Oneshot - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hongjoong đã không nhận ra rằng, khi anh bắt đầu được xếp chung phòng với Seonghwa, anh sẽ có một sự cạnh tranh.

Nó không giống như anh đang thi đấu chính xác trong bất kỳ trò chơi nào, nhưng nếu thực sự có bất cứ điều gì xảy ra, anh khao khát được chú ý, ngay cả khi anh chán yêu cầu điều đó. Hongjoong đã cố gắng vượt qua tình cảm của mình đối với anh cả nhiều tháng trước. Thực sự điều đó đã kéo dài rất lâu, anh nghĩ, theo cảm nhận của Seonghwa, Hongjoong chỉ là một tên ngốc không thích đụng chạm và thiếu sự chú ý. Vì vậy, khi anh được thông báo rằng anh sẽ là bạn cùng phòng với Seonghwa, sau khi trải qua tất cả các giai đoạn không mấy vui vẻ một cách khá nhanh chóng và khó chịu, điều tự nhiên là Hongjoong đã nâng cao hy vọng của mình một chút khi anh nhận ra rằng họ sẽ ở cùng nhau hàng đêm (tuyệt nhỉ, không phải ở cùng nhau, nhưng trong cùng một căn phòng sạch bóng).

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cây xương rồng.

Nó đã xuất hiện trên bàn làm việc (chiếc bàn duy nhất mà họ có, vì họ dường như không thể mua được cái khác) chỉ vài ngày sau khi họ chuyển đến, một sự hiện diện màu xanh lá cây, đầy gai nhọn, đáng ghét ở giữa tầm nhìn của Hongjoong .

"Cái gì vậy?" anh hỏi, nhìn chằm chằm vào cái chậu nhỏ xíu, có màu sắc rực rỡ.

Seonghwa nhìn lên từ nơi cậu đang gấp quần áo và nhìn theo hướng mắt anh. "Ồ! Đó là một cây xương rồng. Hôm trước tớ đã nhìn thấy nó và nghĩ rằng nó sẽ trông dễ thương nếu để trên bàn làm việc."

Làm thế nào mà ai đó có thể nhìn vào sự quái dị này và gọi nó là dễ thương, tất nhiên là ngoại trừ Hongjoong. Anh trừng mắt nhìn cây xương rồng thêm một chút, gần như mong đợi nó lớn lên và trừng mắt lại anh. Cây xương rồng thì không, nó chỉ ngồi đó, trông giống như một cây xương rồng bình thường (vì rõ ràng nó thực sự là một cây xương rồng hoàn toàn bình thường).

"Tại sao nó lại nằm ở giữa bàn làm việc?"

"Có phải cậu muốn tớ đặt nó trên giường của cậu không?" Seonghwa hỏi, thậm chí không thèm nhìn anh.

Hongjoong thích người sống trong căn phòng này nằm trên giường của anh, nhưng anh không nghĩ rằng lời nhận xét đó là cách dễ dàng nhất để bộc lộ cảm xúc của mình, ngay cả đối với Seonghwa.

"Nó chiếm quá nhiều không gian," thay vào đó, Hongjoong nói, đảm nhận một vai trò nhạt nhẽo khó chịu. Nếu có một cách nào đó để trêu chọc Seonghwa thì đó là cách duy nhất.

Seonghwa nhìn anh bằng một cái nhìn không cảm xúc. "Nó nhỏ hơn nắm tay của cậu theo đúng nghĩa đen, và điều đó nói lên rất nhiều thứ."

Hongjoong đã cưỡng lại ý muốn ném cái nắm tay đã nói vào mặt cây xương rồng, bất kể nó có đẹp đến đâu.

"Tớ không thích nó."

"Cậu không cần phải thích nó đâu, chỉ cần làm việc của cậu và nó cũng làm việc của nó. Cậu thậm chí cũng không cần phải chăm sóc nó, tớ sẽ làm điều đó," Seonghwa nói, nghe như thể cậu đang nói với một đứa trẻ nhỏ.

Hongjoong hừ một tiếng, không đồng ý, nhưng cũng không biết phải phản bác như thế nào. "Sao cũng được."

***

Bây giờ đã nhiều tháng, và cây xương rồng vẫn còn trên bàn làm việc, trông cây xương rồng vẫn như ngày nào, chỉ lớn hơn gấp năm lần.

"Seonghwa, cái thứ chết tiệt này đang ngày càng lớn," Hongjoong nói vào một đêm nọ, khi ngồi trên giường với chiếc máy tính xách tay đặt trên đùi. Bài hát mà anh đang làm vẫn còn dang dở, và anh đã nhìn chằm chằm vào hư vô trong năm phút trước khi anh nhận ra rằng cây xương rồng, thực sự, lớn hơn rất nhiều so với trước đây.

"Gì cơ?" Đầu của Seonghwa nhô lên khỏi chiếc giường tầng trên cùng, tóc cậu dính ra mọi hướng do trọng lực. Đó là một cảnh tượng hài hước, Hongjoong sẽ bật cười và có thể cố gắng chụp ảnh cậu nếu không phải vì tâm trạng chua chát của anh.

"Cây xương rồng," Hongjoong cắn môi, chỉ vào sinh vật màu xanh lá cây đang làm anh khó chịu (và bây giờ là màu tím, anh giật mình nhận ra, một bông hoa đang bắt đầu nở trên đỉnh nó), nó đã thay đổi. "Cây xương rồng đang phát triển."

Mặt Seonghwa biến sắc, cậu đảo mắt, trông hoàn toàn theo chủ nghĩa siêu thực trong khi cậu đang bị treo ngược. "Đây là những gì mà thực vật phải làm đó: chúng đang phát triển."

"Ừ, nhưng, nó đang chiếm chỗ," Hongjoong chỉ ra.

"Cậu vẫn có thể làm việc hoàn toàn tốt mà, đừng có trẻ con nữa," Seonghwa nói với anh, và coi như cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc, vì cậu lại quay về giường của mình, thậm chí không có ý định cho Hongjoong một đêm ngon giấc. Hongjoong đôi khi tự hỏi tại sao anh lại thích Seonghwa khi cậu rõ ràng là một tên ngốc nghếch và trẻ con như thế.

Hongjoong thậm chí không chắc tại sao nó lại khiến anh khó chịu đến vậy, nhưng cảnh cây xương rồng, trông có vẻ tự cao và tự mãn trên bàn làm việc, như thể nói rằng 'tôi thu hút sự chú ý của cậu ấy còn anh không nên làm cho máu cậu ấy sôi lên trong huyết quản'. Nhìn thấy Seonghwa chăm sóc cây xương rồng và dành thời gian ngắm nhìn nó một cách yêu thương khiến Hongjoong rơi vào tình trạng mất trí và hoang mang mà anh không chắc điều đó là chính đáng hay không.

Thật nực cười, và Hongjoong xấu hổ khi nghĩ về điều đó, nhưng rõ ràng là anh đang ghen tị với tên khốn màu xanh lá cây kia.

***

Chuyện tồi tệ cuối cùng cũng xảy ra vào cái ngày mà Hongjoong lơ đãng kéo ghế lại ngồi vào bàn làm việc và xém chút nữa là ngồi trên cái thứ chết tiệt đó.

"Được rồi nhé," anh lẩm bẩm với chính mình một cách tức giận, "Mình sẽ vứt nó đi."

Nắm lấy chiếc chậu đầy màu sắc đáng ghét, anh bước ra khỏi phòng, không đụng phải bất cứ ai bởi một phép màu nào đó, và đặt cây xương rồng phạm tội trên bàn cà phê trong phòng khách. Nên làm như vậy.

Chiến thắng, anh quay trở lại phòng, dự định hoàn thành nhiều việc nhất có thể trước khi Seonghwa quay lại kí túc xá từ bất cứ nơi nào cậu nói là sẽ đi và bắt đầu quấy rầy anh về những bộ quần áo bẩn dưới chân giường.

Hongjoong cố gắng có được khoảng hai mươi phút sắp xếp không bị gián đoạn cho đến khi cánh cửa bật mở, khiến anh nhảy cẫng lên và đập tay vào bàn phím chiếc laptop của mình, tạo ra một loạt âm thanh phía sau.

"Cái gì-" anh quay người lại, định hỏi ai đã xông vào, thì bắt gặp Seonghwa trông giận dữ ôm Kẻ phạm tội vào ngực như thể đó là đứa con của mình. Hongjoong ấp úng. "Oh, này."

"Cậu có muốn giải thích tại sao cái này lại ở trong phòng khách không?" Seonghwa hỏi, cậu đang bốc khói và Hongjoong co người lại.

"Đ-điều gì khiến cậu nghĩ đó là tớ?" Anh cố gắng hỏi, một cách yếu ớt.

Màn đảo mắt của Seonghwa thật là đáng sợ. Hongjoong ngạc nhiên khi không có câu trả lời của người đang đứng ở cửa. "Làm ơn đi."

"Được rồi, nhưng nó ở trên ghế của tớ!" Hongjoong rên rỉ. Seonghwa không tức giận vì điều này khi Hongjoong là người suýt kết thúc với một cái mông đầy gai.

"Tớ để nó ở đó một vài giây trong khi tớ dọn dẹp bàn làm việc," Seonghwa phản bác lại. Hongjoong nghi hoặc cáu giận với cậu.

"Dọn trong một giờ ?"

"Tớ đã dùng hết đồ lau dọn nên đi xuống cửa hàng tiện lợi mua vài món," Seonghwa giải thích, hếch mũi lên và sau đó bĩu môi. Hongjoong thoáng chốc bị phân tâm bởi cái bĩu môi đáng yêu đó, nhưng cảnh tượng cái thứ quái dị nhọn hoắt khiến anh quay trở lại vấn đề trước mắt.

"Và cậu để cây xương rồng trên ghế để ai đó phải ngồi lên", anh buộc tội. Seonghwa trừng mắt và anh cũng trừng mắt nhìn lại. Đây là cách mà hầu hết các cuộc tranh luận của họ kết thúc; họ trừng mắt nhìn nhau, cả hai đều quá cứng đầu để chấp nhận thất bại. Nhưng giờ Hongjoong sẽ không lùi bước, không phải anh rõ ràng là người đúng hay sao.

"Sao cũng được," Seonghwa cuối cùng cũng vỡ lẽ. Cậu bước vào phòng và đặt cây xương rồng trở lại bàn làm việc, xa tầm với của Hongjoong. Hongjoong cau có theo dõi các chuyển động của cậu, hy vọng sự không thích của anh đối với cái sinh vật màu xanh lá này được thể hiện đúng cách. "Cậu đừng chạm vào nó nữa," Seonghwa cảnh báo anh.

Seonghwa rời khỏi phòng mà không nói thêm một lời nào, đóng cửa lại sau lưng một cách lặng lẽ. Hongjoong gần như ước gì cậu sẽ bạo lực hơn với cánh cửa. Thật khó để biện minh cho việc giận một người nào đó khi họ quá hiền lành, ngay cả khi Hongjoong nói đúng.

"Tao hy vọng mày hạnh phúc," anh rên rỉ với cây xương rồng, sinh vật, như mọi khi, không nói gì. "Tao cá mày nghĩ mày là vật yêu thích của cậu ấy, nhưng không phải vậy đâu nhé."

Cây xương rồng vẫn im lặng và Hongjoong đổ hết sự thất vọng vào việc sắp xếp của mình.

***

Hai tháng sau sự cố chiếc ghế, Hongjoong không thể chịu đựng được nữa.

Gần như là, kể từ ngày đó, Seonghwa đã nỗ lực gấp đôi để chăm sóc cây xương rồng theo cách phô trương và khó chịu nhất có thể, luôn đảm bảo rằng Hongjoong có mặt trong phòng khi cậu bắt đầu chải chuốt thứ chết tiệt hoặc thủ thỉ về việc nó đáng yêu như thế nào.

Hongjoong sẽ không nói dối, điều đó khiến anh phát điên.

Đó chính là cây xương rồng, lý do tạo nên sự tức giận của Hongjoong. Đó chỉ có thể là nó, một con quỷ nhỏ xíu, màu xanh lá cây, và đầy gai. Khỉ thật, về cơ bản thì Hongjoong, đang ở một mức độ ghen tị nhất định. Tất cả những gì cây xương rồng cần làm là bắt đầu mọc đầy gai. Hongjoong thậm chí còn nhận ra thực tế là anh đang ghen tị với một cây xương rồng; rất nhiều điều trong cuộc sống chỉ xảy ra với anh, đây thậm chí không phải là điều kỳ lạ nhất trong số đó.

Hiện tại, Hongjoong đang nằm trên giường của mình, nhìn chằm chằm vào bóng tối khi chờ đợi cảm hứng của thần thánh truyền đến mình. Lần Comeback đầu tiên đã thành công tốt đẹp, nhưng công ty luôn thúc đẩy họ làm nhiều hơn nữa. Một chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới sắp diễn ra trong tương lai gần của họ, cũng như một đợt Comeback mới trong vài tháng tới. Hongjoong quyết tâm làm cho ít nhất một trong những bài hát của anh lọt vào album lần này. Nhưng để làm được điều đó, anh cần tạo ra một bài hát mà công ty không thể nói không.

Đột nhiên, một cái gì đó nảy ra trong đầu anh, ý tưởng mờ nhạt nhất về một bài hát. Đó chỉ là một suy nghĩ, nhưng Hongjoong đứng dậy, nhanh chóng đến bàn và tìm kiếm thứ gì đó để viết tiếp. Tay anh tiếp xúc với một vật nhọn, và anh kêu lên một tiếng, theo bản năng đập mạnh vào nó.

Anh bật đèn để bàn, nhanh chóng viết nguệch ngoạc lời bài hát trên một tờ giấy đầy màu sắc, và đứng lên, nhìn lướt qua cây xương rồng. Khi anh đặt bút xuống, một tia sáng màu xanh lục ở khóe mắt thu hút sự chú ý của anh.

Cây xương rồng nằm ở mép bàn, có lẽ đã bị đẩy tới đó bởi cái tát của Hongjoong vài giây trước. Cái chậu sáng chói của nó nằm bấp bênh trên bờ vực sụp đổ, tất cả những gì nó cần là một cú huých nhẹ.

Hongjoong nhìn vào cây xương rồng, cảm thấy có thứ gì đó đen tối, nham hiểm và hoang dã đang chiếm lấy, và trước khi anh nhận ra điều đó, anh vươn tay và đẩy Kẻ phạm tội ra khỏi bàn, nhìn nó rơi xuống với một cảm giác thỏa mãn ngọt ngào lấp đầy lồng ngực.

Anh nhận ra với âm thanh không thể nhầm lẫn của đất sét đập xuống sàn và vỡ tan.

"Chết tiệt," Hongjoong lẩm bẩm trong hơi thở. "Đồ khốn Đồ khốn Đồ khốn Đồ khốn Đồ khốn."

Anh lao ra cửa, cảm thấy mù mịt vì công tắc đèn trên tường. Khi anh tìm thấy nó và ánh sáng tràn ngập căn phòng, anh ước gì mình đã không làm như vậy. Bên cạnh bàn làm việc, trên một đống đất và cái chậu đất sét đã vỡ tan, cây xương rồng, đang nhìn chằm chằm vào Hongjoong để buộc tội.

"Mình chết chắc rồi," Hongjoong nhận ra. Một phần nhỏ trong anh muốn cảm nhận sự thật rằng anh cuối cùng đã đánh bại được đối thủ cạnh tranh, nhưng nó nhanh chóng bị lấn át bởi phần lớn hơn, khẩn cấp hơn trong anh, Hongjoong đã cầu nguyện với mọi vị thần mà anh có thể nghĩ đến.

Anh dựa vào cửa, nhìn chằm chằm vào thảm họa vừa tạo ra, cảm thấy toàn thân lạnh toát. Anh thật khốn nạn. Thật không thể tin được, không thể tin được. Seonghwa sẽ giết anh trong máu lạnh ngay khi cậu nhìn thấy cây xương rồng quý giá của mình trên sàn nhà. Hongjoong đã có thể nhìn thấy chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.

Hongjoong có thể nghe thấy những giọng nói ngoài hành lang, từ từ tiến lại gần hơn, và cùng với điều đó là cái chết của anh. Cánh cửa chen lấn phía sau và anh phát ra một tiếng thút thít, chưa sẵn sàng để chết.

"Tại sao cái này lại bị đóng ... Hongjoong-ah!" Seonghwa gọi, không thể biết được điều gì đang chờ đợi cậu bên trong phòng. Một cú đẩy khác, lần này khó hơn. "Mình thề là, nếu cậu ấy có đang đeo tai nghe thì ... Hongjoong ơi!"

"Tớ đây!" Cái miệng ngu ngốc của Hongjoong phản bội anh. Anh chỉ biết mình không thể cứ đóng chặt cánh cửa mãi được, anh không mạnh mẽ như vậy.

"Yah, cho tớ vào!"

Hongjoong thà ném mình ra ngoài cửa sổ vào lúc này. "Không thể làm được," anh nói, cố gắng tỏ ra cứng rắn hơn cảm giác của mình.

Có một nhịp im lặng, và lần tiếp theo là Seonghwa lên tiếng, cậu nói bằng một giọng nghi ngờ. "Lần này cậu đã làm gì vậy?"

Và wow, được rồi, ai nói Seonghwa và anh không thân thiết khi cậu có thể nghĩ rằng Hongjoong đang tự làm tình qua một cánh cửa đóng kín.

"Cậu không muốn biết đâu," anh nói một cách yếu ớt. "Cậu sẽ giết tớ."

Hongjoong có thể nhìn thấy ánh mắt của Seonghwa. "Tớ sẽ giết cậu nếu cậu không cho tớ vào, vì vậy hãy chọn đi."

Hongjoong chần chừ, cảm thấy linh hồn mình như bỏ rơi cơ thể khi bước ra khỏi cửa, từ từ xoay nắm cửa và kéo nó để lộ ra một Seonghwa đang nhìn một cách không hài lòng. Sau lưng cậu, đầu của San ló ra khỏi vai Seonghwa, đôi mắt tò mò cố gắng xem có chuyện gì đang xảy ra bên trong phòng.

"Vậy là?" Seonghwa yêu cầu, khoanh tay và dựa vào khung cửa.

"Trước khi cậu giả định bất cứ điều gì, đó là một tai nạn," Hongjoong vội vàng giải thích về bản thân. Anh có thể nghe thấy San thở hắt ra, nhưng anh quá bận tâm đến việc quét qua khuôn mặt của Seonghwa để tìm phản ứng sắp khiển trách anh của cậu.

"Điều đó là gì?" Seonghwa lần này hỏi, nhẹ nhàng hơn một chút. Dù khuôn mặt của Hongjoong đang làm gì lúc này cũng phải đủ thuyết phục để tấm khiên bảo vệ của anh lộ diện.

Cúi đầu xuống, Hongjoong bước sang một bên và đưa Seonghwa vào trong. "Tự mình xem đi."

Hongjoong không thể ngẩng đầu nhìn lên và xem phản ứng của cậu, vì vậy anh chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển và những bước chân vội vã về phía hiện trường vụ án. "Chuyện gì đã xảy ra thế?!"

"Trời tối, tớ muốn viết lời bài hát, và vô tình đẩy nó xuống", Hongjoong nói, cảm thấy có lỗi, nhưng vẫn không đủ can đảm để nói ra toàn bộ sự thật. Anh mong Seonghwa ngay lập tức yêu cầu anh ra ngoài, hoặc buộc tội anh (một cách chính đáng) vì đã cố tình làm điều đó.

"Hongjoong, cậu có thể làm mình bị thương đấy," thay vào đó Seonghwa lại nói, và đầu của Hongjoong ngẩng lên về hướng của cậu.

"Gì cơ?"

Seonghwa đang quỳ bên đống hỗn độn, ngước đôi mắt dịu dàng nhìn Hongjoong, người đang muốn bò ra khỏi làn da của chính mình vì anh là một kẻ tiểu nhân không xứng đáng với tất cả những dịu dàng của cậu.

"Với những cái gai," Seonghwa giải thích. "Tay cậu có sao không?"

"Tớ - uh, tớ ổn," Hongjoong cố gắng không tỏ ra có lỗi khi giả vờ kiểm tra tay của mình. "Tớ chỉ đánh trúng cái chậu."

Seonghwa gật đầu, dường như rất hài lòng với câu trả lời đó, và quay sang Kẻ phạm tội một lần nữa, chọn một số mảnh đất sét to nhất và ném chúng vào thùng. Có gì đó không ổn. Seonghwa quá bình tĩnh.

"Cậu không giận tớ sao?" Hongjoong mạo hiểm, nhìn Seonghwa tiếp tục nhặt những mảnh đất sét.

"Để làm gì?" cậu hỏi ngược lại, ngẩng đầu lên. Sau đó, cậu nhìn về phía sau Hongjoong và lên tiếng gọi. "Sannie, làm ơn lấy giúp anh một cái chổi được không?"

San, người mà Hongjoong thậm chí không nhận ra vẫn còn ở đó, nói một tiếng nhỏ và chạy xuống hành lang.

"Tớ đã giết cây xương rồng của cậu," Hongjoong nói với Seonghwa, như thể nó không rõ ràng. "Cậu không giận tớ vì điều đó sao?"

Seonghwa nhìn anh một cách thích thú. "Đâu có, cậu không giết nó mà. Nó sẽ chỉ cần một cái chậu khác, nhưng nó vẫn ổn. Và cậu cũng không bị thương, nên mọi chuyện đều tốt. Đó chỉ là một tai nạn."

Hongjoong đứng đó, chết lặng, mở to mắt nhìn Seonghwa nhưng không thực sự nhìn thấy cậu.

Ý của anh là tất cả những nỗ lực, tất cả sự hoảng sợ mà anh vừa trải qua, tất cả những cơn thịnh nộ, đều chẳng là gì? Rằng anh vừa bị vài nghìn cơn đau tim nhỏ, và để làm gì? Tên khốn kiếp này vẫn còn sống.

Cảm giác ám ảnh, u ám tương tự (mà bây giờ Hongjoong nhận ra là xu hướng tiêu diệt cây xương rồng) trỗi dậy trong lồng ngực, và anh thấy mình đang nở một nụ cười giả dối, thậm chí không còn ở trong bình diện tồn tại này nữa.

"Ừ. Phải, đó chỉ là một tai nạn."

***

Những tuần tiếp theo là những buổi tập luyện bận rộn, chuẩn bị cho chuyến lưu diễn và những đêm quay muộn. Hongjoong gần như không có thời gian để soạn thảo kế hoạch kết liễu cây xương rồng.

Hoàn toàn.

Hongjoong có một ý tưởng, nhưng nó không phải là một trong những kế hoạch nhanh chóng. Ý tưởng chỉ đơn giản là tưới nước cho cây xương rồng, thêm một ít nước mỗi ngày. Thực ra nó rất đơn giản, anh ngạc nhiên là anh chưa bao giờ nghĩ đến nó trước đây, nhưng đó là một quá trình chậm và nó vẫn chưa cho thấy kết quả.

Đó là một buổi sáng tháng Hai lạnh giá khi Hongjoong đang ngồi vào bàn làm việc, thẫn thờ nhìn vào tờ giấy trắng rồi quay đầu lại. Lời bài hát vẫn không đến với Hongjoong và anh gần như bắt đầu tự vò đầu bứt tóc của mình. Sự thật là anh chưa được ngủ đầy 3 tiếng đồng hồ và số lượng tách cà phê mà anh tiêu thụ có thể liên quan đến việc anh mất khả năng tập trung, nhưng Hongjoong thích nghĩ rằng đó thực sự là do Kẻ phạm tội ngồi đó và nhìn chằm chằm, tự mãn với anh.

Seonghwa đã có ít thời gian hơn để chăm sóc nó trong những ngày này, nhưng điều đó không ngăn được tên khốn gai góc đứng sừng sững và kiêu hãnh ở giữa bàn làm việc, một lời nhắc nhở liên tục về những gì mà Hongjoong đang bỏ lỡ. Mặc dù vậy, anh phải ghi công cho chính mình. Lần ngã trước đây của anh đã khiến hành động của Seonghwa thay đổi, và bây giờ cậu luôn ở bên cạnh Hongjoong, hỏi liệu anh có chăm sóc bản thân đủ tốt không và buộc anh phải nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ. Hongjoong, luôn khao khát được chú ý nhưng lại hoảng sợ ngay khi nhận được điều đó, không biết phải phản ứng thế nào với sự thay đổi đột ngột này trong động thái giữa họ.

Liệu Hongjoong có bị kích thích bởi sự tấn công đột ngột của sự chú ý và những tình cảm tinh tế từ cậu không? Chắc chắn rồi. Hay anh có bất kỳ ý tưởng làm thế nào để đối phó với điều đó? Không hề.

Nhưng thật tốt, anh tự nhủ. Anh không cần Seonghwa đáp lại tình cảm của mình. Anh hạnh phúc với vị trí của họ vào lúc này. Điều anh không hài lòng là cái cây phiền phức kia hiện đang chiếm không gian có thể được sử dụng cho một chiếc laptop khác.

"Mày đang nhìn cái gì?" Hongjoong hỏi cây xương rồng. Cây xương rồng vẫn im lặng như bình thường. "Cá là mày đang nghĩ mình là thứ chết tiệt đầy nóng bỏng phải không? Thu hút mọi sự chú ý của cậu ấy mà không cần cố gắng."

Cây xương rồng chỉ ngồi đó, trông tự mãn như mọi khi.

"Ít nhất thì mày cũng có thể nói điều gì đó," Hongjoong tiếp tục thúc giục, cảm giác tức giận bắt đầu bùng lên trong lồng ngực khi anh nhìn chằm chằm vào màu xanh lá cây đang phản chiếu. Mắt trái của anh bắt đầu co giật, và đột nhiên Hongjoong đứng dậy, cầm lấy chiếc chậu mới, cũng khinh khủng không kém cái trước đây và đi đến cửa sổ.

"Mày biết gì không?" Hongjoong gầm gừ với cây xương rồng. "Tao xong việc với mày rồi, một sự giải thoát tuyệt vời."

Anh kéo cửa sổ ra, hơi lạnh phả vào mặt khiến anh nhăn mặt, nhưng anh không hề nản lòng. Hongjoong hất cánh tay ra sau, chuẩn bị xoay người thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Hyung?" Đó là giọng của Yunho. "Anh thức dậy chưa? Tụi em đi mua boba, anh có muốn đi chung với tụi em không?"

Hongjoong đứng như hóa đá, một cánh tay vẫn giơ lên để ôm cây xương rồng ngoài cửa sổ, và nhận ra chính xác những gì anh đang làm. Chậm rãi, như thể đang xuất thần, anh hạ tay xuống, nhìn chằm chằm vào cây xương rồng như thể đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó.

"Hyung?" Yunho gọi lại.

"Có," Hongjoong trả lời, nhưng anh không thực sự nói điều đó. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào tay mình trong nỗi kinh hoàng. "Hai phút nữa anh sẽ ra ngoài."

"Được rồi, hyung!"

Hongjoong đặt cây xương rồng xuống bàn, cẩn thận lùi lại ba bước và ngồi xuống giường. Một làn gió lạnh thổi qua cửa sổ đang mở, và anh rùng mình. Anh định ném cây xương rồng ra ngoài cửa sổ. Không do dự, không nghi ngờ. Anh sẽ vứt nó ra ngoài cửa sổ nếu như Yunho không xuất hiện đúng thời điểm hoàn hảo như vậy.

Cây xương rồng này đang dần khiến Hongjoong mất đi sự tỉnh táo.

Anh cần ngủ nhiều hơn. Đây rõ ràng là một triệu chứng của việc ngủ không đủ giấc. Và có thể là những cảm xúc bị kìm nén, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng để đạt được điều đó. Anh không chắc mình sẽ còn có thể nhìn thẳng vào mắt Seonghwa nữa hay không. Nếu Hongjoong không làm những điều như vậy vì những tình cảm của mình đối với Seonghwa, anh sẽ phát điên.

Nhưng trước tiên, anh cần phải đi mua boba với các thành viên. Anh tự nói với chính mình, hít thở thật sâu.

Mày sẽ vượt qua được điều này lần nữa.


Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro