[Trans - fic | Oneshot][Văn Hiên] Hôn Thêm Cái Nữa Được Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây Lưu Diệu Văn nhìn trúng phải Tống Á Hiên của lớp A1. Cậu cũng không nói rõ được, chỉ là nhìn thấy Tống Á Hiên thì cậu liền muốn tiến đến gần anh, một cảm giác thật là kì lạ.

Trường trung học Kim Lăng dựa vào thành tích để phân lớp, thành tích của Lưu Diệu Văn kém nhất nên tự nhiên sẽ ở lớp chót. Cậu ở lớp A11 hô mưa gọi gió, một lần tình cờ đi vệ sinh ở lầu trên, nhìn thấy Tống Á Hiên đang rửa tay, thế là từ đó cậu cứ luôn chạy đến A1.

Tiểu đệ ở A11 hỏi Lưu Diệu Văn.

“Văn ca, làm gì mà ngày nào anh cũng chạy qua bên A1 đó vậy?”

Lưu Diệu Văn xoay cuốn sách trên tay, ánh mắt thờ ơ hướng về cửa sổ.

“Không biết nữa, chỉ là cảm thấy Tống Á Hiên của A1 khá đẹp.”

Hôm nay, Lưu Diệu Văn sớm đã mò ra thời khoá biểu của A1, cậu cầm cây kẹo mút bước ra khỏi lớp học, cà lơ phớt phơ bước về phía cửa của A1, muốn đưa cho Tống Á Hiên cây kẹo mút, kết quả nhìn thấy Tống Á Hiên và bạn nữ cùng lớp cười cười nói nói, cậu liền tức giận đến kéo Tống Á Hiên đi.

“? Bạn học cậu làm gì thế?”

Tống Á Hiên bị kéo đi, cả tay đều đau, không nhịn được liền vùng vẫy. Lưu Diệu Văn thấy vậy liền thả lỏng tay một tí, kéo người vào trong cầu thang bộ, khoá cửa lại.

“? Cậu làm gì vậy?”

Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn khoá cửa lại, lời chất vấn còn chưa kịp nói ra, thì đã bị Lưu Diệu Văn ấn vào tường hôn. Lời chưa nói đã bị giữ lại trong miệng, những tiếng ưm ưm phát ra đều bị Lưu Diệu Văn nuốt xuống.

Bị hôn đến không thể thở được nữa, Tống Á Hiên vỗ vai của Lưu Diệu Văn, lúc này Lưu Diệu Văn mới buông ra.

“Cậu!”

“Còn hơi để nói à?”

Nhìn thấy người bị bản thân khoá lại trên tường vẫn còn hơi để nói chuyện, không nhiều lời cậu lại tiếp tục hôn, Tống Á Hiên được thả ra chỉ cần phun một chữ, thì ngay cả khi anh đang mở miệng, Lưu Diệu Văn cũng sẽ không khách khí mà chặn miệng của anh lại.

Không biết là lặp đi lặp lại như vậy bao nhiêu lần, cuối cùng thì Tống Á Hiên cũng mềm nhũn trong vòng tay của Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn đắc ý ôm chặt người vào lòng không buông tay, khẽ thì thầm vào tai người ta,

“Sao nào? Kĩ năng hôn của tớ có tốt không?

“Một chút cũng không tốt!”

Tống Á Hiên còn lâu mới đi thừa nhận, cậu chính là muốn cùng Lưu Diệu Văn lặp lại lần nữa.

“Không tốt? Không tốt vậy thì hôn đến khi cậu thừa nhận thì thôi.”

Đôi môi tiếp tục đè xuống che phủ gương mặt đẹp trai, làm Tống Á Hiên sững người, trực tiếp ngoan ngoãn giao quyền chủ động cho Lưu Diệu Văn.

Sau đó đương nhiên là Tống Á Hiên bị hôn đến ngất xỉu, Lưu Diệu Văn gấp rút đưa người vào phòng y tế. Đôi môi sưng đỏ và nước mắt trên hốc mắt, bác sĩ vừa nhìn liền biết hai người đã làm cái gì. Bất lực lắc đầu, dung túng cho hai người ở đây nghỉ ngơi.

Lưu Diệu Văn nắm lấy tay của Tống Á Hiên, mới an tâm nằm xuống bên cạnh cậu. Chẳng qua là về sau bởi vì cậu ngủ như chết, nên đã đè Tống Á Hiên đến không thể thở được mà tỉnh lại. Tự mình buông tay Tống Á Hiên, vậy nên mới để Tống Á Hiên đi mất.

“? Một tiểu bảo bối to đến thế kia của tôi đâu rồi?”

Bác sĩ nhìn thấy gương mặt ngu ngơ của Lưu Diệu Văn, lặng lẽ ghi xuống tờ giấy: Lưu Diệu Văn, lớp 11A11, não không được tốt.

Ngày thứ hai, Lưu Diệu Văn cầm cây kẹo mút hôm qua đứng chặn ngay đường mà Tống Á Hiên sẽ đi, nhìn thấy Tống Á Hiên đi đến, liền đi lên cùng với gương mặt tươi cười.

“Đến rồi? Ăn kẹo mút không?”

Tống Á Hiên nhìn thấy Lưu Diệu Văn thì liền nhớ lại những chuyện của ngày hôm qua, tặng cho cậu ta một trợn mắt, trực tiếp lướt qua. Lưu Diệu Văn không cam tâm, trực tiếp chạy lên bên cạnh không ngừng hỏi. Khiến người ta phiền chán, muốn đem cậu bắn bỏ ngay lập tức.

“Tống Á Hiên? Hiên Nhi? Hiên Hiên? Hiên Hiên bảo? Tiểu bảo bối? Nhìn tớ này?”

Tống Á Hiên dừng bước, nhìn Lưu Diệu Văn trước mặt cười ngây ngô, anh giơ nắm đấm trước mặt cậu.

“Cậu là ai? Tôi không quen biết cậu.”

Lưu Diệu Văn chưa kịp phản ứng, nhưng mà tay lại nhanh hơn não một tí, liền nắm lấy Tống Á Hiên chạy đi. Tống Á Hiên thông minh, nhân lúc Lưu Diệu Văn không phòng bị, mà rút tay chạy vào lớp học. Để lại mình Lưu Diệu Văn một mặt tức giận bên ngoài lớp học, sau đó thì đùng đùng trở về lớp học của mình.

Giờ giải lao buổi trưa, Lưu Diệu Văn không đi ăn cơm, mà phục kích ở cửa nhà vệ sinh của hành lang, chờ Tống Á Hiên. Nhìn thấy Tống Á Hiên đi đến, liền kéo anh vào trong nhà vệ sinh.

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Tống Á Hiên rất tức giận, trong giọng nói nhẹ nhàng thể hiện rõ sự phẫn nộ.

“Hôn một chút nữa, chỉ là một chút, có được không?”

Nhớ lại vị ngọt mà hôm qua đã nếm, giọng của Lưu Diệu Văn mang đầy hương vị dỗ dành. Giọng diệu dỗ dành ấy lại chứa đựng chút nịnh nọt, Tống Á Hiên là một người thích mềm không thích cứng, cứ như vậy dễ dàng bị ngữ khí dịu dàng của Lưu Diệu Văn tháo dỡ sự phòng bị. Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên không giận nữa, liền trực tiếp ôm vào lòng hôn. Người bị hôn mềm nhũn trong lòng cậu, cậu lại hỏi Tống Á Hiên.

“Kĩ thuật hôn của tớ có tốt không?

Tống Á Hiên trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi.

“Tốt! Cực kỳ tốt!”

“Vậy tớ không hôn cậu nữa ”

Tống Á Hiên vừa nghe, hai mắt liền sáng lên, chớp mắt nhìn lưu Diệu Văn, nhìn thấy thật sự không hôn nữa, thì thở nhẹ một hơi.

“Vậy tôi đi đây?”

Tống Á Hiên muốn rời đi, thế mà lại bị Lưu Diệu Văn ấn vào tường, nhìn Lưu Diệu Văn tiến lại gần, những câu hỏi trong ánh mắt anh sắp tràn cả ra ngoài.

“Tớ không nói là giây sau sẽ không hôn a.”

Chặn miệng của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn hôn một chút, thì buông người ra, một tay khiêng lên.

“Cậu làm gì vậy? Thả tôi xuống!”

“Không!”

Khiêng người đi ra ngoài, vì là giờ nghỉ trưa, nên ngoài hành lang không có người. Tống Á Hiên ôm lấy mặt, đợi đến khi Lưu Diệu Văn đi ra khỏi hành lang lớp học, anh mới bắt đầu vùng vẫy.

“Cậu thả tôi xuống, cậu như vậy gọi là bắt cóc đó!”

Lưu Diệu Văn vỗ vỗ cái mông nhỏ của Tống Á Hiên, lớn tiếng nói.

“Cậu là người của tớ, đây không phải gọi là bắt cóc, đây gọi là đưa cậu về nhà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro