Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 1203; Giờ: 5

Hermione ngồi bên cạnh Malfoy, anh không dịch chuyển. Hermione cử động, cánh tay cô cọ vào tay anh. Malfoy nhìn chằm chằm vào bậc thềm cuối cùng của mái hiên bên dưới, hoặc có thể đang nhìn vào vết bẩn nào đó, nhưng Hermione không nghĩ rằng anh ta nhìn thấy gì cả. Phải mất vài phút sau cô nghe thấy tiếng sột soạt từ quần áo của Malfoy, Hermione bắt gặp ánh mắt anh khi anh quay đầu về phía cô.

Hermione đặt tay lên má anh, da Malfoy rất lạnh. Má anh lạnh như bàn tay của cô vậy, Hermione cảm nhận được môi anh nứt nẻ khi cô hôn lên chúng. Malfoy thở ra trong một luồng khí nóng, anh không hôn lại cô. Hermione hơi lùi ra xa, màu mắt xám của anh giống với màu của ngày hôm nay - nhiều mây, trên má anh có thêm một chút sắc đỏ ấm áp.

- "Happ--" Malfoy chỉ mới bắt đầu nói nhưng Hermione đã biết anh muốn nói gì. Đây không phải là lúc để chúc mừng sinh nhật.

"- Anh đã làm tốt nhất có thể"

Dù sai nhưng nếu có cơ hội nói lại thì Hermione vẫn sẽ nói như vậy. Malfoy rút tay ra khỏi tay cô và đứng yên đó. Hermione chớp mắt nhìn đôi giày của anh, vài giây trước đó, cô đã đứng dậy và đối mặt với anh.

- "Draco, anh là một nhà chiến lược giỏi. Anh không thể làm gì được lúc đó!"

Malfoy đập mạnh vào xung quanh, gió thổi trên làn da dường như đã đóng băng của hai người họ, tóc anh bay theo - "Tôi lẽ ra đã làm được mọi thứ! Bởi vì chính tôi là người không giỏi. Tôi đã thất bại. Tôi thật...

chết tiệt. Tôi không phải là người cần an ủi rằng mọi thứ đều ổn cả! Hãy nói điều này với gia đình của Smitts, hoặc Chang đang nằm trong bệnh viện mà không có ngón tay chết tiệt của cô ấy! "

- "Nhưng đó không phải lỗi của anh! Anh không thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra! Anh đã làm tốt nhất có thể! Chỉ là do thiếu thông tin. Đó rõ ràng là một tình huống xấu nhưng anh vẫn cố gắng đưa bốn người trong số họ ra khỏi đó! Bất kỳ ai khác, và tất cả mọi người sẽ trên đường đến nghĩa trang nằm ngoài Đại lộ Kieser! Không ai trách anh. Và anh cũng không thể tự trách mình"

Malfoy nhìn cô và lắc đầu, lắc nhiều hơn nữa trước khi quay lại và xông vào nhà. Hermione bước vào trong được hai bước thì nghe thấy tiếng đóng sập cửa, và cô biết tối nay sẽ không thể nói chuyện gì với anh.

Ngày: 1204; Giờ: 10

Hermione đã ăn sáng và nhìn thấy Malfoy vào buổi chiều khi anh cuối cùng cũng rời khỏi phòng ngủ sau khi nhốt mình trong đó một đêm. Cô nghĩ rằng mùi thức ăn khiến Malfoy đi vào bếp thay vì đi vào phòng ngủ. Malfoy không phải là người dễ che giấu.

"Trứng là tất cả những gì chúng ta có" Hermione nhún vai, Malfoy mất một lúc để quyết định ăn phần trứng chưng còn lại trong chảo.

Malfoy ngồi đối diện với cô, cô nghĩ rằng anh ấy sẽ rời đi, nhưng anh đã ngồi đó và ăn trong im lặng.

Rất lâu sau khi Malfoy ra khỏi phòng, Hermione đã rửa bát xong xuôi, cô lại thấy anh nhìn chằm chằm vào khu rừng ở hiên sau. Malfoy nói về sự thay đổi và kiểm soát cuộc sống của mình, và cách anh ấy không bao giờ có thể thực hiện đúng việc đó. Anh ấy cảm thấy nó giống như nước đối với một số người, rất dễ dàng, liền mạch, nhưng bản thân anh luôn bị xáo trộn. Hermione chỉ im lặng và lắng nghe.

- "Nó giống như thực vật. Việc chúng cần ánh sáng như thế nào để phát triển. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tìm thấy nó. Tôi không có bất cứ thứ gì mà tôi đang tìm kiếm. Sống sót sau chiến tranh - rồi tôi sẽ ở đâu sau đó? "

Hermione bước đến bên cạnh anh, đây là câu hỏi mà Malfoy sẽ không quan tâm cô trả lời hay không. Cô chạm ngón tay cái của mình vào ngón út của anh và nắm lấy ba đầu ngón tay lạnh như băng kia vào trong tay cô - "Với phần còn lại của chúng ta."

Malfoy im lặng, không đáp lại cái nắm tay của cô nhưng cũng không rút tay ra. Hơi ấm của anh truyền qua da cô, cái chạm vào truyền hơi ấm vào cả hai người họ.

- "Tôi là kẻ bỏ đi, Granger," Malfoy thì thầm - "Tôi là kẻ thất bại."

Họ đứng đó một lúc, im lặng đến mức khó chịu nhưng không. Họ nhìn những khoảnh khắc cuối cùng trong ngày trôi vào màn đêm. Khi nhiệt độ xuống thấp hơn và gió thổi khiến họ có thể đóng băng thành tượng, Malfoy mới di chuyển ra xa và quay vào trong.

Ngày: 1206; Giờ: 19

Hermione đã trao trinh tiết của mình cho Draco Malfoy vào một ngày lạnh giá cuối tháng Chín. Ánh sáng yếu ớt khi xuyên qua cửa sổ phía trên giường chiếu vào anh, mặt trời bắt lấy ánh sáng của màu da anh và nhuộm nó bằng ánh sáng phía trên cô. Da Hermione hơi sẫm hơn, cô quan sát sự tương phản giữa tông màu da khi cô đưa tay lên ngực anh, cảm nhận sức kéo của các cơ, xương và da bên dưới lòng bàn tay. Hermione chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ mất trinh, dù cô cho rằng điều đó không quan trọng vì cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mất với người đàn ông này. Bất chấp sự phản đối của Hermione đối với tình dục mà không yêu đương, đây là thứ cô muốn trao cho anh.

Hermione không suy nghĩ và phân tích nó nhiều hơn, bởi vì Malfoy dạy cô cách làm mọi thứ vì cô muốn - đây là điều mà cô cố gắng học hỏi. Tất cả những gì Hermione nghĩ là cách bàn tay của anh vén áo cô lên và hôn cô như thể anh rất cần, cô nghĩ rằng đôi khi cô cũng cần điều này.

Malfoy ấn xuống cô, vòng tay ôm đầu cô và ngấu nghiến đôi môi của cô, da anh chạm vào người cô ở tất cả những vị trí thích hợp. Hermione cố gắng ghi nhớ mọi cảm giác vào ký ức, để mình có thể nhớ cảm giác tuyệt vời như thế nào khi có một người đàn ông khỏa thân trên cơ thể của chính cô. Hermione chỉ có thể nằm như thế này rất lâu, và điều này sẽ ổn thôi. Cô thích sự cứng rắn của Malfoy, chúng trái ngược với sự mềm mại của cô; ngực anh đến ngực cô, bụng anh với vòng một tròn trịa của cô, sự kích thích của anh thúc đẩy sức nóng trong cô.

Lần đầu tiên trong đời Hermione thấy mình giống một người phụ nữ - bé nhỏ hơn, mỏng manh hơn. Điều gì đó giống như cảm giác an toàn - là sức mạnh của một người đàn ông, cô cho phép bản thân không cần phải mạnh mẽ. Cô cảm thấy được bảo vệ trong vòng tay và cơ thể Malfoy, đây là cảm giác mà cô đang quen dần.

Hermione cố gắng kéo môi mình ra khỏi đôi môi kia, tựa đầu vào gối, và nắm lấy cánh tay anh. Cơ bắp của Malfoy co lại và căng cứng khi anh cúi xuống cổ cô. Hermione tự hỏi điều gì khiến Malfoy kìm chế được lâu như vậy. Cô đã lên đỉnh sau năm phút khi anh đặt cô lên giường, và bây giờ ít nhất cũng phải cách đấy mười lăm phút rồi. Không phải Hermione không thích, chẳng qua cô muốn xua tan đi nỗi lo lắng cũng như làm tan đi cơn đau đang khiến tay mình run rẩy.

Hermione nín thở, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Khi nhận thấy đôi môi kia đã rời xa cô quá lâu, cô cúi đầu xuống để xem anh đang làm gì. Tất nhiên, Malfoy đang nhìn cô, Hermione đã suy nghĩ rất nhiều về những lần sung sướng khủng khiếp khi làm như vậy. Còn Malfoy dường như không còn bận tâm đến điều đó như trước đây, tiếp tục nhìn cô một cách kỳ lạ. Một tay anh vuốt ve những lọn tóc của cô, tay kia bỏ nó xuống và anh nhìn nó uốn cong trên bầu ngực căng tròn của cô. Hermione đỏ mặt. Cô chưa quen với việc ai đó nhìn thấy mình khỏa thân và biết rõ những khuyết điểm trên người cô.

Malfoy nhìn cô, móng tay của anh cào nhẹ trên núm vú đã cương cứng từ vài phúttrước. Hermione phải mất một lúc để nhận ra anh đang chờ đợi một điều gì đó, thậm chí lâu hơn để đoán nó là gì.

Hermione đưa tay lên vai anh, kéo anh xuống và cố gắng hôn. Malfoy hôn vào lưng cô một cách cuồng nhiệt. Bất chợt, anh kéo nhẹ đầu vú của cô, Hermione ưỡn hông lên một cách hưởng ứng.

Malfoy dồn dập, rồi lại chờ đợi, Hermione nhắm nghiền mắt lại và đầu ngả vào gối. Cô nghĩ anh sẽ tiếp tục tiếp tục, nhưng anh, đôi khi, là hình ảnh thu nhỏ của những gì cô không nghĩ là anh sẽ. Hermione không biết bản thân mình sẽ làm anh đau khi chính cô đang đau, hoặc xấu hổ vì đau đớn..

- "Hít thở nào" Malfoy thì thầm bên tai cô. Hermione không thể tỉnh táo để biết được anh đang di chuyển về phía kia, đầu ngón tay anh lướt trên môi cô.

Hermione hít vào, thở ra, rồi lại hít vào, cô đã cảm thấy tốt hơn một chút, dần dần chìm vào cảm giác được anh lấp đầy khoảng trống. Cảm giác thật kỳ lạ khi biết có người khác đang ở bên trong cơ thể mình, nhưng đây không phải cảm giác khó chịu mà nó giống như một sự thỏa mãn, vì vậy Hermione không hề hoảng sợ.

- "Tôi đang uống thuốc tránh thai hàng ngày" - Hermione nói, có lẽ đây không phải là thời điểm thích hợp, nhưng đã quá muộn so với lúc bắt đầu.

Hermione đã dùng thuốc được vài năm rồi, vì cô nghĩ rằng điều gì đó có thể xảy ra giữa cô và Ron, điều mà Chúa cũng biết có thể đến khi họ đang yêu nhau. Hermione vẫn dùng thuốc kể cả sau khi chia tay Ron vì nó mang lại cho cô sự thoải mái trong những tháng cô bị chuột rút. Còn bây giờ, Hermione rất biết ơn vì thói quen đó. Cô mở mắt ra, khuôn mặt Malfoy lướt qua cô, cô lên tiếng định giải thích: - "Nó là một--"

- "Tôi biết nó là gì"

- "Oh" Anh di chuyển hông theo vòng tròn, chậm rãi, xem xét khuôn mặt của cô - "Oh."

Malfoy hài lòng với câu trả lời này, anh gần như rút ra hoàn toàn khỏi cô rồi lại từ từ tiến vào. Khuôn mặt anh nghiêm nghị và tập trung, nhịp thở của Hermione đang nhanh hơn. Đây là một trong những khoái cảm tuyệt vời nhất mà cô có thể nhớ được. Hermione nhanh chóng có ý tưởng khác thay vì chỉ nằm trên giường. Nó làm Hermione sung sướng đến mức cô không bao giờ có thể tưởng tượng được.

- "Anh có thể di chuyển nhanh hơn một chút." Cô thở hắt ra, vẫn nắm chặt vai anh.

Malfoy bật cười, đôi mắt thèm khát mà cô vừa nhìn thấy giờ lại sáng lên đầy thích thú - "Tôi biết cô cũng sẽ hách dịch khi đang làm chuyện này"

Đó là một minh chứng cho trạng thái tinh thần của Hermione rằng cô không quay lại với điều này, thậm chí là không muốn. Thay vào đó, cô di chuyển chân của mình, nâng cao hơn để đặt chân lên nệm. Và khi Malfoy tiến vào sâu hơn khiến cả hai đều rên rỉ. Âm thanh rên rỉ, sự hòa quyện giọng nói của họ, khiến bên dưới của Hermione rung lên, cô phải hôn anh một lần nữa chỉ để trút bớt đi cảm xúc này.

Malfoy thực hiện tăng tốc độ như cô yêu cầu, ngón tay anh bấu chặt vào hông cô. Anh tăng tốc dần dần theo thời gian, cho đến khi ngực cô đập nhịp nhàng vào ngực anh, âm thanh da thịt đập vào nhau hòa cùng tiếng rên của hai người.

- "Ôi," Hermione thì thầm vào môi anh - "Cảm giác này ... cảm giác này ... Ôi"

Malfoy đẩy mạnh, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt anh giãn ra và theo dõi từng đường nét trên mặt cô. Hermione không để ý tới sự cái nhìn chăm chú của Malfoy. Cô thích sự chuyển động của anh, quan sát khi anh tiếp tục ra vào bên trong cô. Cô để tay lên vai anh, mắt quan sát xuống cổ, ngực anh và đến nơi xương chậu của anh liên tục đẩy vào trong cô. Hermione bỗng thấy nó trở nên mê hoặc và cô đột nhiên phát hiện ra rằng bản thân thích làm tình. Làm tình với Draco Malfoy. Suy nghĩ này khiến cô cảm thấy đỡ tội lỗi và được giải phóng hơn bất cứ điều gì.

Hermione biết rằng mình đã tạo ra quá nhiều tiếng ồn, những tiếng thở dốc và những câu nói không mạch lạc được thốt ra từ trong cổ họng của mình, nhưng cô không thể dừng lại. Tay cô khám phá từng khoảng da thịt của anh, siết chặt vào cánh tay anh khi anh hạ tay xuống khỏi hông cô. Hermione nhướn hông lên, với sự lúng túng ban đầu rồi nhanh chóng tìm thấy nhịp điệu của anh và biến nó thành của cả hai.

- "Tôi ... ra!" Malfoy thì thầm, anh cúi đầu và ôm ghì cổ cô khi hông anh co giật.

Malfoy đang ra, căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ dài của anh. Hermione không hề khó chịu bởi điều này, cô càng bị thu hút bởi cách mà anh ấy nghĩ về sự thật mà cô vẫn chưa từng làm tình trước đây. Anh gục xuống cô, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, để dành chỗ cho hơi thở gấp gáp, cho nhịp tim dồn dập của anh đập vào ngực cô.

Sau đó, Malfoy di chuyển ngón tay cái, vẽ một vòng quanh núm vú của cô rồi bóp nhẹ nó. Hermione khẽ rên lên, Malfoy hôn cô trước khi đẩy người lên, trườn xuống bên dưới cô. Mặc dù Hermione đã được kích thích trước đó như thế nào, cô vẫn cảm thấy bàng hoàng khi Malfoy đang đặt lưỡi vào phía bên dưới sau khi anh ra bên trong cô . Hermione ướt đẫm mồ hôi, tinh trùng của Malfoy có lẽ đang ở khắp nơi trên người cô, ôi Chúa Giê-su, Malfoy đã ở đó.

Hông cô ưỡn lên một cách mất kiểm soát, và Malfoy nhìn vào mắt cô từ khoảng trống giữa hai chân, nở nụ cười nhếch mép đặc trưng và cặp lông mày cong lên trước khi ấn cô xuống.

- "X-Xin lỗi." Hermione rên rỉ khi anh lao vào trở lại.

Cô nắm chặt tấm vải nhăn trong tay, rên rỉ khi lưỡi anh nhẹ nhàng dò tìm khe hở của cô rồi liếm dọc theo chiều dài. Malfoy liếm và mút khiến Hermione rên rỉ liên tục đến mất kiểm soát. Ôi Chúa ơi, cô thực sự chỉ cầu xin anh ta?

Hermione phẫn nộ với chính bản thân mình, nhưng Malfoy lại tiếp tục liếm "cô bé" khiến những suy nghĩ kia nhanh chóng bị chôn vùi. Bản năng khiến cơ thể cô đập mạnh và miệng phát ra những tiếng rên liên tục. Malfoy tăng tốc nhanh hơn gấp đôi, tay anh ôm lấy mông cô, lưỡi anh chỉ tập trung vào một điểm khoái cảm. Hermione cảm thấy điểm cực khoái của mình đang được kích thích dồn dập như tiếng trống đập thình thịch, như nhịp tim của cô.

Cơ thể Hermione đã trở nên mất kiểm soát khi cuối cùng cô cũng chạm đến ranh giới. Người cong lên, đầu cô ấn sâu vào gối. Hermione đã nghe thấy một tiếng la, lờ mờ, nhưng không nhận ra rằng đó chính là của mình. Sự khoái cảm làm cô khó xác định được mọi thứ xung quanh. Thế giới như đang biến mất; cô có thể đang lơ lửng, hoặc đang mơ, hoặc không có ai bên cạnh cả, Hermione sẽ không bao giờ biết được.

Hermione ngã xuống giường, hít thở mạnh, tâm trí cô từ từ quay trở lại, sự sung sướng trở nên hiện thực hơn bao giờ hết. Cơ thể Hermione râm ran, đầu óc quay cuồng như đang ngủ. Hermione mở mắt và nhìn lên trần nhà cho đến khi tập trung, rồi lại nhìn xuống phía dưới. Hai tay Malfoy chống xuống giường ở hai bên hông cô, mắt anh dắn chặt vào cô, nhưng Hermione vẫn còn quá chìm sâu vào khoái cảm vừa rồi để không kịp cảm thấy lo lắng. Cô từ từ để tay và chân thả lỏng, thở ra một cách hài lòng.

Rốt cuộc Lavender đã có suy nghĩ đúng đắn về tất cả những điều này. Tuy nhiên, không phải về Malfoy. Không, không phải về anh ta. Malfoy mạnh bạo hơn nhiều so với những gì cô nghĩ, điều này khiến cô sợ hãi, nhưng chỉ một chút. Không thể tin được và không thể phủ nhận điều này, ngay cả khi Hermione vô cùng đau đớn vì hành động của mình và Malfoy. Cô thầm rên rỉ với ý nghĩ cần phải đứng dậy ngay bây giờ. Cô đưa một cánh tay lên để che ngực. Nếu như không di chuyển bây giờ, Hermione không chắc chắn mình sẽ làm gì tiếp theo.

Hermione đỏ mặt khi không thể tự ngồi dậy mà không cần dùng tay, Malfoy khuỵu gối, nắm lấy tay cô và kéo lên. Cô gật đầu cảm kích, càng đỏ mặt hơn khi anh ở gần sát khuôn mặt cô. Hermione nhăn mặt khi cố gắng di chuyển, cắn môi khi bụng cô nhói lên.

Điều này khiến cô khó xử hơn bất cứ lần nào khi có mặt Malfoy, có lẽ đây là lý do người ta chỉ nên ngủ với người đàn ông mà mình đã thân thiết. Thật là ngớ ngẩn nếu như lăn ra giường ngay sau khi ân ái với một người đàn ông mà bạn không cảm thấy thoải mái khi chạm vào vì anh ta không còn lao vào bạn nữa.

Hermione với lấy chiếc quần lót của mình trên chiếc bàn cạnh giường, việc cử động làm cô đau nhói nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy ra khỏi giường. Hermione thu dọn quần áo của mình, vo tròn chúng tạo thành một tấm chắn trước ngực rồi quay lại giường khi đã mặc xong. Malfoy vẫn ngồi ở thành giường, chưa mặc lại quần áo, chân đặt trên sàn, anh nhướn mày nhìn cô.

- "Lần này không nói cảm ơn sao?"

Hermione trở nên vui hơn, di chuyển đôi chân của mình, cố gắng nghĩ xem phải làm gì tiếp theo. Malfoy nói như thể có ý định nó sẽ xảy ra như bất cứ điều gì gay gắt hơn là trêu chọc, Hermione không biết phải làm gì trong tình huống này.

Vậy nên Hermione sẽ làm những gì cô đã quen làm với Malfoy, ngoại trừ việc tranh cãi, cô cúi xuống hôn anh. Nụ hôn không sâu nhưng kéo dài cho tới khi các đốt ngón tay của anh chạm xuống phần da thịt của cô. Hermione đứng thẳng người, do dự một lát rồi quyết định quay ra cửa.

Ngày: 1207; Giờ: 3

Hermione bước ra khỏi bồn tắm, cảm thấy đỡ đau hơn một chút so với lúc bước vào. Việc tắm rửa đã làm dịu đi cơn đau, nhưng Hermione nghĩ rằng mình sẽ cần thêm một hoặc hai ngày nữa để cảm thấy bình thường hơn.

Hermione đã từng nghĩ rằng việc trao đi lần đầu sẽ làm cho mối quan hệ của mình với người nhận nó sâu sắc và có ý nghĩa hơn, nhưng bây giờ cô không còn nghĩ như vậy chỉ vì người nhận nó là ai. Hermione có cảm giác trưởng thành và một luồng sức mạnh chạy dọc theo xương của mình, cô không biết lý do vì sao - đúng vậy, cuối cùng cô đã đến giai đoạn mà hầu hết những đứa trẻ mười sáu tuổi bị say rượu vào những đêm mùa hè. Nhưng điều này thật tuyệt vời, Hermione không muốn quên đi bất cứ điều gì. Cô cảm nhận được một loại phấn khích mà cô không mong đợi sẽ cảm thấy, đặc biệt là trong hoàn cảnh này. Tiếc là điều cô không mong đợi đã đến.

Malfoy đang đi lại xung quanh trong bếp, Hermione muốn trốn trong phòng của mình để không bị vấp ngã và nói lắp, cô biết một lúc nào đó mình sẽ phải đối mặt. Mặc dù thâm tâm cô có thể đã đồng ý về việc làm tình đêm qua với người bạn tình của mình, nhưng cô không nghĩ rằng mình có thể giải quyết dễ dàng vào ngay buổi sáng hôm sau.

Hermione im lặng ở ngưỡng cửa một lúc, nhìn anh ta rửa bát, chỉ để

thoát khỏi sự lo lắng của bản thân. Thật kỳ lạ khi nhìn thấy ai đó khỏa thân rồi ngay sau đó nhìn thấy họ với quần áo trên người, hoặc có thể điều này chỉ kỳ lạ cô. Hermione không thể ngừng tưởng tượng xem Malfoy sẽ trông như thế nào khi đứng rửa bát mà không mặc gì trên người. Điều này gợi lại những hình ảnh ký ức của ngày hôm qua, nó không khiến cô cảm thấy lo lắng chút nào. Thay vào đó, Hermione tự hỏi khi nào mình lại biến thành một người dễ bị kích động như vậy. Có lẽ người ta không thể cảm thấy ngon lành mà không thèm muốn nó khi họ nhìn thấy nguồn gốc ... Chắc hẳn này là bình thường.

Hermione hắng giọng, với tiếng những món đồ bằng bạc Malfoy đang lau va chạm vào bồn rửa - "Anh biết đấy, mọi người đều hỏi anh đang ở đâu. Moody đã nói với tất cả chúng tôi rằng nếu chúng tôi nhìn thấy anh, hãy đảm bảo rằng sẽ báo cáo với Tổng bộ ngay vào ngày hôm đó"

Malfoy ngừng rửa, tiếng nước từ vòi chảy ào ạt vào bồn rửa bằng kim loại át đi tiếng thở dài của anh nhưng Hermione vẫn cảm nhận được qua sự chuyển động của cơ thể

- "Và cô không nghĩ sẽ nói với tôi điều này vào bốn ngày trước?"

"Tôi không nghĩ rằng anh sẽ quan tâm và lắng nghe điều này vào bốn ngày trước."

Malfoy yên lặng một lúc, có thể bởi vì cô đã đúng hoặc anh đã phát cáu với cô, và quay lại dọn dẹp bát đĩa của mình - "Còn ba quả trứng trong tủ lạnh. Đó là tất cả những gì còn lại trong nhà"

-"Được thôi"

-"Cô nên cân nhắc việc quay trở lại Grimmauld với tôi"

-"Tôi không thể" Malfoy không trả lời, cô giải thích - "Moody sẽ biết tôi đã chần chừ để nói với anh kể từ khi ông ấy biết tôi đã ở đâu, việc xuất hiện với anh sẽ khiến cho ông ấy biết anh đã ở cùng tôi. Dean cũng sẽ đến trong hai ngày nữa, tôi phải đi với cậu ấy vì điều này .. "

-"Hãy đến sau tôi vài giờ, và sau đó quay lại đây khi Dean lẽ ra phải đến đây"

- "Chúng ta không được phép đi lại nhiều như vậy, đi mà không được chấp thuận trừ khi trong một số trường hợp nhất định"

- "Giống như chết đói?"

- "Tôi không muốn mạo hiểm với cơn thịnh nộ của Moody. Tôi đã bị đình chỉ một lần"

- "Ông ta sẽ không đình chỉ cô chỉ vì lấy thức ăn, Grang--"

- "Bởi vì đã không nói cho anh biết ngay"

- "Ông ta sẽ không phát hiện ra"

- "Ông ấy sẽ"

- "Vậy thì hãy tự mặc quần áo đi, Granger. Tôi không quan tâm" Malfoy cáu kỉnh, thả chiếc nĩa cuối cùng lên chiếc khăn gấp bên cạnh bồn rửa.

Malfoy bỏ đi sau hai mươi phút, vẻ mặt cứng nhắc và khó chịu. Hermione không biết đó là vì cô từ chối lời đề nghị của anh ta hay điều gì sẽ đến với anh ta khi quay trở lại Trụ sở chính. Tối hôm đó, có tiếng đập thình thịch từ hiên nhà, Hermione bật đèn ngoài hiên để và thấy một chiếc túi ở đầu bậc thang. Cô nhìn chằm chằm vào nó, không chắc mình nên đến gần nó hay đi ra ngoài, nhưng cô luôn quá tò mò.

Sau khi kiểm tra khu vực xung quanh bằng đũa phép và tìm tiếng ồn, Hermione lao ra ngoài và xách theo chiếc túi. Các vật thể va chạm đập vào nhau bên trong chiếc túi , ít nhất nó làm cho cô biết đó không phải là đầu của một người hay bất cứ thứ gì khác mà trí tưởng tượng hoang dã của cô có thể nghĩ ra.

Khi đã an toàn, Hermione cẩn thận tháo nút túi ra và nhìn vào đống thức ăn bên trong. Cô nhìn chằm chằm mất một lúc, cô biết nó được gửi đến từ đâu, nhưng không biết tại sao. Hermione mỉm cười một cách ngu ngốc với đống thức ăn kia, không biết phải làm gì để thức ăn tan ra, cô mang nó vào trong bếp.

Draco Malfoy thực sự là một người kì lạ. Đôi khi Hermione nghĩ rằng anh ấy làm mọi thứ chỉ để khiến cô đoán ra anh, và việc gửi đống thức ăn này chính là một trong số đó.

Ngày: 1212; Giờ: 17

Con đường tối tăm và ẩm thấp, nhưng Hermione vẫn cảm thấy an toàn nhờ tiếng ồn ào và những tràng cười kỳ lạ của những người xung quanh. Dean tỏ ra thông thạo con đường, vì cậu đã thực hiện chuyến đi như này hàng chục lần, hoặc còn nhiều hơn thế.

Một ngôi nhà cũ, bị bỏ hoang cả thập kỷ, Hermione đoán rằng mình sẽ phải bước đi trên cái sàn gỗ ọp ẹp kia. Cô tránh những cái lỗ mà chân người khác xuyên qua lớp gỗ sàn, cố gắng tìm những chỗ sàn cứng nhất trong ánh sáng từ cây đũa phép của mình. Dean dẫn cô xuống các bậc thang, căn hầm bốc mùi ẩm mốc, cũ kỹ và hôi hám. Hermione dừng lại khi nghe thấy tiếng thút thít phát ra từ bên trái, cô xoay người và giơ cao chiếc đũa phép đang phát sáng lên. Cô và Dean cảm thấy nổi da gà.

-"Chết tiệt," Dean nói thầm, cậu di chuyển và bị vấp phải những đường ống rỉ sét để chạy về phía Hannah.

-"Mình tưởng bồ nói sẽ một bưu kiện?" Hermione rít lên, nhảy qua rào chắn của những chiếc hộp, đây rõ ràng là một bưu kiện.

Hermione đã biết đó là một Tử thần Thực tử hạng thấp mà đôi khi chúng sai đi để lấy thông tin, nhưng cô không biết một số người cũng tham gia thương vụ này. Cô chỉ còn mười giây nữa là tới chỗ Hannah đang bị trói và bịt miệng vào một loạt các đường ống treo, cô ấy đang cố bẻ gãy tay của mình ra khỏi thứ gì đó. Âm thanh rất lớn, Hermione bị bay ngược trở lại.

Có luồng không khí bốc lên xung quanh Hermione, mùi hôi thối của tầng hầm nồng nặc hơn, đôi mắt cô mở to sợ hãi trong bóng tối. Cô chỉ có thể nhận ra hình dáng nhỏ bé của Hannah qua ánh sáng đũa phép của Dean trước khi có thêm một cơn đau khác ập tới, như thể lưng cô vừa bị gãy. Hermione cảm tưởng não mình bị nổ tung và vỡ ra, thế giới nghiêng ngả ngay khi bóng tối ập đến rồi cơ thể cô ngã xuống đất.

Ngày: 1213; Giờ: 23

Một màu đen, Hermione biết, mặc dù cô không thể biết mình đã ngất đi bao lâu. Khi mở mắt ra, hơi mờ mịt, Hermione phải mất một lúc để làm quen với ánh sáng xung quanh. Một chiếc giường, trần nhà, những ánh nến lung linh, và một khuôn mặt xa lạ phía trước.

- "Xin chào, cô Granger. Cô đang ở Grimmauld Place. Cô đã bị đánh bất tỉnh. Cô có thể cho tôi biết điều cuối cùng mà cô nhớ được không?"

Đầu Hermione đập thình thịch và căng thẳng, như thể ai đó nhét cả bộ trống vào trong. Cô tê dại đưa tay lên hai bên thái dương, nhắm mắt lại và day day. Sống lưng cô đau đớn, tất cả những gì Hermione muốn làm là ngất lịm đi tiếp.

- "Tôi, à ..." Cô hắng giọng, cố gắng tập trung - "Dean. Hannah. Tôi bị đánh trúng bởi thứ gì đó"

- "Vâng, vâng. Cô Abbott không nhìn thấy ai là người đã bước vào, và điều tồi tệ nhất đã xảy ra, các bạn đã bị tấn công. Cô đã bay lên và đập vào thành cầu thang. Không dễ dàng bình phục trong một, hai ngày được. Đây, thứ này sẽ giúp cô giảm đau "

Hermione nuốt một ngụm chất lỏng có mùi vị ôi thiu xuống cổ họng, cố gắng cảm ơn nó bất chấp vị của nó - "Hannah ổn chứ?"

- "Cô ấy hoàn toàn ổn. Hơi xây xát một chút, nhưng không sao. Cô cũng may mắn, cô Granger. Tất cả chỉ là các vết bầm tím và vết cắt, không có xương nào bị gãy. Cô có thể đã bị thương rất nặng"

Chà, có vẻ như cô đã bị thương rất nặng.

-"Cần nhiều hơn nữa mới có thể hạ gục được Hermione."- Là Neville, Hermione nhận ra giọng cậu và quay đầu lại.

-"Hi bồ!"

-"Tôi sẽ cho cậu mười phút, và sau đó cô Granger phải đi ngủ để các lọ thuốc làm những gì chúng phải làm"

-"Cảm ơn cô" - Neville đợi cho đến khi Healer (người chữa lành) lui về phía bên kia của căn phòng, cậu mỉm cười với Hermione - "Dean gửi lời xin lỗi và lời chúc tốt đẹp tới bồ. Cậu ấy phải đến Bộ để báo cáo, và sau đó sẽ tới một nơi khác"

-"Ồ. Tốt thôi."

-"Bồ cảm thấy thế nào?"

-"Thật kinh khủng"- Hermione giả vờ như điều này không phát ra như một lời than vãn.

-"Nhận các cú đánh của riêng bồ ngay bây giờ" Neville lại cười.

Hermione cười, mặc dù điều đó khiến cô cảm thấy đau - "Mình nghĩ mình đã nhận được nhiều đòn đánh từ phía chúng ta trong suốt cuộc chiến này"

Cậu hòa vào tiếng cười của cô, gật đầu. "Mình cũng vậy!"

-"Chúng ta không sinh ra để phục vụ cho chiến tranh"

-"Không một ai" Neville thì thầm, lướt ngón tay qua mép chăn của cô -"Mình đang đọc Kinh thánh"

-"Thật á?"

-"Ừ. Mình tự hỏi liệu đức tin xuất phát từ nhu cầu hay từ sự sợ hãi của con người, rồi mình lại tự hỏi liệu suy nghĩ như vậy có chống lại Chúa hay không, mình nghĩ đó có thể là sự sợ hãi"

-"Tất cả chúng ta đều biết mình là tội nhân, đó là lý do tại sao. Dù có đức tin nào đi chăng nữa, trong suốt cuộc đời của chúng ta, có những lúc chúng ta sẽ làm trái đạo đức. Khi chúng ta nói dối, chúng ta giết người hoặc phản bội, ta không thể là một người hoàn hảo. Và ta cần một người tha thứ vì điều đó, khi ta không thể tha thứ cho chính mình "

-"Làm vậy là được tha thứ?"

Hermione nhún vai -"Bồ biết đấy, một số người nói rằng Chúa không tồn tại bởi vì tất cả những điều sai trái luôn xảy ra trên thế giới? Mình nghĩ Ngài làm vậy, bởi vì tất cả những điều xảy ra đều không thể giải thích. Đôi khi chỉ là mình ngắm bình minh, hoặc khi em họ mình sinh con, hoặc khi mọi người sống sót sau khi đấu tranh lại khó khăn- và mình nghĩ rằng phải có ai đó ở đó. Bồ biết chứ?"

-"Vậy tại sao những điều tồi tệ vẫn luôn xảy ra?"

-"Bởi vì chúng ta là người xấu, là những người làm điều xấu. Bởi vì Chúa không muốn chúng ta hoàn hảo - Ngài tạo ra con người, không phải robot. Con người tạo ra robot. Kim loại mới là hoàn hảo"

-"Vậy bồ có tin rằng làm theo Kinh thánh là cách nên làm không? Bồ có tin rằng chúng mình sẽ xuống Địa ngục vì những điều chúng mình làm?"

-"Mình tin vào cuộc sống, làm theo những gì trái tim mách bảo mình phải làm theo. Mình không nghĩ Chúa có ý định bó buộc cuộc sống của chúng ta, mà là để tìm thấy tính nhân văn trong mỗi người khi chúng ta không tìm thấy. Chúng ta thừa nhận những điều chúng ta làm sai, chấp nhận chúng và cố gắng tha thứ cho bản thân như chúng ta hy vọng Chúa sẽ làm, nhưng theo cách mà chúng ta học được từ những sai trái. Mình không tin vào Chúa chỉ vì thiếu thốn hay sợ hãi. Mình tin vào Chúa, bởi vì Ngài ở đó "

-"Và Địa ngục?"

Hermione nhắm mắt lại, lắc đầu - "Mình không biết."

Ngày: 1214; Giờ: 13

Làm thế nào bạn biết khi nào được tha thứ vì những hành động của mình, hay khi bạn đã đi quá xa? Ranh giới giữa phòng vệ và giết người, đúng và sai như thế nào?

Hermione đang nửa mê nửa tỉnh, choáng váng vì tác dụng của thuốc thì Malfoy bước vào phòng y tế. Cuộc trò chuyện giữa cô với Neville hiện lên trong đầu. Khi Malfoy đi ngang qua, kéo chăn phủ lên những ngón chân lạnh cóng của cô, Hermione đã quyết định rằng cô sẽ tha thứ cho Draco Malfoy.

Cô không phải là một kẻ đạo đức giả, hoặc ít nhất là không muốn mình trở nên như vậy. Cô càng không thể là một kẻ giết người, bây giờ những định kiến đã phai mờ đối với Malfoy thay vì nuôi dưỡng một mối hận thù bởi vì anh ta từng suýt chút nữa giết chết một người đàn ông trước khi quay lưng lại với những nguyên nhân cũ và cố gắng bù đắp cho những sai lầm của mình.

Draco Malfoy không tin vào Chúa, vì vậy cô nghĩ rằng có lẽ chính cô mới là người cần phải tha thứ cho anh, để anh có thể tha thứ cho chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro