” Cả hai bạn đều không thể tin vào những gì mình vừa thấy cho đến khi cả hai đền lớp học, cả hai đều im lặng.

Bạn không biết phải cảm thấy gì. Bạn rõ ràng không mong đợi đó là anh ta. Bạn không thực sự là bạn hay thân thiết với anh ấy và hôm qua là lần đầu tiên cả hai tương tác với nhau. Tất nhiên, bạn không mong đợi đó là Jungwon nhưng bạn không khỏi cảm thấy thất vọng. Bạn biết đấy, ngay cả khi bạn biết điều đó là không thể, thì sâu thẳm bên trong bạn vẫn có chút hy vọng về nó.

Bạn mải mê đến mức không để ý rằng Jungwon đã vào trong. Cậu cũng thấy hơi kỳ lạ khi bạn không niềm nở với mình khi cậu bước về phía ghế của mình. Cậu nhíu mày một lúc và chỉ cố lờ nó đi. Cậu ngồi xuống trước mặt bạn và thậm chí còn cố gắng để mọi người biết đến sự hiện diện của bản thân nhưng bạn vẫn có vẻ đang rất bận rộn.

Bạn vừa quay lại với thực tại thì giáo viên chủ nhiệm của bạn bước vào và thu điện thoại như một thủ tục. Để đảm bảo rằng mọi người sẽ không sử dụng điện thoại và tập trung vào lớp học của mình, họ sẽ tịch thu chúng vào đầu tiết và trả lại sau khi tan học. Nhưng vì bạn của bạn hơi bướng bỉnh nên cô ấy có một chiếc điện thoại dự phòng và để nó trong tủ đồ của bạn. Có lẽ bởi vì giáo viên sẽ không bao giờ nghi ngờ bạn làm điều đó nên cô ấy nghĩ rằng sẽ an toàn nếu để nó ở đó.

Khi bạn ngồi xuống ghế của mình, bạn để ý đến món ăn nhẹ mà bạn định đưa cho Jungwon. Ngay sau đó bạn nhận ra rằng bạn chưa chào cậu ấy, vì vậy khi cậu ấy quay lại ghế sau khi đưa điện thoại, bạn đã mỉm cười với cậu.

“Chào buổi sáng, Jungwon!” Bạn vui vẻ nói và đưa đồ ăn nhẹ cho cậu . Cậu nhìn bạn với vẻ mặt nghiêm túc và nhìn xuống món ăn nhẹ mà bạn đang đưa.

Một số bạn cùng lớp của bạn đang nhìn bạn như thể chờ đợi cậu ấy từ chối bạn một lần nữa. Nụ cười của bạn dần nhạt đi, đang định rút tay ra thì bất ngờ cậu nhẹ nhàng đón lấy.

"Cậu có ổn không?" Jungwon hỏi, giọng nghiêm túc nhưng bạn vẫn đỏ mặt như điên.

“V-Vâng.” Bạn đã trả lời ngay cả khi bạn không hiểu tại sao cậu ấy lại hỏi điều đó với bạn.

Cậu gật đầu rồi ngồi xuống ghế. Bạn còn đang thẩn thờ, không thể tin nổi những gì cậu ấy vừa làm thì giáo viên chủ nhiệm của bạn bất ngờ hỏi Hana đâu. Bạn quay đầu lại và thấy rằng chiếc ghế của cô ây thực sự trống.

“Các bạn có biết bạn cùng lớp của mình ở đâu không?” Cô hỏi. Hầu như mọi người đều lắc đâu trả lời là không.

Cô thở dài và nói rằng cô sẽ hỏi thăm gia đình của họ sau. Sau đó cô tiếp tục bài học của mình. Không lâu sau, mọi người vô cùng ngạc nhiên khi có người mở cửa ra và đó là Hana. Bạn sợ hãi khi nhìn thấy cô ấy đầy máu.

“Hana?!” Giáo viên của bạn nói. Và thậm chí trước khi cô bạn có thể đến gần chủ nhiệm, cô đã ngã quỵ xuống. Jungwon, nhanh chóng đứng dậy, một số bạn nam cùng lớp của bạn cũng vậy. Bạn cũng không thể không đứng dậy, có chút lo lắng cho bạn học của mình.

Jungwon ngạc nhiên với những gì đang xảy ra lúc này. Đây là lần đầu tiên bản thân gặp phải những chuyện như thế này. Cậu bước lại gần để thử và hỏi xem mình có thể làm gì. Khi nhìn thấy người bạn cùng lớp bê bết máu và nằm xuống, cậu không biết phải nói hay phản ứng gì.

“C-Giáo viên khoa học... h-ông ấy nhốt tôi." Cô ấy nói được. Jungwon không thể rõ cảm giác của mình của mình bây giờ. Tất cả những gì cậu biết là cậu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ về điều này. Mắt cô ấy có máu và mũi cô cũng vậy. Cô ấy có một số vết bầm tím trên cổ tay và cả trên đầu.

“G-Giáo viên khoa học? Ý bạn là ông Kang? Giáo viên chủ nhiệm của bạn nói. Jungwon chạm mắt với giáo viên của mình.

"Cô cần bạn giúp đưa Hana đến phòng y tế.” Cô ấy nói. Jungwon nhanh chóng nắm lấy cánh tay của giáo viên.

"Em sẽ giúp." Cậu nói và một số bạn cùng lớp giúp Hana lên lưng Jungwon.

Mọi người quan sát khi đỡ Hana lên lưng Jungwon. Lo lắng và bối rối với những gì đang xảy ra. Hai cô gái khác và Sunghoon, một trong những bạn cùng lớp của bạn, đã đi cùng với họ. Giáo viên chủ nhiệm của bạn trông như thể cô ấy cũng là một mớ hỗn độn.

“Đừng đi ra khỏi phòng này và đừng nói với ai về chuyện này, được chứ?” Cô nói nhắc nhở mọi người.

Bạn bối rồi nhưng chỉ gật đầu trong vô thức.

Bạn có nghe thấy điều đó không? Ông Kang trói Hana!

"Tớ biết có điều gì đó không ổn với ông thầy đó mà!” Mọi người trong lớp bắt đầu xôn xao.

Bạn của bạn đến gần bạn
"Này, cậu ổn chứ?" Bạn gật đầu

"Hana sẽ ổn thôi, phải không?"

"Ừ. Bây giờ họ đang đưa cậu ấy đến phòng y tế.” Yeeun nói đảm bảo với bạn. Bạn gật đầu và thầm cầu mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Theo bản năng, bạn cũng cầu nguyện cho Jungwon được bình an.

Mặt khác, Jungwon đã phải vật lộn để bế Hana vì cô ấy bắt đầu di chuyển quá nhiều. Hai cô gái bên cạnh cố giữ cô ổn định, Sunghoon cũng vậy.

“Hana ở yên đó!” Cô Kim, giáo viên chủ nhiệm nói.

Khi họ đến phòng y tế, y tá của trường đã rất ngạc nhiên trước cảnh tượng đó nhưng vẫn xử lý ngay. Vì lý do không rõ, nhiệt độ của cô ấy quá cao. Khi y tá của trường cố gắng kiểm tra cô, cô ấy bắt đầu vặn vẹo và di chuyển một cách kỳ quặc. Sunghoon và Jungwon cố gắng giữ cô ấy lại nhưng cô ấy mạnh hơn một cách kỳ lạ. Cả hai nhìn nhau như thể cả hai đều cảm thấy có gì đó lạ.

Vì y tá nói rằng cô ấy đang bị co giật nên cô đã gọi 911 và nói rằng họ đang trên đường đến đây. Khi cô cố gắng đo nhiệt độ, Hana đã cắn vào tay cô. Cô ấy hét lên trong đau đớn và các chàng trai đã giúp cô ấy thoát khỏi Hana. Họ đã cố gắng dùng thuốc an thần để giúp Hana bình tĩnh lại.

Khi 911 đến, họ thông báo về tình hình. Jungwon nhìn chiếc xe cứu thương đang rời khỏi khuôn viên của họ. Bên cạnh cậu là Sunghoon và cũng giống như cậu, anh ấy đang quan sát chiếc xe đang di chuyển.

"Cậu ta mạnh mẽ ghê. Có phải cậu ta đang làm việc cho tổ chức bí mật nào không?" Anh nói đùa khiến Jungwon đảo mắt và cười khúc khích một chút.

"Cô Kim đâu?” Jungwon hỏi khi nhận thấy giáo viên không còn ở đó với họ nữa.

Sunghoon nhún vai “Cô nói sẽ đi đâu đó.”

Cậu chỉ gật đầu và vì lý do nào đó, Jungwon cảm thấy lo lắng. Chỉ nhún vai và bắt đầu đi bộ trở lại lớp học của họ. Đã đến giờ ăn trưa và sau khi ăn ở căng tin, đây là thời gian tự do của lớp bạn. Bạn đã thấy cách Jungwon bước ra khỏi căng tin với một cuốn sổ. Có vẻ như cậu ấy đang xem lại bài kiểm tra trước đó. Sau khi chào tạm biệt bạn của bạn và chỉ về phía Jungwon, cô biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Cô nhếch mép và gật đầu.

Khi bạn nhìn thấy cậu đang đi bộ, bạn tiến lại gần và vỗ nhẹ vào bờ vai rộng của cậu. Cậu tháo tai nghe ra nhìn bạn.

"Chào!" Bạn chào. Cậu dừng bước một lúc và nhìn bạn.

"Cậu ăn nhanh vậy. Cậu thậm chí có thưởng thức bữa ăn của mình không đó?" Bạn hỏi. Cậu gật đầu. Bạn bĩu môi khi cậu ấy thậm chí không nói chuyện.

“Chuyện gì đã xảy ra với Hana? Cậu ấy có sao không?” Bạn hỏi và cậu bắt đầu đi bộ trở lại. Cậu không đeo tai nghe lại nên bạn nghĩ rằng có thể nói chuyện một chút.

"Tớ nghĩ vậy? Bây giờ cậu ấy đang ở trong bệnh viện.” Jungwon nói.

Bạn gật đầu, lại thấy khó mở chủ đề khác vì cậu cứ dẫn nó vào ngõ cụt. “Jungwon!”

"Tớ thực sự thích cậu đó, cậu biết không?" bạn nói ra quyết định thoát khỏi vòng xanh.

Bạn dừng bước và đợi câu trả lời. Jungwon thở dài và cậu từ từ liếc nhìn bạn. Như mọi khi, cậu ấy có khuôn mặt nghiêm túc này.

"Tốt hơn là cậu nên đến tủ đồ và lấy sách vở cho môn Văn đi. Chúng ta sẽ có một bài kiểm tra sau đó.” Cậu nói và bắt đầu bước đi.

Bạn bĩu môi, trái tim tan nát khi cậu phớt lờ lời thủ nhận của bạn. Bạn đã không di chuyển một cơ bắp và thậm chí bỏ qua tiếng la hét lớn xung quanh bạn. Tất cả những gì bạn có thể nghĩ đến là trái tim đau đớn của bạn.

Đó có phải là lời từ chối gián tiếp của cậu dành cho bạn không? Tại sao cậu ấy không thể thẳng thắn nói thẳng vào mặt bạn?

Bạn định tiếp tục nói chuyện thì một bàn tay nắm lây cổ tay bạn và bắt đầu kéo bạn.

“J-Jungwon?” Bạn nói ngạc nhiên. Cậu  đang nhìn phía sau bạn nên bạn quay đầu lại và nhíu mày khi nhìn thấy học sinh đang phát điên. Bạn không thể tin những gì bạn đang nhìn thấy. Nó giống như họ đã biến thành một thứ gì đó không phải con người. Máu cũng tràn ra khắp nơi.

“C-Cái gì..” bạn thậm chí không thể nói một câu khi Jungwon tiếp tục kéo bạn theo cậu.

Bạn quan sát cách cậu nhìn xung quanh như thể đang quan sát, phân tích hoàn cảnh. Cậu tiếp tục nắm lấy tay bạn và đan các ngón tay của bạn vào nhau để đảm bảo rằng bạn không tuột khỏi tay cậu. Bạn bắt đầu sợ hãi với những gì bạn đang nhìn thấy.

"Lối này!" Cậu nói và bắt đầu kéo bạn đi đâu đó một lần nữa. Khi bạn chuẩn bị bước vào cánh cửa kính đôi, một học sinh người đầy máu và trông như thể sắp tấn công bạn đập mạnh vào cửa. Trông nó không giống người, nó giống như một trong những thứ trong phim... thây ma.

Jungwon kéo bạn ra khỏi đó và khi bạn chuẩn bị đi qua tòa nhà, một số học sinh đã va vào bạn khiến bạn khuỵu gối. Bạn càu nhàu và Jungwon nhanh chóng quỳ xuống để kiểm tra bạn.

"Cậu ổn không?" Cậu ấy hỏi.

Bạn gật đầu và đang định đứng dậy thì có ai đó lao về phía bạn. Bạn hét lên và Jungwon đã đủ nhanh để đá thứ đó ra. Người đó ngã và vặn vẹo tại vị trí. Jungwon giữ eo bạn để giúp bạn đứng dậy và một lần nữa nắm tay bạn để bắt đầu kéo bạn.

Bạn đến trước tòa nhà và lớp học của bạn ở tầng hai. Bạn nuốt nước bọt cố gắng lấy lại hơi thở của mình vì bạn gần như đã mất nó sau khi chạy và vì sợ hãi. Jungwon đảo mắt xung quanh cố tìm cách lên đến lớp. Cậu nhìn vào lối vào của tòa nhà và thấy rất nhiều sinh viên đang tấn công lẫn nhau. Cậu biết nó không nằm trong lựa chọn vì nó quá rủi ro.

Lông mày cậu nhíu lại khi nhìn thấy một cái thang. Cậu nhìn xung quanh và thấy rất nhiều học sinh đang chạy xung quanh. Cậu bồi rối, sợ hãi và cảm xúc rối bời nhưng cậu cần đảm bảo rằng hai bạn sẽ được an toàn trước tiên. Không có chỗ cho cảm xúc bây giờ. Cậu chuyển thang qua chỗ lớp bạn và trèo lên trước.

"Tớ sẽ kiểm tra trước xem lớp học của chúng ta có an toàn không.” Cậu nói và bạn theo sau cậu ấy sau khi gật đâu.

Cậu gõ cửa sổ to hơn và may mắn là một số bạn cùng lớp của bạn đã ở bên trong đã giúp cậu ấy vào trong. Cậu vội quay lại đón bạn. Bạn leo lên khi bạn thấy một trong số họ đang lao về phía bạn. Jungwon và ai đó khác đã cố gắng nắm lấy cánh tay của bạn để giúp bạn ngay cả trước khi thứ đó tóm được bạn.

Khoảnh khắc bạn đến bên trong, bạn đảo mặt xung quanh để cố gắng tìm bạn của mình. Bạn gần như bật khóc khi nhìn thấy cô ấy.

"Yeeun!" bạn gọi to và lao về phía cô ấy. Giống như bạn, cô ấy có vẻ sợ hãi và nhẹ nhõm khi gặp bạn.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

"Tụi mình không biết! Mọi người đang ở căng tin thì đột nhiên tất cả bọn họ bắt đầu phát điên lên!” Một trong những người bạn cùng lớp của bạn nói. Rõ ràng là họ cũng sợ hãi. Bối rối như những gì đang xảy ra.

Đầu của bạn đột nhiên quay về phía cửa khi những tiếng gõ liên tục ở đó.

“Đừng mở cửa! Cậu đâu biết được nếu họ không giống thứ đó!" Một trong những người bạn cùng lớp của bạn hét lên. Sunghoon, người chỉ cách cô ấy vài bước chân, nhìn về phía cô với đôi lông mày nhíu lại. Tóc anh ta rồi bù, có lẽ do chạy. Anh đảo mắt và chỉ di chuyển về phía cửa.

"Đang làm gì thế?! Mở cửa ra! Mở ra!!" Những người bên ngoài hoảng sợ khi họ kiểm tra xem có ai đó đang đến không.

"Mở nó ra." Sunghoon ra lệnh và vì sợ hãi, cậu bạn trong lớp đã mở ra.

Bạn thấy Ni-ki, Sunoo và bạn thân của Ni-ki vào trong. Có vẻ như họ đã phải trải qua rất nhiều chuyện nên đồng phục của họ cũng bẩn và hơi ướt. Một số máu đọng lại trên họ.

“Tại sao cậu lại để họ vào?! Nếu chúng bị cắn thì sao?!” Bạn nhìn về phía họ khi bạn cùng lớp của bạn lướt qua Sunghoon.

Cậu ta đảo mắt, rõ ràng là khó chịu.

“Tại sao cậu lại hét vào mặt tôi? Cậu chỉ cần ngậm miệng lại và ngồi im được chứ? Cậu nhổ nước bọt vào cô ấy.

“Chuyện gì đang xảy ra ngoài đó vậy? Tại sao mọi người lại hành động như vậy?” Một trong những người bạn cùng lớp của bạn hỏi một cách cuồng loạn. Ni-ki hổn hển cố lấy lại hơi thở.

“Đó là một trong số đó phải không?” Cậu nói rồi cố nuốt nước bọt.

“Thây ma.” Cậu ấy nói và một trong những người bạn cùng lớp của bạn nhìn cậu như thể những gì vừa nói là ngu ngốc.

“Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy, Nishimura.” Sunoo nói trong khi bắt đầu lau mặt vì nó có rất nhiều bụi bẩn và máu trên đó. Cậu rít lên và chửi nhẹ.

“Ni-ki nói đúng. Nghĩ kĩ thì! Chúng cắn người khác và cuối cùng chúng cũng trở nên hung dữ.” Sau đó, đôi mắt của bạn hướng về chàng trai thông minh nhất trong lớp của bạn. Cậu ấy đeo kính như thường lệ và giống như bạn, cậu ấy trông có vẻ đang rất sợ hãi.

“Đó chính là lý do tại sao cậu không nên để người khác vào!” Bạn cùng lớp của bạn một lần nữa hét lên. Sunghoon đảo mắt.

“Vậy thì tự mình đi qua cái cửa chết tiệt đó và canh nó đi.” Anh nói thu hút sự chú ý của cô.

Cô chỉ nắm chặt tay và quay lưng lại với anh ấy, đi về phía ghế của mình. Họ im lặng một lúc và ngay sau đó bạn cảm thấy đau ở đầu gối.

Bạn vẫn có thể nghe thấy họ nói chuyện và tranh luận nhưng sự chú ý của bạn đột nhiên tập trung vào đầu gối của bạn.

"Cậu không sao chứ? Chuyện gì đã xảy ra thế?" Bạn của bạn hỏi, lo lắng.

"Tớ ổn. Chỉ vừa ngã khi ai đó va vào tụi mình."

Bạn không để ý rằng Jungwon đang đi về phía bạn, tay cầm hộp sơ cứu khẩn cấp được cung cấp trong mỗi lớp học. Cậu quỳ xuống trước mặt bạn để kiểm tra vết bầm tím của bạn. Bất chấp tình huống, bạn không thể không đỏ mặt.

“Có đau lắm không?” Cậu hỏi bằng giọng nhẹ nhàng và nhẹ nhàng giữ chân bạn để nhìn rõ.

“K-Không.” Bạn trả lời. Cậu liếc nhìn bạn một lúc trước khi gật đầu. Bạn của bạn không biết tại sao đột nhiên Jungwon lạnh lùng lại cư xử ấm áp xung quanh bạn, nhưng điều đó không quan trọng lắm vào lúc này.

Khi đã chắc chắn rằng bạn không sao, Jungwon đứng dậy và đảo mắt nhìn xung quanh. Cậu ấy đi về phía những người bạn của mình khi cậu âm thầm cố gắng đếm số lượng học sinh trong lớp học. Thấy rằng mọi người,ai cũng bối rối và sợ hãi, giống như cậu.

“Jake đâu?” Cậu hỏi khi nhận thấy một trong những người bạn của mình đã mất tích. Tất cả bọn họ nhìn nhau cố gắng kiểm tra xem có ai ở cùng mình trước khi tất cả những điều này xảy ra hay không.

"Cậu ta có nói mình sẽ đến thư viện vì đang là thời gian rảnh.” Jay nói. Jungwon nghiến chặt hàm và khi cố nhớ lại số lượng học sinh đã phát cuồng lúc trước, cậu cá là ngay lúc này thư viện cũng đang chật cứng.

“Jake thông minh lắm. Anh chắc rằng em ấy sẽ không sao đâu.” Heeseung ngắt lời. Jungwon nhận thấy một cái gì đó trên khuôn mặt của người anh lớn. Anh có vẻ rất phiền lòng khi cứ liếc ra ngoài cửa sổ.

“Heeseung hyung, __ đâu rồi?” Ni-ki hỏi anh ấy và đó là khi Jungwon nhận ra. Bạn gái của anh ấy không ở cùng. Anh nghiến chặt hàm

“Cô ấy đang huấn luyện. Anh chỉ hy vọng cô ấy an toàn ở đó.” Anh lầm bầm nhưng bạn của anh đã nghe được. Sunghoon vỗ vai anh cố an ủi và cho anh biết rằng họ ở đây vì anh.

Jungwon thấy Jay đang nhìn về phía bên kia căn phòng. Cậu thở dài và cố nghĩ ra một việc gì đó để làm. Họ không thể để nỗi sợ hãi vượt qua họ, cậu biết mình phải làm gì đó. Hít một hơi thật sâu và vỗ tay để thu hút sự chú ý của họ. Theo cách cậu đếm, cậu nghĩ những người trong lớp tổng cộng là mười tám người bao gồm cả mình.

“Mọi người..” Jungwon bắt đầu, bạn quay đầu về phía cậu trong khi bạn của bạn giúp bạn băng bó đầu gối.

“Chúng ta cần lục mọi chiếc túi và cố gắng tìm một chiếc điện thoại.” Jungwon nói với giọng bình tĩnh. Bất chấp hoàn cảnh, cậu cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, vì lợi ích của cả lớp.

“Công dụng của nó là gì? Giáo viên đã thu điện thoại của chúng ta sáng nay rồi.” Một trong những người bạn cùng lớp của bạn đã ngắt lời Jungwon. Cậu không hề tỏ ra khó chịu mà ngược lại để cô bạn cùng lớp nói ra ý kiến của mình.

"Đúng là như vậy nhưng một số người trong chúng ta luôn có xu hướng giữ một chiếc điện thoại dự phòng.” Cậu ấy nói. Bạn cùng lớp mím môi. Bạn rất muốn chen vào và nói điều gì đó nhưng bạn sợ điều đó sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Bạn biết người bạn cùng lớp của bạn. Cô ây nổi tiếng là rất bướng bỉnh và là một đứa trẻ lớn.

Mọi người nhanh chóng gật đầu và đồng ý với những gì Jungwon đề xuất ngoại trừ cô ấy,

"Thay vì nghĩ cách thoát khỏi đây, cậu chỉ nghĩ ra cái này thôi hả?" Cô ấy lầm bầm nhưng nhiều người vẫn nghe thấy nó.

Một số bạn cùng lớp của bạn đã tìm kiếm theo lời Jungwon và bạn đã thấy cậu ấy mím môi. Bạn nắm chặt tay và nghiến quai hàm, sẵn sàng để nói chuyện và bảo vệ Jungwon khi có ai đó đã làm điều đó trước bạn.

“Thay vì nói quá nhiều, (sh's y/n) tại sao cậu không bắt đầu giúp đỡ mọi người?” Sunghoon nói trong khi lấy chiếc cặp của một bạn cùng lớp và tìm kiếm nó. Mắt bạn dõi theo họ. Cô gái đảo mắt,

"Im đi." Cô ấy nói rõ ràng là chọc giận anh ta.Bạn nhún vai và bắt đầu tìm kiếm một chiếc điện thoại. Bạn thở dài và thậm chí không thể nghĩ về vết bầm tím của bạn. Tất cả những gì bạn có thể nghĩ đến là những học sinh vừa mới tấn công lẫn nhau. Nhìn bề ngoài, có vẻ như họ thực sự đã mất trí. Bạn cắn môi tự hỏi chỉ ở trường minh thôi hay những nơi khác cũng có? Bây giờ, bạn không thể không nghĩ về gia đình của bạn. Họ có ổn không?

"Tớ tìm thấy một cái rồi!” Tất cả các bạn quay đầu về hướng của bạn mình và cô ấy ở đó, đang cầm điện thoại. Hy vọng lấp lánh bên trong tất cả các bạn khi bạn tập trung xung quanh cô ấy.

“Điện thoại của ai vậy?” Jungwon vội hỏi cô. Bạn của bạn nhìn qua chiếc ghế để cô nhớ xem ai là người ngồi ở đó.

"Là Chaeha.” Cô nói và mở điện thoại. Bạn đã thây vai cô ấy sụp đổ như thế nào. "Nó bị khóa rồi." Cô thông báo và bạn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ thất vọng từ một số người.

“Làm gì đó đi chứ!” (sh's y/n) nói, thất vọng về điều đó. Bạn của bạn nhìn cô ấy.

"Cậu muốn tôi làm gì? Tôi đã nói nó bị khóa rồi mà!” Bạn nắm lấy cánh tay cô vì bạn có thể thấy cô ấy cũng đang mất kiên nhẫn.

"Cô ấy đây rồi. Đưa cho tôi cái điện thoại." Đầu của bạn quay sang Ni-ki khi cậu ấy nói điều đó. Cậu đi lại cửa trong khi một trong những người bạn cùng lớp của bạn đang giữ nó. Cậu đưa điện thoại lại gần cô gái bên ngoài phòng.

Trái tim của bạn tan vỡ khi nhìn thấy nó. Đó là Chaeha. Cô ấy trông không quen thuộc với bạn. Nếu không có dây buộc tóc của cô ây, bạn sẽ không thể nhận ra cô ấy. Cô ấy có máu khắp mặt và mái tóc của cô ấy cũng rối tung lên. Cô ấy đang nhìn Ni-ki và rên rỉ muốn đến gần anh ấy.

"Cậu cần phải di chuyển gần hơn." Sunghoon nói với Ni-ki và cậu ấy đã cố gắng hết sức để lấy được Face ID để mở điện thoại.

"Cậu đâu cần pass khi gọi số khẩn cấp.” Người bạn thân nhất của cậu ấy nói điều đó khiến Ni-ki rút tay về và bắt đầu nói chuyện với điện thoại. Bạn mím môi và ngồi xuống một trong những chiếc ghế. Bạn vẫn có thể cảm thấy đầu gối của mình yếu đi vì bạn đã chạy với Jungwon.

Đầu bạn quay sang phía Ni-ki khi bạn nghe thấy cậu hơi chửi rủa sau khi cao giọng với điện thoại. Bạn nhíu mày lo lắng đứng dậy.

"Họ đã nói gì?" Jungwon hỏi. Ni-ki nhìn cậu và nghiến chặt quai hàm.

“Họ không tin em. Họ nói nếu em lừa họ, họ sẽ tìm ra thông tin của em và báo về nhà trường.” Cậu ấy nói.

Một số bạn cùng lớp của bạn tỏ ra thất vọng vì điều này. Bạn không thể tin những gì bạn vừa nghe. Bạn đang ở đây, sợ hãi và họ nghĩ đó chỉ là một trò đùa? Vì vậy, điều đó có nghĩa là không có gì như thế này xảy ra ở đó? Bạn thấy người bạn thân nhất của cậu ấy lấy điện thoại từ cậu và cố gắng liên lạc với người khác.

“Này” Mắt bạn nhìn Jungwon, người đang bước lại gần bạn.Cậu đang cầm một cái gì đó và đôi mắt của bạn nhìn xuống tay cậu. Đó là quần thể dục.

"Cậu nên mặc cái này.” Jungwon nói với giọng điềm tĩnh. Bạn nhìn cậu hơi bối rối nhưng vẫn nhẹ nhàng nhận lấy.

“Như vậy sẽ thoải mái hơn khi di chuyển và chạy xung quanh.” Cậu ấy nói và thậm chí còn cười một chút. Có lẽ cậu làm vậy để trấn an bạn một chút vì trông bạn rất sợ hãi.

Cậu ấy cũng đưa một chiếc cho bạn thân của bạn và cô ấy lặng lẽ cảm ơn. Bạn bĩu môi nhìn chiếc quần cậu đưa cho bạn. Bạn không thể không cảm thấy sợ hãi về nó. Có phải cậu đưa cho bạn cái này vì cậu ấy nghĩ sẽ không có ai đến cứu các bạn không?

"Là của tớ. Nó sạch sẽ vậy nên đừng lo lắng gì cả.” Cậu nói khi nhận thấy bạn không mặc nó.

Jungwon và các nam sinh khác nhận thấy rằng các cô gái đang mặc váy đi học và nghĩ rằng các bạn nữ có thể không thoải mái khi di chuyển. Và dựa trên những gì đang xảy ra lúc này, họ phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Họ không chắc liệu sự giúp đỡ có đến ngay lập tức hay không. Vì vậy, họ quyết định lấy đồng phục thể dục của họ mà họ để lại đây trong phòng.

Các nam sinh thường thay đồ ở đây và vì vậy họ để đồng phục thể dục trong tủ đựng đồ trong lớp

Bạn từ từ mặc quần vào khi xem các cô gái khác cũng làm điều đó. Đôi mắt của bạn nhìn vào những thây ma bên ngoài phòng và tự hỏi tại sao chúng đột nhiên bỏ chạy hầu hết.

"Chúng đang đi đâu vậy?" Người ngồi gần cửa nhìn qua kính và khi chắc chắn không có ai ở bên ngoài, cậu ta mở nó ra để kiểm tra xem lũ thây ma đã đi đâu.

"Chúng đang rời khỏi hành lang!” Cậu nói và đóng cửa lại.

"Lớp trưởng." Bạn quay đầu lại và Jungwon cũng vậy khi (sh's y/n) gọi anh ấy. Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy đã ngấn lệ ở khóe nhưng cô ấy vẫn hếch cằm lên để cô làm ra vẻ không sợ hãi.

"Làm gì đó đi! Chúng ta không thể liên lạc với bất cứ ai. Vậy tại sao cậu không thử đến phòng giáo viên để kiểm tra xem các giáo viên đã làm gì chưa?!” Cô ấy yêu cầu.

“Chúng ta nên bình tĩnh lại--” Jungwon cố gắng an ủi cô nhưng cô chế giễu.

"Bình tĩnh?! Chúng tôi sẽ chết ở đây nếu chỉ ở lại và không làm gì cả! Làm gì đó đi chứ! Cậu là lớp trưởng mà!” Cô ấy mắng Jungwon và bạn không thể chịu đựng được nữa.

"Yah (sh's y/n)!!” Bạn hét lại và cô ấy nhìn bạn với đôi mắt trừng trừng.

Bạn cảm thấy bạn của bạn đang nắm lấy cánh tay của bạn nhưng bạn không để cô ấy ngăn bạn lại. Bạn định đi ngang qua cậu nhưng cậu đã nhẹ nhàng nắm lấy tay bạn, ngăn bạn tiến lại gần cô ấy.

"Cậu có nghĩ chức lớp trưởng của cậu ấy trong tình huống này có còn quan trọng không hả?! Nhìn xung quanh cậu đi!" Bạn đã nói.

"Câm miệng! Tôi không nói chuyện với cậu!"

"Không, cậu mới là người cần im lặng!" Bạn chiến trở lại.

“Nếu cậu muốn ra ngoài với tất cả những thứ đó xung quanh, hãy tiếp tục! Tự mình mà làm đi.” Bạn nói nhấn mạnh từng từ. Jungwon mím môi và cúi xuống gần bạn hơn. Nếu bây giờ bạn không quá tức giận, bạn có thể đã ngất đi khi cảm thấy tay cậu ấy lướt qua eo bạn và khi môi cậu chạm nhẹ vào tai bạn.

"Bình tĩnh." Cậu nói và nhẹ nhàng kéo bạn ra khỏi (sh's y/n).

“Y/n nói đúng, (sh là y/n)!” Mọi người nói vậy càng làm cô bạn bướng bỉnh ấy bực mình.

“Câm mồm đi. Rõ ràng, mấy người cũng đang mất trí rồi .Mấy người chưa biết việc này nghiêm trọng cỡ nào đâu!" Cô ấy nói, tức giận.

Cậu bé đứng cạnh cửa và bảo vệ nó giận dữ khi đảo mắt.

“Các cô gái, ngừng tranh cãi đi. Chúng ta có thể thu hút những thây ma đó trở lại!

(sh's y/n) quay về phía cậu ta,

"Im đi đồ khốn." Cô ấy nói. Bạn không thể tin được. Cô ấy có thể là một đứa ranh nhưng bạn chưa bao giờ nghe thấy cô ấy như thế này. Hành động của cô ấy rất khác. Cô ấy có thể không tốt nhưng cô ấy cũng không như thế này. Bạn nhìn cô ấy và thấy tay cô ấy run lên như thế nào. Bạn nhíu mày và cảm thấy hơi lo lắng cho cô ấy.

"Gì cơ?" Cậu bé ở cửa nói, rõ ràng là bị xúc phạm. Cậu từ từ tiến về phía cô nhưng thậm chí trước khi cậu ta có thể đến gần cô, Sunghoon đã chặn và ngăn cậu lại.

Họ bắt đầu tranh luận, bạn thậm chí không buồn quan tâm họ. Jungwon rời khỏi bạn để giúp giải quyết cuộc chiến. Khi họ đang bận cãi nhau, nó đột nhiên dừng lại khi cánh cửa đột nhiên mở ra. Đó là giáo viên dạy học của bạn.

"Thầy." Một trong số các bạn đã nhận ra ông ấy.

Ông thở hổn hển vì chạy quá nhiều. Tóc rồi bù và đồng phục thì bẩn thỉu, nuốt nước bọt và đảo mắt xung quanh để xem mọi người.

"Mấy đứa ổn chứ?” Ông hỏi, sau khi lấy lại hơi thở.

Các bạn gật đầu và bạn cảm thấy có một cái gì đó bên trong bạn. Giống như bạn cảm thấy một cái gì đó kỳ lạ. Thay vì cảm thấy nhẹ nhõm khi có giáo viên xuất hiện, bạn lại cảm thấy không thích hợp lắm.

"Mấy đứa giúp thầy xếp những chiếc ghế này vào cạnh cửa để chúng không thể vào trong.” Ông ấy nói. Không ai di chuyển ngay lập tức và chỉ nhìn ông. Ông ta nhíu mày,

"Không nghe tôi nói sao? Di chuyển!" Ông ấy nói và ngay sau đó, các chàng trai chuyển sang làm theo những gì ông ta vừa nói. Bạn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc di chuyển.

"Thưa thầy, cảnh sát đang trên đường đến, phải không?" Một trong số các bạn đã hỏi ông ấy khi bạn đi qua một trong những chiếc bàn để mang nó nhưng sau đó bạn của bạn đã nắm lấy tay bạn.

“Y/n, nhìn kìa.” Cô ấy thì thầm với bạn. Vẻ mặt của cô ấy khiến bạn phải nhíu mày trước khi nhìn vào những gì cô ấy đang chỉ.

“Cánh tay của giáo viên...” Cô lầm bầm.

Bạn cảm thấy toàn thân cứng đờ khi nhìn thấy. Bạn đã thấy, một bên cánh tay của giáo viên của bạn có vết cắn trên đó. Bạn chớp mắt vài lần để cố gắng thoát khỏi trạng thái thôi miên.

“T-Thầy... của thầy..” Bạn bắt đầu, đôi môi run rẩy đó là lý do tại sao bạn nói lắp.

Mọi người dường như không để ý vì còn bận xếp bàn ghế cạnh cửa. Cả hai cánh cửa gần như bị che kín vì chúng di chuyển quá nhanh so với lệnh của thầy bạn. Bạn nắm chặt tay,

"Thưa thầy, cánh tay của thầy!" Bạn hét lên khiến mọi người dừng lại những gì họ đang làm.

Giáo viên của bạn trông cũng bối rối trong khi các học sinh bên trong cũng hoảng sợ sau khi nhìn thấy vết cắn.

"Thầy bị cắn!" Một người hét lên. Mọi người bắt đầu hoảng sợ khi khuôn mặt của giáo viên của bạn trông bối rối và sợ hãi.

“K-Không, tôi không có! Đây không phải là vết cắn!” Ông ấy nói, cố gắng che nó bằng bộ đồng phục của mình.

Bạn đang nhìn giáo viên của mình thì bạn cảm thấy có ai đó đứng bên cạnh mình.

"Thầy nên rời đi, thưa thầy.” Bạn nói một cách nghiêm túc khi bạn cảm thấy Jungwon đang nắm lấy cánh tay của bạn. Bạn chỉ cách giáo viên của bạn vài bước chân khi ông ấy nhìn bạn với vẻ mặt không hài lòng.

"Cô nói gì?" Ông ta hỏi, như thể ông không vừa nghe thấy bạn. Bạn nghiến chặt hàm,

"Em đã nói là thầy nên rời khỏi đây, thưa thầy!" Bạn hét vào mặt ông . Ông ta có vẻ khó chịu với cách bạn vừa to tiếng nên ông ấy chửi lại bạn.

Jungwon nhanh chóng kéo bạn ra sau lưng cậu.

"Làm sao cô dám nói chuyện với giáo viên của mình như vậy hả?!" Ông ấy nói hành động hết sức hung hăng và ông ấy định tiếp cận bạn nhưng máu đột nhiên chảy ra từ mũi.

Căn phòng chìm vào im lặng, không ai có thể nói nên lời. Ông quay lưng lại với bạn và có vẻ như ông ấy đang cố lau mũi. Bạn có thể nghe thấy một số bạn cùng lớp hét lên yêu cầu ông ấy ra ngoài khi bạn nhìn thấy người bạn thân nhất của Ni-ki đi lại gần hướng của ông ta rồi dùng túi đập vào đầu ông.

Ni-ki nhanh chóng đi đến và kéo cô ấy ra sau mình. Giáo viên của bạn quay lại và máu vẫn không ngừng chảy ra từ mũi,

"Đồ khốn nạn!" Ông chửi thề và định lại gần nhưng bất ngờ ngã quỵ xuống sàn. Các cô gái hét lên vì sốc và không thể diễn tả được cảm giác sợ hãi khi đột nhiên nhìn thấy ông ấy di chuyển một cách kỳ lą.

Jungwon giang rộng vòng tay như thể đang nhốt bạn sau lưng, đảm bảo bạn được an toàn. Bạn giữ đuôi đồng phục học sinh của cậu ấy khi cậu từ từ lùi lại. Khi giáo viên của bạn cố găng đứng dậy, ông đã là một trong số chúng, lao về phía bên trái của căn phòng và các bạn hét lên.

“Mau mở cửa!” Jungwon nói khiến mọi người hoàn hồn trở lại. Trong khi người kia đánh nhau với giáo viên, bạn đã giúp di chuyển những chiếc ghế ra khỏi cửa. Nước mắt bạn trào ra và bạn có thể nghe thấy tiếng la hét của các bạn cùng lớp. Bạn quay đầu lại và thót tim khi thấy một trong số chúng bị căn.

"Tớ k-không muốn chết đâu.” Cô ấy nói. Cô ấy là bạn của (sh's y/n). Đôi mắt bạn hướng về phía cô và bạn thấy cô ấy gục xuống sàn, nước mắt giàn giụa. Nó giống như cô ấy bị mất hết giác quan của chính mình. Sunghoon nghiến chặt quai hàm và nhanh chóng chăm sóc cô.

“Mọi người, ra ngoài!” Jungwon hét lên và bạn cảm thấy cậu ấy đang kéo bạn. Cậu hướng dẫn bạn ra ngoài khi cậu ấy cũng giúp những người khác ra ngoài. Bạn nhìn  với cậu ánh mắt lo lắng. Cậu mím môi,

“Đi theo Jay và Heeseung. Ở gần họ. Tớ sẽ theo sau, được chứ?” Cậu nói, nhìn bạn.

Bạn của bạn nắm lấy tay bạn và kéo đi,

“Đi thôi!” Cô ấy nói và bạn không thể không làm theo. Khi bạn ra ngoài, Jay và Heeseung đã ở đó. Họ yêu cầu các cô gái đi trước vì họ sẽ giúp Jungwon và những người khác ra khỏi căn phòng đó.

"Đi nào!" Bạn đã hét lên và thậm chí còn ôm lấy (sh's y/n) vì cô ấy có vẻ như vẫn còn bị sốc. Cô ấy nhìn bạn bằng đôi mắt đẫm lệ. Bạn của bạn nắm lấy cánh tay kia của bạn và bắt đầu chạy.

Bạn định đi xuống cầu thang nhưng đột nhiên một nhóm thây ma đang trên đường đi lên. Các bạn ngã ra vì sợ hãi và la hét. Một trong số chúng lao về phía bạn nhưng may mắn thay, Jay đã đến và đá chúng. Nó ngã về phía sau và hai người khác lao đến.

Bạn cố gắng đứng dậy và bạn cảm thấy một bàn tay giữ bạn,

"Cậu ổn không?" Jungwon nhanh chóng hỏi, quét bạn. Bạn gật đầu và kiểm tra xem bạn của bạn có ổn không và cô ấy có sao không. Jay chiến đấu với những người đang tiến về phía bạn và hét lên,

"Đi lên lầu!"

Mọi người bắt đầu chạy nhanh lên lầu, một vài bạn nam đi trước, một phần đi sau. Các cô gái ở giữa, giữ lấy nhau. Khi bạn đến tầng tiếp theo, vẫn còn rất nhiều người trong số họ.

Mặt khác, Jungwon và Ni-ki đứng đằng sau cố gắng chiến đấu với những thây ma đang đuổi theo. Ni-ki đã bị tấn công bởi một con nhưng cậu ấy đã cố gắng giữ chúng lại trước khi chúng có thể cắn mình. Jungwon đến giải cứu cậu và đá con zombie đó ra khỏi người. Khi họ đến cầu thang, Ni-ki lại bị một số thây ma giữ lại.

“ Đi đi Jungwon hyung! Em sẽ theo sau! Giúp họ đi!" Cậu ấy nói khi đấu tranh để chống lại những thứ đó.

Jungwon do dự và không di chuyển chút nào. Cậu đang cân nhắc xem nên giúp Ni-ki hay đi giúp các bạn.

“Hyung , đi đi!” Cậu hét lên khiến mình tỉnh lại.

“Chúng ta sẽ ở trong phòng thí nghiệm khoa học!” Jungwon nói trước khi chạy về phía bạn đang ở.

Họ tập trung xung quanh bạn. Một số cậu chộp lấy các thanh cửa sổ bằng gõ và thậm chí cả cửa ra vào để làm lá chắn cho mọi người khỏi chúng. Bạn chiến đấu theo cách của bạn trước phòng thí nghiệm khoa học.

"Nó bị khóa rồi!" Các bạn hốt hoảng khi thấy phòng bị khóa trái.

"Chúng ta làm gì đây?!" Bạn đã nghe một trong số họ nói.

Khi các chàng trai đấu tranh để giữ những thây ma đó lại, bạn đảo mắt xung quanh và ngay phía trước bạn một chút là thứ được sử dụng cho các trường hợp khẩn cấp, chẳng hạn như hỏa hoạn.

Ống nước!

Bạn ôm Jungwon khi cậu ấy giúp họ, “Jungwon, đẩy thêm chút nữa. Chúng ta có thể dùng vòi nước để mở cửa.” Bạn nói và Jungwon nhìn vào cái bạn đang chỉ. Cậu gật đầu ra hiệu mọi người đẩy .

Khi bạn lấy được nó, cuối cùng bạn cũng vào được phòng thí nghiệm. Bạn vẫn không chắc liệu mình có an toàn ở đây hay không vì chúng ở ngay bên ngoài phòng, nhưng có lẽ điều này tốt hơn.

Ai đó đột nhiên khum lấy mặt bạn và lật qua lại. Đó là Jungwon. Cậu ấy đang thở hổn hển và bạn có thể thấy trên mặt cậu có một ít máu, có thể là do những thây ma đang tấn công bạn. Đôi mắt cậu không phản ánh gì ngoài sự sợ hãi.

"Cậu không sao chứ? Có bị thương không?" Cậu nhẹ nhàng hỏi. Bạn lắc đầu từ bên này sang bên kia.

"Còn cậu? Cậu có ổn không?" Bạn đã hỏi. Cậu mỉm cười một chút khi bạn cảm thấy cậu vén một ít tóc ra khỏi mặt bạn và vuốt ve khuôn mặt bạn bằng ngón tay cái của mình.

"Tớ không sao cả." Cậu nói nhìn chăm chăm vào mắt ban.

Mọi thứ có thể hỗn loạn ngay bây giờ, nhưng tất cả những gì bạn biết là Jungwon đang mang đến cho bạn sự an toàn và thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro