PHẦN IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Cửu Thời đang định nghỉ ngơi sau sự thuyết phục của Trình Nhất Tạ, nhưng khi anh vừa quay người rời đi, Nguyễn Lan Chúc trên giường bệnh đột nhiên cau mày.

"Anh Lăng Lăng!" Một tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên cùng với  giọng của Trình Nhất Tạ.

Lăng Cửu Thời vội vàng quay người, nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc đang ho sặc nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại. Khi thấy Nguyễn Lan Chúc bình thường trở lại, Lăng Cửu Thời chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại hoảng loạn khi nhìn thấy các nhân viên y tế lao tới. 

Bị bác sĩ che khuất tầm nhìn, Lăng Cửu Thời dời tầm mắt từ Nguyễn Lan Chúc sang thiết bị y tế bên cạnh, tuy rằng anh không hiểu nhiều, nhưng nhịp tim dần dần giảm xuống trên đó chắc chắn không phải là dấu hiệu tốt. 

May mắn thay, sau khi được cấp cứu, Nguyễn Lan Chúc đã an toàn vượt qua kiếp nạn này. Từ đó trở đi, Lăng Cửu Thời không bao giờ dám rời đi, anh chỉ muốn bảo vệ Lan Chúc của anh, chờ cậu quay về bên cạnh anh.

Có lẽ là do trong cửa hao tổn tinh lực phá hủy nền tảng sức khỏe, hoặc có lẽ là do sau khi thanh lọc hoàn thành đột nhiên thả lỏng, các triệu chứng nghiêm trọng tranh nhau ập đến với Nguyễn Lan Chúc. Nguyễn Lan Chúc phải cấp cứu hết lần này đến lần khác.

Lăng Cửu Thời đứng ở cửa sổ, khuôn mặt đã lâu không được chăm chút kỹ càng đã lún phún râu, hai mắt đỏ ngầu. Tràn khí màng phổi, dập phổi, sốc xuất huyết, suy đa tạng và nhiễm trùng đều là những biến chứng đè nặng lên vai Nguyễn Lan Chúc, đồng thời cũng bóp nghẹt trái tim của Lăng Cửu Thời.

Sau hơn mười ngày điều trị, tình trạng của Nguyễn Lan Chúc dần dần ổn định, Lăng Cửu Thời cuối cùng cũng có thể đến phòng ICU và chạm vào người mà anh ấy mong nhớ hàng ngày. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Lăng Cửu Thời thay quần áo bảo hộ rồi bước vào. Lần này không còn tấm kính chắn nữa, anh thực sự có thể chạm vào cậu. Từ bao giờ, sự đụng chạm vốn rất tự nhiên ngày xưa nay đã trở thành một thứ xa xỉ.

Lăng Cửu Thời nhẹ nhàng vuốt ve Nguyễn Lan Chúc và nhìn kỹ vào những ống chuyền được nối với cơ thể cậu, ngay cả hít thở cũng cần sự hỗ trợ của máy thở. Nhìn người thương lặng lẽ nằm trên giường, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và nghe nhịp tim của cậu, nước mắt của Lăng Cửu Thời cuối cùng cũng trào ra.

Khi Trần Phi và những người khác chuẩn bị đánh Lăng Cửu Thời bất tỉnh để đưa anh đi nghỉ ngơi, Nguyễn Lan Chúc cuối cùng cũng đạt tiêu chuẩn rời khỏi phòng ICU chuyển trở lại phòng bệnh thường.

"Anh Lăng Lăng! Anh Nguyễn cuối cùng cũng đã ra rồi, nếu anh ấy không ra nữa thì hòn vọng phu......"

Trình Thiên Lý vừa vào phòng bệnh, chưa kịp nói xong đã bị Trình Nhất Tạ bịt miệng lại. Trần Phi cùng Dịch Mạn Mạn nhìn thấy cảnh này, cũng chỉ mỉm cười, tiếp tục đi vào phòng bệnh.

"Lão đại lần này gầy đi rất nhiều, tỉnh lại phải bồi bổ thêm mới được." Lư Diễm Tuyết nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc mà đau lòng.

"Anh Lăng Lăng, nhìn anh của em đi, không cho em nói chuyện luôn. Tại sao anh Nguyễn vẫn chưa tỉnh?..."

Trình Thiên Lí thoát khỏi Trình Nhất Tạ chạy đến cạnh Lăng Cửu Thời, lại bị Trình Nhất Tạ trực tiếp kéo ra khỏi phòng bệnh.

"Tình trạng của anh Nguyễn đã ổn định, có lẽ anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi." Trần Phi ở bên cạnh an ủi.

"Chỉ mong em ấy bình an vô sự. Nếu mệt thì cứ ngủ thêm. Tôi ngồi cạnh đợi em ấy là được." Lăng Cửu Thời vuốt ve tay Nguyễn Lan Chúc không muốn buông ra.

Khi màn đêm buông xuống, Lăng Cửu Thời từ chối lời đề nghị thay phiên nhau của mọi người và tiếp tục ở bên cạnh Nguyễn Lan Chúc. Lăng Cửu Thời bê chậu nước ấm, muốn lau người cho Nguyễn Lan Chúc. Người thường ngày ưa sạch sẽ nằm hôn mê lâu như vậy, không lau người đến khi tỉnh dậy sẽ rất khó chịu. Lăng Cửu Thời nhẹ nhàng đỡ Nguyễn Lan Chúc lên, lau lưng cho cậu. Cảm nhận được trọng lượng của Nguyễn Lan Trúc, Lăng Cửu Thời thấy lòng nặng trĩu. Trong cửa anh cũng nhiều lần cõng cậu, dìu cậu, nhưng lần nào cậu cũng nặng hơn bây giờ rất nhiều.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, xuyên qua Lăng Cửu Thời đang ngủ ngon lành bên cạnh giường bệnh, bao phủ lấy toàn thân Nguyễn Lan Chúc. Ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt, Nguyễn Lan Chúc nhẹ lay hàng mi, cố gắng mở mắt. Khi ý thức dần dần trở lại, cơn đau trong cơ thể nhanh chóng lan rộng. Tay đau, vai đau, ngực đau. Cơn đau khắp cơ thể khiến Nguyễn Lan Chúc căng cứng người, khiến cậu nhíu mày rên rỉ trước khi kịp mở mắt.

Rõ ràng đó là một tiếng rên rất nhẹ nhưng lại đánh thức Lăng Cửu Thời đang ngủ say bên cạnh. Lăng Cửu Thời đột nhiên ngẩng đầu, hoàn toàn tỉnh ngủ khi nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc nhíu mày, lông mi run rẩy.

"Lan Chúc! Lan Chúc!" Lăng Cửu Thời nhanh chóng đứng dậy bấm chuông.

"Lăng Lăng..." Nguyễn Lan Chúc tuy rằng còn chưa mở mắt, ý thức còn chưa rõ ràng, còn đang chìm đắm trong đau đớn, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi của Lăng Cửu Thời, cậu liền phản ứng theo bản năng.

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ tình trạng của Nguyễn Lan Chúc rồi nhắc nhở Lăng Cửu Thời vài điều cần chú ý trước khi rời đi. Nguyễn Lan Chúc hoàn toàn tỉnh táo sau khi hợp tác với bác sĩ khám bệnh, cậu không khỏi cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng hốc hác của Lăng Cửu Thời.

"Lăng Lăng... khụ khụ khụ..." Nguyễn Lan Chúc vừa mở miệng, liền vì cổ họng ngứa ngáy mà ho khan.

Lăng Cửu Thời vội vàng bưng nước ấm đến, nhẹ nhàng đỡ Nguyễn Lan Chúc lên và cho cậu uống nước. Trải nghiệm trong khoảng thời gian này gần như khiến anh bị chứng PTSD (rối loạn tâm lý sau sang chấn) do cơn ho của Nguyễn Lan Chúc. Nguyễn Lan Chúc uống một ngụm nước trong cốc, tuy rằng cơ thể còn đau nhức, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Chỉ một động tác này cũng tiêu tốn chút sức lực ít ỏi còn lại của Nguyễn Lan Chúc, cậu chưa uống xong nước đã lại thiếp đi. Bàn tay của Lăng Cửu Thời trĩu nặng, trái tim anh lỡ nhịp khi nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc đột nhiên bất tỉnh, rồi anh thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra Nguyễn Lan Chúc chỉ là ngủ thiếp đi, liền nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống.

Sau khi báo cho mọi người biết Nguyễn Lan Chúc vừa mới tỉnh lại, Lăng Cửu Thời đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Nguyễn Lan Chúc chưa tỉnh thì Lăng Cửu Thời không hề để tâm đến vẻ ngoài của mình, nhưng bây giờ cậu tỉnh rồi, anh phải chăm chút bản thân hơn.

Cơn đau từ khắp cơ thể khiến Nguyễn Lan Chúc ngủ không yên, chỉ vài giờ sau đã tỉnh lại.

"Anh Nguyễn! Anh tỉnh rồi!"

Khi Nguyễn Lan Chúc tỉnh lại, mọi người đã đến phòng bệnh, Trình Thiên Lý khi nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc đã tỉnh lại liền gào lên. Nguyễn Lan Chúc không khỏi cau mày khi đột nhiên nghe thấy tiếng ồn.

"Nhỏ giọng thôi." Trình Nhất Tạ thấy vậy vỗ vỗ lưng Trình Thiên Lý.

"Em biết rồi mà. Anh nhẹ nhàng thôi, đừng lúc nào cũng mạnh tay thế, đau quá." Trình Thiên Lý lại bắt đầu cãi Trình Nhất Tạ.

"Sau khi Thiên Lí trở về, Nhất Tạ cũng trở về. Từ khi ra khỏi cửa, Thiên Lý càng ngày càng giống như trước, sự bình tĩnh trong cửa mất hút luôn." Lăng Cửu Thời thuật lại tình hình sau khi thanh lọc cho Nguyễn Lan Chúc.

"Có anh trai bảo vệ, Thiên Lý chỉ cần làm một đứa trẻ, không cần phải trưởng thành."

"Lê Đông Nguyên và những người khác sẽ sớm tới đây. Đàm Tảo Tảo bận quay phim nên không thể đến được. Em ấy nhờ người đưa một giỏ trái cây tới trước, nói hai ngày nữa sẽ đến gặp em."

Lăng Cửu Thời vừa nói vừa lấy giỏ trái cây do Đàm Tảo Tảo gửi đến mà không khỏi bật cười. Chỉ thấy giỏ trái cây toàn vải thiều, không có loại trái cây nào khác.

"Nhỏ quýt xấu xí này, để xem tới lúc đó em có gọt nó không." Lăng Cửu Thời nhìn Nguyễn Lan Chúc đang nghiến răng nghiến lợi cười khúc khích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro