1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó bắt đầu, như một ngày khó tin...hoặc như một ngày hoàn toàn bình thường.

Shu đã đến văn phòng sớm một chút, nên anh quyết định tự thưởng cho mình một ly cà phê ở cửa hàng cuối phố trước khi vào giờ làm. Vì lý do nào đó, anh cũng cảm thấy hôm nay làm việc đặc biệt hiệu quả, nên anh đã giải quyết một loạt công việc mà mình cần phải làm. Mặc dù làm việc trong lĩnh vực công nghệ thông tin có thể khó đoán trước, nhưng không có gì bất thường xảy ra cả và tâm trạng của Shu vẫn rất tốt.

Khi đang phân vẫn nên ăn gì cho bữa tối, Shu nghe thấy tiếng bước chân hướng về phía bộ phận công nghệ thông tin. Rồi một tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự chú ý của Shu, anh ngẩng đầu lên và mỉm cười.

Chưa kịp mở lời, người đứng trước mặt khiến Shu cứng đờ. Một người đàn ông với mái tóc vàng và bờ vai rộng đứng cách anh vài bước, đang nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt tím mở to.

Là người đàn ông mà Shu đã quá quen thuộc.

''Shu?'' hắn ta nói. ''Shu Yamino?''

Shu gượng cười. ''Vâng, là tôi.''

''Woah!'' người đàn ông vừa nói, vừa mỉm cười toe toét và bước về phía Shu. ''Không thể nào, thật khó tin! Tôi không biết cậu làm việc ở đây! Là tôi! Luca Kaneshiro- từ hồi trung học ấy? Cậu có nhớ ra tôi không?''

Không may, rằng rất khó để Shu không nhớ ra hắn là Luca. Luca không chỉ có khá nhiều bạn chung với Shu, mà hắn còn là một ngôi sao sáng trong đội điền kinh và vua vũ hội tại trường của họ. Hắn ta đẹp trai, cực kỳ nổi tiếng, có thái độ khá kiêu ngạo và luôn được ủng hộ. Nhưng bên cạnh tính cách ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶t̶̶r̶̶â̶̶u̶ trẻ con đó, hắn vẫn có thành tích xuất sắc- là một học sinh danh dự thật sự. Tất cả mọi người đều biết tới Luca Kaneshiro.

Khi đó, Shu hoàn toàn không thể chịu đựng nổi Luca.

Bên cạnh việc là tên khốn đáng ghét nhất mà Shu thấy khó chịu vì đã quen biết, vì một lí do nào đó, Luca Kaneshiro tự phong cho hắn một nhiệm vụ, đó là phải đảm bảo Shu biết rằng hắn thực sự khó ưa. Ngoài trọng tội thích đùa giỡn ra, Luca vô cùng ồn ào và huyên náo ở bất cứ nơi nào có hắn. Hắn ta có một tiếng cười giòn giã mà Shu luôn nghe được nó vang vọng trong lớp học hoặc dọc hành lang- một tiếng cười có tác dụng kép thú vị là mang lại niềm vui, hoặc chọc điên bất kì ai mà tiếng cười đó hướng tới.

Nhưng dù là lí do nào, phần lớn thời gian đó, Shu lại luôn là người xui xẻo nhận được tiếng cười chế giễu của Luca. Kể từ khi Shu chửi rủa Luca và đám bạn của hắn trong giờ thể dục hồi trung học, Luca quyết định hắn muốn dành cả thời cấp ba để gây ra bất kì phản ứng nào đó từ Shu, đến mức hắn từng hạ Shu sau giờ học. Và cũng kể từ đó, Shu Yamino, với quyết tâm cao độ, rằng Luca Kaneshiro là kẻ đáng ghét mà anh từ chối muốn thở chung bầu không khí với hắn.

''Bao lâu rồi nhỉ?'' Luca nói, vẫn cười toe toét. ''...khoảng...mười năm từ khi chúng ta tốt nghiệp?''

Shu với nụ cười cứng đơ. ''Vâng, tôi cũng nghĩ vậy.''

Tới bây giờ, Shu vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Luca, mặc dù hiện tại người đàn ông này chưa làm gì sai với anh.

Shu nhìn kĩ tên trước mặt và đánh giá anh ta. Phần lớn Luca vẫn dễ nhận ra qua các nét từ thời niên thiếu - mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt tím sáng rực và nụ cười trẻ con. Hắn vẫn giữ được dáng vẻ thẳng tắp của một vận động viên điền kinh dày kinh nghiệm, hông tựa vào bàn khi nói chuyện với Shu.

Tuy nhiên, có khá nhiều điều về Luca đã thay đổi. Phải thừa nhận rằng hắn ta đã khá đẹp trai khi họ còn học trung học, nhưng bằng cách nào đó, hắn của hiện tại thậm chí còn hấp dẫn hơn sau hơn mười năm kể từ lần cuối Shu gặp hắn. Gương mặt góc cạnh và cân đối đã thay thế cho đường nét non nớt nghịch ngợm thời niên thiếu. Luca cũng nuôi tóc dài ra và buộc gọn lệch sang một bên. Vai hắn rộng hơn và thậm chí dưới chiếc sơ mi chưa cài hết cúc-Shu phải nhanh chóng rời mắt, nơi mà chiếc áo vừa khít quanh ngực hắn, lộ ra hình xăm cuộn quanh cổ và cánh tay áo được xắn lên tới khuỷu tay. Hắn ta cũng cao hơn trước.

Shu không khỏi cảm thấy vô lý. Thật không công bằng, sao tên này lại hấp dẫn hơn trước đây?! Sao anh không nhận được bất kì sự thay đổi đền đáp nào khi phải đối mặt với hắn ta trong suốt bốn năm cuộc đời trung học quý giá của mình?!

Shu nuốt xuống sự lo lắng và cố nở nụ cười lịch sự với Luca. Cuộc trò chuyện này nên kết thúc càng sớm càng tốt.

''Tôi có thể giúp gì cho anh?'' Shu hỏi.

''À phải rồi!'' Luca nói và đứng thẳng dậy. ''Quản lý nói rằng tôi phải tới lấy máy tính xách tay của mình, hôm nay là ngày đầu tiên làm việc của tôi."

Ngày đầu tiên sao? Shu không nhớ rằng mình đã thấy tên Luca khi anh đang thiết lập máy tính của hắn, nhưng anh vẫn đến chỗ chiếc tủ sắp xếp mấy chiếc máy tính xách tay. Chắc chắn rồi, trên hệ thống mới toanh sáng bóng dính một tờ giấy nhớ màu tím nhạt: "Luca Kaneshiro - Kỹ thuật" cùng mật khẩu tạm thời. Shu nhận ra Aster là người đã sắp xếp chuyện này. Tuy nhiên, cậu ta đã báo ốm và nghỉ làm hôm nay, điều đó có nghĩa là Shu sẽ chịu trách nhiệm giúp Luca vào hệ thống mới của hắn.

Chuyên nghiệp. Shu tự nhắc nhở bản thân. Phải cư xử thật chuyên nghiệp.

Shu bước ra và thấy Luca ngồi đó nhìn anh với đôi mắt to đầy háo hức. Shu e dè ngồi xuống bàn làm việc của mình và khởi động máy tính của Luca.

''Nếu anh muốn qua đây..." Shu nói mà không ngẩng đầu lên. Anh đặt tờ giấy nhớ lên bàn và nhập mật khẩu tạm thời mà Aster đã thiết lập. "Chúng ta cần thiết lập mọi thứ trước khi anh có thể sử dụng nó. Vì vậy, nếu anh muốn đặt lại mật khẩu thì..."

"Ồ, xin thứ lỗi— ở đâu...?

Shu ngẩng đầu lên và thấy Luca vẫn đứng cách anh vài bước chân. Shu nhướn mày, ra hiệu cho Luca. "Anh có thể ngồi đó." Anh nói, hất đầu về phía chiếc ghế trống.

"...Được rồi" Luca nói. "Xin lỗi..."

Shu lịch sự ngoảnh mặt đi khi Luca đặt lại mật khẩu và xem tới bước hướng dẫn cuối của người dùng mới.

"V-Vậy là ổn rồi đúng không?"

Shu quay lại và thấy Luca nhìn mình với vẻ mặt không chắc chắn.

"Để tôi xem thử." Shu nói, anh nhích lại gần và hơi nghiêng người về phía Luca để nhìn rõ chiếc máy tính xách tay. "Thứ lỗi."

"V-Vâng!" Luca lắp bắp ở bên cạnh, tư thế ngồi của hắn cứng đờ và nhanh chóng rời mắt khỏi Shu, như thể trên mặt Shu có gì đó mà Luca không nên thấy.

Biểu hiện này khiến Shu hơi khựng lại, anh không quen với việc Luca...quá dè dặt như vậy. Trong suốt thời trung học, Luca là một kẻ khoa trương và đáng ghét. Shu vẫn còn nhớ những lần hắn cố ý huých cùi chỏ vào anh hoặc đá vào chân của Shu dưới gầm bàn để thu hút sự chú ý của anh. Luca thậm chí còn thường xuyên quàng tay qua vai Shu, hoặc vỗ vai anh như thể họ là bạn bè thực sự. Vì vậy, thật kỳ lạ khi Luca trở nên rụt rè khi họ ở gần nhau.

"Tôi nghĩ là ổn rồi." Shu nói và thực hiện nhưng bước kiểm tra cuối cùng. Anh ngả người ra ghế khi Luca thu dọn đồ đạc. "Nếu anh cần sự giúp đỡ, có thể quay lại bộ phận công nghệ thông tin bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ ngày mai Aster sẽ tới và cậu ấy có thể giúp được."

"Cảm ơn, Shu!" Luca nói và kẹp laptop bên tay.

"Không có gì." Shu nói. Anh dừng lại một lúc rồi nói thêm. "Chào mừng đến với công ty."

Nói xong, Luca gần như cười rạng rỡ với anh. ''Tuyệt, cảm ơn cậu!'' Hắn nói một cách nhiệt tình. Tay còn lại gãi gãi sau gáy. ''"Có lẽ lát nữa chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau được không? Ôn lại chuyện cũ?''

Nụ cười của Shu hơi nhếch lên. Ôi trời, ra ngoài với Luca Kaneshiro ở nhà hàng công cộng à? Điều đó nghe có vẻ giống một công thức dẫn đến thảm họa. Lỡ như hắn ta gây náo loạn thì sao?

Phần nào đó trong Shu muốn từ chối—một thằng nhóc, anh nhớ lại việc mình đã trợn mắt khó chịu như nào khi thấy Luca phóng con quay fidget spinner lên trần phòng học vào năm thứ hai.

Tuy nhiên, Shu giờ đã trưởng thành và ít thẳng thắn hơn nên chỉ vẫy tay chào Luca. "Có lẽ? Tôi không biết, tôi có thể sẽ hơi bận."

Lúc đó, mặt Luca xìu xuống rõ rệt, khiến Shu cảm thấy chút tội lỗi. Có vẻ như thói quen treo trái tim trên tay áo của Luca vẫn không thay đổi sau ngần ấy năm.

''Đ-Được rồi, không sao.'' Luca lắp bắp. ''Hẹn gặp lại, Shu.'' 

Cuối cùng, Luca rời khỏi phòng và Shu thở ra một hơi nhẹ nhõm. Shu không nhận ra mình đang nín thở. Anh ngồi phịch xuống ghế, xoa xoa sống mũi và mất một lúc để lấy lại tinh thần trước khi quay lại làm việc.

Shu kết thúc một ngày làm việc với tâm trí mơ hồ. Anh đã không gặp Luca trong suốt thời gian còn lại của ngày, điều này được coi là một chiến thắng theo nhận định của anh. Shu thu dọn đồ đạc ngay khi đến giờ tan làm và cẩn thận để đảm bảo rằng mình không gặp phải Luca trên đường đi.

Shu không thực sự thư giãn cho đến khi anh trở về căn hộ của mình. Anh thở dài, ném chiếc túi xuống trước khi thả người xuống ghế. Quả là một ngày đáng nhớ.

Tất nhiên, sau khi nghĩ vậy, điện thoại của anh bắt đầu đổ chuông. Shu nheo mắt, suy nghĩ thật kỹ xem lúc này anh có thực sự muốn nói chuyện với ai không trước khi bắt máy.

''Này,'' Gương mặt của cậu em xuất hiện trên màn hình, Mysta đảo camera xuống ổ bánh mì bị mốc xanh. ''Anh có nghĩ rằng nếu cắt bỏ mấy chỗ bị xanh thì mẩu bánh này vẫn ăn được không?''

''Cái này— gần như bị xanh tới chín mươi phần trăm rồi.'' Shu trả lời. ''Em sẽ ăn nó sao?''

''Em không biết nữa.'' Mysta nói. ''Ăn vỏ thôi? Thực ra thì—ew...thôi, anh nói đúng."

''Nếu em cần, anh có thể mua đồ ăn cho em mà.''

''Cái gì? KHÔNG! Em ổn mà!'' Mysta quýnh lên. ''Em sẽ không chết vì đói hay gì đó đâu.''

''Anh không nghĩ rằng anh nên đợi tới tận sau khi em chết.'' Shu nói.

''Sao cũng được.'' Mysta cười, cậu quay camera về phía mình. ''Có chuyện gì với anh sao?''

Shu thở dài. ''Em sẽ không tin được hôm nay anh đã gặp ai ở công ty đâu.''

''Ai?''

''Luca Kaneshiro,'' Shu nói. ''Em nhớ mà phải không? Hồi trung học? Không phải rất khó tin sao?''

Đầu bên kia cuộc gọi im lặng một lúc lâu, trong giây lát Shu tưởng như cuộc gọi đã bị ngắt. Tuy nhiên, khi nhìn xuống điện thoại, anh có thể thấy ánh mắt Mysta đang nheo lại đầy lo lắng.

''Mysta?''

''A, xin lỗi! Phải rồi,'' Mysta lắp bắp. ''Ờ, điên rồ thật, kiểu—Là saoooooooo?''

''Mysta,'' Shu lặp lại, nhíu mày. ''Em biết?''

''Được rồi, được rồi, khoan— anh không thể giận em được—''

''Chưa chắc''

''Nghe này,'' Mysta nài nỉ. ''Nghe em đã, thôi được rồi, anh biết rằng em vẫn làm bạn với Luca mà?''

Thực ra Shu không hề biết điều đó. Anh chỉ chắc chắn biết Mysta và Luca là bạn khi họ còn học trung học, nhưng Mysta chưa bao giờ thực sự nhắc đến Luca sau khi họ tốt nghiệp - có lẽ vì cậu ấy biết Shu không thực sự ưa hắn. Trên thực tế, họ đã từng xảy ra một vài cuộc tranh cãi nhỏ trong quá khứ khi Mystsa khăng khăng rằng Luca 'không tệ đến thế'.

Nhưng để tiếp tục cuộc trò chuyện, Shu chỉ gật đầu. "Phải."

"Luca có đề cập rằng cậu ta đã nhận được công việc mới cách đây vài tuần khi tụi em đi ăn trưa cùng nhau," Mysta nói. "Và, ý em là— cậu ấy  đề cập rằng đó là công ty của anh, nhưng tỷ lệ là bao nhiêu! Anh và cậu ta thậm chí còn không làm việc chung một bộ phận mà!

''Và em thậm chí còn không cảnh báo cho anh biết?'' Shu hỏi

''Không! Tại sao em phải làm vậy? Em không nghĩ tới anh sẽ thực sự gặp được cậu ta...'' Mysta bĩu môi. ''Anh đâu có ưa cậu ta— anh đâu cần quan tâm làm gì.'' 

''Ý anh là, không phải em nên cảnh báo anh trước khi anh bất ngờ chạm trán với kẻ thù thời trung học của mình sao!'' 

Mysta đảo mắt. ''Anh, cậu ta không phải kẻ thù của anh. Và anh chỉ đang ghét những trò đùa của cậu ta thôi.''

''Điều đó chẳng liên quan, ngay cả khi hắn là một vận động viên điền kinh.'' Shu nói. ''Hơn nữa, hắn thật khó ưa! Hắn ta đã không để anh yên trong suốt bốn năm trung học!''

''Ô, em tự hỏi tại sao.'' Mysta lầm bầm.

Shu không hiểu Mysta có ý gì. ''Là sao?''

''Không có gì.'' Mysta liến thoắng. ''Anh là người duy nhất nghĩ Luca rất phiền phức, hiểu chứ? Ý em là— cậu ấy khá là rắc rối, nhưng, rất thoải mái với mọi người. Cậu ấy cũng siêu nổi tiếng nữa.''

Shu bĩu môi. "Anh thậm chí không hiểu tại sao hắn lại nổi tiếng đến vậy," anh phàn nàn. "Cái gì—chỉ vì hắn là một ngôi sao điền kinh à? Hay vì hắn đẹp trai? Có cơ bắp và cực kỳ quyến rũ? Điều đó không cho phép hắn ta trở nên đáng ghét à?"

''Do cậu ấy 'đẹp trai' và 'cực kỳ quyến rũ', chắc chắn rồi.'' Mysta nói.

''Sao cũng được, em hiểu ý anh mà.'' Shu đảo mắt.

''Vậy...anh thực sự gặp Luca, và sau đó thì sao?'' 

''Ừ, anh là người sắp xếp mọi thứ cho hắn.'' Shu trả lời. Anh dừng một lúc. ''Này, Luca có phải, có chút thay đổi, kiểu, yên tĩnh hơn trước không?''

Mysta cau mày. ''Không hẳn.''

''Vậy thì kỳ lạ thật.''

''Khoan, tại sao?'' Mysta hỏi, Shu thấy cậu ngồi thẳng người lên, lông mày nhíu lại đầy lo lắng. ''Anh không thể hỏi em mấy câu như vậy, rồi sau đó không giải thích gì được.''

''Không có gì,'' Shu trả lời. ''Chỉ là, hắn ta có vẻ hơi...ngại ngùng khi cùng anh trò chuyện? Như kiểu hắn sợ nói chuyện với anh vậy, nó thật kỳ lạ vì hắn từng luôn lảm nhảm bên tai anh.''

''Ồ, Luca không hẳn luôn ồn ào như vậy, nhưng cậu ấy vẫn khá thân thiện. Anh biết mà, giống như một chú chó lớn.'' Mysta trầm ngâm. ''Có lẽ cậu ấy sợ anh?''

Đôi mắt Shu mở to. ''Sợ anh ư?! Tại sao hắn lại sợ anh chứ?!''

Mysta tỏ ra ngơ ngác, và thậm chí qua cuộc gọi điện video, Shu có thể cảm nhận được toàn bộ sự hoài nghi của cậu ấy. "Anh à, ý em là, việc anh ghét cậu ta không phải là bí mật đâu," Mysta nói. "Có lẽ cậu ấy nghĩ anh sẽ— em không chắc nữa, hủy kết bạn với cậu ấy trên Slack hay gì đó."

Shu khịt mũi, ''Hủy kết bạn? Trên Slack? Anh hủy kết bạn với hắn trên Slack để làm gì?''

''Sao em biết được! Anh là người ghét cậu ấy mà.'' 

''Anh không ghét hắn ta!'' Shu cố gắng tranh luận lại.

''Em có thể đã bị lừa,'' Mysta nhún vai.

Shu cau mày, gần như sẵn sàng tranh luận quan điểm với Mysta. Shu thực sự không ghét Luca. Ít nhất là hiện tại, không còn nữa. Chắc chắn, họ không hợp nhau khi còn nhỏ và Shu sẽ không đi xa đến mức nói rằng anh thích Luca, nhưng ghét là một từ quá mạnh mẽ. Đã mười năm rồi—Shu hầu như không thể nhớ được những bất bình của mình đối với Luca ngoài việc hắn nhìn chung là một người đáng ghét. Ngoài ra, họ đều là thanh thiếu niên, Luca là kẻ khó ưa nhưng Shu phải thừa nhận rằng anh cũng không phải là người tử tế nhất khi anh còn là một thiếu niên.

Và, để bào chữa cho Luca, ngày hôm nay Shu đã không dành cho hắn sự chào đón nồng nhiệt nhất.

Trong suốt thời gian còn lại của cuộc gọi với Mysta, Shu chỉ hiện diện được một nửa, tâm trí anh lang thang về những lần tương tác với Luca trước đó. Có lẽ sau ngần ấy thời gian, anh đã hơi vội vàng khi phán xét Luca. Dù sao thì họ cũng có rất nhiều bạn chung - thậm chí cho đến ngày nay họ vẫn vậy. Thành thật mà nói, nếu mọi thứ khác đi một chút, có lẽ họ đã có thể là bạn bè ở một mức độ nào đó.

Sau khi Shu cúp máy với Mysta, anh quyết định sẽ đối xử tử tế với Luca hơn một chút. Anh sẽ còn mời Luca đi ăn trưa. Shu quay trở lại văn phòng vào ngày hôm sau với ý định đó trong đầu. Đó là một văn phòng lớn, nhưng hắn làm việc trong lĩnh vực kĩ thuật , nên bằng cách này hay cách khác cũng sẽ rất dễ dàng gặp được Luca.

...Hoặc là anh nghĩ vậy. Quái lạ, bây giờ Shu đang cố tìm Luca, và dường như anh khó mà gặp được hắn. Và thậm chí không phải do Shu không thấy Luca ở công ty. Mỗi lần anh gặp Luca hoặc cố gắng nói chuyện với hắn, người đàn ông đó sẽ bị kéo đi làm việc khác hoặc có lý do gì đó để rời đi trước khi Shu kịp nói lời nào. Nếu Shu không biết rõ hơn, anh sẽ cho rằng Luca cố ý làm vậy.

Lúc đầu, nó không dễ thấy nên Shu thực sự không nghĩ tới điều đó. Luca sẽ bước ra khỏi phòng ngay khi Shu bước vào, hoặc Luca sẽ chào hỏi thật nhanh với Shu, nhưng trước khi Shu kịp nói thêm gì, hắn đột nhiên đụng phải một đồng nghiệp khác và nói: "Xin lỗi, tôi phải đi đây!"

Shu cho rằng đó là những sự trùng hợp đáng tiếc thôi, nhưng sáng thứ sáu, Shu bước vào văn phòng và liếc nhìn thấy Luca đang bước vào từ một lối vào khác, hắn đông cứng, rồi ngay lập tức quay đi.

...Có lẽ hắn đã cố tình làm vậy.

Đến cuối tuần, Shu bắt đầu cảm thấy hơi bối rối và thành thật mà nói thì thấy khó chịu. Luca là người mời Shu đi ăn trưa, tại sao đột nhiên lại tránh mặt Shu? Chắc chắn, Shu không thực sự tỏ ra thân thiện khi lần đầu nói chuyện lại với Luca, nhưng anh không nghĩ mình lạnh lùng  đến mức đó.

Điều này đặc biệt khó chịu vào thứ sáu, khi Luca đã lén nhìn vào bộ phận công nghệ thông tin vài lần, sau đó cầm lấy bàn phím trước khi nhanh chóng rời đi.

"Này, Luca," Shu chào. Luca nhảy dựng lên như một con thỏ giật mình. "Cái đó...tôi có thể giúp gì cho anh không? Anh đã xuất hiện ở đây cả ngày nay rồi."

"K-không, không sao đâu!" Luca lắp bắp. "Tôi chỉ đang kiểm tra xem Aster có ở đây không thôi."

Shu cau mày. Luca thân với Aster từ khi nào vậy? 

"Aster vừa ra ngoài ăn trưa muộn," Shu nói, anh nhìn xuống bàn phím trong tay Luca. "Anh có chắc là mình không cần giúp đỡ không?"

Luca gãi gãi sau gáy. "Ừm...Bàn phím của tôi đột nhiên ngừng hoạt động sáng nay. Tôi không thể sạc nó hay làm gì khác cả, nhưng tôi không muốn làm phiền anh."

"Không, đó là công việc của tôi, nên..." Shu nói. Anh đưa tay chạm vào bàn phím. "Anh vẫn muốn một chiếc không dây chứ?"

"Ừ, nếu được," Luca nói.  đưa bàn phím cho Shu, vẫn giữ một khoảng cách nhỏ, thật khó phát hiện nếu hắn không ngượng ngùng về việc đó.

"Tôi đã nói rồi, không có gì to tát đâu," Shu nói, lật xem cái bàn phím trong tay. Đây là một mẫu bàn phím cũ, có lẽ đó là lý do tại sao nó đột ngột hỏng. Tuy nhiên, Shu vẫn có thể xem xét nó sau và xem liệu có thể sửa được không. "Để tôi lấy cho anh một cái mới, anh có Macbook phải không?"

Luca dường như phấn khởi lên một chút. "Vâng! Cảm ơn Shu!"

Bây giờ Shu đã gặp được Luca, anh có ý định hỏi thẳng hắn ta tại sao lại tránh mặt Shu như tránh dịch. Tuy nhiên, cách Luca nhìn anh khiến anh phải dừng lại. Shu vẫn thấy hơi kỳ lạ khi thấy Luca...do dự.

Có lẽ anh nên hỏi Mysta về chuyện này? Dù sao đi nữa, đó là một vấn đề đối với Shu trong tương lai. Đã một tuần dài rồi.

Shu bước tới tủ đựng đồ, nơi— được rồi, Aster và anh có rất nhiều việc phải làm. Mọi thứ được xếp chồng lên nhau một cách bấp bênh như các khối đồ chơi rút gỗ, các thiết bị khác nhau được dán nhãn và giấy ghi chú mà chúng chắc chắn không nên có, và thứ trông giống như một chiếc ốp điện thoại bị bỏ quên? Anh đã ghi nhớ trong đầu rằng sẽ sớm phải làm gì đó với đống này, nhưng không phải hôm nay.

Thật không may cho Shu, thói quen trì hoãn việc sắp xếp tủ của họ hiện đang gây bất lợi cho anh. Shu có thể nhìn thấy một bàn phím nằm chênh vênh trên một chồng hộp, ngoài tầm với của anh, và anh không tìm thấy chiếc thang nào cả.

Shu nhảy lên, tự hỏi liệu mình có thể chạm tới bàn phím mà không làm đổ đồ hay không, thì những chiếc kệ lại rung lắc khi anh tiếp đất.

"Này, trong đó ổn chứ?" Luca gọi lớn.

"Tôi ổn, tôi ổn," Shu nói. Anh bước ra khỏi tủ, cố gắng xem liệu Aster có để chiếc thang xếp ở đâu đó bên ngoài không, nhưng chẳng có gì cả.

''Cậ...Cậu có cần tôi lấy giúp thứ gì không?'' Luca hỏi.

Shu cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn phải theo. "Ừm...Ừ, vậy sẽ tốt hơn tôi tự làm." Anh ra hiệu cho Luca đi theo anh vào căn phòng chứa chật hẹp.

Luca bước được vào bong bóng của Shu. Đây là lần khoảng cách gần nhất khi họ đứng cạnh nhau suốt cả tuần dài. ''Ở đâu?''

Shu chỉ vào chiếc hộp ngay trên tầm với của mình. "Ngay đằng kia. Hộp trên cùng. Nó hơi... ừm...bấp bênh, và có rất nhiều hộp có thể rơi—"

''A! Được rồi, tôi thấy rồi!'' Luca nói.

Vào thời điểm đó, Shu chợt nhận ra rằng Luca đã thay đổi bao nhiêu trong mười năm qua. Cơ ngực rõ ràng ngay cả dưới lớp áo sơ mi, chỉ cách mặt Shu một inch và anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa của Luca - tinh tế và gần như quyến rũ. Shu cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, đập dữ dội khi anh nhìn chằm chằm vào chiếc cúc áo của Luca đang cố gắng níu kéo sự sống thân yêu của nó.

Shu cũng chợt nhận ra cái tủ này nhỏ đến mức nào.

Một ký ức khác lướt qua tâm trí Shu—ký ức mà anh đã hoàn toàn quên lãng trong nhiều năm—tương tự như bây giờ một cách kỳ lạ. Tuy nhiên, thay vì tủ đựng đồ kĩ thuật, lúc đó họ đang ở trong thư viện, kẹt giữa khoảng không gian chật hẹp giữa hai giá sách.

Lúc đó Luca không cao như bây giờ nhưng hắn vẫn cao hơn Shu, dù chỉ một chút. Hắn ta cười toe toét với Shu, vẻ tự mãn hiện rõ trên từng đường nét trên khuôn mặt khi hắn giơ cuốn sách mà cả hai đang tranh giành qua đầu Shu, ngoài tầm với của anh.

"Xin lỗi, Shubert," Luca trêu chọc, cười khúc khích như thể hắn như đang cố kiềm chế tiếng cười của mình. "Chỉ là cậu lùn quá thôi."

Và điều đó thực sự  khiến Shu nổi cáu, vì anh biết Luca có lẽ không hề cần cuốn sách đó, hắn chỉ ở đó để chọc tức Shu mà thôi. Ngoài ra, Shu còn không thấp hơn Luca bao nhiêu! Nhiều nhất là vài inch! Và biết không, Shu cũng không cần cuốn sách đó lắm, nhưng lúc đó Luca đang giễu cợt anh—

"Shu?" Luca gọi. "Shu, cậu ổn chứ?"

Shu chớp mắt và ký ức về Luca Kaneshiro mười sáu tuổi được thay thế bằng hình ảnh hiện tại đang đứng trước mặt anh, nhưng thay vì mỉm cười, môi anh mím lại và cau mày.

"Cái gì?" Shu hỏi, câu trả lời vô tình trở nên gay gắt.

"Xin lỗi, tôi, ừm," Luca vẫy bàn phím trong tay. "Tôi lấy được bàn phím rồi."

"Ồ," Shu chớp mắt. Anh dịu giọng trước khi tiếp tục. "Phải rồi. Xin lỗi, tôi bị phân tâm."

Anh ấy có thể nhìn thấy những dấu hiệu - những dấu hiệu tương tự mà anh đã nhìn thấy cả tuần nay. Luca lại định chạy trốn lần nữa.

Khi Luca định rời đi, Shu đưa tay ra nắm lấy cổ tay Luca. Luca ngạc nhiên nhìn xuống Shu với đôi mắt mở to.

''Shu?''

''Sao anh lại tránh mặt tôi?''

Ngay cả trong căn phòng tối lờ mờ, khi họ đứng quá gần nhau, Shu vẫn có thể thấy vành tai của Luca chuyển sang màu đỏ. Đôi môi hắn nhếch lên, như thể đang vặn vẹo giữa một nụ cười và một cái cau mày.

"Ừm," Luca lắp bắp. "T-Tôi đoán tôi nên nói rõ điều này ngay bây giờ."

Shu quyết tâm ít nhất sẽ có được một câu trả lời nào đó. Anh đã chuẩn bị cho việc Luca nói bất cứ điều gì. Có lẽ hắn giận Shu vì cách họ gặp lại. Có lẽ hắn chỉ muốn giữ mọi thứ thật chuyên nghiệp, hoặc có thể hắn muốn hành động như thể họ không hề quen biết nhau. Tất cả đều ổn, thành thật mà nói. Shu chỉ muốn câu trả lời ngay vào thời điểm này thôi.

Anh nhìn Luca do dự, hắn mấp máy môi. Sau khoảng thời gian tưởng chừng như im lặng lâu nhất trong đời, Shu gần như muốn bỏ cuộc hoàn toàn.

Shu thở dài. ''Luca—''

''Tôi xin lỗi vì những gì xảy ra khi chúng ta mười lăm tuổi!'' Luca buột miệng nói. Hắn nói nhanh đến mức anh phải mất một lúc mới hiểu được chính xác những gì Luca nói. Khi Shu dừng lại để nhớ chính xác Luca đang xin lỗi vì điều gì, Luca tiếp tục. "Và cũng trong lần đó tôi đã đẩy cậu xuống hồ bơi trong bữa tiệc mừng ngày trở về của Pomu... Và thành thật mà nói, chỉ vì... tôi không biết... kiểu như tôi một thằng khốn khi chúng ta còn học trung học." Hắn rút cổ tay ra khỏi nắm tay của Shu và gãi gãi sau gáy. "Tôi biết hồi đó cậu không thích tôi nên tôi không muốn làm phiền cậu ở nơi làm việc."

Shu chớp chớp mắt. Chà, đây... không hẳn là điều anh đã đoán. Anh thậm chí còn không nhận ra rằng Luca đã nhớ tất cả những chuyện đó. Ngoài việc Luca luôn làm phiền anh, Shu luôn nghĩ mình chỉ là một NPC trong cuộc đời huy hoàng của Luca Kaneshiro. Là một kẻ mờ nhạt trong làn sóng người hâm mộ của hắn.

Và vấn đề là Shu không hẳn muốn Luca xin lỗi hay gì cả. Đúng, hồi đó Luca là một đứa nhóc, nhưng Shu cũng vậy. Và thành thật mà nói, Shu thậm chí còn không nhớ rõ mọi chuyện ngoài việc biết là nó đã xảy ra. Chết tiệt, anh thậm chí còn không nhớ sự cố ở hồ bơi ngoài ký ức mơ hồ về việc say rượu và Uki dùng khăn vỗ nhẹ đầu anh cho khô tóc, lẩm bẩm một cách hung hãn, "Nhanh lau khô tóc đi, đồ đần, cậu sẽ bị cảm lạnh mất."

Luca, bây giờ đã hai mươi tám tuổi, đột nhiên trông nhỏ bé hơn những gì Shu từng thấy trong những năm họ quen nhau. Shu chưa bao giờ thấy Luca trông có vẻ hối lỗi đến vậy.

Anh ấy đã thay đổi. Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa về điều đó. Luca không còn là con người mà Shu đã biết mười năm trước nữa, và điều quan trọng không kém là Shu cũng không còn là con người mà hắn đã biết mười năm trước. Nhận thức được điều đó khiến Shu tò mò muốn biết Luca này là kiểu người như thế nào.

''Tôi không tha thứ cho anh.'' Shu nói 

Luca nhìn lên, anh không nhìn ra được hắn đang ngạc nhiên hay tức giận.  Thực tế, biểu cảm của hắn không thay đổi nhiều chút nào.  "Ừm, tôi biết—tôi có thể tránh cho cậu—"

"Woah, woah, chờ đã," Shu ngắt lời hắn. "Tôi chưa nói xong. Tôi không tha thứ cho anh... Nhưng... "

Luca ngước lên. ''Nhưng...?'' Hắn lặp lại.

"Nhưng ..." Shu mỉm cười. "Nếu anh để tôi đưa anh đi ăn trưa vào tuần tới, chúng ta có thể bỏ qua tất cả chuyện đó ở quá khứ."

"Đợi đã, cậu nói gì cơ?" Luca hỏi, mắt mở to.

"Nếu anh không muốn ăn trưa nữa," Shu nói. "Tôi không ép anh."

"KHÔNG! Không, tôi vẫn muốn ăn trưa," Luca vội nói. "N-Nhưng, chẳng phải tôi nên đãi cậu sao? "

"Không, không sao đâu! Hãy coi nó giống như một... bữa trưa chúc mừng ngày đầu tiên của anh ở nơi làm việc mới," Shu nói. Anh dùng ngón tay vuốt ve một lọn tóc của mình, cảm thấy có chút ngượng ngùng. "Hơn nữa, tôi... cũng muốn nói lời xin lỗi. Tôi không nghĩ mình đã... cư xử tốt khi chúng ta gặp nhau vì tôi hơi ngạc nhiên. Tôi thực sự không nghĩ điều đó công bằng."

"Đợi đã, Shu, cậu không cần phải xin lỗi đâu."

"Tôi muốn vậy," Shu nhấn mạnh. "Nghe này, thành thật mà nói nhé? Thời trung học đã qua lâu rồi và...hồi đó tôi khá là dễ tức giận.''

Luca xoa xoa cổ. "Tôi...không nói về điều đó."

Shu bật cười. ''Đó, anh cũng công nhận như vậy.''

"Không phải!!" Luca cãi lại, mặc dù trên môi hắn cũng nở một nụ cười.

"Hơn nữa, bắt đầu một công việc mới có thể rất khó khăn", Shu nói. "Sẽ tốt hơn khi có một người bạn ở bên."

"Bạn?" Luca lặp lại lời Shu một lần nữa. Đôi mắt hắn vẫn mở to, như thể vẫn chưa tin vào những gì Shu đang nói. Thành thật, nếu là Shu của năm mười tám tuổi, có lẽ cậu ấy cũng sẽ không tin những gì mình nói.

Nhưng Shu đã không còn mười tám nữa, Shu của ngày hôm nay muốn cho Luca một cơ hội khác.

"Ừm, là bạn bè!" Shu cười với hắn.

"Được rồi," Luca nói, lúc đầu còn do dự. Sau đó, hắn mỉm cười. "Ừ, bạn bè!"

Nụ cười mà Luca dành cho anh là nụ cười chân thật nhất mà Shu từng thấy ở hắn suốt cả tuần nay, kéo dài đến đôi má lúm đồng tiền của hắn—một nụ cười rạng rỡ đến mức Shu nghĩ rằng nó có thể thắp sáng căn phòng nhỏ bẩn thỉu này. Shu cảm thấy như mình đang đắm mình trong ánh nắng và hơi ấm của nó.

Hừm, Shu nghĩ thầm. Có lẽ có một số điều sẽ không bao giờ thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro