Chương 12~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân mang theo Lộc Hàm trở về Mỹ, Bạch Hiền không ra sân bay tiễn. Cái loại tình cảnh chia cách này cậu rất không thích, giả vờ nói câu tạm biệt, không phải phong cách của cậu, chỉ cần Lộc Hàm biết, bất cứ lúc nào Bạch Hiền cũng đều là cảng tránh bão của y, vậy là được rồi.

Tại công ty, Bạch Hiền vẫn làm việc như bình lệ, Xán Liệt bận rộn đọc tài liệu, buổi sáng này nhìn qua thấy thật bình yên.

Ngay khi cậu vừa định nghỉ ngơi một chút, cửa phòng làm việc "két" một tiếng bị mở ra, may là tố chất tâm lý của Bạch Hiền rất tốt, nếu không đã bị dọa cho nhảy dựng lên rồi.

"Chanyeol!"

Một giọng nói nhẹ nhàng bay tới lỗ tai Bạch Hiền, cậu tập trung nhìn lên, một cô gái tóc dài đang muốn ôm lấy Phác Xán Liệt. Giống như tất cả đều đã sớm trở thành thói quen, Xán Liệt vẫn cứ bình tĩnh ngồi yên, chân lấy đà đẩy cả người cả ghế về sau một chút, khéo léo tránh được sự "công kích" của cô gái kia. Cô gái ôm hụt, theo quán tính nghiêng người về phía trước một chút, nghiêng ngả một hồi rồi mới đứng vững. Sau khi đứng vững, cô gái quay đầu lại nhìn Xán Liệt, trong mắt chứa đầy nước mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Thật thú vị, để xem anh kết thúc chuyện này như thế nào, Bạch Hiền nghĩ thầm như vậy, vẫn ngồi bất động trên ghế mà cười xấu xa, thể hiện rõ thái độ ngồi xem kịch vui.

"Linda, em tới đây làm gì?"

"Chanyeol, người ta nhớ anh, đến thăm anh mà."

Khóe mắt cô gái đỏ hoe, cắn cắn môi, bạch Hiền ở xa nhìn đã có chút đồng cảm với Xán Liệt, gặp phải loại con gái thế này thật phiền toái.

"Nhìn thấy rồi, em có thể đi."

Trong giọng nói của Phác Xán Liệt không hề mang theo một tia cảm tình nào, di chuyển ghế trở về ngồi trước bàn làm việc, đến nhìn cũng cũng không thèm liếc mắt nhìn cô gái kia một cái.

"Chanyeol, em cố ý tới tìm anh, anh lại không liếc mắt nhìn em một cái sao?"

"Anh sợ đau mắt đỏ lắm."

"Anh!"

Cô gái tức giận khóc lóc, Xán Liệt lại không hề để ý chút nào, chỉ ngẩng đầu nhìn xem Bạch Hiền đang làm cái gì, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ ngồi xem kịch hay của cậu.

Thật hay cho Bạch Hiền nhà em, tôi ở đây ứng phó với cô gái này, còn em thì ở một bên xem kịch vui! Hừ! Làm sao có chuyện chỉ nhìn mà không diễn được chứ!

Phác Xán Liệt hướng về phía Bạch Hiền cười cười, cậu chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua. Tình hình không ổn rồi. Vừa mới nghĩ như vậy, bạch Hiền đã thấy Phác xán Liệt đi về phía mình.

"Bạch Bạch, nhìn thấy cô gái khác tới tìm tôi mà em không tức giận sao?"

Hả?! Đây là cái tình huống gì vậy! Muốn tôi cùng diễn sao? Nghe thấy Xán Liệt đang hỏi mình, Bạch Hiền hoàn toàn choáng váng.

"Chanyeol, ai vậy?!"

Nghe được câu nói của Xán Liệt, lúc này Linda mới chú ý trong phòng còn có một người nữa.

"Bạch Hiền" Xán Liệt dừng lại một chút, sau đó mới phun ra câu tiếp theo, "Người yêu của anh."

"Anh! Anh! Anh!"

Cô gái chỉ vào Phác Xán Liệt, tức giận đến tay cũng run rẩy, sau đó dậm chân bỏ đi, chỉ còn lại Phác Xán Liệt cười vui vẻ vì đạt được mục đích và Bạch Hiền đã hóa đá ở trong phòng.

Nhìn thấy Linda rời khỏi phòng, Phác Xán Liệt mới quay đầu lại nhìn Bạch Hiền còn đang ngẩn người, rõ ràng đại não cậu vẫn còn chưa có tỉnh lại, một đôi mắt hạnh đang trừng lên nhìn anh. Thấy vẻ mặt này của cậu, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phá lên cười, lúc này cậu mới hoàn hồn, đột nhiên giơ một chân lên giẫm nát bàn chân Xán Liệt, còn dùng sức mà giẫm nữa.

Phác Xán Liệt bị đau nhảy về sau một bước, giương mắt thấy bạch Hiền tức giận trừng mắt với mình.

"Mượn thư ký Biện đối phó một cô gái thôi mà, không cần phải hung dữ như vậy chứ!"

"Làm gì có, Tổng giám đốc Phác còn ác với bản thân mình hơn ấy, vì đối phó với con gái mà ngay cả tính hướng (xu hướng tình dục ấy mà ) của mình cũng có thể nói lung tung! Nhưng mà vẫn phải nói, sao trước đây lại không nhìn ra Tổng giám đốc Phác là Liễu Hạ Huệ nhỉ, mỹ nữ đưa lên tận miệng cũng không muốn!"

"Quá khen, đa tạ!"

Vẻ mặt Phác Xán Liệt tỉnh bơ phớt lờ, Bạch Hiền thì tức giận đen mặt lại.

"Phác Xán Liệt! Anh tự nói mình là gay thì mặc kệ anh, sao còn kéo theo tôi! Ai là người yêu của anh hả?!"

Mấy chữ cuối cùng, là Bạch Hiền rít từ trong kẽ răng ra. Buồn cười thật, Bạch Hiền cậu là thẳng nam nha, lần trước bị Phác Xán Liệt hôn hoàn toàn là ngoài ý muốn! Mà cho dù biến thành gay cũng không muốn tìm đến xán Liệt, ai đè ai cũng là một vấn đề! Xùy! Mình đang nghĩ cái gì vậy! Cái chuyện này là không có khả năng.

"Em nghĩ là ai thì chính là người đó."

"Anh!"

Phác Xán Liệt, anh thật đúng là làm người ta tức chết mà không đền mạng. Bạch Hiền tức giận ngồi xuống ghế "bịch" một tiếng, không thèm để ý đến anh nữa. Xán Liệt chính là một gã yêu nghiệt! Sớm muộn gì cũng nhận lấy một người yêu nghiệt như vậy! (Cậu đó! Cậu thu nhận đó!)

Bên này đôi oan gia đang đấu khẩu, bên kia cô gái vẫn chưa chịu buông tha. "Phác Xán Liệt, em mặc kệ anh thích con trai hay thích con gái, chỉ cần gạo nấu thành cơm, anh muốn trốn cũng không được. Hừ!"

Cô ả hừ lạnh một tiếng, nảy ra một ý hay.

"Daddy, buổi tối giúp con hẹn Chanyeol ăn cơm đi."

Ba Linda chính là nguyên lão của Phác Thị, năm đó khi Phác Thị sáng lập, ông ta cũng có chút công lao. Luận về vai vế, Phác Xán Liệt còn phải gọi ông ta một tiếng chú, đây cũng là nguyên nhân vì sao Linda có thể dễ dàng vào công ty. Tuy rằng Phác Xán liệt không thích Linda, nhưng vì nể mặt ba cô nên mới thả lỏng một chút, nếu không khi ba anh trở về sẽ lại nói cho một trận.

Buổi tối, Xán Liệt mang theo Bạch Hiền xuất hiện ở bữa ăn, đùa gì chứ, đã nói cậu là người yêu của mình rồi, làm sao có thể không mang cậu theo được.

Trước bữa ăn, "Lát nữa, anh thả cái này vào trong ly rượu." – Linda đưa cho người phục vụ một gói thuốc bột và một xấp tiền thật dày, cũng dặn hắn phải đem ly rượu này đưa cho Xán Liệt.

Nhìn thấy ly rượu "đặc biệt" đã thành công đưa tới trước mặt Xán Liệt rồi, Linda mừng thầm trong lòng.

"Chanyeol, sáng nay là em thất lễ, em mời anh một ly xem như nhận lỗi."

Có lẽ là bởi vì quá hưng phấn mà Linda không cẩn thận đụng vào bàn ăn, đồ ăn trong đĩa ở trên bàn rơi một chút lên người, Linda vội vàng vào nhà vệ sinh.

Trước lúc vào nhà vệ sinh, Linda còn buộc ba cô uống rượu với Xán Liệt, anh vừa muốn nâng ly, Bạch Hiền đã đoạt lấy cái ly trong tay anh.

"Ngài Nhậm, hôm nay Tổng giám đốc Phác lái xe tới nên không thể uống rượu, ly này để tôi uống thay đi ạ."

"Cũng được!"

Ông ấy cũng không nói gì, thoải mái cười, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.

Bạch Hiền cũng theo sau uống cạn ly rượu của Xán Liệt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chap sau có H nha. Nhưng nhẹ thôi. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro