Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 33

Không biết có phải vì tắm nước lạnh hay không, Lưu Diệu Văn ngủ đến nửa đêm thì bắt đầu nghẹt mũi, lật qua lật lại không ngủ được, huyệt thái dương cũng giật lên đau nhói.

Tống Á Hiên tối nay ở trong phòng mình, Lưu Diệu Văn thấy không có cách nào đi làm phiền, thực tế là có chút chột dạ.

Lúc sấy tóc thì không cảm thấy có gì, thực sự cảm rồi lại sợ Tống Á Hiên giận.

Hắn thở dài một hơi sờ điện thoại ở tủ đầu giường, vừa nãy mở khóa màn hình còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng mạnh, có một tin nhắn hiện lên trên màn hình.

Màn hình điện thoại vì tin nhắn kia mà tối xuống một chút, Lưu Diệu Văn thích ứng một lúc sau đó mới nheo mắt nhấn vào đoạn tin nhắn kia.

Tin nhắn kia là Nghiêm Hạo Tường gửi đến, hỏi hắn có hứng tham gia trận thi đấu bóng rổ chiều mai không, chủ lực câu lạc bộ bọn hắn bị căng cơ hiện tại còn đang nằm ở nhà.

Đồ ngốc mới đi.

Lưu Diệu Văn cười một tiếng ấn màn hình gửi cho hắn một đoạn voice chat.

"Ngày mai nhiệt độ cao đến ba mươi bảy độ, cậu gọi tớ đi thi thay câu lạc bộ bọn cậu, có gì tốt không?"

Nghiêm Hạo Tường bên kia rất nhanh trả lời lại bằng voice chat.

"Chả có gì hay, nhưng có thể mang theo người nhà"

Lưu Diệu Văn cảm thấy Nghiêm Hạo Tường đang chém gió, trả lời hắn một chữ cút sau đó ném điện thoại sang một bên.

Đến lúc mơ mơ màng màng ngủ đi thì trời cũng hừng sáng, Lưu Diệu Văn còn đang cuộn trong chăn chưa làm sao ngủ say, mẹ dậy sớm đi làm đã đẩy cửa phòng hắn ra.

"Bữa sáng ở trên bàn, dậy rồi nhớ hâm nóng lại một chút"

Lưu Diệu Văn bị giọng nói của mẹ làm tỉnh giấc, cơn đau đầu tăng lên, mở miệng đáp lại một câu sau đó lại không ngủ tiếp được nữa.

Hắn mở điện thoại xem thời gian, tám giờ chín phút sáng, cuộc trò chuyện với Nghiêm Hạo Tường trên wechat vẫn còn dừng lại ở câu kết thúc của đối phương "Anh tin em sẽ đến" vào lúc hai giờ sáng hôm qua.

Lưu Diệu Văn giật giật khóe miệng gửi cho Nghiêm Hạo Tường một icon dựng ngón giữa, trong lòng còn mắng cái tự tin không thể giải thích được của hắn hai câu.

Hắn lại không phải Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn trở người xuống giường cởi đồ ngủ tùy tiện mặc lên áo ngắn tay, đợi đến khi đánh răng xong từ phòng tắm đi ra hắn mới hiểu Nghiêm Hạo Tường nói như vậy là có ý gì.

Tống Á Hiên dậy sớm hơn so với hắn đã ăn xong bữa sáng, cậu nhìn thấy Lưu Diệu Văn đi ra liền nhanh chóng đặt ly sữa đang bưng xuống, cầm lấy điện thoại giơ lên cho Lưu Diệu Văn đang ngái ngủ xem.

"Nghiêm Hạo Tường nhắn tin cho anh, nói là chiều nay em đi tham gia thi đấu thay cho câu lạc bộ bọn họ, hỏi anh có muốn đi không."

"......"

Lưu Diệu Văn một trận cạn lời, trong lòng đã đem Nghiêm Hạo Tường tiền trảm hậu tấu lăng trì mười tám lần, hắn muốn nói mình chưa đồng ý, nhưng lời nói đến miệng lại biến thành:

"Vậy anh đi xem không."

Tống Á Hiên nhìn vẻ mặt hắn đột nhiên căng thẳng có chút buồn cười, không nhịn được mà cười thành tiếng, cậu giả vờ suy nghĩ rất lâu mới nghiêm túc gật đầu ừ một tiếng:

"Để xem đã"

Để xem đã chính là đồng ý rồi.

Lưu Diệu Văn cũng không nhịn được mà câu câu khóe miệng, đột nhiên cảm thấy áp lực đè nén cả đêm hôm qua đã tiêu tan bớt, hình như đến mũi cũng không nghẹt nữa, hắn ngồi ở bàn ăn mở điện thoại lên, chọn đoạn tin nhắn thoại Nghiêm Hạo Tường gửi năm phút trước , hắn đổi qua tin nhắn văn bản, Nghiêm Hạo Tường nói:

Không ai có thể bỏ qua cơ hội thể hiện trước mặt người mình thích, Văn ca, tớ cảm ơn cậu trước.

Lưu Diệu Văn lần đầu tiên cảm thấy tên ngốc này cũng có đạo lý.

Trận đấu bóng rổ diễn ra lúc ba giờ chiều, khi đó mặt trời đã xuống một chút, nhưng nhiệt độ vẫn cao, lúc mười hai giờ Tống Á Hiên đã bắt đầu chuẩn bị, bỏ chai nước khoáng còn lại cuối cùng trong nhà vào tủ đông, lại lục tủ tìm ra một chiếc khăn mặt mới chưa sử dụng.

Lưu Diệu Văn trên miệng nói cậu quan trọng hóa vấn đề, thực tế thì vui vẻ hơn so với bất kỳ ai, hắn ngồi trên sô pha lén lút chụp bóng lưng Tống Á Hiên đang cúi người kéo ngăn tủ lạnh, bản thân thưởng thức một lúc sau đó vừa muốn gửi cho Nghiêm Hạo Tường, lúc nhấn gửi đi lại không nỡ, thế là mở hình bóng lưng Tống Á Hiên trong album ra làm mờ sau đó mới hài lòng gửi đi.

Nghiêm Hạo Tường bên kia rất nhanh trả lời hai tin nhắn.

"......'

"Cậu muốn cho tớ xem cái gì"

Lưu Diệu Văn vui vẻ, gửi cho hắn một câu cậu không hiểu.

Đúng là rất khó hiểu, Nghiêm Hạo Tường gửi đoạn tin nhắn thoại dài hai mươi giây qua, Lưu Diệu Văn lười nghe liền thoát ra không để ý nữa.

Địa điểm thi đấu là sân bóng rổ ngoài trời, nghe nói các sân bóng rổ trong nhà đã được đặt trước rồi, vì vậy chỉ có thể chơi bên ngoài, Tống Á Hiên nhìn mặt trời nắng gắt bên ngoài có chút lo lắng, cậu quay đầu hỏi Lưu Diệu Văn:

"Nắng gắt như vậy chơi bóng thật sự sẽ không bị say nắng chứ, hay là em đừng đi nữa."

Thành thật mà nói trong lòng Lưu Diệu Văn cũng không chắc, hắn cảm còn chưa khỏi, mũi hồi trưa thông được một lúc bây giờ lại nghẹt không thở được, huyệt thái dương cũng giật giật đau, nhưng đã đồng ý rồi, tạm thời hối hận thì không phải đạo, vì để Tống Á Hiên an tâm, hắn chỉ có thể nói không sao.

Lúc đến sân thi đấu bọn Nghiêm Hạo Tường đã thay xong đồ thi đấu, hắn thấy Lưu Diệu Văn đến, lại cúi người xuống cầm lấy một bộ mới đi qua.

Lưu Diệu Văn giũ áo thi đấu, phát hiện tên mình in trên áo thi đấu thuần đen có tên câu lạc bộ.

Vì vậy Nghiêm Hạo Tường mời hắn viện trợ tuyệt đối không phải nhất thời hứng thú, Lưu Diệu Văn nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, không ngờ rằng Nghiêm Hạo Tường không dính chiêu này, vẫn mặt dày mà cười hì hì nói với Lưu Diệu Văn:

"Văn ca, buổi tối mời cậu ăn Mãn Hán toàn tịch"

*Mãn Hán toàn tịch: Mãn Hán Toàn Tịch (满汉全席 /mǎnhànquánxí/), xuất hiện vào thời nhà Thanh. Đây là đại yến tiệc kéo dài 3 ngày được vua Khang Hy tổ chức vào lần sinh nhật thứ 66 của mình. Nó còn là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử của Trung Quốc. Được hình thành bằng cách thu thập tinh hoa của các món ăn Mãn và Hán. (Nguồn: Internet)

Ngay lúc tiếng còi báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu vang lên, trọng tài đứng ở vạch giữa sân bóng ném quả bóng rổ trong tay lên cao, Lưu Diệu Văn hạ thấp gối lấy đà sau đó bật lên cao, nhanh chóng chạm vào quả bóng trước, quyền đi bóng của đội đen, khán giả vây xem bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt, nhất thời không phân biệt được người cổ vũ cho đội nào.

Tống Á Hiên ngồi ở một góc giơ tay lên lau mồ hôi trên chóp mũi cảm thấy mình cũng có chút bị kích thích, vũng nước đọng bên trong cơ thể cậu giống như bị cuộn trào thành sóng lớn, huyết dịch toàn thân sôi trào theo từng đợt hò hét, cậu đứng dậy hét lớn một tiếng với đội đen vừa để mất bóng:

"Lưu Diệu Văn"

Không nói cố lên, nhưng người mặc áo thi đấu số 24 trên sân lại hiểu.

Lưu Diệu Văn quay người nắm tay giơ về phía Tống Á Hiên, sau một giây, quay trở lại trận đấu.

Nửa đầu hiệp đấu chơi rất quyết liệt, thành viên hai bên không khỏi cúi xuống chống gối thở hổn hển khi trọng tài thổi còi nghỉ giữa hiệp, những người được coi là thành viên chủ lực của đội mồ hôi như mưa, đội đen kéo dài khoảng cách tỷ số lên mười ba điểm chỉ với một mình Lưu Diệu Văn, một khoảng cách nhất thời không thể rút ngắn.

Tống Á Hiên nhìn thấy Lưu Diệu Văn ra sân đi về phía mình liền nhanh chóng mở nắp chai nước suối đã không còn đá đưa qua cho hắn.

Lưu Diệu Văn ngồi xuống bên cạnh cậu, ngửa cổ uống hết nửa chai nước xuống bụng sau đó mệt đến mức không nói ra được, môi có chút tái nhợt.

Tống Á Hiên lo lắng hắn ăn không tiêu, hỏi hắn có muốn để Nghiêm Hạo Tường vào sân thay không, vẻ mặt Lưu Diệu Văn nghiêm túc mà lắc đầu trả lời cậu:

"Nếu thay người thì đối thủ đến hiệp thứ tư có thể sẽ rút ngắn được tỷ số"

Nói trắng ra là, câu lạc bộ này của Nghiêm Hạo Tường, trừ Lưu Diệu Văn ra, những người khác toàn bộ là bình hoa.

Tống Á Hiên xem không hiểu bóng rổ, nhưng có thể nhìn ra được khác biệt thực lực, cậu không có cách nào khuyên Lưu Diệu Văn bỏ cuộc, chỉ có thể lui một bước thương lượng với hắn:

"Thực sự không chạy nổi nữa thì ra sân có được không"

Lưu Diệu Văn đồng ý với cậu.

Nhưng hắn chung quy lại không phải là người dừng lại giữa chừng, lúc trận thứ tư mới bắt đầu, điểm số hai bên đã kéo xuống còn cách nhau tám điểm, hai cái ba điểm lại một lần phạm lỗi nữa liền có thể đuổi theo, hai nam sinh ngồi cạnh Tống Á Hiên bên ngoài sân thi đấu nhỏ giọng thảo luận:

"Số 24 đội đen tốc độ chậm lại rồi, cậu ta sắp không chạy nổi nữa, một khi dừng lại, vậy chắc chắn là đội còn lại thắng."

Số 24 của đội đen là Lưu Diệu Văn, chạy ba hiệp thi đấu không dừng lại cũng là Lưu Diệu Văn, bảy phút cuối cùng, hắn không thể ra sân.

Lưu Diệu Văn trời sinh sẽ không thua, hắn đã đứng hạng nhất nhiều năm rồi.

Tống Á Hiên không biết tức giận xông lên từ đâu, cậu đứng dậy hét to tên Lưu Diệu Văn trong sân, khán giả xung quanh ăn ý mà nhìn về phía cậu, tất cả sức lực của cậu đều dồn vào câu nói kia.

Cậu nói:

"Lưu Diệu Văn, đừng dừng lại."

Bước chân của Lưu Diệu Văn dừng lại một giây sau đó bắt đầu tăng tốc, rõ ràng sức lực đã sắp cạn kiệt rồi, tốc độ lần nữa được nâng lên, người ngoài sân phải há hốc mồm sau khi nhìn hắn thực hiện cú ném ba điểm với một cú bật nhảy, không ai dám nói thêm một lời nào nữa, tiếng cổ vũ của khán giả bên ngoài lần nữa vang lên, người ủng hộ hai đội đều không xuôi theo chiều gió, nhưng người gọi tên số 24 rõ ràng nhiều hơn.

Một giây cuối cùng, một tiếng còi vang lên, đưa số điểm của cả hai bên kéo về hai chữ số một lần nữa, khoảng cách mười điểm chơi cho đối thủ tâm phục khẩu phục, hai bên bắt tay xong sau đó thành viên đội đen đều đứng xung quanh Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn quay người về phía Tống Á Hiên đứng giơ tay vẫy vẫy cậu, Nghiêm Hạo Tường khoác vai hắn khen hắn trâu bò, Tống Á Hiên đứng nơi khán đài cười với hắn.

Sắc mặt Lưu Diệu Văn vẫn tái nhợt như cũ há miệng thở dốc, nhìn thấy Tống Á Hiên cười sau đó hắn như trút được gánh nặng mà cười lên.

Hắn là người đầu tiên, hắn không khiến anh hắn thất vọng.

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, Lưu Diệu Văn ngã thẳng người ra sau, còn chưa ngã xuống đất đã được những người bên cạnh giơ tay ra đỡ lấy, rất mệt, đầu rất đau, tai ù không nghe rõ bất cứ thứ gì, tầm mắt mơ hồ không nhìn rõ người bên cạnh, nhưng Tống Á Hiên tới, hắn có thể cảm nhận được.

Lòng bàn tay nóng rực của hắn được một bàn tay mát lạnh nắm lấy, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Á Hiên ở ngay trước mắt hắn, một hồi rõ ràng lại một hồi mơ hồ, hắn không giơ nổi tay lên, tất cả sức lực đều cạn kiệt trong bốn mươi phút thi đấu bóng rổ, chút sức còn lại cuối cùng, chống đỡ hắn nói ra câu mà từ lúc ra khỏi sân hắn vẫn luôn muốn nói, hắn nói:

"Anh, em không dừng lại, em thắng rồi."

----------------------------------------------

Bà Au xây dựng hình tượng Nghiêm tổng của tui trong bộ này không còn ngầu lòi nữa, cứ điêu điêu kiểu gì ấy, trả Nghiêm tổng lại cho tui đi mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro