Lights up

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em có thể ngừng cười được chưa?"

Đã 15 phút trôi qua kể từ khi lớp học kết thúc, nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy khi Sojung bị vấp và suýt thì té ngã trước mặt các bạn cùng lớp vẫn khiến cho Soobin cười ngặt nghẽo không ngừng.

"Chị—" Cô ấy dừng cười để lấy hơi, lau nước nơi khóe mắt và khoác lên cánh tay của Sojung để dựa vào. "Chị nên nhìn thấy khuôn mặt của chị lúc đó. Nó cực kì buồn cười lắm đó."

"Em đã nói chuyện đó khoảng 10 lần rồi, Soobin," Sojung thở dài. "Nó không còn buồn cười hơn đâu."

"Thật mà!" Soobin lại bắt đầu cáu kỉnh, và Sojung đã sẵn sàng thúc vào bụng cô gái nhỏ bé khi một ý nghĩ nảy lên trong đầu cô.

Cách tốt nhất để kiểm soát Park Soobin là gì? Đáp án thật sự khiến cô tò mò.

Cô cần nghĩ ra thứ gì đó nhanh chóng. Một lời nói dối có thể khiến Soobin phải im lặng và quên đi tình tiết đáng xấu hổ trong ít nhất vài phút. Nhưng chính xác là gì?

"Park Soobin, nếu bây giờ em cứ làm đồ ngốc nghếch như vậy thì chị sẽ không tặng quà Giáng sinh cho em trước khi em về nhà nghỉ lễ đâu."

Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng cô trước khi cô có thể nghĩ ra điều gì đó tốt hơn — điều gì đó như một lời nói dối, chứ không phải về chiếc vòng cổ xinh xắn mà cô đã đặc biệt dành hàng giờ để lựa chọn cho cô gái trước mặt mình.

"Chờ đã, cái gì? Chị có gì đó cho em sao?" Đôi mắt của Soobin lấp lánh vì phấn khích khi cô ấy nhìn lên Sojung, người ước rằng lần này cô đã sử dụng bộ não của mình đúng cách.

Cô thường không bốc đồng đến vậy — thực ra, cô nổi tiếng là người suy nghĩ nhanh chóng, luôn giải quyết vấn đề một cách tự nhiên — nhưng tất cả những lời trêu chọc đến từ cô gái kia đã bắt đầu khiến cô cảm thấy lo lắng.

Cuối cùng, khi Soobin nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt nâu to tròn và đáng yêu, Sojung không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận rằng sự ngạc nhiên đã kết thúc. Hoặc ít nhất một nửa trong số đó là...

"Tại sao em lại ngạc nhiên?" Cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Chị tặng quà cho em mỗi năm mà."

"Ừ, nhưng chị luôn nói cho em biết nó là cái gì," Soobin giải thích, "Hoặc là chị nói em chọn thứ gì đó để chị mua."

Thật vô ích nếu cố lừa Soobin vào lúc này.

"Ừ, được rồi, em hiểu chị quá rồi," Cô thở dài. "Nhưng em sẽ không nhận được món quà này sớm hơn đâu."

Soobin trừng mắt nhìn Sojung, nhưng không mất bao lâu để một nụ cười xuất hiện trên môi. Và cô không thể không nhìn cô ấy với ánh mắt trìu mến, bởi vì dù đã quen nhau ba năm, Sojung chưa bao giờ biết phải cử xử như thế nào mỗi khi Soobin trông đáng yêu như thế này cả.

Việc này gợi cô nhớ lại khi họ gặp nhau lần đầu tiên. Soobin cũng bĩu môi giống vậy, nhưng một cái cau mày khó chịu cũng không che mất khuôn mặt thanh tú của cô ấy được. Trời đang mưa to còn cô ấy trông như một chú chó con bị lạc, và trước khi Sojung có đủ tỉnh táo để hiểu những chuyện cô đang làm, thì cô đã ở bên cạnh người lạ dễ thương, nhỏ bé này và đề nghị giúp đỡ cô ấy.

"Em có chắc là không muốn cùng chị trải qua kỳ nghỉ này không?" Sojung cẩn thận hỏi trước khi im lặng vài phút. Nó khiến Soobin phải dừng bước và cúi gằm mặt.

"Em muốn, nhưng—" Soobin lắc đầu. "Em thực sự đang cố gắng để làm họ vui lòng hơn."

"Chị hiểu rồi," Sojung gật đầu, và họ đang bước đi gần đến mức cánh tay của họ sắp va vào nhau. "Chị hy vọng họ đối xử với em tốt hơn năm ngoái."

Trước khi cả hai có thể nhận ra, tay họ đã đan vào nhau một cách vô thức. Giống như nam châm vậy.

"Ừ," Soobin thở ra, một nụ cười buồn nở trên môi. "Em cũng mong thế."

Một tuần trôi qua.

Bây giờ chỉ còn bốn ngày nữa là đến Giáng sinh, và đột nhiên một Soobin đang khóc đứng gõ cửa nhà Sojung lúc ba giờ sáng.

"What— Oh my god," Giọng điệu của Sojung dịu đi khi cô nhận ra đó là Soobin, và cô vòng tay ôm chặt cô gái vào lòng ngay lập tức khi cô nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi má đẫm nước mắt của cô ấy. "Này, này, không sao đâu."

Cô cố gắng trấn an khi cô đóng cửa và kéo cô ấy về phía giường của mình, cảm ơn ông trời ở trên vì Jiyeon, bạn cùng phòng của cô, đã không có nhà vào đêm hôm nay.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Sojung hỏi khi họ đã ổn định chỗ ngồi, tay cô không rời khỏi eo của Soobin một giây nào.

Soobin không nói lời nào, chỉ lấy điện thoại trong túi ra và cho Sojung xem tin nhắn mà cô ấy nhận được cách đây vài giờ.

Đó là từ mẹ cô ấy, và nội dung tin nhắn khiến Sojung sôi máu.

Mẹ và bố con đã nói chuyện và mọi người quyết định sẽ tốt hơn nếu con không về nhà trong năm nay. Ai lại nói vậy với con gái ruột của mình kia chứ?

"Chị rất tiếc," Cô thì thầm khi kéo Soobin lại gần hơn, để cô gái tựa đầu vào vai mình. Tiếng nức nở của cô ấy đã lặng đi nhưng vẫn đủ lớn để làm tan nát trái tim Sojung. "Họ không xứng đáng với em đâu. Họ chưa từng làm được điều đó."

"Em chỉ không thể hiểu được. Em đã học rất chăm chỉ để đến được đây, nhưng họ không chấp nhận điều đó chỉ vì đây không phải là tương lai mà họ muốn dành cho em." Soobin trải lòng và Sojung lắng nghe kỹ từng lời như thể đó là câu chuyện của chính mình.

"Họ mới là người đánh mất nhiều hơn," Cô nói khi lùi ra xa và cẩn thận dùng tay nâng đầu Soobin lên. "Em là một người con gái tuyệt vời, xinh đẹp, tốt bụng và thông minh. Bất cứ ai cũng sẽ giành giựt để có một đứa con gái như em, còn họ chỉ quá bế tắc để nhận ra điều đó thôi."

Soobin sụt sịt, nhưng đôi môi lại vẽ nên một nụ cười ngượng ngùng. "Chị sẽ làm cho em khóc mất."

Sojung cười khúc khích. "Em đang khóc rồi mà."

"Im đi." Soobin nhìn chằm chằm vào người bạn thân nhất của mình, nhưng ngay sau đó cô ấy lại lọt vào vòng tay mang lại cho cô cảm giác an toàn đó.

"Mà em biết đấy, lời đề nghị của chị vẫn còn hiệu lực nha," Sojung nhắc nhở, nhìn cô ấy đầy mong đợi. "Hai ngày nữa chị sẽ về Busan."

Soobin cười, và nụ cười lần này gần như chói mắt. "Chỉ khi chị giúp em đóng gói hành lý thôi nha."

Sojung nhếch mép, với lấy áo hoodie và đứng dậy khỏi giường. "Chúng ta đang đợi điều gì chứ?"

Soobin đang cười rất tươi trong suốt quãng đường đi bộ về ký túc xá của mình đến nỗi cô ấy khá chắc chắn rằng mình đã đánh thức một số người trên đường đi.

Sojung không thèm quan tâm đến việc họ đang chạy và cười khúc khích như những đứa trẻ mới lớn vào một giờ vô duyên như vậy — tất cả những thứ quan trọng bây giờ là Soobin hạnh phúc và rằng lần đầu tiên cô sẽ trải qua những ngày nghỉ lễ với người mình yêu thích nhất trên thế giới này.

"Cho phép chị tặng quà cho em ngay bây giờ luôn đấy."

"Không đâu."

"Tại sao không?"

"Bởi vì bây giờ cô đang bị mắc kẹt với tôi, cô Park. Chị không có lý do gì để tặng nó cho em khi chưa đến ngày Giáng sinh cả."

"Đôi khi em ghét chị lắm."

"Em cũng biết là em không thể mà."

"Em có mệt không?"

Sojung hỏi khi Soobin ngồi vào ghế bên cạnh cô và đóng cửa lại, lén cười khúc khích một mình khi nhìn cô bạn mình đang loay hoay thắt dây an toàn.

"Có, nhưng em cũng hơi lo lắng." Soobin thú nhận, nhí nhảnh nghịch móng tay.

"Lo lắng?" Sojung cau mày. "Tại sao?"

"Em biết việc đó hơi ngốc, nhưng nếu gia đình chị không thích em thì sao?"

"Không thể nào," Sojung chế giễu. "Nếu có gì đó thay đổi, nghĩa là họ sẽ yêu em nhiều hơn là yêu chị nữa."

Tiếng cười của Soobin vang vọng khắp xe. "Làm sao chị có thể chắc chắn về điều đó được chứ?"

"Chị không biết em có nhớ không, nhưng Dayoung thực sự bị ám ảnh bởi em đó," Cô giải thích. "Và bố mẹ chị cũng sẽ như vậy luôn." 

Ánh mắt Soobin sáng lên khi nhắc đến cô gái kia, và chỉ riêng cảnh tượng này thôi cũng đủ khiến sự mê mẩn của Sojung tan chảy thành nước. "Đã lâu rồi kể từ lần cuối em gặp cô bé nhỉ."

"Ừ," Sojung cười khi cô khởi động xe. "Mẹ nói bây giờ con bé đã có bạn gái rồi."

"Gì? Không phải Dayoung vẫn còn là một đứa trẻ sao?"

"Năm nay người ta hai mươi tuổi rồi đấy, Soobin."

"Nhưng vẫn vậy mà!" Soobin rên rỉ và Sojung phải kiềm chế tính cáu kỉnh trước phản ứng thái quá của bạn mình. 

"Cuối cùng thì điều đó cũng sẽ xảy ra thôi," Cô nói, mắt tập trung nhìn đường. "Có vẻ như Dayoung hạnh phúc hơn bao giờ hết kể từ khi gặp cô gái này. Và hẳn em đoán được rằng cô nhóc đó có thể hạnh phúc như thế nào mà."

Cô gái bên cạnh cô thở dài, chống cằm khi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Vậy thì tốt. Mọi người đều xứng đáng có được hạnh phúc bên người mình yêu mà."

Xe họ dừng lại khi đèn đỏ, và Sojung không thể không nhìn chằm chằm vào Soobin sau những lời cuối cùng của cô ấy.

"Ừ," Cô thở ra, tâm trí quay trở lại món quà mà cô đã chuẩn bị cho cô gái kia. "Chị cũng tin điều đó."

Họ mất bốn giờ để đến Busan. Sojung gần như kiệt sức, nhưng cô không thể không mỉm cười khi nhìn lên và thấy tất cả các đồ trang trí Giáng sinh xung quanh nhà mình và toàn bộ khu phố. Cô chỉ nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào cùng một chỗ trong vài phút khi nghe thấy tiếng cười khúc khích phía sau của Soobin.

"Có gì sao?"

"Không có gì, chỉ là chị trông thật hạnh phúc khi trở về nhà. Dễ thương lắm."

Má Sojung trở nên đỏ ửng và bản năng đầu tiên của cô là xô cô bạn mình. "Dừng lại đi."

Cô bước đến cốp xe và Soobin theo sát phía sau, cười khúc khích dù bị cô gái ngượng ngùng kia đẩy ra. Sojung thở dài khi trừng mắt nhìn bạn mình. Cô không bao giờ có thể nổi giận với Soobin, ngay cả khi cô ấy hành động như một con quỷ nhỏ tinh nghịch — cô gái này quá dễ thương, nhỏ nhắn và tính cách thật đáng yêu.

Hoặc, có thể, đó chỉ là vì Sojung thích cô ấy quá nhiều. Cả hai điều này đều hợp lí hết.

Họ lấy đồ của mình nhưng mà, trước khi cả hai có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cửa trước của ngôi nhà mở ra và đột nhiên Sojung đang nằm trên tuyết với một người giống chó con ôm chặt cô như kiểu ngày mai không bao giờ đến.

"Cuối cùng thì chị cũng về! Em nhớ chị rất nhiều!"

"D-Dayoung, chị không thở được."

"Oh, em xin lỗi."

Dayoung đỡ chị gái mình đứng dậy khỏi nền tuyết lạnh giá rồi lại nhào vào vòng tay của cô, cười khúc khích như một đứa trẻ khi Sojung nhấc bổng cô ấy lên và xoay vòng.

"Chị cũng nhớ em lắm, đồ ngốc."

Khoảnh khắc này bị cắt ngang bởi một tiếng ho phát ra từ phía sau, và cảnh tượng mà họ chứng kiến khi quay lại là vô giá. Soobin đang bĩu môi dang rộng vòng tay, trông như chú mèo con bị bỏ rơi giữa trời Đông.

"Còn chị thì sao, Yomi?"

Dayoung cười tươi rói và chạy đến trao một chiếc ôm gấu cho Soobin, trong khi Sojung khoanh tay đứng nhìn họ và nụ cười trìu mến nở trên môi.

"Chị sẽ không bao giờ ngừng gọi em là Yomi, phải không?"

"Chị rất vui vì em biết vậy đấy."

Dayoung đang định phàn nàn thì cuối cùng bố mẹ họ cũng bước ra khỏi nhà, khuôn mặt rạng rỡ khi nhìn thấy con gái mình.

Sojung lao về phía họ và chìm vào cái ôm ấm áp trong vòng vài giây, gặp khó khăn khi cố gắng trả lời tất cả các câu hỏi của họ về việc cô đã làm gì ở Seoul.

Dayoung nhìn thấy tiếng kêu cứu trong mắt Sojung và đảo mắt trước khi đi đến để cứu chị mình, kéo theo một Soobin nhút nhát đằng sau.

Sojung thầm cảm ơn Dayoung trước khi thoát khỏi vòng tay của họ, tự hào khoác tay lên vai Soobin. "Mẹ, bố, đây là Soobin."

"Ôi trời, cháu dễ thương giống như lời Sojung đã kể với cô chú vậy!" Mẹ cô nói với một nụ cười nhiệt tình trên khuôn mặt, trong khi Sojung treo một nụ cười run rẩy trên môi.

Cha cô cười thầm vì tình huống trước mắt rồi mới quyết định bước vào cuộc trò chuyện.

"Chào mừng cháu, Soobin. Bọn ta đã nghe rất nhiều về cháu trước đây. Chú tin rằng cháu chắc chắn sẽ cảm thấy như đang ở nhà với bọn ta mà."

Điều đó càng khiến Sojung xấu hổ hơn, nhưng ít nhất bố cô không nói rõ ràng về những điều cô kể về Soobin — không giống như mẹ cô, bà ấy vừa cho con gái mình một lý do để dằn vặt đến cuối đời — vì vậy cô cố lảng tránh sang việc khác. 

"Được rồi, bây giờ chúng ta hãy nhanh chóng vào trong nào, bánh quy của mẹ còn đang ở trong lò đấy." Dayoung nắm lấy tay Soobin và không cho cô ấy thời gian phản đối trước khi bắt cô gái vào bếp, trong khi Sojung và bố mẹ họ ở lại lo đống hành lý trên xe.

"Mẹ thực sự rất vui vì cuối cùng con bé cũng về đây cùng với con, Sojung." Mẹ cô nói thầm khi các cô gái khuất khỏi tầm nhìn của họ và điều đó khiến Sojung cảm thấy ấm áp đến mức suýt khóc.

Mẹ cô biết tất cả về chuyện cha mẹ không hề dành tình thương cho Soobin vì Sojung luôn trải lòng mình với mẹ mỗi khi cô về thăm nhà. Bà ấy sẽ luôn xúc động với những câu chuyện mà Sojung tâm sự, và liên tục nhấn mạnh rằng cô nên đưa cô bé đi cùng trong dịp Giáng sinh này.

"Con cũng vậy, mẹ à." Cô cười. "Mẹ không biết con vui nhiều như thế nào đâu."

Khi Sojung cất hành lí xong, cô đi xuống cầu thang để kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.

Cô phát hiện ra mẹ của mình về cơ bản đã cướp lấy Soobin từ Dayoung — người mà bây giờ đang ủ rũ một mình trong bếp —  và bây giờ hai người họ đang có một cuộc trò chuyện thú vị về những món ăn yêu thích của họ. Sojung vui vẻ nhìn họ từ xa, cười khúc khích một mình mỗi khi Soobin bắt đầu di chuyển tay để thể hiện cô ấy thích món ăn mà họ đang nói đến nhường nào.

Tuy nhiên, khoảnh khắc này không kéo dài lâu. Dayoung xuất hiện trước mặt cô và trước khi cô nhận ra, cô đang ngồi ở bàn ăn ở bếp trong khi em gái cô tựa lưng vào bồn rửa, chờ đợi một mẻ bánh quy khác trong lò nướng.

"Vậy, nói cho chị biết thêm về người bạn gái này của em đi." Sojung nói và dựa vào bàn, đặt cằm lên lòng bàn tay.

Dayoung không thể kìm được niềm hạnh phúc khi nhắc đến bạn gái của mình. Sojung thấy nó thật đáng yêu.

"Cô ấy thật hoàn hảo." Cô ấy mơ màng thở dài. "Tất nhiên là, cô ấy cũng ngủ ngáy và quá bướng bỉnh vì lựa chọn của mình, nhưng cô ấy thật hoàn hảo. Em không thể chờ đợi để cho chị gặp bạn gái em được."

Cô cười trước lời nói của con bé. "Chà, em không cần phải khoe khoang bạn gái của mình như vậy đâu."

"Chị có thể tập trung vào phần mà em đã nói rằng cô ấy rất hoàn hảo và em không thể đợi đến khi chị gặp cô ấy được không?" Dayoung đảo mắt và nhấc chân để cô ấy có thể rúc vào chân Sojung, một nụ cười tươi tắn xuất hiện trên môi khi cô gái kia hét lên một tiếng ngạc nhiên.

"Được rồi, được rồi!" Cô hất chân Dayoung ra. "Mẹ nói rằng em trông giống như một kẻ ngốc mỗi khi ở cạnh cô ấy, vì vậy thật nhẹ nhõm khi nói rằng chị cũng rất nóng lòng muốn gặp được tình yêu của đời em lắm đấy."

Cô nhóc trông có vẻ bị xúc phạm, áp tay vào ngực mình để cố gắng tự đứng lên nhưng không thành công. Bây giờ đến lượt Sojung cong môi nở một nụ cười tự mãn.

"Thế còn chị?" Dayoung hỏi, vẫn bĩu môi trước mọi lời trêu chọc. "Chị có thích ai không?"

Sojung nhìn xuống sau khi nghe câu hỏi, cố gắng hết sức để kiềm chế một nụ cười ngượng ngùng. "Thực ra chị cũng có."

"Có thật không?" Dayoung nghe có vẻ ngạc nhiên đến nỗi khiến Sojung cảm thấy tự ái trong giây lát. "Ai thế?"

Cô nghiêng đầu về phía phòng khách và Dayoung cũng làm vậy sau đó. Con bé phải mất vài giây im lặng khó xử để có thể lấp đầy các dấu hỏi chấm trong đầu, và khi đã sáng tỏ, đôi mắt của cô ấy mở to đến mức Sojung lo lắng rằng chúng có thể sớm bật ra khỏi khuôn mặt của cô ấy.

"Chờ đã, chị thích S—"

"Khẽ nào," Sojung rít lên khi cô đá vào chân Dayoung. Cô gái nhỏ rên rỉ trong đau đớn. "Đúng vậy, chị thích cô ấy, được một thời gian rồi," Cô thở dài, mệt mỏi dựa vào ghế. "Thành thật mà nói, chị nghĩ rằng chị đã luôn như vậy. Và chị mất nhiều năm mới nhận ra được."

"Woahh," Dayoung thì thầm, não bộ cố gắng xử lý những gì cô ấy nghe được. "Chị có định nói với chị ấy không?"

Tâm trí của Sojung gợi lại món quà được giấu bên trong vali của cô lần thứ hai.

"Chị sẽ làm vậy," Cô tự gật đầu, như thể đang cố gắng lấy lại sự tự tin bằng lời nói của chính mình. "Sớm thôi."

Sojung cảm thấy Dayoung sắp nói một điều gì đó vô cùng khích lệ, nhưng biểu cảm của em gái cô chuyển sang vẻ xấu xa trước khi bất kỳ lời an ủi nào có thể thốt ra từ miệng cô ấy.

"Chị biết chị có thể sẽ tự xấu hổ, phải không?"

Dayoung chạy ra khỏi phòng sau khi trêu chọc Sojung, người đã bắt đầu ồn ào và tiếp tục đuổi theo cô ấy khắp nhà như thể họ vẫn còn là những đứa trẻ chưa từng lớn.

(Cô không nhận thấy Soobin đang hoang mang đứng cạnh bếp một cách trầm mặc khi cô rời đi.)

Đêm đó Soobin đeo bám lấy cô một cách bất thường, Sojung nhận thấy khi mặt trăng bắt đầu chiếu sáng trên bầu trời và họ quyết định đã đến giờ đi ngủ. Cô biết cô gái bên cạnh mình không ghét những cái ôm — mặc dù cô cũng biết rằng người bạn này có xu hướng hành động như thể đó là điều tồi tệ nhất trên thế giới khi cảm xúc của cô ấy dâng lên — nhưng nó vẫn không đủ để khiến cô hiểu tại sao Soobin lại ôm cô, như một con gấu Koala con trong năm phút qua.

"Ừm, Soobinie," Sojung khẽ nói, sợ rằng bản thân có thể làm cô gái kia giật mình.

"Mhm?" Cô ấy uể oải đáp lại, Sojung coi đó là cơ hội để xoay người trong vòng tay của cô ấy và đối mặt với cô gái đang ngái ngủ này.

"Chuyện gì vậy?" Cô chọc chọc mũi Soobin và cô gái này phát ra âm thanh không đồng tình. "Em chưa bao giờ đòi hỏi như thế này mà."

Soobin mở to mắt nhìn Sojung và nhắm lại sau vài giây. "Không có gì cả, em chỉ nghĩ rằng mình nên tận hưởng trong khi em có thể ở gần chị như thế này."

Sojung cau mày trước những lời nói vô nghĩa của bạn mình, nâng người chống cằm vào lòng bàn tay để nhìn rõ khuôn mặt của Soobin.

"Ý em là sao?"

Soobin thở dài và đôi mắt lại mở trừng trừng. "Em đã nghe thấy chị nói chuyện với Dayoung lúc nãy rồi."

Cả thế giới dừng lại khoảng chừng là một giây.

Sojung cảm thấy như cô sắp ngất đi vậy.

"Và?" Sojung xoay sở để tránh né trong khi cô biết bản thân đang suy sụp tinh thần, cố gắng tỏ ra bình tĩnh và điềm đạm nhất có thể, mặc dù cô biết rằng mình đang thất bại thảm hại.

"Chị nói chị sẽ tỏ tình sớm thôi," Soobin cất lời, vòng tay của cô ấy ôm eo Sojung ngày càng chặt hơn.

"Ừ-ừm?" Sojung không chắc cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng có điều gì đó về nó khiến cô cảm thấy vô cùng khó tin.

"Điều đó có nghĩa là chị sẽ sớm có bạn gái và bọn mình sẽ không thể dành thời gian như thế này với nhau nữa."

Thế giới lại ngừng quay một lần nữa. Nhưng lần này, đây lại là một tình huống khác mà Sojung chưa sẵn sàng tiếp thu được.

Cô không biết bây giờ mình nên cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.

"Tại sao lại không?" Sojung hỏi khi cơ thể cô dần thư giãn và cuối cùng thì bộ não của cô cũng hiểu rằng lúc nãy Soobin chỉ nghe được một nửa đoạn hội thoại mà thôi.

"Nó không rõ ràng sao?" Soobin chế giễu và búng trán Sojung. Cô gái kia chỉ có thể rên rỉ để đáp lại. "Người ấy sẽ ghen tị với chúng ta đấy."

Sojung cười khúc khích khi đưa ngón tay lên sửa tóc mái cho Soobin. "Điều gì khiến em nghĩ là cô ấy cũng sẽ thích chị vậy?"

"Thôi đi," Cô ấy đảo mắt. "Chị có thể là đồ ngốc, nhưng chị cũng có nét quyến rũ. Ai mà không thích lại chị cơ chứ?"

Em, em đấy. Sojung muốn phản bác lại, và chỉ suy nghĩ đó thôi cũng đủ khiến cô muốn biến mất vào một vũ trụ khác, nơi trái tim cô không chứa đầy những tình cảm đẹp đẽ nhất dành cho người bạn thân nhất của mình.

Khi bừng tỉnh sau cơn mơ màng, cô thấy Soobin đang nhìn mình như thể muốn biết điều gì đang diễn ra trong tâm trí mình. Sojung ước cô gái trước mặt có thể đọc được tất cả để cô không phải trải qua nỗi đau khi truyền tải những cảm xúc của mình thành lời nói nữa.

"Đừng lo," Soobin lại lên tiếng khi không nhận được câu trả lời. "Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, em sẽ ở đây vì chị."

Sojung cắn môi, cố gắng không khóc khi vòng tay qua cổ Soobin, cho phép mình tan chảy trong vòng tay ấm áp của bạn mình. Cô thưởng thức mùi dâu tây tỏa ra từ cơ thể của Soobin và một tiếng thở dài đứt quãng trái với ý muốn của cô.

"Thật tốt khi biết vậy."

Giờ là đêm trước Giáng sinh, và thay vì hào hứng như mọi khi, Sojung lại thấy lo lắng.

Tất nhiên, cô có thể chỉ tặng quà cho Soobin mà không thực sự thổ lộ tình cảm của mình. Cô đau đớn khi nhận ra điều đó. Nhưng có một giọng nói thầm khó chịu ở trong tâm trí gọi cô là kẻ hèn nhát mỗi khi cô lựa chọn từ bỏ việc đó đi.

Vì vậy, bây giờ không còn đường lui được nữa. Cô luôn ước mình có thể cho Soobin một cái gì đó tốt hơn, xứng đáng hơn và bằng cách nào đó thì ít mang tính tượng trưng hơn.

Điều duy nhất khiến cô phân tâm khỏi sự đau khổ này là nhìn thấy Dayoung đang nhảy cẫng lên như thế nào khi đợi bạn gái của em ấy đến.

"Lỡ như cô ấy bị lạc thì sao?" Em gái cô rên rỉ khi cô ấy đi qua phòng khách, mở khóa và kiểm tra điện thoại của cô ấy không ngừng.

"Cô ấy đã nhắn tin cho em hai phút trước đấy, em thư giãn chút được không?" Sojung đảo mắt nhìn cảnh tượng đó.

"Cô ấy sẽ đến sớm thôi, nhóc con. Đừng lo lắng quá." Sooyoung, một trong những người chị em họ của họ, đang trấn an cô gái đang lo lắng quá mức kia.

"Sooyoung nói đúng, em nên ngồi xuống với bọn chị một lúc đi." Seulgi, người bạn gái vô cùng tốt bụng và mềm mại của chị họ, mở lời tham gia cuộc trò chuyện.

Dayoung rên rỉ và quyết định nghe lời, ngã mình xuống ghế sofa với một tiếng phịch thật kêu. Soobin phàn nàn về việc làm thế nào để đứa nhỏ này có thể tế nhị hơn một chút. Và con bé thậm chí không buồn trả lời.

Sự im lặng bao trùm một lúc và khi họ sẵn sàng tham gia vào một cuộc trò chuyện không bao giờ kết thúc về các bản nhạc yêu thích của họ đã phát hành trong năm nay, thì đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

"Ôi trời ơi, là cô ấy đó." 

Dayoung hét lên và chạy vội về phía cửa, lướt qua cả mẹ của họ trên hành lang.

Sojung chế giễu và lắc đầu. "Em ấy có cần phải dữ dội như vậy khi gặp bạn gái của mình không?"

"Chị sẽ không giống vậy hả?" Soobin ngây ngô cười với cô, sau bao năm làm bạn, Sojung biết rõ ý tứ của cô ấy lúc này. Cô biết mình đang bị trêu chọc.

"Không hề." Cô đe dọa, người kia chỉ có thể cười đáp lại.

"Mọi người," Dayoung quay lại với một cô gái cao hơn, nhút nhát ở bên cạnh mình. "Đây là Yeonjung."

Cô gái ấy lầm bầm nói xin chào và cúi đầu chào hỏi, và Sojung không thể không thấy rằng cô ấy thật đáng yêu. Tại sao mọi người xung quanh cô đều quen được những cô bạn gái dễ thương nhất như vậy?

"Cuối cùng cũng gặp được em, Yeonjung," Sojung đứng dậy trao cô gái một cái ôm. "Ồ, và đừng coi trọng bất cứ điều gì cô gái đó nói nha."

Sooyoung, người quá bận rộn với việc nghịch tóc của Seulgi, đã phát hiện ra những lời nói của Sojung. Cô ấy chế giễu khi nhận ra mình là người mà Sojung đang nói đến.

"Nói ai đó!" Cô ấy ném chiếc gối tựa lưng về phía Sojung, người đã nắm lấy nó và ném nó trở lại, với sức lực mạnh hơn rất nhiều. Nó gần như đụng cả vào người Seulgi thay vì Sooyoung.

"Em sẽ giới thiệu Yeonjungie với những người còn lại trong gia đình trước khi các chị có thể làm em xấu hổ hơn nữa." Dayoung rên rỉ và nắm lấy tay bạn gái của mình, kéo cô gái vào bếp.

Khi Sojung dừng trêu chọc và ngồi xuống, cô nhận ra Soobin đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ với nụ cười trìu mến trên môi. Đó là một cảnh tượng dễ thương đến nỗi Sojung không có ý định trêu chọc cô ấy về việc này.

"Họ thật đáng yêu, phải không?" Sojung huých nhẹ cùi chỏ vào người bạn mình, cười khúc khích một mình khi Soobin chợt tỉnh sau khi chìm đắm vào thế giới riêng.

"Rõ ràng là vậy," một tiếng thở dài không rõ thoát ra từ miệng cô ấy. "Họ khiến em ước rằng mình cũng có một người đặc biệt như vậy."

Khi nghe thấy những lời đó của Soobin, Sojung quay đầu sang một bên và thấy Seulgi đang cười vì thứ gì đó mà Sooyoung đang cho cô ấy xem trên điện thoại, trong khi em họ của cô quá bận rộn để tận hưởng tiếng cười của bạn gái em ấy khi xem video đang phát trên màn hình. Nhìn thấy Dayoung rời khỏi bếp, tay đặt nhẹ lên eo Yeonjung, cả hai như lạc vào vũ trụ của riêng mình ngay khi chạm mắt. Nhìn thấy bố mẹ cô đang dọn bàn ăn cùng nhau, cặp đôi chia sẻ nụ cười hạnh phúc khi họ liếc nhìn cô con gái út với vẻ mặt đầy tự hào.

Sau đó, cô quay lại về phía Soobin, nhìn thấy ánh mắt của cô gái ấy sáng lấp lánh khi cô nhìn cô ấy, và Sojung thề rằng cô sẽ yêu tất cả mọi điều đó.

Em sẽ có một ai đó thật đặc biệt. Em có thể có chị.

Thay vì thốt ra những lời đó, cô choàng tay qua vai Soobin và lặng lẽ đồng ý với những gì cô ấy nói khi nãy.

Sojung nhìn lên đồng hồ trên tường. Gần nửa đêm rồi.

"Chị sẽ quay lại sớm thôi," Cô thì thầm với Soobin trước khi lên lầu, bước vào phòng ngủ với tâm trạng lo lắng.

Cô cẩn thận cầm lấy món quà nhỏ, ôm chặt hộp quà được bọc bằng giấy gói màu đỏ vào ngực.

Bây giờ hoặc không bao giờ.

Khi còn đúng mười phút nữa là đến lễ Giáng sinh, Sojung vỗ vai Soobin và kéo cô gái đi theo mình ra ngoài. Đây là thời điểm hoàn hảo, vì bố mẹ cô quá chú tâm vào các thành viên khác trong gia đình nên không hề thắc mắc tại sao hai người bọn họ đột nhiên biến mất khỏi phòng khách.

Bây giờ cả hai đang ở phía sau sân nhà, và mặc dù bên ngoài trời đang rét lạnh, những ánh sáng vô tận tỏa sáng trước mặt họ thật an lành.

Sojung đang làm mất thời gian của mình. Cô thích cái cách mà đôi má của Soobin ngày càng đỏ hơn vì nhiệt độ, nhìn mái tóc dài bay trong gió và mong muốn khoảnh khắc hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi.

"Soobin," Sojung thầm thì, tiến lại gần cô gái trước mặt mình một bước. "Chị nghĩ rằng đã đến lúc tặng cho em món quà này."

Toàn bộ khuôn mặt của Soobin sáng lên, và Sojung biết rằng nếu không căng thẳng đến mức này, cô sẽ bật cười trước cảnh đó.

Sau đó, cô lấy một chiếc hộp màu trắng ra khỏi giấy gói quà, mở nó ra để lộ một chiếc vòng cổ bằng bạc được trang trí với mặt dây chuyền mặt trăng sáng bóng. Sojung lùi lại một bước trước khi Soobin kịp nói gì, đeo chiếc vòng vào cổ với đôi tay đang run rẩy.

"Sojung," Soobin thở ra trong khi dùng đầu ngón tay nắm lấy mặt trăng nhỏ bé ấy, đôi mắt sáng rực hơn cả mặt dây chuyền mà cô ấy đang cầm. "Nó thật đẹp."

"Đó chưa phải là tất cả đâu," Sojung giải thích và Soobin cau mày, cuối cùng rời mắt khỏi chiếc vòng cổ. Sự chú ý này khiến Sojung lo lắng, nhưng cô biết mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu để nỗi sợ bị từ chối lấn át trong khi bản thân đã đi quá xa như vậy.

Đến lúc rồi. Không có quay ngược thời gian được nữa đâu.

"Chị có chuyện muốn nói với em và chị cần em lắng nghe thật kĩ," Cô nắm lấy tay Soobin. "Người mà chị đã kể với Dayoung — người chị thích, đó là—"

"Sao vậy? Chị đang làm em lo lắng đấy," Soobin phá ra một tràng cười và Sojung có thể cảm nhận được rằng cô gái ấy cũng đang bắt đầu lo lắng như mình.

Sojung nuốt nước bọt, bàn tay nắm chặt lấy tay Soobin trở nên vững chắc hơn khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy mong đợi của cô ấy, không dám nhìn đi chỗ khác dù chỉ một giây. "Đó là em. Chị thích em. Không, quên cái đó đi— Chị yêu em. Chị yêu em rất nhiều, Soobin. "

Mọi thứ chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, và Sojung ngạc nhiên là cô không hề nói lắp lần nào. Soobin vẫn nhìn chằm chằm vào cô, vẫn nắm lấy đôi tay lạnh cóng của cô, nhưng giờ đây đôi mắt cô ấy đang mở to và sức nắm của cô ấy ngày càng yếu đi theo từng giây trôi qua.

Giữa họ lại tràn ngập sự im lặng đến ngột ngạt, và Sojung cố gắng chuẩn bị tinh thần cho những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Là thế này, cô nhận ra, Soobin không có thích mình.

Những tưởng tình yêu của cô dành cho Soobin luôn bị tổn thương, nhưng sự tổn thương này chưa bao giờ sâu sắc nhiều như lúc này.

Sojung chớp mắt nhiều lần, cố gắng hết sức để không gục ngã trước mặt Soobin. "Nghe chị nói này, không sao cả nếu em không thích chị, chúng ta có thể giả vờ như điều này chưa bao giờ xảy ra—"

"Chị dám làm vậy hả."

Sojung hít hà, dụi mắt bằng chiếc áo len của mình. "Cái gì?"

"Giả vờ như điều này không bao giờ xảy ra. Đừng làm vậy, Chu Sojung."

Đó là khi Sojung nhận thấy mắt của Soobin đang sáng lấp lánh và cô ấy đang ở gần hơn so với một phút trước. 

"Em cũng yêu chị," cuối cùng thì Soobin cũng nói ra, và Sojung thề rằng giọng nói của cô ấy chưa bao giờ ngọt ngào và chân thành đến thế. "Chị có biết em đã sợ hãi khi nghĩ mình sắp mất chị như thế nào không?"

"Em đúng là đồ ngốc mà," Sojung kêu lên, giọng cô dao động. "Em sẽ không bao giờ đánh mất chị. Không bao giờ."

Nụ cười của Soobin rực rỡ đến chói lóa, khiến tất cả những ngọn đèn chiếu sáng cả khu phố đều phải xấu hổ. Tay cô ấy tìm đến cổ Sojung, nhẹ nhàng vuốt ve gáy trước khi đưa mặt họ lại gần hơn.

Mũi của họ chạm vào nhau, và Sojung cảm thấy như cô đang nằm mơ.

"Đây là món quà của em," Soobin thì thầm, nụ cười ngượng ngùng thoát ra khỏi môi. "Giáng sinh vui vẻ nhé, Sojung."

Môi của Soobin áp lên môi cô ngay khi đồng hồ điểm nửa đêm. Sojung tin rằng đây là món quà Giáng sinh ngọt ngào nhất mà cô từng nhận được.

(Họ nghe thấy một tiếng hét bị bóp nghẹt phát ra từ bên trong nhà khi đang hôn nhau và họ gần như chắc chắn rằng âm thanh đó là của Dayoung, nhưng vì quá bận để yêu nhau nên không thể quan tâm được.)

Cuối cùng, khi họ lùi lại, cả hai không thể không bật cười trước sự lãng quên của chính mình. Nhưng bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn cả — không có gì quan trọng khi họ có thể gần gũi như thế này, trao cho nhau tình yêu thương dạt dào, không một chút sợ hãi.

Sojung vòng tay ôm chặt eo Soobin, và trước khi cô nhận ra, môi họ lại chạm vào nhau.

"Giáng sinh vui vẻ, Soobin."

Tiếng chuông ngân vang trên đỉnh đầu khi họ hôn nhau một lần nữa.

Đó là một đêm Giáng sinh thật hoàn hảo dành cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro