Chương 18~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, Phác Xán Liệt quyết định làm việc tốt tới cùng, khăng khăng đòi đi rửa bát. Còn cậu  xuất phát từ sự đảm bảo an toàn cho tài sản nhà mình, kịch liệt yêu cầu Phác Xán Liệt ngồi nghỉ đi, để mình tự rửa bát. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng quyết định cùng nhau rửa.


"Em nói này, Phác xán Liệt, anh từng rửa bát bao giờ chưa vậy?"


Nhìn thấy dáng vẻ đầy tao nhã kia của anh, mặc trên người một bộ âu phục sạch sẽ lịch sự, sao mà cứ cảm thấy anh đứng bên bồn rửa bát đều kỳ dị sao đó.



"Không biết thì học chứ sao! Dù sao thì, làm gì có chuyện anh rửa không sạch chứ."


Nói thừa! Chỉ dùng nước để rửa đương nhiên không sạch được rồi! Bạch Hiền ném cho Xán Liệt một ánh mắt khinh bỉ, sau đó đưa cho anh chai nước rửa bát.


"Đây! Đổ lên một chút."


Phác Xán Liệt ngoan ngoãn nhận chai nước rửa, đổ một ít lên cái bát, quả nhiên cái bát nhìn sạch hơn nhiều. Thấy bát được rửa sạch, tâm tình Xán Liệt lập tức tốt hơn rất nhiều.


Rửa bát xong, Phác Xán Liệt bận rộn nửa ngày trời rốt cuộc cũng thấm mệt ngồi phịch xuống sô pha. Thật không ngờ, nấu cơm này nọ còn mệt hơn so với chạy việt dã. Xem ra, muốn trở thành bạn trai tiêu chuẩn chất lượng cao không phải là chuyện một sớm một chiều.



"Đúng rồi Bạch Hiền, đưa anh đi xem phòng của em có được không?"


Tuy cậu không hiểu vì sao Phác XÁn Liệt lại đưa ra yêu cầu này, nhưng vẫn dẫn anh vào phòng mình.


Trong phòng Bạch Hiền bày trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái tủ quần áo và một cái tủ đầu giường, trên tủ đầu giường là một cái đèn bàn, phía trước đèn có một cái khung ảnh. Trong khung vuông có một người lớn tuổi đang ôm hai cậu con trai tươi cười, bọn nhỏ cười rạng rỡ như vậy, dường như có thể nghe được cả tiếng cười phát ra từ trong khung ảnh.


Phác xán Liệt cẩn thận cầm khung ảnh lên xem, đứa bé bên trái có thể dễ dàng nhận ra được chính là cậu.

"Bạch Hiền, ngày bé em thật mũm mĩm nha."

Phác Xán Liệt chỉ vào Bạch Hiền trong ảnh cười rộ lên.

"Ai cần anh lo!"


Cậu vừa đoạt lại khung ảnh vừa hung dữ nói với Xán Liệt.



Xán Liệt ngừng cười, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì lại nhìn thấy vẻ mặt Bạch Hiền đang cầm khung ảnh. Dường như đã bị người trong ảnh thu hút, trên mặt cũng dần lộ ra một nụ cười tươi dịu dàng.



Không đợi anh hỏi, Bạch Hiền đã tự nói ra, "Đây là ảnh chụp khi em mười tuổi đi chơi công viên cùng Lộc Hàm và Viện trưởng. Hôm ấy là ngày quốc tế thiếu nhi. Đối với những đứa trẻ trong gia đình bình thường khác thì đây là ngày lễ cực kỳ vui vẻ. Nhưng đối với bọn em, đó là ngày cô đơn nhất. Niềm vui của những đứa trẻ kia sẽ làm bọn em nhớ tới những tủi hờn của mình, làm cho bọn em nhớ tới chuyện không muốn thừa nhận chút nào... rằng bọn em là cô nhi. Nhưng mà ngày hôm đó, Viện trưởng lại đưa em và Lộc Hàm đến công viên chơi. Bà ấy nói với em, Bạch Bạch, cho tới bây giờ con chưa từng là cô nhi, còn có Bác viện trưởng nữa. Phác Xán Liệt anh biết không, đó là câu nói ấm áp nhất mà cả đời này em từng được nghe qua."



Bạch hiền cười, trong ánh mắt lóe ra thứ ánh sáng chói mắt. Bởi vì từ nhỏ đã thiếu đi sự quan tâm của cha mẹ, cho nên cậu rất quý trọng cũng rất cảm kích Viện trưởng đã hết lòng chăm sóc cậu bao nhiêu năm qua.



"Bạch Bạch!"



Khi vẫn còn đang chìm trong hồi ức, Bạch Hiền nghe thấy Xán Liệt gọi tên mình, tim đập lạc đi một nhịp, anh ấy đang gọi mình là BẠch Bạch...



Anh nhìn BẠch Hiền ngẩn người, nhẹ nhàng tiến lại gần cậu, trong đôi mắt hoa đào phát ra một thứ kiên định chưa bao giờ thấy.


"Về sau anh sẽ luôn chăm sóc em!"

Luôn chăm sóc em...

Luôn chăm sóc em...

"Phác Xán Liệt, cảm ơn anh."

Bạch Hiền ngây ngốc sửng sốt vài giây, sau đó chậm rãi thốt ra mấy từ này.

"Đồ ngốc."


Phác Xán Liệt, cảm ơn anh, tuy rằng anh hơi khác người, nhưng vẫn muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã khiến cho em cảm động.



"Đàn ghi-ta?" Phác Xán Liệt phát hiện chiếc đàn ghi-ta dựng bên cạnh tủ quần áo, "Em biết đàn?"



"Biết một chút, Lộc Hàm có từng dạy qua."



Xán Liệt cầm đàn ghi-ta đưa cho bạch Hiền, ý bảo cậu đàn một đoạn. Cậu cũng không từ chối, nhận đàn ghi-ta, thử một vài âm rồi sau đó bắt đầu vừa hát vừa đàn:


Bởi vì em rời khỏi giấc mộng của tôi
Khi tôi tỉnh lại giữa những dòng nước mắt
Nhìn từng cơn gió đêm thổi qua khung cửa sổ
Em có cảm nhận được tình yêu của tôi?
Đợi một ngày nào đó khi chúng ta cùng già đi
Khi em không còn bên cạnh tôi nữa
Nhớ lại những lời thề dối trá khi xưa
Đã theo câu chuyện cũ từ từ trôi qua
Biết bao người từng ái mộ gương mặt em khi còn trẻ
Nhưng cũng phải thừa nhận tháng năm vô tình đã làm đổi thay tất cả
Biết bao người từng đến rồi đi trong cuộc đời em
Nhưng rồi cả đời này cũng chỉ còn có tôi luôn bên cạnh em...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro