Phần 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày: 1350; Giờ: 17

Bạn sẽ không bao giờ quen với nó. Hermione đã nghĩ mình có thể quen sau một năm, hai năm, hoặc ba năm. Nhưng cơ thể cô vẫn run lên như thể máu đang sục sôi và vẫn phải do dự một lúc lâu khi đứng trộn lẫn trong đám đông và phải bắn một câu thần chú nào đó vào những mục tiêu đang tới. Cô sẽ làm điều này tốt hơn nhiều nếu ngừng suy nghĩ về nó sau đó, bởi vì cô đã đúng, đã đúng phải không? Câu hỏi này còn đáng sợ hơn nhiều so với sự im lặng ngắn ngủi chờ đợi một giáo viên nói cho cô câu trả lời trong các tiết học. Hermione luôn nghi ngờ bản thân lúc này, bởi vì cô đã nhìn thấy quá nhiều người mắc sai lầm. Cô cũng đã sai. 

Tuy nhiên, Hermione tiến bộ hơn nhiều so với trước đây, trường hợp hai bên rơi vào một mớ hỗn độn điên cuồng của sự nhầm lẫn và bắn ra câu bùa chú đã ít hơn. Họ giống như những đứa trẻ thuở ngày trước vậy.

Mọi người đều đã từng mắc lỗi. Ngay cả những Thần Sáng được xếp hạng cao nhất cũng đã ngã xuống trên chiến trường. Kẻ thù lớn nhất của cô, có lẽ chính là sự tự tin vào bản thân. Đôi khi con người không thể làm gì khác hơn là bản năng, thoát khỏi tất cả những chuẩn mực của xã hội, và cô đã đấu tranh quá lâu để có thể chấp nhận con người bản năng của mình.

Tuy nhiên, Hermione đã tốt hơn, hạ mình xuống đến mức khiêm tốn đủ để nghĩ rằng, lúc đầu, tất cả mọi người đang trở nên tồi tệ, trước khi cô nhận ra rằng mình đang tiến bộ và tất cả họ đều đang chiến đầu.

Có hai cái bóng, khoác trên mình màu đen, mang theo hơi lạnh mùa đông đang vương vấn xung quanh. Bàn chân của Draco lún sâu xuống đất, biến mặt tuyết thành bùn, anh đá lên lớp bùn trên cùng mà băng để lại thành vũng khi chúng rơi xuống. Những vết máu loang ra, nhưng dần biến mất bởi lớp tuyết mà họ tạo ra, biến màu trắng hoàn mỹ kia thành những đường kẻ và hình dạng có màu nâu sẫm. Fred tự la hét đến mức khản cả cổ, còn Draco chiến đấu trong im lặng.Hermione nghĩ rằng hãy ngăn họ lại, nhưng nhớ lại sự ngược đãi mà Malfoy và chính bản thân cô đã gây ra cho nhau lúc ban đầu để rồi cô thay đổi ý định của mình. Có lẽ họ cần điều này theo một cách mà không ai thực sự hiểu được. Neville la hét với bên kia quá nhiều trong khi hai bên kia chiến đấu với nhau, gửi liên tục hai bên trong trận chiến đang diễn ra chỉ cách 20 thước, nhưng cậu ấy cũng không ngăn họ lại.

Có rất nhiều sự căng thẳng ở đây, trong chiến tranh. Một áp lực sâu nén vào lồng ngực và trái tim của bạn khiến bạn cảm thấy như thể bạn cần phải bị xé và đẩy nó ra cho đến khi biến mất. Nhưng đôi khi, chúng ta cần một người khác để giúp họ đẩy nó ra.

Ngày: 1354; Giờ: 19

Hermione nghĩ rằng, có lẽ, chính cô đang bắt đầu dành cho Draco Malfoy nhiều hơn những gì bản thân cho phép. Thời gian của cô hoặc là ngập tràn khi anh ấy ở đó, hoặc là chờ đợi anh ấy ở bên. Điều này thật nguy hiểm, nhưng cô vẫn tiếp tục như thế này như thể đó là điều tốt nhất mà cô có thể làm.

Hermione không thích việc bản thân cứ nghĩ về anh ấy liên tục, hoặc dành quá nhiều thời gian cho anh ấy ngay cả khi họ tranh cãi, hoặc rằng cô đã trở nên quá quan tâm đến việc anh ấy sống, chết, hay bị thương. Cô không muốn quan tâm đến một người khác ngay lúc này, bất kể họ là ai, bởi vì nguy cơ họ sẽ chết là quá lớn. Nhưng rồi Hermione nhận ra rằng không thể không nghĩ về anh, bất kể cô có thuyết phục bản thân rằng tại sao không nên nghĩ về anh theo một cách tích cực. Bởi vì chắc chắn sau đó cô lại nghĩ về lúc anh hài hước một cách khô khan, châm biếm, hoặc cách anh thách thức cô một cách thật xuất sắc, và cảm giác cô thích nhìn khuôn miệng của anh, vẻ mặt của anh khi tiến vào bên trong cô như thế nào. Hermione thích anh trầm ngâm và cay độc, và rằng cô không bao giờ biết mình sẽ nhận được gì khi ở gần anh. Cô thích khi anh là một người mù công nghệ, theo dõi các thông tin thương mại ngô nghê, không bao giờ sẵn sàng chia sẻ đồ ăn mình và không nhận bất kỳ thứ gì tào lao của cô khi không trả lại tiền.

Một sự thật đáng buồn trong cuộc đời Hermione bây giờ là cô thích Draco Malfoy. Bạn bè của cô chắc chắn sẽ lật tẩy nếu họ phát hiện ra, anh ta có thể sẽ đưa ra một bình luận khinh bỉ và cười vào mặt cô, Hermio ấy cũng không thích điều đó - nhưng sự thật là vậy, và họ sẽ phải giải quyết nó.

Ngày: 1356; Giờ: 17

Đôi khi chúng di chuyển rất chậm, hoặc đó chỉ là suy nghĩ của cô và thực tế là cô sợ rằng chúng di chuyển không đủ nhanh. Những tấm áo choàng đen cuồn cuộn, Hermione thở gấp gáp sâu không đều, gió thổi ào ào trên những ngọn cây và vấn vít vào những cành cây trơ trụi uốn éo, cào xé bầu trời.

Hermione lao đi, bước đi lệch hướng và chật vật, người phụ nữ trẻ mà cô đang kéo qua đường đã trở nên mềm nhũn trong tay cô và chống lại cô. Phù thủy và pháp sư, trẻ em và yêu tinh, tất cả đều không có vết dấu hay dấu hiệu của hội Phượng hoàng, khác xa với những quyết định của cuộc chiến, giờ họ đang ở đây. Một số người chiến đấu, họ đều là người mới và không chắc chắn, cây đũa phép được huấn luyện trên mũ trùm cao và mặt nạ ngà voi, hầu hết họ đều chạy về phía đích mà họ không biết là ở đâu. Moody đang hét lên gì đó về việc thành lập một nhóm để đưa những người dân ra ngoài, thốt ra vài cái tên qua tiếng hét nhưng Hermione không chú ý. Cô đang chiến đấu với một đội quân, nhưng lại cảm thấy rất đơn độc. Trái tim đập loạn nhịp đang bảo cô ấy phải làm những gì phải làm để đảm bảo sự sống của chính mình, nhưng cảm giác mách bảo cô phải đưa người phụ nữ này, và tất cả bọn họ đến một nơi an toàn. Bằng cách nào đó, việc nhìn thấy người chết sẽ dễ dàng hơn khi họ biết khả năng bản thân là một phần trong sự lựa chọn của họ, và Hermione không muốn bản thân có trách nhiệm đánh dấu những người không bao giờ được lựa chọn.

Đầu gối của Hermione nứt ra khi ngồi xổm xuống để nắm chặt hơn, lao mình ra và người phụ nữ quay về hướng ngược lại, một chùm ánh sáng đỏ phát ra từ cây đũa phép của cô. Một Healer nhận ra nhưng không đi tới, chỉ ra hiệu cho cô đưa người nữ đến bên cạnh người đàn ông, người mà nằm bên cạnh người một người đàn ông khác.

Khi Hermione di chuyển từ hướng ngược lại, có một luồng sáng màu vàng rối rắm thổi vào cánh tay của cô và khiến chúng có cảm giác như có lửa. Cô chiến đấu bằng tay trái nhưng điều đó có nghĩa là cô sẽ chỉ tấn công được vào vai thay vì tim

- "Chúng đang trở nên điên cuồng hơn," Lavender nói.

- "Họ đến từ bao giờ?" Hermione thì thầm quay lại, sự chú ý của cô tập trung vào Draco và Moody đang cách đó hai sải tay.

Cô nghĩ đến việc tựa vào anh, hít hương thơm từ bờ vai anh, tưởng tượng cánh tay anh vòng qua lưng cô, bàn tay xoa hông cô, hoặc khuỷu tay cô, hoặc ngón tay cái của anh ở trong lòng bàn tay cô. Đó là chút suy nghĩ về sự thoải mái, chống lại sự mệt mỏi, như việc được tắm nước nóng khi cơ thể đang đau nhức. Thay vào đó, Hermione nhận được một cái gật đầu, một cái hất cằm và đôi mắt của anh ấy lướt qua mắt cô khi Moody bảo cô hãy đến chỗ của một Healer.

Ngày: 1360; Giờ: 8

Hermione ho và khịt mũi một cách khổ sở, chúi đầu sâu hơn vào gối. Cô có thể nghe thấy một tiếng ho khác vang lên trong phòng bên cạnh, và sau đó là tiếng hắt xì ở đâu đó bên ngoài cửa nhà. Dịch cúm hoành hành khắp Hội không ngừng nghỉ, khiến các nhiệm vụ trở nên cẩu thả hơn và có tác động xấu

Ngày: 1361; Giờ: 22

Cô quyết định gọi anh ấy là Draco. Cô cho rằng hầu hết mọi người sẽ chỉ để quá trình nếu nó diễn ra, nhưng cô luôn muốn quyết định mọi thứ. Cô thậm chí đã lên một danh sách trong đầu về việc này. Hermione không chắc liệu anh ấy có thích không, nhưng dù sao thì cái tên đầu tiên của anh cũng đã được cô gọi vào những thời điểm kỳ lạ (hoặc đam mê), và anh ta chưa bao giờ nói gì về điều đó.

Điều này cũng có lợi ích là làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn khi ngủ cùng anh. Hermione đã vượt qua được bức tường của việc có người tình nhưng không phải là bạn trai, điều đó khiến cô cảm thấy kỳ lạ khi ngủ với ai đó mà vẫn gọi tên bằng họ. Cô nghĩ như vậy là quá vô tâm, vì vậy cô sẽ gọi anh là Draco.

Ngày: 1370; Giờ: 18

- "Cởi quần áo ra"

Hermione ngạc nhiên quay lại nhìn khi anh cất giọng điệu thô bạo, khắt khe, khi anh đang cởi bỏ chiếc áo choàng bị dính bùn và nước của mình. Hermione biết rõ anh đang muốn gì khi cô nhìn thấy đầu tóc của anh, nhưng phải đoán lần thứ hai khi thấy anh bẩn đến mức nào. Những vệt bùn trên tóc, trên mặt, bao phủ cả bàn tay toàn màu nâu.

Cô sờ soạng một lúc, ngón tay hơi tê dại và vụng về khi kéo áo qua đầu. Malfoy đang giận, cô biết, nhưng không phải tại cô. Rõ ràng là ai đó đã chọc giận anh ta, hoặc điều gì đó đã xảy ra. Nhưng cô thực sự mới là người kiểu giải tỏa căng thẳng cho bản thân bằng tình dục trước. Chỉ mới bốn ngày trước, cô đã tấn công anh sau một cuộc họp vô cùng căng thẳng, miệng cô ở trên và tay cô kéo áo anh lên trước khi anh đóng cửa lại. Lúc đó Malfoy không phàn nàn một chút nào, và bây giờ chắc chắn cô cũng sẽ không phàn nàn.

Hermione chuẩn bị kéo quần lót xuống trong khi anh đã khỏa thân trước mặt cô, anh nhanh chóng khắc phục tình hình bằng cách xé miếng vải màu hồng kia ra khi kéo cô lại gần. Miệng anh cứng ngắc và tức giận khi anh xốc áo ngực của cô lên, tay anh lướt dọc theo bụng cô để nâng niu tìm lấy bầu ngực. Anh cúi xuống khi cô lột áo lót qua đầu mình, rồi ôm chặt lấy anh khi anh ngậm mút núm vú của cô qua những kẽ hở của ngón tay.

Anh đứng thẳng người, nhếch môi nhìn xuống cô, cơ hàm của anh hoạt động thuận sự tức giận của anh. Tay anh để lại dấu vết bằng bùn trên ngực cô. Anh hôn cô một lần nữa, ngắn gọn trước khi đẩy cô xuống chiếc giường phía sau lưng. Hermione không chắc về cách đối phó với Draco lúc này, nhưng nói thật là điều này kích thích cô theo một cách hoàn toàn khác. Cô muốn anh làm tình với cô như thế này, một cách tức giận, và cảm thấy hồi hộp khi biết rằng anh sẽ làm như vậy.

Malfoy lật cô nằm sấp xuống, những ngón tay anh nắm chặt hông cô khi anh kéo cô lên bằng tay và đầu gối, Hermione bỗng chùn bước.

- "Tôi ... tôi không ..." Cô dừng lại; hơi thở dồn dập trong lồng ngực khi chiếc giường chìm xuống dưới đầu gối anh.

Anh đợi cô nói tiếp, nhưng cô lại đang tranh luận xem nên nói gì, đỏ mặt, bàn tay anh di chuyển và bóp dọc theo mông cô. Khi Hermione không nói gì thêm, anh đưa đầu dương vật của mình dọc theo cửa mình của cô, làm trơn chúng và xác định vị trí để tiến vào.

Hermione thở ra, nhẹ nhõm vì điều này cô hoàn toàn có thể làm được. Anh cho cô tạm dừng một chút nữa, để đảm bảo rằng cô sẽ không cảm thấy khó chịu, rồi sau đó anh từ từ tiến vào trong cô.

Những nhịp chậm rãi khiến Hermione ngạc nhiên, nhưng cô cho rằng đó là vì sự do dự ban đầu của mình, điều này cho cô thời gian để thay đổi quyết định. Hai tay anh ôm chặt lấy hông cô như những kẻ xấu xa, sau đó sự tức giận của anh lại bùng phát khi anh tiến sâu vào bên trong.

Hermione thở ra một hơi dài và cúi đầu xuống nệm, nắm chặt lấy tấm chăn bên dưới. Những âm thanh rên rỉ và tiếng da thịt đập vào nhau nhanh chóng truyền qua những tiếng cọt kẹt kỳ lạ của ngôi nhà, Hermione áp miệng vào giường và nhắm mắt lại. Móng tay cùn của anh tạo nên những vết lõm trên da cô, xương chậu của anh đập vào mông cô, cảm giác thật tuyệt vời. Hermione không bao giờ chắc chắn liệu cô ấy có muốn làm tình trong tư thế này không " nhưng tôi đang làm, tôi làm, tôi làm" lặp đi lặp lại trong đầu cô ấy như một câu thần chú.

Hermione duy chỉ không thích tư thế này là việc cô không thể chạm vào anh, hôn anh, hoặc nhìn thấy anh. Cô cảm thấy hơi mất kết nối, nhưng anh đã bù đắp điều đó bằng góc độ và tốc độ, và cách anh nhấp đủ để thực hiện những chuỗi từ lẩm bẩm giữa tiếng thở hổn hển của mình. Malfoy giữ một tốc độ hơi hướng tức giận nhưng tích cực, và Hermione cố gắng theo kịp chúng khi hẩy mông lại về phía vào anh, rên rỉ và giữ chặt ga trải giường.

Đó là lý do tại sao nó khiến cô choáng váng bởi cơn thèm khát khi anh giảm tốc độ, một bàn tay rời khỏi hông cô, đưa vòng lên bụng và di chuyển xuống, những ngón tay anh chạm vào chỗ kín của cô ngay lập tức.

- "Không," cô rên rỉ. "Tôi muốn..."

- "Cô muốn gì?" Giọng anh khàn và trầm, cô rên rỉ vì âm thanh đó

- "Draco, chỉ là ..."

- "Nói tên của tôi sẽ không giúp được gì được đâu, tình yêu ạ" Tay còn lại của anh rời khỏi hông cô để di chuyển lên ngực, và cô đẩy ngược lại vào anh như sự đáp trả.

Hermione lại làm điều đó một lần nữa, nhận ra rằng không có sức mạnh nào có thể ngăn cô làm như vậy, và sau đó một lần nữa, lần nữa, lần nữa. Đẩy ra sau, tiền về phía trước, đẩy ra sau. Hermione sẽ đỏ mặt sau khi nhận ra rằng anh vẫn hoàn toàn đứng yên và để cô nhấp, nhưng bây giờ tất cả những gì cô có thể tập trung là cảm giác anh cho cô những gì cô muốn. Hoặc là cô lấy nó từ anh.

- "Đúng rồi đấy, Granger," anh thì thầm - "Nhấp đi"

Anh bỏ các ngón tay ra khỏi âm vật của cô, sờ một bên má cô trước khi trượt tay lên dọc theo mồ hôi sống lưng để chạm sâu vào da đầu cô. Hermione nhìn thấy anh qua vai khi da đầu bị kéo nhẹ, nhìn chằm chằm vào anh. Cô thở ra một hơi khó khăn, Malfoy có vẻ cũng ngạc nhiên như cô khi mà những cảm xúc mang lại khi chỉ giao tiếp bằng mắt.

- "Fuck," anh rên rỉ, đưa tay trở lại hông cô để bắt đầu dập mạnh vào cô một lần nữa.

Hermione quan sát sự siết chặt và thả lỏng của các cơ ở cánh tay và ngực của anh khi anh di chuyển, trước khi quay đầu lại, một vết sẹo đang phát triển ở cổ. Malfoy không thích điều này, nắm chặt tóc cô để kéo đầu cô một lần nữa. Cô nhìn lại anh, để mắt đến anh lần này, và không thể nhớ nổi có lần nào trong đời mà cô đã từng liên hệ chặt chẽ với người khác trước đây. Có điều gì đó cực kỳ thân mật về điều này mà bây giờ cô không cảm thấy vì lý do nào đó, mặc dù cô nghi ngờ đó là bởi vì khi gần gũi, anh luôn cúi đầu ra xa.

Anh liếm môi và miệng anh mở ra khi hông anh giật nhẹ một cách bất ngờ. Hermione biết anh sẽ ra, cô bị cuốn vào anh, đốt cháy từng hình ảnh trong ký ức. Từ cách mắt anh trợn lên, đến sự siết chặt của các cơ và xương, đến đầu anh ngả ra sau và yết hầu của anh nhấp nhô trong tiếng rên rỉ dài nơi cổ họng. Malfoy là người đẹp nhất mà cô từng thấy, mái tóc bạch kim, khuôn mặt ửng hồng và lấm lem bùn đất. Hermione tự cho rằng mình thật may mắn khi anh cho phép cô nhìn thấy anh lúc anh dễ bị tổn thương nhất, đó là điều mà cô sẽ không bao giờ quên.

Malfoy đổ người về phía trước, bỏ tay khỏi cô để chống người xuống giường, cô quay đầu lại để giảm cơn đau. Hơi thở của anh nóng rực, dồn dập nhanh chóng phả vào lưng cô, cô cắn môi khi anh rút ra. Malfoy cúi đầu để chạm môi mình vào da cô, cô đỏ mặt khi anh đẩy người lên, đang nghĩ tới việc phải tiếp xúc với anh như thế nào.

Cô muốn di chuyển và trở mình, nhưng anh kẹp lấy chân cô, giữ yên - "Đừng nhúc nhích."

Hơi thở của anh phả vào lưng cô trước khi miệng anh ở trên cô, ngón tay cái của anh trượt trên đùi cô và mái tóc của anh vuốt ve cô. Không mất nhiều thời gian trước khi cô kêu lên, cô đã ở gần trước khi anh lên đỉnh. Cô gục xuống giường dưới sự chống đỡ yếu ớt của đôi chân run rẩy, thở hổn hển và quay cuồng trong những cảm giác đê mê. Hermione phải mất một lúc để mở mắt ra, nhớ ra rằng anh vẫn ở trong phòng trong khi cô tiếp tục run rẩy.

Hai người họ ngạc nhiên hơn khi anh đứng ở mép giường, Hermione đỏ mặt nhìn lên mặt anh. Malfoy nhếch mép và ra hiệu với chính mình.

- "Tới đây, Granger. Tôi tin rằng cô đã quen rồi."

Hermione cúi gằm mặt và nhìn anh, gỡ ngón tay ra khỏi chăn, các khớp ngón tay kêu răng rắc. Cô đang cố gắng tìm một câu trả lời thích hợp, nhưng bộ não vẫn chưa trở lại hoạt động. Cô tự hỏi liệu đây có phải là một trong những lý do khiến anh bắt đầu quan hệ tình dục với cô hay không - dường như luôn là một cách tuyệt vời khiến cô không nói nên lời.

- "Trông cô thật bẩn " Như kiểu phải mất vài giờ sau, cô mới bắt đầu nhận ra rằng cô thậm chí còn không đoán được ý của anh đằng sau những lời này.

- "Anh nghĩ tại sao trông tôi lại thế này?" cô hỏi anh, yếu ớt nâng cánh tay đầy vết bẩn, ướt đẫm mồ hôi.

Malfoy đưa tay ra và cô hoàn toàn không nghi ngờ gì nắm lấy nó trước khi nhượng bộ anh -"Được rồi, đó là lỗi của tôi, phải không? Tôi cho rằng tôi sẽ phải trả giá cho sự thô lỗ của mình bằng cách tự mình lau chùi cho cô."

Ngày: 1373; Giờ: 10

- "Bồ đang làm gì đấy?" Hermione gọi với qua cánh cửa lưới, Neville ngây thơ ngước nhìn cô.

- "Ý bồ là gì?"

- "Bồ đang đứng ngoài trời mưa."

-"Nếu em biết cậu ấy đang làm gì ..." Một giọng nói vang lên qua vai cô.

-"...Tại sao anh lại hỏi?" Cô quay đầu lại đối mặt với cặp song sinh Weasley, và ngay lập tức nghi ngờ

- "Tại sao Neville lại ở ngoài trời mưa?"

- "À, tại sao em ấy hỏi, George."

- "Đó là điều mà em ấy nên hỏi ngay từ đầu, Fred."

- "Có lẽ em ấy--"

- "Ờ ờ ờmmm."

- "Chống tay lên hông."

- "Bây giờ chúng ta đã có một 'sư tử Hermione '."

- "Thật là mất kiên nhẫn," Hermione trả lời. "Hãy trả lời câu hỏi của em"

- "Cái gì là --"

- "Fred," cô cắt lời anh ta.

- "Thực ra là George"

- "Bọn anh đã đặt cược rằng cậu ấy có thể đứng đó bao lâu trước khi hoàn toàn ướt đẫm"

- "Đó là... Chỉ vì hai anh cảm thấy chán nản à?" Hermione nhướng mày, nhìn lại Neville một lần nữa.

- "Tất nhiên rồi."

- "Vậy người chiến thắng nhận được gì?"

- "Không không, hãy hỏi rằng người thua cuộc nhận được gì " - Fred cười toe toét, trong khi George cầm một viên kẹo nhỏ màu tím.

- "Đó là gì?"

- "Ồ, chỉ là một cái gì đó mà bọn anh đã nấu ra"

- "Ôi, Chúa ơi," Hermione thì thầm.

Một giờ sau, cô đưa Neville đến bồn tắm và hướng dẫn không được chạm vào bất cứ thứ gì và làm nóng bồn lên, đồng thời phải kê gối lên đầu để ngăn chặn tiếng rít từ hơi nước bắn ra khỏi tai cậu ấy.

Hermione không bao giờ hiểu sự mê đắm của một người đàn ông khi thấy một người phụ nữ không mặc đồ lót là như thế nào, bởi vì dù sao thì họ cũng chỉ là không mặc quần áo. Tuy nhiên, cô không thể nói điều đó làm phiền bản thân nữa, một khi cô biết mình có thể sử dụng nó đến mức nào để có lợi cho mình. Malfoy đã khiến cô giật mình đến mức lắp ba lắp bắp khi hỏi cô có mặc áo lót không, mắt anh dường như dán vào ngực cô khi anh bắt đầu bước đi chậm rãi như săn mồi băng qua nhà bếp. Cuối cùng khi cô đã nói "không", cho nên anh đã không lãng phí thời gian để ngấu nghiến cô.Hermione thực sự đang nhìn thấy những đặc quyền cho điều này bây giờ.

Ngày: 1380; Giờ: 16

- "Tôi chỉ cảm thấy rất lạc lõng. Giống như ... Giống như tôi không biết mình thuộc về nơi nào trên thế giới này nữa. Tôi luôn biết, theo một cách mơ hồ nào đó, tôi đã ở đâu - hoặc với ai. Nhưng Bây giờ nó giống như ... sự trôi nổi. Và tôi không biết phải nghĩ gì và cảm thấy như thế nào nữa. "

Hermione cố gắng lờ đi sự thật rằng cô đang khóc, với Draco Malfoy, nhưng cảm xúc đang chế ngự và cô thấy mình lảm nhảm những từ đó ngay khi anh bước lên cạnh cô, trước trước bồn rửa bát. Cô không thể giải thích lý do tại sao mình bị ảnh hưởng bởi nhu cầu đột ngột bị suy sụp, bên cạnh đó tâm trí của cô sẽ không ngừng xử lý tất cả những điều khiến bản thân lo lắng.

Hermione cần Harry, hoặc tốt hơn là Ron. Ron là người dễ xúc động và dành cho cô những cái ôm tốt nhất có thể khi cậu ấy không cố gắng. Cô cần một cái gì đó vững chắc để ổn định lại tinh thần, và một cái gì đó chắc chắn hơn chỉ là mặt đất dưới chân. Cô cần sự ấm áp và sức mạnh, và chỉ cần nó nhanh chóng rồi cô sẽ thu mình lại vì không phải lúc cho việc này.

Malfoy làm cô ngạc nhiên khi anh vươn người lên để vòng tay qua gáy cô, cơ thể anh vững chãi khi anh kéo cô về phía mình để cô ngã nhào vào anh. Hermione siết chặt áo anh, vùi mặt vào vai anh. Đây không phải là Ron, mà là anh ấy, nó hoàn hảo ở chỗ. Nó là những gì cô cần.

Anh đợi cho đến khi hơi thở hoảng loạn của cô đã dịu bớt và ngón tay của cô đã bớt nắm chặt trên áo anh trước khi nhún vai - nơi mà trán cô đang đặt lên. Hermione ngẩng đầu lên và anh cúi xuống, hôn cô chậm rãi và cho cô thoải mái theo cách duy nhất anh biết nó như thế nào.

Ngày: 1385; Giờ: 18

Hermione đi bộ một kilometer qua một khu rừng và thung lũng, tức giận trong suốt quãng đường vì đó là điều xảy ra khi cô mắc hội chứng tiền kinh nguyệt. Sự cố gắng về thể chất trở nên tồi tệ khi nó đi cùng với sự mệt mỏi và chuột rút, cô đã suýt chút nữa đốt cháy toàn bộ ngôi nhà khi nhóm bọn họ đến và thấy nó trống rỗng. Không có người, không có gia tinh, không có nổi một tờ giấy da. Chỉ có đồ đạc và chút rượu đọng lại ở cái cốc trên bàn, Hermione rất mệt mỏi khi tham gia vào những nhiệm vụ không mấy suôn sẻ.

Ngày: 1390; Giờ: 2

Hermione cố gắng viết một bức thư cho Harry và Ron, nhưng ngồi gần một giờ để rồi thừa nhận rằng cô không biết phải viết gì. Tập giấy da đã được cuộn lại mà cô đưa cho thầy Lupin vào ngày hôm sau chỉ gồm ba đoạn văn ngắn, nhưng ít nhất nó cũng là một điều gì đó.

Ngày: 1396; Giờ: 17

Hermione bỏ chạy khi nghe thấy tiếng mở cửa. Cô đã giả vờ rằng cô không nhìn trong vài ngày qua để kiểm tra xem đó có phải là anh ấy hay không, nhưng thật sự cô đã hy vọng mỗi khi nhìn xem ai đang bước vào. Cô nhận ra luật của thế giới của chính bản thân cô là không thể đi quá lâu mà không gặp anh, bởi vì anh đã luôn ở bên cạnh.

Lần này là anh ấy, đúng như cô đã nghĩ. Seamus vừa mới quay lại vài giờ trước, chửi rủa thầm tên tóc vàng, vì vậy cô biết cả hai người họ đã đến khu vực này để làm gì đó. Malfoy cởi bỏ chiếc áo choàng của mình, rũ nó ra khỏi vai và ngừng di chuyển khi mắt anh nhìn thấy thứ gì đó. Cô dõi theo ánh mắt của anh và nhìn đôi dép rách nát của mình ở cuối ghế, anh tiếp tục cởi áo choàng, lần này chậm hơn vì sự chú ý của anh dường như vẫn đang tập trung vào đôi dép của cô. Malfoy ném chiếc áo dày lên lưng ghế, cô tự hỏi liệu mình có nên bắt đầu quay trở lại hành lang trước khi anh phát hiện ra đang nhìn. Dù sao thì anh ấy cũng sẽ biết, bởi vì sàn nhà kêu cọt kẹt quá nhiều dưới chân cô, anh ấy sẽ nghe thấy.

Anh nhận ra cô một lúc sau, kiểm kê căn phòng, cắn nhẹ môi khi họ nhìn thấy nhau - "Chào"

- "Xin chào," cô đáp lại một cách ngu ngốc, gãi đầu và ngơ ngác nhìn vào ngọn đèn trên bàn cạnh hông anh.

- "Còn có những ai ở đây?"

- "Seamus, Angelina, Ginny và cô Tonks. Giáo sư-- McGonagall đã dừng lại đây vài ngày trước đó để nói chuyện với cô Tonks, nhưng cô ấy đã đi rồi."

Malfoy cau mày, xoa xoa đỉnh đầu đầy bực bội, cô mỉm cười trước sự lộn xộn của anh - "Tôi cần nhờ cô một việc."

- "Được rồi, chắc chắn." Hermione nhún vai, giả vờ rằng cô không thấy đó là điều đó kỳ lạ mà còn vô cùng thú vị. Cô biết, anh ấy không yêu cầu bất cứ ai một ân huệ gì, bởi vì anh ấy đã nói với cô rằng anh ấy ghét cảm giác nợ ai bất cứ điều gì.

- "Có một chiếc chìa khóa trong bàn của Moody, nó là của tôi. Moody nói rằng ông ấy sẽ trả lại cho tôi khi mọi chuyện kết thúc, nhưng tôi cần nó ngay bây giờ. Tôi sẽ tự mình hỏi ông ấy, nhưng ông ấy đã biến mất, còn tôi thì không biết khi nào ông ấy sẽ trở lại. "

- "Anh đã hỏi thầy Lupin chưa? Thầy ấy có quyền vào vào văn phòng của Moody, cho ... trường hợp phòng bị"

- "Tôi đã. Ông ấy thông báo với tôi rằng tôi hãy đợi, và khi tôi cố gắng giải thích rằng tôi không thể, ông ấy đã không nghe thấy."

- "Cho nên, anh muốn ta đột nhập vào?"

Malfoy bật cười và nhìn cô theo cách kỳ lạ mà cô chưa từng thấy trước đây, chúng chưa bao giờ xuất hiện trên mặt anh: - "Đối với một cô gái ghét phá vỡ các quy tắc, đó là suy nghĩ đầu tiên của cô, phải không?"

Hermione đã không thể sống sót trong thời thơ ấu của mình nếu không có dạng bản năng sinh tồn này - "Vậy anh còn đề nghị gì nữa không?"

- "Hỏi ông ấy tiếp? Tôi biết cô quen thân với ông ấy hơn một chút. Ông ấy thích cô vì sự yêu thích của ông ấy đối với Potter, và tôi rất tò mò muốn biết liệu cô có sẵn sàng sử dụng điều đó để có lợi cho mình một chút không"

Hermione nghiêng đầu sang một bên và nhún vai, vì cô không nghĩ điều đó sẽ hiệu quả - "Tôi không biết."

Malfoy ngừng lại, giống như anh thường làm, đó là điều Hermione ko thích - "Quên đi, coi như tôi chưa nói gì"

- "Bình tĩnh đi. Tôi không nói không, tôi chỉ nói rằng tôi không biết liệu nó có hiệu quả hay không."

- "Tôi sẽ tìm ra một cái gì đó khác."

- "Có lẽ chúng ta có thể ..."

- "Ý tôi là, tôi sẽ tìm ra thứ khác."

Hermione trừng mắt nhìn anh, tức giận vì anh đang tức giận trong khi cô đang cố gắng giúp đỡ. "Đừng ngốc nữa, Malfoy. Tôi sẽ giúp, chỉ là tôi chưa biết phải làm thế nào."

Malfoy thở ra một hơi và đưa tay lên trán, xoa mạnh vào những đường nhăn nheo vì thất vọng. - "Tất cả những gì cô phải làm là hỏi ông ấy. Nói với ông ấy rằng tôi cần nó, và Moody sẽ biết đó là của tôi."

- "Thầy ấy sẽ muốn bằng chứng. Chìa khóa để làm gì?"

Lại là cái nhìn trống rỗng đó một lần nữa, sự tính toán trong mắt anh, sự nghiêm khắc cứng nhắc. Đôi khi Hermione nghĩ rằng cô không bao giờ có thể giành chiến thắng với anh, hầu hết thời gian cô nghĩ rằng đó là lỗi của nhân vật mà cô vẫn tiếp tục cố gắng - "Đó không phải việc của cô."

- "Trừ khi nó dẫn đến một căn phòng với tất cả những bí mật sâu kín và đen tối của anh, Malfoy, nếu anh không nói cho tôi nghe thì tôi không hiểu nó quan trọng như thế nào"

- "Nó quan trọng, bởi vì cô không cần biết, và cô chỉ đang tìm kiếm những câu trả lời chết tiệt để xoa dịu sự cáu kỉnh của cô, cô luôn tọc mạch."

- "Thực ra," Hermione nghiến răng, "Tôi đang cố gắng nghĩ cách để làm những gì anh yêu cầu tôi--"

- "Một lần nữa, đừng - bận - tâm"

- "Đây là một thoả thuận lớn à?" Cô vung tay lên, bực tức.

- "Tại sao cô lại cần rõ như thế?"

- "Để mà nếu thầy Lupin yêu cầu, tôi có thể--"

- "Lupin biết rằng chìa khóa là của tôi. Ông ấy thậm chí có thể biết nó dùng để làm gì. Vì vậy, không quan trọng cô có biết hay không."

- "Sao anh không giải thích điều đó ngay từ đầu?"

- "Giống như điều này sẽ ngăn chặn sự tò mò của cô."

- "Nó sẽ chặn, cho đến khi anh tự làm lớn chuyện, vì vậy bây giờ tôi không thể không tự hỏi nó đang che giấu điều gì!"

- "Tất cả các thiết bị tra tấn sinh ra cho Muggle của tôi, Granger. Muốn vào không? Nó liên quan đến cái quái gì với cô vậy?"

- "TÔI--"

- "Quên những gì tôi hỏi đi"

- "Không, tôi chỉ--"

- "Tôi đã nói là đừng bận tâm."

Và đây rõ ràng là sự kết thúc của cuộc thảo luận, bởi vì Malfoy đã bước ra cửa trước trước khi cô có thể nói thêm một lời nào nữa. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, rồi nhìn chiếc áo choàng của anh trước khi quay trở lại phòng bếp.

Ngày: 1396; Giờ: 1

Một tiếng cọt kẹt kéo dài, cánh cửa phòng Hermione mở ra, mí mắt của cô như được kéo lên cùng với âm thanh kia. Cô dán mắt vào cánh cửa, sự ngạc nhiên hoá thành tò mò trước hình dáng mà cô có thể nhận ra trong bóng tối.

- "Draco?" Mặc dù đây có thể không phải là câu tốt nhất để hỏi, vì đó có thể là bất kỳ ai khác, họ cũng sẽ thắc mắc tại sao cô lại hỏi liệu có phải Malfoy vào phòng mình lúc hai giờ sáng hay không.

Bóng dáng kia không đáp lại, tiếng cửa sau lưng anh vang lên, trái tim cô bắt đầu đập mạnh hơn vì sợ hãi. Hermione có thể cảm thấy adrenaline trào lên hai bên cổ cho đến khi mắt cô cố mở to mắt hơn vì nghĩ đó là anh, nhưng trí tưởng tượng hoạt động quá mức luôn khiến cô sa sút.

Hermione ngồi dậy và lấy đũa phép trên bàn, nhắm nó về hướng của cánh cửa và đưa tay mò mẫm tìm công tắc đèn. Chiếc giường lún xuống cạnh hông cô ngay khi ánh đèn yếu ớt tràn ngập căn phòng . Hermione phải chớp mắt nhanh để thích nghi, nhưng cô vẫn có thể nhận ra mái tóc vàng kia.

- "Anh không thể cứ leo lên trên người khác như vậy," cô rít lên, Malfoy nắm lấy đầu đũa phép của cô để hạ nó xuống và lấy nó ra khỏi tay cô.

Anh di chuyển một chân, hơi xoay người để ném nó sang phía bên kia, bàn tay ở hông cô trượt lên dọc theo mép giường khi anh nghiêng người về phía trước. Hermione buộc phải nằm xuống khi anh áp vào người cô, anh trừng mắt nhìn cô trước khi hôn cô một cách giận dữ. Ban đầu cô đáp lại ngập ngừng, nhưng chợt nhớ lại sự thất vọng của mình khi anh bước vào và thái độ của anh lúc trước vào đêm hôm đó, rồi Hermione cũng hôn lại anh một cách tức giận. Đây dường như là những gì anh ấy muốn; mím môi khi cô cắm móng tay vào vai anh, cô nghe thấy anh lẩm bẩm điều gì đó về wenches (hoặc phù thủy). Hermione biết đây sẽ là một đêm dài.

Ngày: 1399; Giờ: 7

Hermione thức giấc vì những tiếng la hét và những tràng tiếng cười lớn, một vụ nổ khiến giường của cô đổ ầm ầm, tiếng nước chảy lớn như một đài phun nước khổng lồ ngay bên dưới cô. Hermione phải mất một chút thời gian để có thể mỉm cười, suy nghĩ, rên rỉ và tràn ngập sự sợ hãi và mong đợi khi nhớ ra rằng nay là Ngày lễ chính thức của cặp song sinh Weasley: ngày 1 tháng 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro