All I Want for Christmas is You ❄️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ah, Giáng sinh - ngày lễ linh thiêng bậc nhất của các tín đồ Thiên Chúa Giáo, kỉ niệm ngày Chúa Jesus ra đời. Đối với kha khá những người không theo đạo khác, đây là dịp tốt để mua sắm thả phanh, ăn chơi phè phỡn, say sưa bét nhè và tận hưởng không khí lễ hội ấm áp. Hàng loạt các cây thông cao ngút được trang trí với đủ thứ màu sắc được đặt khắp mọi nơi, các cửa hàng giăng đầy nào là những bông tuyết giả rồi những hộp quà xanh - đỏ đặc trưng, cả những poster ông già Noel được dán trên tường từ các trung tâm mua sắm, trường học, đến cả các nhà ga tàu điện,... Tất cả đều báo hiệu một mùa Giáng sinh an lành đã cận kề rồi.

Không ai yêu thích Giáng sinh đến kì quặc như Ten, tên thật Chittaphon Leechaiyapornkul. Cậu ta là kiểu người háo hức mong đợi ngày 25/12 đến mức sẽ trang trí nhà cửa từ trước đó TẬN một tháng, bật đủ mọi phiên bản từ mới đến cũ của bài hát Have Yourself a Merry Little Christmas đến mức các nhà hàng xóm cũng phải phát ngấy thì mới thôi.

"Ông muốn quà gì cho Giáng sinh nào Doyoung yêu dấu?" Ten hỏi thăm Doyoung - người bạn thân chí cốt, khi anh qua nhà cậu ăn tối.

"Hòa bình thế giới, không còn đói nghèo, quyền bình đẳng cho tất cả mọi người và một chiếc xe thể thao mới."

"Nghiêm túc đó hả?" Ten bĩu môi. "Sao tôi đáp ứng nổi một cái xe chứ."

"Ai nói tôi cần ông mua đâu?" Doyoung cười khúc khích. "Thật ra thì, tôi đang nghĩ đến việc kiếm một người bạn trai cơ."

"Một cậu bạn trai á? Ông muốn có gấu cùng đón Giáng sinh hả?"

"Yeah. Tôi chẳng hẹn hò gì cũng khá lâu rồi, sẽ thật tuyệt nếu như năm nay tôi có ai đó để chia sẻ Giáng sinh cùng." Doyoung cười đầy mơ màng. "Cùng ngắm tuyết rơi này, cùng cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, nhấm nháp một cốc cacao nóng này... Chẳng phải rất lãng mạn sao..."

"Cùng nắm tay khi đi trên đường, nhạc Giáng sinh vang lên khắp nơi nữa..." Ten thêm vào.

"Trao nhau những nụ hôn ngọt ngào dưới, à không, chẳng cần những nhành tầm gửi* đâu..."

"Mặc áo len đôi..."

"Okay dừng hình." Doyoung ngắt lời Ten, quay lại với hiện thực trước mắt. "Tôi ghét những chiếc áo len đôi xấu xí ấy. Chúng chẳng khác gì thứ đồ các bà vất cho những đứa cháu mà các bà ghét ý."

"Này, tôi có áo len đôi với Johnny đấy nhá."

"Hiểu ý tôi rồi chứ?" Doyoung nháy mắt đầy tinh nghịch, nhanh nhẹn né con tôm Ten vừa phi về phía mình, lè lưỡi trêu ngươi cậu trai người Thái.

"Ông im ngay." Mặt Ten đỏ hồng lên vì xấu hổ. "Quay lại vấn đề chính, ông thực sự muốn có gấu chứ gì?"

"Đúng thế." Doyoung gật gù. Nhận thấy nụ cười trên mặt Ten lúc này vô cùng đáng ngờ, anh chợt rùng mình. Linh tính mách bảo anh tên bạn tinh quái này đang có kế hoạch không mấy tốt đẹp gì lắm. Sao ông cứ hỏi hoài thế?"

"Ừ thì," Ten ra vẻ ngây thơ, tay di di thành hình vòng tròn trên chiếc bàn ăn. "Nếu ông muốn có người yêu đến vậy, tôi nghĩ tôi có vài người bạn có thể sẽ phù hợp..."

"Khỏi đi, Ten."

"Nhưng..."

"Tôi nói rồi, không là không."

"Đi mà..."

"Ten, chúng ta đã nói qua chuyện này trước đây rồi mà." Doyoung day day hai thái dương. "Tất cả những người ông mai mối cho tôi đều thảm họa vô cùng. Tôi chưa quên cái lần ông xếp cho tôi buổi hẹn với tay anh chị của băng nhóm BUÔN BÁN THUỐC LẮC đâu đấy nhá."

"Chính ông nói muốn thử hẹn hò với một người cool ngầu còn gì! Cầu được ước thấy luôn nhé?"

"Tôi tưởng anh ta sẽ chỉ đi mô-tô hạng nặng, có hình xăm chất chơi hoặc mấy thứ tương tự là cùng. Hoàn toàn không phải một tên trùm vận chuyển ma túy nhá!"

"Anh ta có xe phân khối lớn và có thathu nhéeee! Ông kén chọn vừa." Ten chống chế.

"Ten bạn tôi ơi," Doyoung thở dài chán nản. "Tôi rất cảm kích những việc ông làm cho tôi, tôi cũng hiểu ông thật tâm muốn kiếm bạn trai giúp tôi để chúng ta có thể hẹn-hò-đôi-trên-chiếc-du-thuyền ông hằng mong ước, nhưng..."

"Được giảm giá một nửa nếu đi cùng một cặp đôi khác đó!!" Ten đập mạnh tay xuống bàn, tiếc nuối viễn cảnh xa hoa trên chiếc du thuyền trong mơ.

"Vấn đề ở đây là, sẽ tốt hơn nếu để tình yêu đến tự nhiên ông bạn tôi ạ. Ý tôi là, tôi chưa gặp được người mà tôi thực sự ưng ý, và tại sao phải ép buộc bản thân yêu đương khi chưa phải lúc chứ?"

"Đúng thế, nhưng nếu ông không ra ngoài gặp gỡ mọi người thì làm sao tìm được người ấy?" Ten chất vấn. "Để tôi làm mối cho ông đi, nốt lần này thôi, đi màaaa! Coi như đây là món quà Giáng sinh tôi tặng ông đi, nha!"

"Ông á? Ông sẽ giúp tôi kiếm bạn trai?"

"Tất nhiên rồi," Ten cười sung sướng. "Cậu ta sẽ vô cùng cao ráo, đẹp trai và giỏi giang cho mà xem."

"Gì cơ, ông định mai mối tôi với Park Bogum à?!?!?!" Doyoung ra vẻ cảm kích, nhưng bật cười ngay sau đó.

"Im đi Doyoung." Ten đảo mắt chán nản. "Tin tôi nốt lần này thôi, trong đám bạn của tôi thể nào cũng có một người dành cho ông mà. Cứ chờ xem"

"Được rồi, nghe cho kĩ đây, ngay khi người đó phạm vào ba qui tắc cấm kị của tôi thì tôi sẽ gọi phục vụ bàn và bỏ đi ngay đấy."

"Chơi luôn, thử thách được chấp nhận." Ten cười đắc ý.

**********

Phải thừa nhận rằng, Doyoung khá mong chờ vụ hẹn hò giấu mặt này. Ten đã đặt bàn giúp anh ở nhà hàng có tên Sang Chảnh gần đó, và hiện tại, cậu bồi bàn đẹp trai đang chậm rãi rót nước cho Doyoung ngay khi anh vừa bước vào chỗ.

"Quý khách đang đợi ai ạ?" người phục vụ hỏi.

"Đúng vậy. Tôi đang đợi bạn hẹn giấu mặt của tôi." Doyoung hít sâu thư giãn. Anh đã chuẩn bị một danh sách câu hỏi để hiểu hơn về người mình sẽ gặp, và chỉ trong trường hợp tim anh ngừng đập vì người kia quá nóng bỏng thì mới không hỏi han gì được thôi.

"Chúc quý khách một buổi xem mặt thành công."

"Cảm ơn cậu." Doyoung lịch sự gật đầu. Vài phút sau, một anh chàng tóc vàng cao ráo xuất hiện, tiến về chiếc bàn Doyoung đang ngồi. Ấn tượng đầu tiên về người này: cao vô cùng, ăn mặc sành điệu và khá ưa nhìn. Mắt nhìn người của Ten cũng không tồi đấy chứ.

"Xin chào, cậu là Kim Doyoung phải không?"

"Là tôi đây, còn anh là?"

"Tôi là Ji Hansol, bạn hẹn giấu mặt của cậu."

"Ah, rất vui được gặp anh." Cả hai cúi chào lịch sự rồi ngồi xuống. Người phục vụ đã đợi sẵn, chờ cả hai gọi món.

"Quý khách có muốn dùng đồ uống có cồn không ạ?"

"Không, cảm ơn cậu, tôi không uống rượu. Hansol, anh thì sao?" Doyoung hỏi người đối diện.

"Tất nhiên rồi, đưa tôi menu nào." Người phục vụ nhã nhặn đưa quyển thực đơn rồi nhanh chóng rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai vị khách.

"Tửu lượng của anh thế nào? Anh Hansol?"

"Cũng khá." Hansol bật cười. "Thực ra thì, lí do tôi đến muộn hôm nay là vì bữa tiệc của Hội Bạn Nhậu kéo dài hơn dự kiến."

Cảnh cáo lần một.

"Ừm, thật may vì bây giờ anh đã ở đây." Doyoung cười méo xệch. "Quá nhiều chất cồn không tốt cho sức khỏe đâu."

"Tôi cũng chẳng ham hố gì mấy buổi tiệc như thế." Hansol lắc đầu chán nản. "Là bố tôi cứ bắt tôi phải tham gia đấy chứ. Để chiều lòng ông già, tôi phải đi cùng ổng, đến khi ổng rời đi thì tôi mới được quyền tung hoành ngang dọc."

Dễ thấy người này không phải một chàng trai của gia đình. Cảnh cáo lần hai.

"Công việc hiện tại của anh là gì vậy?" Doyoung tò mò.

"Hiện tôi đang làm trưởng phòng đối ngoại ở tập đoàn của bố."

Ồ, vậy ra anh ta sẽ là người thừa kế sau này. Thú vị đây.

"Làm việc cùng bố có khiến anh chịu nhiều áp lực không?"

"Có đôi khi, nhưng môi trường làm việc cạnh tranh giúp tôi trưởng thành lên nhiều." Hansol mỉm cười. Anh hơi ngả người về phía trước để lấy ly nước, và Doyoung nhanh chóng nhìn ra ở túi áo trước ngực Hansol có để một chiếc bật lửa cùng bao thuốc lá. Uh oh, Hansol chuẩn bị tinh thần này...

"Anh có hút thuốc không vậy, anh Hansol?"

"Có, thường xuyên là đằng khác."

Cảnh cáo lần cuối. Tạm biệt.

"Phục vụ bàn!!!"

**********

Vào buổi hẹn thứ hai của Doyoung ở nhà hàng quen thuộc, anh đã chuẩn bị sẵn một hộp socola ngon lành cho bạn hẹn sắp tới. Anh đã đe dọa cậu bạn thân để lần này Ten không mai mối anh với một bợm rượu hay một cái ống khói nữa (bởi anh dị ứng với thuốc lá). Vài ngày sau buổi gặp với Cậu Con Trai Nghiện Rượu Giàu Có của ông chủ tập đoàn, anh đã tạm quên đi sự cố đó và rất sẵn sàng đi gặp người mới.

"Quý khách đang chờ một bạn hẹn khác phải không ạ?" Bất chợt nghe thấy tiếng nói, Doyoung ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với người phục vụ đang mỉm cười nhẹ nhàng.

"Đúng vậy. Bạn thân trời đánh - thần tình yêu rắc rối nhất quả đất của tôi lại mai mối tôi thêm lần nữa."

"Mong rằng lần này quý khách sẽ ăn gì đó trước khi bỏ đi." Người phục vụ cười khúc khích rồi nhanh chóng rời đi. Doyoung thở dài, kiểm tra thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay. Bạn hẹn của anh lại đến muộn rồi.

"Xin chào?" một anh chàng lạ mặt chạy vội vào nhà hàng. Tóc đen, giọng trầm, và khá gầy.

"Chào cậu" Doyoung đáp lại. "Cậu là Dong Sicheng nhỉ?"

"Còn anh là Kim Doyoung, phải không?" Sicheng mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng khiến Doyoung gần như lăn quay ra ngất. Đáng yêu quá đi mất. Nhìn là đã biết cậu trai trước mặt nhỏ tuổi hơn anh rồi, nhưng ở cậu ta có một luồng khí chất rất đặc biệt, khiến Doyoung cứ bị thu hút mãi thôi.

"Là tôi đây. Mời cậu ngồi."

"Tôi xin lỗi vì đến muộn. Tôi gặp...một số rắc rối."

"Không sao đâu. Tôi luôn đến sớm nữa." Doyoung mỉm cười trấn an. Sicheng chỉnh lại tóc cho đỡ rối trong khi người phục vụ bước tới, cầm theo chiếc menu.

"Quý khách có muốn dùng đồ uống có cồn không ạ?"

Doyoung chăm chú quan sát biểu hiện của Sicheng qua quyển thực đơn.

"Không, cảm ơn."

Không phải một bợm rượu. Ổn.

"Hiện tại cậu đang làm gì vậy?" Doyoung hỏi.

"Tôi dạy vũ đạo." Sicheng cười nhẹ. "Tôi theo học ngành Múa truyền thống Trung Hoa đã được 11 năm rồi."

"Wow, thật đáng nể." Doyoung liền bỏ ngay thực đơn xuống để việc nói chuyện với Sicheng được dễ dàng hơn. "Làm quen với cuộc sống ở Hàn Quốc có gặp nhiều khó khăn không vậy?"

"Lúc đầu cũng khó, nhưng giờ tôi thấy thoải mái lắm. Hàn Quốc đã thành ngôi nhà thứ hai của tôi rồi."

"Cậu biết đấy, tôi..." Doyoung đang nói dở thì đột nhiên có hai chàng trai chạy vọt vào nhà hàng, nhìn ngó quanh quất như thể đang tìm kiếm ai đó. Sicheng quay đầu lại để xem đó là ai, và ngay lập tức cậu liền giấu mình sau quyển menu dày cộm.

"Sicheng ơi?! Sicheng à?!" cả hai người đó đồng thanh, chạy khắp cả nhà hàng. Sicheng rùng mình, cậu ngước lên nhìn Doyoung với ánh mắt cầu cứu.

"Xin anh đừng nói gì cả."

"Nhưng..."

"Sicheng?! Thiên thần của anh, em ở đó sao?" một trong số hai chàng trai đã phát hiện ra nơi Sicheng đang ẩn nấp, người đấy nhanh chóng tiến đến lật tẩy cậu trai đáng thương khỏi chỗ trốn không-lấy-gì-làm-hữu-dụng, sau cuốn thực đơn món ăn.

"Ôi trời ơi, hai anh không thể để tôi yên được sao?" Sicheng cáu um. "Đã bảo là tôi chỉ có thể chọn một trong hai để đi dạ tiệc thôi mà!"

"Chọn anh này, thiên sứ yêu dấu của đời anh." Nghe xong câu nói sởn gai ốc đó, Doyoung gần như đã phụt hết đống nước trong miệng ra ngoài. Không chỉ có vậy, anh còn được khuyến mại cảnh tượng kinh điển trong các bộ phim tình cảm Hàn Quắc, khi một anh chàng nắm lấy tay Sicheng rồi đặt lên ngực ảnh.

"Sao em chọn hắn ta thay vì anh? Cả thế gian này chỉ anh yêu em nhất, em biết điều đó mà Sicheng."

"Im đi Taeyong! Cậu ấy đáng lẽ đã đồng ý làm bạn hẹn của tôi rồi!"

"Biến về nơi sản xuất đi Yuta!"

"Hai anh thôi ngay!" Sicheng gào lên.

"Hoàng tử của anh, anh sẽ làm mọi thứ vì em. Anh chấp nhận băng qua ngàn dặm xa, vượt qua những đại dương sâu nhất..." Yuta cố diễn cảnh lãng mạn để gây sự chú ý, nhưng có vẻ không thành công lắm bởi Sicheng trông vẫn vô cùng chán nản, còn Taeyong thì không ngừng phá bĩnh đằng sau.

"Mặc kệ tên điên ấy đi Sicheng. Thằng cha Nhật Bổn đó không xu dính túi, đã thế căn hộ còn bốc mùi kinh khủng như có chuột chết ý. Hãy để anh đưa em đến bữa tiệc, em sẽ không phải hối hận đâu."

"Không thể chịu nổi nữa. Tôi mặc kệ hai anh!" Sicheng với lấy áo choàng, đứng dậy khỏi chiếc bàn. "Tôi rất xin lỗi anh, Doyoung."

"Ừm tôi..." Chưa để Doyoung kịp nói xong, Sicheng đã rời đi, kéo theo hai cái đuôi vô dụng, Taeyong và Yuta, đội trưởng 1 và 2 của binh đoàn Sẽ-Làm-Tất-Cả-Vì-Sicheng, ra khỏi nhà hàng.

"Sicheng đợi đã!"

"Em còn chưa chọn ai cơ mà!"

Sicheng bỏ đi để lại Doyoung ngồi trơ trọi nơi bàn ăn, trái tim rạn vỡ vì bị từ chối. Bạn hẹn của anh vừa bỏ anh vì không thể cắt đuôi được hai tên đeo bám phiền phức. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, bởi Doyoung không hề có kinh nghiệm trước những tình huống éo le như thế này, và đây cũng là lần đầu tiên anh được chứng kiến cái gọi là "Long tranh hổ đấu" trong truyền thuyết.

"Quý khách có muốn...người đâu mất rồi?" người phục vụ sửng sốt hỏi, nhìn quanh quất xung quanh nhà hàng.

"Ghi hóa đơn cho tôi đi." Doyoung thất vọng thở dài, lần thứ n trong cả buổi tối.

**********

"Cậu hiện đang làm gì vậy?" Doyoung hỏi chàng trai trẻ ngồi đối diện trước mặt.

"Không gì hết. Em đang là sinh viên năm nhất tại trường đại học."

"Cậu đùa tôi hả?" Doyoung như không tin vào tai mình. Ten mai mối anh với một thằng nhóc nhỏ hơn tận 5 tuổi và vừa mới tốt nghiệp cao trung sao?!

"Yeah, em cũng nghe nhiều người nói trông em già hơn tuổi thật." Mark mỉm cười tươi sáng, trông không khác một tên nhóc choai choai cấp ba là mấy.

"Không có ý gì đâu nhưng sao cậu biết đến buổi hẹn này?" Doyoung tò mò.

"Em thấy tờ quảng cáo hẹn hò giấu mặt dán trên bảng tin ở thư viện công cộng. Em nghĩ rằng nếu em làm chuyện này thì sẽ gây được sự chú ý với người em thầm thích. Khiến cậu ấy ghen một lần thôi cũng được. Tên của cậu ấy là Donghyuck và..."

"Đợi chút, từ từ đã..." Doyoung ngắt lời cậu trai đang bắn rap trước mặt. "Cậu nhìn thấy số điện thoại gắn trên bảng tin ở thư viện?"

"Đúng thế. Tờ rơi viết rằng hãy gọi cho người tên Ten. Có phải anh không? Giọng anh không giống trên điện thoại lắm nhỉ."

Doyoung nhìn chằm chằm vào Mark, tay co lại thành nắm đấm. Cảnh cáo lần 1, 2, 3 và cậu bị LOẠI!!!

"PHỤC VỤ ĐÂU!!!!!!"

"Anh có thể cho em đi nhờ về kí túc xá được không? Em không mang đủ tiền đi taxi, và nhà hàng này trông có vẻ đắt đỏ..."

"PHỤUUUUUUUUUCCCCCCCCCCC VVVVỤUUUUUUUUUU!!!"

**********

"Nhỏ tuổi hơn thì có sao đâu chứ?" Ten nhún vai. "Chính ông bảo tuổi tác không quan trọng mà."

"Ông dán quảng cáo ở thư viện ý hả?!?! Đây là cách ông liên lạc bạn hẹn cho tôi hả?!?!"

"Không đâu, tôi thề đấy." Ten cố gắng phân bua. "Sau trường hợp của Sicheng, tôi thề rằng cậu trai đó không phải ý tưởng của tôi, của Johnny đó..." - chàng trai người Thái ném ánh nhìn hình viên đạn về phía anh bạn trai đang ngồi vểnh râu xem tivi ở phòng khách, vờ như không liên quan. "Tôi có hơi tuyệt vọng một chút, nhưng tôi chợt nhận ra thay vì phải đến tìm người ta, sao không để họ tự tìm đến tôi?!"

"Dừng vụ xem mặt ngớ ngẩn này lại được rồi đấy, Ten ạ. Nghe này, đã rõ rành rành là tôi không thể kiếm nổi anh người yêu nào vào Giáng sinh này rồi." Doyoung thở dài khuất phục. "Những người tôi đã gặp nếu không nghiện thuốc thì cũng nghiện rượu, bị đeo bám hoặc có người trong mộng mất rồi. Chúng ta hãy bỏ cuộc thôi, chấm dứt chuyện này đi."

"Không đời nào! Tôi phải giúp ông có bạn trai! Tôi đã hứa với ông và Santa rồi, nếu không thành công thì tôi sẽ bị vào danh sách trẻ hư mất. Huhu tôi không muốn bị ông già Noel phạt đâu!"

"Ông già đó sẽ làm gì ông cơ chứ? Đánh đòn rồi treo ông lên trần nhà chắc? Chẳng cần đến mức ấy đâu, ông cứ mặc mấy cái quần lọt khe màu hồng trong tủ ấy, rồi Johnny sẽ kiếm ngay một bộ ông già Noel nhanh hơn bất cứ ai trong chúng ta tìm thấy Waldo trong trò "Waldo ở đâu?"* cho mà xem."

"Tôi thích cách suy nghĩ của cậu, Doyoung ạ." Johnny góp vui, bật ngón cái đồng tình với câu nói của Doyoung.

"Cả hai im hết cho tôiiiii." Ten đỏ bừng mặt vì ngượng. "Doyoung yêu quý ơi, chỉ một buổi hẹn cuối cùng này thôi, được chứ? Tôi đã kiểm tra anh chàng này kĩ lắm rồi, anh ta phù hợp với tất cả các tiêu chí ông đưa ra đấy. Ông sẽ không chê nổi người này đâu. Anh ta hoàn hảo luôn. Lần này mà còn không được nữa thì tôi sẽ dừng chuyện này lại, nhéeeeeee, tôi hứa đấy."

"Được rồi." Doyoung thở dài, đầu hàng trước sự mè nheo nhõng nhẽo đầy đáng yêu của Ten. "Nốt lần này thôi đấy nhé."

**********

Doyoung không đặt nhiều hi vọng vào buổi gặp cuối cùng này, nhưng sự xuất hiện của Moon Taeil hoàn hảo khiến anh vô cùng bất ngờ. Người ấy đến đúng giờ, lịch sự và nhã nhặn, đã thế còn rất ưa nhìn, nhưng trên hết, ảnh là một bác sĩ!

"Anh có hút thuốc hay uống rượu gì không?"

"Tôi có uống rượu nhưng chỉ một chút thôi. Và tôi hoàn toàn không hút thuốc." Taeil chậm rãi trả lời.

Tuyệt vời!

"Anh thường làm gì khi rảnh rỗi?"

"Ừm, tôi đọc sách và chơi nhạc. Tôi biết đánh ghita, và là một thành viên trong dàn hợp xướng nhà thờ."

Đã trí thức còn yêu thích âm nhạc. Người này gần như hoàn hảo rồi.

"Trùng hợp làm sao! Tôi cũng đã từng là ca sĩ của dàn hợp xướng nhà thờ đó." Doyoung mỉm cười rạng rỡ.

"Chúng ta có khá nhiều điểm chung đấy chứ." Taeil cười ấm áp. "Tôi nghe nói cậu dạy nhạc ở một học viện, có phải không?"

"Đúng thế. Tôi dạy nhạc cho trẻ em."

"Cậu biết đấy, tôi có một đứa nhỏ 5 tuổi." Taeil chần chừ trước khi nói tiếp, thận trọng quan sát vẻ mặt của Doyoung. "Tôi tự hỏi không biết có nên gửi thằng bé đến nhạc viện hay không?"

"Oh." Anh ấy có con trai rồi. Không sao, mình tiếp xúc với trẻ con thường xuyên mà. Mình làm được.

"Ừm..." Doyoung bối rối, lần đầu tiên trong buổi hẹn. "Thực ra điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào đứa trẻ. Nếu như cháu thật sự yêu thích âm nhạc, tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu anh cho cháu vào học tại trường nhạc."

"Tôi hiểu..."

"Có thể cho tôi biết tên con trai anh được không?"

"Nó là Jisung."

"Cầu thủ bóng đá nổi tiếng ư?"

"Đúng vậy, mẹ nó là một fan bóng đá cuồng nhiệt." Taeil cười khúc khích.

"Có chuyện gì đã xảy ra với chị ấy sao?"

"Chúng tôi li dị rồi, cô ấy đã chuyển ra nước ngoài sống."

"Ah..." Doyoung gật đầu thông cảm. Thật là một người đàn ông của gia đình, mặc dù cuộc hôn nhân không mấy suôn sẻ. Bầu không khí có chút chùng xuống, cho đến khi Taeil gõ nhẹ xuống bàn, khơi gợi cuộc nói chuyện.

"Tôi không có ý làm cậu buồn khi nói ra việc tôi đã từng kết hôn."

"Huh? Không, không sao cả mà."

"Chỉ là công việc bác sĩ của tôi bận bịu quá, lại thêm việc gà trống nuôi con khiến tôi không có thời gian đi hẹn hò đâu hết. Tôi rất vui được gặp cậu tối nay đó, Doyoung à."

Trái tim sắt đá của Doyoung như thể tan chảy sau câu nói đầy ngọt ngào ấy. "Tôi cũng vậy, anh Taeil."

Niềm vui ngắn chẳng tày gang, cuộc hẹn sẽ tiếp tục diễn ra vô cùng tốt đẹp nếu không có cuộc gọi đến số của Taeil. Taeil bắt máy rồi nhanh chóng đứng lên, khoác áo choàng vào người. "Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi có việc phải đi gấp."

"Không sao, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

"Tôi thực sự rất xin lỗi cậu." Bác sĩ Moon mỉm cười đầy hối lỗi trước khi rời đi, gấp gáp hướng về phía bệnh viện. Doyoung chán nản thở dài, vẫy tay chào tạm biệt bạn hẹn hoàn hảo của mình. Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, cộng thêm đĩa spaghetti nằm chỏng chơ trước mặt càng làm Doyoung thêm lạnh lẽo.

"Cho phép tôi dọn món của ngài ấy đi nhé ạ?" người phục vụ bàn ân cần hỏi. Doyoung ngẩng đầu lên, đôi mắt đong đầy nước còn trái tim nặng trĩu vì bị từ chối.

"Tất nhiên rồi, cậu dọn đi."

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ, thưa quý khách?"

"Tôi thích anh ấy mất rồi" Doyoung giãi bày lòng mình. "Nhưng anh ấy là bác sĩ, lại đang phải nuôi đứa-con-5-tuổi. Anh ấy sẽ chẳng có thời gian dành cho tôi đâu."

"Phần lớn các cuộc hẹn của quý khách đều không được suôn sẻ cho lắm thì phải."

"Phần lớn sao? Tất cả ý chứ." Doyoung thở dài não nề. "Ông trời không cho tôi có người yêu vào năm nay rồi. Chán thật ấy, lại một mình đón Giáng sinh thêm năm nữa."

"Tôi dọn luôn phần tráng miệng nhé ạ?" người phục vụ lên tiếng, với tay đến món ăn trước mặt Doyoung.

"Cậu ăn luôn cũng được, tôi chưa đụng vào đâu. Để vứt đi thì phí quá."

"Tôi rất tiếc nhưng, tôi không được phép làm thế khi vẫn đang trong ca làm."

"Oh." Doyoung thở dài lần nữa. "Cậu có thể cho tôi xin ít rượu vang được không? Tôi muốn chìm đắm trong thứ chất lỏng đỏ thẫm như giọt huyết lệ cùng cuộc đời nhọ nồi đầy thảm hại này của tôi ToT"

"Được thôi, thưa quý khách."

*********

Doyoung đang mải uống ly rượu thứ hai thì chợt cảm thấy chiếc bàn có hơi lay động. Một chàng trai xa lạ ngồi xuống trước mặt anh, trên tay cầm hai chén crème brulee vị đào* nhỏ xinh. Khuôn mặt Doyoung bừng sáng trước sự bất ngờ thú vị trước mặt. Người lạ mặt này không ai khác ngoài cậu bồi bàn trẻ tuổi, người vẫn luôn đồng hành cùng anh trong các buổi xem mặt từ trước đến giờ.

"Tôi tưởng cậu không được phép...?"

"Chỉ khi tôi đang mặc đồng phục thôi. Giờ thì tôi hết ca rồi, cho phép tôi ngồi đây gặm nhấm nỗi buồn cùng anh nhé." Doyoung thầm đánh giá chàng trai trước mặt. Cậu ấy ăn vận vô cùng đơn giản, áo sơ mi xanh nhạt phối cùng quần jeans sẫm màu, nhưng chính vẻ giản đơn ấy càng khiến cậu trông đẹp trai hơn bao giờ hết. Phải đến lúc này, khi cậu ngồi đối diện anh cùng món bánh xinh yêu trên tay, Doyoung mới nhận ra cậu ta ưa nhìn đến mức nào. Khuôn mặt góc cạnh ấy hoàn hảo đến từng đường nét, và đôi mắt khi cười luôn cong cong hình vầng trăng khuyết đã đốn ngã tim anh mất rồi.

"Cho hỏi tên của cậu là?"

"Là Jaehyun. Tên tôi là Jung Jaehyun."

**********

"Santa sẽ rất tự hào về tôi cho coi." Ten cười to đầy hào hứng, ôm chặt người bạn thân trong khi cả hai đang chuẩn bị cacao nóng cho Jaehyun và Johnny đang trò chuyện rôm rả ngoài phòng khách. "Tôi chắc chắn ông sẽ kiếm được gấu vào ngày Giáng sinh mà."

"Này nhá, cậu ấy còn chẳng thuộc cái list bạn hẹn quái gở kia của ông. Ngay khi tôi dừng buổi hẹn xem mặt thì mới gặp được cậu ấy đấy."

"Thật sao? Ông làm thế nào vậy?"

"Duyên số đó." Doyoung nháy mắt đắc thắng, nhanh chóng cầm hai ly đồ uống ra bàn rồi ngồi xuống cạnh Jaehyun, hôn phớt lên môi cậu người yêu trẻ tuổi.

"Johnny và em đang nói về quà tặng Giáng sinh. Anh có thích món gì không, anh Doyoung?" Jaehyun ân cần hỏi han, ôm chặt anh người thương vào lòng.

"Không cần đâu, anh có rồi."

"Là gì vậy?"

"Chính em đó."

END.

3:43pm, 23/12/2016

• Author's Notes: Mong là các bạn sẽ thích. Hãy để lại comments và kudos nhé! Những việc nhỏ xinh ấy luôn giúp tôi có động lực viết nhiều hơn nữa xD Giáng sinh an lành đến tất cả các bạn, các reader yêu dấu của tôi!

•Translator's Notes:

(1) 🍑Crème Brulee🍑: Crème Brulee, hay còn được gọi là kem cháy, là món tráng miệng gồm một lớp kem trứng (custard) thơm ngậy được phủ lớp caramel cứng ở bên trên. Việc phải gõ vỡ lớp đường ở bề mặt bánh trước khi ăn đã trở thành thú vui của rất nhiều người hảo ngọt trên toàn thế giới.

Credit ảnh: https://www.flickr.com/photos/54272948@N08/5469520554/ - Baking in Lisbon

(2) Waldo ở đâu: Trò đố vui nơi bạn phải tìm một anh chàng có tên Waldo trong một biển người.

Credit ảnh: Chôm từ google

(3) Kiss under the mistletoe/ Hôn nhau dưới nhành cây tầm gửi: Đây là truyền thống đón Giáng sinh của các cặp đôi yêu nhau bên nước ngoài. Cây tầm gửi tượng trưng cho sự hòa thuận và tình yêu mãnh liệt, và nếu như hai người đang yêu hôn nhau dưới nhành cây này, tình yêu của họ sẽ kéo dài mãi mãi. Các bạn có thể xem thêm vid cùng tên trên Ted-ed để hiểu rõ hơn.

(4) Giáng sinh rồi thích quá đi thôi ToT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro