Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 27

Lúc mẹ giặt quần áo sờ trong túi áo của Lưu Diệu Văn rút ra được hai cuống vé xem phim, là một bộ phim tình cảm, thời gian bên trên ghi là tối chủ nhật tuần trước, buổi tối hôm đó Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đều ăn cơm bên ngoài.

Nhưng mà làm gì có người nào đi xem phim tình cảm với anh trai.

Trong đầu mẹ xoẹt qua ký ức khoảng thời gian này, tất cả những kỳ quái và thân mật quá mức đều có dấu vết, bà đã từng nhìn thấy thân ảnh mờ nhạt dán sát lại gần qua lớp cửa kính từ phòng bếp, lúc phơi quần áo ở ban công nhìn thấy cảnh tượng hai người cùng cầm một bình tưới hoa trong sân.

Giống như anh em, lại không chỉ là anh em bình thường.

Mẹ nhớ lại hôm đó khi về nhà có học sinh cấp ba đang hôn nhau trong góc con hẻm, mùi hương tin tức tố còn non trẻ mới vừa phân hóa xong quyện vào nhau, có một chút khí tức ngây thơ thoang thoảng.

Bà hơi rùng mình một cái, hai người đang dựa sát lại gần nhau ở phòng khách giống như đang chồng chéo với hình ảnh hai người mặc đồng phục học sinh trung học ở trong góc hẻm, dường như là trong chớp mắt, trong đầu bà nảy ra một ý nghĩ hoang đường, là suy nghĩ trước nay bà chưa từng nghĩ đến.

Mẹ cất cuống vé kia đi, không nhắc qua chuyện này với bất kỳ ai.

Mỗi ngày đều bình thường trôi qua, đồ đã biến mất không mang lại bất kỳ phiền phức nào cho hai người, đến thời gian ăn trưa, Lưu Diệu Văn không có khẩu vị gì, nằm bò lên bàn không có ý định đứng dậy, Tống Á Hiên đóng sách lại quay người hỏi hắn:

"Không ăn cơm sao."

Lưu Diệu Văn lắc lắc đầu tỏ vẻ đáng thương:

"Không thoải mái."

Tống Á Hiên biết hắn chỉ là không muốn động đậy, cậu lấy sách đã đóng lại vỗ vỗ lên đầu Lưu Diệu Văn:

"Chính là lười."

Lưu Diệu Văn cũng không phủ nhận, vẫn cứ trông ủ rũ như cũ, giơ tay lên ý muốn Tống Á Hiên đỡ hắn, tay Tống Á Hiên vừa đưa ra đã bị hắn nắm lấy khóa chặt trong lòng bàn tay.

Hắn nói:

"Anh, buổi tối cùng em đi xem phim đi."

Tống Á Hiên bật cười, dừng lại mấy giây giả vờ như đang xem xét mới trả lời:

"Xem biểu hiện của em, xem tâm tình của anh."

Tống Á Hiên luôn nói lời như vậy, vì vậy trong lòng Lưu Diệu Văn những thứ này đã mất đi lực uy hiếp, hắn và Tống Á Hiên cả một buổi chiều đều ngồi tại chỗ làm bài tập, trước khi tan học buổi chiều đã hoàn thành hơn một nửa.

Lưu Diệu Văn lấy điện thoại trong ngăn bàn ra lướt mấy lần sau đó hơi hơi tiến lại gần, dùng giọng nói chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được hỏi:

"Phim hài hay phim tình cảm, anh chọn đi."

Tống Á Hiên ghét nhất xem phim hài, Lưu Diệu Văn biết.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn kỳ quái, vẫn thành thật mở miệng:

"Phim tình cảm đi."

Lưu Diệu Văn cười nhẹ một tiếng, lộ ra nụ cười mưu đồ thành công, ừ rồi lại nói:

"Em biết anh chỉ muốn nói chuyện yêu đương với em."

Tống Á Hiên không biết hắn học ở đâu cái kiểu tán tỉnh sến sẩm, sau khi bị trêu chọc thực sự có chút đỏ mặt, cậu giơ tay nhéo nhéo mu bàn tay của Lưu Diệu Văn, cũng không dùng sức gì lớn, nhưng vẫn khiến người ngạc nhiên.

Lưu Diệu Văn hít một ngụm khí sau đó nghe anh hắn nói:

"Còn nói linh tinh nữa thì em đi xem một mình đi."

Cuối cùng vẫn đi đến rạp chiếu phim, dùng lý do là đến nhà bạn làm bài tập, lúc vừa mới bắt đầu nói dối trong lòng Lưu Diệu Văn vẫn có cảm giác tội lỗi, lời nói ra cũng đầy sơ hở, thời gian lâu rồi chút cảm giác kia cũng biến mất, năng lực nói dối cũng tăng vọt.

Lúc Lưu Diệu Văn đi lấy vé trong lòng Tống Á Hiên có chút bất an, kéo kéo hắn hỏi:

"Liệu mẹ có biết không."

Lưu Diệu Văn biết cậu lo lắng cái gì, cũng biết rằng cậu quen với việc bất cứ trách nhiệm đều đổ lên người cậu, hắn đưa vé khi nãy vừa mới nhận được đưa cho Tống Á Hiên còn không quên an ủi một câu:

"Biết rồi cũng không sao, chúng ta cũng không có chơi bời lêu lổng, chỉ là thỉnh thoảng thả lỏng một chút, cũng không làm chuyện gì xấu, đúng không."

Tống Á Hiên vẫn còn có chút sầu, nhưng ít nhất thoải mái hơn một chút.

Lưu Diệu Văn luôn có năng lực như vậy, thỉnh thoảng khiến người ta cảm thấy không đáng tin cậy, lại có đôi lúc có thể đóng vai trò như thuốc an thần của cậu.

Cực kỳ mâu thuẫn.

Nhưng có chuyện không thể phủ nhận, nếu có hắn, hình như gặp phải khó khăn cũng không có gì gấp gáp.

Đôi mắt Tống Á Hiên sắc bén, giơ tay đẩy đẩy góc điện thoại của Lưu Diệu Văn lộ ra trong túi áo, còn chưa kịp thu tay về giây tiếp theo đã bị một bàn tay nóng ấm bao lấy, thiếu niên mười bảy tuổi quay đầu lại, giọng nói có vẻ lười biếng lại dào dạt:

"Anh, nếu đã đưa tay ra thì đừng thu về nữa."

Tống Á Hiên ngồi trong rạp chiếu phim đã gần một tiếng cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, cả người giống như bị giam cầm không cử động được, tất cả cảm giác khó chịu đều đến từ chỗ tay cậu và Lưu Diệu Văn đang đan lấy nhau kia, trong một tiếng đồng hồ trước đó, cậu đã mấy lần muốn thoát ra khỏi bàn tay Lưu Diệu Văn, cuối cùng đều kết thúc trong thất bại.

Vẫn là không ngồi được nữa, Tống Á Hiên quay đầu lại bất lực hỏi Lưu Diệu Văn, cái người đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ thích thú:

"Lưu Diệu Văn, anh đổ rất nhiều mồ hôi, có thể không nắm tay không."

Đây không phải là lời nói dối, lòng bàn tay Tống Á Hiên nóng bừng.

Lưu Diệu Văn quay đầu đối diện với ánh mắt cậu, trong lúc đối mắt im lặng chớp mắt vài cái mới nói:

"Không thể nắm sao, anh."

Bản thảo trong lòng Tống Á Hiên lại bị một vấn đề đơn giản của hắn phá vỡ, Tống Á Hiên nhìn dáng vẻ chờ đợi đáp án của hắn, lời từ chối lại không nói được ra khỏi miệng.

Một suy nghĩ ôm lấy cái bình vỡ để hắn nắm tay, một mặt lại tủi thân thay chính mình.

Lưu Diệu Văn luôn như vậy, luôn lộ ra dáng vẻ yếu đuối khiến cậu một lần lại một lần mềm lòng, một lần lại một lần nhường nhịn, Tống Á Hiên thở dài bóp bóp xương ngón tay hắn nói:

"Lưu Diệu Văn, em mà còn như vậy, anh không để ý đến em nữa."

Lưu Diệu Văn cười thành tiếng, đợi ánh mắt cảnh cáo của Tống Á Hiên sáng lên lại lập tức ngừng cười, bọc lấy tay cậu trong lòng bàn tay rồi đưa lên bên miệng nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay cậu.

Một cái chạm nhẹ, lại coi như là châu báu.

Nam chính trên màn ảnh rộng chạm lên mặt nữ chính vừa rơi nước mắt vừa hỏi:

"Em thật sự không để ý đến anh, không cần anh nữa sao."

Quá trùng hợp cũng quá hợp cảnh, Tống Á Hiên giơ tay còn lại lên xấu hổ mà sờ sờ chóp mũi, giây tiếp theo giọng Lưu Diệu Văn vang lên bên tai, hắn chân thành mà hỏi bản thân cậu:

"Anh nỡ sao."

Sao trên bầu trời đêm rất sáng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, gió không ngừng giống như từ bốn phương tám hướng thổi đến, chỉ tập trung vào hai người bọn họ.

Lưu Diệu Văn cảm nhận được bàn tay vốn dĩ nóng bừng của Tống Á Hiên đã có chút lạnh xuống, hắn cởi áo khoác đồng phục bảo Tống Á Hiên khoác lên, một bộ dạng nghiêm túc, giống như đây là chuyện vô cùng quan trọng, Tống Á Hiên không muốn tranh chấp chuyện này với hắn, ngoan ngoãn khoác lên, đợi cậu mặc xong áo đồng phục vẻ mặt Lưu Diệu Văn mới thả lỏng, tiếp tục nắm tay cậu đi về nhà.

Không biết đi bao lâu, Tống Á Hiên đột nhiên kéo hắn hai cái, lúc Lưu Diệu Văn quay đầu lại nhìn cậu mới chỉ vào chiếc xe taxi màu xanh lá cây ở phía xa đang đi về phía bọn họ hỏi:

"Bắt xe không"

Lưu Diệu Văn nhìn cậu hai giây sau đó nói: "Hết tiền rồi."

Tống Á Hiên chớp mắt nhìn hắn:

"Nhưng anh có tiền."

Lưu Diệu Văn vẫn không có phản ứng gì, qua mấy giây sau mới thành thật mở miệng nhận thua:

"Không muốn ngồi xe, muốn đi bộ về nhà."

Chiếc taxi không có hành khách kia lướt qua bọn họ, Tống Á Hiên cũng không giơ tay ra đón, cậu cảm nhận được cơn gió lạnh thân xe mang đến thổi lướt qua sau đó đột nhiên mỉm cười:

"Làm sao lại thích đi bộ vậy chứ, không sợ mệt sao."

Chỗ nào thích đi bộ chứ.

Lưu Diệu Văn không để ý đến cậu, chỉ là đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, ngay sau đó hắn đột nhiên giơ tay chỉ chỉ lên ánh trăng nói với Tống Á Hiên:

"Ánh trăng ở cửa sổ trong phòng bị chặn lại rồi, em đưa anh ra ngoài ngắm nhìn bầu trời."

Trong trời đất rộng mở bao la như vậy, ánh trăng mới là tự do.

Tống Á Hiên nhìn theo hướng hắn chỉ, ánh trăng bạc lấp lánh nơi xa chiếu xuống mặt đất lòng trung thành, tầm mắt của Tống Á Hiên chỉ còn lại bầu trời, thần bí lại điểm xuyết những mảnh sao vỡ, đẹp đẽ hệt như lúc nhỏ cùng Lưu Diệu Văn nằm trên giường nhìn thấy ánh đèn ngôi sao chiếu lên trần nhà vậy.

Bên cạnh không còn âm thanh, tất cả im lặng đều giữ lại cho đêm trung thành.

Tống Á Hiên bất giác nhớ đến bộ phim điện ảnh vừa kết thúc, nam chính đẹp trai nói với nữ chính:

"Nếu như em thích, anh đem tất cả sao trời cùng với ánh trăng hái xuống làm sính lễ tặng cho em."

--------------------------

Mẹ Lưu đã lờ mờ đoán được quan hệ của hai người rồi, mọi người nghĩ mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu biết chuyện?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro