Chương 33~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Bạch Bạch, anh ăn một chút gì đi!"

Nhìn Bạch Hiền dựa vào tường ngẩn người, Lộc Hàm bê đồ ăn ra trước mặt muốn ép cậu ăn. Chỉ có điều, Bạch Hiền vừa nhìn thoáng qua lại bắt đầu nôn khan.

Lại như vậy, từ sau khi Bạch Hiền đến đây cứ nhìn thấy thức ăn liền nôn mửa, đây đã là lần thứ năm rồi. Trong dạ dày Bạch Hiền vốn đã không có cái gì, lúc đầu còn nôn ra gì đó nhưng sau vài lần nôn mửa, ngay cả nước cũng không nôn ra được nữa. Nhìn dáng vẻ khó chịu của cậu, mũi Lộc Hàm cay cay, nước mắt liên tục lởn vởn trong khóe mắt mà không dám rơi xuống, y sợ mình vừa khóc, Bạch Hiền sẽ càng thêm khó chịu. Lộc Hàm yên lặng bê đồ ăn ra ngoài, vừa đi ra cửa thì thấy Thế Huân.

"Vẫn không thể ăn sao?"

Thế Huân tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng đã sớm có đáp án rồi, quả nhiên thấy cái lắc đầu đầy chán nản của Lộc Hàm.

Ngày hôm qua khi nhận điện thoại của Bạch Hiền, Lộc Hàm sợ đến ngây người, Bạch Hiền khóc?! Bạch Hiền lại có thể khóc! Lúc ấy Lộc Hàm thậm chí còn hoài nghi có phải tai mình hỏng rồi không, bởi vì từ khi y nhận thức được mọi chuyện đến nay, Bạch HIền chưa từng khóc bao giờ. Ở trước mặt Bạch Hiền, y vĩnh viễn chỉ là một đứa em trai, là đứa nhỏ không bao giờ lớn, Bạch Hiền cũng luôn như một người anh cả chăm sóc cho y. Lớn lên ở cô nhi viện nhưng y không hề nhạy cảm yếu đuối, suy tính thiệt hơn như nhiều cô nhi khác, lại càng không có cảm giác thiếu an toàn như bọn nó, bởi vì, y có Bạch Hiền. Là Bạch HIền dùng cơ thể bé nhỏ của mình vì y chống đỡ cả một góc trời, cũng là Bạch Hiền cho y cái quyền được làm nũng. Nhưng kiên cường như vậy, vô địch như vậy, giờ phút này cậu lại mong manh như tờ giấy trắng.

Biết Bạch Hiền xảy ra chuyện lớn, Lộc Hàm trực tiếp cùng Ngô Thế HUân ngồi trực thăng riêng đi tìm Bạch Hiền. Nhưng khoảng cách dù sao cũng quá xa, đợi đến khi Lộc Hàm tìm được Bạch Hiền, cậu đã té xỉu trên bờ cát. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, lúc ấy Lộc Hàm liền bật khóc, nếu không phải Thế Huân nói y phải kiên cường một chút, nếu không ai sẽ chăm sóc cho Bạch Hiền, thì khẳng định là Lộc Hàm đã tìm chỗ khóc lớn một trận rồi.

Trước tiên đưa Bạch Hiền đến bệnh viện kiểm tra, sau khi truyền dịch, cậu mới từ từ tỉnh lại. Nhưng sau khi Bạch Hiền tỉnh lại một câu cũng không chịu nói, đồ ăn gì cũng không chịu ăn... Lộc Hàm lo lắng, muốn Thế Huân gọi điện thoại cho Xán Liệt.

"Đừng gọi cho anh ta!"

"Bạch Hiền?"

"Cầu xin hai người đừng gọi cho anh ta..."

Đừng gọi cho anh ta, đây là câu nói đầu tiên của Bạch Hiền từ sau khi tỉnh lại, Phác Xán Liệt, rốt cuộc anh đã làm gì anh ấy, Bạch Hiền sao có thể như vậy! Không chỉ là Lộc Hàm, mà ngay cả Thế Huân cũng không bình tĩnh nổi. Quen biết Bạch Hiền đã hơn một năm, chưa khi nào thấy tinh thần cậu sa sút như hôm nay...

"Đưa tôi đi!"

Đây là câu nói thứ hai của Bạch Hiền.

"Nhưng em..."

Cơ thể cậu vẫn còn rất yếu, Thế Huân cũng không muốn cho Bạch Hiền xuất viện nhanh như vậy.

"Thế Huân, giúp Bạch Hiền làm thủ tục xuất viện!"

Không để cho Thế Huân nói tiếp, Lộc Hàm đã kêu hắn đi làm thủ tục xuất viện. Nhìn ánh mắt của y, Thế Huân yên lặng nói được rồi đi ra ngoài. Bệnh của Bạch Hiền là tâm bệnh, Xán Liệt vẫn còn ở trong thành phố này nên Bạch Hiền khẩn cấp muốn rời đi. Lộc Hàm hiểu, cho nên, y muốn dẫn Bạch Hiền đi.

Phác Xán Liệt, anh đã để Bạch Hiền tổn thương thành như vậy, cũng đừng trách tôi không giao anh ấy cho anh!

Sau khi về tới biệt thự của Ngô Thế Huân, Bạch Hiền lại bắt đầu không nói một lời nào, nhìn thấy thức ăn là lại nôn khan, cơ thể cực kỳ suy yếu. Lộc Hàm ở bên cạnh gấp đến xoắn xuýt cả vào nhưng lại không thể giúp được gì.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lộc Hàm, Nam Nam đẩy đẩy vai anh trai nhà mình.

"Anh, mau đi tìm anh họ đến đi, nhất định anh ấy sẽ có cách."

"Đúng rồi!"

Ngô Thế Huân chợt bừng tỉnh, bản thân đã quá lo lắng rồi, sao hắn lại quên cái này được chứ! Thiên Tỷ xoa xoa gáy, lập tức đi gọi điện thoại cho Vệ Dục. Vài phút sau, Vệ Dục đã đến nhà Thế Huân.

Vệ Dục: anh họ của Thế Huân; nghề nghiệp: bác sĩ; địa vị: giới y học ở Mỹ không ai là không biết, là thiên tài được người người công nhận, y thuật cao siêu, chính là siêu nhân có thể "cải tử hoàn sinh" trong miệng Nam Nam.

Quan sát qua tình hình thực tế của Bạch Hiền, lại nghe Lộc Hàm nói một chút về bệnh trạng của cậu, Vệ Dục rút ra kết luận.

"Cậu ấy muốn tự tự!"

"Anh nói cái gì?!"

Lời nói của Vệ Dục khiến Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đều sợ ngây người, tự tử ư?! Sao có thể!

"Căn cứ vào những gì hai người miêu tả, đúng là cậu ấy đang muốn tự sát. Hơn nữa, có thể tự bản thân cậu ấy cũng chưa ý thức được. Rất rõ ràng, người bệnh bị tổn thương tâm lý cực kỳ nghiêm trọng, tiềm thức cậu ấy khống chế cơ thể bài xích tất cả mọi thứ đồ ăn đi vào cơ thể. Nếu còn như vậy nữa thì sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ bị choáng mà chết."

Nghe Vệ Dục nói xong, Lộc Hàm giống như bị sét đánh trúng vậy.

"Làm sao đây! Nên làm sao đây!"

Lộc Hàm tuyệt vọng nắm chặt cánh tay Vệ Dục, Vệ Dục không nhịn được mà nhíu mày.

"Lộc Lộc, em bình tĩnh lại đi!"

Ngô Thế Huân kéo Lộc Hàm lại ôm vào trong lòng, nước mắt y rốt cuộc không kiềm nén được nữa mà rơi xuống.

"Phải bình tĩnh, đúng, em phải bình tĩnh! Bạch Hiền còn cần em chăm sóc nữa! Em không được phép hoảng sợ!"

Lộc Hàm giả vờ bình tĩnh lau nước mắt trên mặt, nhưng ánh mắt vẫn bán đứng y, căn bản y không thể bình tĩnh nổi.

"Lộc Lộc, đừng quá gượng ép bản thân."

"Thế Huân, em nên làm gì bây giờ, em thật sự không thể bình tĩnh được! Người đó là Bạch Hiền, là anh em tốt nhất của em, anh ấy là người thân duy nhất của em đấy!"

Nhìn Lộc Hàm không thể khống chế được, Ngô Thế Huân cũng không biết nên an ủi y như thế nào mới được. Bạch Hiền có ý nghĩa gì với Lộc Hàm, Thế Huân biết rất rõ, một khi Bạch Hiền gặp chuyện không may, Lộc Hàm rất có thể sẽ sụp đổ theo  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro