Chương 23~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa chiếu vào trong căn phòng, trên chiếc giường lớn mềm mại hai người nào đó vẫn còn chưa tỉnh, đang ôm chặt nhau say giấc nồng. Đột nhiên, một trong hai người "ưm" một tiếng tỉnh lại, đưa tay lên dụi dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ. Nhìn đèn trên trần nhà xa lạ, Bạch Hiền bắt đầu nhớ lại xem mình đang ở đâu?! Đúng rồi, là ở nhà Phác Xán Liệt! Phác Xán Liệt... Phác Xán Liệt?! Nghĩ đến Phác Xán Liệt, Bạch Hiền hé mắt nhìn người đang nằm bên cạnh mình. A!!!! Sao mình lại nằm ngủ trên cánh tay Phác Xán Liệt! Phác Xán Liệt cư nhiên còn khoác một cánh tay lên lưng mình! Chẳng lẽ?! Nghĩ đến cái loại khả năng này, Bạch Hiền một lần nữa giơ chân sút tung anh lăn xuống đất, sau đó nhanh tay nhấc chăn lên kiểm tra thân thể mình một chút. Phù~ may là vẫn còn mặc quần áo ngủ. Sau khi chứng mình được mình không bị xâm hại gì Bạch Hiền mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó... sau đó nghĩ đến Phác xán liệt bị mình một cước sút tung ra khỏi giường kia.

"Bạch Hiền!"

Sáng sớm ra đã bị cưỡng bức tiếp xúc thân mật với sàn nhà, mặt Xán Liệt sớm đen thui như đít nồi, dáng vẻ hung dữ thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Hiền.

"Nếu em nói em chỉ muốn cho anh nhẹ nhàng tiếp đất thôi, anh có tin không?"

Bạch Hiền chớp chớp ánh mắt đầy "vô tội", tươi cười hơi cứng ngắc.

"Em thử nói xem?!"

Phác Xán liệt rít từ trong răng ra mấy từ này, dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười làm cho sống lưng bạch Hiền không khỏi lạnh ngắt...

"Bạch Hiền, hôm nay nếu em không cho anh một câu giải thích hợp lý, anh sẽ trực tiếp tử hình em tại chỗ luôn!"

"Không phải em sợ anh thừa dịp em đang ngủ thú tính nổi lên, sau đó... cái kia..."

Bạch HIền xấu hổ cười cười, cẩn thận ngẩng đầu lén nhìn Phác Xán Liệt.

"Xin em đấy, là ai đêm hôm qua tưởng anh là que kem, sống chết ôm chặt lấy người anh, còn chảy nước miếng nữa hả!"

"Là vậy à... Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà... ha~ ha~ ha~"

Bạch Hiền nghe thấy chuyện đáng xấu hổ của mình, cười khan vài tiếng sau đó hối hận che mặt lại.

Đừng hỏi vì sao Bạch Hiền không hề nghi ngờ gì. Bởi trước kia khi cậu còn ngủ cùng với Lộc Hàm, buổi tối nằm mơ thường xuyên biến y thành các loại bánh ngọt, chảy nước miếng thôi không nói, đôi khi còn há miệng cắn mấy miếng. May mắn Lộc Hàm ngủ say như chết, cho nên không phát hiện ra, nhưng buổi sáng khi tỉnh lại sẽ kinh ngạc phát hiện trên người mình xuất hiện một đống dấu răng cùng vết nước dãi không biết từ đâu ra...

Nhìn thấy dáng vẻ phấn khích kia của BẠch Hiền, tâm trạng Xán Liệt cuối cùng cũng tốt hơn một chút, thật ra vừa rồi là anh nói dối, đúng là đêm qua Bạch Hiền biến anh thành cây kem, nhưng không có chảy nước miếng, mà là... ôm anh cắn mấy phát.

Phác xán Liệt tắm rửa xong đi ra, Bạch Hiền vẫn còn rối rắm ngồi trên giường. Nhìn vẻ mặt cậu thế này bỗng dưng Xán Liệt nảy ra một ý hay.

Chính là khi bạch Hiền còn đang hối hận về chuyện kia thì đột nhiên trước mắt tối sầm (đừng hiểu lầm, không phải hôn mê đâu), một cái khăn bông an tọa chuẩn xác trên đầu và che khuất ánh mắt cậu. Bạch Hiền kéo khăn xuống vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Xán liệt, chỉ thấy anh nhíu mày nói, "Giúp anh lau khô tóc, xem như bồi thường chuyện em chảy nước miếng lên người anh, thế nào?"

Lau thì lau, ai bảo mình chảy nước miếng lên người anh chứ! "Thiếu nữ" Phác xán Liệt này có thể chịu xuống nước, cũng coi như là đã "hết lòng quan tâm giúp đỡ" với mình rồi.

Vì thế trong căn phòng liền hiện ra một hình ảnh tuyệt đẹp: Bạch Hiền quỳ gối trên giường lau tóc cho Phác xán Liệt, từng ngón tay nhỏ bé cách một lớp khăn bông nhẹ nhàng chuyển động, Xán Liệt lẳng lặng ngồi bên giường, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt Bạch Hiền mang đến cho, thoải mái nhắm hai mắt lại.

Sau khi Bạch Hiền lau khô tóc ở phía sau cho xán Liệt, đứng dậy đi đến trước mặt anh, vì thế Xán Liệt đang nhắm mắt lại liền cảm thấy một mùi hương nhẹ nhàng xộc thẳng vào mũi, động tác nhẹ nhàng của bạn Bạch khiến bạn Xán nhất thời kìm lòng không được...

Bạch Hiền đang hết sức chăm chú giúp Xán Liệt lau tóc đột nhiên cảm thấy có cái gì đó chọc vào người mình, vừa cúi đầu xuống nhìn thấy, nhất thời đầu Bạch Hiền hiện đầy hắc tuyến.

"Phác xán Liệt!"

"Ha ha... Cái này... Đàn ông mà...!"

Phác xán Liệt xấu hổ liếc nhìn Bạch Hiền, ngoài mặt cười nhưng trong lòng đổ lệ nói với cậu.

"Phác Xán Liệt, đồ cầm thú nhà anh!"

Bạch Hiền nổi giận đùng đùng đi thẳng vào phòng tắm, để lại một mình Phác Xán Liệt nằm trên giường che mặt lăn lộn.

Đợi Bạch Hiền từ trong phòng tắm đi ra, Xán Liệt đã chuẩn bị xong để xuất phát rồi.

"Thu dọn nhanh lên, lát nữa anh mời em đi ăn kem."

Dường như vừa rồi chưa hề phát sinh chuyện gì hết, Phác xán Liệt cười cười vẻ mặt ôn nhu nói với Bạch Hiền.

Kem! Nghĩ đến kem, cậu lập tức quẳng hết mọi chuyện từ sáng đến giờ lên tới tận chín tầng mây. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Bạch Hiền cao hứng đi theo Xán liệt ra ngoài.

Trong quán kem, cậu hưng phấn từng miếng từng miếng ăn hộp kem dâu trước mặt mình, nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cậu, Phác xán Liệt mỉm cười đầy vẻ nuông chiều, cầm thìa ăn kem sô cô la của mình.

"Phác xán Liệt..."

"Hả?"

"Cái kia... Phần kem của anh có ngon không?"

Thấy Bạch Hiền đang mở to đôi mắt nhìn... cốc kem trong tay mình kia, Xán Liệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đẩy cốc kem đến trước mặt cậu.

Bạch Hiền hướng về phía Xán Liệt nở nụ cười cảm kích, nhanh chóng xúc một thìa đưa lên miệng.

"Ngon thật~"

Bạch Hiền thỏa mãn cong cong đôi mắt xinh đẹp, cười như đứa trẻ.

"Ăn ít thôi, đừng ăn nhiều quá đau bụng đấy!"

"Yên tâm đi, bụng em tốt lắm!"

Nói xong, Bạch Hiền quơ quơ chiếc thìa trong tay.

Xán Liệt xoa xoa đầu Bạch Hiền, nở nụ cười.

Bạch HIền, kem dù ngọt thế nào cũng không bằng nụ cười của em.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro